Chương : 42
Editor: Aubrey.
Thành nam, tại phủ đệ của Triệu gia.
Quản gia của Triệu phủ đang kiểm kê lễ vật được đưa tới, mỗi lần đến Tết hay lễ lộc gì đó, là những lúc mà bọn họ bận rộn nhất. Từng món lễ vật từ các gia tộc đưa tới phải kiểm tra thật kỹ, lễ vật của gia tộc nào, tặng cái gì, phải ghi lại thật rõ ràng, sau này sẽ xem lại để tham khảo trả lễ. Mà lễ vật của Triệu gia bọn họ cũng phải được kiểm kê, ghi lại, lập thành một danh sách.
Đến khi ghi lại lễ vật do Thái phủ đưa tới, quản gia cầm hộp điểm tâm, nhìn ký hiệu trên đó và tên của điểm tâm, rồi ghi vào sổ sách hai chữ Dư Ký, một hộp bánh trung thu.
Bánh trung thu là bánh gì? Dư Ký là cửa hàng điểm tâm của nhà ai mới mở sao? Quản gia mở hộp ra xem thử, phát hiện là loại điểm tâm chưa từng gặp qua bao giờ, đóng hộp lại, rồi đưa hộp điểm tâm cho hạ nhân ở bên cạnh: "Điểm tâm từ Thái phủ đưa tới, chưa gặp qua bao giờ. Ngươi cầm lấy, mang cho Đại phu lang và tiểu thiếu gia nếm thử đi."
Hạ nhân cầm hộp mang đi, quản gia tiếp tục ghi sổ sách.
Không bao lâu sau, hạ nhân lúc nãy quay trở lại, nói là Đại phu lang tìm, quản gia lập tức đi qua.
"Mùi vị của món điểm tâm này khá ngon, trước kia chưa từng ăn bao giờ, trong thành có cửa hàng điểm tâm nào mới mở sao? Ta không nhớ có cửa hàng nào tên là Dư Ký." Chủ mẫu kiêm đương gia của Triệu gia đang khom lưng đút bánh trung thu đậu đỏ cho một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi ăn, thấy quản gia tới, tùy ý nói.
Quản gia lập tức đáp: "Hồi Đại phu lang, lão nô cũng chưa từng nghe qua. Trong thành quả thật có một quán ăn tên là Dư Ký, tên đầy đủ là Dư Ký Ăn Là Ghiền, chỉ nghe bọn họ bán mì lạnh và bánh ướt, chứ không bán điểm tâm."
"Lễ vật từ nhà ai đưa tới?"
"Hồi Đại phu lang, là Thái phủ đưa tới."
"À... Thái phủ sao." Đại phu lang Triệu gia đứng dậy, suy nghĩ, nói: "Đi hỏi thăm một chút, hỏi xem bọn họ mua ở đâu. Chúng ta cũng nên đổi mới đi, năm nào cũng dùng mấy món điểm tâm kia làm lễ vật, có lẽ bọn họ ăn ngán rồi. Sẵn tiện mua thêm vài hộp mang về, cho những người còn lại trong phủ ăn."
Quản gia khom người đáp: "Vâng! Đại phu lang."
Tình hình giống hệt như vậy, cũng yên lặng tái diễn ở rất nhiều gia tộc được Thái phủ tặng lễ.
Sau giờ ngọ, thời gian dùng cơm trưa đã qua, khách bớt đi rất nhiều. Cuối cùng, Dư Thanh Trạch bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, tuy bánh trung thu không bán được nhiều, nhưng mì lạnh, bánh ướt và lẩu Quan Đông vẫn bán rất chạy, bọn họ vẫn bận đến nỗi chân không chạm đất.
"Dư lão bản, Nhạc ca nhi, cha! Ta mua mì về rồi, mọi người mau lại đây ăn đi." Sướng ca nhi đến quán mì Lưu Ký ở đối diện mua mì, đây là bữa trưa của bọn họ.
"Nhạc ca nhi, thúc thúc, các ngươi ăn trước đi, ta quay lại ngay." Dư Thanh Trạch nhanh chóng múc lẩu Quan Đông cho khách mang về, thu tiền, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Bốn người ngồi dưới dù che nắng, ăn bữa trưa muộn.
"Sau này, nên thay phiên nhau ăn trưa, ăn muộn quá không tốt cho sức khoẻ." Dư Thanh Trạch nuốt một ngụm mì, nói.
Cha của Sướng ca nhi nói: "Sao có dư thời gian được? Giữa trưa là lúc bận rộn nhất, không sao đâu, ăn muộn một chút cũng không sao."
Sướng ca nhi cũng nói: "Đúng vậy, không muộn bao nhiêu, lâu ngày sẽ thành thói quen thôi. Hiện tại cũng phải đến giờ này mới cảm thấy đói, những lúc bận làm việc, căn bản chẳng thấy đói chút nào."
Thường Nhạc nghe vậy cũng gật đầu.
Dư Thanh Trạch nhìn bọn họ, thở dài: "Vất vả cho các ngươi.". Ngôn Tình Hài
Bọn họ lắc đầu, tiếp tục ăn, mấy cái bàn khác vẫn còn khách, bọn họ phải ăn nhanh lên mới được.
Đúng lúc này, một hán tử trung niên đi tới, nhìn mấy hộp bánh trung thu trên bàn, hai mắt sáng lên, hỏi Dư Thanh Trạch: "Lão bản, ta có thể xem mấy cái bánh này không?"
Dư Thanh Trạch thấy có người tới hỏi bánh trung thu, lập tức đứng dậy, đáp: "Có thể, khách quan, mời qua bên này, bên này có bánh cho ngài nếm thử. Ngài có thể nếm thử từng vị, có rất nhiều mùi vị khác nhau, ngài xem mình thích loại nào?"
Hán tử trung niên ăn thử từng miếng, cầm hộp bánh trung thu lên xem, thành công tìm được ký hiệu giống như ký hiệu trên hộp bánh mà bọn họ được tặng, ông cao hứng hỏi: "Lão bản, bánh trung thu này ngươi bán như thế nào? Loại trong hộp ấy."
Dư Thanh Trạch đáp: "Đây là Phú Quý Bốn Mùa, một hộp là một trăm lẻ tám văn, còn đây là Ngũ Phúc Lâm Môn, một hộp là một trăm hai mươi tám văn, còn cái này là Lục Lục Đại Thuận, một hộp là một trăm sáu mươi tám văn. Còn bên đây là Thất Tinh Cao Chiếu, một hộp là một trăm chín mươi tám văn, còn một loại với kích cỡ siêu lớn là Thập Toàn Thập Mỹ, hai trăm tám mươi tám văn một hộp. Tất cả là sản phẩm cao cấp được đóng gói tỉ mỉ, thích hợp dùng để tặng lễ trong dịp Tết Trung Thu."
Hán tử trung niên trừng mắt: "Sao lại đắt như vậy?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Khách quan, ngài xem đi, điểm tâm của ta da mỏng nhân nhiều, so với những điểm tâm cao cấp khác không giống nhau. Không chỉ làm ra rất tốn thời gian, mà nguyên liệu trong bánh cũng rất tươi, rất quý. Chủ yếu, đây là hương vị độc nhất vô nhị. Hơn nữa, ngụ ý của tên bánh cũng rất tốt, ngài nói xem có phải không?"
Hán tử trung niên hơi do dự, ông nhìn mấy cái bánh bên cạnh: "Vậy tại sao mấy cái này không bỏ vào hộp lớn?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Mấy cái này được đóng gói xa xỉ hơn một chút, cách trang trí tinh tế hơn những hộp lớn bên đây, mỗi hộp là hai mươi văn."
"Vậy mấy cái bánh không đóng gói này?"
"Bánh nhỏ tám văn một cái, bánh lớn thì mười sáu văn một cái."
"Lão bản, giá cả của chúng khác biệt quá lớn." Hán tử trung niên chỉ vào bên đóng gói và bên không đóng gói, khiếp sợ nói.
Dư Thanh Trạch cười nói: "Khách quan nói đùa, ngay cả người với người còn không giống nhau. Vậy bánh trung thu này so với bánh trung thu kia làm sao giống nhau được?"
Hán tử trung niên do dự, sau đó mới nói: "Ngươi chờ ta suy nghĩ một chút."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Ngài cứ tự nhiên, có điều khách quan nên suy nghĩ nhanh lên, hàng trữ của bọn ta không nhiều lắm."
Hán tử trung niên phất tay, xoay người rời đi.
Dư Thanh Trạch thấy ông đi đến một chiếc xe ngựa, dừng bên cạnh cửa sổ, nói gì đó với người trong xe. Dư Thanh Trạch khẽ cười, xoay người trở lại, tiếp tục ăn mì.
Ba người Thường Nhạc có nghe cuộc trò chuyện của Dư Thanh Trạch và vị khách kia, đến khi thấy khách đi, bọn họ thở dài.
Aiz! Lại đi rồi.
Thấy Dư Thanh Trạch ngồi xuống, Thường Nhạc đặt đũa xuống, khoa tay hỏi: Lại đi rồi à?
Dư Thanh Trạch nhìn bên kia, cười đáp: "Không có việc gì, ta cảm thấy rất có khả năng sẽ quay lại. Hơn nữa, nói không chừng là một vị khách lớn."
Ba người giật mình trừng mắt nhìn hắn.
Lúc trước, khi ba người nghe Dư Thanh Trạch định giá cho bánh trung thu, đều vô cùng khiếp sợ, quá đắt! Một cái bánh nhỏ chỉ bằng nắm tay của một đứa trẻ mà tận tám văn một cái, còn cái lớn hơn thì mười sáu văn, mà cả hai loại đều không lớn bằng nắm tay của một người trưởng thành.
Đến khi bọn họ nghe giá của mấy hộp bánh trung thu, cả đám đều đơ hết cả người, còn tưởng lỗ tai của mình gặp vấn đề gì rồi. Sau khi liên tục xác nhận ba lần, bọn họ mới tiếp nhận lỗ tai của mình không có vấn đề gì, chắc chắn là Dư Thanh Trạch mới là người có vấn đề.
Từ sáng đến giờ, bọn họ chưa bán được một hộp bánh trung thu nào, chỉ bán được mấy cái bánh lẻ, mà cũng không được bao nhiêu.
Bọn họ nghĩ không ra, rõ ràng bánh trung thu ăn ngon như vậy, nếu giá không quá cao so với mấy cửa hàng điểm tâm khác, khẳng định chỉ trong chốc lát sẽ bán hết. Nếu cái nhỏ là năm văn, cái lớn là tám văn, chắc chắn sẽ bán được không ít.
Nhưng mà, hiện tại giá của bánh cao như vậy, cái nhỏ là tám văn, cái lớn là mười sáu văn. Ngay cả bánh lẻ cũng không có bao nhiêu người mua, càng đừng nói là bán được hộp bánh.
Trong lòng bọn họ cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng không dám nói gì. Đặc biệt là Sướng ca nhi và cha của y, chỉ có thể thầm cảm khái, tự an ủi trong lòng, Dư lão bản làm như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.
Thật ra, Thường Nhạc có hỏi một lần, Dư Thanh Trạch nói là sẽ có người mua, y tin ngay.
Nhưng mà, hiện tại thấy việc buôn bán không tốt, y rất lo lắng, lo lắng đến mức dù trước mặt là chén mì trộn tương thơm ngào ngạt, y cũng ăn không vô.
Dư Thanh Trạch duỗi tay, điểm nhẹ một cái lên ấn đường của y: "Đừng nhíu mày, ta nói có người mua là sẽ có người mua. Tin ta, được không?"
Động tác thân mật bất thình lình như vậy dọa cho Thường Nhạc nhảy dựng, y nhanh chóng giơ tay che ấn đường lại, sắc mặt đỏ hồng.
Thật là, Sướng ca nhi và cha của y vẫn còn ở đây mà!
Tuy cảm thấy rất ngại, nhưng trong lòng vẫn có một chút ngọt ngào, thật là muốn mạng của y!
Dư Thanh Trạch điểm xong cũng đột ngột ngẩn người, đây là động tác mà hắn hoàn toàn hành động theo bản năng. Hắn nhanh chóng nhìn qua Sướng ca nhi và cha của y, phát hiện hai người rất thức thời giả bộ cúi đầu ăn mì, không dám ngẩng đầu. Dư Thanh Trạch thấy vậy, mới cười với Thường Nhạc, ý bảo không có vấn đề gì.
Thường Nhạc cúi đầu, không nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch: "..." Lần sau đành chú ý vậy.
"Lão bản!"
Đúng lúc này, hán tử trung niên kia trở lại, theo sau còn có một hạ nhân.
"A! Tới đây!" Dư Thanh Trạch theo tiếng đi qua.
Ba người Thường Nhạc giật mình nhìn vị khách kia.
Thật sự đã trở lại?!
Bọn họ lập tức ngưng ăn mì, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên kia.
Hán tử trung niên chỉ vào mấy hộp bánh trung thu, nói: "Loại này hai hộp, loại kia cũng hai hộp. Còn bánh lẻ, ta muốn mua mỗi loại một vị."
"Vâng! Ngài cứ từ từ chọn, chọn xong ta sẽ gói lại cho ngài." Dư Thanh Trạch đáp.
Thấy vị khách kia mua nhiều bánh như vậy, ba người Thường Nhạc lập tức bỏ chén đũa xuống, chạy tới hỗ trợ.
Cả ba đều vô cùng khiếp sợ, quả thật là một vị khách lớn!
Cứ như vậy mua hết một nửa hàng dự trữ của bọn họ!
Hán tử trung niên chọn không ít bánh trung thu bán lẻ, mùi vị nào cũng có, lớn nhỏ đều có. Cuối cùng, bọn họ đếm lại, bánh nhỏ có ba mươi cái, bánh lớn có hai mươi cái.
Dư Thanh Trạch dùng giấy bút tính tiền, tổng cộng là ba ngàn chín trăm hai mươi văn.
Hán tử trung niên lấy bàn tính của mình ra tính lại, xác định không sai, sau đó mới trả tiền, hai bên coi như thoả thuận xong.
Bọn họ hỗ trợ hạ nhân, chuyển bánh trung thu lên xe ngựa. Sau khi xong việc, ba người Thường Nhạc ngây ngốc bật cười.
"Thật sự có người mua!" Cha của Sướng ca nhi cảm khái.
Sướng ca nhi cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ, nhưng dù sao y cũng đã làm công một khoảng thời gian rồi, kinh nghiệm nhiều hơn cha của mình một chút: "Nhà có tiền không để bụng chuyện giá cả, chỉ để ý của lạ thôi."
Thường Nhạc cũng gật đầu, mừng đến mức không khép miệng được.
Dư Thanh Trạch cất tiền, sau đó nói với Thường Nhạc: "Yên tâm được chưa? Ta đã nói là sẽ có người mua mà."
Thường Nhạc hưng phấn gật đầu, khoa tay nói: Ta vẫn luôn tin tưởng ngươi!
Dư Thanh Trạch buồn cười, trước đó còn lo lắng gần chết, nhanh như vậy đã thay đổi! Aiz!
Hán tử trung niên đi không bao lâu, một hồi sau, lại tới thêm hai người nữa, cũng là muốn mua bánh trung thu. Hai người này cũng mua nhiều, chỉ trong chốc lát đã mua sạch hàng dự trữ của bọn họ.
Hai vị khách này còn chưa đi, lại có thêm ba người tới nữa, thấy bánh trung thu đã bán hết, chỉ có thể than ngắn thở dài mà nói đến chậm một bước.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng nói: "Các vị nếu không vội, có thể đặt trước, sáng ngày mai quay lại lấy là được."
Bọn họ nghe vậy, lập tức nói ra số lượng đặt trước. Sau đó, bọn họ để lại tiền đặt cọc, cầm số phiếu Dư Thanh Trạch viết cho bọn họ trở về.
Sau đó, lục tục có thêm vài người tới muốn mua bánh trung thu, Dư Thanh Trạch tính toán số lượng bánh trung thu mà hôm nay có thể làm xong, nhận hết mấy đơn này chỉ sợ không kịp, hắn hỏi bọn họ mua để làm gì. Có người nói là mua để tặng lễ, ngày mai là mười bốn rồi, nếu tặng sau ngày lễ thì không được tốt lắm, có người thì nói đặt cho người trong nhà ăn, sáng ngày mười lăm sẽ đến lấy.
Đến khi bọn họ dọn quán, bánh trung thu vốn dĩ chỉ bán được vài cái vào buổi sáng, hiện tại đã bán hết, còn có vài đơn hàng đặt bánh cho ngày mai.
Ba người Thường Nhạc cười tít mắt, không bao giờ hoài nghi bất kỳ quyết định nào của Dư Thanh Trạch nữa.
Đến tối, bọn họ về nhà, tính lại số tiền kiếm được hôm nay. Dư Thanh Trạch nói với Thường Nhạc và Thường gia gia, hôm nay bán bánh trung thu kiếm được hơn bảy lượng bạc, đây chỉ là một phần lợi nhuận thôi, chưa tính những đơn đặt hàng của Thái phủ và những đơn đặt hàng hồi chiều.
Nghe kiếm được nhiều tiền như vậy, ba người trừng lớn mắt nhìn Dư Thanh Trạch, không dám tin.
Trong một ngày mà đã kiếm hơn bảy lượng bạc!
Trước kia có thể tưởng tượng được không?
Nghĩ cũng không dám nghĩ!
Thành nam, tại phủ đệ của Triệu gia.
Quản gia của Triệu phủ đang kiểm kê lễ vật được đưa tới, mỗi lần đến Tết hay lễ lộc gì đó, là những lúc mà bọn họ bận rộn nhất. Từng món lễ vật từ các gia tộc đưa tới phải kiểm tra thật kỹ, lễ vật của gia tộc nào, tặng cái gì, phải ghi lại thật rõ ràng, sau này sẽ xem lại để tham khảo trả lễ. Mà lễ vật của Triệu gia bọn họ cũng phải được kiểm kê, ghi lại, lập thành một danh sách.
Đến khi ghi lại lễ vật do Thái phủ đưa tới, quản gia cầm hộp điểm tâm, nhìn ký hiệu trên đó và tên của điểm tâm, rồi ghi vào sổ sách hai chữ Dư Ký, một hộp bánh trung thu.
Bánh trung thu là bánh gì? Dư Ký là cửa hàng điểm tâm của nhà ai mới mở sao? Quản gia mở hộp ra xem thử, phát hiện là loại điểm tâm chưa từng gặp qua bao giờ, đóng hộp lại, rồi đưa hộp điểm tâm cho hạ nhân ở bên cạnh: "Điểm tâm từ Thái phủ đưa tới, chưa gặp qua bao giờ. Ngươi cầm lấy, mang cho Đại phu lang và tiểu thiếu gia nếm thử đi."
Hạ nhân cầm hộp mang đi, quản gia tiếp tục ghi sổ sách.
Không bao lâu sau, hạ nhân lúc nãy quay trở lại, nói là Đại phu lang tìm, quản gia lập tức đi qua.
"Mùi vị của món điểm tâm này khá ngon, trước kia chưa từng ăn bao giờ, trong thành có cửa hàng điểm tâm nào mới mở sao? Ta không nhớ có cửa hàng nào tên là Dư Ký." Chủ mẫu kiêm đương gia của Triệu gia đang khom lưng đút bánh trung thu đậu đỏ cho một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi ăn, thấy quản gia tới, tùy ý nói.
Quản gia lập tức đáp: "Hồi Đại phu lang, lão nô cũng chưa từng nghe qua. Trong thành quả thật có một quán ăn tên là Dư Ký, tên đầy đủ là Dư Ký Ăn Là Ghiền, chỉ nghe bọn họ bán mì lạnh và bánh ướt, chứ không bán điểm tâm."
"Lễ vật từ nhà ai đưa tới?"
"Hồi Đại phu lang, là Thái phủ đưa tới."
"À... Thái phủ sao." Đại phu lang Triệu gia đứng dậy, suy nghĩ, nói: "Đi hỏi thăm một chút, hỏi xem bọn họ mua ở đâu. Chúng ta cũng nên đổi mới đi, năm nào cũng dùng mấy món điểm tâm kia làm lễ vật, có lẽ bọn họ ăn ngán rồi. Sẵn tiện mua thêm vài hộp mang về, cho những người còn lại trong phủ ăn."
Quản gia khom người đáp: "Vâng! Đại phu lang."
Tình hình giống hệt như vậy, cũng yên lặng tái diễn ở rất nhiều gia tộc được Thái phủ tặng lễ.
Sau giờ ngọ, thời gian dùng cơm trưa đã qua, khách bớt đi rất nhiều. Cuối cùng, Dư Thanh Trạch bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, tuy bánh trung thu không bán được nhiều, nhưng mì lạnh, bánh ướt và lẩu Quan Đông vẫn bán rất chạy, bọn họ vẫn bận đến nỗi chân không chạm đất.
"Dư lão bản, Nhạc ca nhi, cha! Ta mua mì về rồi, mọi người mau lại đây ăn đi." Sướng ca nhi đến quán mì Lưu Ký ở đối diện mua mì, đây là bữa trưa của bọn họ.
"Nhạc ca nhi, thúc thúc, các ngươi ăn trước đi, ta quay lại ngay." Dư Thanh Trạch nhanh chóng múc lẩu Quan Đông cho khách mang về, thu tiền, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Bốn người ngồi dưới dù che nắng, ăn bữa trưa muộn.
"Sau này, nên thay phiên nhau ăn trưa, ăn muộn quá không tốt cho sức khoẻ." Dư Thanh Trạch nuốt một ngụm mì, nói.
Cha của Sướng ca nhi nói: "Sao có dư thời gian được? Giữa trưa là lúc bận rộn nhất, không sao đâu, ăn muộn một chút cũng không sao."
Sướng ca nhi cũng nói: "Đúng vậy, không muộn bao nhiêu, lâu ngày sẽ thành thói quen thôi. Hiện tại cũng phải đến giờ này mới cảm thấy đói, những lúc bận làm việc, căn bản chẳng thấy đói chút nào."
Thường Nhạc nghe vậy cũng gật đầu.
Dư Thanh Trạch nhìn bọn họ, thở dài: "Vất vả cho các ngươi.". Ngôn Tình Hài
Bọn họ lắc đầu, tiếp tục ăn, mấy cái bàn khác vẫn còn khách, bọn họ phải ăn nhanh lên mới được.
Đúng lúc này, một hán tử trung niên đi tới, nhìn mấy hộp bánh trung thu trên bàn, hai mắt sáng lên, hỏi Dư Thanh Trạch: "Lão bản, ta có thể xem mấy cái bánh này không?"
Dư Thanh Trạch thấy có người tới hỏi bánh trung thu, lập tức đứng dậy, đáp: "Có thể, khách quan, mời qua bên này, bên này có bánh cho ngài nếm thử. Ngài có thể nếm thử từng vị, có rất nhiều mùi vị khác nhau, ngài xem mình thích loại nào?"
Hán tử trung niên ăn thử từng miếng, cầm hộp bánh trung thu lên xem, thành công tìm được ký hiệu giống như ký hiệu trên hộp bánh mà bọn họ được tặng, ông cao hứng hỏi: "Lão bản, bánh trung thu này ngươi bán như thế nào? Loại trong hộp ấy."
Dư Thanh Trạch đáp: "Đây là Phú Quý Bốn Mùa, một hộp là một trăm lẻ tám văn, còn đây là Ngũ Phúc Lâm Môn, một hộp là một trăm hai mươi tám văn, còn cái này là Lục Lục Đại Thuận, một hộp là một trăm sáu mươi tám văn. Còn bên đây là Thất Tinh Cao Chiếu, một hộp là một trăm chín mươi tám văn, còn một loại với kích cỡ siêu lớn là Thập Toàn Thập Mỹ, hai trăm tám mươi tám văn một hộp. Tất cả là sản phẩm cao cấp được đóng gói tỉ mỉ, thích hợp dùng để tặng lễ trong dịp Tết Trung Thu."
Hán tử trung niên trừng mắt: "Sao lại đắt như vậy?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Khách quan, ngài xem đi, điểm tâm của ta da mỏng nhân nhiều, so với những điểm tâm cao cấp khác không giống nhau. Không chỉ làm ra rất tốn thời gian, mà nguyên liệu trong bánh cũng rất tươi, rất quý. Chủ yếu, đây là hương vị độc nhất vô nhị. Hơn nữa, ngụ ý của tên bánh cũng rất tốt, ngài nói xem có phải không?"
Hán tử trung niên hơi do dự, ông nhìn mấy cái bánh bên cạnh: "Vậy tại sao mấy cái này không bỏ vào hộp lớn?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Mấy cái này được đóng gói xa xỉ hơn một chút, cách trang trí tinh tế hơn những hộp lớn bên đây, mỗi hộp là hai mươi văn."
"Vậy mấy cái bánh không đóng gói này?"
"Bánh nhỏ tám văn một cái, bánh lớn thì mười sáu văn một cái."
"Lão bản, giá cả của chúng khác biệt quá lớn." Hán tử trung niên chỉ vào bên đóng gói và bên không đóng gói, khiếp sợ nói.
Dư Thanh Trạch cười nói: "Khách quan nói đùa, ngay cả người với người còn không giống nhau. Vậy bánh trung thu này so với bánh trung thu kia làm sao giống nhau được?"
Hán tử trung niên do dự, sau đó mới nói: "Ngươi chờ ta suy nghĩ một chút."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Ngài cứ tự nhiên, có điều khách quan nên suy nghĩ nhanh lên, hàng trữ của bọn ta không nhiều lắm."
Hán tử trung niên phất tay, xoay người rời đi.
Dư Thanh Trạch thấy ông đi đến một chiếc xe ngựa, dừng bên cạnh cửa sổ, nói gì đó với người trong xe. Dư Thanh Trạch khẽ cười, xoay người trở lại, tiếp tục ăn mì.
Ba người Thường Nhạc có nghe cuộc trò chuyện của Dư Thanh Trạch và vị khách kia, đến khi thấy khách đi, bọn họ thở dài.
Aiz! Lại đi rồi.
Thấy Dư Thanh Trạch ngồi xuống, Thường Nhạc đặt đũa xuống, khoa tay hỏi: Lại đi rồi à?
Dư Thanh Trạch nhìn bên kia, cười đáp: "Không có việc gì, ta cảm thấy rất có khả năng sẽ quay lại. Hơn nữa, nói không chừng là một vị khách lớn."
Ba người giật mình trừng mắt nhìn hắn.
Lúc trước, khi ba người nghe Dư Thanh Trạch định giá cho bánh trung thu, đều vô cùng khiếp sợ, quá đắt! Một cái bánh nhỏ chỉ bằng nắm tay của một đứa trẻ mà tận tám văn một cái, còn cái lớn hơn thì mười sáu văn, mà cả hai loại đều không lớn bằng nắm tay của một người trưởng thành.
Đến khi bọn họ nghe giá của mấy hộp bánh trung thu, cả đám đều đơ hết cả người, còn tưởng lỗ tai của mình gặp vấn đề gì rồi. Sau khi liên tục xác nhận ba lần, bọn họ mới tiếp nhận lỗ tai của mình không có vấn đề gì, chắc chắn là Dư Thanh Trạch mới là người có vấn đề.
Từ sáng đến giờ, bọn họ chưa bán được một hộp bánh trung thu nào, chỉ bán được mấy cái bánh lẻ, mà cũng không được bao nhiêu.
Bọn họ nghĩ không ra, rõ ràng bánh trung thu ăn ngon như vậy, nếu giá không quá cao so với mấy cửa hàng điểm tâm khác, khẳng định chỉ trong chốc lát sẽ bán hết. Nếu cái nhỏ là năm văn, cái lớn là tám văn, chắc chắn sẽ bán được không ít.
Nhưng mà, hiện tại giá của bánh cao như vậy, cái nhỏ là tám văn, cái lớn là mười sáu văn. Ngay cả bánh lẻ cũng không có bao nhiêu người mua, càng đừng nói là bán được hộp bánh.
Trong lòng bọn họ cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng không dám nói gì. Đặc biệt là Sướng ca nhi và cha của y, chỉ có thể thầm cảm khái, tự an ủi trong lòng, Dư lão bản làm như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.
Thật ra, Thường Nhạc có hỏi một lần, Dư Thanh Trạch nói là sẽ có người mua, y tin ngay.
Nhưng mà, hiện tại thấy việc buôn bán không tốt, y rất lo lắng, lo lắng đến mức dù trước mặt là chén mì trộn tương thơm ngào ngạt, y cũng ăn không vô.
Dư Thanh Trạch duỗi tay, điểm nhẹ một cái lên ấn đường của y: "Đừng nhíu mày, ta nói có người mua là sẽ có người mua. Tin ta, được không?"
Động tác thân mật bất thình lình như vậy dọa cho Thường Nhạc nhảy dựng, y nhanh chóng giơ tay che ấn đường lại, sắc mặt đỏ hồng.
Thật là, Sướng ca nhi và cha của y vẫn còn ở đây mà!
Tuy cảm thấy rất ngại, nhưng trong lòng vẫn có một chút ngọt ngào, thật là muốn mạng của y!
Dư Thanh Trạch điểm xong cũng đột ngột ngẩn người, đây là động tác mà hắn hoàn toàn hành động theo bản năng. Hắn nhanh chóng nhìn qua Sướng ca nhi và cha của y, phát hiện hai người rất thức thời giả bộ cúi đầu ăn mì, không dám ngẩng đầu. Dư Thanh Trạch thấy vậy, mới cười với Thường Nhạc, ý bảo không có vấn đề gì.
Thường Nhạc cúi đầu, không nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch: "..." Lần sau đành chú ý vậy.
"Lão bản!"
Đúng lúc này, hán tử trung niên kia trở lại, theo sau còn có một hạ nhân.
"A! Tới đây!" Dư Thanh Trạch theo tiếng đi qua.
Ba người Thường Nhạc giật mình nhìn vị khách kia.
Thật sự đã trở lại?!
Bọn họ lập tức ngưng ăn mì, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên kia.
Hán tử trung niên chỉ vào mấy hộp bánh trung thu, nói: "Loại này hai hộp, loại kia cũng hai hộp. Còn bánh lẻ, ta muốn mua mỗi loại một vị."
"Vâng! Ngài cứ từ từ chọn, chọn xong ta sẽ gói lại cho ngài." Dư Thanh Trạch đáp.
Thấy vị khách kia mua nhiều bánh như vậy, ba người Thường Nhạc lập tức bỏ chén đũa xuống, chạy tới hỗ trợ.
Cả ba đều vô cùng khiếp sợ, quả thật là một vị khách lớn!
Cứ như vậy mua hết một nửa hàng dự trữ của bọn họ!
Hán tử trung niên chọn không ít bánh trung thu bán lẻ, mùi vị nào cũng có, lớn nhỏ đều có. Cuối cùng, bọn họ đếm lại, bánh nhỏ có ba mươi cái, bánh lớn có hai mươi cái.
Dư Thanh Trạch dùng giấy bút tính tiền, tổng cộng là ba ngàn chín trăm hai mươi văn.
Hán tử trung niên lấy bàn tính của mình ra tính lại, xác định không sai, sau đó mới trả tiền, hai bên coi như thoả thuận xong.
Bọn họ hỗ trợ hạ nhân, chuyển bánh trung thu lên xe ngựa. Sau khi xong việc, ba người Thường Nhạc ngây ngốc bật cười.
"Thật sự có người mua!" Cha của Sướng ca nhi cảm khái.
Sướng ca nhi cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ, nhưng dù sao y cũng đã làm công một khoảng thời gian rồi, kinh nghiệm nhiều hơn cha của mình một chút: "Nhà có tiền không để bụng chuyện giá cả, chỉ để ý của lạ thôi."
Thường Nhạc cũng gật đầu, mừng đến mức không khép miệng được.
Dư Thanh Trạch cất tiền, sau đó nói với Thường Nhạc: "Yên tâm được chưa? Ta đã nói là sẽ có người mua mà."
Thường Nhạc hưng phấn gật đầu, khoa tay nói: Ta vẫn luôn tin tưởng ngươi!
Dư Thanh Trạch buồn cười, trước đó còn lo lắng gần chết, nhanh như vậy đã thay đổi! Aiz!
Hán tử trung niên đi không bao lâu, một hồi sau, lại tới thêm hai người nữa, cũng là muốn mua bánh trung thu. Hai người này cũng mua nhiều, chỉ trong chốc lát đã mua sạch hàng dự trữ của bọn họ.
Hai vị khách này còn chưa đi, lại có thêm ba người tới nữa, thấy bánh trung thu đã bán hết, chỉ có thể than ngắn thở dài mà nói đến chậm một bước.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng nói: "Các vị nếu không vội, có thể đặt trước, sáng ngày mai quay lại lấy là được."
Bọn họ nghe vậy, lập tức nói ra số lượng đặt trước. Sau đó, bọn họ để lại tiền đặt cọc, cầm số phiếu Dư Thanh Trạch viết cho bọn họ trở về.
Sau đó, lục tục có thêm vài người tới muốn mua bánh trung thu, Dư Thanh Trạch tính toán số lượng bánh trung thu mà hôm nay có thể làm xong, nhận hết mấy đơn này chỉ sợ không kịp, hắn hỏi bọn họ mua để làm gì. Có người nói là mua để tặng lễ, ngày mai là mười bốn rồi, nếu tặng sau ngày lễ thì không được tốt lắm, có người thì nói đặt cho người trong nhà ăn, sáng ngày mười lăm sẽ đến lấy.
Đến khi bọn họ dọn quán, bánh trung thu vốn dĩ chỉ bán được vài cái vào buổi sáng, hiện tại đã bán hết, còn có vài đơn hàng đặt bánh cho ngày mai.
Ba người Thường Nhạc cười tít mắt, không bao giờ hoài nghi bất kỳ quyết định nào của Dư Thanh Trạch nữa.
Đến tối, bọn họ về nhà, tính lại số tiền kiếm được hôm nay. Dư Thanh Trạch nói với Thường Nhạc và Thường gia gia, hôm nay bán bánh trung thu kiếm được hơn bảy lượng bạc, đây chỉ là một phần lợi nhuận thôi, chưa tính những đơn đặt hàng của Thái phủ và những đơn đặt hàng hồi chiều.
Nghe kiếm được nhiều tiền như vậy, ba người trừng lớn mắt nhìn Dư Thanh Trạch, không dám tin.
Trong một ngày mà đã kiếm hơn bảy lượng bạc!
Trước kia có thể tưởng tượng được không?
Nghĩ cũng không dám nghĩ!