Chương : 43
Editor: Aubrey.
Bánh trung thu chỉ có thể bán cho giới nhà giàu ở thành Đồng Sơn, cũng nhờ sự ảnh hưởng tiềm tàng của Thái phủ với thành Đồng Sơn, trong lòng Dư Thanh Trạch hiểu rất rõ điều này. Bằng không, những gia đình giàu có kia sao có thể nhìn trúng quán ăn vặt không có người chống lưng của hắn.
Tuy rằng qua một tháng, quán ăn vặt của hắn đã tạo nên một chút danh tiếng ở thành Đồng Sơn này, nhưng dù sao cũng chỉ là một quán ăn vặt, không thể so với những cửa hàng nổi danh lâu đời được.
Đặc biệt là những danh gia vọng tộc cực kỳ chú trọng mặt mũi, lễ vật được đưa đi thể hiện cho thể diện của gia tộc. Tất nhiên phải chọn những cửa hàng có tên tuổi, bản thân họ cảm thấy tốt, mới có thể tặng ra ngoài.
Còn ở bên Thái gia, nếu Nhị thiếu gia Thái gia không bị mắc căn bệnh kỳ quái, vừa lúc đối phương thích đồ ăn của Dư Thanh Trạch. Hơn nữa, Dư Thanh Trạch còn làm thực đơn các món cháo đưa cho đầu bếp của Thái phủ, giúp cho tình trạng ăn uống của Thái Vân Úy dần chuyển biến tốt đẹp, sức khoẻ dần tốt lên. Sau đó, Dư Thanh Trạch còn đến phủ của bọn họ trổ tài, dùng mỹ thực bắt được tâm của Thái gia.
Nếu không nhờ hàng loạt "nhân" này, thì sẽ không có "quả" Thái gia dùng bánh trung thu làm lễ vật để tặng lễ.
Tuy có thể coi là Dư Thanh Trạch nhờ vào trù nghệ của mình nên mới gặt hái được thành quả tốt, nhưng ân tình của người ta, hắn cũng phải nhớ.
Thái phủ cái gì cũng có, thay gì tặng đồ vật cho bọn họ, không bằng tặng cho bọn họ một ít đồ ăn.
Đêm đó, Dư Thanh Trạch lại làm thêm một ít điểm tâm, còn viết thêm hai thực đơn các món canh. Chuẩn bị hôm sau sẽ đưa cho Mễ ca nhi mang về, xem như cảm tạ, cũng coi là quà Tết Trung Thu.
Ngày hôm sau, lúc bọn họ đến phố Bắc Đại, Mễ ca nhi đã chờ sẵn ở đó, y cũng tới tặng cho bọn họ quà Tết Trung Thu.
"Dư lão bản, Nhạc ca nhi, Sướng ca nhi, thúc thúc! Buổi sáng tốt lành." Mễ ca nhi vui vẻ chào hỏi, vì hai ngày vừa rồi trong phủ rất bận, nên hôm nay y mới đến được.
"Chào buổi sáng, Mễ ca nhi." Dư Thanh Trạch nhìn y, phát hiện tóc mái của y đã thay đổi, rất giống với một trong những kiểu tóc mà hắn đã vẽ lần trước.
Nhạc ca nhi thấy tóc mái của Mễ ca nhi, y vươn ngón tay ra chỉ vào tóc mái của đối phương, sau đó giơ ngón cái lên, tỏ vẻ rất đẹp.
Sướng ca nhi cũng lại gần nhìn, cười nói: "Ngươi vốn dĩ đã rất đẹp, hiện tại càng đẹp hơn."
Mễ ca nhi có một khuôn mặt nhỏ, bản thân y vốn dĩ rất đáng yêu, tính tình cũng hoạt bát. Hiện tại cắt kiểu tóc mái tuỳ ý càng làm cho y đẹp mắt, làn da cũng trở nên sáng hơn.
Mễ ca nhi cười nói: "Đẹp không? Hì hì, nhờ các ngươi chỉ cho ta mấy kiểu tóc mái kia đấy."
Ba ca nhi xoay quanh đề tài tóc mái một hồi lâu, không ngừng khen nhau.
Dư Thanh Trạch ở một bên nhìn, có chút ngoài ý muốn, không ngờ mấy kiểu tóc mái kia làm cho tình cảm giữa ba ca nhi đột ngột tăng lên như vậy. Tuy trước đó bọn họ đã quen nhau, nhưng không phải cái kiểu thân thiết như với Thường Hạo, ba người bọn họ chỉ dừng ở mức quen biết, nhưng hiện tại đã có thể mặt dày mặt dạn mà không ngừng khen nhau, chậc chậc...
Tình hữu nghị giữa các ca nhi, hán tử bọn hắn nhìn không hiểu.
Có điều, thấy Nhạc ca nhi có thể cười vui vẻ với Mễ ca nhi như vậy, trong lòng Dư Thanh Trạch vô cùng cao hứng.
Nhạc ca nhi của hắn, đang thay đổi từng ngày.
"Đúng rồi, Dư lão bản, đây là lễ vật mà lão phu lang dặn ta mang tới. Ngài ấy còn mời các ngươi đến Thái phủ đón Tết Trung Thu vào ngày mai, ý của các ngươi thế nào?" Ba người khen nhau xong, Mễ ca nhi mới đưa lễ vật trên tay cho Dư Thanh Trạch, chuyển lời mời của gia chủ.
Đúng lúc này, hai người ngày hôm qua đặt bánh trung thu đến đây để lấy bánh, bọn họ cũng là quản sự của những danh gia vọng tộc, nên cũng nhận ra tiểu ca nhi này, là người thường xuyên đến đây mua đồ ăn cho Nhị thiếu gia Thái gia. Thấy Mễ ca nhi và Dư Thanh Trạch đang nói chuyện, hai người đứng ở một bên chờ.
Sau khi nghe nội dung cuộc trò chuyện, hai người liếc nhau một cái, cả hai đều nhận thấy sự khiếp sợ trong mắt của đối phương.
Xem ra, lời đồn nói Thái gia rất coi trọng vị lão bản của quán ăn vặt này là sự thật, còn mời người ta về nhà đón Tết Trung Thu!
Dư Thanh Trạch nhìn Nhạc ca nhi, đây là lần đầu tiên bọn họ được cùng nhau đón Tết Trung Thu, hắn muốn được cùng y và gia đình của y cùng nhau đón Tết Trung Thu. Vì vậy, hắn đáp: "Đa tạ Thái lão phu lang, Tết Trung Thu ta không tiện quấy rầy. Qua vài ngày nữa, chậm nhất là ngày hai mươi, nếu bọn họ có thời gian rảnh, bọn ta sẽ đến bái phỏng, ngươi có thể giúp ta hỏi thăm được không?"
"Được! Dư lão bản, nếu lão phu lang bọn họ biết ngươi tới, chắc chắn sẽ rất vui." Mễ ca nhi vui vẻ cười đáp, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại khí sắc của Nhị thiếu gia tốt lên rất nhiều, ngày nào cũng rất siêng năng hoạt động. Thái lão gia và Thái lão phu lang vô cùng vui mừng, còn rất muốn tự mình nói lời cảm ơn với ngươi."
Dư Thanh Trạch nói: "Là nhờ Nhị thiếu gia của các ngươi có phúc lớn, Dư mỗ không thể kể công."
Mễ ca nhi che miệng cười, nói tiếp: "Dư lão bản, ngươi thật khiêm tốn. Được rồi, ta phải về đây, hai ngày nay trong phủ rất bận."
Dư Thanh Trạch đưa lễ vật cho y, sau đó nói: "Đây là một ít điểm tâm mà ta làm, phiền ngươi mang về cho bọn họ nếm thử. Trong đó có hai công thức nấu canh, có thể nhờ Phúc Bá làm, rất thích hợp cho người cao tuổi dùng để bồi bổ cơ thể."
Hai mắt Mễ ca nhi sáng lên, y cầm lấy, nói lời cảm ơn: "Được, ta xin thay mặt Thái gia đa tạ Dư lão bản."
Mễ ca nhi đi rồi, hai người kia mới đến nhận bánh trung thu.
Sướng ca nhi và cha của y phối hợp với Dư Thanh Trạch đưa từng hộp bánh trung thu cho bọn họ, Dư Thanh Trạch tính toán xong, thu bạc, rồi tiễn khách.
Tiếp đó, những người hôm qua đặt bánh trung thu lục tục tới lấy hàng, Dư Thanh Trạch vội vàng thanh toán, Sướng ca nhi và cha của y thì phối hợp kiểm tra, đối chiếu số lượng hàng. Nhạc ca nhi thì bận nấu lẩu Quan Đông, Sướng ca nhi bày bàn ghế ra, mở dù che nắng, chuẩn bị cho xong mọi thứ.
Ai cũng có nhiệm vụ riêng mà bận rộn.
Trong lúc mở quán, có khách đến hỏi thăm tại sao bánh trung thu hôm qua không còn nữa, người nọ định mua về cho phu lang và con ăn.
Sướng ca nhi cười tủm tỉm đáp: "Khách quan, thật ngại quá, bánh trung thu đã bán hết rồi, hiện tại cũng không còn bánh nữa."
Vị khách kia giật mình: "Cái gì? Bán hết rồi? Sáng hôm qua ta thấy vẫn còn rất nhiều, không thấy ai mua cả."
Sướng ca nhi cười nói: "Đúng vậy, chiều hôm qua có vài vị khách tới mua, bọn ta bán hết rồi, ngày mốt sẽ bán tiếp."
"Vậy mấy hộp bánh lớn cũng bán hết rồi?"
"Đúng vậy."
"Là người của gia tộc nào vậy?"
"Cái này bọn ta cũng không biết, chỉ biết bọn họ mua rất nhiều."
"...Aiz! Sớm biết như vậy, hôm qua ta đã mua một ít!"
Hôm qua còn ghét bỏ bánh trung thu quá đắt, hôm nay thì dù có đắt đến cỡ nào cũng không mua được!
Mọi người ở quán ăn vặt chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ, ai biểu ngày hôm qua ngươi không mua, bây giờ dù có muốn bán cho ngươi, cũng bán không được.
Đến chiều, quán mì Lưu Ký ở đối diện đã xảy ra một sự kiện, Lưu lão bản vô cùng phẫn nộ đuổi một tiểu nhị ra khỏi quán, mặc cho tiểu nhị kia cầu xin cỡ nào cũng không tha.
Trước cửa quán mì Lưu Ký, có một vòng người vây xem náo nhiệt, Dư Thanh Trạch cũng đi qua xem.. ngôn tình hay
"Cút cút cút! Đừng để cho ta gặp lại cái bản mặt của ngươi!" Lưu lão bản cầm một cái chổi liên tục quất dưới chân người nọ.
Tiểu nhị kia vẻ mặt như đưa đám, liên tục cầu xin: "Lương thúc, thật sự xin lỗi Lương thúc, ta nhất thời bị ma quỷ ám, sau này không dám nữa đâu, ngài đừng đuổi việc ta mà. Nếu ta mất công việc này, cả nhà già trẻ của ta chỉ có thể *uống gió Tây Bắc mà sống."
*uống gió Tây Bắc: một dạng tiếng lóng trong tiếng Trung, để ví von về việc không có tiền thì không có gì mà ăn.
Lưu lão bản tức giận đến nỗi thở không thông, đỏ mặt tía tai nổi giận mắng: "Cút! Đừng gọi ta là Lương thúc, ngươi đi mà gọi họ Vương kia là thúc đi! Lúc trước, nếu không phải ta nể tình cha ngươi, thì ta chẳng mướn ngươi làm gì! Ngươi không cảm thấy ngươi đang làm cha ngươi thất vọng sao?! Hôm nào rảnh, ta sẽ đi nói cho cha ngươi, hắn sinh một nhi tử thật tốt, kiếm tiền thật giỏi, chỉ mới sử dụng mồm mép một chút mà đã kiếm được năm lượng bạc rồi! Thôi! Ngươi cút ngay cho ta, lăn càng xa càng tốt!"
Tiểu nhị kia nghe vậy, lập tức quỳ xuống: "Lương thúc, ta sai rồi, ngài đánh ta đi. Nhưng xin ngài ngàn vạn lần đừng nói cho cha ta biết, cầu xin ngài..."
Lưu lão bản thở hồng hộc, nắm cán chổi nhắm lên người của tiểu nhị kia mà đánh, mắng: "Cút mau! Không cút xem ta có đánh chết ngươi hay không!"
Tiểu nhị kia vừa trốn vừa xin tha, Lưu lão bản vẫn một mực đuổi theo đánh. Cuối cùng, tiểu nhị chỉ có thể chật vật rời đi.
Dư Thanh Trạch đến chỗ lão đại Lưu gia, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lưu lão đại thở dài, nói: "Hắn là nhi tử của một người bằng hữu chơi thân từ nhỏ với cha ta, trước kia lúc nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, cha hắn mới cầu xin cha ta cho hắn đến quán mì làm việc. Cha ta nễ mặt cha hắn, nên đã đáp ứng. Ai ngờ tiểu tử này học mãi mà không giỏi, sáng nay còn bị cha ta bắt gặp hắn đang nói cho họ Vương bên kia cách làm của mì trộn tương, trực tiếp bán cho gã với giá năm lượng bạc! Aiz!"
Dư Thanh Trạch nhướng mày, ra là chuyện như vậy: "Hắn nói được bao nhiêu? Hắn có biết nước chấm làm như thế nào không?"
Lão đại Lưu gia kề sát Dư Thanh Trạch, dùng tay che miệng nói với hắn: "Hắn không biết, nước chấm là bọn ta làm ở nhà rồi mới mang ra quán. Tuy hắn nói không đủ, nhưng hắn đã nói ra cách làm mì xào của bọn ta rồi, hắn đã thấy bọn ta xào mì. Cha ta tức đến mức sắp phát điên rồi."
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Thì ra là vậy, cũng may mà kịp thời phát hiện. Cách làm của mì xào và mì trộn rất đơn giản, khoảng một thời gian nữa, chắc là Vương lão bản cũng làm được, chỉ riêng nước chấm, sau này các ngươi để ý kỹ một chút."
Trong lòng lão đại Lưu gia vẫn còn sợ đáp: "Được, bọn ta sẽ chú ý."
"Mấy ngày nay ta bận làm bánh trung thu, việc làm ăn của các ngươi thế nào rồi?" Dư Thanh Trạch hỏi.
Vừa nghe câu này, lão đại Lưu gia cười đáp: "Rất tốt, ngày nào cũng bận."
Dư Thanh Trạch hất cằm, hỏi: "Vậy còn bên kia?"
Lão đại Lưu gia biết Dư Thanh Trạch đang ám chỉ quán mì Vương Ký, hắn lại che miệng nhỏ giọng nói: "Ta nói cho ngươi nghe, mấy ngày nay, mấy khách quen ở bên kia chạy qua quán mì của bọn ta. Chắc là tình hình bên kia đang rất tệ, nếu không sẽ không nghĩ ra cách mướn người trộm công thức."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, vui vẻ, hắn vỗ vai đối phương, nói: "Đây quả là một tin tốt! Tiếp tục cố gắng! Tốt nhất là đoạt hết khách của gã đi!"
Lưu Ký và Vương Ký vốn là đối thủ lâu năm, lão đại Lưu gia nghe vậy, cười hắc hắc, đột nhiên cha hắn rống một tiếng.
"Còn đứng đó làm gì?! Không mau xuống nhà bếp hỗ trợ đi! Bỏ mặc khách như vậy sao?!"
Lão đại Lưu gia: "..."
Dư Thanh Trạch: "..."
"Vâng! Cha, con biết rồi, con lập tức đi ngay!" Lão đại Lưu gia quăng cho Dư Thanh Trạch một ánh mắt bất đắc dĩ, rồi nhanh chóng chạy xuống bếp.
Dư Thanh Trạch chỉ có thể trả cho hắn một ánh mắt đồng tình, có một người cha nghiêm khắc, tính tình thất thường, chỉ có thể luôn ghi tạc vào lòng một điều không bao giờ được lười biếng!
"Dư lão đệ, ngươi tới đúng lúc lắm, hai phần tiền của mấy ngày nay, ngươi qua đây lấy đi." Lưu lão đại đuổi nhi tử về nhà bếp xong, mới nói với Dư Thanh Trạch.
Từ lúc hai người hợp tác tới giờ, quan hệ của cả hai đã dần tốt lên, hiện tại đã thành "Dư lão đệ" và "Lưu lão ca".
"Được." Dư Thanh Trạch đi theo Lưu lão bản đến quầy tính tiền của quán mì.
Lưu lão bản lấy sổ sách ra đưa cho Dư Thanh Trạch, sau đó thở dài, nói: "Để ngươi chê cười rồi."
Dư Thanh Trạch vừa xem sổ sách, vừa nói: "Không có gì, đôi khi có vài việc không thể để tâm đến nhân tình, ta hiểu."
Lưu lão bản thở dài.
Chờ Dư Thanh Trạch xem xong sổ sách, Lưu lão bản lấy hai phần tiền mấy ngày nay thu được đưa cho Dư Thanh Trạch. Hắn ký tên vào sổ sách, ký bổ sung lần trước chưa ký, rồi chuẩn bị trở về quán ăn vặt.
"Từ từ, Dư lão đệ." Lưu lão bản gọi Dư Thanh Trạch lại: "Ngày mai các ngươi có mở quán không?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Không mở quán, nhưng ta vẫn phải lên đây một chuyến, có vài khách đặt bánh trung thu, buổi sáng sẽ đến đây lấy."
"À, vậy ngày mai ngươi tới đây nhớ tới nơi này trước, ta có một thứ cho ngươi."
"Thứ gì?" Dư Thanh Trạch hiếu kỳ hỏi.
Lưu lão bản cười đáp: "Thứ tốt, ngày mai ngươi sẽ biết."
Ngày hôm sau, quán ăn vặt nghỉ bán, chỉ có Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đến để giao bánh trung thu. Đến khi giao bánh trung thu xong, Dư Thanh Trạch mang hai hộp Ngũ Phúc Lâm Môn đưa cho Lưu lão bản.
Lưu lão bản vô cùng cao hứng nhận, sau đó vào bếp đưa một cái rổ cho Dư Thanh Trạch.
"Thứ tốt gì vậy?" Dư Thanh Trạch mở ra, lập tức sửng sốt: "Đây là, thịt bò?"
Trong rổ có hai bao thịt, một bao chắc là thịt bò, bao còn lại thì rất giống thịt heo, nhưng nhỏ hơn thịt heo rất nhiều.
"Đúng vậy, hôm nay được phép giết hai con trâu, ta nghe tin này, từ sáng sớm đã cùng lão nhị chạy tới giành được vài cân mang về, còn phần này là cho ngươi." Lưu lão bản đáp.
Bởi vì trâu vốn là một công cụ quan trọng trong sản xuất, nên quan phủ đã ban pháp lệnh không được tuỳ tiện giết trâu, ai dám tuỳ tiện giết trâu là tội trọng. Chỉ có những con trâu già hoặc bị bệnh mới có thể giết, mà còn phải báo lên bộ phận chuyên môn quản lý vấn đề này để phê chuẩn.
Cho nên, không phải ngày nào cũng được ăn thịt trâu, mỗi lần đến dịp được phép giết trâu, nhất định sẽ bị giành đến nỗi không còn sót một miếng. Thậm chí còn chưa kịp giết, bọn họ đã lên kế hoạch mua sẵn rồi.
Dư Thanh Trạch vô cùng kinh hỉ, cao hứng nói: "Quả thật là thứ tốt! Cảm ơn lão ca, vậy ta cũng không khách khí mà nhận lấy."
Lưu lão bản cười ha ha, phất tay nói: "Cứ nhận đi."
Dư Thanh Trạch nhìn về phía một khối thịt khác, hỏi: "Cái này, chẳng lẽ là thịt lợn rừng?"
Hai mắt Lưu lão bản sáng ngời, nói: "Nhãn lực rất tốt! Một thân thích của ta săn được ở trên núi đấy, sáng nay mới vừa giết, mang qua tặng cho ta."
Dư Thanh Trạch cao hứng nói: "Đây cũng là thứ tốt! Hôm nay ta thật là có lời! Cảm ơn ngươi."
Lưu lão bản trừng hắn, nói: "Khách khí với ta làm gì, không được khách khí."
"Được, được, được."
Ra khỏi quán mì Lưu Ký, Dư Thanh Trạch cao hứng nói với Nhạc ca nhi: "Nhạc ca nhi, đi! Đến chợ bán đồ ăn, hôm nay có thức ăn ngon!"
Bánh trung thu chỉ có thể bán cho giới nhà giàu ở thành Đồng Sơn, cũng nhờ sự ảnh hưởng tiềm tàng của Thái phủ với thành Đồng Sơn, trong lòng Dư Thanh Trạch hiểu rất rõ điều này. Bằng không, những gia đình giàu có kia sao có thể nhìn trúng quán ăn vặt không có người chống lưng của hắn.
Tuy rằng qua một tháng, quán ăn vặt của hắn đã tạo nên một chút danh tiếng ở thành Đồng Sơn này, nhưng dù sao cũng chỉ là một quán ăn vặt, không thể so với những cửa hàng nổi danh lâu đời được.
Đặc biệt là những danh gia vọng tộc cực kỳ chú trọng mặt mũi, lễ vật được đưa đi thể hiện cho thể diện của gia tộc. Tất nhiên phải chọn những cửa hàng có tên tuổi, bản thân họ cảm thấy tốt, mới có thể tặng ra ngoài.
Còn ở bên Thái gia, nếu Nhị thiếu gia Thái gia không bị mắc căn bệnh kỳ quái, vừa lúc đối phương thích đồ ăn của Dư Thanh Trạch. Hơn nữa, Dư Thanh Trạch còn làm thực đơn các món cháo đưa cho đầu bếp của Thái phủ, giúp cho tình trạng ăn uống của Thái Vân Úy dần chuyển biến tốt đẹp, sức khoẻ dần tốt lên. Sau đó, Dư Thanh Trạch còn đến phủ của bọn họ trổ tài, dùng mỹ thực bắt được tâm của Thái gia.
Nếu không nhờ hàng loạt "nhân" này, thì sẽ không có "quả" Thái gia dùng bánh trung thu làm lễ vật để tặng lễ.
Tuy có thể coi là Dư Thanh Trạch nhờ vào trù nghệ của mình nên mới gặt hái được thành quả tốt, nhưng ân tình của người ta, hắn cũng phải nhớ.
Thái phủ cái gì cũng có, thay gì tặng đồ vật cho bọn họ, không bằng tặng cho bọn họ một ít đồ ăn.
Đêm đó, Dư Thanh Trạch lại làm thêm một ít điểm tâm, còn viết thêm hai thực đơn các món canh. Chuẩn bị hôm sau sẽ đưa cho Mễ ca nhi mang về, xem như cảm tạ, cũng coi là quà Tết Trung Thu.
Ngày hôm sau, lúc bọn họ đến phố Bắc Đại, Mễ ca nhi đã chờ sẵn ở đó, y cũng tới tặng cho bọn họ quà Tết Trung Thu.
"Dư lão bản, Nhạc ca nhi, Sướng ca nhi, thúc thúc! Buổi sáng tốt lành." Mễ ca nhi vui vẻ chào hỏi, vì hai ngày vừa rồi trong phủ rất bận, nên hôm nay y mới đến được.
"Chào buổi sáng, Mễ ca nhi." Dư Thanh Trạch nhìn y, phát hiện tóc mái của y đã thay đổi, rất giống với một trong những kiểu tóc mà hắn đã vẽ lần trước.
Nhạc ca nhi thấy tóc mái của Mễ ca nhi, y vươn ngón tay ra chỉ vào tóc mái của đối phương, sau đó giơ ngón cái lên, tỏ vẻ rất đẹp.
Sướng ca nhi cũng lại gần nhìn, cười nói: "Ngươi vốn dĩ đã rất đẹp, hiện tại càng đẹp hơn."
Mễ ca nhi có một khuôn mặt nhỏ, bản thân y vốn dĩ rất đáng yêu, tính tình cũng hoạt bát. Hiện tại cắt kiểu tóc mái tuỳ ý càng làm cho y đẹp mắt, làn da cũng trở nên sáng hơn.
Mễ ca nhi cười nói: "Đẹp không? Hì hì, nhờ các ngươi chỉ cho ta mấy kiểu tóc mái kia đấy."
Ba ca nhi xoay quanh đề tài tóc mái một hồi lâu, không ngừng khen nhau.
Dư Thanh Trạch ở một bên nhìn, có chút ngoài ý muốn, không ngờ mấy kiểu tóc mái kia làm cho tình cảm giữa ba ca nhi đột ngột tăng lên như vậy. Tuy trước đó bọn họ đã quen nhau, nhưng không phải cái kiểu thân thiết như với Thường Hạo, ba người bọn họ chỉ dừng ở mức quen biết, nhưng hiện tại đã có thể mặt dày mặt dạn mà không ngừng khen nhau, chậc chậc...
Tình hữu nghị giữa các ca nhi, hán tử bọn hắn nhìn không hiểu.
Có điều, thấy Nhạc ca nhi có thể cười vui vẻ với Mễ ca nhi như vậy, trong lòng Dư Thanh Trạch vô cùng cao hứng.
Nhạc ca nhi của hắn, đang thay đổi từng ngày.
"Đúng rồi, Dư lão bản, đây là lễ vật mà lão phu lang dặn ta mang tới. Ngài ấy còn mời các ngươi đến Thái phủ đón Tết Trung Thu vào ngày mai, ý của các ngươi thế nào?" Ba người khen nhau xong, Mễ ca nhi mới đưa lễ vật trên tay cho Dư Thanh Trạch, chuyển lời mời của gia chủ.
Đúng lúc này, hai người ngày hôm qua đặt bánh trung thu đến đây để lấy bánh, bọn họ cũng là quản sự của những danh gia vọng tộc, nên cũng nhận ra tiểu ca nhi này, là người thường xuyên đến đây mua đồ ăn cho Nhị thiếu gia Thái gia. Thấy Mễ ca nhi và Dư Thanh Trạch đang nói chuyện, hai người đứng ở một bên chờ.
Sau khi nghe nội dung cuộc trò chuyện, hai người liếc nhau một cái, cả hai đều nhận thấy sự khiếp sợ trong mắt của đối phương.
Xem ra, lời đồn nói Thái gia rất coi trọng vị lão bản của quán ăn vặt này là sự thật, còn mời người ta về nhà đón Tết Trung Thu!
Dư Thanh Trạch nhìn Nhạc ca nhi, đây là lần đầu tiên bọn họ được cùng nhau đón Tết Trung Thu, hắn muốn được cùng y và gia đình của y cùng nhau đón Tết Trung Thu. Vì vậy, hắn đáp: "Đa tạ Thái lão phu lang, Tết Trung Thu ta không tiện quấy rầy. Qua vài ngày nữa, chậm nhất là ngày hai mươi, nếu bọn họ có thời gian rảnh, bọn ta sẽ đến bái phỏng, ngươi có thể giúp ta hỏi thăm được không?"
"Được! Dư lão bản, nếu lão phu lang bọn họ biết ngươi tới, chắc chắn sẽ rất vui." Mễ ca nhi vui vẻ cười đáp, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại khí sắc của Nhị thiếu gia tốt lên rất nhiều, ngày nào cũng rất siêng năng hoạt động. Thái lão gia và Thái lão phu lang vô cùng vui mừng, còn rất muốn tự mình nói lời cảm ơn với ngươi."
Dư Thanh Trạch nói: "Là nhờ Nhị thiếu gia của các ngươi có phúc lớn, Dư mỗ không thể kể công."
Mễ ca nhi che miệng cười, nói tiếp: "Dư lão bản, ngươi thật khiêm tốn. Được rồi, ta phải về đây, hai ngày nay trong phủ rất bận."
Dư Thanh Trạch đưa lễ vật cho y, sau đó nói: "Đây là một ít điểm tâm mà ta làm, phiền ngươi mang về cho bọn họ nếm thử. Trong đó có hai công thức nấu canh, có thể nhờ Phúc Bá làm, rất thích hợp cho người cao tuổi dùng để bồi bổ cơ thể."
Hai mắt Mễ ca nhi sáng lên, y cầm lấy, nói lời cảm ơn: "Được, ta xin thay mặt Thái gia đa tạ Dư lão bản."
Mễ ca nhi đi rồi, hai người kia mới đến nhận bánh trung thu.
Sướng ca nhi và cha của y phối hợp với Dư Thanh Trạch đưa từng hộp bánh trung thu cho bọn họ, Dư Thanh Trạch tính toán xong, thu bạc, rồi tiễn khách.
Tiếp đó, những người hôm qua đặt bánh trung thu lục tục tới lấy hàng, Dư Thanh Trạch vội vàng thanh toán, Sướng ca nhi và cha của y thì phối hợp kiểm tra, đối chiếu số lượng hàng. Nhạc ca nhi thì bận nấu lẩu Quan Đông, Sướng ca nhi bày bàn ghế ra, mở dù che nắng, chuẩn bị cho xong mọi thứ.
Ai cũng có nhiệm vụ riêng mà bận rộn.
Trong lúc mở quán, có khách đến hỏi thăm tại sao bánh trung thu hôm qua không còn nữa, người nọ định mua về cho phu lang và con ăn.
Sướng ca nhi cười tủm tỉm đáp: "Khách quan, thật ngại quá, bánh trung thu đã bán hết rồi, hiện tại cũng không còn bánh nữa."
Vị khách kia giật mình: "Cái gì? Bán hết rồi? Sáng hôm qua ta thấy vẫn còn rất nhiều, không thấy ai mua cả."
Sướng ca nhi cười nói: "Đúng vậy, chiều hôm qua có vài vị khách tới mua, bọn ta bán hết rồi, ngày mốt sẽ bán tiếp."
"Vậy mấy hộp bánh lớn cũng bán hết rồi?"
"Đúng vậy."
"Là người của gia tộc nào vậy?"
"Cái này bọn ta cũng không biết, chỉ biết bọn họ mua rất nhiều."
"...Aiz! Sớm biết như vậy, hôm qua ta đã mua một ít!"
Hôm qua còn ghét bỏ bánh trung thu quá đắt, hôm nay thì dù có đắt đến cỡ nào cũng không mua được!
Mọi người ở quán ăn vặt chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ, ai biểu ngày hôm qua ngươi không mua, bây giờ dù có muốn bán cho ngươi, cũng bán không được.
Đến chiều, quán mì Lưu Ký ở đối diện đã xảy ra một sự kiện, Lưu lão bản vô cùng phẫn nộ đuổi một tiểu nhị ra khỏi quán, mặc cho tiểu nhị kia cầu xin cỡ nào cũng không tha.
Trước cửa quán mì Lưu Ký, có một vòng người vây xem náo nhiệt, Dư Thanh Trạch cũng đi qua xem.. ngôn tình hay
"Cút cút cút! Đừng để cho ta gặp lại cái bản mặt của ngươi!" Lưu lão bản cầm một cái chổi liên tục quất dưới chân người nọ.
Tiểu nhị kia vẻ mặt như đưa đám, liên tục cầu xin: "Lương thúc, thật sự xin lỗi Lương thúc, ta nhất thời bị ma quỷ ám, sau này không dám nữa đâu, ngài đừng đuổi việc ta mà. Nếu ta mất công việc này, cả nhà già trẻ của ta chỉ có thể *uống gió Tây Bắc mà sống."
*uống gió Tây Bắc: một dạng tiếng lóng trong tiếng Trung, để ví von về việc không có tiền thì không có gì mà ăn.
Lưu lão bản tức giận đến nỗi thở không thông, đỏ mặt tía tai nổi giận mắng: "Cút! Đừng gọi ta là Lương thúc, ngươi đi mà gọi họ Vương kia là thúc đi! Lúc trước, nếu không phải ta nể tình cha ngươi, thì ta chẳng mướn ngươi làm gì! Ngươi không cảm thấy ngươi đang làm cha ngươi thất vọng sao?! Hôm nào rảnh, ta sẽ đi nói cho cha ngươi, hắn sinh một nhi tử thật tốt, kiếm tiền thật giỏi, chỉ mới sử dụng mồm mép một chút mà đã kiếm được năm lượng bạc rồi! Thôi! Ngươi cút ngay cho ta, lăn càng xa càng tốt!"
Tiểu nhị kia nghe vậy, lập tức quỳ xuống: "Lương thúc, ta sai rồi, ngài đánh ta đi. Nhưng xin ngài ngàn vạn lần đừng nói cho cha ta biết, cầu xin ngài..."
Lưu lão bản thở hồng hộc, nắm cán chổi nhắm lên người của tiểu nhị kia mà đánh, mắng: "Cút mau! Không cút xem ta có đánh chết ngươi hay không!"
Tiểu nhị kia vừa trốn vừa xin tha, Lưu lão bản vẫn một mực đuổi theo đánh. Cuối cùng, tiểu nhị chỉ có thể chật vật rời đi.
Dư Thanh Trạch đến chỗ lão đại Lưu gia, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lưu lão đại thở dài, nói: "Hắn là nhi tử của một người bằng hữu chơi thân từ nhỏ với cha ta, trước kia lúc nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, cha hắn mới cầu xin cha ta cho hắn đến quán mì làm việc. Cha ta nễ mặt cha hắn, nên đã đáp ứng. Ai ngờ tiểu tử này học mãi mà không giỏi, sáng nay còn bị cha ta bắt gặp hắn đang nói cho họ Vương bên kia cách làm của mì trộn tương, trực tiếp bán cho gã với giá năm lượng bạc! Aiz!"
Dư Thanh Trạch nhướng mày, ra là chuyện như vậy: "Hắn nói được bao nhiêu? Hắn có biết nước chấm làm như thế nào không?"
Lão đại Lưu gia kề sát Dư Thanh Trạch, dùng tay che miệng nói với hắn: "Hắn không biết, nước chấm là bọn ta làm ở nhà rồi mới mang ra quán. Tuy hắn nói không đủ, nhưng hắn đã nói ra cách làm mì xào của bọn ta rồi, hắn đã thấy bọn ta xào mì. Cha ta tức đến mức sắp phát điên rồi."
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Thì ra là vậy, cũng may mà kịp thời phát hiện. Cách làm của mì xào và mì trộn rất đơn giản, khoảng một thời gian nữa, chắc là Vương lão bản cũng làm được, chỉ riêng nước chấm, sau này các ngươi để ý kỹ một chút."
Trong lòng lão đại Lưu gia vẫn còn sợ đáp: "Được, bọn ta sẽ chú ý."
"Mấy ngày nay ta bận làm bánh trung thu, việc làm ăn của các ngươi thế nào rồi?" Dư Thanh Trạch hỏi.
Vừa nghe câu này, lão đại Lưu gia cười đáp: "Rất tốt, ngày nào cũng bận."
Dư Thanh Trạch hất cằm, hỏi: "Vậy còn bên kia?"
Lão đại Lưu gia biết Dư Thanh Trạch đang ám chỉ quán mì Vương Ký, hắn lại che miệng nhỏ giọng nói: "Ta nói cho ngươi nghe, mấy ngày nay, mấy khách quen ở bên kia chạy qua quán mì của bọn ta. Chắc là tình hình bên kia đang rất tệ, nếu không sẽ không nghĩ ra cách mướn người trộm công thức."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, vui vẻ, hắn vỗ vai đối phương, nói: "Đây quả là một tin tốt! Tiếp tục cố gắng! Tốt nhất là đoạt hết khách của gã đi!"
Lưu Ký và Vương Ký vốn là đối thủ lâu năm, lão đại Lưu gia nghe vậy, cười hắc hắc, đột nhiên cha hắn rống một tiếng.
"Còn đứng đó làm gì?! Không mau xuống nhà bếp hỗ trợ đi! Bỏ mặc khách như vậy sao?!"
Lão đại Lưu gia: "..."
Dư Thanh Trạch: "..."
"Vâng! Cha, con biết rồi, con lập tức đi ngay!" Lão đại Lưu gia quăng cho Dư Thanh Trạch một ánh mắt bất đắc dĩ, rồi nhanh chóng chạy xuống bếp.
Dư Thanh Trạch chỉ có thể trả cho hắn một ánh mắt đồng tình, có một người cha nghiêm khắc, tính tình thất thường, chỉ có thể luôn ghi tạc vào lòng một điều không bao giờ được lười biếng!
"Dư lão đệ, ngươi tới đúng lúc lắm, hai phần tiền của mấy ngày nay, ngươi qua đây lấy đi." Lưu lão đại đuổi nhi tử về nhà bếp xong, mới nói với Dư Thanh Trạch.
Từ lúc hai người hợp tác tới giờ, quan hệ của cả hai đã dần tốt lên, hiện tại đã thành "Dư lão đệ" và "Lưu lão ca".
"Được." Dư Thanh Trạch đi theo Lưu lão bản đến quầy tính tiền của quán mì.
Lưu lão bản lấy sổ sách ra đưa cho Dư Thanh Trạch, sau đó thở dài, nói: "Để ngươi chê cười rồi."
Dư Thanh Trạch vừa xem sổ sách, vừa nói: "Không có gì, đôi khi có vài việc không thể để tâm đến nhân tình, ta hiểu."
Lưu lão bản thở dài.
Chờ Dư Thanh Trạch xem xong sổ sách, Lưu lão bản lấy hai phần tiền mấy ngày nay thu được đưa cho Dư Thanh Trạch. Hắn ký tên vào sổ sách, ký bổ sung lần trước chưa ký, rồi chuẩn bị trở về quán ăn vặt.
"Từ từ, Dư lão đệ." Lưu lão bản gọi Dư Thanh Trạch lại: "Ngày mai các ngươi có mở quán không?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Không mở quán, nhưng ta vẫn phải lên đây một chuyến, có vài khách đặt bánh trung thu, buổi sáng sẽ đến đây lấy."
"À, vậy ngày mai ngươi tới đây nhớ tới nơi này trước, ta có một thứ cho ngươi."
"Thứ gì?" Dư Thanh Trạch hiếu kỳ hỏi.
Lưu lão bản cười đáp: "Thứ tốt, ngày mai ngươi sẽ biết."
Ngày hôm sau, quán ăn vặt nghỉ bán, chỉ có Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đến để giao bánh trung thu. Đến khi giao bánh trung thu xong, Dư Thanh Trạch mang hai hộp Ngũ Phúc Lâm Môn đưa cho Lưu lão bản.
Lưu lão bản vô cùng cao hứng nhận, sau đó vào bếp đưa một cái rổ cho Dư Thanh Trạch.
"Thứ tốt gì vậy?" Dư Thanh Trạch mở ra, lập tức sửng sốt: "Đây là, thịt bò?"
Trong rổ có hai bao thịt, một bao chắc là thịt bò, bao còn lại thì rất giống thịt heo, nhưng nhỏ hơn thịt heo rất nhiều.
"Đúng vậy, hôm nay được phép giết hai con trâu, ta nghe tin này, từ sáng sớm đã cùng lão nhị chạy tới giành được vài cân mang về, còn phần này là cho ngươi." Lưu lão bản đáp.
Bởi vì trâu vốn là một công cụ quan trọng trong sản xuất, nên quan phủ đã ban pháp lệnh không được tuỳ tiện giết trâu, ai dám tuỳ tiện giết trâu là tội trọng. Chỉ có những con trâu già hoặc bị bệnh mới có thể giết, mà còn phải báo lên bộ phận chuyên môn quản lý vấn đề này để phê chuẩn.
Cho nên, không phải ngày nào cũng được ăn thịt trâu, mỗi lần đến dịp được phép giết trâu, nhất định sẽ bị giành đến nỗi không còn sót một miếng. Thậm chí còn chưa kịp giết, bọn họ đã lên kế hoạch mua sẵn rồi.
Dư Thanh Trạch vô cùng kinh hỉ, cao hứng nói: "Quả thật là thứ tốt! Cảm ơn lão ca, vậy ta cũng không khách khí mà nhận lấy."
Lưu lão bản cười ha ha, phất tay nói: "Cứ nhận đi."
Dư Thanh Trạch nhìn về phía một khối thịt khác, hỏi: "Cái này, chẳng lẽ là thịt lợn rừng?"
Hai mắt Lưu lão bản sáng ngời, nói: "Nhãn lực rất tốt! Một thân thích của ta săn được ở trên núi đấy, sáng nay mới vừa giết, mang qua tặng cho ta."
Dư Thanh Trạch cao hứng nói: "Đây cũng là thứ tốt! Hôm nay ta thật là có lời! Cảm ơn ngươi."
Lưu lão bản trừng hắn, nói: "Khách khí với ta làm gì, không được khách khí."
"Được, được, được."
Ra khỏi quán mì Lưu Ký, Dư Thanh Trạch cao hứng nói với Nhạc ca nhi: "Nhạc ca nhi, đi! Đến chợ bán đồ ăn, hôm nay có thức ăn ngon!"