Chương 32
Thất bại ư? Hai tiếng đó liệu có đúng hay không, khi bản thân tôi chưa từng theo đuổi Dương? Không… tôi luôn nhắc nhở bản thân cần biết vị trí của mình ở đâu, tôi cũng luôn e dè trước Dương. Chính Dương chủ động tiếp cận tôi chứ không phải chiều ngược lại, vậy thì chuyện ra cớ sự này, chỉ đơn giản là… chúng tôi không đủ duyên với nhau mà thôi. Tôi hít một hơi trấn tĩnh lại, cũng là lúc Thành nhìn tôi có chút hiếu kỳ, cặp môi dầy của gã nhếch lên đầy phấn khích.
– Cô biết mà. Đó chính xác là Trần Nhật Dương. Theo như tôi mới nhận được tin, cô gái đó là Mai, là tiếp viên rót rượu trong quán bar của khách sạn này. Bất ngờ lắm phải không? Chắc hẳn Trần Nhật Dương cũng vô cùng bất ngờ khi gặp lại người tình cũ trong lúc chỉ định làm vài chén vì khó ngủ. Này, đừng có nghĩ là tôi cố tình sắp đặt đấy nhé! Chính tôi cũng rất bất ngờ.
– Mai… là người tình cũ… của anh Dương sao?
Tôi nói mà như không tin vào giọng của mình. Âm thanh từ miệng tôi lạc đi. Tôi không ngờ mình lại sốc đến như vậy. Tôi vốn luôn cho rằng Dương chưa từng yêu ai, vậy mà… vậy mà… sự thật lại không phải như vậy sao? Tôi đúng là một con ngốc ngây thơ. Dương đã ba mươi tuổi, một độ tuổi đầy trải nghiệm. Cuộc đời này đâu phải là truyện ngôn tình, Dương đâu phải là soái ca sạch bong không vướng bụi trần như những cô gái thường hay mơ mộng. Trên hết, những gì Dương đối xử với tôi, tôi không thể nào cảm nhận được niềm si mê cần phải có của một người đàn ông dành cho một người đàn bà trong một mối quan hệ yêu đương. Rõ ràng là không phải. Chính cảm nhận đó khiến tôi không có tự tin trước Dương. Vậy là, dù Dương chủ động tiếp cận tôi, quan tâm tôi, dù Dương khẳng định tôi là vợ anh ta trước mặt mọi người, dù Dương thẳng thắn nói muốn lấy tôi, thì trái tim Dương vẫn không đặt ở tôi. Sự thật trần trụi đến bất ngờ này tôi quả thực khó tiếp nhận, nhưng tiếc rằng sự thật vẫn là sự thật.
– Đúng vậy. Chính Mai đã cho tôi biết. Cô ta ấy mà… chỉ cần có tiền là được.
– Tôi không tin những gì anh nói đâu. Tôi về đây. Chuyện hợp tác mà anh nói sáng nay, tôi từ chối.
Thành đanh mặt lại trước lời từ chối thẳng thừng của tôi. Tôi chẳng còn gì phải e ngại mà không từ chối gã. Tôi nói xong liền quay đi, có điều chưa bước nổi hai bước Thành đã nói tiếp:
– Tôi nghe nói mẹ cô đang ở một bệnh viện của Singapore.
Bước chân tôi khựng lại. Thành… gã ta quan tâm hơi quá rồi đó! Tôi coi như không nghe thấy, định bước tiếp. Tiếng gã lại vang lên:
– Tôi cho rằng cô cần tiền cho mẹ nếu rời khỏi Phượng Hoàng. Vậy thì… đừng quên lời mời của tôi!
Dường như Thành hiểu về mối quan hệ giữa tôi và Dương hơn tôi nghĩ. Gã ta còn cho rằng mình có thể phán đoán được đúng ý định của tôi sao? Thực ra chính tôi cũng đang rất rối. Nếu phải rời Phượng Hoàng tôi hoàn toàn chưa biết mình sẽ đi đâu về đâu. Tôi làm việc vì điều gì nếu không vì mẹ? Nhưng… dù tôi có làm việc bao nhiêu năm đi chăng nữa, thì việc trả nợ cho gia đình Dương cũng là quá khó, nếu không muốn nói là không thể. Thế nhưng, nợ vẫn là nợ, và tôi vẫn có trách nhiệm phải trả nợ. Một công việc thu nhập cao là điều cần thiết. Nếu công việc đó chỉ đơn thuần là công việc, liệu tôi có nên từ chối lời mời của Thành hay không?
Tôi suy nghĩ vài giây, cuối cùng quay lại trước vẻ đắc ý của Thành:
– Tại sao anh lại chọn tôi làm đại diện?
Thành nhướng mày, đôi môi dày bĩu ra rất khó ưa trả lời tôi:
– Cô rất xinh đẹp, cũng rất thông minh. Tôi cho rằng cô phù hợp, đơn giản vậy thôi.
Nhìn ánh mắt dê xồm của gã chiếu vào ngực tôi, tôi khó có thể nghĩ tốt cho gã. Gã thu lại ánh mắt, nhìn vào mặt tôi, hai mắt gã nheo lại:
– Tôi thích cô. Nhưng cô yên tâm, tôi là một kẻ theo đuổi lịch sự.
Tôi khẽ rùng mình trước lời thừa nhận thẳng thắn của Thành. Dù rất ghét gã ta nhưng tôi buộc phải thừa nhận, gã ta đối với tôi hết sức rõ ràng không làm tôi phải suy nghĩ. Đó đơn giản là việc một người đàn ông thích một người đàn bà, dù tôi cảm thấy ghê tởm gã đi chăng nữa.
Tôi hừ nhạt, khẽ nhún vai:
– Tôi không thích anh.
Thành không phản ứng trước lời từ chối vỗ vào mặt của tôi, dường như anh ta chẳng ngạc nhiên. Tôi thở dài một hơi chán nản quay đi, nghe đằng sau có tiếng “tùm” của người vừa nhảy xuống bể bơi.
Về đến phòng, tôi nhìn đồng hồ đã gần đến giờ Dương hẹn, chẳng thể có thời gian mà sầu não. Tôi vội thu dọn, đem hành lý xuống sảnh, Dương đã đứng chờ tôi từ bao giờ. Thoáng nhìn thấy Dương, trái tim tôi lại nhói đau. Dương ở ngay trước mặt tôi, nhưng sao giữa tôi và anh ta lại là khoảng cách xa xôi vạn dặm? Tôi gượng cười bước lại gần Dương. Tôi không biết bản thân còn có thể tiếp tục cố gắng tỏ ra thế này đến lúc nào.
– Sếp… chúng ta đi thôi!
– Ừm… đi ăn trước đã. Mười hai giờ rồi.
– À… vâng.
Thực ra phía đối tác có mở tiệc chiêu đãi buổi trưa nay, nhưng chắc hẳn chỉ có công ty Trường Sơn ở lại. Đức và Linh thậm chí còn không có mặt trong thời điểm công bố ban nãy, có lẽ họ đã ra về từ trước.
Dương và tôi đến một nhà hàng Thái Lan sang trọng, những món ăn bày ra cũng vô cùng ngon mắt. Vị cay nồng của ớt khiến tôi xuýt xoa. Sống mũi tôi cay xè, nước mắt bỗng lăn trên má, dường như tự nhiên đến nỗi khó có thể nhận ra là tôi đang khóc. Tôi đã cho là chẳng ai có thể nhận ra được, vậy mà người ngồi trước mặt tôi chau mày thản nhiên hỏi:
– Có chuyện gì sao?
– Chuyện… chuyện gì hả sếp… cay quá! Cay quá thôi mà… hic hic… mà ngon lắm!
Tôi giơ ngón cái thành biểu tượng “like” thay lời khen ngợi. Quả thực đồ ăn vừa lạ miệng lại vừa rất ngon, đúng sở thích ăn chua cay của tôi, thế nhưng sao tôi cảm thấy đắng ngắt, nuốt cũng không trôi mà mắc nghẹn trong cổ họng. Tôi cứ ám ảnh mãi… ám ảnh mãi những gì xảy ra, những gì tôi nhìn thấy qua video, những gì Thành nói về Dương. Mai là ai, tại sao hai người họ lại chia tay? Có phải vì… thân phận của Mai như vậy khiến gia đình Dương không đồng ý hay không? Có phải dù chia tay nhưng Dương vẫn luôn nghĩ đến cô ta, thế nên khi tình cờ gặp lại, tình cảm dâng tràn khiến Dương bất chấp tất cả mà hành động như vậy…? Cả lời “xin lỗi” rất nhỏ ban sáng… có khi nào Dương cảm thấy có lỗi với tôi về chuyện xảy ra đó?
– Phượng Hoàng còn nhiều hợp đồng khác, không cần phải lo.
Tôi khẽ gật đầu, cúi gằm mặt, cố gắng không để lộ những giọt nước mắt khó lòng ngăn nổi mà trước Dương tôi cảm thấy khó kìm nén đến bất lực.
– Nếu… tình cờ gặp lại người yêu cũ… anh sẽ… nghĩ gì?
Tôi nhấp một ngụm trà tráng miệng mà nhà hàng đem tới sau bữa ăn, làm như vô tình hỏi Dương. Câu hỏi thật vô duyên, thế nhưng… tôi vẫn muốn kiểm chứng những gì Thành nói.
– Cô tình cờ gặp lại người yêu cũ ở đây à?
Dương hỏi lại khiến tôi ngớ ra, cảm thấy lúng túng vài giây, sau đó vội lắc đầu. Thái độ của Dương không có gì đặc biệt, có lẽ anh ta cho rằng tôi không thể nào thấy được khoảnh khắc hết sức tình cờ đó, thế nên chuyển hướng sang tôi.
– Người cũ thì chỉ là người cũ, hết duyên thì thôi. Đừng tơ tưởng đến hắn là được.
Tôi gật đầu đồng tình trước lời nói lạnh lùng như mọi lúc từ Dương. Cơ mà… “đừng tơ tưởng đến hắn là được”? Là ý gì, ý gì đây?
– Tại gặp hắn ta… nên mới khóc?
Dương hỏi, đôi mắt hạnh nâu bất ngờ xoáy vào tôi khiến tôi khẽ run lên. Sao anh ta có thể liên tưởng hay đến như vậy? Tôi còn chưa có người yêu bao giờ nữa kìa, trong khi anh ta… anh ta thoải mái hôn hít người yêu cũ ngay ở chốn đông người, rồi lại còn coi như chẳng có gì mà dồn mọi chú ý về tôi. Tôi nóng mặt vội lắc đầu nguầy nguậy:
– Không… tôi chưa từng có người yêu… sếp đừng nghĩ linh tinh!
Dương xoa tay vào cằm, tỏ vẻ hiểu chuyện gật gù:
– Cũng đúng. Vừa xấu vừa khó tính như ma, ai thèm yêu.
Tôi chẳng biết nên giận hay nên cười trước nhận xét của Dương về tôi. Có điều thái độ của Dương khiến tôi bình tâm hơn một chút, khẽ thở dài một hơi.
– Ban nãy cô gặp Thành ở bể bơi, hắn đã nói gì?
Tôi giật thót mình, tôi quên là tai mắt Dương có ở khắp nơi. Tim tôi thoáng ấm áp khi nghĩ Dương vẫn luôn cho người bảo vệ tôi, thế nhưng nhớ đến những gì tôi thấy trong video kia, trái tim nhanh chóng lạnh ngắt trở lại.
– Chuyện gì… anh còn hỏi tôi sao? Tôi… tôi không nghĩ gì đâu. Tôi… tôi làm gì có quyền!
Đến lúc này tôi không thể nào giữ nổi bình tĩnh, nước mắt bắt đầu kéo đến như mưa. Tôi không muốn ai đó ở nhà hàng nhìn thấy, vội lấy giấy ăn lau đi. Tôi cảm thấy sự phẫn nộ trong đáy mắt Dương, thế nhưng lại chẳng hiểu nổi khi ngay lập tức ánh mắt đó chuyển thành sự trìu mến làm tôi ngớ người.
– Chúng ta sẽ kết hôn ngay khi về Việt Nam.
Dương nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói một câu như lẽ đương nhiên. Tôi gần như không thể tin vào tai mình. Anh ta… anh ta thật ép người quá đáng! Tôi biết trái tim mình tràn ngập niềm vui trước những lời này, dù cho Dương có tơ tưởng đến người yêu cũ đi chăng nữa. Thế nhưng, tôi vẫn không cam lòng. Tôi không muốn một cuộc hôn nhân mà người tôi gọi là chồng không yêu tôi, thậm chí còn say đắm hôn người yêu cũ ngay sau khi nói muốn kết hôn với tôi.
– Cô biết mà. Đó chính xác là Trần Nhật Dương. Theo như tôi mới nhận được tin, cô gái đó là Mai, là tiếp viên rót rượu trong quán bar của khách sạn này. Bất ngờ lắm phải không? Chắc hẳn Trần Nhật Dương cũng vô cùng bất ngờ khi gặp lại người tình cũ trong lúc chỉ định làm vài chén vì khó ngủ. Này, đừng có nghĩ là tôi cố tình sắp đặt đấy nhé! Chính tôi cũng rất bất ngờ.
– Mai… là người tình cũ… của anh Dương sao?
Tôi nói mà như không tin vào giọng của mình. Âm thanh từ miệng tôi lạc đi. Tôi không ngờ mình lại sốc đến như vậy. Tôi vốn luôn cho rằng Dương chưa từng yêu ai, vậy mà… vậy mà… sự thật lại không phải như vậy sao? Tôi đúng là một con ngốc ngây thơ. Dương đã ba mươi tuổi, một độ tuổi đầy trải nghiệm. Cuộc đời này đâu phải là truyện ngôn tình, Dương đâu phải là soái ca sạch bong không vướng bụi trần như những cô gái thường hay mơ mộng. Trên hết, những gì Dương đối xử với tôi, tôi không thể nào cảm nhận được niềm si mê cần phải có của một người đàn ông dành cho một người đàn bà trong một mối quan hệ yêu đương. Rõ ràng là không phải. Chính cảm nhận đó khiến tôi không có tự tin trước Dương. Vậy là, dù Dương chủ động tiếp cận tôi, quan tâm tôi, dù Dương khẳng định tôi là vợ anh ta trước mặt mọi người, dù Dương thẳng thắn nói muốn lấy tôi, thì trái tim Dương vẫn không đặt ở tôi. Sự thật trần trụi đến bất ngờ này tôi quả thực khó tiếp nhận, nhưng tiếc rằng sự thật vẫn là sự thật.
– Đúng vậy. Chính Mai đã cho tôi biết. Cô ta ấy mà… chỉ cần có tiền là được.
– Tôi không tin những gì anh nói đâu. Tôi về đây. Chuyện hợp tác mà anh nói sáng nay, tôi từ chối.
Thành đanh mặt lại trước lời từ chối thẳng thừng của tôi. Tôi chẳng còn gì phải e ngại mà không từ chối gã. Tôi nói xong liền quay đi, có điều chưa bước nổi hai bước Thành đã nói tiếp:
– Tôi nghe nói mẹ cô đang ở một bệnh viện của Singapore.
Bước chân tôi khựng lại. Thành… gã ta quan tâm hơi quá rồi đó! Tôi coi như không nghe thấy, định bước tiếp. Tiếng gã lại vang lên:
– Tôi cho rằng cô cần tiền cho mẹ nếu rời khỏi Phượng Hoàng. Vậy thì… đừng quên lời mời của tôi!
Dường như Thành hiểu về mối quan hệ giữa tôi và Dương hơn tôi nghĩ. Gã ta còn cho rằng mình có thể phán đoán được đúng ý định của tôi sao? Thực ra chính tôi cũng đang rất rối. Nếu phải rời Phượng Hoàng tôi hoàn toàn chưa biết mình sẽ đi đâu về đâu. Tôi làm việc vì điều gì nếu không vì mẹ? Nhưng… dù tôi có làm việc bao nhiêu năm đi chăng nữa, thì việc trả nợ cho gia đình Dương cũng là quá khó, nếu không muốn nói là không thể. Thế nhưng, nợ vẫn là nợ, và tôi vẫn có trách nhiệm phải trả nợ. Một công việc thu nhập cao là điều cần thiết. Nếu công việc đó chỉ đơn thuần là công việc, liệu tôi có nên từ chối lời mời của Thành hay không?
Tôi suy nghĩ vài giây, cuối cùng quay lại trước vẻ đắc ý của Thành:
– Tại sao anh lại chọn tôi làm đại diện?
Thành nhướng mày, đôi môi dày bĩu ra rất khó ưa trả lời tôi:
– Cô rất xinh đẹp, cũng rất thông minh. Tôi cho rằng cô phù hợp, đơn giản vậy thôi.
Nhìn ánh mắt dê xồm của gã chiếu vào ngực tôi, tôi khó có thể nghĩ tốt cho gã. Gã thu lại ánh mắt, nhìn vào mặt tôi, hai mắt gã nheo lại:
– Tôi thích cô. Nhưng cô yên tâm, tôi là một kẻ theo đuổi lịch sự.
Tôi khẽ rùng mình trước lời thừa nhận thẳng thắn của Thành. Dù rất ghét gã ta nhưng tôi buộc phải thừa nhận, gã ta đối với tôi hết sức rõ ràng không làm tôi phải suy nghĩ. Đó đơn giản là việc một người đàn ông thích một người đàn bà, dù tôi cảm thấy ghê tởm gã đi chăng nữa.
Tôi hừ nhạt, khẽ nhún vai:
– Tôi không thích anh.
Thành không phản ứng trước lời từ chối vỗ vào mặt của tôi, dường như anh ta chẳng ngạc nhiên. Tôi thở dài một hơi chán nản quay đi, nghe đằng sau có tiếng “tùm” của người vừa nhảy xuống bể bơi.
Về đến phòng, tôi nhìn đồng hồ đã gần đến giờ Dương hẹn, chẳng thể có thời gian mà sầu não. Tôi vội thu dọn, đem hành lý xuống sảnh, Dương đã đứng chờ tôi từ bao giờ. Thoáng nhìn thấy Dương, trái tim tôi lại nhói đau. Dương ở ngay trước mặt tôi, nhưng sao giữa tôi và anh ta lại là khoảng cách xa xôi vạn dặm? Tôi gượng cười bước lại gần Dương. Tôi không biết bản thân còn có thể tiếp tục cố gắng tỏ ra thế này đến lúc nào.
– Sếp… chúng ta đi thôi!
– Ừm… đi ăn trước đã. Mười hai giờ rồi.
– À… vâng.
Thực ra phía đối tác có mở tiệc chiêu đãi buổi trưa nay, nhưng chắc hẳn chỉ có công ty Trường Sơn ở lại. Đức và Linh thậm chí còn không có mặt trong thời điểm công bố ban nãy, có lẽ họ đã ra về từ trước.
Dương và tôi đến một nhà hàng Thái Lan sang trọng, những món ăn bày ra cũng vô cùng ngon mắt. Vị cay nồng của ớt khiến tôi xuýt xoa. Sống mũi tôi cay xè, nước mắt bỗng lăn trên má, dường như tự nhiên đến nỗi khó có thể nhận ra là tôi đang khóc. Tôi đã cho là chẳng ai có thể nhận ra được, vậy mà người ngồi trước mặt tôi chau mày thản nhiên hỏi:
– Có chuyện gì sao?
– Chuyện… chuyện gì hả sếp… cay quá! Cay quá thôi mà… hic hic… mà ngon lắm!
Tôi giơ ngón cái thành biểu tượng “like” thay lời khen ngợi. Quả thực đồ ăn vừa lạ miệng lại vừa rất ngon, đúng sở thích ăn chua cay của tôi, thế nhưng sao tôi cảm thấy đắng ngắt, nuốt cũng không trôi mà mắc nghẹn trong cổ họng. Tôi cứ ám ảnh mãi… ám ảnh mãi những gì xảy ra, những gì tôi nhìn thấy qua video, những gì Thành nói về Dương. Mai là ai, tại sao hai người họ lại chia tay? Có phải vì… thân phận của Mai như vậy khiến gia đình Dương không đồng ý hay không? Có phải dù chia tay nhưng Dương vẫn luôn nghĩ đến cô ta, thế nên khi tình cờ gặp lại, tình cảm dâng tràn khiến Dương bất chấp tất cả mà hành động như vậy…? Cả lời “xin lỗi” rất nhỏ ban sáng… có khi nào Dương cảm thấy có lỗi với tôi về chuyện xảy ra đó?
– Phượng Hoàng còn nhiều hợp đồng khác, không cần phải lo.
Tôi khẽ gật đầu, cúi gằm mặt, cố gắng không để lộ những giọt nước mắt khó lòng ngăn nổi mà trước Dương tôi cảm thấy khó kìm nén đến bất lực.
– Nếu… tình cờ gặp lại người yêu cũ… anh sẽ… nghĩ gì?
Tôi nhấp một ngụm trà tráng miệng mà nhà hàng đem tới sau bữa ăn, làm như vô tình hỏi Dương. Câu hỏi thật vô duyên, thế nhưng… tôi vẫn muốn kiểm chứng những gì Thành nói.
– Cô tình cờ gặp lại người yêu cũ ở đây à?
Dương hỏi lại khiến tôi ngớ ra, cảm thấy lúng túng vài giây, sau đó vội lắc đầu. Thái độ của Dương không có gì đặc biệt, có lẽ anh ta cho rằng tôi không thể nào thấy được khoảnh khắc hết sức tình cờ đó, thế nên chuyển hướng sang tôi.
– Người cũ thì chỉ là người cũ, hết duyên thì thôi. Đừng tơ tưởng đến hắn là được.
Tôi gật đầu đồng tình trước lời nói lạnh lùng như mọi lúc từ Dương. Cơ mà… “đừng tơ tưởng đến hắn là được”? Là ý gì, ý gì đây?
– Tại gặp hắn ta… nên mới khóc?
Dương hỏi, đôi mắt hạnh nâu bất ngờ xoáy vào tôi khiến tôi khẽ run lên. Sao anh ta có thể liên tưởng hay đến như vậy? Tôi còn chưa có người yêu bao giờ nữa kìa, trong khi anh ta… anh ta thoải mái hôn hít người yêu cũ ngay ở chốn đông người, rồi lại còn coi như chẳng có gì mà dồn mọi chú ý về tôi. Tôi nóng mặt vội lắc đầu nguầy nguậy:
– Không… tôi chưa từng có người yêu… sếp đừng nghĩ linh tinh!
Dương xoa tay vào cằm, tỏ vẻ hiểu chuyện gật gù:
– Cũng đúng. Vừa xấu vừa khó tính như ma, ai thèm yêu.
Tôi chẳng biết nên giận hay nên cười trước nhận xét của Dương về tôi. Có điều thái độ của Dương khiến tôi bình tâm hơn một chút, khẽ thở dài một hơi.
– Ban nãy cô gặp Thành ở bể bơi, hắn đã nói gì?
Tôi giật thót mình, tôi quên là tai mắt Dương có ở khắp nơi. Tim tôi thoáng ấm áp khi nghĩ Dương vẫn luôn cho người bảo vệ tôi, thế nhưng nhớ đến những gì tôi thấy trong video kia, trái tim nhanh chóng lạnh ngắt trở lại.
– Chuyện gì… anh còn hỏi tôi sao? Tôi… tôi không nghĩ gì đâu. Tôi… tôi làm gì có quyền!
Đến lúc này tôi không thể nào giữ nổi bình tĩnh, nước mắt bắt đầu kéo đến như mưa. Tôi không muốn ai đó ở nhà hàng nhìn thấy, vội lấy giấy ăn lau đi. Tôi cảm thấy sự phẫn nộ trong đáy mắt Dương, thế nhưng lại chẳng hiểu nổi khi ngay lập tức ánh mắt đó chuyển thành sự trìu mến làm tôi ngớ người.
– Chúng ta sẽ kết hôn ngay khi về Việt Nam.
Dương nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói một câu như lẽ đương nhiên. Tôi gần như không thể tin vào tai mình. Anh ta… anh ta thật ép người quá đáng! Tôi biết trái tim mình tràn ngập niềm vui trước những lời này, dù cho Dương có tơ tưởng đến người yêu cũ đi chăng nữa. Thế nhưng, tôi vẫn không cam lòng. Tôi không muốn một cuộc hôn nhân mà người tôi gọi là chồng không yêu tôi, thậm chí còn say đắm hôn người yêu cũ ngay sau khi nói muốn kết hôn với tôi.