Chương 19: Tư Tình
Edit: Astute Nguyễn
Chạng vạng hai người mới từ trong tiệm trang phục đi ra, Ước Tố khoác chiếc áo viền lông hồng nhạt, cúi đầu đi bên cạnh Triệu Hựu Sâm, Triệu Hựu Sâm vẻ mặt thỏa mãn, đột ngột ôm lấy bả vai khiến Ước Tố cả kinh, chỉ thấy khóe môi người đàn ông dưới ánh hoàng hôn mỹ lệ cong lên một đường, đôi mắt nhìn cũng sáng như sao.
Một chiếc xe kéo chợt lướt qua như bay, hắn nhìn cô nhẹ giọng nói: "Cẩn thận một chút."
Ước Tố nhanh chóng cúi đầu, chỉ cảm thấy trước ngực vừa đau vừa nóng rát, cảnh tượng trong phòng thử đồ vừa rồi lại hiện lên trong đầu, trước kia cô luôn giữ thái độ xa cách kính nể hắn, nhưng hiện tại, Ước Tố rốt cuộc lại không thể làm như không thấy.
"Cảm ơn Thiếu soái."
"Gọi tên tôi là được rồi." Hắn cúi người, nói nhỏ bên tai cô, "Bây giờ còn khách sáo với tôi như vậy sao?"
Ước Tố đỏ bừng tai, định nhanh chân rời đi, nhưng lại bị hắn thân mật tóm chặt cổ tay, hắn kéo cô lên xe, bình tĩnh phân phó với tài xế: "Đến hiệu sách thành tây."
"Ta tự đi là được..."
"Không tranh luận," hắn dùng ngón tay chặn môi cô, thoạt nhìn đã thấy tâm tình có vẻ rất tốt, "Tôi đi cùng cô."
"Ngài bình thường bận rộn như vậy, hôm nay sao bỗng dưng rảnh rỗi thế?" Ước Tố nhỏ giọng hỏi, "Đừng vì ta mà chậm trễ chính sự."
Triệu Hựu Sâm cong cong môi, cái gì cũng không đáp, Ước Tố cũng chẳng hỏi lại, im lặng cúi đầu, sau khi gần đến hiệu sách cô mới kinh ngạc phát hiện, Triệu Hựu Sâm vẫn nắm lấy tay mình suốt dọc đường không buông.
Hồi chưa xuất giá, Ước Tố thường xuyên đến hiệu này mua sách, hiệu sách ở trong một góc nho nhỏ, chẳng bắt mắt chút nào, bên trong cũng không phải tiểu thuyết tài tử giai nhân lưu hành một thời, hay tạp chí khiêu vũ của minh tinh, bên trong rất nhiều sách cổ, nhưng Ước Tố lại đào được không ít sách tốt.
Khi đó cô còn chưa phải Phu nhân thiếu soái, cô không ra ngoài nhiều, cũng không hay xuất đầu lộ diện, toàn bộ Vũ Châu này người nhận ra cô cũng chỉ đến vài mống, Ước Tố thích tới hiệu nhỏ này đọc sách, thỉnh thoảng còn cùng ông chủ đàm cổ luận kim, cuộc sống như vậy cũng rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại nơi này đâu còn như trước, cô liếc nhìn Triệu Hựu Sâm một cái, hắn không hề có ý định lùi bước, Ước Tố hết cách, đành nhẹ giọng nói: "Ở đây chật hẹp, Thiếu soái vẫn là nên dừng lại."
Triệu Hựu Sâm nắm tay cô thật chặt: "Tôi cũng muốn biết, cô bình thường hay đến chỗ nào, gả cho tôi mấy năm, những gì biết được thật sự là quá ít."
Ước Tố cảm thấy lời này của hắn có chút kỳ quái, nhưng cô không có nghĩ nhiều, trầm mặc đẩy cửa hiệu, một chuỗi chuông gió cổ trên cửa phát ra mấy tiếng đinh đang, hơi ấm từ tay hắn truyền đến khiến cô hoảng hốt, cảm thấy không chân thật. Ước Tố đẩy cửa ra thấy chủ tiệm đã nhìn lên cười gật gật đầu, chờ đến khi liếc tới người đàn ông đi cạnh, biểu tình của ông chủ mới có chút kinh ngạc, tựa hồ định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là muốn nói lại thôi.
Ước Tố cười cười gật đầu nhìn chủ tiệm, ông ta lấy từ dưới bàn ra một cuốn sách gói bọc rất kỹ cho Ước Tố: "Tiểu thư, hôm nay tới hơi muộn nha."
Triệu Hựu Sâm nhướng mày, trên nét mặt có chút không vui: "Cô ấy gả chồng rồi."
Chủ tiệm sửng sốt, giao sách cho Ước Tố xong chần chờ gật gật đầu: "Phu nhân, của cô đây."
Ước Tố có chút xấu hổ, tùy ý vén nhẹ mái tóc lên vành tai đáp: "Ta muốn bản《Tiểu Song U Ký》(1) kia, hy vọng ông chủ giúp ta tìm xem, cha thế nào cũng không chịu đem nó cho ta."
(1) Tiểu Song U Ký: Tác phẩm của Trần Kế Nho thời Minh.
Chủ tiệm nhẹ nhàng đồng ý, Ước Tố cũng không tính ở lại lâu, kéo tay Triệu Hựu Sâm rời đi nhưng thế nào cũng không dịch chuyển nổi, cô có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn đã trầm xuống, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đối diện, sóng ngầm nén trong đáy mắt vô cùng mãnh liệt.
Ước Tố tựa hồ cảm nhận được gì đó, cả người cứng đờ lần theo hướng mắt Triệu Hựu Sâm, chỉ thấy phía đối diện chợt xuất hiện một chàng trai mang cặp kính gọng vàng, một thân áo khoác sáng màu, dáng người thẳng tắp giống như đang cầm sách đứng bên cửa sổ, anh dường như cũng không nghĩ tới lại gặp được cả hai ở chỗ này, sau một lát mới chần chờ gật nhẹ về phía bọn họ. Được edit bởi Astute Nguyễn.
"Ước Tố, Thiếu soái."
Bàn tay Ước Tố đang buông thõng bên người chợt siết lại, cô nhắm mắt cam chịu, làm sao có thể, sao có thể gặp được Tạ Hướng Mặc ở chỗ này...
Triệu Hựu Sâm vốn dĩ hoài nghi cô và Tạ Hướng Mặc có tư tình...
Sao lại trùng hợp như vậy...
Chạng vạng hai người mới từ trong tiệm trang phục đi ra, Ước Tố khoác chiếc áo viền lông hồng nhạt, cúi đầu đi bên cạnh Triệu Hựu Sâm, Triệu Hựu Sâm vẻ mặt thỏa mãn, đột ngột ôm lấy bả vai khiến Ước Tố cả kinh, chỉ thấy khóe môi người đàn ông dưới ánh hoàng hôn mỹ lệ cong lên một đường, đôi mắt nhìn cũng sáng như sao.
Một chiếc xe kéo chợt lướt qua như bay, hắn nhìn cô nhẹ giọng nói: "Cẩn thận một chút."
Ước Tố nhanh chóng cúi đầu, chỉ cảm thấy trước ngực vừa đau vừa nóng rát, cảnh tượng trong phòng thử đồ vừa rồi lại hiện lên trong đầu, trước kia cô luôn giữ thái độ xa cách kính nể hắn, nhưng hiện tại, Ước Tố rốt cuộc lại không thể làm như không thấy.
"Cảm ơn Thiếu soái."
"Gọi tên tôi là được rồi." Hắn cúi người, nói nhỏ bên tai cô, "Bây giờ còn khách sáo với tôi như vậy sao?"
Ước Tố đỏ bừng tai, định nhanh chân rời đi, nhưng lại bị hắn thân mật tóm chặt cổ tay, hắn kéo cô lên xe, bình tĩnh phân phó với tài xế: "Đến hiệu sách thành tây."
"Ta tự đi là được..."
"Không tranh luận," hắn dùng ngón tay chặn môi cô, thoạt nhìn đã thấy tâm tình có vẻ rất tốt, "Tôi đi cùng cô."
"Ngài bình thường bận rộn như vậy, hôm nay sao bỗng dưng rảnh rỗi thế?" Ước Tố nhỏ giọng hỏi, "Đừng vì ta mà chậm trễ chính sự."
Triệu Hựu Sâm cong cong môi, cái gì cũng không đáp, Ước Tố cũng chẳng hỏi lại, im lặng cúi đầu, sau khi gần đến hiệu sách cô mới kinh ngạc phát hiện, Triệu Hựu Sâm vẫn nắm lấy tay mình suốt dọc đường không buông.
Hồi chưa xuất giá, Ước Tố thường xuyên đến hiệu này mua sách, hiệu sách ở trong một góc nho nhỏ, chẳng bắt mắt chút nào, bên trong cũng không phải tiểu thuyết tài tử giai nhân lưu hành một thời, hay tạp chí khiêu vũ của minh tinh, bên trong rất nhiều sách cổ, nhưng Ước Tố lại đào được không ít sách tốt.
Khi đó cô còn chưa phải Phu nhân thiếu soái, cô không ra ngoài nhiều, cũng không hay xuất đầu lộ diện, toàn bộ Vũ Châu này người nhận ra cô cũng chỉ đến vài mống, Ước Tố thích tới hiệu nhỏ này đọc sách, thỉnh thoảng còn cùng ông chủ đàm cổ luận kim, cuộc sống như vậy cũng rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại nơi này đâu còn như trước, cô liếc nhìn Triệu Hựu Sâm một cái, hắn không hề có ý định lùi bước, Ước Tố hết cách, đành nhẹ giọng nói: "Ở đây chật hẹp, Thiếu soái vẫn là nên dừng lại."
Triệu Hựu Sâm nắm tay cô thật chặt: "Tôi cũng muốn biết, cô bình thường hay đến chỗ nào, gả cho tôi mấy năm, những gì biết được thật sự là quá ít."
Ước Tố cảm thấy lời này của hắn có chút kỳ quái, nhưng cô không có nghĩ nhiều, trầm mặc đẩy cửa hiệu, một chuỗi chuông gió cổ trên cửa phát ra mấy tiếng đinh đang, hơi ấm từ tay hắn truyền đến khiến cô hoảng hốt, cảm thấy không chân thật. Ước Tố đẩy cửa ra thấy chủ tiệm đã nhìn lên cười gật gật đầu, chờ đến khi liếc tới người đàn ông đi cạnh, biểu tình của ông chủ mới có chút kinh ngạc, tựa hồ định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là muốn nói lại thôi.
Ước Tố cười cười gật đầu nhìn chủ tiệm, ông ta lấy từ dưới bàn ra một cuốn sách gói bọc rất kỹ cho Ước Tố: "Tiểu thư, hôm nay tới hơi muộn nha."
Triệu Hựu Sâm nhướng mày, trên nét mặt có chút không vui: "Cô ấy gả chồng rồi."
Chủ tiệm sửng sốt, giao sách cho Ước Tố xong chần chờ gật gật đầu: "Phu nhân, của cô đây."
Ước Tố có chút xấu hổ, tùy ý vén nhẹ mái tóc lên vành tai đáp: "Ta muốn bản《Tiểu Song U Ký》(1) kia, hy vọng ông chủ giúp ta tìm xem, cha thế nào cũng không chịu đem nó cho ta."
(1) Tiểu Song U Ký: Tác phẩm của Trần Kế Nho thời Minh.
Chủ tiệm nhẹ nhàng đồng ý, Ước Tố cũng không tính ở lại lâu, kéo tay Triệu Hựu Sâm rời đi nhưng thế nào cũng không dịch chuyển nổi, cô có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn đã trầm xuống, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đối diện, sóng ngầm nén trong đáy mắt vô cùng mãnh liệt.
Ước Tố tựa hồ cảm nhận được gì đó, cả người cứng đờ lần theo hướng mắt Triệu Hựu Sâm, chỉ thấy phía đối diện chợt xuất hiện một chàng trai mang cặp kính gọng vàng, một thân áo khoác sáng màu, dáng người thẳng tắp giống như đang cầm sách đứng bên cửa sổ, anh dường như cũng không nghĩ tới lại gặp được cả hai ở chỗ này, sau một lát mới chần chờ gật nhẹ về phía bọn họ. Được edit bởi Astute Nguyễn.
"Ước Tố, Thiếu soái."
Bàn tay Ước Tố đang buông thõng bên người chợt siết lại, cô nhắm mắt cam chịu, làm sao có thể, sao có thể gặp được Tạ Hướng Mặc ở chỗ này...
Triệu Hựu Sâm vốn dĩ hoài nghi cô và Tạ Hướng Mặc có tư tình...
Sao lại trùng hợp như vậy...