Chương 40
Ông Trần vừa từ tốn ăn vừa hỏi thăm tình hình thôn Sơn Giang. Giản Húc nhìn Cẩm Tiêu, thấy cậu cứ rụt một chỗ chậm chạp uống mỗi trà, thì đưa bánh dẻo cho cậu, còn hắn tiếp tục trò chuyện với ông Trần.
Ngồi một hồi lâu cũng tới giờ cơm trưa, Cẩm Tiêu chủ động xuống bếp làm cơm. Cô gái trẻ thấy cậu xuống bếp cũng đi theo phụ giúp.
“Chị cứ ngồi chơi đi ạ, không cần ra đây phụ giúp em đâu.” Cẩm Tiêu đưa cô gái bình trà mới, ra hiệu cô cứ ngồi chơi không cần khách khí xuống bếp phụ nấu cơm làm gì.
Vả lại nam nữ ở chung một không gian nhỏ để người ngoài biết được thì còn ra thể thống gì nữa.
Cô gái nhướn mày, “Có cái gì đâu.” Cô gái liếc nhìn không gian trong bếp, căn bếp nhỏ nhưng ngăn nắp, tường thì bong tróc cũ kỹ:“Em tên gì nhỉ?”
Cẩm Tiêu cắt thịt ba chỉ thành miếng vừa làm vừa trà lời:“Cẩm Tiêu ạ.”
“À.” Cô gái cầm củ hành tây nhìn nhìn, như có như không dò hỏi:“Trong nhà chỉ có em với anh trai thôi à?”
Bàn tay đang thái thịt của Cẩm Tiêu khẽ khựng nhưng vẫn đáp:“Vâng.”
Cô gái mày hơi nhướn, đôi mắt sâu xa:“À. Không biết là… Anh trai em có, có bạn gái chưa?”
Một cô gái độc thân lại hỏi về chuyện tình cảm riêng tư của người đàn ông khác một cách thẳng thắn như này là rất ít. Nhưng dù vậy càng biết rõ cô gái này hỏi như vậy là có ý gì.
Nếu không phải nhìn trúng hay thích người đàn ông đó thì là gì?
Sắc mặt Cẩm Tiêu khẽ trầm xuống nhưng rất nhanh trở lại bình thường, nụ cười trên môi nở rộ một cách xinh đẹp:“Chị thích anh ấy à?”
Trái tim cô gái đập rộn, mặt hơi ửng hồng vì câu hỏi trực tiếp của Cẩm Tiêu:“Ừ ừm.” Mặc dù cô gái xinh đẹp rất tự tin với chính mình, cũng chẳng phải một phụ nữ hay e thẹn, nhưng đứng trước mặt em trai của người đàn ông mình thích cô cũng sẽ ngượng ngùng đôi chút.
Nụ cười Cẩm Tiêu càng tươi hơn, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, người không biết rõ cậu mà nhìn vào cũng phải lầm tưởng cậu đang rất vui.
Ha, bạn trai của mình bị người khác mơ tưởng đến, còn không biết chuyện gì đến hỏi đối tượng của người ta, nghĩ sao cũng không vui nổi.
''Vậy ạ?" Cẩm Tiêu làm bộ kinh ngạc.
Cô gái ngượng ngùng gãi tai, nói lảng sang chuyện khác, “Chị tên Triệu Yên, năm nay 27 tuổi.”
Cô ngập ngừng mở lời:“Không biết em có thể giúp, ừm, chị một chuyện được không?” Nói rồi ghé tai thì thầm nói với Cẩm Tiêu.
Cẩm Tiêu nhướn mày như cười như không nhìn cô, “Thật đáng tiếc, chuyện này em không thể giúp chị được rồi.”
Triệu Yên lo lắng, “Sao vậy?”
Cẩm Tiêu vừa xào thịt vừa áy náy đáp rằng:“Đáng lẽ em phải nói trước từ đầu cho chị mới phải.” Cậu thở dài, “Nếu anh ấy không có vợ chưa cưới, em chắc chắn sẽ giúp chị. Nhưng anh ấy không phải đàn ông độc thân nữa rồi.” Chính xác hơn thì cậu có thể coi là ‘vợ’ của Giản Húc. Điều này là sự thật, một sự thật chỉ hai người bọn cậu biết.
Sắc mặt Triệu Yên trong tích tắc thay đổi, vẻ mặt cũng cứng đờ, “Không thể nào?”
Trước khi đến thôn cô đã nghe qua lời Trần Dương nói Giản Húc hiện tại độc thân, rồi kể bao nhiêu là chuyện hay ho của hắn, nói hắn rất tài giỏi, rất anh dũng còn rất trọng tình trọng nghĩa,…mặc dù khi nghe cô không biết đến Giản Húc là ai, vẻ ngoài thế nào? Nhưng khi thật sự đối mặt cô chỉ biết mình thích người đàn ông này rồi. Dựa theo lời Trần Dương mà cố gắng hình dung ra con người hắn. Vậy nên hình tượng Giản Húc trong mắt cô lại càng trở nên tốt đẹp.
Đúng vậy, một người vừa xuất ngũ, dù tuổi đã sắp 30, nhưng vẻ ngoài lại rất đẹp trai cường tráng, lại lịch sự biết đối nhân xử thế, biết chữ lại còn biết làm cơm, lai lịch sạch sẽ.
Một người như thế lại sống ẩn dật trong thôn làng hẻo lánh nghèo nàn, trong khi chính mình có mang công trạng mà ai cũng phải ước ao, mà điều này chứng tỏ hắn là người không thích phô trương cũng chẳng có ham muốn to lớn với công chức nhà nước.
Càng như thế Triệu Yên càng kiên định thích Giản Húc hơn.
Nếu cô có thể làm bạn gái hắn rồi gả cho hắn, nhà cô hẳn phải nở mày nở mặt vì có một chàng rể tài giỏi.
Nhưng lại bị một câu ‘Có vợ chưa cưới’ xối cho một gáo nước lạnh, ý định thăm dò và tưởng tượng tiến xa hơn trong đầu đột ngột bị cắt đứt.
Mà một cô gái độc thân luôn tự tin về vẻ ngoài và công việc của mình sao có thể chấp nhận được việc người mình nhìn trúng đã có vợ chưa cưới kia chứ?
“Cô gái đó là ai? Ở đâu? Làm việc gì? Gia đình thế nào?” Triệu Yên nhíu chặt mày, đôi mắt âm trầm đầy sự khó chịu.
Cẩm Tiêu cũng thu lại nụ cười trên môi, vì thái độ kiêu ngạo vô lý của Triệu Yên mà không vui, “Chị có ý gì thế? Anh ấy đã có vợ chưa cưới, chị hỏi nhiều như thế không biết là muốn làm gì?”
Triệu Yên không khống chế được lời nói, khó chịu nhăn mặt:“Chỉ là không biết cô gái thôn sơn cùng cốc có tài cán gì lại lọt vào mắt anh ấy nhỉ? Sự chăm chỉ hiền thục của một thôn nữ chăng?” Môi cô khẽ nở nụ cười mang theo ý mỉa mai khinh thường.
Câu này nói khó nghe thì là chế giễu cô vợ chưa cưới của Giản Húc là người quê mùa không học thức, cả ngày chỉ biết lạm lụi làm nông. Nói thẳng ra là một cô gái quê xấu xí vô học không xứng ở bên Giản Húc.
Trái tim Cẩm Tiêu lạnh ngắt, tâm trạng cũng trở nên tồi tệ, song cậu vẫn cố gắng duy trì chút lý trí và vẻ mặt đang không tốt của mình, gượng gạo hỏi:“Không quen không biết với nhau chị có cần phải nói lời khó nghe như vậy không?”
Triệu Yên hừ lạnh, “Chỉ là chị không vui. Sao Giản Húc lại vội xác định vợ chưa cưới kia chứ?”
Cô tất nhiên là không cam lòng.
Một người vừa xinh đẹp vừa có nghề nghiệp đàng hoàng như cô lại thua dưới tay một cô gái quê mùa?
Nhưng có một điều cô không nghĩ lại, chính mình mới chỉ gặp Giản Húc một lần, trong khi cả hai lại chưa từng đối mặt nói với nhau nhiều câu. Vậy mà lại tự suy diễn đủ thứ. Sinh ghét đối với người vợ chưa cưới của Giản Húc mà mình chưa từng gặp mặt.
Mà chỉ mải nghĩ rằng, nếu mình gặp Giản Húc sớm hơn liệu hắn có thích cô không, có lấy cô không? Nếu vậy sẽ không xuất hiện một cô gái quê mùa nào đến bên hắn, mà là cô. Cô mới xứng đôi vừa lứa với Giản Húc, chứ không phải một cô gái thôn quê vô học tay bùn chân đất nào đấy.
“Cô ta sao xứng làm vợ Giản Húc?”
Triệu Yên ôm tay, sắc mặt khó coi, nói ra một câu vừa vô lý vừa xấc xược khó nghe.
Ngồi một hồi lâu cũng tới giờ cơm trưa, Cẩm Tiêu chủ động xuống bếp làm cơm. Cô gái trẻ thấy cậu xuống bếp cũng đi theo phụ giúp.
“Chị cứ ngồi chơi đi ạ, không cần ra đây phụ giúp em đâu.” Cẩm Tiêu đưa cô gái bình trà mới, ra hiệu cô cứ ngồi chơi không cần khách khí xuống bếp phụ nấu cơm làm gì.
Vả lại nam nữ ở chung một không gian nhỏ để người ngoài biết được thì còn ra thể thống gì nữa.
Cô gái nhướn mày, “Có cái gì đâu.” Cô gái liếc nhìn không gian trong bếp, căn bếp nhỏ nhưng ngăn nắp, tường thì bong tróc cũ kỹ:“Em tên gì nhỉ?”
Cẩm Tiêu cắt thịt ba chỉ thành miếng vừa làm vừa trà lời:“Cẩm Tiêu ạ.”
“À.” Cô gái cầm củ hành tây nhìn nhìn, như có như không dò hỏi:“Trong nhà chỉ có em với anh trai thôi à?”
Bàn tay đang thái thịt của Cẩm Tiêu khẽ khựng nhưng vẫn đáp:“Vâng.”
Cô gái mày hơi nhướn, đôi mắt sâu xa:“À. Không biết là… Anh trai em có, có bạn gái chưa?”
Một cô gái độc thân lại hỏi về chuyện tình cảm riêng tư của người đàn ông khác một cách thẳng thắn như này là rất ít. Nhưng dù vậy càng biết rõ cô gái này hỏi như vậy là có ý gì.
Nếu không phải nhìn trúng hay thích người đàn ông đó thì là gì?
Sắc mặt Cẩm Tiêu khẽ trầm xuống nhưng rất nhanh trở lại bình thường, nụ cười trên môi nở rộ một cách xinh đẹp:“Chị thích anh ấy à?”
Trái tim cô gái đập rộn, mặt hơi ửng hồng vì câu hỏi trực tiếp của Cẩm Tiêu:“Ừ ừm.” Mặc dù cô gái xinh đẹp rất tự tin với chính mình, cũng chẳng phải một phụ nữ hay e thẹn, nhưng đứng trước mặt em trai của người đàn ông mình thích cô cũng sẽ ngượng ngùng đôi chút.
Nụ cười Cẩm Tiêu càng tươi hơn, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, người không biết rõ cậu mà nhìn vào cũng phải lầm tưởng cậu đang rất vui.
Ha, bạn trai của mình bị người khác mơ tưởng đến, còn không biết chuyện gì đến hỏi đối tượng của người ta, nghĩ sao cũng không vui nổi.
''Vậy ạ?" Cẩm Tiêu làm bộ kinh ngạc.
Cô gái ngượng ngùng gãi tai, nói lảng sang chuyện khác, “Chị tên Triệu Yên, năm nay 27 tuổi.”
Cô ngập ngừng mở lời:“Không biết em có thể giúp, ừm, chị một chuyện được không?” Nói rồi ghé tai thì thầm nói với Cẩm Tiêu.
Cẩm Tiêu nhướn mày như cười như không nhìn cô, “Thật đáng tiếc, chuyện này em không thể giúp chị được rồi.”
Triệu Yên lo lắng, “Sao vậy?”
Cẩm Tiêu vừa xào thịt vừa áy náy đáp rằng:“Đáng lẽ em phải nói trước từ đầu cho chị mới phải.” Cậu thở dài, “Nếu anh ấy không có vợ chưa cưới, em chắc chắn sẽ giúp chị. Nhưng anh ấy không phải đàn ông độc thân nữa rồi.” Chính xác hơn thì cậu có thể coi là ‘vợ’ của Giản Húc. Điều này là sự thật, một sự thật chỉ hai người bọn cậu biết.
Sắc mặt Triệu Yên trong tích tắc thay đổi, vẻ mặt cũng cứng đờ, “Không thể nào?”
Trước khi đến thôn cô đã nghe qua lời Trần Dương nói Giản Húc hiện tại độc thân, rồi kể bao nhiêu là chuyện hay ho của hắn, nói hắn rất tài giỏi, rất anh dũng còn rất trọng tình trọng nghĩa,…mặc dù khi nghe cô không biết đến Giản Húc là ai, vẻ ngoài thế nào? Nhưng khi thật sự đối mặt cô chỉ biết mình thích người đàn ông này rồi. Dựa theo lời Trần Dương mà cố gắng hình dung ra con người hắn. Vậy nên hình tượng Giản Húc trong mắt cô lại càng trở nên tốt đẹp.
Đúng vậy, một người vừa xuất ngũ, dù tuổi đã sắp 30, nhưng vẻ ngoài lại rất đẹp trai cường tráng, lại lịch sự biết đối nhân xử thế, biết chữ lại còn biết làm cơm, lai lịch sạch sẽ.
Một người như thế lại sống ẩn dật trong thôn làng hẻo lánh nghèo nàn, trong khi chính mình có mang công trạng mà ai cũng phải ước ao, mà điều này chứng tỏ hắn là người không thích phô trương cũng chẳng có ham muốn to lớn với công chức nhà nước.
Càng như thế Triệu Yên càng kiên định thích Giản Húc hơn.
Nếu cô có thể làm bạn gái hắn rồi gả cho hắn, nhà cô hẳn phải nở mày nở mặt vì có một chàng rể tài giỏi.
Nhưng lại bị một câu ‘Có vợ chưa cưới’ xối cho một gáo nước lạnh, ý định thăm dò và tưởng tượng tiến xa hơn trong đầu đột ngột bị cắt đứt.
Mà một cô gái độc thân luôn tự tin về vẻ ngoài và công việc của mình sao có thể chấp nhận được việc người mình nhìn trúng đã có vợ chưa cưới kia chứ?
“Cô gái đó là ai? Ở đâu? Làm việc gì? Gia đình thế nào?” Triệu Yên nhíu chặt mày, đôi mắt âm trầm đầy sự khó chịu.
Cẩm Tiêu cũng thu lại nụ cười trên môi, vì thái độ kiêu ngạo vô lý của Triệu Yên mà không vui, “Chị có ý gì thế? Anh ấy đã có vợ chưa cưới, chị hỏi nhiều như thế không biết là muốn làm gì?”
Triệu Yên không khống chế được lời nói, khó chịu nhăn mặt:“Chỉ là không biết cô gái thôn sơn cùng cốc có tài cán gì lại lọt vào mắt anh ấy nhỉ? Sự chăm chỉ hiền thục của một thôn nữ chăng?” Môi cô khẽ nở nụ cười mang theo ý mỉa mai khinh thường.
Câu này nói khó nghe thì là chế giễu cô vợ chưa cưới của Giản Húc là người quê mùa không học thức, cả ngày chỉ biết lạm lụi làm nông. Nói thẳng ra là một cô gái quê xấu xí vô học không xứng ở bên Giản Húc.
Trái tim Cẩm Tiêu lạnh ngắt, tâm trạng cũng trở nên tồi tệ, song cậu vẫn cố gắng duy trì chút lý trí và vẻ mặt đang không tốt của mình, gượng gạo hỏi:“Không quen không biết với nhau chị có cần phải nói lời khó nghe như vậy không?”
Triệu Yên hừ lạnh, “Chỉ là chị không vui. Sao Giản Húc lại vội xác định vợ chưa cưới kia chứ?”
Cô tất nhiên là không cam lòng.
Một người vừa xinh đẹp vừa có nghề nghiệp đàng hoàng như cô lại thua dưới tay một cô gái quê mùa?
Nhưng có một điều cô không nghĩ lại, chính mình mới chỉ gặp Giản Húc một lần, trong khi cả hai lại chưa từng đối mặt nói với nhau nhiều câu. Vậy mà lại tự suy diễn đủ thứ. Sinh ghét đối với người vợ chưa cưới của Giản Húc mà mình chưa từng gặp mặt.
Mà chỉ mải nghĩ rằng, nếu mình gặp Giản Húc sớm hơn liệu hắn có thích cô không, có lấy cô không? Nếu vậy sẽ không xuất hiện một cô gái quê mùa nào đến bên hắn, mà là cô. Cô mới xứng đôi vừa lứa với Giản Húc, chứ không phải một cô gái thôn quê vô học tay bùn chân đất nào đấy.
“Cô ta sao xứng làm vợ Giản Húc?”
Triệu Yên ôm tay, sắc mặt khó coi, nói ra một câu vừa vô lý vừa xấc xược khó nghe.