Chương 62
Trinh cảm thấy dạo gần đây Bảo có gì đó khác biệt trong cách anh ta đối xử với mình. Lo lắng vậy nhưng Trinh tự trấn an là giai đoạn này Bảo đang lo nghĩ cho cu Mầm nên Trinh cũng không chú ý nhiều, bởi lẽ tình yêu bao năm của cô ta và Bảo không lẽ không đủ chứng minh cô ta và Bảo sinh ra để dành cho nhau sao?
Vậy mà chiều nay, khi Bảo từ bệnh viện trở về, cô ta chết sốc khi nghe Bảo nói:
– Trinh… anh nghĩ chúng ta nên dừng lại, anh muốn có thời gian yên tĩnh.
Trinh hoảng hốt vội níu lấy tay Bảo, Trinh có đang nghe nhầm không?
– Anh… anh nỡ chia tay em sao? Tại sao… em đã làm gì sai hả anh?
Bảo im lặng. Anh ta không trực tiếp nói lời chia tay, chỉ là hiện tại anh ta muốn ở một mình. Trên hết, anh ta muốn thuyết phục Ngân, nếu có Trinh bên cạnh, việc thuyết phục càng khó khăn hơn. Anh ta biết không chắc Ngân chịu quay lại, có điều sau những ngày ở viện, trong thâm tâm anh ta cảm thấy không còn muốn ở bên Trinh nữa.
– Anh dọn đồ về nhà.
– Bảo!
Trinh không sao chấp nhận được sự thật, cô ta thất thần nhìn Bảo nhanh tay cho quần áo đồ đạc vào ba lô. Tình yêu bao nhiêu năm, thậm chí Bảo sẵn sàng phản bội vợ con để chạy theo Trinh tại sao lại kết thúc tức tưởi thế này? Cách đây một tháng Bảo đã nói anh ta chờ ngày để đón Trinh về nhà kia mà? Trinh không cam tâm, Trinh luôn tự tin vào tình yêu của người đàn ông này, đến mức dù cả thế giới có quay lưng thì anh ta vẫn là người ôm chặt lấy Trinh.
Trinh chạy đến giữ chặt lấy ba lô của Bảo, cô ta gào lên:
– Anh bỏ em sao? Anh nỡ lòng tàn nhẫn với em như vậy sao?
– Em buông ra đi, anh đang rất mệt mỏi.
– Không… em không buông, nếu anh không giải thích rõ ràng cho em biết tại sao thì có chết em cũng không buông!
Bảo không nói nữa, anh ta giật mạnh ba lô làm Trinh ngã nhào ra sàn gỗ. Lần đầu tiên Bảo phũ phàng đến vậy với Trinh, cô ta sốc không nói nên lời, nước mắt tuôn ướt mặt trong cay đắng nghẹn ngào.
– Anh… khốn nạn thật, anh chê tôi không sinh được con có đúng không? Anh muốn về với mẹ con nhà nó có đúng không?
– …
Bảo không trả lời, anh ta lạnh lùng khoác ba lô lên vai, để lại Trinh bất lực đập tay xuống sàn gào thét thảm thiết. Phải rồi, một thằng đàn ông sẵn sàng rũ bỏ vợ con mà chạy theo nhân tình như Bảo làm sao có thể là kẻ có tình người được? Là Trinh đã quá tin vào tình yêu của anh ta để rồi bây giờ đau đớn thế này đây? Người đàn ông từng là tất cả khiến Trinh từ chối bao nhiêu kẻ vây quanh, bỏ cả công việc tốt ở Nhật để về tìm kiếm anh ta, chấp nhận làm kẻ thứ ba, chấp nhận nuôi con chồng, dù ghê tởm vẫn phải chăm sóc con chồng để rồi bị phũ phàng thế này đây? Trinh tự trách bản thân ngu ngốc, mù quáng yêu một kẻ ích kỷ, lúc này cô ta chỉ biết khóc trong đau khổ, tương lai của cô ta có lẽ không còn Bảo trong đó nữa rồi.
Cu Mầm phải nằm một mình một giường nên phòng chỉ còn có một giường cho người thân chăm sóc, Ngân khuyên Long nên về nhà nghỉ ngơi để còn lo việc ở Elise II. Dù Long không muốn nhưng cũng đành chịu, thế nên chỉ khi tối muộn mười một, mười hai giờ Long mới đành rời bệnh viện để trở về nằm ngủ lăn một giấc chờ ngày mới. Thời gian gần đây Long chỉ thấy có mình Bảo vào viện, anh ta muốn ở lại với con nhưng còn công việc nên đành nhờ Ngân chăm con. Ngân có chút suy nghĩ khi không thấy Trinh đi cùng Bảo nữa, có điều cô không muốn nghĩ nhiều về chuyện đó.
Cu Mầm ở lại bệnh viện sau ca đại phẫu đến nay cũng gần hai tháng. Long muốn con phục hồi chức năng luôn tại bệnh viện nơi có nhiều trang thiết bị hỗ trợ. Đến lúc này con đã có thể đi lại được, tinh thần con phấn khởi hẳn, thậm chí con còn nói được rất nhiều, nhiều hơn tất cả quãng thời gian trước hợp lại. Con không gặp khó khăn gì trong trí nhớ, mọi chuyện từng xảy ra con vẫn nhớ như in, con nhớ ba Long cho con đi chơi công viên ra sao, nhớ ba Long mua cho con ô tô điều khiển từ xa thế nào… Nghe con líu lo, Ngân mừng mà nước mắt lại lăn dài.
– Mẹ… sao mẹ khóc?
Ngân ngỡ ngàng nhìn cu Mầm đưa tay lau nước mắt cho cô, cô như không tin vào tai vào mắt mình, chỉ một câu nói của con vậy thôi cũng đủ để cô ngất lịm trong hạnh phúc.
Mười một giờ đêm, Long đã trở về căn hộ, bất ngờ Ngân nghe có tiếng gõ cửa. Cô lo lắng bước ra, không ngờ người đứng trước cửa phòng là Bảo. Nhìn anh ta bơ phờ hốc hác, trong lòng Ngân vẫn dâng lên nỗi xót xa mơ hồ, cô trấn tĩnh lại, lạnh giọng:
– Muộn rồi anh còn vào đây làm gì?
– Ngân… anh có chuyện muốn nói!
Nghe âm giọng van nài của Bảo, gai ốc Ngân bỗng nổi lên, cô dường như đoán được ra chuyện. Trinh không còn ở bên anh ta đã gần một tháng nay, từ lúc đó anh ta đi về một mình, thi thoảng vào thăm con rồi lại đi luôn vì công việc bận rộn.
– Có chuyện gì để mai anh Long đến đây rồi nói!
Ngân đẩy Bảo ra ngoài, nào ngờ anh ta nắm chặt lấy tay Ngân, cái nắm tay ấm áp mà đã quá lâu rồi Ngân không còn cảm nhận, kể từ lần cuối cùng anh ta nắm chặt tay cô cầu xin cô hãy buông tha cho anh ta. Đã từng yêu anh ta đến cháy lòng, đã từng hận anh ta đến kiệt sức, lúc này, cô không biết chính xác cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy hành động của anh ta là quá đỗi sai trái, cô lập tức giật tay lại. Bảo vẫn giữ chặt lấy tay Ngân, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt van xin đầy thương cảm:
– Ngân, anh biết anh sai rồi… anh xin em… hãy cho anh một cơ hội… chúng ta làm lại có được không em?
– Buông tôi ra, buông ra!
Ngân rít lên qua kẽ răng, âm giọng nhỏ không muốn làm cu Mầm thức giấc. Bảo không chịu buông, anh ta quỳ xuống trước Ngân.
– Anh cầu xin em… anh thương con lắm… em cũng biết mà… anh… anh đã nhận ra người anh cần là em… không phải ai khác, em là em, là mẹ của cu Mầm… mẹ của con anh. Ngân, chúng ta hãy làm lại đi em, hãy cho con một gia đình đầy đủ đi em!
Ngân sững lại trước câu nói “cho con một gia đình đầy đủ”. Bảo biết anh ta nắm được điểm yếu của Ngân, Ngân thương con hơn tất thảy, thế nên anh ta đứng dậy, kéo Ngân vào lòng thuyết phục:
– Ngân, con cần có đủ cả bố cả mẹ… chúng ta đều thương con hơn cả bản thân có phải không em? Chẳng ai thay thế anh hay em được đâu! Anh xin em đấy, cả cuộc đời về sau này anh sẽ bù đắp cho em và con… Anh đã chia tay Trinh từ lâu rồi, anh mong em nhận ra được lòng thành của anh… Anh đã vứt bỏ được tình cảm sai trái với cô ta rồi em ạ, vì con, anh vứt hết!
Ngân chết lặng trước những gì Bảo nói về con. Sâu trong lòng Ngân luôn mong cu Mầm được hạnh phúc hơn tất cả. Khi trước phát hiện ra Bảo ngoại tình, thâm tâm Ngân từng mong Bảo hồi tâm chuyển ý, chỉ cần anh ta còn cần mẹ con cô, cô sẵn sàng tha thứ, vậy mà điều đó chưa một lần xảy ra, để rồi lúc này, khi cô đã hạnh phúc trong tình yêu mới, hạnh phúc ngọt ngào đến nỗi cô cứ ngỡ mình mơ, thì anh ta lại dùng con để thuyết phục cô. Anh ta đúng là kẻ độc ác nhất trên thế giới này, bởi… cô đang dao động thật rồi!
Tiếng tin nhắn điện thoại làm Ngân giật mình, Long… Ngân bỗng tỉnh táo trở lại, cô đẩy mạnh Bảo khỏi người mình. Cu Mầm cần cha là sự thật, nhưng người cha như anh ta không xứng đáng là cha, kẻ phản bội tàn nhẫn đến mức ruồng bỏ cô không xứng đáng làm chồng, trên hết, cô nợ Long, cô không thể phản bội anh. Cô là mẹ của cu Mầm nhưng… cô cũng đã là người phụ nữ của Long.
Ngân đẩy mạnh Bảo khỏi người mình, cô gắt lên:
– Anh về đi! Chuyện của chúng ta đã kết thúc. Cu Mầm rất hạnh phúc bên người cha mới, không phải là anh!
Vậy mà chiều nay, khi Bảo từ bệnh viện trở về, cô ta chết sốc khi nghe Bảo nói:
– Trinh… anh nghĩ chúng ta nên dừng lại, anh muốn có thời gian yên tĩnh.
Trinh hoảng hốt vội níu lấy tay Bảo, Trinh có đang nghe nhầm không?
– Anh… anh nỡ chia tay em sao? Tại sao… em đã làm gì sai hả anh?
Bảo im lặng. Anh ta không trực tiếp nói lời chia tay, chỉ là hiện tại anh ta muốn ở một mình. Trên hết, anh ta muốn thuyết phục Ngân, nếu có Trinh bên cạnh, việc thuyết phục càng khó khăn hơn. Anh ta biết không chắc Ngân chịu quay lại, có điều sau những ngày ở viện, trong thâm tâm anh ta cảm thấy không còn muốn ở bên Trinh nữa.
– Anh dọn đồ về nhà.
– Bảo!
Trinh không sao chấp nhận được sự thật, cô ta thất thần nhìn Bảo nhanh tay cho quần áo đồ đạc vào ba lô. Tình yêu bao nhiêu năm, thậm chí Bảo sẵn sàng phản bội vợ con để chạy theo Trinh tại sao lại kết thúc tức tưởi thế này? Cách đây một tháng Bảo đã nói anh ta chờ ngày để đón Trinh về nhà kia mà? Trinh không cam tâm, Trinh luôn tự tin vào tình yêu của người đàn ông này, đến mức dù cả thế giới có quay lưng thì anh ta vẫn là người ôm chặt lấy Trinh.
Trinh chạy đến giữ chặt lấy ba lô của Bảo, cô ta gào lên:
– Anh bỏ em sao? Anh nỡ lòng tàn nhẫn với em như vậy sao?
– Em buông ra đi, anh đang rất mệt mỏi.
– Không… em không buông, nếu anh không giải thích rõ ràng cho em biết tại sao thì có chết em cũng không buông!
Bảo không nói nữa, anh ta giật mạnh ba lô làm Trinh ngã nhào ra sàn gỗ. Lần đầu tiên Bảo phũ phàng đến vậy với Trinh, cô ta sốc không nói nên lời, nước mắt tuôn ướt mặt trong cay đắng nghẹn ngào.
– Anh… khốn nạn thật, anh chê tôi không sinh được con có đúng không? Anh muốn về với mẹ con nhà nó có đúng không?
– …
Bảo không trả lời, anh ta lạnh lùng khoác ba lô lên vai, để lại Trinh bất lực đập tay xuống sàn gào thét thảm thiết. Phải rồi, một thằng đàn ông sẵn sàng rũ bỏ vợ con mà chạy theo nhân tình như Bảo làm sao có thể là kẻ có tình người được? Là Trinh đã quá tin vào tình yêu của anh ta để rồi bây giờ đau đớn thế này đây? Người đàn ông từng là tất cả khiến Trinh từ chối bao nhiêu kẻ vây quanh, bỏ cả công việc tốt ở Nhật để về tìm kiếm anh ta, chấp nhận làm kẻ thứ ba, chấp nhận nuôi con chồng, dù ghê tởm vẫn phải chăm sóc con chồng để rồi bị phũ phàng thế này đây? Trinh tự trách bản thân ngu ngốc, mù quáng yêu một kẻ ích kỷ, lúc này cô ta chỉ biết khóc trong đau khổ, tương lai của cô ta có lẽ không còn Bảo trong đó nữa rồi.
Cu Mầm phải nằm một mình một giường nên phòng chỉ còn có một giường cho người thân chăm sóc, Ngân khuyên Long nên về nhà nghỉ ngơi để còn lo việc ở Elise II. Dù Long không muốn nhưng cũng đành chịu, thế nên chỉ khi tối muộn mười một, mười hai giờ Long mới đành rời bệnh viện để trở về nằm ngủ lăn một giấc chờ ngày mới. Thời gian gần đây Long chỉ thấy có mình Bảo vào viện, anh ta muốn ở lại với con nhưng còn công việc nên đành nhờ Ngân chăm con. Ngân có chút suy nghĩ khi không thấy Trinh đi cùng Bảo nữa, có điều cô không muốn nghĩ nhiều về chuyện đó.
Cu Mầm ở lại bệnh viện sau ca đại phẫu đến nay cũng gần hai tháng. Long muốn con phục hồi chức năng luôn tại bệnh viện nơi có nhiều trang thiết bị hỗ trợ. Đến lúc này con đã có thể đi lại được, tinh thần con phấn khởi hẳn, thậm chí con còn nói được rất nhiều, nhiều hơn tất cả quãng thời gian trước hợp lại. Con không gặp khó khăn gì trong trí nhớ, mọi chuyện từng xảy ra con vẫn nhớ như in, con nhớ ba Long cho con đi chơi công viên ra sao, nhớ ba Long mua cho con ô tô điều khiển từ xa thế nào… Nghe con líu lo, Ngân mừng mà nước mắt lại lăn dài.
– Mẹ… sao mẹ khóc?
Ngân ngỡ ngàng nhìn cu Mầm đưa tay lau nước mắt cho cô, cô như không tin vào tai vào mắt mình, chỉ một câu nói của con vậy thôi cũng đủ để cô ngất lịm trong hạnh phúc.
Mười một giờ đêm, Long đã trở về căn hộ, bất ngờ Ngân nghe có tiếng gõ cửa. Cô lo lắng bước ra, không ngờ người đứng trước cửa phòng là Bảo. Nhìn anh ta bơ phờ hốc hác, trong lòng Ngân vẫn dâng lên nỗi xót xa mơ hồ, cô trấn tĩnh lại, lạnh giọng:
– Muộn rồi anh còn vào đây làm gì?
– Ngân… anh có chuyện muốn nói!
Nghe âm giọng van nài của Bảo, gai ốc Ngân bỗng nổi lên, cô dường như đoán được ra chuyện. Trinh không còn ở bên anh ta đã gần một tháng nay, từ lúc đó anh ta đi về một mình, thi thoảng vào thăm con rồi lại đi luôn vì công việc bận rộn.
– Có chuyện gì để mai anh Long đến đây rồi nói!
Ngân đẩy Bảo ra ngoài, nào ngờ anh ta nắm chặt lấy tay Ngân, cái nắm tay ấm áp mà đã quá lâu rồi Ngân không còn cảm nhận, kể từ lần cuối cùng anh ta nắm chặt tay cô cầu xin cô hãy buông tha cho anh ta. Đã từng yêu anh ta đến cháy lòng, đã từng hận anh ta đến kiệt sức, lúc này, cô không biết chính xác cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy hành động của anh ta là quá đỗi sai trái, cô lập tức giật tay lại. Bảo vẫn giữ chặt lấy tay Ngân, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt van xin đầy thương cảm:
– Ngân, anh biết anh sai rồi… anh xin em… hãy cho anh một cơ hội… chúng ta làm lại có được không em?
– Buông tôi ra, buông ra!
Ngân rít lên qua kẽ răng, âm giọng nhỏ không muốn làm cu Mầm thức giấc. Bảo không chịu buông, anh ta quỳ xuống trước Ngân.
– Anh cầu xin em… anh thương con lắm… em cũng biết mà… anh… anh đã nhận ra người anh cần là em… không phải ai khác, em là em, là mẹ của cu Mầm… mẹ của con anh. Ngân, chúng ta hãy làm lại đi em, hãy cho con một gia đình đầy đủ đi em!
Ngân sững lại trước câu nói “cho con một gia đình đầy đủ”. Bảo biết anh ta nắm được điểm yếu của Ngân, Ngân thương con hơn tất thảy, thế nên anh ta đứng dậy, kéo Ngân vào lòng thuyết phục:
– Ngân, con cần có đủ cả bố cả mẹ… chúng ta đều thương con hơn cả bản thân có phải không em? Chẳng ai thay thế anh hay em được đâu! Anh xin em đấy, cả cuộc đời về sau này anh sẽ bù đắp cho em và con… Anh đã chia tay Trinh từ lâu rồi, anh mong em nhận ra được lòng thành của anh… Anh đã vứt bỏ được tình cảm sai trái với cô ta rồi em ạ, vì con, anh vứt hết!
Ngân chết lặng trước những gì Bảo nói về con. Sâu trong lòng Ngân luôn mong cu Mầm được hạnh phúc hơn tất cả. Khi trước phát hiện ra Bảo ngoại tình, thâm tâm Ngân từng mong Bảo hồi tâm chuyển ý, chỉ cần anh ta còn cần mẹ con cô, cô sẵn sàng tha thứ, vậy mà điều đó chưa một lần xảy ra, để rồi lúc này, khi cô đã hạnh phúc trong tình yêu mới, hạnh phúc ngọt ngào đến nỗi cô cứ ngỡ mình mơ, thì anh ta lại dùng con để thuyết phục cô. Anh ta đúng là kẻ độc ác nhất trên thế giới này, bởi… cô đang dao động thật rồi!
Tiếng tin nhắn điện thoại làm Ngân giật mình, Long… Ngân bỗng tỉnh táo trở lại, cô đẩy mạnh Bảo khỏi người mình. Cu Mầm cần cha là sự thật, nhưng người cha như anh ta không xứng đáng là cha, kẻ phản bội tàn nhẫn đến mức ruồng bỏ cô không xứng đáng làm chồng, trên hết, cô nợ Long, cô không thể phản bội anh. Cô là mẹ của cu Mầm nhưng… cô cũng đã là người phụ nữ của Long.
Ngân đẩy mạnh Bảo khỏi người mình, cô gắt lên:
– Anh về đi! Chuyện của chúng ta đã kết thúc. Cu Mầm rất hạnh phúc bên người cha mới, không phải là anh!