Chương : 48
Hai ngày nữa ta bận không up được, hôm nay up bù, hẹn gặp lại thứ 6 xD
Đám người trong phút chốc cứng đờ, chúng nhân nhất tề quay đầu lại theo phương hướng thanh âm truyền tới.
Mọi người không hẹn mà cùng tách ra thành một con đường, chỉ thấy một hồng y nam tử khí độ quyết nhiên tiêu sái đi lên trước đài, tuyệt sắc dung nhan thiêu đốt hồn phách chúng nhân, nhưng trong nhất cử nhất động lại để lộ cao quý phong nhã.
“Hách Liên, Hách Liên Cô Tuyết.”
Một người lên tiếng, đám đông xôn xao.
Hách Liên Cô Tuyết cười đạm mạc, hồng mâu lẳng lặng dừng lại ở cặp tử sắc phượng mâu kia.
Hồng lưu dũng động, bỗng nhiên bùng nổ.
“Thiên. . . Này, đây là Hách Liên Cô Tuyết, kia, bên kia là Lộng Nguyệt!”
“Đây, đây là ma đầu sao?”
“Làm sao có thể? Ta thực sự không thể tin tưởng hai mắt của mình. . .”
Tất cả nữ tử trong Phong Nguyệt Lâu sau khi nhìn đến lưỡng đại tuyệt sắc mỹ nam, vài người đã hôn mê. (Tỷ tỷ ngươi phóng đại quá đi)
Không chỉ riêng nữ tử, ngay cả những lão đạo lục căn thanh tịnh, tròng mắt cũng gần như muốn rớt ra. (Thiện tai, đây là ‘lục căn thanh tịnh’ sao)
Một người yêu dị tao nhã, một người tuyệt sắc xuất trần.
Mị tử yêu diễm, liệt hồng mê hoặc.
Nhan sắc khiến người ta hít thở không thông tản ra khí tức mị hoặc trí mạng, ánh mắt kiệt ngạo bất tuân của bọn họ trong lúc đó ngưng tụ khí thế sơ cuồng tung hoành thiên địa, ngạo thị thiên hạ, khuynh thế quyết nhiên, hút ra huyết dịch của chúng nhân, kinh tâm động phách, thần chi nhất đoạt!
Nếu đám người dưới đài hiện tại thầm nghĩ một từ, thì phải là:
Yêu nghiệt duy song!
Nhưng sắc thì sắc, hai người mang danh lưỡng đại ma đầu người người muốn tru diệt cũng là sự thực không cần tranh cãi.
Lưỡng đại ma đầu lại một lần nữa chính diện tương đối!
Phong vân, cuồng dã, thị huyết, sát lục! (sát lục=giết chóc)
Tử đồng, hồng mâu như cuồng phong quét ngang nhân thế, bễ nghễ thiên hạ phong vân, ám lưu dũng động, trong chốn u minh âm thầm thiêu đốt là vô tận dã tâm cùng chinh phục dục.
Bọn họ đứng trên đài cao, như thiên sinh vương giả ngăn cách trần thế phồn hoa, vĩnh viễn là thần thoại không thể thay thế.
.
Hách Liên Cô Tuyết đưa mắt nhìn tử trạng khủng bố của Kinh Diễn, thở dài một hơi, “Hạ thủ thật là ngoan độc.”
“Nga?” Lộng Nguyệt đi đến trước mặt hồng y nam tử, nở một nụ cười tà mị vạn phần hoặc nhân: “Như nhau thôi.”
“Ta tới thật là đúng lúc.” Cô Tuyết nhìn về phía hai trương Mặc Lân Đồ còn sót lại, hồng mâu khẽ nhếch: “Xem ra Mặc Lân Đồ chân chính nằm trong hai trương này.”
Trong tử mâu hiện lên quang mang yêu tà.
Luồng hỏa diễm vừa rồi, đến tột cùng là ai phóng?
Là Hách Liên Cô Tuyết sao?
Nếu như thế, vậy chứng minh hắn đã biết được đâu mới là Mặc Lân Đồ thực, mà nếu biết được, vì sao phải chờ sau khi Kinh Diễn chết mới hiện thân? Chẳng phải là làm điều thừa?
Đường Môn sớm đã bị diệt, hắn làm sao có được Bạo vũ lê hoa châm?
. . .
“Nếu bản cung nhận ra Mặc Lân Đồ chân chính, Lộng Nguyệt ngươi sẽ thực hiện hứa hẹn?”
Lộng Nguyệt nháy mắt thu hồi suy nghĩ, vạn phần thành khẩn: “Đương nhiên.”
Cô Tuyết đi đến bên người Lộng Nguyệt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng khiêu khích, “Đừng ở trước mặt ta bày trò lừa bịp.”
Lộng Nguyệt nhẹ giọng đáp lại, “Ngươi cũng đừng ẩn trong bóng tối động tay chân.”
Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt, “Hảo, Lộng Nguyệt giáo chủ, vậy bản cung hiện tại. . . bắt đầu đoán.”
Ngữ khí vừa suy tư vừa cợt nhả, tựa hồ đang đánh bạc.
Hắn nghiêng người, lẳng lặng nhìn hai trương Mặc Lân Đồ giống nhau như đúc, hơi khép hai mắt.
Lộng Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Hách Liên Cô Tuyết, tiếu ý dần liễm đi. . .
Nếu hắn có thể nhìn ra Mặc Lân Đồ thực giả, vậy chứng minh. . . Lộng Nguyệt tựa hồ không dám nghĩ tiếp.
Chúng nhân nín thở.
Làn hương phong dần trở nên nóng bỏng.
.
“Cha, đây là cái gì?”
Nam nhân đem hồng y thiếu niên kéo vào trong ngực, nghiêm túc nói: “Nhìn nó, nhớ kỹ nó, nhớ kỹ những thứ trong bức họa, vĩnh viễn phải nhớ kỹ!”
Thiếu niên nhìn cảnh tượng trong bức tranh, bỗng nhiên ôm đầu, liều mạng lắc lắc, “Không cần!”
Đầu óc một trận mê muội, thân thể giống như cắt thành từng mảnh, huyết dịch nháy mắt bành trướng.
Đau, đầu đau quá!
Máu trên người sôi trào nóng bỏng! Thần kinh bị vùi lấp trong cơn điên cuồng, cốt cách tàn phá.
Hình vẽ trong bức tranh giống như thần quỷ khóc tố, gặm nhấm ký ức, đóng dấu thật sâu trong máu thịt của hắn.
Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên mở to mắt, đồng tử thâm hồng sắc phản chiếu bóng nến lay động.
Hắn lập tức khôi phục trấn định.
Chỉ là nhớ lại mà thôi. . .
“Hách Liên cung chủ hình như đã biết?” Lộng Nguyệt giương mâu, “Là bên trái? Hay bên phải?”
Ngữ khí bình tĩnh phảng phất đang dẫn đường cho thứ gì.
“Là trương bên trái!”
“Ngu xuẩn, là bên phải!”
“Bên trái!”
“Bên phải!”
“. . .!”
.
Hiện tại chỉ còn hai trương, người trong Phong Nguyệt Lâu sớm đã phân liệt thành hai phái, xác suất trúng một nửa, còn ra vẻ suy đoán thực hài hước!
Tiếng hô lớn xôn xao khiến khóe môi Lộng Nguyệt nổi lên một tia trào phúng.
Cô Tuyết hờ hững cười, phảng phất liệt hỏa ở bên ngoài cô lập với thế nhân, hồng mâu trong suốt: “Hai trương này. . .”
Hắn nhìn đôi tử mâu yêu diễm kia, nhãn thần lấp lánh thoáng hiện sắc trạch thâm u.
“Đều là thật.”
Đám người trong phút chốc cứng đờ, chúng nhân nhất tề quay đầu lại theo phương hướng thanh âm truyền tới.
Mọi người không hẹn mà cùng tách ra thành một con đường, chỉ thấy một hồng y nam tử khí độ quyết nhiên tiêu sái đi lên trước đài, tuyệt sắc dung nhan thiêu đốt hồn phách chúng nhân, nhưng trong nhất cử nhất động lại để lộ cao quý phong nhã.
“Hách Liên, Hách Liên Cô Tuyết.”
Một người lên tiếng, đám đông xôn xao.
Hách Liên Cô Tuyết cười đạm mạc, hồng mâu lẳng lặng dừng lại ở cặp tử sắc phượng mâu kia.
Hồng lưu dũng động, bỗng nhiên bùng nổ.
“Thiên. . . Này, đây là Hách Liên Cô Tuyết, kia, bên kia là Lộng Nguyệt!”
“Đây, đây là ma đầu sao?”
“Làm sao có thể? Ta thực sự không thể tin tưởng hai mắt của mình. . .”
Tất cả nữ tử trong Phong Nguyệt Lâu sau khi nhìn đến lưỡng đại tuyệt sắc mỹ nam, vài người đã hôn mê. (Tỷ tỷ ngươi phóng đại quá đi)
Không chỉ riêng nữ tử, ngay cả những lão đạo lục căn thanh tịnh, tròng mắt cũng gần như muốn rớt ra. (Thiện tai, đây là ‘lục căn thanh tịnh’ sao)
Một người yêu dị tao nhã, một người tuyệt sắc xuất trần.
Mị tử yêu diễm, liệt hồng mê hoặc.
Nhan sắc khiến người ta hít thở không thông tản ra khí tức mị hoặc trí mạng, ánh mắt kiệt ngạo bất tuân của bọn họ trong lúc đó ngưng tụ khí thế sơ cuồng tung hoành thiên địa, ngạo thị thiên hạ, khuynh thế quyết nhiên, hút ra huyết dịch của chúng nhân, kinh tâm động phách, thần chi nhất đoạt!
Nếu đám người dưới đài hiện tại thầm nghĩ một từ, thì phải là:
Yêu nghiệt duy song!
Nhưng sắc thì sắc, hai người mang danh lưỡng đại ma đầu người người muốn tru diệt cũng là sự thực không cần tranh cãi.
Lưỡng đại ma đầu lại một lần nữa chính diện tương đối!
Phong vân, cuồng dã, thị huyết, sát lục! (sát lục=giết chóc)
Tử đồng, hồng mâu như cuồng phong quét ngang nhân thế, bễ nghễ thiên hạ phong vân, ám lưu dũng động, trong chốn u minh âm thầm thiêu đốt là vô tận dã tâm cùng chinh phục dục.
Bọn họ đứng trên đài cao, như thiên sinh vương giả ngăn cách trần thế phồn hoa, vĩnh viễn là thần thoại không thể thay thế.
.
Hách Liên Cô Tuyết đưa mắt nhìn tử trạng khủng bố của Kinh Diễn, thở dài một hơi, “Hạ thủ thật là ngoan độc.”
“Nga?” Lộng Nguyệt đi đến trước mặt hồng y nam tử, nở một nụ cười tà mị vạn phần hoặc nhân: “Như nhau thôi.”
“Ta tới thật là đúng lúc.” Cô Tuyết nhìn về phía hai trương Mặc Lân Đồ còn sót lại, hồng mâu khẽ nhếch: “Xem ra Mặc Lân Đồ chân chính nằm trong hai trương này.”
Trong tử mâu hiện lên quang mang yêu tà.
Luồng hỏa diễm vừa rồi, đến tột cùng là ai phóng?
Là Hách Liên Cô Tuyết sao?
Nếu như thế, vậy chứng minh hắn đã biết được đâu mới là Mặc Lân Đồ thực, mà nếu biết được, vì sao phải chờ sau khi Kinh Diễn chết mới hiện thân? Chẳng phải là làm điều thừa?
Đường Môn sớm đã bị diệt, hắn làm sao có được Bạo vũ lê hoa châm?
. . .
“Nếu bản cung nhận ra Mặc Lân Đồ chân chính, Lộng Nguyệt ngươi sẽ thực hiện hứa hẹn?”
Lộng Nguyệt nháy mắt thu hồi suy nghĩ, vạn phần thành khẩn: “Đương nhiên.”
Cô Tuyết đi đến bên người Lộng Nguyệt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng khiêu khích, “Đừng ở trước mặt ta bày trò lừa bịp.”
Lộng Nguyệt nhẹ giọng đáp lại, “Ngươi cũng đừng ẩn trong bóng tối động tay chân.”
Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt, “Hảo, Lộng Nguyệt giáo chủ, vậy bản cung hiện tại. . . bắt đầu đoán.”
Ngữ khí vừa suy tư vừa cợt nhả, tựa hồ đang đánh bạc.
Hắn nghiêng người, lẳng lặng nhìn hai trương Mặc Lân Đồ giống nhau như đúc, hơi khép hai mắt.
Lộng Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Hách Liên Cô Tuyết, tiếu ý dần liễm đi. . .
Nếu hắn có thể nhìn ra Mặc Lân Đồ thực giả, vậy chứng minh. . . Lộng Nguyệt tựa hồ không dám nghĩ tiếp.
Chúng nhân nín thở.
Làn hương phong dần trở nên nóng bỏng.
.
“Cha, đây là cái gì?”
Nam nhân đem hồng y thiếu niên kéo vào trong ngực, nghiêm túc nói: “Nhìn nó, nhớ kỹ nó, nhớ kỹ những thứ trong bức họa, vĩnh viễn phải nhớ kỹ!”
Thiếu niên nhìn cảnh tượng trong bức tranh, bỗng nhiên ôm đầu, liều mạng lắc lắc, “Không cần!”
Đầu óc một trận mê muội, thân thể giống như cắt thành từng mảnh, huyết dịch nháy mắt bành trướng.
Đau, đầu đau quá!
Máu trên người sôi trào nóng bỏng! Thần kinh bị vùi lấp trong cơn điên cuồng, cốt cách tàn phá.
Hình vẽ trong bức tranh giống như thần quỷ khóc tố, gặm nhấm ký ức, đóng dấu thật sâu trong máu thịt của hắn.
Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên mở to mắt, đồng tử thâm hồng sắc phản chiếu bóng nến lay động.
Hắn lập tức khôi phục trấn định.
Chỉ là nhớ lại mà thôi. . .
“Hách Liên cung chủ hình như đã biết?” Lộng Nguyệt giương mâu, “Là bên trái? Hay bên phải?”
Ngữ khí bình tĩnh phảng phất đang dẫn đường cho thứ gì.
“Là trương bên trái!”
“Ngu xuẩn, là bên phải!”
“Bên trái!”
“Bên phải!”
“. . .!”
.
Hiện tại chỉ còn hai trương, người trong Phong Nguyệt Lâu sớm đã phân liệt thành hai phái, xác suất trúng một nửa, còn ra vẻ suy đoán thực hài hước!
Tiếng hô lớn xôn xao khiến khóe môi Lộng Nguyệt nổi lên một tia trào phúng.
Cô Tuyết hờ hững cười, phảng phất liệt hỏa ở bên ngoài cô lập với thế nhân, hồng mâu trong suốt: “Hai trương này. . .”
Hắn nhìn đôi tử mâu yêu diễm kia, nhãn thần lấp lánh thoáng hiện sắc trạch thâm u.
“Đều là thật.”