Chương 7
7/ Tôi quá hiểu Bùi Trạch Dương, chuyện gì anh đã quyết thì nhất định sẽ làm tới cùng, cho nên, từ đầu giờ trưa tôi đã nhanh trí liên lạc tất cả các phòng ban, tạo công ăn việc làm cho anh.
Kết quả, Bùi Trạch Dương tăng ca tới 11 giờ đêm.
Kế hoạch tông một cú thử nghiệm của anh đổ bể.
Lúc anh về nhà, trên bàn có sẵn một mâm cơm thịnh soạn, đều do tôi chuẩn bị, dù sao tôi cũng không thể bạc đãi cơ thể mình được.
Thế mà Bùi Trạch Dương còn không thèm xuống bếp, vừa vào nhà liền chạy tới gõ cửa phòng tôi, rít lên: “Ê Mây, cô chơi xấu nó vừa thôi! Cơ thể này mà lao lực quá độ đột quỵ giữa chừng thì cô chính là kẻ chủ mưu!”
Tôi ở bên trong vô cùng ấm ức: “Sếp tưởng em muốn chắc! Nhưng sếp cứ đòi lái xe gây tai nạn còn gì, em khùng mới đi!”
“Cô thừa nhận đi, rõ ràng là cô thích làm sếp!”
Tôi có chút chột dạ, ngừng một lát mới trả treo tiếp: “Em sợ ch ế t mà!”
Bùi Trạch Dương hừ một tiếng rồi bỏ đi, không đôi co với tôi nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Bùi Trạch Dương liên tục tăng ca tới nửa đêm, ngoài những lúc trao đổi công việc thì anh chả thèm nói chuyện riêng với tôi. Tôi vừa vui vừa thấy tội lỗi, đâm ra không dám đối diện với anh.
Chúng tôi cứ kéo dài tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế đến một ngày Bùi Trạch Dương đưa tôi lịch trình làm việc tháng mới.
Tôi ngỡ ngàng: “Sao nhiều vậy?”
Anh nhếch mép: “Thích làm sếp lắm mà, tôi cho cô làm.”
Tôi mím môi xoa mặt, không dám than nữa.
Dựa theo lịch trình Bùi Trạch Dương sắp xếp, cứ sáng mở mắt ra tôi không đến công ty cũng đi chỗ này chỗ kia tham gia đủ thứ sự kiện, phải truyền hết mấy bình nước mới sống nổi.
Từ bệnh viện trở ra, tôi định bụng về nhà làm một giấc thì giám đốc kế hoạch gọi một cuộc, tóm tôi về công ty cho bằng được.
“Đây là bảng kế hoạch cạnh tranh và quản lý rủi ro tài chính trong quý này, sếp xem qua rồi duyệt nhé.” Giám đốc kế hoạch kính cẩn nói.
Tôi rớt mồ hôi, đáp: “Anh cứ ra ngoài đi, lát tôi xem.”
Người vừa đi, tôi lập tức gọi Bùi Trạch Dương: “Sếp! Sếp! Vào phòng giám đốc chút đi, cái này quan trọng quá em sợ sơ sẩy đi luôn cả cái công ty!”
Không có tiếng trả lời, tôi sốt ruột nói tiếp: “Còn… còn nữa… em không biết giả chữ ký sếp…”
Bùi Trạch Dương: “Thùy Mây, làm sếp vui nhé.”
Dứt lời, anh ngắt máy cái rụp.
Nhìn màn hình đen thui như mực, tôi khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên thật sự cảm nhận được áp lực của chiếc ghế quyền lực này.
Chưa đầy nửa tiếng sau, giám đốc kế hoạch lại gọi điện: “Sếp có ý kiến gì không ạ?”
Người bên ban điều hành vừa vặn gửi mail thông báo: “Chiều mai tổ chức họp báo cáo tài chính quý 1.”
Bùi Trạch Dương cũng nhắn tới: “Đừng quên tối nay có tiệc rượu xã giao, thưa sếp!”
Tôi run như cầy sấy tiếp nhận toàn bộ thông tin, không kịp nghĩ nhiều liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, tới phòng thư ký lôi cổ Bùi Trạch Dương đi.
Đứng giữa cầu thang thoát hiểm, tôi khóc lóc quỳ sụp xuống, ôm chân Bùi Trạch Dương, nức nở: “Sếp em sai rồi! Em chả dám nữa đâu em thề đấy! Trình độ của em chỉ hợp làm nô lệ chứ không hợp làm tư bản! Trong hai tuần mà em truyền tới năm bình nước, còn truyền nữa thì em chầu trời luôn đấy!”
Bùi Trạch Dương cúi mắt nhìn tôi, nhếch mép: “Cầu xin tôi đi.”
Tôi òa khóc: “Cầu xin sếp mà! Bây giờ anh tông thử hay tông thiệt đều được!”
Bùi Trạch Dương cười hai tiếng, sau đó không nhỏ nhen truy cứu nữa, anh đỡ tôi đứng dậy, cùng nhau về phòng giám đốc xử lý mấy việc khẩn cấp.
Xong xuôi, anh quay sang, nghiêm túc hỏi: “Sẵn sàng chưa?”
Tôi đáp chắc nịch: “Rồi ạ!”
Thế là Bùi Trạch Dương lái xe đưa tôi đến một con đường vắng vẻ, tôi nhìn xung quanh, sau đó quan sát gương mặt tập trung của anh. Biết chắc lần này không thoát được, tôi liền hít sâu một hơi nâng cao tinh thần, hai mắt nhắm chặt đọc kinh.
Còn chưa đọc được tới câu thứ ba, một cú tông chấn động nổ ra, “ầm” một tiếng kinh thiên động địa.
Tôi bàng hoàng, dùng chút lý trí còn sót lại mở mắt ra, thều thào: “Vừa đủ của sếp là bay thẳng xuống địa ngục à?”
Bùi Trạch Dương ngồi đối diện mặt đầy máu: “Mẹ nó tôi đã kịp làm gì đâu, là đứa nào tông đấy chứ.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài, bắt gặp một chiếc xe đen tuyền thì nhíu mày nghiền ngẫm.
À, ra là bị đứa kia tông.
Kết quả, Bùi Trạch Dương tăng ca tới 11 giờ đêm.
Kế hoạch tông một cú thử nghiệm của anh đổ bể.
Lúc anh về nhà, trên bàn có sẵn một mâm cơm thịnh soạn, đều do tôi chuẩn bị, dù sao tôi cũng không thể bạc đãi cơ thể mình được.
Thế mà Bùi Trạch Dương còn không thèm xuống bếp, vừa vào nhà liền chạy tới gõ cửa phòng tôi, rít lên: “Ê Mây, cô chơi xấu nó vừa thôi! Cơ thể này mà lao lực quá độ đột quỵ giữa chừng thì cô chính là kẻ chủ mưu!”
Tôi ở bên trong vô cùng ấm ức: “Sếp tưởng em muốn chắc! Nhưng sếp cứ đòi lái xe gây tai nạn còn gì, em khùng mới đi!”
“Cô thừa nhận đi, rõ ràng là cô thích làm sếp!”
Tôi có chút chột dạ, ngừng một lát mới trả treo tiếp: “Em sợ ch ế t mà!”
Bùi Trạch Dương hừ một tiếng rồi bỏ đi, không đôi co với tôi nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Bùi Trạch Dương liên tục tăng ca tới nửa đêm, ngoài những lúc trao đổi công việc thì anh chả thèm nói chuyện riêng với tôi. Tôi vừa vui vừa thấy tội lỗi, đâm ra không dám đối diện với anh.
Chúng tôi cứ kéo dài tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế đến một ngày Bùi Trạch Dương đưa tôi lịch trình làm việc tháng mới.
Tôi ngỡ ngàng: “Sao nhiều vậy?”
Anh nhếch mép: “Thích làm sếp lắm mà, tôi cho cô làm.”
Tôi mím môi xoa mặt, không dám than nữa.
Dựa theo lịch trình Bùi Trạch Dương sắp xếp, cứ sáng mở mắt ra tôi không đến công ty cũng đi chỗ này chỗ kia tham gia đủ thứ sự kiện, phải truyền hết mấy bình nước mới sống nổi.
Từ bệnh viện trở ra, tôi định bụng về nhà làm một giấc thì giám đốc kế hoạch gọi một cuộc, tóm tôi về công ty cho bằng được.
“Đây là bảng kế hoạch cạnh tranh và quản lý rủi ro tài chính trong quý này, sếp xem qua rồi duyệt nhé.” Giám đốc kế hoạch kính cẩn nói.
Tôi rớt mồ hôi, đáp: “Anh cứ ra ngoài đi, lát tôi xem.”
Người vừa đi, tôi lập tức gọi Bùi Trạch Dương: “Sếp! Sếp! Vào phòng giám đốc chút đi, cái này quan trọng quá em sợ sơ sẩy đi luôn cả cái công ty!”
Không có tiếng trả lời, tôi sốt ruột nói tiếp: “Còn… còn nữa… em không biết giả chữ ký sếp…”
Bùi Trạch Dương: “Thùy Mây, làm sếp vui nhé.”
Dứt lời, anh ngắt máy cái rụp.
Nhìn màn hình đen thui như mực, tôi khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên thật sự cảm nhận được áp lực của chiếc ghế quyền lực này.
Chưa đầy nửa tiếng sau, giám đốc kế hoạch lại gọi điện: “Sếp có ý kiến gì không ạ?”
Người bên ban điều hành vừa vặn gửi mail thông báo: “Chiều mai tổ chức họp báo cáo tài chính quý 1.”
Bùi Trạch Dương cũng nhắn tới: “Đừng quên tối nay có tiệc rượu xã giao, thưa sếp!”
Tôi run như cầy sấy tiếp nhận toàn bộ thông tin, không kịp nghĩ nhiều liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, tới phòng thư ký lôi cổ Bùi Trạch Dương đi.
Đứng giữa cầu thang thoát hiểm, tôi khóc lóc quỳ sụp xuống, ôm chân Bùi Trạch Dương, nức nở: “Sếp em sai rồi! Em chả dám nữa đâu em thề đấy! Trình độ của em chỉ hợp làm nô lệ chứ không hợp làm tư bản! Trong hai tuần mà em truyền tới năm bình nước, còn truyền nữa thì em chầu trời luôn đấy!”
Bùi Trạch Dương cúi mắt nhìn tôi, nhếch mép: “Cầu xin tôi đi.”
Tôi òa khóc: “Cầu xin sếp mà! Bây giờ anh tông thử hay tông thiệt đều được!”
Bùi Trạch Dương cười hai tiếng, sau đó không nhỏ nhen truy cứu nữa, anh đỡ tôi đứng dậy, cùng nhau về phòng giám đốc xử lý mấy việc khẩn cấp.
Xong xuôi, anh quay sang, nghiêm túc hỏi: “Sẵn sàng chưa?”
Tôi đáp chắc nịch: “Rồi ạ!”
Thế là Bùi Trạch Dương lái xe đưa tôi đến một con đường vắng vẻ, tôi nhìn xung quanh, sau đó quan sát gương mặt tập trung của anh. Biết chắc lần này không thoát được, tôi liền hít sâu một hơi nâng cao tinh thần, hai mắt nhắm chặt đọc kinh.
Còn chưa đọc được tới câu thứ ba, một cú tông chấn động nổ ra, “ầm” một tiếng kinh thiên động địa.
Tôi bàng hoàng, dùng chút lý trí còn sót lại mở mắt ra, thều thào: “Vừa đủ của sếp là bay thẳng xuống địa ngục à?”
Bùi Trạch Dương ngồi đối diện mặt đầy máu: “Mẹ nó tôi đã kịp làm gì đâu, là đứa nào tông đấy chứ.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài, bắt gặp một chiếc xe đen tuyền thì nhíu mày nghiền ngẫm.
À, ra là bị đứa kia tông.