Chương 31
Bước ra hành lang vắng người, tôi lập tức giật tay Dương ra. Nhớ lại những lời Thành nói khi nãy và cả lúc sáng nay, tôi cảm thấy… tôi đừng nên nghĩ đến một người đàn ông chỉ thích vui chơi, thích đùa cợt, coi thường hôn nhân, thậm chí tệ hơn là coi thường tôi như Dương.
Dương khẽ nhíu mày quay lại nhìn tôi, đôi mắt nheo lại tỏ ý không vừa lòng. Tôi cảm thấy lúng túng trước đôi mắt ấy, thế nên xoa nhẹ cổ tay, lí nhí:
– Anh… anh nắm tay tôi chặt quá… làm tôi đau.
– Lời của hắn ta cứ bỏ ngoài tai.
Dương hừ nhạt sau câu nói đơn giản ấy, quay người bước đi trước. Bóng lưng cao lớn trước mắt tôi vốn dĩ rất gần, nhưng tại sao với tôi lại xa xôi đến như vậy? Dương cứ như ánh mặt trời chói lóa ở trên cao, tôi mãi chỉ là ngọn cỏ hướng về thứ ánh sáng không thể nào nắm bắt. Bất giác… một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi, tôi vội quệt đi, nào ngờ người trước mặt lại quay đầu nhìn thấy cảnh đó, điều ấy khiến anh ta tò mò thì phải, thế nên liền khựng lại, cả cơ thể quay lại đối diện với tôi như chờ đợi.
Trái tim tôi thoáng reo vui trước biểu hiện rất nhỏ ấy của Dương. Tôi sụt sịt, hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn Dương trân trân. Dũng khí bỗng dưng ở đâu kéo đến khiến tôi hít một hơi, mấp máy môi:
– Anh Dương… rốt cuộc…
– Xin mời các vị khách quý tập trung về hội trường, kết quả buổi đấu thầu đã có.
Tiếng loa phát thanh từ hội trường bất ngờ vang lên, tôi như sực tỉnh, mặt mũi lập tức nóng ran. Tôi định nói gì vậy, định tra khảo Dương tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay sao? Tôi có quyền gì mà tra khảo Dương đây? Dương đâu có yêu tôi, còn tôi… nếu gọi là yêu… liệu có phải là quá sớm? Tôi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, âm thanh còn đọng trong cổ họng bỗng dưng nghẹn lại, trở thành một ngụm khô khốc.
Dương nhíu mày thêm lần nữa, lần này hỏi thẳng tôi:
– Rốt cuộc làm sao?
– À… rốt cuộc… không biết chúng ta có được nhận hợp đồng không nhỉ?
Tôi cười cười nói tiếp lời. Dương nhếch miệng gật gù, anh ta bước trở lại hội trường, tôi cũng theo bước anh ta. Thực lòng mà nói, tôi có cảm nhận chúng tôi là kẻ chiến thắng, thế nên trong lòng đầy hồi hộp.
Ngay khi Dương và tôi bước vào trong hội trường, từ phía khán đài, đại diện trung tâm của ông Sang cầm trên tay tờ kết quả đã sẵn sàng công bố. Dương bất giác quay sang tôi, đúng lúc tôi nhìn Dương như tìm một sự trấn an. Liệu… nỗ lực của Phượng Hoàng có được ghi nhận hay không?
Tiếng nói từ loa vang lên:
– Theo như kết quả tôi cầm trên tay, công ty chiến thắng trong buổi đấu thầu hôm nay là… công ty Trường Sơn.
Tôi như không tin vào tai mình, bên tai tôi có tiếng chửi thề của Dương. Tiếng vỗ tay ủng hộ kết quả này vang lên cùng tiếng hú hét của hai cô gái sexy thư ký cho ông chú Trường Sơn làm tôi ù tai. Ông Sơn mặt mày sáng rỡ, ông ta liếc xéo về phía Dương và tôi đầy khinh bỉ, ngay sau đó bước lên trên khán đài nói lời cảm ơn với đối tác, không quên nói lời động viên lấy lệ với những người thua cuộc là chúng tôi và công ty của Đức.
Tôi cứ đứng đó thần cả người, cảm thấy kết quả này không cam tâm, thế nhưng quyền quyết định thuộc về đối tác, đúng hay sai có gì là quan trọng. Tôi chỉ biết ấm ức, răng cắn chặt vào môi nhìn tên Thành nhếch miệng cười, đôi lông mày gã khẽ nhướng lên như thông cảm cho cảm xúc trong lòng tôi lúc này.
– Xin lỗi.
Tôi nghe có tiếng xin lỗi rất nhỏ vang bên tai, liền quay sang nhìn Dương. Ánh mắt Dương chiếu vào tôi dường như có chút gì áy náy. Tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết nhìn Dương ngơ ngác. Đôi mắt ấy bỗng chau lại, không giấu được vẻ tức giận khi chuyển sang nhìn gã Thành, ngay sau đó Dương quay người bỏ đi.
Tôi hiểu mình cần theo Dương ra về. Chúng tôi đã thất bại, có lý do gì để ở đây nữa? Hơn thế, tôi chẳng thể đòi hỏi Dương thành thật trả lời câu hỏi “Dương nghĩ gì về tôi?”. Trên hết, tôi tự cảm thấy, có hỏi cũng chẳng để làm gì. Dương nghĩ về tôi thế nào ư? Có lẽ… chính Dương cũng chẳng thể có được câu trả lời, khi anh ta coi những ham muốn nhất thời kia là điều bình thường, không đáng để tâm. Dương muốn kết hôn với tôi cũng chỉ vì nghĩa vụ, thế nên vốn dĩ tôi chẳng cần phải hỏi Dương để hai bên thêm khó xử.
Về đến khách sạn, tôi khẽ thở dài bước vào phòng, dọn dẹp sơ qua đồ đạc. Dương nói tôi cứ nghỉ ngơi, một tiếng nữa có mặt ở dưới sảnh khách sạn để cùng ra sân bay, tôi quyết định đặt lưng xuống giường, muốn chợp mắt một chút. Sáng nay tôi dậy sớm, giờ cảm thấy mệt, vậy mà muốn ngủ cũng chẳng ngủ nổi, tâm trạng cứ bức bối khó chịu vô cùng trước những gì gã Thành nói về Dương. Có phải… tôi đang ghen? Tôi cũng không biết nữa, chỉ là cứ nghĩ những gì tồi tệ về Dương, trái tim tôi lại khẽ nhói lên. Nụ hôn đầu Dương dành cho tôi, dù chỉ là do tác dụng của rượu… thế nhưng tôi vẫn run rẩy không sao bình tĩnh mỗi khi nhớ lại. Nghĩ đến nụ hôn ấy Dương cũng đặt lên môi một cô gái nào khác, tự nhiên tôi lại cảm thấy khó thở. Tôi đúng là bị điên mất rồi!
Chẳng biết tôi thiếp đi từ lúc nào, bất chợt có tiếng chuông điện thoại bàn làm tôi giật mình. Tôi không rõ ai gọi, có thể lễ tân báo gì đó nên lơ mơ tỉnh giấc, cầm ống nghe lên tai. Âm giọng đàn ông đáng ghét vang lên:
– Cô Hạnh, tôi có thứ này rất hay muốn cho cô xem. Về Trần Nhật Dương. Cô rảnh chứ? Chỉ cần năm phút thôi.
Tim tôi khẽ thót lên một nhịp. Gã ta muốn nói gì về Dương? Gã đâu có tử tế gì, liệu tôi có nên đến gặp gã hay không?
– Chắc hẳn cô tò mò tối qua đã xảy ra chuyện gì phải không? Cô sẽ có câu trả lời về chồng tương lai của cô.
– Tôi… tôi có thể gặp anh ở đâu?
– Bể bơi. Nhớ mang theo bikini.
Đúng là cái gã nham nhở, tôi chẳng muốn đi, thế nhưng nỗi tò mò và cả cảm giác khó chịu hành hạ khiến tôi không thể bỏ qua, hơn nữa ban ngày ban mặt, lại còn ở bể bơi chẳng thiếu người, tôi cảm thấy hắn vốn không có ý gì hại tôi mà chỉ muốn cho tôi xem thứ gì đó. Cảm giác bất an xâm chiếm khiến tim tôi đập thình thình. Liệu gã cho tôi nhìn thứ gì? Tôi tự tưởng tượng những hình ảnh không muốn nhìn trong đầu rồi lại thầm mong không phải là như vậy. Nếu chỉ vì Dương bị rượu làm cho kích thích mà làm điều đó, liệu tôi có thể cho qua như không có chuyện gì? Tôi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu. Tôi không nên tưởng tượng gì cả, hơn nữa chắc gì mọi chuyện đã là sự thật, hoặc Thành đâu thể xuất hiện đúng lúc như vậy được?
Thành mặc chiếc quần hoa vàng đúng kiểu bể bơi, hai mắt đeo kính râm ngạo nghễ, khuôn ngực trần lộ hình xăm gớm ghiếc. Thấy tôi nghiêm chỉnh bước đến, gã ta ngồi dậy, hai chân dang sang hai bên thành ghế, mặt hếch lên tỏ ý chờ đợi.
– Anh muốn cho tôi xem cái gì?
– Không mặc bikini sao? Không mặc không cho xem.
Tôi muốn điên lên với hắn, mặt mũi nóng ran trước cái nắng thiêu đốt trên đầu. Tôi chưa kịp quay đi, gã đã ném điện thoại lên bàn kêu cái cạch.
– Cô xem đi!
Tôi run run cầm chiếc điện thoại đắt tiền của Thành lên tay. Trong điện thoại… là một video. Đó là video quay cảnh Dương đang hôn ngấu nghiến một cô gái lạ mặt trong quán bar, giữa ánh đèn xanh đỏ. Dù không gian rất tối nhưng tôi vẫn nhìn rất rõ mặt người đàn ông đang bày tỏ tình cảm say mê đến cô gái đó. Tôi bỗng đau đến khó thở, cảm giác trái tim như có ai đó bóp chặt khiến tôi đau đến tím tái, chân tôi muốn khuỵu xuống, chiếc điện thoại rơi khỏi tay tôi xuống chiếc bàn gỗ. Tình yêu… đó chính là tình yêu của Dương… hay… đó chỉ là do rượu? Không… Dương không thể say đến mức đó, tôi không cho là Dương say. Vậy thì… đó hoàn toàn là… sự chủ động của Dương?
– Đêm qua nhân viên của tôi đã quay lại được cảnh rất hay này. Tôi biết là cô nên xem nó nên đã làm như vậy.
– Nói dối. Đó không phải là anh Dương.
Tôi gắt lên. Hai mắt tôi ầng ậng kìm nén nước mắt. Tôi không muốn khóc trước mặt gã Thành, tôi không muốn vậy một chút nào. Tôi không muốn thừa nhận mình là kẻ thất bại, khi mà tôi… quả thực tôi đã hoàn toàn thất bại. Linh cảm của tôi đúng là không sai. Dương không yêu tôi. Tôi không rõ cô ta là ai, thế nhưng Dương yêu cô ta là sự thật. Dương không phải là tuýp người hành xử bộc phát. Vậy thì… chỉ có thể, cô ta vốn dĩ là kẻ chiếm giữ trái tim Dương, người đàn ông mà tôi luôn cảm thấy, anh ta quá đỗi xa xôi, ngay cả khi anh ta nói muốn lấy tôi. Tôi chưa bao giờ tiếp cận được Dương, anh ta luôn giữ khoảng cách với tôi. Tại sao khi nhìn vào hình ảnh đau lòng này, tôi lại cảm thấy rõ mồn một tình cảm của Dương, cũng như hiểu điều khuất sâu trong người đàn ông thường tỏ vẻ lạnh lùng trước tôi?
Dương khẽ nhíu mày quay lại nhìn tôi, đôi mắt nheo lại tỏ ý không vừa lòng. Tôi cảm thấy lúng túng trước đôi mắt ấy, thế nên xoa nhẹ cổ tay, lí nhí:
– Anh… anh nắm tay tôi chặt quá… làm tôi đau.
– Lời của hắn ta cứ bỏ ngoài tai.
Dương hừ nhạt sau câu nói đơn giản ấy, quay người bước đi trước. Bóng lưng cao lớn trước mắt tôi vốn dĩ rất gần, nhưng tại sao với tôi lại xa xôi đến như vậy? Dương cứ như ánh mặt trời chói lóa ở trên cao, tôi mãi chỉ là ngọn cỏ hướng về thứ ánh sáng không thể nào nắm bắt. Bất giác… một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi, tôi vội quệt đi, nào ngờ người trước mặt lại quay đầu nhìn thấy cảnh đó, điều ấy khiến anh ta tò mò thì phải, thế nên liền khựng lại, cả cơ thể quay lại đối diện với tôi như chờ đợi.
Trái tim tôi thoáng reo vui trước biểu hiện rất nhỏ ấy của Dương. Tôi sụt sịt, hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn Dương trân trân. Dũng khí bỗng dưng ở đâu kéo đến khiến tôi hít một hơi, mấp máy môi:
– Anh Dương… rốt cuộc…
– Xin mời các vị khách quý tập trung về hội trường, kết quả buổi đấu thầu đã có.
Tiếng loa phát thanh từ hội trường bất ngờ vang lên, tôi như sực tỉnh, mặt mũi lập tức nóng ran. Tôi định nói gì vậy, định tra khảo Dương tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay sao? Tôi có quyền gì mà tra khảo Dương đây? Dương đâu có yêu tôi, còn tôi… nếu gọi là yêu… liệu có phải là quá sớm? Tôi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, âm thanh còn đọng trong cổ họng bỗng dưng nghẹn lại, trở thành một ngụm khô khốc.
Dương nhíu mày thêm lần nữa, lần này hỏi thẳng tôi:
– Rốt cuộc làm sao?
– À… rốt cuộc… không biết chúng ta có được nhận hợp đồng không nhỉ?
Tôi cười cười nói tiếp lời. Dương nhếch miệng gật gù, anh ta bước trở lại hội trường, tôi cũng theo bước anh ta. Thực lòng mà nói, tôi có cảm nhận chúng tôi là kẻ chiến thắng, thế nên trong lòng đầy hồi hộp.
Ngay khi Dương và tôi bước vào trong hội trường, từ phía khán đài, đại diện trung tâm của ông Sang cầm trên tay tờ kết quả đã sẵn sàng công bố. Dương bất giác quay sang tôi, đúng lúc tôi nhìn Dương như tìm một sự trấn an. Liệu… nỗ lực của Phượng Hoàng có được ghi nhận hay không?
Tiếng nói từ loa vang lên:
– Theo như kết quả tôi cầm trên tay, công ty chiến thắng trong buổi đấu thầu hôm nay là… công ty Trường Sơn.
Tôi như không tin vào tai mình, bên tai tôi có tiếng chửi thề của Dương. Tiếng vỗ tay ủng hộ kết quả này vang lên cùng tiếng hú hét của hai cô gái sexy thư ký cho ông chú Trường Sơn làm tôi ù tai. Ông Sơn mặt mày sáng rỡ, ông ta liếc xéo về phía Dương và tôi đầy khinh bỉ, ngay sau đó bước lên trên khán đài nói lời cảm ơn với đối tác, không quên nói lời động viên lấy lệ với những người thua cuộc là chúng tôi và công ty của Đức.
Tôi cứ đứng đó thần cả người, cảm thấy kết quả này không cam tâm, thế nhưng quyền quyết định thuộc về đối tác, đúng hay sai có gì là quan trọng. Tôi chỉ biết ấm ức, răng cắn chặt vào môi nhìn tên Thành nhếch miệng cười, đôi lông mày gã khẽ nhướng lên như thông cảm cho cảm xúc trong lòng tôi lúc này.
– Xin lỗi.
Tôi nghe có tiếng xin lỗi rất nhỏ vang bên tai, liền quay sang nhìn Dương. Ánh mắt Dương chiếu vào tôi dường như có chút gì áy náy. Tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết nhìn Dương ngơ ngác. Đôi mắt ấy bỗng chau lại, không giấu được vẻ tức giận khi chuyển sang nhìn gã Thành, ngay sau đó Dương quay người bỏ đi.
Tôi hiểu mình cần theo Dương ra về. Chúng tôi đã thất bại, có lý do gì để ở đây nữa? Hơn thế, tôi chẳng thể đòi hỏi Dương thành thật trả lời câu hỏi “Dương nghĩ gì về tôi?”. Trên hết, tôi tự cảm thấy, có hỏi cũng chẳng để làm gì. Dương nghĩ về tôi thế nào ư? Có lẽ… chính Dương cũng chẳng thể có được câu trả lời, khi anh ta coi những ham muốn nhất thời kia là điều bình thường, không đáng để tâm. Dương muốn kết hôn với tôi cũng chỉ vì nghĩa vụ, thế nên vốn dĩ tôi chẳng cần phải hỏi Dương để hai bên thêm khó xử.
Về đến khách sạn, tôi khẽ thở dài bước vào phòng, dọn dẹp sơ qua đồ đạc. Dương nói tôi cứ nghỉ ngơi, một tiếng nữa có mặt ở dưới sảnh khách sạn để cùng ra sân bay, tôi quyết định đặt lưng xuống giường, muốn chợp mắt một chút. Sáng nay tôi dậy sớm, giờ cảm thấy mệt, vậy mà muốn ngủ cũng chẳng ngủ nổi, tâm trạng cứ bức bối khó chịu vô cùng trước những gì gã Thành nói về Dương. Có phải… tôi đang ghen? Tôi cũng không biết nữa, chỉ là cứ nghĩ những gì tồi tệ về Dương, trái tim tôi lại khẽ nhói lên. Nụ hôn đầu Dương dành cho tôi, dù chỉ là do tác dụng của rượu… thế nhưng tôi vẫn run rẩy không sao bình tĩnh mỗi khi nhớ lại. Nghĩ đến nụ hôn ấy Dương cũng đặt lên môi một cô gái nào khác, tự nhiên tôi lại cảm thấy khó thở. Tôi đúng là bị điên mất rồi!
Chẳng biết tôi thiếp đi từ lúc nào, bất chợt có tiếng chuông điện thoại bàn làm tôi giật mình. Tôi không rõ ai gọi, có thể lễ tân báo gì đó nên lơ mơ tỉnh giấc, cầm ống nghe lên tai. Âm giọng đàn ông đáng ghét vang lên:
– Cô Hạnh, tôi có thứ này rất hay muốn cho cô xem. Về Trần Nhật Dương. Cô rảnh chứ? Chỉ cần năm phút thôi.
Tim tôi khẽ thót lên một nhịp. Gã ta muốn nói gì về Dương? Gã đâu có tử tế gì, liệu tôi có nên đến gặp gã hay không?
– Chắc hẳn cô tò mò tối qua đã xảy ra chuyện gì phải không? Cô sẽ có câu trả lời về chồng tương lai của cô.
– Tôi… tôi có thể gặp anh ở đâu?
– Bể bơi. Nhớ mang theo bikini.
Đúng là cái gã nham nhở, tôi chẳng muốn đi, thế nhưng nỗi tò mò và cả cảm giác khó chịu hành hạ khiến tôi không thể bỏ qua, hơn nữa ban ngày ban mặt, lại còn ở bể bơi chẳng thiếu người, tôi cảm thấy hắn vốn không có ý gì hại tôi mà chỉ muốn cho tôi xem thứ gì đó. Cảm giác bất an xâm chiếm khiến tim tôi đập thình thình. Liệu gã cho tôi nhìn thứ gì? Tôi tự tưởng tượng những hình ảnh không muốn nhìn trong đầu rồi lại thầm mong không phải là như vậy. Nếu chỉ vì Dương bị rượu làm cho kích thích mà làm điều đó, liệu tôi có thể cho qua như không có chuyện gì? Tôi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu. Tôi không nên tưởng tượng gì cả, hơn nữa chắc gì mọi chuyện đã là sự thật, hoặc Thành đâu thể xuất hiện đúng lúc như vậy được?
Thành mặc chiếc quần hoa vàng đúng kiểu bể bơi, hai mắt đeo kính râm ngạo nghễ, khuôn ngực trần lộ hình xăm gớm ghiếc. Thấy tôi nghiêm chỉnh bước đến, gã ta ngồi dậy, hai chân dang sang hai bên thành ghế, mặt hếch lên tỏ ý chờ đợi.
– Anh muốn cho tôi xem cái gì?
– Không mặc bikini sao? Không mặc không cho xem.
Tôi muốn điên lên với hắn, mặt mũi nóng ran trước cái nắng thiêu đốt trên đầu. Tôi chưa kịp quay đi, gã đã ném điện thoại lên bàn kêu cái cạch.
– Cô xem đi!
Tôi run run cầm chiếc điện thoại đắt tiền của Thành lên tay. Trong điện thoại… là một video. Đó là video quay cảnh Dương đang hôn ngấu nghiến một cô gái lạ mặt trong quán bar, giữa ánh đèn xanh đỏ. Dù không gian rất tối nhưng tôi vẫn nhìn rất rõ mặt người đàn ông đang bày tỏ tình cảm say mê đến cô gái đó. Tôi bỗng đau đến khó thở, cảm giác trái tim như có ai đó bóp chặt khiến tôi đau đến tím tái, chân tôi muốn khuỵu xuống, chiếc điện thoại rơi khỏi tay tôi xuống chiếc bàn gỗ. Tình yêu… đó chính là tình yêu của Dương… hay… đó chỉ là do rượu? Không… Dương không thể say đến mức đó, tôi không cho là Dương say. Vậy thì… đó hoàn toàn là… sự chủ động của Dương?
– Đêm qua nhân viên của tôi đã quay lại được cảnh rất hay này. Tôi biết là cô nên xem nó nên đã làm như vậy.
– Nói dối. Đó không phải là anh Dương.
Tôi gắt lên. Hai mắt tôi ầng ậng kìm nén nước mắt. Tôi không muốn khóc trước mặt gã Thành, tôi không muốn vậy một chút nào. Tôi không muốn thừa nhận mình là kẻ thất bại, khi mà tôi… quả thực tôi đã hoàn toàn thất bại. Linh cảm của tôi đúng là không sai. Dương không yêu tôi. Tôi không rõ cô ta là ai, thế nhưng Dương yêu cô ta là sự thật. Dương không phải là tuýp người hành xử bộc phát. Vậy thì… chỉ có thể, cô ta vốn dĩ là kẻ chiếm giữ trái tim Dương, người đàn ông mà tôi luôn cảm thấy, anh ta quá đỗi xa xôi, ngay cả khi anh ta nói muốn lấy tôi. Tôi chưa bao giờ tiếp cận được Dương, anh ta luôn giữ khoảng cách với tôi. Tại sao khi nhìn vào hình ảnh đau lòng này, tôi lại cảm thấy rõ mồn một tình cảm của Dương, cũng như hiểu điều khuất sâu trong người đàn ông thường tỏ vẻ lạnh lùng trước tôi?