Chương 58
Hùng ngần ngừ đứng trước cửa phòng trọ của Lan, sau vài phút anh ta bấm số điện thoại của cô. Lan đang trong cơn sốt, vậy mà thấy số điện thoại của Hùng, cô vẫn đủ tỉnh táo để mặc kệ. Hắn còn muốn gì ở cô nữa? Cô mệt lắm rồi, không đủ sức nổi đóa mà quát vào mặt hắn đâu!
– Lan!
Lan giật mình. Không lẽ Hùng đang ở ngoài? Cô im lặng lắng nghe, chẳng biết sao tim bỗng đập thình thình.
– Lan! Mở cửa!
Đúng là hắn thật. Hắn còn bước qua cái sân nhỏ Lan không khóa để vào tận trong cửa nhà, gõ rầm rầm vào cánh cửa gỗ phòng trọ. Sao hắn lại biết cô ở đây mà mò đến thế không biết? Lan vác cái mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra lấm tấm bước lại cửa, chẳng muốn mở nhưng dẫu sao hắn cũng biết cô đang có nhà, với lại hắn đã cất công đến đây cô cũng nên gặp hắn xem thế nào.
– Anh đến đây có việc gì?
Lan vừa cất lời đã loạng choạng ngã chúi về phía trước. Hùng lập tức vươn tay đỡ lấy Lan vào lòng. Cô ấy nóng quá, như hòn than. Hùng liền bế bổng Lan lên đặt về giường.
– Em uống thuốc chưa?
– Tôi… tôi hỏi… anh đến đây…
Lan chưa nói hết câu, đầu óc lại quay cuồng khiến cô ngắt quãng nằm vật ra giường để thở. Hùng nhìn bát mì tôm Lan ăn ban trưa còn chưa rửa, anh ta chẳng biết cảm giác trong lòng thế nào, vừa thương lại vừa trách Lan không biết chăm sóc cho bản thân, hay do chẳng ai hỗ trợ khi cô ấy ốm đau nữa.
– Chờ đấy anh đi mua thuốc!
Hùng không chờ Lan trả lời, anh ta bước ra khỏi phòng, đi vài bước chân đến quầy thuốc đầu ngõ mua thuốc giảm sốt cho Lan. Ít nhất Lan cần thứ này đã. Cũng cần ăn gì đó rồi mới nên uống thuốc, Hùng nghĩ rồi mua bát cháo dinh dưỡng cho trẻ em gần đó, xách cả cháo cả thuốc trở về phòng trọ của Lan.
Hùng đặt đồ xuống bàn. Phòng trọ này ẩm thấp quá, ảnh hưởng đến sức khỏe, Lan không nên tiếp tục ở đây nữa.
– Em dậy ăn cháo đi rồi uống thuốc.
Hùng đem hộp cháo đến đầu giường để đó. Lan đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, cô thực sự chưa tiêu hóa được những gì đang diễn ra.
Lan nhìn Hùng bằng con mắt thăm dò lại pha cả e sợ. Anh ta có mục đích gì mà tốt với cô thế này? Mùi cháo thơm lừng xộc vào mũi, Lan bỗng thấy bụng sôi lên, cô tự trách bản thân ăn uống linh tinh lại còn không uống thuốc nên ốm mãi không khỏi. Từ ngày Ngân dọn đi, Lan lại trở về lối cơm hàng cháo chợ, giờ ốm chẳng ai phục vụ thành ra ăn uống chẳng ra đâu vào đâu. Chết thật, đàn bà con gái như Lan đúng là… chẳng bằng được một góc của Ngân.
Lan thở dài, cô xúc cháo ăn, vừa ăn vừa dò thái độ của Hùng. Anh ta ngồi ở chiếc ghế nhựa ngay cạnh, lặng lẽ quan sát Lan nuốt từng thìa cháo. Một hồi Lan cũng ăn xong, cô với lấy vỉ thuốc, định thả luôn vào miệng rồi mới ra lấy nước.
– Em uống đi!
Hùng nhanh nhẹn rót nước đem đến trước Lan. Có chút cháo vào bụng Lan cũng tỉnh hẳn ra, cô tròn mắt nhìn Hùng, suýt thì nghẹn thuốc.
– Cảm ơn… Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Lan hồi lại một chút, cô tựa người vào thành giường, vừa thở vừa nhắm mắt lạnh lùng thắc mắc. Chẳng lẽ cô ốm quá lại hóa tưởng tượng ra mọi chuyện?
– Anh thấy em chăm sóc mẹ cẩn thận lắm cơ mà. Sao lại thế này?
Hùng hỏi, âm giọng vừa quan tâm lại vừa có chút mỉa mai. Quả thật anh ta không ngờ Lan lại có cách sống coi thường sức khỏe đến thế.
Lan hừ nhạt:
– Có liên quan gì đến anh không?
– Có.
Lan nghẹn thật, cô phải vỗ vỗ vào ngực trước câu khẳng định này của Hùng. Anh ta bị điên sao?
– Chắc tôi ốm nên nghe nhầm. Tôi mệt rồi, anh đi về đi!
– Anh đến để chăm sóc cho em mà. Mệt thì càng phải chăm.
Cái… cái gì mà điên rồ như vậy? Lan cứ trân trân nhìn Hùng, bất giác nước mắt cô lăn dài trên má không ngăn lại được. Cô lấy tay quệt nước mắt. Đúng là người ốm nên dễ xúc động hơn thật!
Lan sụt sịt:
– Anh có ý đồ gì thì nói thẳng ra đi!
– Anh vừa nói rồi còn gì. Em mệt thì ngủ đi, anh sẽ ngồi đây, cần gì thì bảo anh.
Lan cảm thấy Hùng nghiêm túc với việc này, cô không biết phải nghĩ sao? Điều gì khiến anh ta cư xử như vậy? Đại thiếu gia ăn chơi coi thường phụ nữ như anh ta ăn nhầm thuốc hay sao?
– Hắt xì!
Lan bất giác hắt xì, nước mũi cũng xì theo. Cô xấu hổ vội lấy khăn giấy lau mũi, mặt bỗng đỏ lựng lên.
– Anh về đi. Tôi bị cúm đấy. Anh bị lây thì đừng có trách tôi.
– Anh khỏe lắm. Em yên tâm.
Lan bó tay trước độ chai lì của Hùng. Cô quyết định mặc kệ anh ta, nằm xuống quay lưng lại anh ta, mắt nhìn về cửa sổ. Tim cô dường như có dòng nước ấm chảy qua khiến cô nhẹ lòng mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, khóe miệng vô thức nở một nụ cười. Hùng nghe tiếng thở đều đều, anh ta khẽ thở phào. Lan chịu ăn cháo uống thuốc là tốt rồi. Thật ra cho đến lúc này anh ta cũng chẳng biết mình nghĩ cái gì mà lại đến đây, lại chai mặt mà chăm sóc cho một đứa con gái luôn miệng xua đuổi mình nữa. Người ta nói “đẹp trai không bằng chai mặt”, có lẽ giờ Hùng mới hiểu giá trị của “chai mặt”. Cũng đáng lắm. Thằng Long cũng từng chai mặt thế này đấy nhỉ?
—–
Ngân sắp sửa túi xách, cô chờ Long để cùng anh ra về, còn rẽ qua thăm Lan xem thế nào. Bất chợt điện thoại của Ngân đổ chuông. Cô mở máy, là cô giáo của cu Mầm gọi cho cô.
– Alo Thảo à, chị nghe đây!
– Chị Ngân… em… em xin lỗi chị. Cu Mầm… cu Mầm vừa bị xe hơi đâm. Chiều đẹp trời em đưa lũ trẻ ra vườn hoa chơi, nào ngờ cu Mầm chạy ra đường… huhuhu… Thằng bé đang trên xe vào viện! Em… em đang ngồi bên con đây!
Ngân thấy tai ù đi, cô muốn ngất xỉu nhưng chút mạnh mẽ của người mẹ khiến cô dù run lẩy bẩy mà vẫn cố gắng nghe cho hết câu. Mầm… con tôi!
Ngân loạng choạng bước ra ngoài để tìm Long, anh cũng vừa xong việc bước lại văn phòng. Thấy Ngân tái xanh tái xám, anh vội bước đến.
– Ngân… có chuyện gì thế em?
– Anh… cu Mầm… cu Mầm bị xe đâm!
Thấy Long, dường như Ngân cảm thấy có điểm tựa, cứ vậy vô thức khuỵu xuống, Long lập tức đỡ Ngân ra xe, anh vừa lái xe vừa trấn an Ngân đang mất hồn bên cạnh.
– Em đừng lo, trẻ con có bà mụ đỡ cho mà… nghe anh đi!
Long cùng Ngân bước đến cửa phòng cấp cứu. Cô giáo của cu Mầm đang trắng bệch mặt mũi ngồi bên ngoài, hai tay chắp vào nhau cầu nguyện. Thảo thực sự không ngờ cu Mầm lại bướng bỉnh đến vậy, hình như con nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc nên vội lao ra. Thấy Long và Ngân, Thảo liền ngẩng mặt lên. Cô đứng dậy, vừa khóc vừa giãi bày, tay níu lấy Ngân van xin:
– Chị Ngân… em đã dặn bọn trẻ ở yên trong công viên, thế nhưng… cu Mầm thấy bóng chiếc xe hơi trắng… nó liền lao ra mà em không ngăn lại được… chị… chị muốn mắng muốn chửi em thế nào cũng được… lúc này em thực sự rất rối!
– Mắng chửi cô thì có ích gì… con tôi… con tôi ra sao rồi, CÔ NÓI ĐI!
Ngân gào lên, mặt mũi cô nửa trắng nửa đỏ trong cơn đau đớn. Lần đầu tiên cô mất trí đến như vậy. Cô thực sự hận cô gái đứng trước mặt mình lúc này, thế nhưng cô hoàn toàn bất lực. Long ôm lấy Ngân vỗ về. Anh rất cáu cô gái là cô giáo của cu Mầm nhưng thái độ ôn hòa hơn mà hỏi cô ta:
– Thằng bé đang trong phòng cấp cứu phải không?
– Vâng… em chưa thấy bác sĩ ra khỏi đó… em không biết bé bị sao… ban nãy bé ngất đi em vội bế bé lên chiếc xe hơi trắng đó vào đây. Ông lái xe bất ngờ nên… ông ấy không có lỗi gì cả.
– Lan!
Lan giật mình. Không lẽ Hùng đang ở ngoài? Cô im lặng lắng nghe, chẳng biết sao tim bỗng đập thình thình.
– Lan! Mở cửa!
Đúng là hắn thật. Hắn còn bước qua cái sân nhỏ Lan không khóa để vào tận trong cửa nhà, gõ rầm rầm vào cánh cửa gỗ phòng trọ. Sao hắn lại biết cô ở đây mà mò đến thế không biết? Lan vác cái mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra lấm tấm bước lại cửa, chẳng muốn mở nhưng dẫu sao hắn cũng biết cô đang có nhà, với lại hắn đã cất công đến đây cô cũng nên gặp hắn xem thế nào.
– Anh đến đây có việc gì?
Lan vừa cất lời đã loạng choạng ngã chúi về phía trước. Hùng lập tức vươn tay đỡ lấy Lan vào lòng. Cô ấy nóng quá, như hòn than. Hùng liền bế bổng Lan lên đặt về giường.
– Em uống thuốc chưa?
– Tôi… tôi hỏi… anh đến đây…
Lan chưa nói hết câu, đầu óc lại quay cuồng khiến cô ngắt quãng nằm vật ra giường để thở. Hùng nhìn bát mì tôm Lan ăn ban trưa còn chưa rửa, anh ta chẳng biết cảm giác trong lòng thế nào, vừa thương lại vừa trách Lan không biết chăm sóc cho bản thân, hay do chẳng ai hỗ trợ khi cô ấy ốm đau nữa.
– Chờ đấy anh đi mua thuốc!
Hùng không chờ Lan trả lời, anh ta bước ra khỏi phòng, đi vài bước chân đến quầy thuốc đầu ngõ mua thuốc giảm sốt cho Lan. Ít nhất Lan cần thứ này đã. Cũng cần ăn gì đó rồi mới nên uống thuốc, Hùng nghĩ rồi mua bát cháo dinh dưỡng cho trẻ em gần đó, xách cả cháo cả thuốc trở về phòng trọ của Lan.
Hùng đặt đồ xuống bàn. Phòng trọ này ẩm thấp quá, ảnh hưởng đến sức khỏe, Lan không nên tiếp tục ở đây nữa.
– Em dậy ăn cháo đi rồi uống thuốc.
Hùng đem hộp cháo đến đầu giường để đó. Lan đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, cô thực sự chưa tiêu hóa được những gì đang diễn ra.
Lan nhìn Hùng bằng con mắt thăm dò lại pha cả e sợ. Anh ta có mục đích gì mà tốt với cô thế này? Mùi cháo thơm lừng xộc vào mũi, Lan bỗng thấy bụng sôi lên, cô tự trách bản thân ăn uống linh tinh lại còn không uống thuốc nên ốm mãi không khỏi. Từ ngày Ngân dọn đi, Lan lại trở về lối cơm hàng cháo chợ, giờ ốm chẳng ai phục vụ thành ra ăn uống chẳng ra đâu vào đâu. Chết thật, đàn bà con gái như Lan đúng là… chẳng bằng được một góc của Ngân.
Lan thở dài, cô xúc cháo ăn, vừa ăn vừa dò thái độ của Hùng. Anh ta ngồi ở chiếc ghế nhựa ngay cạnh, lặng lẽ quan sát Lan nuốt từng thìa cháo. Một hồi Lan cũng ăn xong, cô với lấy vỉ thuốc, định thả luôn vào miệng rồi mới ra lấy nước.
– Em uống đi!
Hùng nhanh nhẹn rót nước đem đến trước Lan. Có chút cháo vào bụng Lan cũng tỉnh hẳn ra, cô tròn mắt nhìn Hùng, suýt thì nghẹn thuốc.
– Cảm ơn… Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Lan hồi lại một chút, cô tựa người vào thành giường, vừa thở vừa nhắm mắt lạnh lùng thắc mắc. Chẳng lẽ cô ốm quá lại hóa tưởng tượng ra mọi chuyện?
– Anh thấy em chăm sóc mẹ cẩn thận lắm cơ mà. Sao lại thế này?
Hùng hỏi, âm giọng vừa quan tâm lại vừa có chút mỉa mai. Quả thật anh ta không ngờ Lan lại có cách sống coi thường sức khỏe đến thế.
Lan hừ nhạt:
– Có liên quan gì đến anh không?
– Có.
Lan nghẹn thật, cô phải vỗ vỗ vào ngực trước câu khẳng định này của Hùng. Anh ta bị điên sao?
– Chắc tôi ốm nên nghe nhầm. Tôi mệt rồi, anh đi về đi!
– Anh đến để chăm sóc cho em mà. Mệt thì càng phải chăm.
Cái… cái gì mà điên rồ như vậy? Lan cứ trân trân nhìn Hùng, bất giác nước mắt cô lăn dài trên má không ngăn lại được. Cô lấy tay quệt nước mắt. Đúng là người ốm nên dễ xúc động hơn thật!
Lan sụt sịt:
– Anh có ý đồ gì thì nói thẳng ra đi!
– Anh vừa nói rồi còn gì. Em mệt thì ngủ đi, anh sẽ ngồi đây, cần gì thì bảo anh.
Lan cảm thấy Hùng nghiêm túc với việc này, cô không biết phải nghĩ sao? Điều gì khiến anh ta cư xử như vậy? Đại thiếu gia ăn chơi coi thường phụ nữ như anh ta ăn nhầm thuốc hay sao?
– Hắt xì!
Lan bất giác hắt xì, nước mũi cũng xì theo. Cô xấu hổ vội lấy khăn giấy lau mũi, mặt bỗng đỏ lựng lên.
– Anh về đi. Tôi bị cúm đấy. Anh bị lây thì đừng có trách tôi.
– Anh khỏe lắm. Em yên tâm.
Lan bó tay trước độ chai lì của Hùng. Cô quyết định mặc kệ anh ta, nằm xuống quay lưng lại anh ta, mắt nhìn về cửa sổ. Tim cô dường như có dòng nước ấm chảy qua khiến cô nhẹ lòng mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, khóe miệng vô thức nở một nụ cười. Hùng nghe tiếng thở đều đều, anh ta khẽ thở phào. Lan chịu ăn cháo uống thuốc là tốt rồi. Thật ra cho đến lúc này anh ta cũng chẳng biết mình nghĩ cái gì mà lại đến đây, lại chai mặt mà chăm sóc cho một đứa con gái luôn miệng xua đuổi mình nữa. Người ta nói “đẹp trai không bằng chai mặt”, có lẽ giờ Hùng mới hiểu giá trị của “chai mặt”. Cũng đáng lắm. Thằng Long cũng từng chai mặt thế này đấy nhỉ?
—–
Ngân sắp sửa túi xách, cô chờ Long để cùng anh ra về, còn rẽ qua thăm Lan xem thế nào. Bất chợt điện thoại của Ngân đổ chuông. Cô mở máy, là cô giáo của cu Mầm gọi cho cô.
– Alo Thảo à, chị nghe đây!
– Chị Ngân… em… em xin lỗi chị. Cu Mầm… cu Mầm vừa bị xe hơi đâm. Chiều đẹp trời em đưa lũ trẻ ra vườn hoa chơi, nào ngờ cu Mầm chạy ra đường… huhuhu… Thằng bé đang trên xe vào viện! Em… em đang ngồi bên con đây!
Ngân thấy tai ù đi, cô muốn ngất xỉu nhưng chút mạnh mẽ của người mẹ khiến cô dù run lẩy bẩy mà vẫn cố gắng nghe cho hết câu. Mầm… con tôi!
Ngân loạng choạng bước ra ngoài để tìm Long, anh cũng vừa xong việc bước lại văn phòng. Thấy Ngân tái xanh tái xám, anh vội bước đến.
– Ngân… có chuyện gì thế em?
– Anh… cu Mầm… cu Mầm bị xe đâm!
Thấy Long, dường như Ngân cảm thấy có điểm tựa, cứ vậy vô thức khuỵu xuống, Long lập tức đỡ Ngân ra xe, anh vừa lái xe vừa trấn an Ngân đang mất hồn bên cạnh.
– Em đừng lo, trẻ con có bà mụ đỡ cho mà… nghe anh đi!
Long cùng Ngân bước đến cửa phòng cấp cứu. Cô giáo của cu Mầm đang trắng bệch mặt mũi ngồi bên ngoài, hai tay chắp vào nhau cầu nguyện. Thảo thực sự không ngờ cu Mầm lại bướng bỉnh đến vậy, hình như con nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc nên vội lao ra. Thấy Long và Ngân, Thảo liền ngẩng mặt lên. Cô đứng dậy, vừa khóc vừa giãi bày, tay níu lấy Ngân van xin:
– Chị Ngân… em đã dặn bọn trẻ ở yên trong công viên, thế nhưng… cu Mầm thấy bóng chiếc xe hơi trắng… nó liền lao ra mà em không ngăn lại được… chị… chị muốn mắng muốn chửi em thế nào cũng được… lúc này em thực sự rất rối!
– Mắng chửi cô thì có ích gì… con tôi… con tôi ra sao rồi, CÔ NÓI ĐI!
Ngân gào lên, mặt mũi cô nửa trắng nửa đỏ trong cơn đau đớn. Lần đầu tiên cô mất trí đến như vậy. Cô thực sự hận cô gái đứng trước mặt mình lúc này, thế nhưng cô hoàn toàn bất lực. Long ôm lấy Ngân vỗ về. Anh rất cáu cô gái là cô giáo của cu Mầm nhưng thái độ ôn hòa hơn mà hỏi cô ta:
– Thằng bé đang trong phòng cấp cứu phải không?
– Vâng… em chưa thấy bác sĩ ra khỏi đó… em không biết bé bị sao… ban nãy bé ngất đi em vội bế bé lên chiếc xe hơi trắng đó vào đây. Ông lái xe bất ngờ nên… ông ấy không có lỗi gì cả.