Chương : 49
Đều là thực? Làm sao có thể? Hay là Mặc Lân Đồ có hai tấm? Chúng nhân hai mặt nhìn nhau.
Lộng Nguyệt toàn thân cứng đờ.
Đôi mắt hẹp dài màu tử la lan ẩn ẩn che phủ bởi một màn sương mù mơ hồ không rõ. Thần sắc mê mang, tựa hồ kích động, lại như khiếp sợ.
Cho tới bây giờ không có sự tình gì có thể thay đổi vẻ ngạo mạn trong đôi tử mâu này. Nhưng hôm nay, bởi vì một câu nói của nam nhân, hắn biết hắn đã nghĩ sai rồi.
Lộng Nguyệt bễ nghễ thiên hạ, lần đầu tiên, không biết phải làm thế nào!
Gia hỏa lãnh khốc này, thực sự nghĩ rằng hắn chỉ triển lãm Mặc Lân Đồ đơn giản như vậy sao?
Hắn chính là, đang tìm một người xuất hiện.
Mà người kia, vì cái gì lại cố tình là Cô Tuyết? Làm sao có thể là Cô Tuyết?
.
Hách Liên Cô Tuyết nâng mắt, đối diện cặp tử đồng đang thất thần.
Yêu tinh sao lại thế này? Cảm giác kỳ quái như vậy?
“Lộng Nguyệt giáo chủ, có phải ta đã đoán đúng?” Hách Liên Cô Tuyết ra vẻ trấn định nói.
Song Lộng Nguyệt thủy chung vẫn là Lộng Nguyệt, tâm tư phức tạp nháy mắt liễm đi, hắn cười tà mị, ánh mắt yêu dị tản mát quang hoa bắn ra tứ phía.
Tử mâu hơi khép, hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Có lẽ đã sớm nghĩ đến, chẳng qua chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. . .
“Lưu lại Mặc Lân Đồ, nếu không ai cũng đừng mong rời khỏi nơi này!” Một thanh âm uy nghiêm phá vỡ tình huống khó xử.
Đám người có chút xôn xao.
Thanh phật thủ ngọc trâm nạm vàng quen thuộc, dung mạo ôn nhuận quen thuộc. Hai nam tử chậm rãi đi tới, chính khí lẫm nhiên.
Tư Đồ Không Thành, Mộ Vân Khuynh.
“Chỉ cần lưu lại Mặc Lân Đồ, các ngươi có thể đi.” Tư Đồ Không Thành lặp lại một lần nữa, mặt không chút thay đổi.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng Lộng Nguyệt, hồng y nam tử ở bên cạnh phảng phất không hề tồn tại.
Tư Đồ Không Thành đang kiên nhẫn, kiên nhẫn không để mạt hồng ảnh kia làm mê muội, dẫn nhập vào trong đầu hắn.
“Thiếu minh chủ đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa a.”
Tư Đồ Không Thành lạnh lùng nhìn Lộng Nguyệt, mày kiếm nhíu chặt, trong hắc đồng thoáng hiện một tia bực dọc.
Không sai, là bực dọc, hắn cùng Lộng Nguyệt cũng không phải lần đầu gặp mặt.
Ba năm trước, thời điểm Lộng Nguyệt trong chốn giang hồ hô phong hoán vũ, hai người không biết đã đọ sức bao nhiêu lần, vị nam tử trước mặt không để lộ chút yêu tà chi khí này chính là tâm phúc đại họa của Tư Đồ Không Thành.
Trước đây, Nhật Nguyệt Giáo cùng Thiên Địa Minh là hai phe đối lập lớn nhất võ lâm, một chính một tà phân chia giang hồ, về sau Lộng Nguyệt vô duyên vô cớ biến mất, Nhật Nguyệt Giáo cũng nháy mắt bốc hơi, khi Tư Đồ Không Thành cho rằng tranh đấu có thể bình ổn, một gia hỏa so với Lộng Nguyệt càng thêm điên cuồng giết chóc lại xuất hiện.
Vận mệnh luôn trêu người.
Người kia, là ký ức cả đời này hắn không thể nào quên lãng. . .
“Thiếu minh chủ muốn Mặc Lân Đồ, vậy phải nhìn xem nó có nguyện ý theo ngươi không, ngươi nói có phải?
Không hổ là Lộng Nguyệt, những lời như vậy còn có thể nói được.
Mộ Vân Khuynh sớm đã thành thói quen, hắn liếc mắt nhìn Hách Liên Cô Tuyết vẻ mặt đạm bạc, chỉ thấy hắn tao nhã ngồi xuống chiếc ghế khắc hoa điêu, lẳng lặng uống trà, dường như sự tình gì cũng đều không quan hệ.
Nhật Nguyệt Giáo, Ngạo Thần Cung, Thiên Địa Minh, Phi Vân Lâu ── gọi về một hồi tinh phong huyết vũ khắp võ lâm, chính tàđối lập, bễ nghễ nhân gian thương vân.
Giang hồ phân tranh, chân trời phong vân ám dũng, một trương Mặc Lân Đồ vậy mà lại đưa tới tứ đại long cung đứng đầu trong võ lâm, cảnh tượng này thực khiến người ta kinh động!
“Kinh Diễn?” Mộ Vân Khuynh nhìn cỗ thi thể kia, ánh mắt ôn nhuận có chút co rút.
Chỉ thấy người ngã trên mặt đất da thịt toàn thân đã chuyển màu đen sẫm, giống như bị ngàn vạn con độc trùng cắn xé, vô cùng thê thảm.
Tư Đồ Không Thành nhìn về phía Lộng Nguyệt, u đồng chợt lóe hỏa quang, không cần suy nghĩ hắn cũng biết đây là do ai ban tặng!
Song hai đại tà ma kia thần thái bình tĩnh mà hờ hững, một người tĩnh tọa uống trà, một người đùa nghịch móng tay của mình, phảng phất kẻ trên mặt đất chỉ là một hạt cát, trong mắt bọn họ căn bản không hề tồn tại.
“Vì sao giết hắn?”
Lộng Nguyệt cười tà mị: “Nếu không phải hắn vội vã đoạt Mặc Lân Đồ, bổn tọa sao có thể giết hộ vệ của thiếu minh chủ?”
Hừ, ngươi giết cũng không ít!
Tư Đồ Không Thành liễm mi, trong đầu nảy ra muôn vàn suy tính ── hắn không phái Kinh Diễn đến Phong Nguyệt Lâu, làm sao Kinh Diễn lại đi đoạt Mặc Lân Đồ?
“Bất quá.” Tử mâu đầy tà khí của Lộng Nguyệt nhìn chăm chú cặp đồng tử thâm hồng, lông mày khẽ nhếch, “Ta còn chưa kịp giết hắn, đã bị người nào đó giành trước đắc thủ.”
Dư quang trong mắt Hách Liên Cô Tuyết chiếu rọi tử sắc hào quang, trong hồng mâu ẩn hiện thần sắc quỷ bí.
“Lộng Nguyệt, ta không muốn mất thời gian với ngươi, chỉ cần lưu lại Mặc Lân Đồ, ngươi hiện tại có thể đi rồi.”
Tư Đồ Không Thành hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận, hôm nay ngư long hỗn tạp, nếu đại khai sát giới e rằng sẽ có không ít người chết.
Xem ra Lộng Nguyệt đoán chắc hắn sẽ không làm hại những nữ tử trói gà không chặt này cho nên mới lựa chọn Phong Nguyệt Lâu.
Lộng Nguyệt đưa mắt nhìn hồng y nam tử đang lạnh nhạt uống trà, cười tà nói, “Thiếu minh chủ hình như đã quên mất một người, bổn tọa đã nói qua, ai có thể nhận ra Mặc Lân Đồ chân chính có thể mang nó đi, hiện tại thánh vật thuộc quyền sở hữu của Hách Liên cung chủ, nếu thiếu minh chủ muốn đoạt lại Mặc Lân Đồ, tốt nhất nên cùng vị kia thương lượng một chút.”
Hắn kéo áo ngồi xuống, lại khôi phục tư thái biếng nhác như yêu lúc trước, phượng mâu lóe lên vẻ yêu mị, như là đang chờ thưởng thức một hồi trò hay.
Yêu hồ ly này thực biết cách xoay chuyển càn khôn! Hồng mâu hiện lên một tia sáng, Hách Liên Cô Tuyết bất đắc dĩ đứng dậy, thần sắc vẫn như trước không đổi: “Thiếu minh chủ, đừng quên những lời đêm hôm đó ta nói với ngươi.”
“A? Nói cái gì? Bổn tọa rất tò mò a.” Lộng Nguyệt mở miệng chen vào.
Tư Đồ Không Thành đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, Hách Liên Cô Tuyết căn bản khinh thường không chút để ý.
“Cho nên thỉnh thiếu minh chủ thứ lỗi, tại hạ không thể trả lại.”
“Nghe thấy chưa thiếu minh chủ, Hách Liên cung chủ có vẻ như không muốn trả lại cho ngươi.” Khẩu khí của Lộng Nguyệt như đang thêm mắm thêm muối.
Cô Tuyết đến bên người Lộng Nguyệt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng khiêu khích, “Ngươi còn nói nữa, bản cung cắt đầu lưỡi của ngươi.”
Ngươi bớt khiêu khích ta!
“Vậy các ngươi một người cũng đừng mong rời đi!”
Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt xoay người, hồng mâu chăm chú nhìn hai trương Mặc Lân Đồ giống nhau như đúc, nhẹ nhàng ngồi xuống, hỏa hồng trường phát như suối nước đổ xuống thắt lưng.
Lộng Nguyệt liếc mắt, tử mâu đột nhiên trợn to.
Chỉ thấy ngón tay Hách Liên Cô Tuyết nhẹ nhàng chạm lên hai trương Mặc Lân Đồ, chậm rãi vuốt ve.
Một đạo hắc sắc quang lượng giống như bị chân trời ngang dọc cuốn hút, phóng xuất thánh mang quyết tuyệt.
Từng sợi ngân tuyến tà mị nối liền hai trương đồ hình, giống như sáp nến màu đen tan chảy, đem hai đầu thú vương thần thánh không thể xâm phạm kéo lại gần nhau.
Hách Liên Cô Tuyết cũng kinh ngạc.
Hắn không biết sẽ phát sinh sự tình này, không hiểu vì sao, khi hắn nhìn đến Mặc Lân Đồ lại có một loại xúc động muốn sờ lên nó, thứ dục vọng này không ngừng thôi thúc hắn, khiến huyết dịch sôi trào!
Vì sao? Vì sao lại như vậy?
Đôi mắt thâm hồng bỗng nhiên biến thành huyết hồng sắc, như mặt trời đỏ rực xé rách thiên không, Tu La nơi địa ngục, yêu mị, thị huyết.
Thình lình hai trương Mặc Lân Đồ giống như bị đối phương triệu hoán, dưới lực hấp dẫn của hai bên chợt dung nhập thành nhất thể.
Một đầu cự đại kỳ lân uy mãnh, như thiên thú đang thét dài, phía trên họa quyển tỏa ra kim quang rực rỡ hệt như được truyền vào huyết dịch hồi sinh!
Quang mang hắc sắc giống như mưa rải xuống mặt đất khiến ánh mắt chúng nhân buốt nhói. Đó phảng phất như một linh hồn đến từ viễn cổ, thân thể tựa hồ phủ bụi đã lâu, đang kêu gào, đang giãy dụa, đang phá tan trói buộc, ý đồ đạt được khát vọng trọng sinh.
Đây mới là Mặc Lân Đồ chân chính!
Là hắn, quả thực là hắn. . . Lộng Nguyệt chế trụ cổ tay Hách Liên Cô Tuyết, ôm hắn vào trong lòng, ngăn cản hắn động vào mấy thứ thần bí mà quỷ dị đó.
Lộng Nguyệt như đang che chở một con thú, lẳng lặng nhìn người trong lòng ngực, tử sắc đồng tử lóe lên sắc thái mê mang mà lãnh đạm.
Loại ánh mắt này, tràn ngập bảo hộ cùng quan tâm sâu sắc.
Ma đầu Lộng Nguyệt âm ngoan độc lạt, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt như thế.
Không có sát ý, không có ma tính, không có tà khí.
Như xuân phong hòa tan băng sơn, hờ hững lưu động, phất qua con ngươi màu huyết hồng, bình ổn sự cuồng loạn trong đôi mắt đỏ tươi.
Tất cả mọi người kinh ngạc nửa khắc.
Mặc Lân Đồ lúc này giống như mất đi lực lượng, từ giữa không trung rơi rụng, Hách Liên Cô Tuyết thoát khỏi vòng ôm của Lộng Nguyệt, mũi chân khẽ điểm, bắt lấy trương bảo vật nhìn qua vẫn không có gì thay đổi.
Hết thảy đều quá mức khó có thể tưởng tượng, Cô Tuyết không kịp tự hỏi, hắn đi đến bên người Lộng Nguyệt vẫn đang cứng đờ tại chỗ, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, “Nghe đây, không được rời khỏi ta nửa bước, nếu không ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Hách Liên Cô Tuyết là người đầu tiên khôi phục bình tĩnh, hắn mỉm cười đi đến trước mặt Tư Đồ Không Thành cùng Mộ Vân Khuynh, “Ta còn có việc, nhị vị, không phụng bồi.”
Hắn thấp giọng nói: “Cuối cùng ta khuyên các ngươi, tốt nhất nên nhanh chóng rời đi, nếu không. . .”
Hách Liên Cô Tuyết cười tà mị, lập tức xoay người ôm lấy eo lưng Lộng Nguyệt, như một luồng gió mát, phá nóc mà ra.
“Đi!” Tư Đồ Không Thành cùng Mộ Vân Khuynh nháy mắt phản ứng, hai người nhìn nhau, phá cửa tiêu thất.
“Oanh ──” Một tiếng nổ vang rung trời.
Mùi hỏa dược tràn ngập, đất đá cuốn lên, nồng đậm bụi bặm che khuất mặt trời.
Phượng thai lâu các trong nháy mắt bị tạc thành đất bằng, song uy lực hỏa khí chỉ tác động đến Phong Nguyệt Lâu, Yên Vũ Lâu cách một con phố lại không một tia dao động!
Người ở bên trong không kịp kêu lên một tiếng, tro cốt lẫn bụi đất tung bay.
Phong Nguyệt Lâu khoảnh khắc hóa thành hư ảo, tất cả mọi người đều táng thân trong khói lửa. . .
***
Lộng Nguyệt toàn thân cứng đờ.
Đôi mắt hẹp dài màu tử la lan ẩn ẩn che phủ bởi một màn sương mù mơ hồ không rõ. Thần sắc mê mang, tựa hồ kích động, lại như khiếp sợ.
Cho tới bây giờ không có sự tình gì có thể thay đổi vẻ ngạo mạn trong đôi tử mâu này. Nhưng hôm nay, bởi vì một câu nói của nam nhân, hắn biết hắn đã nghĩ sai rồi.
Lộng Nguyệt bễ nghễ thiên hạ, lần đầu tiên, không biết phải làm thế nào!
Gia hỏa lãnh khốc này, thực sự nghĩ rằng hắn chỉ triển lãm Mặc Lân Đồ đơn giản như vậy sao?
Hắn chính là, đang tìm một người xuất hiện.
Mà người kia, vì cái gì lại cố tình là Cô Tuyết? Làm sao có thể là Cô Tuyết?
.
Hách Liên Cô Tuyết nâng mắt, đối diện cặp tử đồng đang thất thần.
Yêu tinh sao lại thế này? Cảm giác kỳ quái như vậy?
“Lộng Nguyệt giáo chủ, có phải ta đã đoán đúng?” Hách Liên Cô Tuyết ra vẻ trấn định nói.
Song Lộng Nguyệt thủy chung vẫn là Lộng Nguyệt, tâm tư phức tạp nháy mắt liễm đi, hắn cười tà mị, ánh mắt yêu dị tản mát quang hoa bắn ra tứ phía.
Tử mâu hơi khép, hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Có lẽ đã sớm nghĩ đến, chẳng qua chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. . .
“Lưu lại Mặc Lân Đồ, nếu không ai cũng đừng mong rời khỏi nơi này!” Một thanh âm uy nghiêm phá vỡ tình huống khó xử.
Đám người có chút xôn xao.
Thanh phật thủ ngọc trâm nạm vàng quen thuộc, dung mạo ôn nhuận quen thuộc. Hai nam tử chậm rãi đi tới, chính khí lẫm nhiên.
Tư Đồ Không Thành, Mộ Vân Khuynh.
“Chỉ cần lưu lại Mặc Lân Đồ, các ngươi có thể đi.” Tư Đồ Không Thành lặp lại một lần nữa, mặt không chút thay đổi.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng Lộng Nguyệt, hồng y nam tử ở bên cạnh phảng phất không hề tồn tại.
Tư Đồ Không Thành đang kiên nhẫn, kiên nhẫn không để mạt hồng ảnh kia làm mê muội, dẫn nhập vào trong đầu hắn.
“Thiếu minh chủ đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa a.”
Tư Đồ Không Thành lạnh lùng nhìn Lộng Nguyệt, mày kiếm nhíu chặt, trong hắc đồng thoáng hiện một tia bực dọc.
Không sai, là bực dọc, hắn cùng Lộng Nguyệt cũng không phải lần đầu gặp mặt.
Ba năm trước, thời điểm Lộng Nguyệt trong chốn giang hồ hô phong hoán vũ, hai người không biết đã đọ sức bao nhiêu lần, vị nam tử trước mặt không để lộ chút yêu tà chi khí này chính là tâm phúc đại họa của Tư Đồ Không Thành.
Trước đây, Nhật Nguyệt Giáo cùng Thiên Địa Minh là hai phe đối lập lớn nhất võ lâm, một chính một tà phân chia giang hồ, về sau Lộng Nguyệt vô duyên vô cớ biến mất, Nhật Nguyệt Giáo cũng nháy mắt bốc hơi, khi Tư Đồ Không Thành cho rằng tranh đấu có thể bình ổn, một gia hỏa so với Lộng Nguyệt càng thêm điên cuồng giết chóc lại xuất hiện.
Vận mệnh luôn trêu người.
Người kia, là ký ức cả đời này hắn không thể nào quên lãng. . .
“Thiếu minh chủ muốn Mặc Lân Đồ, vậy phải nhìn xem nó có nguyện ý theo ngươi không, ngươi nói có phải?
Không hổ là Lộng Nguyệt, những lời như vậy còn có thể nói được.
Mộ Vân Khuynh sớm đã thành thói quen, hắn liếc mắt nhìn Hách Liên Cô Tuyết vẻ mặt đạm bạc, chỉ thấy hắn tao nhã ngồi xuống chiếc ghế khắc hoa điêu, lẳng lặng uống trà, dường như sự tình gì cũng đều không quan hệ.
Nhật Nguyệt Giáo, Ngạo Thần Cung, Thiên Địa Minh, Phi Vân Lâu ── gọi về một hồi tinh phong huyết vũ khắp võ lâm, chính tàđối lập, bễ nghễ nhân gian thương vân.
Giang hồ phân tranh, chân trời phong vân ám dũng, một trương Mặc Lân Đồ vậy mà lại đưa tới tứ đại long cung đứng đầu trong võ lâm, cảnh tượng này thực khiến người ta kinh động!
“Kinh Diễn?” Mộ Vân Khuynh nhìn cỗ thi thể kia, ánh mắt ôn nhuận có chút co rút.
Chỉ thấy người ngã trên mặt đất da thịt toàn thân đã chuyển màu đen sẫm, giống như bị ngàn vạn con độc trùng cắn xé, vô cùng thê thảm.
Tư Đồ Không Thành nhìn về phía Lộng Nguyệt, u đồng chợt lóe hỏa quang, không cần suy nghĩ hắn cũng biết đây là do ai ban tặng!
Song hai đại tà ma kia thần thái bình tĩnh mà hờ hững, một người tĩnh tọa uống trà, một người đùa nghịch móng tay của mình, phảng phất kẻ trên mặt đất chỉ là một hạt cát, trong mắt bọn họ căn bản không hề tồn tại.
“Vì sao giết hắn?”
Lộng Nguyệt cười tà mị: “Nếu không phải hắn vội vã đoạt Mặc Lân Đồ, bổn tọa sao có thể giết hộ vệ của thiếu minh chủ?”
Hừ, ngươi giết cũng không ít!
Tư Đồ Không Thành liễm mi, trong đầu nảy ra muôn vàn suy tính ── hắn không phái Kinh Diễn đến Phong Nguyệt Lâu, làm sao Kinh Diễn lại đi đoạt Mặc Lân Đồ?
“Bất quá.” Tử mâu đầy tà khí của Lộng Nguyệt nhìn chăm chú cặp đồng tử thâm hồng, lông mày khẽ nhếch, “Ta còn chưa kịp giết hắn, đã bị người nào đó giành trước đắc thủ.”
Dư quang trong mắt Hách Liên Cô Tuyết chiếu rọi tử sắc hào quang, trong hồng mâu ẩn hiện thần sắc quỷ bí.
“Lộng Nguyệt, ta không muốn mất thời gian với ngươi, chỉ cần lưu lại Mặc Lân Đồ, ngươi hiện tại có thể đi rồi.”
Tư Đồ Không Thành hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận, hôm nay ngư long hỗn tạp, nếu đại khai sát giới e rằng sẽ có không ít người chết.
Xem ra Lộng Nguyệt đoán chắc hắn sẽ không làm hại những nữ tử trói gà không chặt này cho nên mới lựa chọn Phong Nguyệt Lâu.
Lộng Nguyệt đưa mắt nhìn hồng y nam tử đang lạnh nhạt uống trà, cười tà nói, “Thiếu minh chủ hình như đã quên mất một người, bổn tọa đã nói qua, ai có thể nhận ra Mặc Lân Đồ chân chính có thể mang nó đi, hiện tại thánh vật thuộc quyền sở hữu của Hách Liên cung chủ, nếu thiếu minh chủ muốn đoạt lại Mặc Lân Đồ, tốt nhất nên cùng vị kia thương lượng một chút.”
Hắn kéo áo ngồi xuống, lại khôi phục tư thái biếng nhác như yêu lúc trước, phượng mâu lóe lên vẻ yêu mị, như là đang chờ thưởng thức một hồi trò hay.
Yêu hồ ly này thực biết cách xoay chuyển càn khôn! Hồng mâu hiện lên một tia sáng, Hách Liên Cô Tuyết bất đắc dĩ đứng dậy, thần sắc vẫn như trước không đổi: “Thiếu minh chủ, đừng quên những lời đêm hôm đó ta nói với ngươi.”
“A? Nói cái gì? Bổn tọa rất tò mò a.” Lộng Nguyệt mở miệng chen vào.
Tư Đồ Không Thành đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, Hách Liên Cô Tuyết căn bản khinh thường không chút để ý.
“Cho nên thỉnh thiếu minh chủ thứ lỗi, tại hạ không thể trả lại.”
“Nghe thấy chưa thiếu minh chủ, Hách Liên cung chủ có vẻ như không muốn trả lại cho ngươi.” Khẩu khí của Lộng Nguyệt như đang thêm mắm thêm muối.
Cô Tuyết đến bên người Lộng Nguyệt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng khiêu khích, “Ngươi còn nói nữa, bản cung cắt đầu lưỡi của ngươi.”
Ngươi bớt khiêu khích ta!
“Vậy các ngươi một người cũng đừng mong rời đi!”
Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt xoay người, hồng mâu chăm chú nhìn hai trương Mặc Lân Đồ giống nhau như đúc, nhẹ nhàng ngồi xuống, hỏa hồng trường phát như suối nước đổ xuống thắt lưng.
Lộng Nguyệt liếc mắt, tử mâu đột nhiên trợn to.
Chỉ thấy ngón tay Hách Liên Cô Tuyết nhẹ nhàng chạm lên hai trương Mặc Lân Đồ, chậm rãi vuốt ve.
Một đạo hắc sắc quang lượng giống như bị chân trời ngang dọc cuốn hút, phóng xuất thánh mang quyết tuyệt.
Từng sợi ngân tuyến tà mị nối liền hai trương đồ hình, giống như sáp nến màu đen tan chảy, đem hai đầu thú vương thần thánh không thể xâm phạm kéo lại gần nhau.
Hách Liên Cô Tuyết cũng kinh ngạc.
Hắn không biết sẽ phát sinh sự tình này, không hiểu vì sao, khi hắn nhìn đến Mặc Lân Đồ lại có một loại xúc động muốn sờ lên nó, thứ dục vọng này không ngừng thôi thúc hắn, khiến huyết dịch sôi trào!
Vì sao? Vì sao lại như vậy?
Đôi mắt thâm hồng bỗng nhiên biến thành huyết hồng sắc, như mặt trời đỏ rực xé rách thiên không, Tu La nơi địa ngục, yêu mị, thị huyết.
Thình lình hai trương Mặc Lân Đồ giống như bị đối phương triệu hoán, dưới lực hấp dẫn của hai bên chợt dung nhập thành nhất thể.
Một đầu cự đại kỳ lân uy mãnh, như thiên thú đang thét dài, phía trên họa quyển tỏa ra kim quang rực rỡ hệt như được truyền vào huyết dịch hồi sinh!
Quang mang hắc sắc giống như mưa rải xuống mặt đất khiến ánh mắt chúng nhân buốt nhói. Đó phảng phất như một linh hồn đến từ viễn cổ, thân thể tựa hồ phủ bụi đã lâu, đang kêu gào, đang giãy dụa, đang phá tan trói buộc, ý đồ đạt được khát vọng trọng sinh.
Đây mới là Mặc Lân Đồ chân chính!
Là hắn, quả thực là hắn. . . Lộng Nguyệt chế trụ cổ tay Hách Liên Cô Tuyết, ôm hắn vào trong lòng, ngăn cản hắn động vào mấy thứ thần bí mà quỷ dị đó.
Lộng Nguyệt như đang che chở một con thú, lẳng lặng nhìn người trong lòng ngực, tử sắc đồng tử lóe lên sắc thái mê mang mà lãnh đạm.
Loại ánh mắt này, tràn ngập bảo hộ cùng quan tâm sâu sắc.
Ma đầu Lộng Nguyệt âm ngoan độc lạt, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt như thế.
Không có sát ý, không có ma tính, không có tà khí.
Như xuân phong hòa tan băng sơn, hờ hững lưu động, phất qua con ngươi màu huyết hồng, bình ổn sự cuồng loạn trong đôi mắt đỏ tươi.
Tất cả mọi người kinh ngạc nửa khắc.
Mặc Lân Đồ lúc này giống như mất đi lực lượng, từ giữa không trung rơi rụng, Hách Liên Cô Tuyết thoát khỏi vòng ôm của Lộng Nguyệt, mũi chân khẽ điểm, bắt lấy trương bảo vật nhìn qua vẫn không có gì thay đổi.
Hết thảy đều quá mức khó có thể tưởng tượng, Cô Tuyết không kịp tự hỏi, hắn đi đến bên người Lộng Nguyệt vẫn đang cứng đờ tại chỗ, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, “Nghe đây, không được rời khỏi ta nửa bước, nếu không ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Hách Liên Cô Tuyết là người đầu tiên khôi phục bình tĩnh, hắn mỉm cười đi đến trước mặt Tư Đồ Không Thành cùng Mộ Vân Khuynh, “Ta còn có việc, nhị vị, không phụng bồi.”
Hắn thấp giọng nói: “Cuối cùng ta khuyên các ngươi, tốt nhất nên nhanh chóng rời đi, nếu không. . .”
Hách Liên Cô Tuyết cười tà mị, lập tức xoay người ôm lấy eo lưng Lộng Nguyệt, như một luồng gió mát, phá nóc mà ra.
“Đi!” Tư Đồ Không Thành cùng Mộ Vân Khuynh nháy mắt phản ứng, hai người nhìn nhau, phá cửa tiêu thất.
“Oanh ──” Một tiếng nổ vang rung trời.
Mùi hỏa dược tràn ngập, đất đá cuốn lên, nồng đậm bụi bặm che khuất mặt trời.
Phượng thai lâu các trong nháy mắt bị tạc thành đất bằng, song uy lực hỏa khí chỉ tác động đến Phong Nguyệt Lâu, Yên Vũ Lâu cách một con phố lại không một tia dao động!
Người ở bên trong không kịp kêu lên một tiếng, tro cốt lẫn bụi đất tung bay.
Phong Nguyệt Lâu khoảnh khắc hóa thành hư ảo, tất cả mọi người đều táng thân trong khói lửa. . .
***