Chương 8
8/ Tôi choàng tỉnh, đập vào mắt là phông nền trắng xóa và mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện. Không biết sức mạnh nội tại lấy từ đâu ra, tôi lập tức bật dậy, vạch quần.
Í, mất con cúc cu rồi này.
Tôi nở một nụ cười mãn nguyện, xoa mái tóc đen dài trên đầu.
Bùi Trạch Dương không biết chăm sóc nên hơi hói, nhưng không sao, mai sau đổ tiền vào dịch vụ cấy tóc là đẹp ngay.
Tự trấn an bản thân xong, lúc này tôi mới chú ý đến phòng bệnh đối diện, sếp vẫn bất tỉnh nhân sự, trên mặt còn gắn ống thở.
Tôi khẽ giật mình, nhảy xuống giường muốn qua phòng anh kiểm tra.
Bất chợt cổ chân nhói lên một đợt đau điếng, tôi cúi đầu nhìn mới phát hiện thì ra không phải mình bình an vô sự, cổ chân trái bị băng thạch cao thành một cục nặng trịch đây này. Thế nhưng, so với Bùi Trạch Dương đến thở cũng phải dùng máy thì như tôi là may mắn rồi.
Tôi đến bên giường anh, trong lòng đầy nỗi chua xót.
Một người cứ miệng mấp máy là văng tục giờ đây biến thành con hến bị luộc như vậy, tôi có chút không quen.
Tôi ngồi một lúc lâu, đột nhiên không biết nói gì cho phải, nhưng đồng thời cũng muốn Bùi Trạch Dương nhanh chóng tỉnh lại, cuối cùng hạ thấp người, ghé sát tai anh.
“Sếp ơi, đừng ch ế t nhé. Báo cáo tài chính quý 1 còn chưa làm đâu.” Lòng tôi nặng trĩu, thì thào tâm sự.
Sau đó, tôi sắp xếp hoàn chỉnh những gì cần nói xong liền nói tiếp vào tai anh: “Em nhớ lại tất cả rồi, hóa ra là có kẻ đứng sau vụ tai nạn trước kia của chúng ta. Lần trước chưa xử được nên hôm qua mới thuê người xử nốt, chắc chắn là như thế!”
Tôi đăm chiêu hồi tưởng lại, khi đó tôi nắm giữ bằng chứng tham nhũng của anh trai Bùi Trạch Dương, còn anh lái xe đưa tôi tới trình báo trong cuộc họp ban điều hành, trên đường tới công ty thì cả hai gặp tai nạn. Vốn dĩ tôi không nhận ra đâu, thế nhưng hôm qua chiếc xe đen tuyền kia giống hệt chiếc đã đâm chúng tôi lúc trước, chuyện trùng hợp như thế thì chỉ có thể giải thích bằng việc có âm mưu từ đầu.
Vào giây phút sinh tử ấy, tôi đã nhớ ra tất cả.
Còn về phần Bùi Trạch Dương, anh không nhớ được, chắc là do hồn thoát xác dẫn tới trí nhớ bị lủng.
Cấp trên đã nằm một đống, nô lệ đương nhiên không thể ra trận, tôi chỉ đành tìm cách bảo toàn chứng cứ.
Ngày đó chứng cứ nhất định đã bị anh trai Bùi Trạch Dương tiêu hủy, nhưng may mà tôi thông minh, trước khi đi còn nhanh trí sao chép dữ liệu sang USB khác rồi chuyển phát nhanh về cho bạn thân ở quê nhà.
Tôi gọi một cuộc cho bạn thân, xác nhận đồ vật an toàn mới yên tâm cúp máy, chuyên tâm đợi Bùi Trạch Dương tỉnh dậy.
Hai ngày sau, Bùi Trạch Dương qua cơn nguy hiểm, không còn phải gắn ống thở nữa.
Hơn tám ngày tiếp theo, tôi chăm chỉ đúng giờ và đều đặn ghé sát tai anh tâm sự.
Ngày thứ mười, Bùi Trạch Dương từ âm phủ trở về, trừng mắt nhìn tôi.
“Cái quần què…”
Giọng anh đặc sệt, tất cả bác sĩ và y tá đều nghe không hiểu, trừ tôi.
“Cô báo cáo nợ công ty cho người sắp ch ế t suốt mười ngày mà trông cô thảnh thơi nhỉ, Dương Thuỳ Mây?”
Í, mất con cúc cu rồi này.
Tôi nở một nụ cười mãn nguyện, xoa mái tóc đen dài trên đầu.
Bùi Trạch Dương không biết chăm sóc nên hơi hói, nhưng không sao, mai sau đổ tiền vào dịch vụ cấy tóc là đẹp ngay.
Tự trấn an bản thân xong, lúc này tôi mới chú ý đến phòng bệnh đối diện, sếp vẫn bất tỉnh nhân sự, trên mặt còn gắn ống thở.
Tôi khẽ giật mình, nhảy xuống giường muốn qua phòng anh kiểm tra.
Bất chợt cổ chân nhói lên một đợt đau điếng, tôi cúi đầu nhìn mới phát hiện thì ra không phải mình bình an vô sự, cổ chân trái bị băng thạch cao thành một cục nặng trịch đây này. Thế nhưng, so với Bùi Trạch Dương đến thở cũng phải dùng máy thì như tôi là may mắn rồi.
Tôi đến bên giường anh, trong lòng đầy nỗi chua xót.
Một người cứ miệng mấp máy là văng tục giờ đây biến thành con hến bị luộc như vậy, tôi có chút không quen.
Tôi ngồi một lúc lâu, đột nhiên không biết nói gì cho phải, nhưng đồng thời cũng muốn Bùi Trạch Dương nhanh chóng tỉnh lại, cuối cùng hạ thấp người, ghé sát tai anh.
“Sếp ơi, đừng ch ế t nhé. Báo cáo tài chính quý 1 còn chưa làm đâu.” Lòng tôi nặng trĩu, thì thào tâm sự.
Sau đó, tôi sắp xếp hoàn chỉnh những gì cần nói xong liền nói tiếp vào tai anh: “Em nhớ lại tất cả rồi, hóa ra là có kẻ đứng sau vụ tai nạn trước kia của chúng ta. Lần trước chưa xử được nên hôm qua mới thuê người xử nốt, chắc chắn là như thế!”
Tôi đăm chiêu hồi tưởng lại, khi đó tôi nắm giữ bằng chứng tham nhũng của anh trai Bùi Trạch Dương, còn anh lái xe đưa tôi tới trình báo trong cuộc họp ban điều hành, trên đường tới công ty thì cả hai gặp tai nạn. Vốn dĩ tôi không nhận ra đâu, thế nhưng hôm qua chiếc xe đen tuyền kia giống hệt chiếc đã đâm chúng tôi lúc trước, chuyện trùng hợp như thế thì chỉ có thể giải thích bằng việc có âm mưu từ đầu.
Vào giây phút sinh tử ấy, tôi đã nhớ ra tất cả.
Còn về phần Bùi Trạch Dương, anh không nhớ được, chắc là do hồn thoát xác dẫn tới trí nhớ bị lủng.
Cấp trên đã nằm một đống, nô lệ đương nhiên không thể ra trận, tôi chỉ đành tìm cách bảo toàn chứng cứ.
Ngày đó chứng cứ nhất định đã bị anh trai Bùi Trạch Dương tiêu hủy, nhưng may mà tôi thông minh, trước khi đi còn nhanh trí sao chép dữ liệu sang USB khác rồi chuyển phát nhanh về cho bạn thân ở quê nhà.
Tôi gọi một cuộc cho bạn thân, xác nhận đồ vật an toàn mới yên tâm cúp máy, chuyên tâm đợi Bùi Trạch Dương tỉnh dậy.
Hai ngày sau, Bùi Trạch Dương qua cơn nguy hiểm, không còn phải gắn ống thở nữa.
Hơn tám ngày tiếp theo, tôi chăm chỉ đúng giờ và đều đặn ghé sát tai anh tâm sự.
Ngày thứ mười, Bùi Trạch Dương từ âm phủ trở về, trừng mắt nhìn tôi.
“Cái quần què…”
Giọng anh đặc sệt, tất cả bác sĩ và y tá đều nghe không hiểu, trừ tôi.
“Cô báo cáo nợ công ty cho người sắp ch ế t suốt mười ngày mà trông cô thảnh thơi nhỉ, Dương Thuỳ Mây?”