Chương 47
Vốn chưa từng yêu đương với ai, nhưng khi về làng và xuất ngũ hắn nghĩ mình đã lớn tuổi rồi cũng nên tìm một người yêu rồi kết hôn và sống đến già với nhau.
Đúng lúc Cẩm Kiều kì kèo theo đuổi, hắn cũng thuận tiện chấp nhận. Nhưng dù đã là người yêu của nhau song hai bên ít khi gặp mặt, ngoại trừ mỗi đêm là lén lút ở bên nhau.
Nhưng những đêm hẹn hò ngọt ngào đó lại là với Cẩm Tiêu giả dạng mà thành.
Giản Húc khi đó đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều. Đã tự hỏi lòng mình rốt cuộc thích Cẩm Kiều của ban ngày ít hôm được gặp? Hay Cẩm Tiêu giả làm Cẩm Kiều mỗi đêm tìm đến hắn?
Rồi nếu Cẩm Tiêu và Cẩm Kiều ở cùng một chỗ hắn sẽ rung động vì ai? Và chọn ai? Dù hai người đều khá giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Còn đối với Cẩm Kiều hay nữ giới nào khác, hắn cố nghĩ và thử tưởng tượng họ với Cẩm Tiêu thì hắn sẽ có cảm giác với ai hơn. Lại bất ngờ thay… Hắn động lòng với Cẩm Tiêu, cũng chỉ ‘phản ứng’ với Cẩm Tiêu.
Nghĩ thật lâu thật nhiều ngày, rốt cuộc hắn cũng cho bản thân một đáp án.
Hắn yêu Cẩm Tiêu, chứ chẳng phải Cẩm Kiều.
Hắn thích cảm giác dịu dàng từ trong tâm cậu, thích sự đáng yêu trong cậu. Cậu sẽ lạnh lùng với hắn, tức giận với hắn nhưng cũng sẽ ngọt ngào sẽ dính người,… Dù ở dáng vẻ nào hắn đều yêu thích cả.
Bởi vì yêu nên dù đối phương có khuyết điểm hắn cũng sẽ chấp nhận và sống chung với nó.
Mai này sẽ đối mặt và cùng sửa đổi khuyết điểm của nhau.
Bởi yêu là chia sẻ, là thứ tha, là tin tưởng.
Nếu chỉ là thích bình thường, thì sẽ có cảm giác thích thích lần đầu, về sau sẽ bắt đầu thấy chán. Nếu biết được người mình thích có khuyết điểm gì thì chắc hẳn sẽ khó mà chấp nhận được.
Nhưng cái này là hắn yêu Cẩm Tiêu, là yêu thật lòng. Hắn cũng tự tin với quyết định lựa chọn yêu Cẩm Tiêu.
Vậy mà bây giờ, Cẩm Tiêu lại…
Nghi ngờ hắn.
Giản Húc cố xoa dịu nỗi chua xót trong lòng, tự an ủi rằng có lẽ bé Tiêu nhà hắn cũng yêu hắn, bởi vì yêu nên sẽ nghi ngờ lo nghĩ nhiều như vậy. Bé Tiêu còn nhỏ, hắn phải hiểu và thông cảm cho em ấy.
Làm chút tư tưởng cho chính mình xong rồi Giản Húc mới yên lòng đi ngủ.
Buổi sáng sớm lúc 5 giờ, trời hẵng còn tối mờ, Giản Húc vẫn đang say ngủ.
Lúc ngủ, người hắn ôm trong lòng khe khẽ cựa quậy thoát khỏi vòng tay hắn, sau đó có một vài tiếng sột soạt vang lên từ tủ quần áo. Giản Húc mơ màng ngủ, thều thào hỏi:“Bé Tiêu?”
Tiếng sột soạt khẽ ngừng, hắn nghe được lời Cẩm Tiêu nhẹ nhàng nói hắn ngủ tiếp đi. Sau đó bước chân cậu nhè nhẹ đến bên bàn sách, viết xoàn xoạt gì đó.
Bóng Cẩm Tiêu khẽ phủ lên người Giản Húc, thì thầm một câu gì đó, nhưng Giản Húc buồn ngủ, lúc này đầu óc hắn rất mờ mịt không thể nghĩ thông câu Cẩm Tiêu nói vừa rồi. Chỉ nghĩ thầm, bé Tiêu nhà hắn dậy sớm nấu cơm đây mà.
Cửa phòng vang tiếng mở rồi nhẹ nhàng đóng lại. Nhưng khi cánh cửa đóng lại một hồi lâu, đầu óc hẵng còn trong mơ đột nhiên tỉnh táo, Giản Húc mở choàng mắt ngồi bật dậy.
Lúc này câu thì thầm Cẩm Tiêu nói mà hắn nghe không rõ lại ào ào trào vào tâm trí:
“Anh đừng lo lắng cho em… đừng nghĩ đến em… Cũng đừng tìm em, nhé.”
Lồng ngực Giản Húc đập liên hồi, hắn tát đầu mình thật vang, rồi vội vã đứng dậy đi tìm Cẩm Tiêu.
Nhưng tìm một lượt quanh nhà lại không thấy chút bóng dáng nào của cậu hết cả. Trái tim hắn run rẩy sợ hãi, đau nhói không nói nên lời.
Giản Húc lâm vào hoang mang tột độ, chân tay không hiểu sao lại run run mềm nhũn. Hắn ôm lồng ngực đang nhói đau, chân trần chạy đi tìm Cẩm Tiêu khắp nơi.
“Bé Tiêu! Em đang ở đâu!?”
“Cẩm Tiêu! Xin em! Trở về đi!”
Dù hắn có gọi khàn cả cổ, chạy khắp nơi đi tìm cũng chẳng thấy chút bóng dáng nào từ cậu.
Cậu dường như không cần hắn nữa. Một mình dọn đồ rồi rời bỏ hắn.
Giản Húc hắn không hiểu, rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu để người mà mình luôn cưng chiều lại nhẫn tâm bỏ rơi hắn.
Chạy một hồi lâu, chân trần có thô ráp đến mấy cũng phải đổ máu, nhưng lúc này hắn không có cảm giác đau từ thể xác, chỉ nhận thấy cảm giác đau đớn từ trong lòng.
Hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có những lúc đau khổ tuyệt vọng như vậy.
Một người mạnh mẽ cường đại cũng mềm yếu trước con tim. Cũng sẽ vì người mình yêu bỏ rơi mà khổ sở tuyệt vọng mà rơi lệ.
“Cẩm Tiêu… Em thật quá đáng.”
Giản Húc đau khổ ngồi dựa trên thân cây, cổ họng nghèn nghẹn. Hắn mím chặt môi, tuyệt vọng che đi đôi mắt đỏ.
Cứ nghĩ sau đêm nói chuyện đó Cẩm Tiêu sẽ nghĩ thông và bớt suy nghĩ lung tung hơn, không ngờ tới cậu lại ra một quyết định không thể ngờ thế này.
Nhưng… Cẩm Tiêu sẽ đi đâu về đâu?
Đi một mình có an toàn không?
Trong tay có tiền không?
Càng nghĩ tâm trạng Giản Húc càng nặng nề, hắn vừa đau khổ vì bị Cẩm Tiêu rời bỏ, vừa không thôi nghĩ đến an toàn của cậu.
Giản Húc vựng dậy tiếp tục đi tìm Cẩm Tiêu. Dù lòng bàn chân đã rướm máu nhức nhối hắn cũng không dừng lại việc đi tìm Cẩm Tiêu.
Ông Trần vốn phải về từ hôm trước, nay phải chờ đến hôm nay mới lục tục chuẩn bị đi về. Trần Dương đã tỉnh lại, ông Trần cũng cho cậu chàng uống thuốc mà Giản Húc đã giao.
Cậu chàng mơ màng ngây ngốc ngồi im, sau khi uống thuốc xong mới như tỉnh trong cơn mơ, nhưng lời đầu tiên cậu thốt ra lại là “Có quỷ!” rồi “Cẩm Tiêu ở đâu.”
Hai ông cháu muốn tạ ơn Cẩm Tiêu rồi mới đi, nhưng lại phát hiện trong nhà này giờ chỉ có 3 người bọn họ, còn chủ nhà đâu thì không thấy.
Đợi đến trưa vẫn không thấy bóng hai người kia đâu, ông Trần thở dài nói hay là cứ về trước. Mấy ngày tới có đến thì hậu tạ hai người sau.
Trần Dương nhất quyết không đi, cậu chàng kiên quyết phải chờ đợi hai người về để trực tiếp nói cảm ơn. Ông Trần bất lực đành bó tay nghe Trần Dương.
Đợi một hồi lâu thật lâu, ba người đã đói, may nhờ có Đàm Đức Vinh gọi bọn họ qua nhà ông Vương ăn cơm mới may mắn không để bụng đói lả.
Triệu Yên một câu hai câu cứ nhắc đến Giản Húc, hỏi sao hắn chưa về các thứ với Trần Dương, Trần Dương ngô nghê nên cũng ngay thẳng đáp cậu cũng không biết, từ sáng đã không thấy bóng hắn đâu cả.
Đàm Đức Vinh lại xỉa xói Triệu Yên, nói cô ta mặt cũng thật dày, hôm trước bị Giản Húc mỉa mai mà cô ta vẫn không thấy ngại sao?
Trần Dương tò mò sao một người ôn hòa như Đàm Đức Vinh lại cứ chế giễu Triệu Yên làm gì? Đàm Đức Vinh lại trợn mắt, kéo Trần Dương một góc thì thầm to nhỏ.
Trần Dương vừa gật gù vừa nhíu mày rồi lại liếc nhìn Triệu Yên từ trên xuống dưới, rồi lại quay đầu thì thầm với Đàm Đức Vinh.
Triệu Yên bị ánh mắt hờ hững khinh thường của Trần Dương làm cho không yên lòng, ngồi cũng không yên, ăn cơm cũng chẳng xong. Vốn cô ta định nịnh Trần Dương nói vài lời hay để Trần Dương giúp đỡ trong công việc cũng như chuyện liên quan đến Giản Húc, nhưng nay chưa kịp hành động đã bị Đàm Đức Vinh nhiều chuyện phá hỏng. Cô ta tức không chỗ trút, nhưng có tức thế nào cô ta vẫn phải giả vờ không sao cả rồi nở nụ cười giả dối đầy gượng gạo.
Với lại ông Trần đang ở đây, cô ta mà có biểu hiện kiêu căng ngạo mạn nào trước mặt ông hay lên mặt với Trần Dương, công việc cô ta luôn tự hào rất có thể sẽ đi tong.
Nên cô ta phải nhẫn nhịn kiềm chế.
Chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ tìm mọi cách để quấn lấy Giản Húc.
Đúng lúc Cẩm Kiều kì kèo theo đuổi, hắn cũng thuận tiện chấp nhận. Nhưng dù đã là người yêu của nhau song hai bên ít khi gặp mặt, ngoại trừ mỗi đêm là lén lút ở bên nhau.
Nhưng những đêm hẹn hò ngọt ngào đó lại là với Cẩm Tiêu giả dạng mà thành.
Giản Húc khi đó đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều. Đã tự hỏi lòng mình rốt cuộc thích Cẩm Kiều của ban ngày ít hôm được gặp? Hay Cẩm Tiêu giả làm Cẩm Kiều mỗi đêm tìm đến hắn?
Rồi nếu Cẩm Tiêu và Cẩm Kiều ở cùng một chỗ hắn sẽ rung động vì ai? Và chọn ai? Dù hai người đều khá giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Còn đối với Cẩm Kiều hay nữ giới nào khác, hắn cố nghĩ và thử tưởng tượng họ với Cẩm Tiêu thì hắn sẽ có cảm giác với ai hơn. Lại bất ngờ thay… Hắn động lòng với Cẩm Tiêu, cũng chỉ ‘phản ứng’ với Cẩm Tiêu.
Nghĩ thật lâu thật nhiều ngày, rốt cuộc hắn cũng cho bản thân một đáp án.
Hắn yêu Cẩm Tiêu, chứ chẳng phải Cẩm Kiều.
Hắn thích cảm giác dịu dàng từ trong tâm cậu, thích sự đáng yêu trong cậu. Cậu sẽ lạnh lùng với hắn, tức giận với hắn nhưng cũng sẽ ngọt ngào sẽ dính người,… Dù ở dáng vẻ nào hắn đều yêu thích cả.
Bởi vì yêu nên dù đối phương có khuyết điểm hắn cũng sẽ chấp nhận và sống chung với nó.
Mai này sẽ đối mặt và cùng sửa đổi khuyết điểm của nhau.
Bởi yêu là chia sẻ, là thứ tha, là tin tưởng.
Nếu chỉ là thích bình thường, thì sẽ có cảm giác thích thích lần đầu, về sau sẽ bắt đầu thấy chán. Nếu biết được người mình thích có khuyết điểm gì thì chắc hẳn sẽ khó mà chấp nhận được.
Nhưng cái này là hắn yêu Cẩm Tiêu, là yêu thật lòng. Hắn cũng tự tin với quyết định lựa chọn yêu Cẩm Tiêu.
Vậy mà bây giờ, Cẩm Tiêu lại…
Nghi ngờ hắn.
Giản Húc cố xoa dịu nỗi chua xót trong lòng, tự an ủi rằng có lẽ bé Tiêu nhà hắn cũng yêu hắn, bởi vì yêu nên sẽ nghi ngờ lo nghĩ nhiều như vậy. Bé Tiêu còn nhỏ, hắn phải hiểu và thông cảm cho em ấy.
Làm chút tư tưởng cho chính mình xong rồi Giản Húc mới yên lòng đi ngủ.
Buổi sáng sớm lúc 5 giờ, trời hẵng còn tối mờ, Giản Húc vẫn đang say ngủ.
Lúc ngủ, người hắn ôm trong lòng khe khẽ cựa quậy thoát khỏi vòng tay hắn, sau đó có một vài tiếng sột soạt vang lên từ tủ quần áo. Giản Húc mơ màng ngủ, thều thào hỏi:“Bé Tiêu?”
Tiếng sột soạt khẽ ngừng, hắn nghe được lời Cẩm Tiêu nhẹ nhàng nói hắn ngủ tiếp đi. Sau đó bước chân cậu nhè nhẹ đến bên bàn sách, viết xoàn xoạt gì đó.
Bóng Cẩm Tiêu khẽ phủ lên người Giản Húc, thì thầm một câu gì đó, nhưng Giản Húc buồn ngủ, lúc này đầu óc hắn rất mờ mịt không thể nghĩ thông câu Cẩm Tiêu nói vừa rồi. Chỉ nghĩ thầm, bé Tiêu nhà hắn dậy sớm nấu cơm đây mà.
Cửa phòng vang tiếng mở rồi nhẹ nhàng đóng lại. Nhưng khi cánh cửa đóng lại một hồi lâu, đầu óc hẵng còn trong mơ đột nhiên tỉnh táo, Giản Húc mở choàng mắt ngồi bật dậy.
Lúc này câu thì thầm Cẩm Tiêu nói mà hắn nghe không rõ lại ào ào trào vào tâm trí:
“Anh đừng lo lắng cho em… đừng nghĩ đến em… Cũng đừng tìm em, nhé.”
Lồng ngực Giản Húc đập liên hồi, hắn tát đầu mình thật vang, rồi vội vã đứng dậy đi tìm Cẩm Tiêu.
Nhưng tìm một lượt quanh nhà lại không thấy chút bóng dáng nào của cậu hết cả. Trái tim hắn run rẩy sợ hãi, đau nhói không nói nên lời.
Giản Húc lâm vào hoang mang tột độ, chân tay không hiểu sao lại run run mềm nhũn. Hắn ôm lồng ngực đang nhói đau, chân trần chạy đi tìm Cẩm Tiêu khắp nơi.
“Bé Tiêu! Em đang ở đâu!?”
“Cẩm Tiêu! Xin em! Trở về đi!”
Dù hắn có gọi khàn cả cổ, chạy khắp nơi đi tìm cũng chẳng thấy chút bóng dáng nào từ cậu.
Cậu dường như không cần hắn nữa. Một mình dọn đồ rồi rời bỏ hắn.
Giản Húc hắn không hiểu, rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu để người mà mình luôn cưng chiều lại nhẫn tâm bỏ rơi hắn.
Chạy một hồi lâu, chân trần có thô ráp đến mấy cũng phải đổ máu, nhưng lúc này hắn không có cảm giác đau từ thể xác, chỉ nhận thấy cảm giác đau đớn từ trong lòng.
Hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có những lúc đau khổ tuyệt vọng như vậy.
Một người mạnh mẽ cường đại cũng mềm yếu trước con tim. Cũng sẽ vì người mình yêu bỏ rơi mà khổ sở tuyệt vọng mà rơi lệ.
“Cẩm Tiêu… Em thật quá đáng.”
Giản Húc đau khổ ngồi dựa trên thân cây, cổ họng nghèn nghẹn. Hắn mím chặt môi, tuyệt vọng che đi đôi mắt đỏ.
Cứ nghĩ sau đêm nói chuyện đó Cẩm Tiêu sẽ nghĩ thông và bớt suy nghĩ lung tung hơn, không ngờ tới cậu lại ra một quyết định không thể ngờ thế này.
Nhưng… Cẩm Tiêu sẽ đi đâu về đâu?
Đi một mình có an toàn không?
Trong tay có tiền không?
Càng nghĩ tâm trạng Giản Húc càng nặng nề, hắn vừa đau khổ vì bị Cẩm Tiêu rời bỏ, vừa không thôi nghĩ đến an toàn của cậu.
Giản Húc vựng dậy tiếp tục đi tìm Cẩm Tiêu. Dù lòng bàn chân đã rướm máu nhức nhối hắn cũng không dừng lại việc đi tìm Cẩm Tiêu.
Ông Trần vốn phải về từ hôm trước, nay phải chờ đến hôm nay mới lục tục chuẩn bị đi về. Trần Dương đã tỉnh lại, ông Trần cũng cho cậu chàng uống thuốc mà Giản Húc đã giao.
Cậu chàng mơ màng ngây ngốc ngồi im, sau khi uống thuốc xong mới như tỉnh trong cơn mơ, nhưng lời đầu tiên cậu thốt ra lại là “Có quỷ!” rồi “Cẩm Tiêu ở đâu.”
Hai ông cháu muốn tạ ơn Cẩm Tiêu rồi mới đi, nhưng lại phát hiện trong nhà này giờ chỉ có 3 người bọn họ, còn chủ nhà đâu thì không thấy.
Đợi đến trưa vẫn không thấy bóng hai người kia đâu, ông Trần thở dài nói hay là cứ về trước. Mấy ngày tới có đến thì hậu tạ hai người sau.
Trần Dương nhất quyết không đi, cậu chàng kiên quyết phải chờ đợi hai người về để trực tiếp nói cảm ơn. Ông Trần bất lực đành bó tay nghe Trần Dương.
Đợi một hồi lâu thật lâu, ba người đã đói, may nhờ có Đàm Đức Vinh gọi bọn họ qua nhà ông Vương ăn cơm mới may mắn không để bụng đói lả.
Triệu Yên một câu hai câu cứ nhắc đến Giản Húc, hỏi sao hắn chưa về các thứ với Trần Dương, Trần Dương ngô nghê nên cũng ngay thẳng đáp cậu cũng không biết, từ sáng đã không thấy bóng hắn đâu cả.
Đàm Đức Vinh lại xỉa xói Triệu Yên, nói cô ta mặt cũng thật dày, hôm trước bị Giản Húc mỉa mai mà cô ta vẫn không thấy ngại sao?
Trần Dương tò mò sao một người ôn hòa như Đàm Đức Vinh lại cứ chế giễu Triệu Yên làm gì? Đàm Đức Vinh lại trợn mắt, kéo Trần Dương một góc thì thầm to nhỏ.
Trần Dương vừa gật gù vừa nhíu mày rồi lại liếc nhìn Triệu Yên từ trên xuống dưới, rồi lại quay đầu thì thầm với Đàm Đức Vinh.
Triệu Yên bị ánh mắt hờ hững khinh thường của Trần Dương làm cho không yên lòng, ngồi cũng không yên, ăn cơm cũng chẳng xong. Vốn cô ta định nịnh Trần Dương nói vài lời hay để Trần Dương giúp đỡ trong công việc cũng như chuyện liên quan đến Giản Húc, nhưng nay chưa kịp hành động đã bị Đàm Đức Vinh nhiều chuyện phá hỏng. Cô ta tức không chỗ trút, nhưng có tức thế nào cô ta vẫn phải giả vờ không sao cả rồi nở nụ cười giả dối đầy gượng gạo.
Với lại ông Trần đang ở đây, cô ta mà có biểu hiện kiêu căng ngạo mạn nào trước mặt ông hay lên mặt với Trần Dương, công việc cô ta luôn tự hào rất có thể sẽ đi tong.
Nên cô ta phải nhẫn nhịn kiềm chế.
Chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ tìm mọi cách để quấn lấy Giản Húc.