Chương 41
Câu nói này quá mức chói tai, đâm thẳng vào tim Cẩm Tiêu khiến lòng đau nhói.
Mặc dù Triệu Yên không biết người cô đang nói xấu là Cẩm Tiêu trước mặt, nhưng cũng chính vì thế mới khiến đáy lòng Cẩm Tiêu trở nên lạnh lẽo.
Cẩm Tiêu hừ cười, chút thiện cảm còn sót lại trong mắt dần tan đi hết:“Anh ấy cưới ai thích ai, hình như không có liên quan gì đến chị thì phải?”
Mới gặp mặt lần đầu đã ra vẻ ta đây, vô duyên vô cớ phán xét người ta, nói người ta không xứng, như thể chỉ có chị ta mới có quyền đi vào cuộc sống Giản Húc, cứ như chỉ có chị ta mới xứng ở bên Giản Húc.
Đôi mắt ngập vẻ khinh thường và kiêu ngạo của Triệu Yên chớp mắt bị câu nói này làm cho cứng ngắc. Đôi môi mấp máy một hồi không thốt nên lời.
Cẩm Tiêu quay sang tiếp tục nấu món mới, “Chị ra ngoài ngồi chơi đi. Em nghĩ chuyện này nên dừng lại đây thôi.”
Triệu Yên không cam lòng cắn môi, dậm chân bỏ đi.
Trong căn bếp nhỏ lơ lửng mùi vị thơm ngon của món ăn, bên trong vang lên tiếng xì xèo, tiếng lửa cháy hơi bập bùng.
Cẩm Tiêu yên lặng xào nấu dưới căn bếp, gương mặt xinh đẹp là vẻ lạnh nhạt, môi mím chặt, nhưng trên khoé mắt lại hơi đỏ, chóp mũi cũng vậy.
Không biết vì khói lửa ảnh hưởng hay vì lý do nào khác?
Bây giờ trong lòng cậu đầy nỗi niềm ưu phiền vừa đau nhói vừa chua xót. Lời Triệu Yên mặc dù chói tai khó nghe, song nó khiến cậu phải ngẫm nghĩ rồi nhận ra vài điều.
Giản Húc thấy thời gian không còn sớm, Cẩm Tiêu lại chưa ra khỏi bếp, thì nói với ông Trần một câu rồi vào bếp định phụ Cẩm Tiêu một chút.
“Bé Tiêu, chưa nấu xong à?” Giản Húc tiện tay dọn chén bát ra bàn.
Cẩm Tiêu cụp mắt, khẽ ừm một tiếng.
“Có cần anh giúp gì không?” Giản Húc đứng phía sau Cẩm Tiêu, cằm hắn nhẹ đụng lên đầu Cẩm Tiêu.
Cẩm Tiêu không nhúc nhích, “Không cần đâu.”
Giản Húc thấy Cẩm Tiêu có chút không đúng, hắn nghiêng đầu nhìn mặt cậu, lại phát hiện vẻ mặt hơi chút vô cảm của cậu, hắn nhíu mày:“Nóng hả?”
Cẩm Tiêu khuấy nồi canh, không vui không giận lắc đầu.
"Vậy là mệt à?"Đôi mày Giản Húc càng nhíu chặt hơn.
Cẩm Tiêu lại im lặng lắc đầu.
''Hay là em ốm rồi?" Nói đến đây Giản Húc lo lắng.
Cẩm Tiêu lúc này mới bất đắc dĩ thở dài, nhận thua mệt mỏi nói:“Em chỉ là, ờm… Mệt chút thôi. Anh đừng lo cho em.” Cậu bỏ muôi xuống, hai tay đẩy Giản Húc ra khỏi bếp:“Anh đi ra kia nói chuyện cùng khách đi chứ, tự nhiên lại vào đây làm gì.”
Giản Húc nắm lấy tay Cẩm Tiêu, “Không phải là anh lo cho em à? Anh thấy em mải chưa ra nên nghĩ định phụ em một tay cho nhanh thôi mà.”
Cẩm Tiêu nhắm chặt mắt, giấu nỗi buồn khổ sở vào trong lòng, gượng cười khẽ nói:“Sắp xong hết rồi mà. Đợi lát nữa hẵng vào lại nhé?”
Giản Húc nhận thấy giọng nói Cẩm Tiêu có chút không ổn, tiếng nói nho nhỏ đầy vẻ mệt mỏi. Hắn nhíu mày, “Em không sao thật đấy chứ?”
“Thật sự không sao mà. Đi ra nhanh đi.” Cẩm Tiêu vội đẩy Giản Húc khỏi bếp.
Giản Húc đành bất lực nghe lời, ra sân tiếp tục nói chuyện với mọi người.
Lại chẳng hay, có một người lẻ loi đứng trong bếp rơi lệ trong thầm lặng.
Bữa trưa đã xong xuôi.
Cẩm Tiêu có nấu 4 món. Trong đó có thịt ba chỉ rim nước mắm với đường, rau muống xào tỏi, cá kho bắt dưới sông và một nồi nước canh.
Mà những món ăn này là quá thịnh soạn đối với người ở nông thôn bọn họ rồi.
Bọn họ vừa dùng bữa vừa không nhanh không chậm nói chuyện.
Nhắc đến chuyện thôn làng, chuyện đi học của bọn trẻ, rồi đường xá nơi đây.
“Một lát nữa em có muốn đi chung với bọn anh không?”
Cẩm Tiêu ngẩn ngơ ăn cơm, mọi người nói cái gì cậu nghe cũng không vào.
“Bé Tiêu?” Giản Húc vỗ nhẹ bả vai Cẩm Tiêu, nghĩ cậu mệt mỏi vì trời nắng nóng, ngẫm lại đành bỏ đi ý định dắt cậu đi cùng vì sợ cậu mệt thêm, “Thôi, em ở nhà nghỉ ngơi, bát đũa cứ để đó về anh sẽ rửa cho nhé?”
Cẩm Tiêu ngơ ngác nhìn Giản Húc rồi lại ngoan ngoãn gật đầu.
Cho nên khi dùng bữa xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi đến nhà thôn trưởng bàn bạc kế hoạch.
Cẩm Tiêu một mình ngồi trên ghế, không cảm xúc ăn từng món từng món còn dư.
Trần Dương - người đã đi cùng nhóm người lại đột nhiên quay về, xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại nhà Giản Húc.
“Còn ở đây hả?” Trần Dương vuốt mồ hôi, “Qua đây giúp tôi được không cậu bạn?”
Cẩm Tiêu ngừng đũa, gật đầu đứng dậy đi qua xách đồ giúp Trần Dương.
“Hầy, toàn là đồ của anh Giản hết đó. Với lại có cả quà tôi mua cho hai người nữa này.” Trần Dương đặt túi xách màu trắng hơi lớn lên ghế.
Cẩm Tiêu khựng lại, đột nhiên hỏi, “Anh và anh Húc biết nhau lâu chưa?”
Trần Dương gãi đầu suy nghĩ, “Ừm… Cũng lâu rồi.” Cậu chàng nghĩ nghĩ, “Chắc khoảng 3 4 năm trước đó. Ba mẹ bực tôi không chịu học hành nên là ném tôi vào quân đội.” Thật ra là do cậu chàng quá nghịch ngợm và hư hỏng, ba mẹ trong nhà không quản nổi liền ném cậu chàng đến quân doanh để cậu chàng tự sinh tự diệt.
“Chậc, ở đó cậu không biết thôi, khổ cực lắm. Phải dậy sớm, tập này tập kia, giờ ăn còn phải tranh giành. Mà hồi tôi ở đó có mấy tên vênh váo lắm cứ tìm tôi kiếm chuyện mãi thôi, nhưng may là được anh Giản giúp đỡ nên tình trạng bị bắt nạt mới không xảy ra. Từ đó tôi liền xác định anh Giản chính là đại ca của tôi.” Trần Dương nắm chặt nắm tay, nói với vẻ tự hào và ngưỡng mộ.
“Mà á, anh Giản cũng giỏi ghê, ở từng ấy năm mà chẳng ai dám kiếm chuyện với ảnh hết, trừ mấy ông chức cao cao kia thôi. Nhưng dù sao thì đến năm tôi rời ngũ anh ấy cũng lên chức cao hơn rồi, tiền tuyến cũng đi vài lần. Chậc chậc, vừa giỏi vừa mạnh, tôi rất muốn mình cũng được như anh ấy á.”
Trần Dương xoa xoa cằm nói với vẻ ước ao.
Còn Cẩm Tiêu lại ngơ ngác nghe, trong đầu cậu loạn cào cào, những lời Trần Dương nói cậu dường như không hiểu cái nào hết. Như thể người Trần Dương kể không phải người mà cậu quen.
Cẩm Tiêu khô khốc hỏi.
“Anh ấy… Rất giỏi sao?”
Trần Dương búng tay, “Tất nhiên rồi. Nói chứ, ở quân đội thì đa số mọi người đều không được đi học nhiều, nhưng mà anh Giản lại khác, mặc dù học không lâu nhưng cái gì cần biết đều biết hết á, chắc có lẽ anh ấy có thiên phú và trí nhớ tốt?”
“Nhưng chẳng phải cậu là em họ anh ấy à? Mấy chuyện này mà cậu cũng không biết sao?” Trần Dương thấy hơi sai sai gãi đầu mình, nhìn gương mặt xinh đẹp hơi sa sầm của Cẩm Tiêu.
Rồi giật mình chỉ vào mặt cậu:“Cái này… Cậu, sao giống Cẩm Kiều vậy?” Nói rồi dí sát vào gương mặt cậu, “Giống y chang luôn.”
Cẩm Kiều - một cái tên mà Cẩm Tiêu đã cố quên trong lòng, lúc này lại bị Trần Dương nhẹ nhàng vô tình nhắc lên.
Mặc dù Triệu Yên không biết người cô đang nói xấu là Cẩm Tiêu trước mặt, nhưng cũng chính vì thế mới khiến đáy lòng Cẩm Tiêu trở nên lạnh lẽo.
Cẩm Tiêu hừ cười, chút thiện cảm còn sót lại trong mắt dần tan đi hết:“Anh ấy cưới ai thích ai, hình như không có liên quan gì đến chị thì phải?”
Mới gặp mặt lần đầu đã ra vẻ ta đây, vô duyên vô cớ phán xét người ta, nói người ta không xứng, như thể chỉ có chị ta mới có quyền đi vào cuộc sống Giản Húc, cứ như chỉ có chị ta mới xứng ở bên Giản Húc.
Đôi mắt ngập vẻ khinh thường và kiêu ngạo của Triệu Yên chớp mắt bị câu nói này làm cho cứng ngắc. Đôi môi mấp máy một hồi không thốt nên lời.
Cẩm Tiêu quay sang tiếp tục nấu món mới, “Chị ra ngoài ngồi chơi đi. Em nghĩ chuyện này nên dừng lại đây thôi.”
Triệu Yên không cam lòng cắn môi, dậm chân bỏ đi.
Trong căn bếp nhỏ lơ lửng mùi vị thơm ngon của món ăn, bên trong vang lên tiếng xì xèo, tiếng lửa cháy hơi bập bùng.
Cẩm Tiêu yên lặng xào nấu dưới căn bếp, gương mặt xinh đẹp là vẻ lạnh nhạt, môi mím chặt, nhưng trên khoé mắt lại hơi đỏ, chóp mũi cũng vậy.
Không biết vì khói lửa ảnh hưởng hay vì lý do nào khác?
Bây giờ trong lòng cậu đầy nỗi niềm ưu phiền vừa đau nhói vừa chua xót. Lời Triệu Yên mặc dù chói tai khó nghe, song nó khiến cậu phải ngẫm nghĩ rồi nhận ra vài điều.
Giản Húc thấy thời gian không còn sớm, Cẩm Tiêu lại chưa ra khỏi bếp, thì nói với ông Trần một câu rồi vào bếp định phụ Cẩm Tiêu một chút.
“Bé Tiêu, chưa nấu xong à?” Giản Húc tiện tay dọn chén bát ra bàn.
Cẩm Tiêu cụp mắt, khẽ ừm một tiếng.
“Có cần anh giúp gì không?” Giản Húc đứng phía sau Cẩm Tiêu, cằm hắn nhẹ đụng lên đầu Cẩm Tiêu.
Cẩm Tiêu không nhúc nhích, “Không cần đâu.”
Giản Húc thấy Cẩm Tiêu có chút không đúng, hắn nghiêng đầu nhìn mặt cậu, lại phát hiện vẻ mặt hơi chút vô cảm của cậu, hắn nhíu mày:“Nóng hả?”
Cẩm Tiêu khuấy nồi canh, không vui không giận lắc đầu.
"Vậy là mệt à?"Đôi mày Giản Húc càng nhíu chặt hơn.
Cẩm Tiêu lại im lặng lắc đầu.
''Hay là em ốm rồi?" Nói đến đây Giản Húc lo lắng.
Cẩm Tiêu lúc này mới bất đắc dĩ thở dài, nhận thua mệt mỏi nói:“Em chỉ là, ờm… Mệt chút thôi. Anh đừng lo cho em.” Cậu bỏ muôi xuống, hai tay đẩy Giản Húc ra khỏi bếp:“Anh đi ra kia nói chuyện cùng khách đi chứ, tự nhiên lại vào đây làm gì.”
Giản Húc nắm lấy tay Cẩm Tiêu, “Không phải là anh lo cho em à? Anh thấy em mải chưa ra nên nghĩ định phụ em một tay cho nhanh thôi mà.”
Cẩm Tiêu nhắm chặt mắt, giấu nỗi buồn khổ sở vào trong lòng, gượng cười khẽ nói:“Sắp xong hết rồi mà. Đợi lát nữa hẵng vào lại nhé?”
Giản Húc nhận thấy giọng nói Cẩm Tiêu có chút không ổn, tiếng nói nho nhỏ đầy vẻ mệt mỏi. Hắn nhíu mày, “Em không sao thật đấy chứ?”
“Thật sự không sao mà. Đi ra nhanh đi.” Cẩm Tiêu vội đẩy Giản Húc khỏi bếp.
Giản Húc đành bất lực nghe lời, ra sân tiếp tục nói chuyện với mọi người.
Lại chẳng hay, có một người lẻ loi đứng trong bếp rơi lệ trong thầm lặng.
Bữa trưa đã xong xuôi.
Cẩm Tiêu có nấu 4 món. Trong đó có thịt ba chỉ rim nước mắm với đường, rau muống xào tỏi, cá kho bắt dưới sông và một nồi nước canh.
Mà những món ăn này là quá thịnh soạn đối với người ở nông thôn bọn họ rồi.
Bọn họ vừa dùng bữa vừa không nhanh không chậm nói chuyện.
Nhắc đến chuyện thôn làng, chuyện đi học của bọn trẻ, rồi đường xá nơi đây.
“Một lát nữa em có muốn đi chung với bọn anh không?”
Cẩm Tiêu ngẩn ngơ ăn cơm, mọi người nói cái gì cậu nghe cũng không vào.
“Bé Tiêu?” Giản Húc vỗ nhẹ bả vai Cẩm Tiêu, nghĩ cậu mệt mỏi vì trời nắng nóng, ngẫm lại đành bỏ đi ý định dắt cậu đi cùng vì sợ cậu mệt thêm, “Thôi, em ở nhà nghỉ ngơi, bát đũa cứ để đó về anh sẽ rửa cho nhé?”
Cẩm Tiêu ngơ ngác nhìn Giản Húc rồi lại ngoan ngoãn gật đầu.
Cho nên khi dùng bữa xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi đến nhà thôn trưởng bàn bạc kế hoạch.
Cẩm Tiêu một mình ngồi trên ghế, không cảm xúc ăn từng món từng món còn dư.
Trần Dương - người đã đi cùng nhóm người lại đột nhiên quay về, xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại nhà Giản Húc.
“Còn ở đây hả?” Trần Dương vuốt mồ hôi, “Qua đây giúp tôi được không cậu bạn?”
Cẩm Tiêu ngừng đũa, gật đầu đứng dậy đi qua xách đồ giúp Trần Dương.
“Hầy, toàn là đồ của anh Giản hết đó. Với lại có cả quà tôi mua cho hai người nữa này.” Trần Dương đặt túi xách màu trắng hơi lớn lên ghế.
Cẩm Tiêu khựng lại, đột nhiên hỏi, “Anh và anh Húc biết nhau lâu chưa?”
Trần Dương gãi đầu suy nghĩ, “Ừm… Cũng lâu rồi.” Cậu chàng nghĩ nghĩ, “Chắc khoảng 3 4 năm trước đó. Ba mẹ bực tôi không chịu học hành nên là ném tôi vào quân đội.” Thật ra là do cậu chàng quá nghịch ngợm và hư hỏng, ba mẹ trong nhà không quản nổi liền ném cậu chàng đến quân doanh để cậu chàng tự sinh tự diệt.
“Chậc, ở đó cậu không biết thôi, khổ cực lắm. Phải dậy sớm, tập này tập kia, giờ ăn còn phải tranh giành. Mà hồi tôi ở đó có mấy tên vênh váo lắm cứ tìm tôi kiếm chuyện mãi thôi, nhưng may là được anh Giản giúp đỡ nên tình trạng bị bắt nạt mới không xảy ra. Từ đó tôi liền xác định anh Giản chính là đại ca của tôi.” Trần Dương nắm chặt nắm tay, nói với vẻ tự hào và ngưỡng mộ.
“Mà á, anh Giản cũng giỏi ghê, ở từng ấy năm mà chẳng ai dám kiếm chuyện với ảnh hết, trừ mấy ông chức cao cao kia thôi. Nhưng dù sao thì đến năm tôi rời ngũ anh ấy cũng lên chức cao hơn rồi, tiền tuyến cũng đi vài lần. Chậc chậc, vừa giỏi vừa mạnh, tôi rất muốn mình cũng được như anh ấy á.”
Trần Dương xoa xoa cằm nói với vẻ ước ao.
Còn Cẩm Tiêu lại ngơ ngác nghe, trong đầu cậu loạn cào cào, những lời Trần Dương nói cậu dường như không hiểu cái nào hết. Như thể người Trần Dương kể không phải người mà cậu quen.
Cẩm Tiêu khô khốc hỏi.
“Anh ấy… Rất giỏi sao?”
Trần Dương búng tay, “Tất nhiên rồi. Nói chứ, ở quân đội thì đa số mọi người đều không được đi học nhiều, nhưng mà anh Giản lại khác, mặc dù học không lâu nhưng cái gì cần biết đều biết hết á, chắc có lẽ anh ấy có thiên phú và trí nhớ tốt?”
“Nhưng chẳng phải cậu là em họ anh ấy à? Mấy chuyện này mà cậu cũng không biết sao?” Trần Dương thấy hơi sai sai gãi đầu mình, nhìn gương mặt xinh đẹp hơi sa sầm của Cẩm Tiêu.
Rồi giật mình chỉ vào mặt cậu:“Cái này… Cậu, sao giống Cẩm Kiều vậy?” Nói rồi dí sát vào gương mặt cậu, “Giống y chang luôn.”
Cẩm Kiều - một cái tên mà Cẩm Tiêu đã cố quên trong lòng, lúc này lại bị Trần Dương nhẹ nhàng vô tình nhắc lên.