Chương : 74
Edit: Spring13 / Beta: Sam
Trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện của ông Sầm mà Sầm Niệm lao lực quá độ, tối qua sau khi biết được Tiêu Tân Thâm đồng ý giúp đỡ ông Sầm, cô mới có được một giấc ngủ ngon trong suốt thời gian dài.
Sầm Niệm ngủ thẳng gần tới trưa mới tỉnh dậy.
Trong phòng khách sạn mở hệ thống sưởi hơi, Sầm Niệm cọ cọ trên khuỷu tay Tiêu Tân Thâm, cô còn đang ngờ ngợ sao gối đầu lại trở nên cứng rồi. Cô từ từ mở mắt ra, sau khi đối diện ánh mắt sâu sắc của Tiêu Tân Thâm, cô ngớ ra một lúc.
“Anh…” Cô muốn hỏi Tiêu Tân Thâm sao lại ở đây.
Cơ thể khó chịu nhắc nhở cô chuyện xảy ra tối qua. Hai má Sầm Niệm ửng đỏ, cô mất tự nhiên lại thẹn thùng quay đầu đi. Tiêu Tân Thâm nhìn cần cổ trần trụi của cô, trên làn da trắng nõn có rất nhiều dấu hôn, là dấu vết anh để lại tối qua.
Hồi ức quanh co khúc khuỷu tối qua lại hiện lên, Tiêu Tân Thâm cảm thấy đêm qua mình phát huy chưa tốt, Sầm Niệm cứ kêu đau. Anh còn muốn làm lại lần nữa để chứng minh bản thân. Tiêu Tân Thâm ôm lấy vòng eo nhỏ của Sầm Niệm từ phía sau, nụ hôn nóng bỏng phủ trên bờ lưng cô.
Sầm Niệm khẽ run trong lòng Tiêu Tân Thâm, cô nhỏ giọng hỏi: “Như vậy, là đủ rồi sao?”
Tiêu Tân Thâm ngẩn ra: “Sầm Niệm, em có ý gì?”
Sầm Niệm đưa lưng về phía anh, nói: “Anh không phải muốn ngủ với tôi sao…bây giờ đã ngủ rồi, tôi…”
“Đương nhiên không đủ, em cảm thấy bản thân mình đáng giá vậy ư? Ngủ một lần đã khiến tôi xuống tay thu mua chuỗi khách sạn kia vào thời cơ không thích hợp nhất. Sầm Niệm, em cũng không ngốc, nên biết hiện tại không phải thời gian thu mua tốt nhất.” Tiêu Tân Thâm bị hất nước lạnh, giọng nói lạnh đi vài phần.
Sau khi nói ra những lời này, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì, chẳng hề có cảm giác khoái chí sau khi trả thù thành công, ngược lại trong lòng như có thứ gì đó lấp kín.
Anh vốn muốn nói rằng, Sầm Niệm, chúng ta kết hôn đi, tôi sẽ đối xử tốt với em.
Những lời của Sầm Niệm đã đánh thức anh. Suýt nữa anh đã quên mất, chính miệng Sầm Niệm từng nói cô không thích anh, một chút cũng không.
Sắc mặt Sầm Niệm trắng bệch: “Vậy anh…”
Tiêu Tân Thâm thu lại vẻ lạnh lẽo ban nãy: “Em yên tâm, tôi đã nói thì giữ lời, nhưng mà tôi muốn em kết hôn với tôi.”
Sầm Niệm kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao?”
Tiêu Tân Thâm nâng cằm cô lên: “Tại sao? Em muốn nghe tôi nói tôi yêu em hay là tôi thích em? Em đừng nghĩ nhiều quá, Sầm Niệm.”
Anh còn đang ảo tưởng sau đó Sầm Niệm sẽ bày tỏ với anh, sẽ nói một câu “Tiêu Tân Thâm, em vẫn còn thích anh.”
Nhưng mà không có.
Sầm Niệm cắn môi dưới, gật đầu: “Vậy gia đình anh…?” Anh còn muốn trả thù cô ư?
“Em không cần bận tâm đến chuyện này.”
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên hạ xuống điểm đóng băng, Sầm Niệm cúi đầu nói: “Được, nhưng anh có thể…hôm nay đừng làm nữa không, tôi còn hơi đau, để lần khác được chứ?”
Tiêu Tân Thâm nhắm mắt lại tựa vào đầu giường: “Ừm.”
Sầm Niệm di chuyển cơ thể chầm chậm xuống giường. Cô mặc áo choàng tắm của khách sạn đi tắm rửa. Tiêu Tân Thâm đến phòng vệ sinh khác tắm rửa.
Sầm Niệm đi ra, đã thay xong quần áo, cô ngại ngùng bất an nhìn Tiêu Tân Thâm: “Tôi, tôi về trước.”
Tiêu Tân Thâm đang cài nút áo, anh nói: “Tôi đưa em về.”
Sầm Niệm gật đầu: “Cám ơn.”
Hai người sóng vai đi tới thang máy, rồi xuống bãi đỗ xe khách sạn.
“Hiện tại tôi đang ở Tứ Hoàn.” Sầm Niệm nói tên tiểu khu.
Tiêu Tân Thâm đã thuộc nằm lòng địa chỉ của cô, hai năm nay anh vẫn không nhịn được muốn biết những chuyện nhỏ nhặt về cô.
“Được.”
Dọc đường đi hai người không nói gì, lúc sắp tới Tiêu Tân Thâm quay đầu xe ở giao lộ: “Em còn đau không?”
Sầm Niệm xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Một chút…”
Tiêu Tân Thâm cũng hơi mất tự nhiên, anh tùy tiện đáp lại cô.
Tới cửa tiểu khu, Sầm Niệm tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
“Đừng quên nói chuyện kết hôn với ba em.” Tiêu Tân Thâm nói.
Sầm Niệm gật đầu: “Ừm.”
“Em về đi.” Tiêu Tân Thâm nhìn bóng lưng Sầm Niệm, trong lòng chẳng có chút vui sướng nào. Dùng cách thức như vậy chiếm được Sầm Niệm, anh cũng rất khinh thường chính mình.
“Ừm, tạm biệt.” Sầm Niệm quay đầu vẫy tay với anh.
Tiêu Tân Thâm gật đầu, thấy bóng dáng Sầm Niệm biến mất trong tầm mắt anh mới chậm rãi đạp chân ga.
Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, Sầm Niệm bước nhanh về nhà, cô treo áo khoác ở phía sau cánh cửa. Tối qua cô gạt ông Sầm nói mình trở về trường học, hiện tại ông đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
“Niệm Niệm, ba nấu cá cho con này.” Sáng nay ông Sầm nhận được tin, nói là có một khách sạn chuẩn bị thu mua chuỗi khách sạn gặp sự cố kia. Sau khi thu mua thành công, vấn đề hiện tại đương nhiên giải quyết dễ dàng.
Sầm Niệm thấy dáng vẻ thoải mái của ông Sầm, chóp mũi cô cay xè.
“Ba, con có chuyện nói với ba.”
Ông Sầm bưng đồ ăn ra, Sầm Niệm ngồi ở phòng ăn.
“Ba cũng có tin tốt nói với con.” Ông Sầm đưa đũa cho Sầm Niệm, “Niệm Niệm à…”
“Ba, con có người yêu rồi.” Sầm Niệm giành lên tiếng trước.
Ông Sầm sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Yêu nhau bao lâu rồi? Hai đứa làm thế nào quen biết nhau?”
Sầm Niệm dùng đũa lùa cơm, nói: “Là đàn anh ở trường đại học của con, bọn con yêu nhau một năm rồi, gia đình anh ấy hối thúc anh ấy kết hôn, con nghĩ tình cảm của con và anh ấy coi như ổn định, muốn thương lượng với ba một chút…”
Ông Sầm còn chưa kịp phản ứng, con gái mình vậy mà giấu chuyện yêu đương rất kín, bây giờ còn nói thẳng với ông là muốn kết hôn.
“Con nghĩ kỹ chưa? Gia đình cậu ta làm gì? Người ở đâu? Đối với con có tốt không?” Ông Sầm hỏi liên tục một đống vấn đề.
Sầm Niệm trả lời ông từng cái một.
Ông Sầm do dự một chút, nói: “Niệm Niệm, bây giờ con còn trẻ, kết hôn có phải hơi gấp không?”
Sầm Niệm nghiêm túc nói: “Ba, con thật sự rất thích anh ấy, anh ấy cũng đối với con tốt lắm, anh ấy lớn hơn con hai tuổi, bây giờ kết hôn cũng không tính là quá sớm.”
Ông Sầm thở dài, nói: “Haiz, ba cũng không phải muốn chia rẽ hai đứa, chỉ là cảm thấy bây giờ kết hôn thì gấp gáp quá, cha mẹ hai bên còn chưa gặp mặt, con…gia đình cậu ta thật sự tốt như con nói, lỡ như chê bai gia đình chúng ta thì làm sao? Mấy vấn đề này con đã thảo luận với cậu ta chưa?”
Sầm Niệm nói dối: “Ba, ba yên tâm, anh ấy đối với con tốt lắm, gia đình anh ấy cũng…cũng rất tán thành.”
Cô không biết gia đình Tiêu Tân Thâm có đồng ý hay không, nhưng anh nói việc này không thành vấn đề, cô tin tưởng anh.
Ông Sầm lại càm ràm hỏi han rất nhiều, ông cảm thán: “Con gái lớn rồi, chuyện yêu đương cũng phải chờ tới kết hôn mới nói với ba.”
Sầm Niệm nghẹn ngào nói: “Ba, con xin lỗi…”
Ông Sầm vỗ vai cô: “Nói xin lỗi gì chứ, con có thể kết hôn với người mình thích, ba vui còn không kịp đó.”
“Đúng rồi, ban nãy ba có chuyện gì muốn nói với con thế?” Sầm Niệm hỏi.
Ông Sầm: “Xem trí nhớ của ba này, cơm ăn sắp xong rồi còn chưa kể việc này với con, ba nghe nói có công ty chuẩn bị thu mua chuỗi khách sạn kia, thu mua thành công rồi việc phê duyệt lô hàng sẽ không còn vấn đề nữa.”
Sầm Niệm không nghĩ tới Tiêu Tân Thâm ra tay nhanh vậy: “Vậy là tốt rồi.”
Sắp tới kỳ nghỉ đông, quan hệ giữa Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm trở nên tế nhị. Hai người đều không xóa WeChat của đối phương, hai năm trước không liên lạc, hiện tại mối quan hệ khôi phục lại thời điểm mới quen biết. Thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, công việc của Tiêu Tân Thâm hình như rất bận rộn, thời điểm đó anh thường xuyên đi công tác. Tới thành phố khác, anh chủ động gửi tin nhắn cho Sầm Niệm, nói với cô mình đang ở đâu.
Mỗi lần Sầm Niệm nhận được tin nhắn của Tiêu Tân Thâm, trong lòng đều sẽ khó chịu một chút. Nếu trước đây hai người ở bên nhau… Đáng tiếc không có nhiều nếu như.
Đêm tết ông Táo, Tiêu Tân Thâm kết thúc công tác về nhà, sau khi hoàn thành việc thu mua, dưới sự sắp đặt của anh công ty mau chóng làm dự án về chuỗi khách sạn kiểu mới từ trung cấp đến cao cấp. Tiêu Thịnh rất hài lòng về chuyện này, trước đó Tiêu Tân Thâm kiên trì thu mua sớm, Tiêu Thịnh còn giữ ý kiến phản đối.
Tại bữa tiệc gia đình, Tiêu Thịnh khen ngợi không dứt về thành tích của con trai mình, Tiêu Tân Thâm cũng mượn cơ hội này nói chuyện kết hôn với Sầm Niệm.
Tiêu Thịnh giận tím mặt.
Lúc trước khi Tiêu Tân Thâm mới lên đại học, anh cố ý phản đối việc hôn sự với nhà họ Hạ, Hạ Xuân Hòa cũng đứng về phía Tiêu Tân Thâm, việc này liền bị bỏ qua. Tiêu Thịnh cũng không gấp gáp sắp đặt mối hôn sự khác cho Tiêu Tân Thâm, ông vốn định chờ sau khi anh tốt nghiệp chính thức tiếp nhận công ty rồi mới tính. Nào ngờ Tiêu Tân Thâm lại muốn kết hôn với một người phụ nữ gia cảnh bình thường.
Tiêu Tân Thâm bỏ lại một câu “Mặc kệ ba có đồng ý hay không, con đã quyết định cưới rồi”, sau đó anh đá cửa bỏ đi.
Ngày hôm sau anh lại trở về nhà cũ, đi tìm mẹ mình. Tuy rằng Minh Nhược Lan vẫn ở cùng dưới một mái nhà với Tiêu Thịnh, nhưng hai người ăn mặc ở đi lại không hề can thiệp nhau, giống như hai người xa lạ, nhiều năm vẫn vậy.
Chuyện hôm qua làm ầm lên, Tiêu Thịnh nổi giận ở nhà Minh Nhược Lan cũng nghe sơ qua.
“Mẹ biết con muốn nói gì, mẹ không đồng ý.” Minh Nhược Lan đang sao chép kinh Phật, sau khi đứa bé qua đời, bà đã có thói quen này.
Đây là câu trả lời nằm trong dự kiến của Tiêu Tân Thâm.
“Mẹ, con nghiêm túc, con muốn cưới cô ấy.” Tiêu Tân Thâm đứng thẳng lưng trước mặt Minh Nhược Lan, nghiêm túc lại kiên định nói.
Minh Nhược Lan đặt bút xuống: “Lúc trước khi ba con muốn kết hôn với mẹ, ông ấy cũng từng nói như vậy.”
Nhắc tới chuyện xưa, trên khuôn mặt Minh Nhược Lan chẳng có biểu cảm gì, như là đang nói tới chuyện không liên quan tới mình.
“Nhưng hiện tại con cũng thấy rồi. Hơn nữa, nhà họ Tiêu sẽ không bằng lòng để cô gái này vào cửa.”
Hồi đại học, Tiêu Tân Thâm có bảo phòng bếp trong nhà làm canh gà và món ăn cho hai ngày liên tục, mỗi sáng anh ra ngoài đều sai người đưa đi. Hơn nữa, Tiểu Hi vô tình để lộ chuyện, Minh Nhược Lan đã biết chuyện của Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm.
Bà từng đến cửa tiệm mà Sầm Niệm làm thêm, đã gặp cô gái này vài lần. Tài liệu của cô cũng nằm trong tay bà. Minh Nhược Lan không có ý kiến gì với cô, ngược lại còn rất thích cô gái chăm chỉ siêng năng này. Nhưng chính vì sự yêu thích qua vài lần gặp mặt đã khiến bà không đành lòng, không muốn để Sầm Niệm tiến vào nhà họ Tiêu ăn tươi nuốt sống này.
“Mẹ, con hy vọng mẹ có thể giúp con một lần.” Nhà họ Minh và nhà họ Tiêu nương tựa lẫn nhau, nếu nhà họ Minh bằng lòng ủng hộ anh, hôn sự của anh và Sầm Niệm có thể tiến hành một cách thuận lợi.
Minh Nhược Lan điềm tĩnh hỏi: “Con cho rằng mình có thể thích cô gái đó bao lâu? Nếu một ngày con thay lòng đổi dạ, vậy con bé phải làm sao?”
Tiêu Tân Thâm gằn từng tiếng trả lời: “Thưa mẹ không có chuyện đó đâu, con sẽ không phụ lòng cô ấy.”
Minh Nhược Lan đứng dậy, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ: “Mẹ cũng từng cho rằng ba con sẽ không phụ lòng mẹ, nhưng mà tình cảm thời trẻ có ai nói được chính xác chứ. Có đôi khi ngủ một giấc tỉnh lại, hoặc là trong lúc bất ngờ, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, tình cảm sẽ thay đổi. Sau này nhà họ Tiêu là của con, có bao nhiêu phụ nữ muốn tiếp cận con, con có thể chống lại những sự cám dỗ đó một năm hai năm, nhưng mà chuyện cả đời con lấy gì để cam đoan chứ?”
Tiêu Tân Thâm: “Mẹ, con chỉ cần Sầm Niệm, nếu nhà họ Tiêu không muốn người thừa kế tương lai cưới một cô gái bình thường, con có thể từ bỏ mọi thứ. Con có thể không dựa vào kinh tế mà nhà họ Tiêu cho con, con sẽ gắng sức nuôi cô ấy, cho cô ấy một tương lai yên ổn không lo cơm áo. Con chỉ cần cô ấy, con dám cam đoan với mẹ đó là chuyện cả đời, Tiêu Tân Thâm con nói được thì làm được.”
Minh Nhược Lan quay đầu nhìn con trai mình. Bà kinh ngạc cũng hơi khó tin, bà chợt cảm thấy đứa con mà mình tự tay nuôi lớn có chút xa lạ.
“Từ bỏ những thứ kia, con làm được không?”
Tiêu Tân Thâm: “Đối với con, cô ấy mới là quan trọng nhất.”
Minh Nhược Lan cười cười, thật lâu sau mới nói: “Con và ba con, thật sự chẳng giống nhau.”
Thời đó hai gia đình cần ổn định quyền thế ở Bắc Kinh, cố ý để hai người liên hôn. Tuy rằng Minh Nhược Lan phản đối, nhưng bà biết chuyện này không phải do bà làm chủ. Khi ấy Tiêu Thịnh đi lên từ khó khăn, đối với bà tốt lắm, lời tình tứ một đời một kiếp gì đó cũng nói rất nhiều. Cuối cùng khi hai người kết hôn, Minh Nhược Lan thật lòng yêu thương Tiêu Thịnh.
Nhưng sau đó thì sao? Tất cả đều thay đổi.
Minh Nhược Lan thỉnh thoảng cũng nhớ tới chuyện xưa, Tiêu Thịnh hồi trước có mấy phần thật lòng lại có mấy phần là vì củng cố gia tộc, bà cũng không biết rõ.
Tiêu Tân Thâm chẳng nói gì, anh im lặng chờ đợi câu trả lời của Minh Nhược Lan.
“Con đi công tác nhiều ngày, đã lâu rồi chưa gặp con bé phải không? Đi tìm Sầm Niệm ăn một bữa cơm đi.”
Tiêu Tân Thâm: “Mẹ, cám ơn mẹ.”
Minh Nhược Lan cười nói: “Không cần nói cám ơn mẹ, con hãy đối xử tốt với Sầm Niệm, đừng để con bé chịu uất ức.”
“Mẹ, mẹ hãy yên tâm.” Tiêu Tân Thâm lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, “Con đi trước.”
“Đi đi.” Minh Nhược Lan nói với anh.
Tiêu Tân Thâm rời khỏi nhà cũ, anh lấy ra di động gọi điện cho Sầm Niệm.
Điện thoại nhanh chóng nối máy: “A lô?”
Sầm Niệm một mình ở nhà quét dọn làm vệ sinh chuẩn bị mừng Tết, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Tân Thâm, cô hơi kinh ngạc.
“Em đang ở nhà?” Tiêu Tân Thâm ngồi trong xe.
Sầm Niệm: “Ừm.”
“Cùng nhau ăn bữa tối đi, anh tới đón em.”
Sầm Niệm: “Anh đi công tác về rồi à?”
Tiêu Tân Thâm: “Ừ.”
“Được.”
Tiêu Tân Thâm chạy tới Tứ Hoàn, sau khi đón Sầm Niệm anh đến nhà hàng riêng đã đặt trước ăn bữa tối. Trong bữa ăn, Sầm Niệm chủ động quan tâm hỏi han anh vài câu.
Tiêu Tân Thâm: “Ngày Tết đưa chú đến nhà anh ăn một bữa cơm.”
Sầm Niệm kinh ngạc nhìn anh: “Hở?”
Tiêu Tân Thâm gắp đồ ăn cho cô: “Bàn chuyện kết hôn.”
Chiếc đũa của Sầm Niệm suýt nữa rơi xuống: “Nhanh vậy ư?”
Tiêu Tân Thâm hơi nhíu mày: “Em không muốn?”
Sầm Niệm nhỏ giọng nói: “Không có, chỉ là nhanh quá, em hơi khẩn trương mà thôi.”
Tiêu Tân Thâm thản nhiên nói: “Em yên tâm.”
Sầm Niệm gật đầu, trong lòng thư thái hơn.
Ăn xong, Tiêu Tân Thâm chuẩn bị đưa Sầm Niệm về nhà. Cô đeo dây an toàn, đột nhiên nói: “Anh đưa em tới trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo được chứ?”
Tiêu Tân Thâm không hiểu hỏi: “Mua quần áo?”
Ngón tay cô khẩn trương cạy cạy dây an toàn: “Buổi tối…em ra ngoài gấp quá, không có mang quần áo để thay.”
Tiêu Tân Thâm cũng không có ý tưởng nào khác, chỉ đơn thuần muốn đưa Sầm Niệm đi ăn một bữa cơm thôi. Nhưng Sầm Niệm nói ra lời này, anh cũng có chút khó nhịn. Chuyện đêm đó phát lại trong đầu, những ký ức trên mây kích thích anh.
Hầu kết Tiêu Tân Thâm lăn lộn, giọng anh khàn đi mấy phần: “Được.”
Anh đưa Sầm Niệm đến trung tâm thương mại gần nhất, cô nhanh chóng mua vài bộ quần áo, chuẩn bị để ở nhà Tiêu Tân Thâm tắm rửa thay đổi.
Tiêu Tân Thâm chở Sầm Niệm chạy về phía căn hộ của mình. Anh có chút khó nhịn, nhấn ga cũng hấp tấp mấy phần.
Rốt cuộc tới căn hộ của anh, lần đầu tiên Sầm Niệm tới đây, cô quan sát căn hộ của anh. Tiêu Tân Thâm chưa từng đưa người khác đến đây, dép cũng là vừa rồi anh bảo Sầm Niệm mua luôn.
“Vào đi.”
Sầm Niệm thay dép hỏi: “Phòng tắm ở đâu thế?”
Tiêu Tân Thâm kéo cổ tay cô: “Anh đưa em đi, chúng ta cùng tắm.”
Sầm Niệm vội vàng bỏ tay anh ra, đỏ mặt nói: “Không, không cần đâu…tự em tắm được rồi.”
Màu mắt Tiêu Tân Thâm sâu thẳm: “Được, em nhanh lên.”
Sầm Niệm gật đầu, không dám nhìn biểu cảm của Tiêu Tân Thâm nữa, cô như chạy trối chết hướng về phòng tắm.
Tắm xong đi ra, Sầm Niệm sấy khô tóc, Tiêu Tân Thâm ở phòng khách chờ cô. Anh cũng đã tắm xong, sau khi cô đi ra anh tắt tivi.
Trong phòng khách chợt yên tĩnh.
Tiêu Tân Thâm chậm rãi đi qua, khi anh tới gần Sầm Niệm còn ngửi được mùi hương thoang thoảng.
“Anh, anh lát nữa có thể nhẹ chút không?” Sầm Niệm cúi đầu, thấy bóng dáng Tiêu Tân Thâm ở ngay trước mắt.
Hồi ức đêm đó cũng không tốt, Tiêu Tân Thâm tấn công mạnh mẽ, Sầm Niệm quả thật không thể chống đỡ. Nhưng cô căn bản không thể ngăn cản anh, một khi anh hành động rồi thì giống như không nghe được tiếng cô. Thế nên lần này cô đánh tiếng trước.
Bóng dáng cao lớn của Tiêu Tân Thâm bao phủ cô, mang theo mấy phần nghi hoặc: “Lần trước không thoải mái?”
Sầm Niệm rầu rĩ trả lời: “Ừm…”
Trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện của ông Sầm mà Sầm Niệm lao lực quá độ, tối qua sau khi biết được Tiêu Tân Thâm đồng ý giúp đỡ ông Sầm, cô mới có được một giấc ngủ ngon trong suốt thời gian dài.
Sầm Niệm ngủ thẳng gần tới trưa mới tỉnh dậy.
Trong phòng khách sạn mở hệ thống sưởi hơi, Sầm Niệm cọ cọ trên khuỷu tay Tiêu Tân Thâm, cô còn đang ngờ ngợ sao gối đầu lại trở nên cứng rồi. Cô từ từ mở mắt ra, sau khi đối diện ánh mắt sâu sắc của Tiêu Tân Thâm, cô ngớ ra một lúc.
“Anh…” Cô muốn hỏi Tiêu Tân Thâm sao lại ở đây.
Cơ thể khó chịu nhắc nhở cô chuyện xảy ra tối qua. Hai má Sầm Niệm ửng đỏ, cô mất tự nhiên lại thẹn thùng quay đầu đi. Tiêu Tân Thâm nhìn cần cổ trần trụi của cô, trên làn da trắng nõn có rất nhiều dấu hôn, là dấu vết anh để lại tối qua.
Hồi ức quanh co khúc khuỷu tối qua lại hiện lên, Tiêu Tân Thâm cảm thấy đêm qua mình phát huy chưa tốt, Sầm Niệm cứ kêu đau. Anh còn muốn làm lại lần nữa để chứng minh bản thân. Tiêu Tân Thâm ôm lấy vòng eo nhỏ của Sầm Niệm từ phía sau, nụ hôn nóng bỏng phủ trên bờ lưng cô.
Sầm Niệm khẽ run trong lòng Tiêu Tân Thâm, cô nhỏ giọng hỏi: “Như vậy, là đủ rồi sao?”
Tiêu Tân Thâm ngẩn ra: “Sầm Niệm, em có ý gì?”
Sầm Niệm đưa lưng về phía anh, nói: “Anh không phải muốn ngủ với tôi sao…bây giờ đã ngủ rồi, tôi…”
“Đương nhiên không đủ, em cảm thấy bản thân mình đáng giá vậy ư? Ngủ một lần đã khiến tôi xuống tay thu mua chuỗi khách sạn kia vào thời cơ không thích hợp nhất. Sầm Niệm, em cũng không ngốc, nên biết hiện tại không phải thời gian thu mua tốt nhất.” Tiêu Tân Thâm bị hất nước lạnh, giọng nói lạnh đi vài phần.
Sau khi nói ra những lời này, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì, chẳng hề có cảm giác khoái chí sau khi trả thù thành công, ngược lại trong lòng như có thứ gì đó lấp kín.
Anh vốn muốn nói rằng, Sầm Niệm, chúng ta kết hôn đi, tôi sẽ đối xử tốt với em.
Những lời của Sầm Niệm đã đánh thức anh. Suýt nữa anh đã quên mất, chính miệng Sầm Niệm từng nói cô không thích anh, một chút cũng không.
Sắc mặt Sầm Niệm trắng bệch: “Vậy anh…”
Tiêu Tân Thâm thu lại vẻ lạnh lẽo ban nãy: “Em yên tâm, tôi đã nói thì giữ lời, nhưng mà tôi muốn em kết hôn với tôi.”
Sầm Niệm kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao?”
Tiêu Tân Thâm nâng cằm cô lên: “Tại sao? Em muốn nghe tôi nói tôi yêu em hay là tôi thích em? Em đừng nghĩ nhiều quá, Sầm Niệm.”
Anh còn đang ảo tưởng sau đó Sầm Niệm sẽ bày tỏ với anh, sẽ nói một câu “Tiêu Tân Thâm, em vẫn còn thích anh.”
Nhưng mà không có.
Sầm Niệm cắn môi dưới, gật đầu: “Vậy gia đình anh…?” Anh còn muốn trả thù cô ư?
“Em không cần bận tâm đến chuyện này.”
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên hạ xuống điểm đóng băng, Sầm Niệm cúi đầu nói: “Được, nhưng anh có thể…hôm nay đừng làm nữa không, tôi còn hơi đau, để lần khác được chứ?”
Tiêu Tân Thâm nhắm mắt lại tựa vào đầu giường: “Ừm.”
Sầm Niệm di chuyển cơ thể chầm chậm xuống giường. Cô mặc áo choàng tắm của khách sạn đi tắm rửa. Tiêu Tân Thâm đến phòng vệ sinh khác tắm rửa.
Sầm Niệm đi ra, đã thay xong quần áo, cô ngại ngùng bất an nhìn Tiêu Tân Thâm: “Tôi, tôi về trước.”
Tiêu Tân Thâm đang cài nút áo, anh nói: “Tôi đưa em về.”
Sầm Niệm gật đầu: “Cám ơn.”
Hai người sóng vai đi tới thang máy, rồi xuống bãi đỗ xe khách sạn.
“Hiện tại tôi đang ở Tứ Hoàn.” Sầm Niệm nói tên tiểu khu.
Tiêu Tân Thâm đã thuộc nằm lòng địa chỉ của cô, hai năm nay anh vẫn không nhịn được muốn biết những chuyện nhỏ nhặt về cô.
“Được.”
Dọc đường đi hai người không nói gì, lúc sắp tới Tiêu Tân Thâm quay đầu xe ở giao lộ: “Em còn đau không?”
Sầm Niệm xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Một chút…”
Tiêu Tân Thâm cũng hơi mất tự nhiên, anh tùy tiện đáp lại cô.
Tới cửa tiểu khu, Sầm Niệm tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
“Đừng quên nói chuyện kết hôn với ba em.” Tiêu Tân Thâm nói.
Sầm Niệm gật đầu: “Ừm.”
“Em về đi.” Tiêu Tân Thâm nhìn bóng lưng Sầm Niệm, trong lòng chẳng có chút vui sướng nào. Dùng cách thức như vậy chiếm được Sầm Niệm, anh cũng rất khinh thường chính mình.
“Ừm, tạm biệt.” Sầm Niệm quay đầu vẫy tay với anh.
Tiêu Tân Thâm gật đầu, thấy bóng dáng Sầm Niệm biến mất trong tầm mắt anh mới chậm rãi đạp chân ga.
Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, Sầm Niệm bước nhanh về nhà, cô treo áo khoác ở phía sau cánh cửa. Tối qua cô gạt ông Sầm nói mình trở về trường học, hiện tại ông đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
“Niệm Niệm, ba nấu cá cho con này.” Sáng nay ông Sầm nhận được tin, nói là có một khách sạn chuẩn bị thu mua chuỗi khách sạn gặp sự cố kia. Sau khi thu mua thành công, vấn đề hiện tại đương nhiên giải quyết dễ dàng.
Sầm Niệm thấy dáng vẻ thoải mái của ông Sầm, chóp mũi cô cay xè.
“Ba, con có chuyện nói với ba.”
Ông Sầm bưng đồ ăn ra, Sầm Niệm ngồi ở phòng ăn.
“Ba cũng có tin tốt nói với con.” Ông Sầm đưa đũa cho Sầm Niệm, “Niệm Niệm à…”
“Ba, con có người yêu rồi.” Sầm Niệm giành lên tiếng trước.
Ông Sầm sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Yêu nhau bao lâu rồi? Hai đứa làm thế nào quen biết nhau?”
Sầm Niệm dùng đũa lùa cơm, nói: “Là đàn anh ở trường đại học của con, bọn con yêu nhau một năm rồi, gia đình anh ấy hối thúc anh ấy kết hôn, con nghĩ tình cảm của con và anh ấy coi như ổn định, muốn thương lượng với ba một chút…”
Ông Sầm còn chưa kịp phản ứng, con gái mình vậy mà giấu chuyện yêu đương rất kín, bây giờ còn nói thẳng với ông là muốn kết hôn.
“Con nghĩ kỹ chưa? Gia đình cậu ta làm gì? Người ở đâu? Đối với con có tốt không?” Ông Sầm hỏi liên tục một đống vấn đề.
Sầm Niệm trả lời ông từng cái một.
Ông Sầm do dự một chút, nói: “Niệm Niệm, bây giờ con còn trẻ, kết hôn có phải hơi gấp không?”
Sầm Niệm nghiêm túc nói: “Ba, con thật sự rất thích anh ấy, anh ấy cũng đối với con tốt lắm, anh ấy lớn hơn con hai tuổi, bây giờ kết hôn cũng không tính là quá sớm.”
Ông Sầm thở dài, nói: “Haiz, ba cũng không phải muốn chia rẽ hai đứa, chỉ là cảm thấy bây giờ kết hôn thì gấp gáp quá, cha mẹ hai bên còn chưa gặp mặt, con…gia đình cậu ta thật sự tốt như con nói, lỡ như chê bai gia đình chúng ta thì làm sao? Mấy vấn đề này con đã thảo luận với cậu ta chưa?”
Sầm Niệm nói dối: “Ba, ba yên tâm, anh ấy đối với con tốt lắm, gia đình anh ấy cũng…cũng rất tán thành.”
Cô không biết gia đình Tiêu Tân Thâm có đồng ý hay không, nhưng anh nói việc này không thành vấn đề, cô tin tưởng anh.
Ông Sầm lại càm ràm hỏi han rất nhiều, ông cảm thán: “Con gái lớn rồi, chuyện yêu đương cũng phải chờ tới kết hôn mới nói với ba.”
Sầm Niệm nghẹn ngào nói: “Ba, con xin lỗi…”
Ông Sầm vỗ vai cô: “Nói xin lỗi gì chứ, con có thể kết hôn với người mình thích, ba vui còn không kịp đó.”
“Đúng rồi, ban nãy ba có chuyện gì muốn nói với con thế?” Sầm Niệm hỏi.
Ông Sầm: “Xem trí nhớ của ba này, cơm ăn sắp xong rồi còn chưa kể việc này với con, ba nghe nói có công ty chuẩn bị thu mua chuỗi khách sạn kia, thu mua thành công rồi việc phê duyệt lô hàng sẽ không còn vấn đề nữa.”
Sầm Niệm không nghĩ tới Tiêu Tân Thâm ra tay nhanh vậy: “Vậy là tốt rồi.”
Sắp tới kỳ nghỉ đông, quan hệ giữa Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm trở nên tế nhị. Hai người đều không xóa WeChat của đối phương, hai năm trước không liên lạc, hiện tại mối quan hệ khôi phục lại thời điểm mới quen biết. Thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, công việc của Tiêu Tân Thâm hình như rất bận rộn, thời điểm đó anh thường xuyên đi công tác. Tới thành phố khác, anh chủ động gửi tin nhắn cho Sầm Niệm, nói với cô mình đang ở đâu.
Mỗi lần Sầm Niệm nhận được tin nhắn của Tiêu Tân Thâm, trong lòng đều sẽ khó chịu một chút. Nếu trước đây hai người ở bên nhau… Đáng tiếc không có nhiều nếu như.
Đêm tết ông Táo, Tiêu Tân Thâm kết thúc công tác về nhà, sau khi hoàn thành việc thu mua, dưới sự sắp đặt của anh công ty mau chóng làm dự án về chuỗi khách sạn kiểu mới từ trung cấp đến cao cấp. Tiêu Thịnh rất hài lòng về chuyện này, trước đó Tiêu Tân Thâm kiên trì thu mua sớm, Tiêu Thịnh còn giữ ý kiến phản đối.
Tại bữa tiệc gia đình, Tiêu Thịnh khen ngợi không dứt về thành tích của con trai mình, Tiêu Tân Thâm cũng mượn cơ hội này nói chuyện kết hôn với Sầm Niệm.
Tiêu Thịnh giận tím mặt.
Lúc trước khi Tiêu Tân Thâm mới lên đại học, anh cố ý phản đối việc hôn sự với nhà họ Hạ, Hạ Xuân Hòa cũng đứng về phía Tiêu Tân Thâm, việc này liền bị bỏ qua. Tiêu Thịnh cũng không gấp gáp sắp đặt mối hôn sự khác cho Tiêu Tân Thâm, ông vốn định chờ sau khi anh tốt nghiệp chính thức tiếp nhận công ty rồi mới tính. Nào ngờ Tiêu Tân Thâm lại muốn kết hôn với một người phụ nữ gia cảnh bình thường.
Tiêu Tân Thâm bỏ lại một câu “Mặc kệ ba có đồng ý hay không, con đã quyết định cưới rồi”, sau đó anh đá cửa bỏ đi.
Ngày hôm sau anh lại trở về nhà cũ, đi tìm mẹ mình. Tuy rằng Minh Nhược Lan vẫn ở cùng dưới một mái nhà với Tiêu Thịnh, nhưng hai người ăn mặc ở đi lại không hề can thiệp nhau, giống như hai người xa lạ, nhiều năm vẫn vậy.
Chuyện hôm qua làm ầm lên, Tiêu Thịnh nổi giận ở nhà Minh Nhược Lan cũng nghe sơ qua.
“Mẹ biết con muốn nói gì, mẹ không đồng ý.” Minh Nhược Lan đang sao chép kinh Phật, sau khi đứa bé qua đời, bà đã có thói quen này.
Đây là câu trả lời nằm trong dự kiến của Tiêu Tân Thâm.
“Mẹ, con nghiêm túc, con muốn cưới cô ấy.” Tiêu Tân Thâm đứng thẳng lưng trước mặt Minh Nhược Lan, nghiêm túc lại kiên định nói.
Minh Nhược Lan đặt bút xuống: “Lúc trước khi ba con muốn kết hôn với mẹ, ông ấy cũng từng nói như vậy.”
Nhắc tới chuyện xưa, trên khuôn mặt Minh Nhược Lan chẳng có biểu cảm gì, như là đang nói tới chuyện không liên quan tới mình.
“Nhưng hiện tại con cũng thấy rồi. Hơn nữa, nhà họ Tiêu sẽ không bằng lòng để cô gái này vào cửa.”
Hồi đại học, Tiêu Tân Thâm có bảo phòng bếp trong nhà làm canh gà và món ăn cho hai ngày liên tục, mỗi sáng anh ra ngoài đều sai người đưa đi. Hơn nữa, Tiểu Hi vô tình để lộ chuyện, Minh Nhược Lan đã biết chuyện của Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm.
Bà từng đến cửa tiệm mà Sầm Niệm làm thêm, đã gặp cô gái này vài lần. Tài liệu của cô cũng nằm trong tay bà. Minh Nhược Lan không có ý kiến gì với cô, ngược lại còn rất thích cô gái chăm chỉ siêng năng này. Nhưng chính vì sự yêu thích qua vài lần gặp mặt đã khiến bà không đành lòng, không muốn để Sầm Niệm tiến vào nhà họ Tiêu ăn tươi nuốt sống này.
“Mẹ, con hy vọng mẹ có thể giúp con một lần.” Nhà họ Minh và nhà họ Tiêu nương tựa lẫn nhau, nếu nhà họ Minh bằng lòng ủng hộ anh, hôn sự của anh và Sầm Niệm có thể tiến hành một cách thuận lợi.
Minh Nhược Lan điềm tĩnh hỏi: “Con cho rằng mình có thể thích cô gái đó bao lâu? Nếu một ngày con thay lòng đổi dạ, vậy con bé phải làm sao?”
Tiêu Tân Thâm gằn từng tiếng trả lời: “Thưa mẹ không có chuyện đó đâu, con sẽ không phụ lòng cô ấy.”
Minh Nhược Lan đứng dậy, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ: “Mẹ cũng từng cho rằng ba con sẽ không phụ lòng mẹ, nhưng mà tình cảm thời trẻ có ai nói được chính xác chứ. Có đôi khi ngủ một giấc tỉnh lại, hoặc là trong lúc bất ngờ, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, tình cảm sẽ thay đổi. Sau này nhà họ Tiêu là của con, có bao nhiêu phụ nữ muốn tiếp cận con, con có thể chống lại những sự cám dỗ đó một năm hai năm, nhưng mà chuyện cả đời con lấy gì để cam đoan chứ?”
Tiêu Tân Thâm: “Mẹ, con chỉ cần Sầm Niệm, nếu nhà họ Tiêu không muốn người thừa kế tương lai cưới một cô gái bình thường, con có thể từ bỏ mọi thứ. Con có thể không dựa vào kinh tế mà nhà họ Tiêu cho con, con sẽ gắng sức nuôi cô ấy, cho cô ấy một tương lai yên ổn không lo cơm áo. Con chỉ cần cô ấy, con dám cam đoan với mẹ đó là chuyện cả đời, Tiêu Tân Thâm con nói được thì làm được.”
Minh Nhược Lan quay đầu nhìn con trai mình. Bà kinh ngạc cũng hơi khó tin, bà chợt cảm thấy đứa con mà mình tự tay nuôi lớn có chút xa lạ.
“Từ bỏ những thứ kia, con làm được không?”
Tiêu Tân Thâm: “Đối với con, cô ấy mới là quan trọng nhất.”
Minh Nhược Lan cười cười, thật lâu sau mới nói: “Con và ba con, thật sự chẳng giống nhau.”
Thời đó hai gia đình cần ổn định quyền thế ở Bắc Kinh, cố ý để hai người liên hôn. Tuy rằng Minh Nhược Lan phản đối, nhưng bà biết chuyện này không phải do bà làm chủ. Khi ấy Tiêu Thịnh đi lên từ khó khăn, đối với bà tốt lắm, lời tình tứ một đời một kiếp gì đó cũng nói rất nhiều. Cuối cùng khi hai người kết hôn, Minh Nhược Lan thật lòng yêu thương Tiêu Thịnh.
Nhưng sau đó thì sao? Tất cả đều thay đổi.
Minh Nhược Lan thỉnh thoảng cũng nhớ tới chuyện xưa, Tiêu Thịnh hồi trước có mấy phần thật lòng lại có mấy phần là vì củng cố gia tộc, bà cũng không biết rõ.
Tiêu Tân Thâm chẳng nói gì, anh im lặng chờ đợi câu trả lời của Minh Nhược Lan.
“Con đi công tác nhiều ngày, đã lâu rồi chưa gặp con bé phải không? Đi tìm Sầm Niệm ăn một bữa cơm đi.”
Tiêu Tân Thâm: “Mẹ, cám ơn mẹ.”
Minh Nhược Lan cười nói: “Không cần nói cám ơn mẹ, con hãy đối xử tốt với Sầm Niệm, đừng để con bé chịu uất ức.”
“Mẹ, mẹ hãy yên tâm.” Tiêu Tân Thâm lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, “Con đi trước.”
“Đi đi.” Minh Nhược Lan nói với anh.
Tiêu Tân Thâm rời khỏi nhà cũ, anh lấy ra di động gọi điện cho Sầm Niệm.
Điện thoại nhanh chóng nối máy: “A lô?”
Sầm Niệm một mình ở nhà quét dọn làm vệ sinh chuẩn bị mừng Tết, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Tân Thâm, cô hơi kinh ngạc.
“Em đang ở nhà?” Tiêu Tân Thâm ngồi trong xe.
Sầm Niệm: “Ừm.”
“Cùng nhau ăn bữa tối đi, anh tới đón em.”
Sầm Niệm: “Anh đi công tác về rồi à?”
Tiêu Tân Thâm: “Ừ.”
“Được.”
Tiêu Tân Thâm chạy tới Tứ Hoàn, sau khi đón Sầm Niệm anh đến nhà hàng riêng đã đặt trước ăn bữa tối. Trong bữa ăn, Sầm Niệm chủ động quan tâm hỏi han anh vài câu.
Tiêu Tân Thâm: “Ngày Tết đưa chú đến nhà anh ăn một bữa cơm.”
Sầm Niệm kinh ngạc nhìn anh: “Hở?”
Tiêu Tân Thâm gắp đồ ăn cho cô: “Bàn chuyện kết hôn.”
Chiếc đũa của Sầm Niệm suýt nữa rơi xuống: “Nhanh vậy ư?”
Tiêu Tân Thâm hơi nhíu mày: “Em không muốn?”
Sầm Niệm nhỏ giọng nói: “Không có, chỉ là nhanh quá, em hơi khẩn trương mà thôi.”
Tiêu Tân Thâm thản nhiên nói: “Em yên tâm.”
Sầm Niệm gật đầu, trong lòng thư thái hơn.
Ăn xong, Tiêu Tân Thâm chuẩn bị đưa Sầm Niệm về nhà. Cô đeo dây an toàn, đột nhiên nói: “Anh đưa em tới trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo được chứ?”
Tiêu Tân Thâm không hiểu hỏi: “Mua quần áo?”
Ngón tay cô khẩn trương cạy cạy dây an toàn: “Buổi tối…em ra ngoài gấp quá, không có mang quần áo để thay.”
Tiêu Tân Thâm cũng không có ý tưởng nào khác, chỉ đơn thuần muốn đưa Sầm Niệm đi ăn một bữa cơm thôi. Nhưng Sầm Niệm nói ra lời này, anh cũng có chút khó nhịn. Chuyện đêm đó phát lại trong đầu, những ký ức trên mây kích thích anh.
Hầu kết Tiêu Tân Thâm lăn lộn, giọng anh khàn đi mấy phần: “Được.”
Anh đưa Sầm Niệm đến trung tâm thương mại gần nhất, cô nhanh chóng mua vài bộ quần áo, chuẩn bị để ở nhà Tiêu Tân Thâm tắm rửa thay đổi.
Tiêu Tân Thâm chở Sầm Niệm chạy về phía căn hộ của mình. Anh có chút khó nhịn, nhấn ga cũng hấp tấp mấy phần.
Rốt cuộc tới căn hộ của anh, lần đầu tiên Sầm Niệm tới đây, cô quan sát căn hộ của anh. Tiêu Tân Thâm chưa từng đưa người khác đến đây, dép cũng là vừa rồi anh bảo Sầm Niệm mua luôn.
“Vào đi.”
Sầm Niệm thay dép hỏi: “Phòng tắm ở đâu thế?”
Tiêu Tân Thâm kéo cổ tay cô: “Anh đưa em đi, chúng ta cùng tắm.”
Sầm Niệm vội vàng bỏ tay anh ra, đỏ mặt nói: “Không, không cần đâu…tự em tắm được rồi.”
Màu mắt Tiêu Tân Thâm sâu thẳm: “Được, em nhanh lên.”
Sầm Niệm gật đầu, không dám nhìn biểu cảm của Tiêu Tân Thâm nữa, cô như chạy trối chết hướng về phòng tắm.
Tắm xong đi ra, Sầm Niệm sấy khô tóc, Tiêu Tân Thâm ở phòng khách chờ cô. Anh cũng đã tắm xong, sau khi cô đi ra anh tắt tivi.
Trong phòng khách chợt yên tĩnh.
Tiêu Tân Thâm chậm rãi đi qua, khi anh tới gần Sầm Niệm còn ngửi được mùi hương thoang thoảng.
“Anh, anh lát nữa có thể nhẹ chút không?” Sầm Niệm cúi đầu, thấy bóng dáng Tiêu Tân Thâm ở ngay trước mắt.
Hồi ức đêm đó cũng không tốt, Tiêu Tân Thâm tấn công mạnh mẽ, Sầm Niệm quả thật không thể chống đỡ. Nhưng cô căn bản không thể ngăn cản anh, một khi anh hành động rồi thì giống như không nghe được tiếng cô. Thế nên lần này cô đánh tiếng trước.
Bóng dáng cao lớn của Tiêu Tân Thâm bao phủ cô, mang theo mấy phần nghi hoặc: “Lần trước không thoải mái?”
Sầm Niệm rầu rĩ trả lời: “Ừm…”