Chương 23: Quấy nhiễu
Trong có khách, cho dù khách này không được chào đón lắm thì vẫn phải tiếp đón thật chu đáo. Tạ phu nhân và Tạ Phác đứng ở nhị môn chờ Tạ đại phu nhân. Xe ngựa lớn dừng lại trước cổng Tạ phủ, từ trong xe ngựa một nha hoàn mặc tử sam bước xuống. Dáng dấp nàng ta rất đẹp, mi thanh mục tú*, tư thái và khí chất đều đã trải qua huấn luyện tỉ mỉ. Nàng ta có thể bước xuống từ xe đầu tiên nhất định là nha hoàn thiếp thân bên cạnh Tạ đại phu nhân.
*Mi thanh mục tú: dung mạo thanh tú không tầm thường
Một bàn tay vươn ra từ trong xe ngựa, Tạ đại phu nhân được nha hoàn đỡ xuống dưới. Đi phía sau Tạ đại phu nhân chính là một thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, một thân áo đỏ, trên cổ còn đeo nữ trang vàng. Sau khi nàng xuống xe liền có một nữ nhi cũng tầm tuổi nàng theo sau. Nhưng nàng ta vẫn luôn cúi thấp đầu nên không thể nhìn rõ xấu đẹp ra sao.
Tạ đại phu nhân vừa xuống xe ngựa, đi về phía Tạ phu nhân vừa cưới vừa nói: “Tam đệ muội*, nhiều năm không gặp mà tam đệ muội vẫn trẻ như xưa.”
*Tam đệ muội: em dâu đứng thứ ba trong nhà.
Không ai đánh kẻ đang cười với mình cả, Tạ đại phu nhân cực kì khôn khéo,Tạ Nhượng đã đắc tội không nhỏ với Tạ Thành, Tạ Thành có khi còn muốn xé mặt moi tim Tạ Nhượng ra ấy chứ. Nhất là Tạ phu nhân bà cũng muốn tự tay đánh chết Tạ Nhượng nhưng Tạ Nhượng chỉ cử Tạ đại phu nhân và đôi nhi nữ chứ không đích thân đến.
Trước khi đến Bình Thành, Tạ đại phu nhân đã nghĩ đến vô số khả năng mà Tạ phu nhân sẽ đối phó bà nên bà ta càng phải tươi cười nói chuyện với Tạ phu nhân, bà không tin Tạ phu nhân sẽ ngu ngốc mà xé rách mặt nhau, không cho bà mặt mũi.
“Đại tẩu cũng không thay đổi gì nhiều.” Tạ phu nhân khách khí nói.
Tạ đại phu nhân nhìn Tạ Phác yên tĩnh đứng sau Tạ phu nhân. Ấn tượng đầu tiên của Tạ đại phu nhân với Tạ Phác là một cô nương mi thanh mục tú, dáng dấp yểu điệu như hoa, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt. Hai mắt nàng mang theo ý cưới nhàn nhạt, hiển nhiên cuộc sống sau khi thành thân rất được.
Trước khi đến Bình Thành, Tạ đại phu nhân đã nghe Tạ Nhượng kể về Chúc Hợp. Tướng công của Tạ Phác chính là một tên khất cái lại không ham nữ sắc. Kể cả Hinh Nhi đẹp như tiên hạ phàm cũng không thể làm hắn dao động nửa phần, hơn nữa hình như còn là một tên thư sinh yếu nhược, Tạ đại phu nhân muốn nhìn xem Chúc Hợp lớn lên dài ngắn ra sao mà Tạ Thành lại can tâm gả Tạ Phác cho hắn.
“Đây là A Phác phải không, A Phác thật là xinh đẹp, lâu lắm rồi ta mới gặp lại A Phác nha, cũng đã lớn thế này rồi.” Tạ đại phu nhân đến trước mặt Tạ Phác rồi cầm tay nàng.
“Đại bá mẫu.” Tạ Phác ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo, mỉm cười nhìn Tạ đại phu nhân. Nàng nhạt nhạt cười nhưng không hề thất lễ, cả động tác quỳ gối hành lễ cũng cực kì nhã nhặn. Tạ phu nhân dạy con thật khéo.
Một cô nương tốt như vậy, đáng tiếc lại phải gả cho khất cái.
Chúc Hợp bất đắc dĩ làm khất cái có vài ngày mà bị người chê qua chê lại vô số lần.
Tạ đại phu nhân nghiêng người chỉ vào hai thiếu nữ sau lưng bà, lần lượt giới thiệu: “Các nàng à, một đứa là nữ nhi Tạ Viện của ta, một đứa Thập tam cô nương nhà di nương, Tạ Hoàn.”
Tạ Viện và Tạ Hoàn bước lên phía trước hành lễ với Tạ phu nhân “Bái kiến Tam bá mẫu.”
“Hai nha đầu cũng rất xinh đẹp.” Tạ phu nhân nói dối không chớp mắt.
Tạ phu nhân cũng đã kịp liếc qua hai nàng. Tạ Viện có đôi mặt vừa tròn vừa to nhưng khí chất lại ngang ngược ương bướng. Có lẽ trước khi xuống xe ngựa Tạ đại phu nhân đã kịp cẩn thận dặn dò nàng ta.
Tạ Hoàn bên cạnh càng không phải nói, từ lúc nàng xuống xe vẫn nhìn chằm chằm xuống đất như kiểu dưới đất có vàng, vì vậy Tạ phu nhân không nhìn thấy rõ mặt nàng. Tạ Hoàn có vẻ rụt rè, lúc nói chuyện cũng không hề to tiếng. Da nàng thật trắng, đứng dưới nắng càng nổi bật như tuyết đầu đông.
“Hai nha đầu này sao có thể so được với Tạ Phác.” Tạ đại phu nhân tiếp tục lấy lòng nói.
Nếu không phải Tạ đại phu nhân đang ở địa bà của Tạ Thành mà vừa hay Tạ Nhượng lại đắc tội Tạ Thành, dựa vào địa vị ở bổn gia của Tạ đại phu nhân, còn lâu bà ta mới nói chuyện dễ nghe như vậy. Tạ lão phu nhân còn suốt ngày bị bà chửi mắng nguyền rủa nhanh chết đi nữa kìa.
“Đại tẩu cũng không nên khen ngợi nàng quá mà hạ thấp hai đứa nhỏ này nha.” Tạ phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười cầm tay Tạ Hoàn. Tạ phu nhân đột nhiên lôi ra một chiếc vòng từ trên cổ Tạ Hoàn.
“A Hoàn thật là đẹp, làn da trắng như vậy người thường cầu cũng không được đâu.” Tạ phu nhân quan sát Tạ Hoàn, hơi ghen tị với nàng.
Da Tạ Hoàn thực sự quá trắng, trắng đến mức trong suốt không tì vết, dường như chỉ cần vạch một đường vào làn da này sẽ …, nghe nói mẹ đẻ cuả Tạ Hoàn năm đó chính vì làn da trắng như tuyết này mà lọt vào mắt Tạ Nhượng.
Nhưng cuối cùng lại chết dưới tay Tạ đại phu nhân, những năm đó mẹ đẻ Tạ Hoàn cũng không phải dạng vừa, Tạ đại phu nhân cũng ăn không ít khổ dưới tay bà ta.
Sau khi Tạ phu nhân nói xong, Tạ Hoàn liền cảm giác được một cỗ ý lạnh quét tới. Nàng không cần nghĩ cũng biết Tạ đại phu nhân đang trừng nàng. Năm đó sau khi mẫu thân nàng qua đời, nàng chưa từng được sống an ổn một giây phút nào, Tạ đại phu nhân giở đủ thủ đoạn trả thù nàng, bà ta còn nói những gì mẹ nàng gây cho bà ta giờ nàng phải trả.
Thế nên mẫu thân nàng chết đi, để lại hết thảy thống khổ cho nàng.
Tạ Viện khinh thường Tạ Hoàn ra mặt, nàng ta quay đầu không thèm so đo với loại có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.
“A Viện cũng rất xinh đẹp.” Tạ phu nhân đứng ngoài quan sát toàn bộ, chỉ hận ba người chưa cắn chết nhau luôn đi.
Tạ Viện định nói gì đó nhưng Diệp Liên đứng bên cạnh đột nhiên kéo ống tay áo nàng. Dù cho Tạ Viện không cam lòng nhưng vẫn phải nhịn xuống. Diệp Liên ở bổn gia rất có tiếng nói, nàng không dám đắc tối với nàng ta.
Trong phòng khách, Tạ đại phu nhân ngồi trên ghế mệt mỏi vuốt vuốt thái dương. Hai nha đầu ở bổn gia thực sự quá kém so với Tạ Phác. Còn Tạ phu nhân mặt ngoài nhìn như rất hòa ái nhưng kì thực bà ta vẫn rất để bụng chuyện của Tạ Phác.
Tuy bà biết Tạ Nhượng hơi quá đáng với Tạ Phác nhưng bà chỉ là chủ mẫu, đâu thể can thiệp vào. Bà chỉ mong trong khoảng thời gian ở lại Bình Thành ở bàn giao việc cho Tạ Thành sẽ không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ánh mắt trời chói chang rọi vào khiến bà phải lấy tay che mắt, Tạ đại phu nhân nhíu mày nhìn về phía cổng, chỉ thấy Tạ Viện mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ đang đi đến. Tạ Viện ngồi xuống bên cạnh Tạ đại phu nhân mất hứng nói: “Mẫu thân con không muốn ở đây, con muốn về nhà!”
Trên đường đi Tạ Viện đã nghẹn một bụng hỏa khí, mới xuống đến cổng đã bị Tạ phu nhân gần xa mỉa mai. Tạ Hoàn là cái thá gì mà dám so với nàng!
“Lại sao?” Tạ đại phu nhân nhíu mày hỏi nàng. Tạ Viện được nuông chiều thành hư, từ nhỏ đã không coi ai ra gì, chỉ cần không vui một cái là nàng ta sẽ ầm ĩ cả buổi. Nếu không phải bất đắc dĩ, Tạ đại phu nhân cũng không muốn mang Tạ Viện theo.
“Con không thích chỗ này!” Tạ Viện tùy hứng lại bá đạo nói, nàng đã không vui thì đừng mong ai được vui.
Tạ Hoàn khúm núm tiến vào, nàng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi thấp nhìn Tạ đại phu nhân cùng Tạ Viện. Tạ Viện tức giận cũng một phần do Tạ Hoàn, thấy nàng ta đứng ở cửa muốn vào nhưng lại không dám vào liền nổi nóng quát lớn: “Thích vào thì vào đi, còn giả vờ vô tội cho ai nhìn!”
Nàng ghét nhất chính là dáng vẻ nhút nhát sợ phiền phức của Tạ Hoàn, như kiểu nàng ta muốn cho cả thế giới biết nàng bắt nạt nàng ta ấy. Mặc dù đúng là nàng chẳng ưa gì Tạ Hoàn cả.
Nhìn Tạ Hoàn như vậy Tạ đại phu nhân cũng không vui nổi, nhíu mày nói: “Đây không phải ở bổn gia ngươi làm vậy để cho người khác nghĩ rằng ta khắt khe với ngươi hả?”
“Con không có.” Tạ Hoàn nhỏ giọng nói.
Tạ Hoàn cẩn thận từng li từng tí tới góc tường.
“Nha đầu nhát gan.” Tạ Viện nhìn Tạ Hoàn khinh thường nói.
Tạ đại phu nhân nhướng mày nói với Tạ Viện: “Đang ở bên ngoài, con nói chuyện cẩn thận chút cho ta.”
“Tạ phủ thì vẫn là của bổn gia, nơi này đều là người của nhà ta, mẫu thân cứ lo lắng thái quá.” Tạ Viện khinh thường nói.
“Con...” Tạ đại phu nhân đau đầu, nếu không phải bổn gia gặp chút rắc rối thì bà cũng không muốn mang Tạ Viện theo
“Mẫu thân, thập nhị đường tỷ xinh đẹp như vậy, đáng tiếc phải gả cho một tên ăn mày.” Tạ Viện tuy nói vậy nhưng biểu cảm không khác gì cười trên nỗi đau của người khác. Các nàng không bằng Tạ Phác thì sao, cuối cùng nàng ta cũng phải gả cho khất cái đấy thôi.
Nghĩ đến tướng công của Tạ Phác là ăn mày, Tạ Viện lại thấy vui vẻ, đúng là điển hình của người không thích người khác sống tốt, mắt nàng quét về phía Tạ Hoàn, hừ lạnh một tiếng.
Tạ đại phu nhân càng đau đầu. Sao bà lại sinh ra một nữ nhi không biết lễ giáo đến mức này. Nếu lời ban nãy để Tạ phu nhân nghe được, bà ta còn không lột da Tạ Viện mới lạ ấy chứ.
“Cái con nha đầu này, cả mẫu thân nói mà ngươi cũng không nghe!” Tạ đại phu nhân biểu hiện giận dữ quá rõ ràng, ai nhìn thấy cũng biết bà hiện tại đang rất tức giận, không chỉ là rất tức giận, là vô cùng vô cùng tức giận, Tạ Viện chọc bà sắp tức chết đến nơi rồi.
“Phu nhân, không nên tức giận, tiểu thư chỉ là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.” Tâm Liên sau lưng Tạ đại phu nhân nói.
Tạ Viện cố chấp không nhận sai, nàng thấy nàng đâu có lỗi gì, sao phải nhận sai. Tạ Viện tức giận đến mức mũi vểnh lên trời, không thèm để ý đến ai
Tạ phu nhân đều biết mấy hành động của Tạ đại phu nhân bên đó. Sau khi nha hoàn ra ngoài, Tạ phu nhân không nhịn được tức giận nói: “Trương thị, ngươi chờ đấy cho lão nương!”
Tạ phu nhân cả đời ưu nhã lễ độ, lần đầu tiên bị Tạ đại phu nhân chọc giận đến mức ch** tục...
Tạ Phác cúi đầu trầm mặc nhưng khăn trong tay nàng đã bị vò nát.
“A Phác, con không cần vì mấy lời đó mà khó chịu. Cô gia như thế nào con là người hiểu rõ nhất, mấy ai tốt như cô gia chứ, không phải tam thê tứ thiếp, thì cũng ham mỹ sắc. Cứ nhìn nhà của Đại bá mẫu con là biết.”
Trong vụ hôn nhân này người thiệt thòi nhất vẫn là Tạ Phác. Tạ phu nhân thấy nàng trầm mặc không nói gì nên an ủi nàng
“Mẫu thân, con không sao.” Tạ Phác cười nhạt nói.
Nhìn Tạ Phác phải giả vờ bình thường, Tạ phu nhân lại càng tức giận, nếu không phải tại Tạ Nhượng thì Tạ Phác sao lại phải gả cho loại người như Chúc Hợp. Mặc dù Chúc Hợp cũng không quá tệ, nhưng vẫn không đủ bù đắp tổn thương của Tạ phu nhân.
Hôn sự của Tạ Phác tuy bà không nói gì nhưng không có nghĩa là bà không đau lòng. Đúng lúc Tạ đại phu nhân đến đây lại ngu ngốc mà vạch ra vết sẹo trong lòng, còn nhân tiện làm tổn thương con bà.
Thù này không trả, bà tuyệt đối không can tâm!
*Mi thanh mục tú: dung mạo thanh tú không tầm thường
Một bàn tay vươn ra từ trong xe ngựa, Tạ đại phu nhân được nha hoàn đỡ xuống dưới. Đi phía sau Tạ đại phu nhân chính là một thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, một thân áo đỏ, trên cổ còn đeo nữ trang vàng. Sau khi nàng xuống xe liền có một nữ nhi cũng tầm tuổi nàng theo sau. Nhưng nàng ta vẫn luôn cúi thấp đầu nên không thể nhìn rõ xấu đẹp ra sao.
Tạ đại phu nhân vừa xuống xe ngựa, đi về phía Tạ phu nhân vừa cưới vừa nói: “Tam đệ muội*, nhiều năm không gặp mà tam đệ muội vẫn trẻ như xưa.”
*Tam đệ muội: em dâu đứng thứ ba trong nhà.
Không ai đánh kẻ đang cười với mình cả, Tạ đại phu nhân cực kì khôn khéo,Tạ Nhượng đã đắc tội không nhỏ với Tạ Thành, Tạ Thành có khi còn muốn xé mặt moi tim Tạ Nhượng ra ấy chứ. Nhất là Tạ phu nhân bà cũng muốn tự tay đánh chết Tạ Nhượng nhưng Tạ Nhượng chỉ cử Tạ đại phu nhân và đôi nhi nữ chứ không đích thân đến.
Trước khi đến Bình Thành, Tạ đại phu nhân đã nghĩ đến vô số khả năng mà Tạ phu nhân sẽ đối phó bà nên bà ta càng phải tươi cười nói chuyện với Tạ phu nhân, bà không tin Tạ phu nhân sẽ ngu ngốc mà xé rách mặt nhau, không cho bà mặt mũi.
“Đại tẩu cũng không thay đổi gì nhiều.” Tạ phu nhân khách khí nói.
Tạ đại phu nhân nhìn Tạ Phác yên tĩnh đứng sau Tạ phu nhân. Ấn tượng đầu tiên của Tạ đại phu nhân với Tạ Phác là một cô nương mi thanh mục tú, dáng dấp yểu điệu như hoa, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt. Hai mắt nàng mang theo ý cưới nhàn nhạt, hiển nhiên cuộc sống sau khi thành thân rất được.
Trước khi đến Bình Thành, Tạ đại phu nhân đã nghe Tạ Nhượng kể về Chúc Hợp. Tướng công của Tạ Phác chính là một tên khất cái lại không ham nữ sắc. Kể cả Hinh Nhi đẹp như tiên hạ phàm cũng không thể làm hắn dao động nửa phần, hơn nữa hình như còn là một tên thư sinh yếu nhược, Tạ đại phu nhân muốn nhìn xem Chúc Hợp lớn lên dài ngắn ra sao mà Tạ Thành lại can tâm gả Tạ Phác cho hắn.
“Đây là A Phác phải không, A Phác thật là xinh đẹp, lâu lắm rồi ta mới gặp lại A Phác nha, cũng đã lớn thế này rồi.” Tạ đại phu nhân đến trước mặt Tạ Phác rồi cầm tay nàng.
“Đại bá mẫu.” Tạ Phác ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo, mỉm cười nhìn Tạ đại phu nhân. Nàng nhạt nhạt cười nhưng không hề thất lễ, cả động tác quỳ gối hành lễ cũng cực kì nhã nhặn. Tạ phu nhân dạy con thật khéo.
Một cô nương tốt như vậy, đáng tiếc lại phải gả cho khất cái.
Chúc Hợp bất đắc dĩ làm khất cái có vài ngày mà bị người chê qua chê lại vô số lần.
Tạ đại phu nhân nghiêng người chỉ vào hai thiếu nữ sau lưng bà, lần lượt giới thiệu: “Các nàng à, một đứa là nữ nhi Tạ Viện của ta, một đứa Thập tam cô nương nhà di nương, Tạ Hoàn.”
Tạ Viện và Tạ Hoàn bước lên phía trước hành lễ với Tạ phu nhân “Bái kiến Tam bá mẫu.”
“Hai nha đầu cũng rất xinh đẹp.” Tạ phu nhân nói dối không chớp mắt.
Tạ phu nhân cũng đã kịp liếc qua hai nàng. Tạ Viện có đôi mặt vừa tròn vừa to nhưng khí chất lại ngang ngược ương bướng. Có lẽ trước khi xuống xe ngựa Tạ đại phu nhân đã kịp cẩn thận dặn dò nàng ta.
Tạ Hoàn bên cạnh càng không phải nói, từ lúc nàng xuống xe vẫn nhìn chằm chằm xuống đất như kiểu dưới đất có vàng, vì vậy Tạ phu nhân không nhìn thấy rõ mặt nàng. Tạ Hoàn có vẻ rụt rè, lúc nói chuyện cũng không hề to tiếng. Da nàng thật trắng, đứng dưới nắng càng nổi bật như tuyết đầu đông.
“Hai nha đầu này sao có thể so được với Tạ Phác.” Tạ đại phu nhân tiếp tục lấy lòng nói.
Nếu không phải Tạ đại phu nhân đang ở địa bà của Tạ Thành mà vừa hay Tạ Nhượng lại đắc tội Tạ Thành, dựa vào địa vị ở bổn gia của Tạ đại phu nhân, còn lâu bà ta mới nói chuyện dễ nghe như vậy. Tạ lão phu nhân còn suốt ngày bị bà chửi mắng nguyền rủa nhanh chết đi nữa kìa.
“Đại tẩu cũng không nên khen ngợi nàng quá mà hạ thấp hai đứa nhỏ này nha.” Tạ phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười cầm tay Tạ Hoàn. Tạ phu nhân đột nhiên lôi ra một chiếc vòng từ trên cổ Tạ Hoàn.
“A Hoàn thật là đẹp, làn da trắng như vậy người thường cầu cũng không được đâu.” Tạ phu nhân quan sát Tạ Hoàn, hơi ghen tị với nàng.
Da Tạ Hoàn thực sự quá trắng, trắng đến mức trong suốt không tì vết, dường như chỉ cần vạch một đường vào làn da này sẽ …, nghe nói mẹ đẻ cuả Tạ Hoàn năm đó chính vì làn da trắng như tuyết này mà lọt vào mắt Tạ Nhượng.
Nhưng cuối cùng lại chết dưới tay Tạ đại phu nhân, những năm đó mẹ đẻ Tạ Hoàn cũng không phải dạng vừa, Tạ đại phu nhân cũng ăn không ít khổ dưới tay bà ta.
Sau khi Tạ phu nhân nói xong, Tạ Hoàn liền cảm giác được một cỗ ý lạnh quét tới. Nàng không cần nghĩ cũng biết Tạ đại phu nhân đang trừng nàng. Năm đó sau khi mẫu thân nàng qua đời, nàng chưa từng được sống an ổn một giây phút nào, Tạ đại phu nhân giở đủ thủ đoạn trả thù nàng, bà ta còn nói những gì mẹ nàng gây cho bà ta giờ nàng phải trả.
Thế nên mẫu thân nàng chết đi, để lại hết thảy thống khổ cho nàng.
Tạ Viện khinh thường Tạ Hoàn ra mặt, nàng ta quay đầu không thèm so đo với loại có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.
“A Viện cũng rất xinh đẹp.” Tạ phu nhân đứng ngoài quan sát toàn bộ, chỉ hận ba người chưa cắn chết nhau luôn đi.
Tạ Viện định nói gì đó nhưng Diệp Liên đứng bên cạnh đột nhiên kéo ống tay áo nàng. Dù cho Tạ Viện không cam lòng nhưng vẫn phải nhịn xuống. Diệp Liên ở bổn gia rất có tiếng nói, nàng không dám đắc tối với nàng ta.
Trong phòng khách, Tạ đại phu nhân ngồi trên ghế mệt mỏi vuốt vuốt thái dương. Hai nha đầu ở bổn gia thực sự quá kém so với Tạ Phác. Còn Tạ phu nhân mặt ngoài nhìn như rất hòa ái nhưng kì thực bà ta vẫn rất để bụng chuyện của Tạ Phác.
Tuy bà biết Tạ Nhượng hơi quá đáng với Tạ Phác nhưng bà chỉ là chủ mẫu, đâu thể can thiệp vào. Bà chỉ mong trong khoảng thời gian ở lại Bình Thành ở bàn giao việc cho Tạ Thành sẽ không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ánh mắt trời chói chang rọi vào khiến bà phải lấy tay che mắt, Tạ đại phu nhân nhíu mày nhìn về phía cổng, chỉ thấy Tạ Viện mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ đang đi đến. Tạ Viện ngồi xuống bên cạnh Tạ đại phu nhân mất hứng nói: “Mẫu thân con không muốn ở đây, con muốn về nhà!”
Trên đường đi Tạ Viện đã nghẹn một bụng hỏa khí, mới xuống đến cổng đã bị Tạ phu nhân gần xa mỉa mai. Tạ Hoàn là cái thá gì mà dám so với nàng!
“Lại sao?” Tạ đại phu nhân nhíu mày hỏi nàng. Tạ Viện được nuông chiều thành hư, từ nhỏ đã không coi ai ra gì, chỉ cần không vui một cái là nàng ta sẽ ầm ĩ cả buổi. Nếu không phải bất đắc dĩ, Tạ đại phu nhân cũng không muốn mang Tạ Viện theo.
“Con không thích chỗ này!” Tạ Viện tùy hứng lại bá đạo nói, nàng đã không vui thì đừng mong ai được vui.
Tạ Hoàn khúm núm tiến vào, nàng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi thấp nhìn Tạ đại phu nhân cùng Tạ Viện. Tạ Viện tức giận cũng một phần do Tạ Hoàn, thấy nàng ta đứng ở cửa muốn vào nhưng lại không dám vào liền nổi nóng quát lớn: “Thích vào thì vào đi, còn giả vờ vô tội cho ai nhìn!”
Nàng ghét nhất chính là dáng vẻ nhút nhát sợ phiền phức của Tạ Hoàn, như kiểu nàng ta muốn cho cả thế giới biết nàng bắt nạt nàng ta ấy. Mặc dù đúng là nàng chẳng ưa gì Tạ Hoàn cả.
Nhìn Tạ Hoàn như vậy Tạ đại phu nhân cũng không vui nổi, nhíu mày nói: “Đây không phải ở bổn gia ngươi làm vậy để cho người khác nghĩ rằng ta khắt khe với ngươi hả?”
“Con không có.” Tạ Hoàn nhỏ giọng nói.
Tạ Hoàn cẩn thận từng li từng tí tới góc tường.
“Nha đầu nhát gan.” Tạ Viện nhìn Tạ Hoàn khinh thường nói.
Tạ đại phu nhân nhướng mày nói với Tạ Viện: “Đang ở bên ngoài, con nói chuyện cẩn thận chút cho ta.”
“Tạ phủ thì vẫn là của bổn gia, nơi này đều là người của nhà ta, mẫu thân cứ lo lắng thái quá.” Tạ Viện khinh thường nói.
“Con...” Tạ đại phu nhân đau đầu, nếu không phải bổn gia gặp chút rắc rối thì bà cũng không muốn mang Tạ Viện theo
“Mẫu thân, thập nhị đường tỷ xinh đẹp như vậy, đáng tiếc phải gả cho một tên ăn mày.” Tạ Viện tuy nói vậy nhưng biểu cảm không khác gì cười trên nỗi đau của người khác. Các nàng không bằng Tạ Phác thì sao, cuối cùng nàng ta cũng phải gả cho khất cái đấy thôi.
Nghĩ đến tướng công của Tạ Phác là ăn mày, Tạ Viện lại thấy vui vẻ, đúng là điển hình của người không thích người khác sống tốt, mắt nàng quét về phía Tạ Hoàn, hừ lạnh một tiếng.
Tạ đại phu nhân càng đau đầu. Sao bà lại sinh ra một nữ nhi không biết lễ giáo đến mức này. Nếu lời ban nãy để Tạ phu nhân nghe được, bà ta còn không lột da Tạ Viện mới lạ ấy chứ.
“Cái con nha đầu này, cả mẫu thân nói mà ngươi cũng không nghe!” Tạ đại phu nhân biểu hiện giận dữ quá rõ ràng, ai nhìn thấy cũng biết bà hiện tại đang rất tức giận, không chỉ là rất tức giận, là vô cùng vô cùng tức giận, Tạ Viện chọc bà sắp tức chết đến nơi rồi.
“Phu nhân, không nên tức giận, tiểu thư chỉ là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.” Tâm Liên sau lưng Tạ đại phu nhân nói.
Tạ Viện cố chấp không nhận sai, nàng thấy nàng đâu có lỗi gì, sao phải nhận sai. Tạ Viện tức giận đến mức mũi vểnh lên trời, không thèm để ý đến ai
Tạ phu nhân đều biết mấy hành động của Tạ đại phu nhân bên đó. Sau khi nha hoàn ra ngoài, Tạ phu nhân không nhịn được tức giận nói: “Trương thị, ngươi chờ đấy cho lão nương!”
Tạ phu nhân cả đời ưu nhã lễ độ, lần đầu tiên bị Tạ đại phu nhân chọc giận đến mức ch** tục...
Tạ Phác cúi đầu trầm mặc nhưng khăn trong tay nàng đã bị vò nát.
“A Phác, con không cần vì mấy lời đó mà khó chịu. Cô gia như thế nào con là người hiểu rõ nhất, mấy ai tốt như cô gia chứ, không phải tam thê tứ thiếp, thì cũng ham mỹ sắc. Cứ nhìn nhà của Đại bá mẫu con là biết.”
Trong vụ hôn nhân này người thiệt thòi nhất vẫn là Tạ Phác. Tạ phu nhân thấy nàng trầm mặc không nói gì nên an ủi nàng
“Mẫu thân, con không sao.” Tạ Phác cười nhạt nói.
Nhìn Tạ Phác phải giả vờ bình thường, Tạ phu nhân lại càng tức giận, nếu không phải tại Tạ Nhượng thì Tạ Phác sao lại phải gả cho loại người như Chúc Hợp. Mặc dù Chúc Hợp cũng không quá tệ, nhưng vẫn không đủ bù đắp tổn thương của Tạ phu nhân.
Hôn sự của Tạ Phác tuy bà không nói gì nhưng không có nghĩa là bà không đau lòng. Đúng lúc Tạ đại phu nhân đến đây lại ngu ngốc mà vạch ra vết sẹo trong lòng, còn nhân tiện làm tổn thương con bà.
Thù này không trả, bà tuyệt đối không can tâm!