Chương 20: Nhân Duyên Trói Buộc
Edit: Astute Nguyễn
Lúc trở về dinh thự, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, suốt dọc đường cả hai đều im lặng, một câu cũng chẳng hé răng. Vừa bước vào cửa, Đan Quế đã vội vàng tiến lên, nó nhìn Ước Tố từ trên xuống dưới, hốt hoảng hỏi ngay như sợ cô có sơ suất gì: "Tiểu thư không sao chứ?"
Ước Tố còn chưa kịp trả lời, đã bị Triệu Hựu Sâm tóm chặt tay, cô nhìn về phía Triệu Hựu Sâm, hắn một mặt âm trầm: "Cùng tôi lên lầu."
Ước Tố không dám phản bác, chỉ nhẹ nhàng đẩy Đan Quế ra: "Ta cùng Thiếu soái có đôi lời muốn nói, em đi nghỉ ngơi trước đi."
"Tiểu thư..."
Biểu cảm trên mặt Đan Quế như muốn khóc tới nơi, Ước Tố nhìn Đan Quế lắc lắc đầu, rồi theo Triệu Hựu Sâm lên lầu.
Hai người vừa tiến vào phòng ngủ, Triệu Hựu Sâm đã khoá trái cửa lại, Ước Tố có chút sợ hãi, lùi lại cách xa hắn một chút rồi nói: "Thiếu soái muốn nói với ta chuyện gì?"
"Cô và tên họ Tạ, có giao ước nhỉ."
"Không có," Ước Tố không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt mà đáp, "Ta cũng không ngờ sẽ gặp được anh ấy ở nơi đó."
"Vậy cô vì sao lại ra sức khước từ, không định nhờ tôi đi theo?" Triệu Hựu Sâm bước một bước lại gần, thân hình cao lớn mang đến từng đợt áp lực vô hình, "Là vì không muốn để tôi phát hiện đó là nơi các người hẹn hò, hay là sợ tôi làm cô mất mặt, cảm thấy tôi không có tư cách can dự vào quá khứ của cô?"
Ước Tố không còn đường lui, đứng ở mép giường cố giữ thần sắc bình tĩnh mà nhìn hắn: "Ta và Tạ Hướng Mặc, đã rất lâu rồi không còn quan hệ, chỉ là hai lần gặp phải, đều là ngẫu nhiên, chính ta cũng không biết, sao lại trùng hợp như vậy. Thiếu soái cũng biết, anh ấy đã từ hôn, một người từng phụ ta như vậy, ta tuyệt đối không còn có bất cứ quan hệ gì."
"Thật không?" Triệu Hựu Sâm hừ lạnh một tiếng, "Nhưng trong lòng cô vẫn còn có hắn ta, không phải sao?"
Ước Tố lập tức á khẩu không trả lời được, cô biết, dù nói trong lòng không có Tạ Hướng Mặc, Triệu Hựu Sâm cũng sẽ không tin, hắn hoài nghi bọn họ, hắn là kiểu người như vậy, uy tín vốn dĩ không dung bất cứ khiêu khích nào.
Huống chi, trong lòng cô quả thật là có Tạ Hướng Mặc.
Anh là người duy nhất cô từng thích, cho dù rời đi nhiều năm, cô vẫn không thể vì thế mà quên được hoàn toàn.
Hôn nhân cùng với Triệu Hựu Sâm vốn dĩ là thân bất do kỷ, nhưng cô biết, chỉ từ khoảnh khắc gả cho hắn kia, bản thân không thể có nửa tâm tư phản bội hắn được.
Cô không cược nổi tính mạng cả nhà mình.
Hắn có thể ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nhưng cô thì không.
Đây là cái giá phải trả cho cuộc hôn nhân này.
"Nhưng ta sẽ không phản bội ngài, cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khiến ngài hổ thẹn. Tuy rằng ta không biết Thiếu soái vì sao lại cưới ta, nhưng ta nhất định sẽ làm tốt việc bản thân nên làm..."
"Cô chỉ biết nói mấy câu đó sao? Tôi hỏi cô trong lòng có phải vẫn còn có hắn hay không!"
"Thiếu soái sao lại hùng hổ doạ người như vậy, trong lòng ngài cũng đâu có ta, ngài ở bên ngoài cùng Chu tiểu thư hay là Lý tiểu thư, ta chưa bao giờ có tư cách nói đến, chẳng lẽ bởi vì ta là nữ nên ngài mới trách móc nặng nề với ta sao? Ta không định quấn lấy ngài, ngài cũng không cần thiết hết lần này đến lần khác nhục mạ ta, nghi ngờ ta!" Giọng Ước Tố không tự chủ mà cất cao, "Nếu ngài không hài lòng với ta, có thể ly hôn bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối không có nửa phần bất mãn."
"Cô vẫn luôn nghĩ như vậy, hay là đang lấy cớ để trốn tránh tôi?"
Triệu Hựu Sâm đột nhiên nghiêng về phía trước, Ước Tố không còn đường lui, nháy mắt đã bị hắn đè trên giường, cô co gối, có chút chật vật né tránh hắn đụng vào, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm hắn, không chịu lùi bước.
"Trong lòng tôi không có em ư?"
Lúc trở về dinh thự, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, suốt dọc đường cả hai đều im lặng, một câu cũng chẳng hé răng. Vừa bước vào cửa, Đan Quế đã vội vàng tiến lên, nó nhìn Ước Tố từ trên xuống dưới, hốt hoảng hỏi ngay như sợ cô có sơ suất gì: "Tiểu thư không sao chứ?"
Ước Tố còn chưa kịp trả lời, đã bị Triệu Hựu Sâm tóm chặt tay, cô nhìn về phía Triệu Hựu Sâm, hắn một mặt âm trầm: "Cùng tôi lên lầu."
Ước Tố không dám phản bác, chỉ nhẹ nhàng đẩy Đan Quế ra: "Ta cùng Thiếu soái có đôi lời muốn nói, em đi nghỉ ngơi trước đi."
"Tiểu thư..."
Biểu cảm trên mặt Đan Quế như muốn khóc tới nơi, Ước Tố nhìn Đan Quế lắc lắc đầu, rồi theo Triệu Hựu Sâm lên lầu.
Hai người vừa tiến vào phòng ngủ, Triệu Hựu Sâm đã khoá trái cửa lại, Ước Tố có chút sợ hãi, lùi lại cách xa hắn một chút rồi nói: "Thiếu soái muốn nói với ta chuyện gì?"
"Cô và tên họ Tạ, có giao ước nhỉ."
"Không có," Ước Tố không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt mà đáp, "Ta cũng không ngờ sẽ gặp được anh ấy ở nơi đó."
"Vậy cô vì sao lại ra sức khước từ, không định nhờ tôi đi theo?" Triệu Hựu Sâm bước một bước lại gần, thân hình cao lớn mang đến từng đợt áp lực vô hình, "Là vì không muốn để tôi phát hiện đó là nơi các người hẹn hò, hay là sợ tôi làm cô mất mặt, cảm thấy tôi không có tư cách can dự vào quá khứ của cô?"
Ước Tố không còn đường lui, đứng ở mép giường cố giữ thần sắc bình tĩnh mà nhìn hắn: "Ta và Tạ Hướng Mặc, đã rất lâu rồi không còn quan hệ, chỉ là hai lần gặp phải, đều là ngẫu nhiên, chính ta cũng không biết, sao lại trùng hợp như vậy. Thiếu soái cũng biết, anh ấy đã từ hôn, một người từng phụ ta như vậy, ta tuyệt đối không còn có bất cứ quan hệ gì."
"Thật không?" Triệu Hựu Sâm hừ lạnh một tiếng, "Nhưng trong lòng cô vẫn còn có hắn ta, không phải sao?"
Ước Tố lập tức á khẩu không trả lời được, cô biết, dù nói trong lòng không có Tạ Hướng Mặc, Triệu Hựu Sâm cũng sẽ không tin, hắn hoài nghi bọn họ, hắn là kiểu người như vậy, uy tín vốn dĩ không dung bất cứ khiêu khích nào.
Huống chi, trong lòng cô quả thật là có Tạ Hướng Mặc.
Anh là người duy nhất cô từng thích, cho dù rời đi nhiều năm, cô vẫn không thể vì thế mà quên được hoàn toàn.
Hôn nhân cùng với Triệu Hựu Sâm vốn dĩ là thân bất do kỷ, nhưng cô biết, chỉ từ khoảnh khắc gả cho hắn kia, bản thân không thể có nửa tâm tư phản bội hắn được.
Cô không cược nổi tính mạng cả nhà mình.
Hắn có thể ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nhưng cô thì không.
Đây là cái giá phải trả cho cuộc hôn nhân này.
"Nhưng ta sẽ không phản bội ngài, cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khiến ngài hổ thẹn. Tuy rằng ta không biết Thiếu soái vì sao lại cưới ta, nhưng ta nhất định sẽ làm tốt việc bản thân nên làm..."
"Cô chỉ biết nói mấy câu đó sao? Tôi hỏi cô trong lòng có phải vẫn còn có hắn hay không!"
"Thiếu soái sao lại hùng hổ doạ người như vậy, trong lòng ngài cũng đâu có ta, ngài ở bên ngoài cùng Chu tiểu thư hay là Lý tiểu thư, ta chưa bao giờ có tư cách nói đến, chẳng lẽ bởi vì ta là nữ nên ngài mới trách móc nặng nề với ta sao? Ta không định quấn lấy ngài, ngài cũng không cần thiết hết lần này đến lần khác nhục mạ ta, nghi ngờ ta!" Giọng Ước Tố không tự chủ mà cất cao, "Nếu ngài không hài lòng với ta, có thể ly hôn bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối không có nửa phần bất mãn."
"Cô vẫn luôn nghĩ như vậy, hay là đang lấy cớ để trốn tránh tôi?"
Triệu Hựu Sâm đột nhiên nghiêng về phía trước, Ước Tố không còn đường lui, nháy mắt đã bị hắn đè trên giường, cô co gối, có chút chật vật né tránh hắn đụng vào, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm hắn, không chịu lùi bước.
"Trong lòng tôi không có em ư?"