Chương 22: Bổn gia lại tác quái
“Ơn cứu mạng? Ngươi muốn báo đáp kiểu gì?” Tạ Phác không hề tức giận mà rất bình thản hỏi Hinh Nhi, không ai có thể đoán được tâm trạng hiện giờ của nàng ra sao.
Hinh Nhi chỉ là thuận miệng nói, nàng còn chưa nghĩ ra muốn nàng báo ơn cứu mạng của Chúc Hợp như thế nào. Những người khác cũng không quá tức giận, nhưng chỉ riêng Yến Thu, nàng ta bóp Hinh Nhi hung ác hơn gấp mấy lần.
Dù cho Hinh Nhi không nói thêm gì thì Yến Thu cũng sẽ dùng lực mạnh hơn để bóp thôi.
“Nô tỳ, nô tỳ chưa nghĩ ra ạ.” Hinh Nhi cố gắng phớt lờ Yến Thu đang cào cấu mình, nàng ta suy yếu cười với Chúc Hợp dường như muốn an ủi hắn, đừng đau lòng vì nàng ta.
Chúc Hợp cũng không thèm nể mặt, trực tiếp quay đầu không nhìn Hinh Nhi. Hắn đã bày tỏ rõ ràng lập trường của bản thân, hắn không muốn dính đến nàng ta chút nào.
“Ngươi lúc nãy nói là muốn báo đáp ơn cứu mạng, nhưng lại nói không biết báo đáp thế nào...” Tạ Phác nhìn về phía Chúc Hợp, “Tướng công, chàng nghĩ sao?”
Chúc Hợp đã nhất quyết không muốn có chút quan hệ dính líu với Hinh Nhi nên chắc chắn là hắn không nghĩ gì rồi, quản nàng ta làm gì. Nhưng nương tử điểm danh đến hắn thì hắn không thể giả vờ như không biết, hơn nữa nhìn Tạ Phác cười như không cười thế kia, hắn càng oan uổng mà suy nghĩ đối sách, hắn và nàng ta không có tí tẹo gì liên quan đến nhau, sao Hinh Nhi không tha cho hắn cơ chứ.
Trời đất bao la, không thể không có niềm tin của nương tử, Chúc Hợp lập tức nói: “Nương tử, ơn cứu mạng gì đó là tự nàng ta bịa ra thôi không liên quan đến ta xíu nào hết á.”
Nếu câu này hữu dụng thì Hinh Nhi đã không bám lấy hắn không rời. Mấy kiểu câu như này Chúc Hợp đã nói cả chục lần nhưng Hinh Nhi cứ nghe tai này lại lọt ra tai kia...
“Thế nhưng nàng ta nhất quyết nghĩ phải báo đáp ơn cứu mạng của chàng.” Mấu chốt là Hinh Nhi một mực dùng cớ ơn cứu mạng quấn lấy Chúc Hợp.
“Nàng ta tự nghĩ thế thôi, không liên quan đến ta.” Chúc Hợp lập tức nói.
Hinh Nhi dùng toàn lực chỉ để gây hiểu lầm giữa hai người nhưng hiện tại Chúc Hợp đã giải thích rõ ràng như vậy, nếu Tạ Phác đã tin tưởng Chúc Hợp, nàng ta còn gây sức ép cái quỷ gì nữa.
“Ân công?” Hinh Nhi mặt tràn đầy u oán gọi Chúc, giống như Chúc Hợp đã làm việc ngu ngốc gì với nàng ta ấy.
Yến Thu vẫn đang tận lực kéo Hinh Nhi ra khỏi người Chúc Hợp, Hinh Nhi vừa nói xong, Yến Thu bèn ngắt lời: “Ngươi cũng tự kỉ quá đi, từ khi ngươi nhập phủ ta vẫn luôn gian sát ngươi, ngươi và cô gia chưa từng phát sinh bất cứ việc gì, cấm nói bậy bạ kẻo tiểu thư nhà ta hiểu lầm.”
Hinh Nhi đã cực kì oán hận Yến Thu rồi, thôi thì hôm nay đã quậy đến mức này, không thành công thì cũng phải thành nhân, Hinh Nhi phẫn nộ nói: “Ân công không muốn làm ta khó xử nên vẫn luôn tránh né ta,, thế nhưng Hinh Nhi không bỏ được tương tư trong lòng nên luôn tìm cơ hội gặp ân công.”
Hinh Nhi càng nói càng điêu, Chúc Hợp đang muốn phản bác thì thấy Tạ Phác thì thào nói: “Tương tư hả? Nàng ta đã thích chàng đến vậy, nạp nàng làm thiếp thì thế nào tướng công?”
Tạ Phác tuy đang cười nhưng hai mắt nhìn Chúc Hợp lại không có một chút ý cười, Chúc Hợp run rẩy một trận, Tạ Phác lúc này có hơi đáng sợ đấy.
Hinh Nhi vẫn luôn nháo không ngừng giờ lại đột nhiên ngậm mồm, nàng hy vọng ngửa đầu nhìn Tạ Phác, mong Tạ Phác sẽ lập nàng làm thiếp của Chúc Hợp. Nàng quấn lấy Chúc Hợp đã lâu nhưng hắn không có bất kì hành động nào muốn lập nàng, Hinh Nhi quyết định ký thác hy vọng vào Tạ Phác.
Chỉ cần Tạ Phác đồng ý, nàng chắc chắn sẽ có cơ hội thực hiện hành động.
“Nương tử, đừng.” Chúc Hợp ngay lập tức lớn tiếng phản bác, cái chân vẫn bị Hinh Nhi ôm đột nhiên giãy mạnh, ý muốn đạp nàng ta ngã ra sau.
Chúc Hợp hét lớn, thần sắc như phụ nữ bị thổ phỉ bức hôn, Hinh Nhi nhìn hắn đến ngây, người hai tay ôm hắn cũng không tự chủ được buông lỏng, Chúc Hợp nhân lúc đó mà vứt tay nàng ta khỏi đùi hắn.
Từ lúc được tự do Chúc Hợp liền chạy đến sau lưng Tạ Phác, Tạ Phác đối phó với Hinh Nhi, còn hắn thì thủ thỉ bên tai nàng: “Nương tử, nàng không nhớ sao, ta nói đời này ta chỉ có mình nàng, những nữ nhân khác dù là thiên tiên ta cũng không muốn!”
“Thế nhưng người ta thích chàng mà.” Tạ Phác vừa cười vừa nói.
“Kệ nàng ta, có phải ai thích ta thì ta cũng bắt buộc phải thích lại đâu?” Chúc Hợp cứng đờ nói.
Nói hay lắm, không thể phản bác được luôn.
“Vậy tướng công muốn giải quyết sao đây?” Tạ Phác lần nữa đem vấn đề nan giải này vứt cho Chúc Hợp.
“Chúng ta nhanh đuổi nàng đi!” Chúc Hợp lập tức nói. Hắn đã chịu đủ sự tra tấn nhớ thương của nàng ta rồi, người ta nói được mỹ nhân thương nhớ thì hết sức vinh quang nhưng hắn chỉ thấy phiền chán đến chết thôi.
Chúc Hợp bị Hinh Nhi giày vò quá mệt mỏi. Kiếp trước hắn nạp nhiều thiếp thất như vậy mà còn không thấy mệt vậy.
“Ân công, ngươi sao có thể đối xử với Hinh Nhi như vậy!” Hinh Nhi bi phẫn, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng nhìn Chúc Hợp như muốn ám chỉ Chúc Hợp đang phát rồ gì vậy.
“Đủ rồi!” Tạ Phác ngắt lời Hinh Nhi, “Yến Thu, nhốt nàng ta vào phòng chứa củi, một ngày chỉ cho ăn một bữa, khi nào thành thục quy củ thì thả ra.”
Thôi thì thấy Chúc Hợp đáng thương nên Tạ Phác giúp hắn một lần, hơn nữa Hinh Nhi còn không coi nàng ra gì, nàng phải cho nàng ta thấy uy nghiêm của nữ chủ nhân để nàng ta hiểu được quy củ cũng như bớt kiêu ngạo.
Hinh Nhi còn muốn cãi lại, Yến Thu đã móc khăn bịt miệng nàng ta, Yến Thu và Yến Hà hợp sức kéo nàng ta về phòng chứa củi.
Sau khi Hinh Nhi bị kéo đi, bốn phía im ắng hẳn. Chúc Hợp nhẹ nhàng thở ra rồi ôm lấy Tạ Phác, ủy khuất tựa đầu trên vai của nàng nói: “Nương tử, may mà có nàng thu lưu ta.”
Nếu Chúc Hợp thể hiện mình vô cùng đáng thương, chỉ hận không thể vứt Hinh Nhi cách xa hắn một chút thì Tạ Phác cũng chưa chắc sẽ giúp Chúc Hợp. Có lẽ nàng nên thử tin tưởng, Chúc Hợp có lẽ thật sự muốn chỉ có hai người sống với nhau hết một đời một kiếp.
“Tướng công ngoan, nhanh buông ra, có người nhìn thấy thì sao.” Chúc Hợp đã vứt hết tiết tháo từ lâu rồi.
“Vâng. nương tử.” Chúc Hợp như còn mèo nhà lớn mà cọ cọ vai nàng
Tạ Nhượng phái Hinh Nhi đến không được tích sự gì, cuối cùng còn bị nhốt vào trong phòng chứa củi, Tạ Nhượng ở bổn gia sau khi nhận được tin tức giận vỗ bàn khiến cho lòng bàn tay đỏ lên một mảng lớn.
Chúc Hợp, cái tên thư sinh nghèo này mà cũng bày đặt chung thủy, một mực không thèm nhìn tới sắc đẹp của Hinh Nhi, vì vậy Tạ Nhượng quyết định phải thu hắn về dưới trướng. Không có người tài thì càng khó duy trì bổn gia, hắn nhất định sẽ không thể để bổn gia bị hủy dưới tay hắn.
Sau khi Hinh Nhi bị nhốt vào kho củi, Chúc Hợp chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên tốt đẹp gấp vạn lần, ngay cả hít thở cũng làm cho hắn thấy thoải mái.
Tạ Thành nhận được thư của Tạ Nhượng, trong thư nói hai nhà mấy năm nay không qua lại mấy, nên muốn cho thê tử và nhi nữ đến Tạ phủ ở vài ngày. Chuyện lần trước Tạ Nhượng muốn hại Tạ Thành, đem Tạ Phác gán cho người Hồ ông còn chưa tính, nay Tạ Nhượng lại muốn vợ con lão đến là có mục đích gì?
Chắc chắn là có mưu đồ xấu xa gì đây, có đánh chết Tạ Thành cũng không tin Tạ Nhượng chỉ đơn thuần muốn hai nhà giao hảo. Khi Tạ phu nhân biết Tạ đại phu nhân muốn đến Tạ phủ, bà liền nghĩ đến những phẫn hận và ủy khuất Tạ Phác phải chịu, vậy nên lần này Tạ đại phu nhân đến Tạ Phủ bà sẽ giáo huấn mấy người một trận nhớ đời, để họ bớt xem thường nhà bà.
Hai bên đều có tâm tư không mấy trong sáng, cho nên đều đạt thành hòa hợp hiếm có.
Chúc Hợp cũng không biết những việc này, càng không biết “chân ái” thứ hai thứ ba của hắn đang từ từ mà chuẩn bị quyến rũ hắn.
Tạ phu nhân tức giận bổn gia vô liêm sỉ, đối với quan hệ hữu hảo giữa hai nhà, trong lòng bà cực kì bất bình. Tạ Thành đang bận rộn không có thời gian nghe bà càm ràm, vậy bà liền tìm Tạ Phác đến nói chuyện: “Bổn gia thật đúng là vô sỉ, lúc trước còn muốn tặng con cho bọn Hồ, bây giờ lại chân cho chạy đến nhà ta như không có việc gì.”
Chuyện của Tạ Phác đã thành tâm bệnh của Tạ Phu nhân, mỗi lần nhớ tới là bà đều tức giận. Nếu lúc trước Tạ Nhượng bắt ép Tạ Thành như vậy, đang êm đẹp thì mắc mớ gì bà phải gả nữ nhi như hoa như ngọc cho tên khất cái đầu đường xó chợ, mặc dù hắn đối với con bà tốt lắm, hiện cũng có sự nghiệp có thành tựu, nhưng vẫn không thể làm Tạ phu nhân bớt ghét bổn gia.
Cuộc sống hiện tại của Tạ Phác rất thoải mái, nàng không nghĩ nhiều như Tạ phu nhân nên cũng không móc mỉa gì Chúc Hợp. Tạ Phác đánh vào tâm bệnh mà an ủi Tạ Phu nhân: “Mẫu thân, cũng qua lâu rồi, người đừng nghĩ làm gì cho mệt thân.”
“Mẫu thân sao có thể không nhớ, cũng may cô gia đối tốt với con, nếu không mấy người đó mà tới ta sẽ lột da bọn họ.” Tạ phu nhân đột nhiên muốn làm người xấu một lần, Tạ Phác là nữ nhân duy nhất của hai người, bình thường không nỡ mắng nặng nàng một câu, thế mà lại bị bọn họ coi như đồ vật mà mang đi trao đổi.
Chỉ cần Tạ đại phu nhân chạy tới đây, Tạ phu nhân nhất định sẽ cho bọn họ ăn ít đau khổ, Bình Thành là địa bàn của Tạ gia, muốn diệt mấy kẻ ngoại lai đúng là dễ như ăn cháo.
“Mẫu thân...” Tạ Phác còn muốn nói tiếp, Tạ phu nhân đã cắt ngang lời nàng nói: “Mẫu thân tự có suy nghĩ của mình, mấy câu trước đó con cứ coi như mẫu thân đang nói nhảm thôi.”
Bà muốn cho bọn họ ăn đau thì tất nhiên phải tiến thành bí mật, hai bên vẫn chưa vả mặt nhau nhưng bà không thể liên lụy đến Tạ Thành. Bà phải để bổn gia tự lòi đuôi, nếu không cho dù Tạ Thành có đúng cũng bị coi như sai mà định tội.
“Kỳ thật chúng ta cũng nên cảm ơn bổn gia.” Khi Tạ phu nhân đang tức giận, đột nhiên nghe thấy Tạ Phác nói câu này.
Tạ phu nhân nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Tạ Phác hỏi: “Đang êm đẹp, con nghĩ linh tinh gì thế?”
“Nếu không phải bổn gia bắt ép gả con đi, con cũng không thể quen biết tướng công. Từ lúc thành thân, tướng công luôn đối tốt với con nhất, rất nhiều cô nương hâm mộ cũng không được đâu.” Nói đến Chúc Hợp, Tạ Phác không nhịn được dịu dàng cười.
Mặc dù nàng không biết lý do vì sao Chúc Hợp tốt với nàng như vậy, nhưng chỉ cần nhìn cử chỉ và hành động của hắn, nàng có thể khẳng định Chúc Hợp cũng thực tâm yêu nàng.
“Cũng đúng, may mà con là người có phúc khí.” Tạ phu nhân thấy nghe vậy tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Thôi kệ, chỉ cần Tạ Phác vui vẻ là được rồi.
Hinh Nhi chỉ là thuận miệng nói, nàng còn chưa nghĩ ra muốn nàng báo ơn cứu mạng của Chúc Hợp như thế nào. Những người khác cũng không quá tức giận, nhưng chỉ riêng Yến Thu, nàng ta bóp Hinh Nhi hung ác hơn gấp mấy lần.
Dù cho Hinh Nhi không nói thêm gì thì Yến Thu cũng sẽ dùng lực mạnh hơn để bóp thôi.
“Nô tỳ, nô tỳ chưa nghĩ ra ạ.” Hinh Nhi cố gắng phớt lờ Yến Thu đang cào cấu mình, nàng ta suy yếu cười với Chúc Hợp dường như muốn an ủi hắn, đừng đau lòng vì nàng ta.
Chúc Hợp cũng không thèm nể mặt, trực tiếp quay đầu không nhìn Hinh Nhi. Hắn đã bày tỏ rõ ràng lập trường của bản thân, hắn không muốn dính đến nàng ta chút nào.
“Ngươi lúc nãy nói là muốn báo đáp ơn cứu mạng, nhưng lại nói không biết báo đáp thế nào...” Tạ Phác nhìn về phía Chúc Hợp, “Tướng công, chàng nghĩ sao?”
Chúc Hợp đã nhất quyết không muốn có chút quan hệ dính líu với Hinh Nhi nên chắc chắn là hắn không nghĩ gì rồi, quản nàng ta làm gì. Nhưng nương tử điểm danh đến hắn thì hắn không thể giả vờ như không biết, hơn nữa nhìn Tạ Phác cười như không cười thế kia, hắn càng oan uổng mà suy nghĩ đối sách, hắn và nàng ta không có tí tẹo gì liên quan đến nhau, sao Hinh Nhi không tha cho hắn cơ chứ.
Trời đất bao la, không thể không có niềm tin của nương tử, Chúc Hợp lập tức nói: “Nương tử, ơn cứu mạng gì đó là tự nàng ta bịa ra thôi không liên quan đến ta xíu nào hết á.”
Nếu câu này hữu dụng thì Hinh Nhi đã không bám lấy hắn không rời. Mấy kiểu câu như này Chúc Hợp đã nói cả chục lần nhưng Hinh Nhi cứ nghe tai này lại lọt ra tai kia...
“Thế nhưng nàng ta nhất quyết nghĩ phải báo đáp ơn cứu mạng của chàng.” Mấu chốt là Hinh Nhi một mực dùng cớ ơn cứu mạng quấn lấy Chúc Hợp.
“Nàng ta tự nghĩ thế thôi, không liên quan đến ta.” Chúc Hợp lập tức nói.
Hinh Nhi dùng toàn lực chỉ để gây hiểu lầm giữa hai người nhưng hiện tại Chúc Hợp đã giải thích rõ ràng như vậy, nếu Tạ Phác đã tin tưởng Chúc Hợp, nàng ta còn gây sức ép cái quỷ gì nữa.
“Ân công?” Hinh Nhi mặt tràn đầy u oán gọi Chúc, giống như Chúc Hợp đã làm việc ngu ngốc gì với nàng ta ấy.
Yến Thu vẫn đang tận lực kéo Hinh Nhi ra khỏi người Chúc Hợp, Hinh Nhi vừa nói xong, Yến Thu bèn ngắt lời: “Ngươi cũng tự kỉ quá đi, từ khi ngươi nhập phủ ta vẫn luôn gian sát ngươi, ngươi và cô gia chưa từng phát sinh bất cứ việc gì, cấm nói bậy bạ kẻo tiểu thư nhà ta hiểu lầm.”
Hinh Nhi đã cực kì oán hận Yến Thu rồi, thôi thì hôm nay đã quậy đến mức này, không thành công thì cũng phải thành nhân, Hinh Nhi phẫn nộ nói: “Ân công không muốn làm ta khó xử nên vẫn luôn tránh né ta,, thế nhưng Hinh Nhi không bỏ được tương tư trong lòng nên luôn tìm cơ hội gặp ân công.”
Hinh Nhi càng nói càng điêu, Chúc Hợp đang muốn phản bác thì thấy Tạ Phác thì thào nói: “Tương tư hả? Nàng ta đã thích chàng đến vậy, nạp nàng làm thiếp thì thế nào tướng công?”
Tạ Phác tuy đang cười nhưng hai mắt nhìn Chúc Hợp lại không có một chút ý cười, Chúc Hợp run rẩy một trận, Tạ Phác lúc này có hơi đáng sợ đấy.
Hinh Nhi vẫn luôn nháo không ngừng giờ lại đột nhiên ngậm mồm, nàng hy vọng ngửa đầu nhìn Tạ Phác, mong Tạ Phác sẽ lập nàng làm thiếp của Chúc Hợp. Nàng quấn lấy Chúc Hợp đã lâu nhưng hắn không có bất kì hành động nào muốn lập nàng, Hinh Nhi quyết định ký thác hy vọng vào Tạ Phác.
Chỉ cần Tạ Phác đồng ý, nàng chắc chắn sẽ có cơ hội thực hiện hành động.
“Nương tử, đừng.” Chúc Hợp ngay lập tức lớn tiếng phản bác, cái chân vẫn bị Hinh Nhi ôm đột nhiên giãy mạnh, ý muốn đạp nàng ta ngã ra sau.
Chúc Hợp hét lớn, thần sắc như phụ nữ bị thổ phỉ bức hôn, Hinh Nhi nhìn hắn đến ngây, người hai tay ôm hắn cũng không tự chủ được buông lỏng, Chúc Hợp nhân lúc đó mà vứt tay nàng ta khỏi đùi hắn.
Từ lúc được tự do Chúc Hợp liền chạy đến sau lưng Tạ Phác, Tạ Phác đối phó với Hinh Nhi, còn hắn thì thủ thỉ bên tai nàng: “Nương tử, nàng không nhớ sao, ta nói đời này ta chỉ có mình nàng, những nữ nhân khác dù là thiên tiên ta cũng không muốn!”
“Thế nhưng người ta thích chàng mà.” Tạ Phác vừa cười vừa nói.
“Kệ nàng ta, có phải ai thích ta thì ta cũng bắt buộc phải thích lại đâu?” Chúc Hợp cứng đờ nói.
Nói hay lắm, không thể phản bác được luôn.
“Vậy tướng công muốn giải quyết sao đây?” Tạ Phác lần nữa đem vấn đề nan giải này vứt cho Chúc Hợp.
“Chúng ta nhanh đuổi nàng đi!” Chúc Hợp lập tức nói. Hắn đã chịu đủ sự tra tấn nhớ thương của nàng ta rồi, người ta nói được mỹ nhân thương nhớ thì hết sức vinh quang nhưng hắn chỉ thấy phiền chán đến chết thôi.
Chúc Hợp bị Hinh Nhi giày vò quá mệt mỏi. Kiếp trước hắn nạp nhiều thiếp thất như vậy mà còn không thấy mệt vậy.
“Ân công, ngươi sao có thể đối xử với Hinh Nhi như vậy!” Hinh Nhi bi phẫn, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng nhìn Chúc Hợp như muốn ám chỉ Chúc Hợp đang phát rồ gì vậy.
“Đủ rồi!” Tạ Phác ngắt lời Hinh Nhi, “Yến Thu, nhốt nàng ta vào phòng chứa củi, một ngày chỉ cho ăn một bữa, khi nào thành thục quy củ thì thả ra.”
Thôi thì thấy Chúc Hợp đáng thương nên Tạ Phác giúp hắn một lần, hơn nữa Hinh Nhi còn không coi nàng ra gì, nàng phải cho nàng ta thấy uy nghiêm của nữ chủ nhân để nàng ta hiểu được quy củ cũng như bớt kiêu ngạo.
Hinh Nhi còn muốn cãi lại, Yến Thu đã móc khăn bịt miệng nàng ta, Yến Thu và Yến Hà hợp sức kéo nàng ta về phòng chứa củi.
Sau khi Hinh Nhi bị kéo đi, bốn phía im ắng hẳn. Chúc Hợp nhẹ nhàng thở ra rồi ôm lấy Tạ Phác, ủy khuất tựa đầu trên vai của nàng nói: “Nương tử, may mà có nàng thu lưu ta.”
Nếu Chúc Hợp thể hiện mình vô cùng đáng thương, chỉ hận không thể vứt Hinh Nhi cách xa hắn một chút thì Tạ Phác cũng chưa chắc sẽ giúp Chúc Hợp. Có lẽ nàng nên thử tin tưởng, Chúc Hợp có lẽ thật sự muốn chỉ có hai người sống với nhau hết một đời một kiếp.
“Tướng công ngoan, nhanh buông ra, có người nhìn thấy thì sao.” Chúc Hợp đã vứt hết tiết tháo từ lâu rồi.
“Vâng. nương tử.” Chúc Hợp như còn mèo nhà lớn mà cọ cọ vai nàng
Tạ Nhượng phái Hinh Nhi đến không được tích sự gì, cuối cùng còn bị nhốt vào trong phòng chứa củi, Tạ Nhượng ở bổn gia sau khi nhận được tin tức giận vỗ bàn khiến cho lòng bàn tay đỏ lên một mảng lớn.
Chúc Hợp, cái tên thư sinh nghèo này mà cũng bày đặt chung thủy, một mực không thèm nhìn tới sắc đẹp của Hinh Nhi, vì vậy Tạ Nhượng quyết định phải thu hắn về dưới trướng. Không có người tài thì càng khó duy trì bổn gia, hắn nhất định sẽ không thể để bổn gia bị hủy dưới tay hắn.
Sau khi Hinh Nhi bị nhốt vào kho củi, Chúc Hợp chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên tốt đẹp gấp vạn lần, ngay cả hít thở cũng làm cho hắn thấy thoải mái.
Tạ Thành nhận được thư của Tạ Nhượng, trong thư nói hai nhà mấy năm nay không qua lại mấy, nên muốn cho thê tử và nhi nữ đến Tạ phủ ở vài ngày. Chuyện lần trước Tạ Nhượng muốn hại Tạ Thành, đem Tạ Phác gán cho người Hồ ông còn chưa tính, nay Tạ Nhượng lại muốn vợ con lão đến là có mục đích gì?
Chắc chắn là có mưu đồ xấu xa gì đây, có đánh chết Tạ Thành cũng không tin Tạ Nhượng chỉ đơn thuần muốn hai nhà giao hảo. Khi Tạ phu nhân biết Tạ đại phu nhân muốn đến Tạ phủ, bà liền nghĩ đến những phẫn hận và ủy khuất Tạ Phác phải chịu, vậy nên lần này Tạ đại phu nhân đến Tạ Phủ bà sẽ giáo huấn mấy người một trận nhớ đời, để họ bớt xem thường nhà bà.
Hai bên đều có tâm tư không mấy trong sáng, cho nên đều đạt thành hòa hợp hiếm có.
Chúc Hợp cũng không biết những việc này, càng không biết “chân ái” thứ hai thứ ba của hắn đang từ từ mà chuẩn bị quyến rũ hắn.
Tạ phu nhân tức giận bổn gia vô liêm sỉ, đối với quan hệ hữu hảo giữa hai nhà, trong lòng bà cực kì bất bình. Tạ Thành đang bận rộn không có thời gian nghe bà càm ràm, vậy bà liền tìm Tạ Phác đến nói chuyện: “Bổn gia thật đúng là vô sỉ, lúc trước còn muốn tặng con cho bọn Hồ, bây giờ lại chân cho chạy đến nhà ta như không có việc gì.”
Chuyện của Tạ Phác đã thành tâm bệnh của Tạ Phu nhân, mỗi lần nhớ tới là bà đều tức giận. Nếu lúc trước Tạ Nhượng bắt ép Tạ Thành như vậy, đang êm đẹp thì mắc mớ gì bà phải gả nữ nhi như hoa như ngọc cho tên khất cái đầu đường xó chợ, mặc dù hắn đối với con bà tốt lắm, hiện cũng có sự nghiệp có thành tựu, nhưng vẫn không thể làm Tạ phu nhân bớt ghét bổn gia.
Cuộc sống hiện tại của Tạ Phác rất thoải mái, nàng không nghĩ nhiều như Tạ phu nhân nên cũng không móc mỉa gì Chúc Hợp. Tạ Phác đánh vào tâm bệnh mà an ủi Tạ Phu nhân: “Mẫu thân, cũng qua lâu rồi, người đừng nghĩ làm gì cho mệt thân.”
“Mẫu thân sao có thể không nhớ, cũng may cô gia đối tốt với con, nếu không mấy người đó mà tới ta sẽ lột da bọn họ.” Tạ phu nhân đột nhiên muốn làm người xấu một lần, Tạ Phác là nữ nhân duy nhất của hai người, bình thường không nỡ mắng nặng nàng một câu, thế mà lại bị bọn họ coi như đồ vật mà mang đi trao đổi.
Chỉ cần Tạ đại phu nhân chạy tới đây, Tạ phu nhân nhất định sẽ cho bọn họ ăn ít đau khổ, Bình Thành là địa bàn của Tạ gia, muốn diệt mấy kẻ ngoại lai đúng là dễ như ăn cháo.
“Mẫu thân...” Tạ Phác còn muốn nói tiếp, Tạ phu nhân đã cắt ngang lời nàng nói: “Mẫu thân tự có suy nghĩ của mình, mấy câu trước đó con cứ coi như mẫu thân đang nói nhảm thôi.”
Bà muốn cho bọn họ ăn đau thì tất nhiên phải tiến thành bí mật, hai bên vẫn chưa vả mặt nhau nhưng bà không thể liên lụy đến Tạ Thành. Bà phải để bổn gia tự lòi đuôi, nếu không cho dù Tạ Thành có đúng cũng bị coi như sai mà định tội.
“Kỳ thật chúng ta cũng nên cảm ơn bổn gia.” Khi Tạ phu nhân đang tức giận, đột nhiên nghe thấy Tạ Phác nói câu này.
Tạ phu nhân nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Tạ Phác hỏi: “Đang êm đẹp, con nghĩ linh tinh gì thế?”
“Nếu không phải bổn gia bắt ép gả con đi, con cũng không thể quen biết tướng công. Từ lúc thành thân, tướng công luôn đối tốt với con nhất, rất nhiều cô nương hâm mộ cũng không được đâu.” Nói đến Chúc Hợp, Tạ Phác không nhịn được dịu dàng cười.
Mặc dù nàng không biết lý do vì sao Chúc Hợp tốt với nàng như vậy, nhưng chỉ cần nhìn cử chỉ và hành động của hắn, nàng có thể khẳng định Chúc Hợp cũng thực tâm yêu nàng.
“Cũng đúng, may mà con là người có phúc khí.” Tạ phu nhân thấy nghe vậy tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Thôi kệ, chỉ cần Tạ Phác vui vẻ là được rồi.