Chương 78: Đánh giá
“Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?”
Lâm Hạc Hiên nghe được giọng nói khá quen, y khá có ấn tượng với những người có giọng nói hay nên thường ghi nhớ. Y khoanh 2 tay lại, tông giọng ngả ngớn
“Xem ai đây này, cố tình đến tìm tôi à”
Bạch Phong Tịch biểu cảm rất rõ rệt ban đầu là bất ngờ vì gặp người quen sau lại nhăn nhó khó chịu khi nghe lời y nói
“Anh bớt tự yêu bản thân đi được không? Không phải ai cũng sẽ yêu thích hay nịnh nọt anh đâu”
Lâm Hạc Hiên chưa gặp ai lại dám bày tỏ sự chán ghét ra mặt như vậy đối với y, cảm thấy có chút mới mẻ
Cùng lúc đó hệ thống truyền đến thông báo cho Bạch Phong Tịch
“Độ hảo cảm +2, Hảo cảm hiện tại: 55/100”<code> Hôm nay là ngày bộ phim Ngăn cách Tình yêu lên sóng, Dạ Phàm rất hồi hộp chờ phản ứng của mọi người. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức ra mắt với công chúng với tư cách là diễn viên. Cùng lúc đó Ở khu biệt thự Thượng Uyển, Tần Viễn cũng đang ngồi trước lap top ở nhà riêng 2 mắt liên tục nhìn đồng hồ kiểm tra miệng khẽ lẩm bẩm "còn 3 phút 48 giây" Đúng lúc này bên ngoài vang lên 2 tiếng gõ cửa, không đợi người bên trong đồng ý đã đẩy cửa bước vào. Tần Viễn đã nhanh tay thoát khỏi trang web hiện tại hắn đang truy cập rồi gập lap top lại. Tống Thần lững thững đi tới còn chưa ngồi xuống đã lên tiếng "Nghe bảo bộ phim đầu tay của Dạ Phàm hôm nay đăng lên tập đầu tiên đấy" Tại sao lại nói là "đăng lên"? Vì đây là phim chiếu mạng, Trương Nhất Sơn không kiếm đủ kinh phí để phát nó lên ti vi. Tống Thần biết được nhờ tính chất công việc thường xuyên lên weibo chứ Dạ Phàm không có nói với anh. Không biết suy nghĩ thế nào liền chạy đến chỗ Tần Viễn rủ hắn xem chung. Tần Viễn _đã lên kế hoạch để thưởng thức tập phim 1 mình_ kiểu "..." Không thốt nên lời. Tống Thần không rõ lý do đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Nhưng chỉ quy ra việc anh quên mặc áo khoác đến đây chứ không nghĩ nhiều. Chỉ trách kĩ năng diễn xuất của Tần Viễn quá tốt, khuôn mặt không biểu hiện ra xíu bất mãn nào, chỉ thấy hắn bình tĩnh bật màn hình lap top lên, giọng điệu có vẻ không mấy quan tâm lắm "Ồ, anh muốn xem?" Cho nên, có người thích muốn chết nhưng miệng cứng, giả vờ người có hứng thú không phải mình. Tống Thần không mảy may nghi ngờ đã ngồi xuống ghế, thực ra cũng không kì vọng gì nhiều với 1 tay mơ như Dạ Phàm "Có nha, xem thử cậu nhóc diễn xuất thế nào, có khi là mầm non tốt cũng nên" Tần Viễn kết nối với màn hình lớn, 2 người yên tĩnh ngồi xem Tập đầu không có nhiều phân cảnh của Dạ Phàm cho lắm, xem mãi gần nửa tiếng cũng chỉ nghe nữ chính độc thoại nội tâm là chính. Đến phút thứ 30 Dạ Phàm một thân quần áo hàng hiệu đắt tiền xuất hiện. Cậu ta tìm Nam chính là thầy giáo vừa kết thúc tiết dạy chuẩn bị ra về, nam chính vừa đến cổng trường thì bị nữ chính ngăn lại hỏi bài. Nam phụ là Dạ Phàm vừa vặn chứng kiến tất cả, cậu thấy được ánh mắt người nọ nhìn cô gái với sự quan tâm đặc biệt mà dù cậu ta có cầu cũng không được vì cậu là con trai. Ngay từ đầu giới tính của cậu đã là một sai lầm. Dạ Phàm cắn chặt răng ngăn bản thân không thốt ra lời nào, vì nếu nói ra sợ rằng cậu sẽ không giữ được bình tĩnh mất. Bước chân ngập ngừng hồi lâu cuối cùng hít 1 hơi thật sâu rồi quay lưng, giống như đưa ra 1 quyết định quan trọng... Cậu bước đi rất dứt khoát. Ban đầu cảnh này là ở tập 2 nhưng vì thấy độ nổi tiếng của Dạ Phàm tốt hơn dự định, Trương Nhất Thiên đã đẩy nó lên phía trước. Thầy giáo đến phòng giáo vụ lại bất ngờ nhìn thấy người quen của y mà người quen này vốn là nam hiện tại lại mặc đồng phục nữ sinh, mỉm cười nhìn mình. Không chỉ đôi môi mà ánh mắt cũng cong cong đầy ắp tia cười rạng rỡ, lông mi đậm cong vút như tô điểm trên khuôn mặt thêm phần ấm áp giống như ánh nắng buổi ban mai, nhìn một lát không khỏi bị hãm sâu vào. Nam chính cũng rất bất ngờ với suy nghĩ này của bản thân, người nọ là hàng xóm của anh. Lúc nhỏ vẫn luôn chạy theo sau gọi Dương ca ca, Dương ca ca. Đối diện với bộ dạng nam giả nữ của người nọ lại không đến mức chán ghét như tưởng tượng. Thầy hiệu phó không biết là bọn họ có quen biết, nếu không ông ta sẽ không dám nhận đút lót mà cho một nam nhân vào trường học "Đây là học sinh chuyển trường, từ hôm nay thầy hãy chăm sóc em ấy nhé" Dương Tự rõ ràng rất sốc nhưng rốt cuộc không có vạch trần mọi thứ ra, đương nhiên là y đã suy nghĩ đến hậu quả khi làm vậy. Dạ Phàm nắm được điểm này của y nên rất khoan thai vuốt vuốt mái tóc giả mà không hề sợ bị bắt. Ở đoạn kết phim là cảnh trước khi ra khỏi phòng giáo viên Dạ Phàm chắp 2 tay sau lưng ưỡn bộ ng.ự.c giả ra phía trước, cười tươi để lộ hàm răng trắng sáng, giọng nói thanh thanh cao vút khác với giọng nói mà Dương Tự từng được nghe qua. "Sau này mong được thầy giúp đỡ nhiều ạ" Tuy biểu hiện đều 1 vẻ ngoan ngoãn nhưng vẫn có thể nhìn ra 1 chút tinh nghịch bướng bỉnh ở bên trong. </code>Tống Thần vốn mang tâm thế xem cho vui không nghĩ rằng 1 người mới và là tay ngang như Dạ Phàm biểu hiện quả thật không tồi. Dù có vài chỗ còn cứng nhưng không phải không thể uốn nắn được.
“Tiểu Phàm cậu nhóc này thì ra là giấu nghề” Tống Thần hướng mắt về phía người nãy giờ vẫn chưa từng rời mắt khỏi màn hình
“Tuy còn kém xa cậu nhưng là mầm non tốt đấy”
Tần Viễn lúc này mới bình tĩnh dời tầm mắt, uống 1 chút nước để giảm bớt sự khô khan trong cổ họng
“Ừ, không tệ”
Tống Thần chỉ hỏi cho vui, không nghĩ thực sự nhận được câu trả lời
“Ồ, đánh giá tốt như vậy?”
Theo sự hiểu biết của anh về Tần Viễn thì điểm đánh giá này đã là nhân nhượng lắm rồi.
Trước kia từng chung đoàn với 1 diễn viên mới nổi, người nọ xem như cũng từng học qua vài lớp học diễn xuất cơ bản nhưng lại bị Tần Viễn chê đến khóc nấc.
Trong lúc đó Dạ Phàm cũng đang xem phản ứng của mọi người sau tập đầu tiên như thế nào
[Ban đầu vì nhàm chán nên mới xem, không nghĩ rằng cũng không đến nỗi tệ ]
[Còn tưởng là phim rác cơ, đâu thấy có quảng bá gì trước đâu, diễn viên diễn cũng ổn đấy chứ,]
[Nam nữ chính nhìn đẹp đôi quá đi]
[Xem vì con trai tui Dương Tự nhưng không ngờ lại đổ anh trai Dạ Phàm, mê rồi, mê rồi (=_=) (>_<)]
[Lầu trên không cô đơn, tôi là nam và tôi cũng đổ ảnh cái rầm, mà còn là đổ trước bộ dáng giả nữ sinh kia kìa. Bỗng thấy hoài nghi nhân sinh quá đi *xấu hổ ]
[Đầu năm nay nam giả nữ đều xinh như vậy sao?]
[Mẹ ơi, ánh mắt tinh nghịch ở đoạn cuối kia diễn làm tui thích quá, á á á…]
Cũng có 1 số bình luận tiêu cực chê cách phát triển nhân vật không quá mới mẻ, nhân vật chính diễn không có cảm xúc. Cũng có người chê tạo hình của cậu không đủ dịu dàng? Chê cái gì có lí hơn được không?
Dạ Phàm vốn đã lướt qua bình luận xấu đó rồi nhưng lúc kéo lên thì lại không thấy nó nữ. Cậu còn tưởng bản thân bị hoa mắt, tìm đi tìm lại vài lần đều không thấy. Kì quái, như thế nào lại mất tích rồi?<code>Cùng lúc đó ở chỗ của Tần Viễn Tống Thần có việc nên đã rời đi chỉ còn mình hắn với cái lap top, màn hình là giao diện Weibo. Nhìn kĩ thì đúng là phần bình luận của bộ phim. Khuôn mặt Tần Viễn cư nhiên có thể nhìn ra có chút không vui. Bên góc phải đột nhiên hiện lên đoạn chat. Người bên kia nhắn tới [Đã xoá] Tần Viễn chỉ xem chứ không trả lời, nhưng nét mặt đã giãn ra rất nhiều. Lúc này mới hài lòng gập lap top lại. </code>Đang lúc Dạ Phàm tập trung suy nghĩ thì hệ thống ngoi lên
“Đinh… Nhiệm vụ ẩn hoàn thành, được Tần ảnh đế nhận xét tốt kĩ năng diễn xuất, kí chủ nhận được 50 tích phân, kem dưỡng trắng da và 1 hình xăm mini”
“Ồ… Woah” này đúng là kinh hỉ ngoài dự đoán, Tần Viễn cư nhiên chấm điểm tốt cho cậu à. Phải biết là từ lúc cậu đọc tiểu thuyết đã rõ hắn có yêu cầu rất cao với kĩ thuật diễn.
Cơ mà, tích phân thì không có gì thắc mắc nhưng còn 2 thứ kia.
“Hình xăm gì cơ? Đây là loại phần thưởng gì? Có thể không nhận không?”
Hệ thống rất dứt khoát
“Rất tiếc là không, vật phẩm loại này là rớt ra bất ngờ, kí chủ chỉ có thể chọn vị trí để đặt hình xăm”
Dạ Phàm hít sâu 1 hơi để bớt choáng váng " vậy thì để ở phần hông sau bên trái đi" trước kia thấy mọi người xăm ở vị trí này trông rất quyến rũ. Không thể từ chối vậy thì phải llra lựa chọn tốt nhất chứ.
Xong 1 cái còn 1 cái nữa.
“Mi không phải nói cơ thể tao được tạo ra bằng số liệu à, kem dưỡng trắng da có tác dụng với tao không?”
“Đúng là vậy nhưng đây là loại kem được đặc chế cho kí chủ đấy ạ. Chỉ cần thường xuyên thoa nó lên người, đến khi hết 1 hộp thì chỉ số làn da của kí chủ sẽ tự động tăng lên 2 điểm”
Dạ Phàm giật giật khoé môi, cậu muốn ch.ử.i thề lắm rồi đấy, nhưng nhịn xuống đổi sang 1 cách nói khác.
Chứ nếu không con hệ thống này lại bảo cậu tổn thương tâm hồn “yếu ớt mong manh” gì đó của nó rồi lại phạt cậu thì khổ.
“Thế tại sao ngay từ đầu không tặng thêm cho tao 2 điểm vào làn da đi?”
Cậu nghiến răng, làm khổ nhau chi vậy?
Hệ thống đột nhiên im lặng trong 5 giây…
“Nếu bôi kem thường xuyên fan sẽ không nghĩ cậu đi… Tắm trắng”
Lại thêm 1 khoảng không im lặng.
“…”
Tao có tiền để đi tắm trắng sao? Mi muốn hành hạ tao thì nói thẳng.
Và sau đó là chuỗi ngày bạn học Dạ Phàm chăm sóc da. Cậu bóp hũ kem đến nỗi hơi lõm vào trong, ha ha… Thời gian ngủ còn không đủ, mỗi ngày còn phải bôi bôi trét trét từ đầu đến chân…
••••
Lâm Hạc Hiên nghe được giọng nói khá quen, y khá có ấn tượng với những người có giọng nói hay nên thường ghi nhớ. Y khoanh 2 tay lại, tông giọng ngả ngớn
“Xem ai đây này, cố tình đến tìm tôi à”
Bạch Phong Tịch biểu cảm rất rõ rệt ban đầu là bất ngờ vì gặp người quen sau lại nhăn nhó khó chịu khi nghe lời y nói
“Anh bớt tự yêu bản thân đi được không? Không phải ai cũng sẽ yêu thích hay nịnh nọt anh đâu”
Lâm Hạc Hiên chưa gặp ai lại dám bày tỏ sự chán ghét ra mặt như vậy đối với y, cảm thấy có chút mới mẻ
Cùng lúc đó hệ thống truyền đến thông báo cho Bạch Phong Tịch
“Độ hảo cảm +2, Hảo cảm hiện tại: 55/100”<code> Hôm nay là ngày bộ phim Ngăn cách Tình yêu lên sóng, Dạ Phàm rất hồi hộp chờ phản ứng của mọi người. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức ra mắt với công chúng với tư cách là diễn viên. Cùng lúc đó Ở khu biệt thự Thượng Uyển, Tần Viễn cũng đang ngồi trước lap top ở nhà riêng 2 mắt liên tục nhìn đồng hồ kiểm tra miệng khẽ lẩm bẩm "còn 3 phút 48 giây" Đúng lúc này bên ngoài vang lên 2 tiếng gõ cửa, không đợi người bên trong đồng ý đã đẩy cửa bước vào. Tần Viễn đã nhanh tay thoát khỏi trang web hiện tại hắn đang truy cập rồi gập lap top lại. Tống Thần lững thững đi tới còn chưa ngồi xuống đã lên tiếng "Nghe bảo bộ phim đầu tay của Dạ Phàm hôm nay đăng lên tập đầu tiên đấy" Tại sao lại nói là "đăng lên"? Vì đây là phim chiếu mạng, Trương Nhất Sơn không kiếm đủ kinh phí để phát nó lên ti vi. Tống Thần biết được nhờ tính chất công việc thường xuyên lên weibo chứ Dạ Phàm không có nói với anh. Không biết suy nghĩ thế nào liền chạy đến chỗ Tần Viễn rủ hắn xem chung. Tần Viễn _đã lên kế hoạch để thưởng thức tập phim 1 mình_ kiểu "..." Không thốt nên lời. Tống Thần không rõ lý do đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Nhưng chỉ quy ra việc anh quên mặc áo khoác đến đây chứ không nghĩ nhiều. Chỉ trách kĩ năng diễn xuất của Tần Viễn quá tốt, khuôn mặt không biểu hiện ra xíu bất mãn nào, chỉ thấy hắn bình tĩnh bật màn hình lap top lên, giọng điệu có vẻ không mấy quan tâm lắm "Ồ, anh muốn xem?" Cho nên, có người thích muốn chết nhưng miệng cứng, giả vờ người có hứng thú không phải mình. Tống Thần không mảy may nghi ngờ đã ngồi xuống ghế, thực ra cũng không kì vọng gì nhiều với 1 tay mơ như Dạ Phàm "Có nha, xem thử cậu nhóc diễn xuất thế nào, có khi là mầm non tốt cũng nên" Tần Viễn kết nối với màn hình lớn, 2 người yên tĩnh ngồi xem Tập đầu không có nhiều phân cảnh của Dạ Phàm cho lắm, xem mãi gần nửa tiếng cũng chỉ nghe nữ chính độc thoại nội tâm là chính. Đến phút thứ 30 Dạ Phàm một thân quần áo hàng hiệu đắt tiền xuất hiện. Cậu ta tìm Nam chính là thầy giáo vừa kết thúc tiết dạy chuẩn bị ra về, nam chính vừa đến cổng trường thì bị nữ chính ngăn lại hỏi bài. Nam phụ là Dạ Phàm vừa vặn chứng kiến tất cả, cậu thấy được ánh mắt người nọ nhìn cô gái với sự quan tâm đặc biệt mà dù cậu ta có cầu cũng không được vì cậu là con trai. Ngay từ đầu giới tính của cậu đã là một sai lầm. Dạ Phàm cắn chặt răng ngăn bản thân không thốt ra lời nào, vì nếu nói ra sợ rằng cậu sẽ không giữ được bình tĩnh mất. Bước chân ngập ngừng hồi lâu cuối cùng hít 1 hơi thật sâu rồi quay lưng, giống như đưa ra 1 quyết định quan trọng... Cậu bước đi rất dứt khoát. Ban đầu cảnh này là ở tập 2 nhưng vì thấy độ nổi tiếng của Dạ Phàm tốt hơn dự định, Trương Nhất Thiên đã đẩy nó lên phía trước. Thầy giáo đến phòng giáo vụ lại bất ngờ nhìn thấy người quen của y mà người quen này vốn là nam hiện tại lại mặc đồng phục nữ sinh, mỉm cười nhìn mình. Không chỉ đôi môi mà ánh mắt cũng cong cong đầy ắp tia cười rạng rỡ, lông mi đậm cong vút như tô điểm trên khuôn mặt thêm phần ấm áp giống như ánh nắng buổi ban mai, nhìn một lát không khỏi bị hãm sâu vào. Nam chính cũng rất bất ngờ với suy nghĩ này của bản thân, người nọ là hàng xóm của anh. Lúc nhỏ vẫn luôn chạy theo sau gọi Dương ca ca, Dương ca ca. Đối diện với bộ dạng nam giả nữ của người nọ lại không đến mức chán ghét như tưởng tượng. Thầy hiệu phó không biết là bọn họ có quen biết, nếu không ông ta sẽ không dám nhận đút lót mà cho một nam nhân vào trường học "Đây là học sinh chuyển trường, từ hôm nay thầy hãy chăm sóc em ấy nhé" Dương Tự rõ ràng rất sốc nhưng rốt cuộc không có vạch trần mọi thứ ra, đương nhiên là y đã suy nghĩ đến hậu quả khi làm vậy. Dạ Phàm nắm được điểm này của y nên rất khoan thai vuốt vuốt mái tóc giả mà không hề sợ bị bắt. Ở đoạn kết phim là cảnh trước khi ra khỏi phòng giáo viên Dạ Phàm chắp 2 tay sau lưng ưỡn bộ ng.ự.c giả ra phía trước, cười tươi để lộ hàm răng trắng sáng, giọng nói thanh thanh cao vút khác với giọng nói mà Dương Tự từng được nghe qua. "Sau này mong được thầy giúp đỡ nhiều ạ" Tuy biểu hiện đều 1 vẻ ngoan ngoãn nhưng vẫn có thể nhìn ra 1 chút tinh nghịch bướng bỉnh ở bên trong. </code>Tống Thần vốn mang tâm thế xem cho vui không nghĩ rằng 1 người mới và là tay ngang như Dạ Phàm biểu hiện quả thật không tồi. Dù có vài chỗ còn cứng nhưng không phải không thể uốn nắn được.
“Tiểu Phàm cậu nhóc này thì ra là giấu nghề” Tống Thần hướng mắt về phía người nãy giờ vẫn chưa từng rời mắt khỏi màn hình
“Tuy còn kém xa cậu nhưng là mầm non tốt đấy”
Tần Viễn lúc này mới bình tĩnh dời tầm mắt, uống 1 chút nước để giảm bớt sự khô khan trong cổ họng
“Ừ, không tệ”
Tống Thần chỉ hỏi cho vui, không nghĩ thực sự nhận được câu trả lời
“Ồ, đánh giá tốt như vậy?”
Theo sự hiểu biết của anh về Tần Viễn thì điểm đánh giá này đã là nhân nhượng lắm rồi.
Trước kia từng chung đoàn với 1 diễn viên mới nổi, người nọ xem như cũng từng học qua vài lớp học diễn xuất cơ bản nhưng lại bị Tần Viễn chê đến khóc nấc.
Trong lúc đó Dạ Phàm cũng đang xem phản ứng của mọi người sau tập đầu tiên như thế nào
[Ban đầu vì nhàm chán nên mới xem, không nghĩ rằng cũng không đến nỗi tệ ]
[Còn tưởng là phim rác cơ, đâu thấy có quảng bá gì trước đâu, diễn viên diễn cũng ổn đấy chứ,]
[Nam nữ chính nhìn đẹp đôi quá đi]
[Xem vì con trai tui Dương Tự nhưng không ngờ lại đổ anh trai Dạ Phàm, mê rồi, mê rồi (=_=) (>_<)]
[Lầu trên không cô đơn, tôi là nam và tôi cũng đổ ảnh cái rầm, mà còn là đổ trước bộ dáng giả nữ sinh kia kìa. Bỗng thấy hoài nghi nhân sinh quá đi *xấu hổ ]
[Đầu năm nay nam giả nữ đều xinh như vậy sao?]
[Mẹ ơi, ánh mắt tinh nghịch ở đoạn cuối kia diễn làm tui thích quá, á á á…]
Cũng có 1 số bình luận tiêu cực chê cách phát triển nhân vật không quá mới mẻ, nhân vật chính diễn không có cảm xúc. Cũng có người chê tạo hình của cậu không đủ dịu dàng? Chê cái gì có lí hơn được không?
Dạ Phàm vốn đã lướt qua bình luận xấu đó rồi nhưng lúc kéo lên thì lại không thấy nó nữ. Cậu còn tưởng bản thân bị hoa mắt, tìm đi tìm lại vài lần đều không thấy. Kì quái, như thế nào lại mất tích rồi?<code>Cùng lúc đó ở chỗ của Tần Viễn Tống Thần có việc nên đã rời đi chỉ còn mình hắn với cái lap top, màn hình là giao diện Weibo. Nhìn kĩ thì đúng là phần bình luận của bộ phim. Khuôn mặt Tần Viễn cư nhiên có thể nhìn ra có chút không vui. Bên góc phải đột nhiên hiện lên đoạn chat. Người bên kia nhắn tới [Đã xoá] Tần Viễn chỉ xem chứ không trả lời, nhưng nét mặt đã giãn ra rất nhiều. Lúc này mới hài lòng gập lap top lại. </code>Đang lúc Dạ Phàm tập trung suy nghĩ thì hệ thống ngoi lên
“Đinh… Nhiệm vụ ẩn hoàn thành, được Tần ảnh đế nhận xét tốt kĩ năng diễn xuất, kí chủ nhận được 50 tích phân, kem dưỡng trắng da và 1 hình xăm mini”
“Ồ… Woah” này đúng là kinh hỉ ngoài dự đoán, Tần Viễn cư nhiên chấm điểm tốt cho cậu à. Phải biết là từ lúc cậu đọc tiểu thuyết đã rõ hắn có yêu cầu rất cao với kĩ thuật diễn.
Cơ mà, tích phân thì không có gì thắc mắc nhưng còn 2 thứ kia.
“Hình xăm gì cơ? Đây là loại phần thưởng gì? Có thể không nhận không?”
Hệ thống rất dứt khoát
“Rất tiếc là không, vật phẩm loại này là rớt ra bất ngờ, kí chủ chỉ có thể chọn vị trí để đặt hình xăm”
Dạ Phàm hít sâu 1 hơi để bớt choáng váng " vậy thì để ở phần hông sau bên trái đi" trước kia thấy mọi người xăm ở vị trí này trông rất quyến rũ. Không thể từ chối vậy thì phải llra lựa chọn tốt nhất chứ.
Xong 1 cái còn 1 cái nữa.
“Mi không phải nói cơ thể tao được tạo ra bằng số liệu à, kem dưỡng trắng da có tác dụng với tao không?”
“Đúng là vậy nhưng đây là loại kem được đặc chế cho kí chủ đấy ạ. Chỉ cần thường xuyên thoa nó lên người, đến khi hết 1 hộp thì chỉ số làn da của kí chủ sẽ tự động tăng lên 2 điểm”
Dạ Phàm giật giật khoé môi, cậu muốn ch.ử.i thề lắm rồi đấy, nhưng nhịn xuống đổi sang 1 cách nói khác.
Chứ nếu không con hệ thống này lại bảo cậu tổn thương tâm hồn “yếu ớt mong manh” gì đó của nó rồi lại phạt cậu thì khổ.
“Thế tại sao ngay từ đầu không tặng thêm cho tao 2 điểm vào làn da đi?”
Cậu nghiến răng, làm khổ nhau chi vậy?
Hệ thống đột nhiên im lặng trong 5 giây…
“Nếu bôi kem thường xuyên fan sẽ không nghĩ cậu đi… Tắm trắng”
Lại thêm 1 khoảng không im lặng.
“…”
Tao có tiền để đi tắm trắng sao? Mi muốn hành hạ tao thì nói thẳng.
Và sau đó là chuỗi ngày bạn học Dạ Phàm chăm sóc da. Cậu bóp hũ kem đến nỗi hơi lõm vào trong, ha ha… Thời gian ngủ còn không đủ, mỗi ngày còn phải bôi bôi trét trét từ đầu đến chân…
••••