Chương : 73
Edit: Spring13 / Beta: Sam
Trong hai năm nay, Sầm Niệm trải qua cuộc sống sinh viên bình thường. Tiêu Tân Thâm vẫn còn học nghiên cứu sinh ở đại học S, đồng thời dần dần tiếp nhận việc quản lý công ty. Trường học rất lớn, Sầm Niệm chưa từng gặp lại anh lần nào.
Chuyên ngành của hai người không cùng một khu dạy, phải đi qua hơn nửa cái trường. Mỗi lần tình cờ gặp gỡ trước kia chẳng qua là Tiêu Tân Thâm có âm mưu từ sớm.
Thỉnh thoảng khi cô xem Weibo, hoặc là đọc được tin tức tài chính kinh tế thì sẽ nhìn thấy Tiêu Tân Thâm. Giới truyền thông không tiếc lời khen ngợi đánh giá người nối nghiệp của Tiêu thị tương lai, anh vốn là đứa con trời nổi bật.
Sầm Niệm cũng sẽ bấm vào ảnh của anh nhìn một cái. Anh hình như thay đổi rất nhiều, cũng dường như không có thay đổi.
Khi tham dự sự kiện hoặc nhận phỏng vấn, anh luôn mặc trang phục chính thức. Nút áo sơ mi cài kín, âu phục vừa người tôn lên khí chất nghiêm nghị. Còn nhớ hồi đại học, Tiêu Tân Thâm rất thích mặc đồ thể thao, cũng rất thích cười. Nhưng trong bức ảnh anh vĩnh viễn mang vẻ ngạo mạn xa cách. Có lẽ đây mới là Tiêu Tân Thâm thực sự.
Hai người đều trở về quỹ đạo cuộc sống vốn thuộc về mình.
Cũng có lúc vào tết Âm lịch hay là lễ tình nhân, Sầm Niệm sẽ nhớ tới Tiêu Tân Thâm. Chiếc cà vạt chưa được tặng kia đặt ở chỗ sâu trong ngăn tủ của cô. Có tiếc nuối, nhưng cô tin tưởng thời gian sẽ chữa lành tất cả.
Mảnh giấy viết trước đó đã có dấu vết của thời gian, trở nên hơi ố vàng. Lúc này Sầm Niệm mới có thể thẳng thắn đối mặt với tâm ý của mình, nhưng đã không còn quan trọng nữa. Rất nhiều năm sau, cho đến khi chữ viết trên tờ giấy này biến mất, anh cũng sẽ không thấy tờ giấy này.
Xuân hạ thu đông quay đi quay lại.
Sầm Niệm cố gắng để cuộc sống của mình trở nên bận rộn, sống qua ngày thật tốt.
Học tập, luận văn, làm thêm.
Sau khi Tiêu Tân Thâm tiếp nhận công ty, khó tránh khỏi ở trường có người nhắc tới anh. Lúc rảnh rỗi Sầm Niệm cũng nghe được, mọi người nói anh chính là nam chính bá đạo từ trong tiểu thuyết bước ra. Diện mạo xuất chúng, gia cảnh cao sang, khiến người ta khó mà trèo cao. Sau đó bọn họ sẽ nhắc tới chuyện xưa giữa hai người, câu chuyện về Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm. Câu chuyện càng truyền đi càng sai sự thật, nhưng cũng có một chút là thật.
Tiêu Tân Thâm từng theo đuổi Sầm Niệm một cách rầm rộ. Tặng hoa đầy phòng ký túc cho cô, còn cùng cô đi học…
Nhiều như thế, câu chuyện từ miệng người khác kể ra Sầm Niệm mới ngẩn người nhớ tới, hóa ra cô và Tiêu Tân Thâm từng có một đoạn chuyện xưa lãng mạn như vậy.
Sau đó thì sao?
Sau đó, câu chuyện dù có lãng mạn bao nhiêu trong mắt mọi người, như là chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết cũng chỉ là lời nhàm tai bình thường. Dần dà mọi người gặp Sầm Niệm cũng sẽ không nhắc tới Tiêu Tân Thâm nữa. Câu chuyện có kể nhiều bao nhiêu mọi người cũng cảm thấy nhạt nhẽo, không đề cập tới nữa.
Hai người hoàn toàn khác biệt, cho dù ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả, giữa hai người vĩnh viễn tồn tại trở ngại. Không chỉ người ngoài, mà Sầm Niệm cũng nghĩ như vậy.
Tiêu Tân Thâm hoàn toàn tách khỏi cuộc sống của Sầm Niệm. Cô cũng từ đau khổ lúc đầu biến thành điềm tĩnh của hiện tại.
Tiêu Tân Thâm tham dự buổi họp báo quý mới của Tiêu thị, anh đích thân tuyên bố thu mua một khách sạn lớn trong nước, cùng với lịch trình quý mới của công ty.
Đứa con trời dưới ánh mắt của muôn người.
Khi Sầm Niệm xem đoạn video này, cô thật sự vui mừng cho anh. Cô chân thành hy vọng Tiêu Tân Thâm có thể luôn như vậy, vĩnh viễn là Tiêu Tân Thâm kiêu hãnh kia.
Mùa đông năm thứ tư đại học, ông Sầm mở một nhà máy ở vùng duyên hải, nhận được một đơn hàng lớn. Tại Bắc Kinh ông mua được căn nhà ở Tứ Hoàn, nói đây là của hồi môn chuẩn bị cho Sầm Niệm. Nếu sau này cô muốn ở lại Bắc Kinh thì cũng có một nơi ở ổn định.
Sầm Niệm đã suy nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về thành phố Giang. Bắc Kinh quá lớn, cô luôn cảm thấy mình rất bé nhỏ.
Trong xe buýt đông đúc, cơn gió gào thét bên tai. Ban đêm ngẩng đầu nhìn, không có một vì sao, chỉ có một dãy tòa lầu cái này cao hơn cái kia.
Câu chuyện vốn theo suy nghĩ của Sầm Niệm mà tiếp tục. Có lẽ mấy năm sau, cô sẽ nhìn thấy Tiêu Tân Thâm qua tin tức, anh sẽ kết hôn, sẽ có con. Còn có cuộc sống hạnh phúc đầm ấm, vĩnh viễn sẽ là anh ngồi tít trên cao.
Cô sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình, có lẽ sẽ vì tiền lương mà rầu rĩ, sẽ bị ông Sầm hối thúc kết hôn.
Nhưng sự phát triển của câu chuyện vẫn vượt qua dự kiến của Sầm Niệm.
Trước Tết, Sầm Niệm nhận được một cú điện thoại đòi nợ. Khi đó cô mới biết được việc kinh doanh của ông Sầm xảy ra vấn đề. Cô sốt ruột lo âu, nhưng chẳng có biện pháp nào.
Chuỗi khách sạn hợp tác với ông Sầm xảy ra việc chụp lén, gần như mỗi khách sạn đều có vấn đề. Vụ hợp tác dừng lại, lúc gần cuối năm, khách sạn không thể nào mua tiếp lô hàng đọng lại của ông Sầm. Công nhân cần tiền về nhà mừng Tết, tất cả số tiền trong ngân hàng của ông Sầm chẳng thấm vào đâu.
Có người tìm cách, gọi điện thoại cho Sầm Niệm. Khi đó cô mới biết trong khoảng thời gian này ba mình đã chịu áp lực gì, nhưng ông chẳng nói chữ nào với cô.
Sầm Niệm bình tĩnh lại, chuyện làm đầu tiên chính là liên hệ với người môi giới treo bảng bán nhà cho hai căn hộ. Cho dù số tiền đó không đủ, nhưng cũng hơn là không có gì.
Lúc ấy Sầm Niệm nói rất nhiều lời với ông Sầm: “Ba, ba đừng sợ, con còn có thể kiếm tiền, con có thể giúp ba trả, cùng lắm thì chúng ta làm lại từ đầu.”
Nhưng Sầm Niệm biết việc này không đơn giản như vậy.
Lô hàng đọng lại gần chục triệu, còn có tiền lương công nhân hàng triệu đồng. Nhưng dù có khó khăn bao nhiêu cô cũng muốn cùng ông Sầm vượt qua.
Hồi nhỏ ông Sầm chạy xe đạp đưa đón cô, lúc cô học cấp ba ông Sầm có nói: “Hồi tiểu học Niệm Niệm thấp bé, mùa đông thích trốn sau lưng ba, ba còn có thể chắn gió cho con. Bây giờ con trưởng thành rồi, ba chỉ sợ ngày nào đó con cao hơn nữa, ba không thể nào chắn gió cho con.”
Vào lúc cùng đường, Sầm Niệm nhận được điện thoại của Tiêu Tân Thâm.
Dãy số của anh vẫn lưu lại trong di động của Sầm Niệm, lúc trước dãy số đó gọi mỗi ngày, đã hai năm rồi nó chưa gọi tới.
Vậy nên khi điện thoại vang lên, Sầm Niệm còn tưởng rằng anh bấm nhầm rồi. Trước khi điện thoại sắp tự động ngắt máy thì Sầm Niệm mới bấm nút nhận cuộc gọi.
Âm thanh quen thuộc, nhưng giọng điệu thay đổi rất nhiều, anh nói: “Muốn giúp ba em, buổi chiều tới công ty tôi.” Điện thoại cúp ngay sau đó.
Sầm Niệm cười tự giễu, buổi chiều tới đúng hẹn. Đây là cơ hội cuối cùng, không ngờ cơ hội này vẫn là do Tiêu Tân Thâm ban cho.
Số phận trêu người, mà cô mới là người nực cười nhất.
Cô bị ngăn lại ngoài công ty, lúng túng xấu hổ, bảo vệ dùng ánh mắt khinh thường, còn tưởng rằng là người không có mắt muốn trèo cao.
Sầm Niệm cũng tưởng rằng Tiêu Tân Thâm cố ý đùa giỡn với mình, nhưng cô vẫn chờ đợi, cho đến khi trợ lý Chu Nham của anh đưa thẻ phòng. Hóa ra là vậy, Sầm Niệm cười mỉa mai, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Buổi tối, đúng tám giờ Sầm Niệm tới khách sạn. Cô đi vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất cần quẹt thẻ, khách sạn tráng lệ, khu thương mại CBD ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng. Cô bước đi trên mặt nền đá cẩm thạch bóng loáng như là bị kim châm.
Tới ngoài phòng, Sầm Niệm gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Tiêu Tân Thâm truyền ra từ bên trong cánh cửa.
Nhịp tim Sầm Niệm đập nhanh hơn, đủ loại cảm giác đan xen trong lòng. Sau khi mở cửa ra, Tiêu Tân Thâm mặc áo choàng tắm, anh vừa tắm xong. Sợi tóc đen nhánh rũ trên trán, trong ánh mắt đều là vẻ lạnh lùng.
Hai người đã lâu không gặp, khi gặp lại thì thành ra thế này.
Anh bưng ly rượu đỏ lắc lư, khẽ nhấp một ngụm.
“Sầm Niệm, kết quả là em còn chưa phải là của tôi.” Tiêu Tân Thâm thốt ra lời này, trong lòng lại chẳng thoải mái chút nào.
Buổi chiều anh nhất thời có một cuộc họp, anh vốn muốn ở công ty bàn chuyện này với Sầm Niệm, cuối cùng chỉ đành kéo tới buổi tối rồi bàn bạc.
Sau khi chuỗi khách sạn kia gặp sự cố, công ty bắt đầu lên kế hoạch thu mua. Đợi khi sự việc nhốn nháo thêm một thời gian, Tiêu thị sẽ ra tay thu mua. Anh đương nhiên cũng để ý tới tình hình gần đây của ba Sầm Niệm.
Anh vốn có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng khi anh biết được Sầm Niệm chuẩn bị bán nhà lấy tiền, rốt cuộc anh không thể ngồi yên được nữa.
Còn nhớ khi Sầm Niệm vừa dọn vào nhà mới, cô vui vẻ chia sẻ với anh từng chi tiết và góc nhà do cô thiết kế. Lúc ấy anh cố ý nói: “Đợi khi tôi tới cửa cầu hôn, tôi sẽ tự xem.”
Tiêu Tân Thâm đã nghĩ rất nhiều, Sầm Niệm có thể chủ động gọi điện thoại cho anh, một khi cô mở miệng thì anh sẽ giúp cô. Nhưng cuối cùng anh vẫn không ngồi yên trước.
Tiêu Tân Thâm muốn dùng chuyện này ép Sầm Niệm kết hôn với anh. Không nghĩ tới, anh sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi lại đê hèn này để chiếm được một người.
Sầm Niệm xuất hiện trước mặt anh, anh bình tĩnh như thường nhìn cô.
Lúc cô không biết, thực ra anh từng lén đến trường nhìn cô. Có đôi khi anh thật sự nhớ cô đến mức khó chịu, nhưng chỉ có thể từ một nơi bí mật gần đó nhìn cô từ xa một cái.
Sầm Niệm chẳng nói gì, chỉ đứng ở cửa. Tiêu Tân Thâm cũng chẳng nói ra câu nào.
Nếu bây giờ Sầm Niệm từ chối anh, anh vẫn sẽ ra tay giúp ba cô. Anh thậm chí có phần hèn mọn mong chờ cô sẽ từ chối anh. Thế thì anh còn có thể dễ chịu một chút. Anh còn có thể lừa bản thân có lẽ Sầm Niệm từng thích mình, anh không muốn Sầm Niệm vì việc này mà chịu khuất phục.
Nào ngờ, Sầm Niệm vươn tay, động tác rất chậm, ngón tay hơi run rẩy cởi ra từng chiếc quần áo. Tiêu Tân Thâm bỗng chốc bật dậy, ôm Sầm Niệm vào phòng ngủ.
Đêm nay hai người đều rất khó chịu. Khoảnh khắc Tiêu Tân Thâm tiến vào, Sầm Niệm nắm chặt bờ vai anh, cô nhắm chặt hai mắt, cánh môi đều run rẩy.
Đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của Tiêu Tân Thâm, anh tưởng rằng Sầm Niệm và Văn Ích Dương…
Anh muốn chậm lại động tác, nhưng nỗi xung động vẫn đánh bại lý trí còn sót lại. Nụ hôn của anh dừng ở môi cô, vành tai cô, cổ cô. Để lại từng dấu vết, động tác càng ngang ngược hơn. Cuối cùng môi lưỡi anh quấn lấy Sầm Niệm, đây là nụ hôn thứ hai của hai người.
Đợi khi kết thúc, Tiêu Tân Thâm mới buông lỏng Sầm Niệm ra. Ánh mắt cô ngấn lệ, bờ môi sưng đỏ, hơi thở dồn dập. Tiêu Tân Thâm nhìn mắt cô, bốn mắt nhìn nhau lún vào thật sâu.
Sầm Niệm cố gắng phối hợp với anh, nhưng cô không biết làm như vậy có thể khiến mình dễ chịu chút không.
Nụ hôn của anh lại hạ xuống, Sầm Niệm bám bờ vai anh, nghẹn ngào nói: “Xin anh, dừng lại được không…thật sự đau quá…”
Hiện tại toàn thân cô đau nhức, không còn chút sức lực dư thừa.
Tiêu Tân Thâm dừng động tác.
Sầm Niệm cầm cự chờ hành động tiếp tục, Tiêu Tân Thâm lại xoay người nằm bên cạnh cô. Cô nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị ngồi dậy mặc quần áo bỏ đi.
“Ss…” Cô còn chưa nhổm dậy, nỗi đau đã truyền tới.
Cổ tay cô bị túm lại, Tiêu Tân Thâm bá đạo kéo cô qua nằm trở về giường: “Ngủ.”
Sầm Niệm do dự một lát vẫn nằm xuống.
Đêm nay Tiêu Tân Thâm hiếm khi ngủ ngon giấc, một đêm không mộng mị. Sầm Niệm lại trằn trọc khó ngủ. Nhưng cánh tay Tiêu Tân Thâm siết chặt lấy cô, cô chỉ có thể tìm vị trí ngủ trong lòng anh.
Sáng hôm sau, Tiêu Tân Thâm tỉnh lại sớm hơn Sầm Niệm. Anh nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, lông mi thật dài rũ xuống, tựa như con bướm bay mệt rồi, dừng lại trong lòng anh tạm nghỉ ngơi.
Tiêu Tân Thâm đã tưởng tượng rất nhiều lần, mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy khuôn mặt của Sầm Niệm. Hơi thở đều đặn của cô phả trên cánh tay anh hơi ngưa ngứa, Tiêu Tân Thâm cong khóe miệng, tay anh đã tê rần nhưng cô còn chưa tỉnh dậy.
Có thể sống như vậy cả đời không? Tiêu Tân Thâm mơ tưởng.
Trong hai năm nay, Sầm Niệm trải qua cuộc sống sinh viên bình thường. Tiêu Tân Thâm vẫn còn học nghiên cứu sinh ở đại học S, đồng thời dần dần tiếp nhận việc quản lý công ty. Trường học rất lớn, Sầm Niệm chưa từng gặp lại anh lần nào.
Chuyên ngành của hai người không cùng một khu dạy, phải đi qua hơn nửa cái trường. Mỗi lần tình cờ gặp gỡ trước kia chẳng qua là Tiêu Tân Thâm có âm mưu từ sớm.
Thỉnh thoảng khi cô xem Weibo, hoặc là đọc được tin tức tài chính kinh tế thì sẽ nhìn thấy Tiêu Tân Thâm. Giới truyền thông không tiếc lời khen ngợi đánh giá người nối nghiệp của Tiêu thị tương lai, anh vốn là đứa con trời nổi bật.
Sầm Niệm cũng sẽ bấm vào ảnh của anh nhìn một cái. Anh hình như thay đổi rất nhiều, cũng dường như không có thay đổi.
Khi tham dự sự kiện hoặc nhận phỏng vấn, anh luôn mặc trang phục chính thức. Nút áo sơ mi cài kín, âu phục vừa người tôn lên khí chất nghiêm nghị. Còn nhớ hồi đại học, Tiêu Tân Thâm rất thích mặc đồ thể thao, cũng rất thích cười. Nhưng trong bức ảnh anh vĩnh viễn mang vẻ ngạo mạn xa cách. Có lẽ đây mới là Tiêu Tân Thâm thực sự.
Hai người đều trở về quỹ đạo cuộc sống vốn thuộc về mình.
Cũng có lúc vào tết Âm lịch hay là lễ tình nhân, Sầm Niệm sẽ nhớ tới Tiêu Tân Thâm. Chiếc cà vạt chưa được tặng kia đặt ở chỗ sâu trong ngăn tủ của cô. Có tiếc nuối, nhưng cô tin tưởng thời gian sẽ chữa lành tất cả.
Mảnh giấy viết trước đó đã có dấu vết của thời gian, trở nên hơi ố vàng. Lúc này Sầm Niệm mới có thể thẳng thắn đối mặt với tâm ý của mình, nhưng đã không còn quan trọng nữa. Rất nhiều năm sau, cho đến khi chữ viết trên tờ giấy này biến mất, anh cũng sẽ không thấy tờ giấy này.
Xuân hạ thu đông quay đi quay lại.
Sầm Niệm cố gắng để cuộc sống của mình trở nên bận rộn, sống qua ngày thật tốt.
Học tập, luận văn, làm thêm.
Sau khi Tiêu Tân Thâm tiếp nhận công ty, khó tránh khỏi ở trường có người nhắc tới anh. Lúc rảnh rỗi Sầm Niệm cũng nghe được, mọi người nói anh chính là nam chính bá đạo từ trong tiểu thuyết bước ra. Diện mạo xuất chúng, gia cảnh cao sang, khiến người ta khó mà trèo cao. Sau đó bọn họ sẽ nhắc tới chuyện xưa giữa hai người, câu chuyện về Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm. Câu chuyện càng truyền đi càng sai sự thật, nhưng cũng có một chút là thật.
Tiêu Tân Thâm từng theo đuổi Sầm Niệm một cách rầm rộ. Tặng hoa đầy phòng ký túc cho cô, còn cùng cô đi học…
Nhiều như thế, câu chuyện từ miệng người khác kể ra Sầm Niệm mới ngẩn người nhớ tới, hóa ra cô và Tiêu Tân Thâm từng có một đoạn chuyện xưa lãng mạn như vậy.
Sau đó thì sao?
Sau đó, câu chuyện dù có lãng mạn bao nhiêu trong mắt mọi người, như là chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết cũng chỉ là lời nhàm tai bình thường. Dần dà mọi người gặp Sầm Niệm cũng sẽ không nhắc tới Tiêu Tân Thâm nữa. Câu chuyện có kể nhiều bao nhiêu mọi người cũng cảm thấy nhạt nhẽo, không đề cập tới nữa.
Hai người hoàn toàn khác biệt, cho dù ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả, giữa hai người vĩnh viễn tồn tại trở ngại. Không chỉ người ngoài, mà Sầm Niệm cũng nghĩ như vậy.
Tiêu Tân Thâm hoàn toàn tách khỏi cuộc sống của Sầm Niệm. Cô cũng từ đau khổ lúc đầu biến thành điềm tĩnh của hiện tại.
Tiêu Tân Thâm tham dự buổi họp báo quý mới của Tiêu thị, anh đích thân tuyên bố thu mua một khách sạn lớn trong nước, cùng với lịch trình quý mới của công ty.
Đứa con trời dưới ánh mắt của muôn người.
Khi Sầm Niệm xem đoạn video này, cô thật sự vui mừng cho anh. Cô chân thành hy vọng Tiêu Tân Thâm có thể luôn như vậy, vĩnh viễn là Tiêu Tân Thâm kiêu hãnh kia.
Mùa đông năm thứ tư đại học, ông Sầm mở một nhà máy ở vùng duyên hải, nhận được một đơn hàng lớn. Tại Bắc Kinh ông mua được căn nhà ở Tứ Hoàn, nói đây là của hồi môn chuẩn bị cho Sầm Niệm. Nếu sau này cô muốn ở lại Bắc Kinh thì cũng có một nơi ở ổn định.
Sầm Niệm đã suy nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về thành phố Giang. Bắc Kinh quá lớn, cô luôn cảm thấy mình rất bé nhỏ.
Trong xe buýt đông đúc, cơn gió gào thét bên tai. Ban đêm ngẩng đầu nhìn, không có một vì sao, chỉ có một dãy tòa lầu cái này cao hơn cái kia.
Câu chuyện vốn theo suy nghĩ của Sầm Niệm mà tiếp tục. Có lẽ mấy năm sau, cô sẽ nhìn thấy Tiêu Tân Thâm qua tin tức, anh sẽ kết hôn, sẽ có con. Còn có cuộc sống hạnh phúc đầm ấm, vĩnh viễn sẽ là anh ngồi tít trên cao.
Cô sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình, có lẽ sẽ vì tiền lương mà rầu rĩ, sẽ bị ông Sầm hối thúc kết hôn.
Nhưng sự phát triển của câu chuyện vẫn vượt qua dự kiến của Sầm Niệm.
Trước Tết, Sầm Niệm nhận được một cú điện thoại đòi nợ. Khi đó cô mới biết được việc kinh doanh của ông Sầm xảy ra vấn đề. Cô sốt ruột lo âu, nhưng chẳng có biện pháp nào.
Chuỗi khách sạn hợp tác với ông Sầm xảy ra việc chụp lén, gần như mỗi khách sạn đều có vấn đề. Vụ hợp tác dừng lại, lúc gần cuối năm, khách sạn không thể nào mua tiếp lô hàng đọng lại của ông Sầm. Công nhân cần tiền về nhà mừng Tết, tất cả số tiền trong ngân hàng của ông Sầm chẳng thấm vào đâu.
Có người tìm cách, gọi điện thoại cho Sầm Niệm. Khi đó cô mới biết trong khoảng thời gian này ba mình đã chịu áp lực gì, nhưng ông chẳng nói chữ nào với cô.
Sầm Niệm bình tĩnh lại, chuyện làm đầu tiên chính là liên hệ với người môi giới treo bảng bán nhà cho hai căn hộ. Cho dù số tiền đó không đủ, nhưng cũng hơn là không có gì.
Lúc ấy Sầm Niệm nói rất nhiều lời với ông Sầm: “Ba, ba đừng sợ, con còn có thể kiếm tiền, con có thể giúp ba trả, cùng lắm thì chúng ta làm lại từ đầu.”
Nhưng Sầm Niệm biết việc này không đơn giản như vậy.
Lô hàng đọng lại gần chục triệu, còn có tiền lương công nhân hàng triệu đồng. Nhưng dù có khó khăn bao nhiêu cô cũng muốn cùng ông Sầm vượt qua.
Hồi nhỏ ông Sầm chạy xe đạp đưa đón cô, lúc cô học cấp ba ông Sầm có nói: “Hồi tiểu học Niệm Niệm thấp bé, mùa đông thích trốn sau lưng ba, ba còn có thể chắn gió cho con. Bây giờ con trưởng thành rồi, ba chỉ sợ ngày nào đó con cao hơn nữa, ba không thể nào chắn gió cho con.”
Vào lúc cùng đường, Sầm Niệm nhận được điện thoại của Tiêu Tân Thâm.
Dãy số của anh vẫn lưu lại trong di động của Sầm Niệm, lúc trước dãy số đó gọi mỗi ngày, đã hai năm rồi nó chưa gọi tới.
Vậy nên khi điện thoại vang lên, Sầm Niệm còn tưởng rằng anh bấm nhầm rồi. Trước khi điện thoại sắp tự động ngắt máy thì Sầm Niệm mới bấm nút nhận cuộc gọi.
Âm thanh quen thuộc, nhưng giọng điệu thay đổi rất nhiều, anh nói: “Muốn giúp ba em, buổi chiều tới công ty tôi.” Điện thoại cúp ngay sau đó.
Sầm Niệm cười tự giễu, buổi chiều tới đúng hẹn. Đây là cơ hội cuối cùng, không ngờ cơ hội này vẫn là do Tiêu Tân Thâm ban cho.
Số phận trêu người, mà cô mới là người nực cười nhất.
Cô bị ngăn lại ngoài công ty, lúng túng xấu hổ, bảo vệ dùng ánh mắt khinh thường, còn tưởng rằng là người không có mắt muốn trèo cao.
Sầm Niệm cũng tưởng rằng Tiêu Tân Thâm cố ý đùa giỡn với mình, nhưng cô vẫn chờ đợi, cho đến khi trợ lý Chu Nham của anh đưa thẻ phòng. Hóa ra là vậy, Sầm Niệm cười mỉa mai, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Buổi tối, đúng tám giờ Sầm Niệm tới khách sạn. Cô đi vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất cần quẹt thẻ, khách sạn tráng lệ, khu thương mại CBD ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng. Cô bước đi trên mặt nền đá cẩm thạch bóng loáng như là bị kim châm.
Tới ngoài phòng, Sầm Niệm gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Tiêu Tân Thâm truyền ra từ bên trong cánh cửa.
Nhịp tim Sầm Niệm đập nhanh hơn, đủ loại cảm giác đan xen trong lòng. Sau khi mở cửa ra, Tiêu Tân Thâm mặc áo choàng tắm, anh vừa tắm xong. Sợi tóc đen nhánh rũ trên trán, trong ánh mắt đều là vẻ lạnh lùng.
Hai người đã lâu không gặp, khi gặp lại thì thành ra thế này.
Anh bưng ly rượu đỏ lắc lư, khẽ nhấp một ngụm.
“Sầm Niệm, kết quả là em còn chưa phải là của tôi.” Tiêu Tân Thâm thốt ra lời này, trong lòng lại chẳng thoải mái chút nào.
Buổi chiều anh nhất thời có một cuộc họp, anh vốn muốn ở công ty bàn chuyện này với Sầm Niệm, cuối cùng chỉ đành kéo tới buổi tối rồi bàn bạc.
Sau khi chuỗi khách sạn kia gặp sự cố, công ty bắt đầu lên kế hoạch thu mua. Đợi khi sự việc nhốn nháo thêm một thời gian, Tiêu thị sẽ ra tay thu mua. Anh đương nhiên cũng để ý tới tình hình gần đây của ba Sầm Niệm.
Anh vốn có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng khi anh biết được Sầm Niệm chuẩn bị bán nhà lấy tiền, rốt cuộc anh không thể ngồi yên được nữa.
Còn nhớ khi Sầm Niệm vừa dọn vào nhà mới, cô vui vẻ chia sẻ với anh từng chi tiết và góc nhà do cô thiết kế. Lúc ấy anh cố ý nói: “Đợi khi tôi tới cửa cầu hôn, tôi sẽ tự xem.”
Tiêu Tân Thâm đã nghĩ rất nhiều, Sầm Niệm có thể chủ động gọi điện thoại cho anh, một khi cô mở miệng thì anh sẽ giúp cô. Nhưng cuối cùng anh vẫn không ngồi yên trước.
Tiêu Tân Thâm muốn dùng chuyện này ép Sầm Niệm kết hôn với anh. Không nghĩ tới, anh sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi lại đê hèn này để chiếm được một người.
Sầm Niệm xuất hiện trước mặt anh, anh bình tĩnh như thường nhìn cô.
Lúc cô không biết, thực ra anh từng lén đến trường nhìn cô. Có đôi khi anh thật sự nhớ cô đến mức khó chịu, nhưng chỉ có thể từ một nơi bí mật gần đó nhìn cô từ xa một cái.
Sầm Niệm chẳng nói gì, chỉ đứng ở cửa. Tiêu Tân Thâm cũng chẳng nói ra câu nào.
Nếu bây giờ Sầm Niệm từ chối anh, anh vẫn sẽ ra tay giúp ba cô. Anh thậm chí có phần hèn mọn mong chờ cô sẽ từ chối anh. Thế thì anh còn có thể dễ chịu một chút. Anh còn có thể lừa bản thân có lẽ Sầm Niệm từng thích mình, anh không muốn Sầm Niệm vì việc này mà chịu khuất phục.
Nào ngờ, Sầm Niệm vươn tay, động tác rất chậm, ngón tay hơi run rẩy cởi ra từng chiếc quần áo. Tiêu Tân Thâm bỗng chốc bật dậy, ôm Sầm Niệm vào phòng ngủ.
Đêm nay hai người đều rất khó chịu. Khoảnh khắc Tiêu Tân Thâm tiến vào, Sầm Niệm nắm chặt bờ vai anh, cô nhắm chặt hai mắt, cánh môi đều run rẩy.
Đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của Tiêu Tân Thâm, anh tưởng rằng Sầm Niệm và Văn Ích Dương…
Anh muốn chậm lại động tác, nhưng nỗi xung động vẫn đánh bại lý trí còn sót lại. Nụ hôn của anh dừng ở môi cô, vành tai cô, cổ cô. Để lại từng dấu vết, động tác càng ngang ngược hơn. Cuối cùng môi lưỡi anh quấn lấy Sầm Niệm, đây là nụ hôn thứ hai của hai người.
Đợi khi kết thúc, Tiêu Tân Thâm mới buông lỏng Sầm Niệm ra. Ánh mắt cô ngấn lệ, bờ môi sưng đỏ, hơi thở dồn dập. Tiêu Tân Thâm nhìn mắt cô, bốn mắt nhìn nhau lún vào thật sâu.
Sầm Niệm cố gắng phối hợp với anh, nhưng cô không biết làm như vậy có thể khiến mình dễ chịu chút không.
Nụ hôn của anh lại hạ xuống, Sầm Niệm bám bờ vai anh, nghẹn ngào nói: “Xin anh, dừng lại được không…thật sự đau quá…”
Hiện tại toàn thân cô đau nhức, không còn chút sức lực dư thừa.
Tiêu Tân Thâm dừng động tác.
Sầm Niệm cầm cự chờ hành động tiếp tục, Tiêu Tân Thâm lại xoay người nằm bên cạnh cô. Cô nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị ngồi dậy mặc quần áo bỏ đi.
“Ss…” Cô còn chưa nhổm dậy, nỗi đau đã truyền tới.
Cổ tay cô bị túm lại, Tiêu Tân Thâm bá đạo kéo cô qua nằm trở về giường: “Ngủ.”
Sầm Niệm do dự một lát vẫn nằm xuống.
Đêm nay Tiêu Tân Thâm hiếm khi ngủ ngon giấc, một đêm không mộng mị. Sầm Niệm lại trằn trọc khó ngủ. Nhưng cánh tay Tiêu Tân Thâm siết chặt lấy cô, cô chỉ có thể tìm vị trí ngủ trong lòng anh.
Sáng hôm sau, Tiêu Tân Thâm tỉnh lại sớm hơn Sầm Niệm. Anh nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, lông mi thật dài rũ xuống, tựa như con bướm bay mệt rồi, dừng lại trong lòng anh tạm nghỉ ngơi.
Tiêu Tân Thâm đã tưởng tượng rất nhiều lần, mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy khuôn mặt của Sầm Niệm. Hơi thở đều đặn của cô phả trên cánh tay anh hơi ngưa ngứa, Tiêu Tân Thâm cong khóe miệng, tay anh đã tê rần nhưng cô còn chưa tỉnh dậy.
Có thể sống như vậy cả đời không? Tiêu Tân Thâm mơ tưởng.