Chương 79: Ấn tượng Tốt? Xấu?
Cùng lúc đó ở chỗ của Tần Viễn
Tống Thần có việc nên đã rời đi chỉ còn mình hắn với cái lap top, màn hình là giao diện Weibo. Nhìn kĩ thì đúng là phần bình luận của bộ phim. Khuôn mặt Tần Viễn cư nhiên có thể nhìn ra có chút không vui.
Bên góc phải đột nhiên hiện lên đoạn chat.
Người bên kia nhắn tới
[Đã xoá]
Tần Viễn chỉ xem chứ không trả lời, nhưng nét mặt đã giãn ra rất nhiều. Lúc này mới hài lòng gập lap top lại.
Những việc này Dạ Phàm đương nhiên không biết
Vì cậu bận bôi tro trát trấu à không… bôi kem trét phấn lên mặt.
Dạ Phàm sau khi soi gương để bôi kem tiện thể kéo lưng áo cao lên ngang eo muốn xem bộ dáng hình xăm như thế nào. Thực ra nó cũng không to lắm, là hình xăm chữ tiếng anh [YOUR HiGHNESS] Nét chữ được in cách điệu, hơi nghiêng.
Your highness: thưa điện hạ. Từ ngữ dùng để xưng hô với hoàng thân quốc thích, hoàng tử, công chúa…
Mà dấu chấm trên đầu chữ " i " được thay bằng một hình vương miện nho nhỏ, phải nhìn gần mới thấy được. Vương miện à? Đột nhiên có cảm giác là đã quên mất cái gì đó nhưng cố gắng thật lâu cũng không nhớ ra.
Hệ thống cắt ngang dòng suy nghĩ của Dạ Phàm bằng nhiệm vụ
“Nhiệm vụ phó tuyến, ngày mai là sinh thần hiệu trưởng trường ĐH Q nơi Bạch Phong Tịch theo học. Ở đó hãy khiến Tần Nghị có ấn tượng xấu đối với Bạch Phong Tịch. Thời hạn đến hết ngày mai. Phần thưởng: 3 điểm chỉ số, 50 tích phân. Hình phạt: táo bón”
Đây rồi, hình phạt quen thuộc, kẻ thù của Dạ dày. Mi xác định là Dạ dày chứ không phải Dạ Phàm chứ… Ha ha… Cảm giác như mi cố tình nhắm vào tao í.
“Làm Tần Nghị ấn tượng xấu với thụ chính à? Độ khó cao như vậy?” Dạ Phàm vuốt cằm, đi qua đi lại suy nghĩ đối sách.
Tần Nghị người này bình thường trước mặt cậu vẫn luôn hi hi ha ha cười dịu dàng nhưng cũng là kẻ khiến cậu thấy khó nắm bắt nhất. Bởi vì tiếp xúc lâu như vậy nhưng vẫn luôn cảm thấy giữa 2 người luôn có khoảng cách. Nếu nói toẹt ra thì quan hệ giữa bọn họ đơn giản chỉ là 2 chữ xã giao. Dạ Phàm kết thúc tiết học buổi sáng mới chạy 1 chuyến qua Đại học Q được, may mắn buổi tiệc diễn ra buổi chiều nên thời gian cũng dư dả. Sau khi đến nơi Dạ Phàm mới biết được là hiệu trưởng trường năm nay bước qua tuổi 50 nên muốn tổ chức thật lớn, có sự góp mặt của khá nhiều nhân vật quan trọng. Bữa tiệc diễn ra ở trường học qui mô không khác gì mỗi lần tổ chức lễ hội, đại diện mỗi khối sẽ lên sân khấu trình diễn tiết mục. Dạ Phàm đoán Bạch Phong Tịch sẽ không bỏ qua cơ hội được xuất hiện trên sân khấu như thế này. Dù sao đời trước cậu ta cũng là 1 ca sĩ nổi tiếng đi lên bằng thực lực. Có 2 cách để hoàn thành nhiệm vụ Cách thứ nhất là làm cậu ta mất mặt khi đang biểu diễn trên sân khấu, cái này đồng nghĩa với việc không chỉ Tần Nghị mà toàn thể sinh viên lẫn khách mời có mặt đều chứng kiến. Cách thứ 2 là gặp riêng Bạch Phong Tịch và khiến Tần Nghị có mặt ở gần đó 1 cách tình cờ. Dạ Phàm có thể làm vài thứ để cậu ta lộ bộ mặt thật giấu kín dưới lớp mặt nạ kia. Dù là cách nào cũng rất khó khăn. Không sai, qua 2 lần gần đây gặp mặt Dạ Phàm đã xác định được thụ chính nguyên tác Bạch Phong Tịch không ngây thơ hiều hậu như vẻ bề ngoài cậu ta biểu hiện. Dạ Phàm thở dài 1 hơi, chỉ là cậu thấy tiếc nuối về Bạch Phong Tịch trước khi trọng sinh. 1 Bạch Phong Tịch tuy mang trong mình tâm sự nhưng lại không muốn làm phiền ai, mà giúp đỡ người khác cũng là xuất phát từ thật tâm của chính mình. Chỉ khác nhau vài năm trưởng thành lại có thể thay đổi 1 con người nhiều đến vậy sao? ~~ "Cậu đến đây làm gì?" Dạ Phàm nhướn mày, thẳng thừng như vậy? "Cậu có vẻ không vui khi thấy tớ?" Giọng điệu hơi hoài nghi. Bạch Phong Tịch nhận ra thái độ bản thân không quá tốt, lập tức điều chỉnh lại, cậu cười nhẹ "Nào có, tớ chỉ bất ngờ khi thấy cậu ở đây thôi. Sao cậu biết tớ biểu diễn mà đến vậy?" Dạ Phàm liền vui vẻ trở lại, có vẻ không hề để bụng đến lời nói vừa rồi "Ồ, Sinh thần thầy hiệu trưởng tổ chức lớn lắm, trên weibo sinh viên chia sẻ rất nhiều. Tớ là vô tình thấy ảnh của cậu lúc tập đàn á" Cũng không quên vui vẻ cho nhận xét, tay còn vỗ lên vai Bạch Phong Tịch "Bộ dáng soái đến rối tinh rối mù" Dáng vẻ rất tự nhiên, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ 2 người khá thân quen. Nhưng Bạch Phong Tịch lại không nghĩ 2 người thân quen, bình thường hay giả vờ duy chỉ có điều này là cậu ta không thể thích nghi được. Cậu ta không thích người không thân thiết chạm vào mình, động tác làm ra như 1 thói quen. Bạch Phong Tịch hất thẳng tay Dạ Phàm xuống dưới. Làm xong mới thấy bản thân biểu hiện ra quá lộ liễu, có khả năng Dạ Phàm sẽ nghi ngờ hay không? "À... Xin lỗi tớ lỡ tay, do lúc nãy mới đi tập xong, cả người đầy mồ hôi nên hơi ngại xíu" Mà biểu cảm trên khuôn mặt Dạ Phàm rất khó để cậu ta nhìn ra vui buồn. ••• Tần Nghị không có thói quen đi trễ, thậm chí anh luôn đến trước bất kỳ 1 cuộc gặp mặt nào từ 5 đến 10 phút. Vị trí ngồi của khách VIP luôn được đặt trước và ngăn cách với ghế ngồi bình thường 1 khoảng nhất định. Tần Nghị ngồi còn chưa nóng ghế thì có 1 sinh viên tiến lại gần, có lẽ vì biết đây là nhân vật lớn nên hành động rất cẩn thận. "Xin lỗi Tần tổng, ngài hiệu trưởng nhờ em đến ngài đến văn phòng của ông ấy ở lầu 2 ạ" Tần Nghị xem đồng hồ, còn 6 phút nữa là bắt đầu buổi tiệc rồi, hiện tại còn gọi riêng cho anh là có ý gì? Quan sát sắc mặt nam sinh kia vài lần, cảm thấy không có vấn đề gì anh mới đi theo người nọ. "Dẫn đường đi" Không nghĩ thầy hiệu trưởng thì chưa thấy mà đã gặp được người quen khác ở đây. Đúng lúc Tần Nghị dừng lại bước chân đã nhìn thấy Bạch Phong Tịch mặt mày không vui hất tay Dạ Phàm ra. Không biết người kia giải thích cái gì Mà Dạ Phàm đã lập tức hi hi ha ha cười nói như bình thường. Tần Nghị muốn lại gần chỗ bọn họ nghe đoạn hội thoại thì bị nam sinh kia gọi lại "Tần tổng, hướng bên này mới đúng..." Giọng nói im bặt khi thấy Tần Nghị ra dấu yên lặng. ••• Dạ Phàm rơi vào trầm tư trong chốc lát Bạch Phong Tịch thấy người đối diện có vẻ như muốn nói lại thôi, không nhịn được hỏi ra trước "Có chuyện gì à?" "Cậu quen thân với Lâm Hạc Hiên lắm sao? Lần trước thấy 2 người đi chung, anh ấy còn chủ động chở cậu đi" Dạ Phàm chần chừ vài giây, sau mới dò hỏi. "Lâm tổng? Ừ thì cũng có chút, có vấn đề gì sao?" Bạch Phong Tịch không hài lòng nhướn mi, không lẽ cậu ta định đánh chủ ý lên người Lâm Hạc Hiên? Chỉ bằng cậu ta? "Thật ra tớ cũng đã suy nghĩ khá lâu mới dám nói với cậu. Với tư cách bạn bè tớ khuyên cậu đừng nên dây dưa với người kia nữa, anh ta không tốt như những gì cậu vẫn nghĩ đâu" Dạ Phàm sắm rất tròn vai người bạn muốn tốt cho người bên cạnh mình. "Tiểu Phàm, tớ lớn rồi, có thể tự phán đoán ai tốt ai xấu cậu không cần lo" đương nhiên là Bạch Phong Tịch sẽ khéo léo từ chối "ý tốt" này. Dạ Phàm cắn răng, giống như rất quyết tâm để nói ra sự thật này "Cậu không biết đấy thôi, lần trước tớ thay đàn anh đi làm thêm ở 1 quán bar vô tình gặp Lâm Hạc Hiên. Anh ta nhận nhầm tớ thành người khác, còn luôn miệng gọi tên người kia, bộ dáng chính là yêu đến khắc cốt ghi tâm" Bạch Phong Tịch vốn không quan tâm đến những sự kiện kia, sự thật này cậu ta vốn đã rất rõ ràng từ kiếp trước. Điều cậu ta để ý là sợ rằng Lâm Hạc Hiên say rượu không tỉnh táo Không rõ 2 người bọn họ có tiếp xúc thân mật gì không? Dạ Phàm dường như trở thành cái gai trong mắt cậu ta từ khi nhìn thấy cuốn tạp chí Dạ Phàm chụp lại ở trên bàn Lâm Hạc Hiên. Thấy Bạch Phong Tịch im lặng hồi lâu không nói gì Dạ Phàm tiến lại gần 1 bước, nắm lấy tay cậu. "Cậu để vẻ ngoài anh ta đánh lừa" Bạch Phong Tịch dồn nén tức giận từ nãy đã đến lúc bộc phát. Cậu ta hất thẳng tay Dạ Phàm ra nhưng có vẻ vì không kiềm chế được cảm xúc nên có hơi mạnh tay. Dạ Phàm bị hất tay quá bất ngờ nên loạng choạng về sau 2 bước cuối cùng bước hụt chân mà ngã xuống. Bạch Phong Tịch lại không lập tức đỡ ngồi dậy mà chỉ đứng nhìn. "Cậu có phải đã xen quá nhiều vào chuyện đời tư của tôi không?" Dạ Phàm hơi đau mông nhưng khi thấy góc áo lộ ra sau cái cột nhà gần đó liền cảm thấy bao nhiêu đây chẳng đáng gì. Rốt cuộc 2 người tan rã trong không vui. Bạch Phong Tịch cũng không thấy luyến tiếc gì cả vì cậu ta sau này không cần phải giả vờ cười đùa vui vẻ với Dạ Phàm nữa. Dạ Phàm còn đang xoa mông thì hệ thống đã gửi đến tin tốt. "Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành nhận được 3 điểm chỉ số bất kỳ và 50 tích phân, mời kí chủ phân điểm chỉ số"
Tống Thần có việc nên đã rời đi chỉ còn mình hắn với cái lap top, màn hình là giao diện Weibo. Nhìn kĩ thì đúng là phần bình luận của bộ phim. Khuôn mặt Tần Viễn cư nhiên có thể nhìn ra có chút không vui.
Bên góc phải đột nhiên hiện lên đoạn chat.
Người bên kia nhắn tới
[Đã xoá]
Tần Viễn chỉ xem chứ không trả lời, nhưng nét mặt đã giãn ra rất nhiều. Lúc này mới hài lòng gập lap top lại.
Những việc này Dạ Phàm đương nhiên không biết
Vì cậu bận bôi tro trát trấu à không… bôi kem trét phấn lên mặt.
Dạ Phàm sau khi soi gương để bôi kem tiện thể kéo lưng áo cao lên ngang eo muốn xem bộ dáng hình xăm như thế nào. Thực ra nó cũng không to lắm, là hình xăm chữ tiếng anh [YOUR HiGHNESS] Nét chữ được in cách điệu, hơi nghiêng.
Your highness: thưa điện hạ. Từ ngữ dùng để xưng hô với hoàng thân quốc thích, hoàng tử, công chúa…
Mà dấu chấm trên đầu chữ " i " được thay bằng một hình vương miện nho nhỏ, phải nhìn gần mới thấy được. Vương miện à? Đột nhiên có cảm giác là đã quên mất cái gì đó nhưng cố gắng thật lâu cũng không nhớ ra.
Hệ thống cắt ngang dòng suy nghĩ của Dạ Phàm bằng nhiệm vụ
“Nhiệm vụ phó tuyến, ngày mai là sinh thần hiệu trưởng trường ĐH Q nơi Bạch Phong Tịch theo học. Ở đó hãy khiến Tần Nghị có ấn tượng xấu đối với Bạch Phong Tịch. Thời hạn đến hết ngày mai. Phần thưởng: 3 điểm chỉ số, 50 tích phân. Hình phạt: táo bón”
Đây rồi, hình phạt quen thuộc, kẻ thù của Dạ dày. Mi xác định là Dạ dày chứ không phải Dạ Phàm chứ… Ha ha… Cảm giác như mi cố tình nhắm vào tao í.
“Làm Tần Nghị ấn tượng xấu với thụ chính à? Độ khó cao như vậy?” Dạ Phàm vuốt cằm, đi qua đi lại suy nghĩ đối sách.
Tần Nghị người này bình thường trước mặt cậu vẫn luôn hi hi ha ha cười dịu dàng nhưng cũng là kẻ khiến cậu thấy khó nắm bắt nhất. Bởi vì tiếp xúc lâu như vậy nhưng vẫn luôn cảm thấy giữa 2 người luôn có khoảng cách. Nếu nói toẹt ra thì quan hệ giữa bọn họ đơn giản chỉ là 2 chữ xã giao. Dạ Phàm kết thúc tiết học buổi sáng mới chạy 1 chuyến qua Đại học Q được, may mắn buổi tiệc diễn ra buổi chiều nên thời gian cũng dư dả. Sau khi đến nơi Dạ Phàm mới biết được là hiệu trưởng trường năm nay bước qua tuổi 50 nên muốn tổ chức thật lớn, có sự góp mặt của khá nhiều nhân vật quan trọng. Bữa tiệc diễn ra ở trường học qui mô không khác gì mỗi lần tổ chức lễ hội, đại diện mỗi khối sẽ lên sân khấu trình diễn tiết mục. Dạ Phàm đoán Bạch Phong Tịch sẽ không bỏ qua cơ hội được xuất hiện trên sân khấu như thế này. Dù sao đời trước cậu ta cũng là 1 ca sĩ nổi tiếng đi lên bằng thực lực. Có 2 cách để hoàn thành nhiệm vụ Cách thứ nhất là làm cậu ta mất mặt khi đang biểu diễn trên sân khấu, cái này đồng nghĩa với việc không chỉ Tần Nghị mà toàn thể sinh viên lẫn khách mời có mặt đều chứng kiến. Cách thứ 2 là gặp riêng Bạch Phong Tịch và khiến Tần Nghị có mặt ở gần đó 1 cách tình cờ. Dạ Phàm có thể làm vài thứ để cậu ta lộ bộ mặt thật giấu kín dưới lớp mặt nạ kia. Dù là cách nào cũng rất khó khăn. Không sai, qua 2 lần gần đây gặp mặt Dạ Phàm đã xác định được thụ chính nguyên tác Bạch Phong Tịch không ngây thơ hiều hậu như vẻ bề ngoài cậu ta biểu hiện. Dạ Phàm thở dài 1 hơi, chỉ là cậu thấy tiếc nuối về Bạch Phong Tịch trước khi trọng sinh. 1 Bạch Phong Tịch tuy mang trong mình tâm sự nhưng lại không muốn làm phiền ai, mà giúp đỡ người khác cũng là xuất phát từ thật tâm của chính mình. Chỉ khác nhau vài năm trưởng thành lại có thể thay đổi 1 con người nhiều đến vậy sao? ~~ "Cậu đến đây làm gì?" Dạ Phàm nhướn mày, thẳng thừng như vậy? "Cậu có vẻ không vui khi thấy tớ?" Giọng điệu hơi hoài nghi. Bạch Phong Tịch nhận ra thái độ bản thân không quá tốt, lập tức điều chỉnh lại, cậu cười nhẹ "Nào có, tớ chỉ bất ngờ khi thấy cậu ở đây thôi. Sao cậu biết tớ biểu diễn mà đến vậy?" Dạ Phàm liền vui vẻ trở lại, có vẻ không hề để bụng đến lời nói vừa rồi "Ồ, Sinh thần thầy hiệu trưởng tổ chức lớn lắm, trên weibo sinh viên chia sẻ rất nhiều. Tớ là vô tình thấy ảnh của cậu lúc tập đàn á" Cũng không quên vui vẻ cho nhận xét, tay còn vỗ lên vai Bạch Phong Tịch "Bộ dáng soái đến rối tinh rối mù" Dáng vẻ rất tự nhiên, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ 2 người khá thân quen. Nhưng Bạch Phong Tịch lại không nghĩ 2 người thân quen, bình thường hay giả vờ duy chỉ có điều này là cậu ta không thể thích nghi được. Cậu ta không thích người không thân thiết chạm vào mình, động tác làm ra như 1 thói quen. Bạch Phong Tịch hất thẳng tay Dạ Phàm xuống dưới. Làm xong mới thấy bản thân biểu hiện ra quá lộ liễu, có khả năng Dạ Phàm sẽ nghi ngờ hay không? "À... Xin lỗi tớ lỡ tay, do lúc nãy mới đi tập xong, cả người đầy mồ hôi nên hơi ngại xíu" Mà biểu cảm trên khuôn mặt Dạ Phàm rất khó để cậu ta nhìn ra vui buồn. ••• Tần Nghị không có thói quen đi trễ, thậm chí anh luôn đến trước bất kỳ 1 cuộc gặp mặt nào từ 5 đến 10 phút. Vị trí ngồi của khách VIP luôn được đặt trước và ngăn cách với ghế ngồi bình thường 1 khoảng nhất định. Tần Nghị ngồi còn chưa nóng ghế thì có 1 sinh viên tiến lại gần, có lẽ vì biết đây là nhân vật lớn nên hành động rất cẩn thận. "Xin lỗi Tần tổng, ngài hiệu trưởng nhờ em đến ngài đến văn phòng của ông ấy ở lầu 2 ạ" Tần Nghị xem đồng hồ, còn 6 phút nữa là bắt đầu buổi tiệc rồi, hiện tại còn gọi riêng cho anh là có ý gì? Quan sát sắc mặt nam sinh kia vài lần, cảm thấy không có vấn đề gì anh mới đi theo người nọ. "Dẫn đường đi" Không nghĩ thầy hiệu trưởng thì chưa thấy mà đã gặp được người quen khác ở đây. Đúng lúc Tần Nghị dừng lại bước chân đã nhìn thấy Bạch Phong Tịch mặt mày không vui hất tay Dạ Phàm ra. Không biết người kia giải thích cái gì Mà Dạ Phàm đã lập tức hi hi ha ha cười nói như bình thường. Tần Nghị muốn lại gần chỗ bọn họ nghe đoạn hội thoại thì bị nam sinh kia gọi lại "Tần tổng, hướng bên này mới đúng..." Giọng nói im bặt khi thấy Tần Nghị ra dấu yên lặng. ••• Dạ Phàm rơi vào trầm tư trong chốc lát Bạch Phong Tịch thấy người đối diện có vẻ như muốn nói lại thôi, không nhịn được hỏi ra trước "Có chuyện gì à?" "Cậu quen thân với Lâm Hạc Hiên lắm sao? Lần trước thấy 2 người đi chung, anh ấy còn chủ động chở cậu đi" Dạ Phàm chần chừ vài giây, sau mới dò hỏi. "Lâm tổng? Ừ thì cũng có chút, có vấn đề gì sao?" Bạch Phong Tịch không hài lòng nhướn mi, không lẽ cậu ta định đánh chủ ý lên người Lâm Hạc Hiên? Chỉ bằng cậu ta? "Thật ra tớ cũng đã suy nghĩ khá lâu mới dám nói với cậu. Với tư cách bạn bè tớ khuyên cậu đừng nên dây dưa với người kia nữa, anh ta không tốt như những gì cậu vẫn nghĩ đâu" Dạ Phàm sắm rất tròn vai người bạn muốn tốt cho người bên cạnh mình. "Tiểu Phàm, tớ lớn rồi, có thể tự phán đoán ai tốt ai xấu cậu không cần lo" đương nhiên là Bạch Phong Tịch sẽ khéo léo từ chối "ý tốt" này. Dạ Phàm cắn răng, giống như rất quyết tâm để nói ra sự thật này "Cậu không biết đấy thôi, lần trước tớ thay đàn anh đi làm thêm ở 1 quán bar vô tình gặp Lâm Hạc Hiên. Anh ta nhận nhầm tớ thành người khác, còn luôn miệng gọi tên người kia, bộ dáng chính là yêu đến khắc cốt ghi tâm" Bạch Phong Tịch vốn không quan tâm đến những sự kiện kia, sự thật này cậu ta vốn đã rất rõ ràng từ kiếp trước. Điều cậu ta để ý là sợ rằng Lâm Hạc Hiên say rượu không tỉnh táo Không rõ 2 người bọn họ có tiếp xúc thân mật gì không? Dạ Phàm dường như trở thành cái gai trong mắt cậu ta từ khi nhìn thấy cuốn tạp chí Dạ Phàm chụp lại ở trên bàn Lâm Hạc Hiên. Thấy Bạch Phong Tịch im lặng hồi lâu không nói gì Dạ Phàm tiến lại gần 1 bước, nắm lấy tay cậu. "Cậu để vẻ ngoài anh ta đánh lừa" Bạch Phong Tịch dồn nén tức giận từ nãy đã đến lúc bộc phát. Cậu ta hất thẳng tay Dạ Phàm ra nhưng có vẻ vì không kiềm chế được cảm xúc nên có hơi mạnh tay. Dạ Phàm bị hất tay quá bất ngờ nên loạng choạng về sau 2 bước cuối cùng bước hụt chân mà ngã xuống. Bạch Phong Tịch lại không lập tức đỡ ngồi dậy mà chỉ đứng nhìn. "Cậu có phải đã xen quá nhiều vào chuyện đời tư của tôi không?" Dạ Phàm hơi đau mông nhưng khi thấy góc áo lộ ra sau cái cột nhà gần đó liền cảm thấy bao nhiêu đây chẳng đáng gì. Rốt cuộc 2 người tan rã trong không vui. Bạch Phong Tịch cũng không thấy luyến tiếc gì cả vì cậu ta sau này không cần phải giả vờ cười đùa vui vẻ với Dạ Phàm nữa. Dạ Phàm còn đang xoa mông thì hệ thống đã gửi đến tin tốt. "Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành nhận được 3 điểm chỉ số bất kỳ và 50 tích phân, mời kí chủ phân điểm chỉ số"