Chương 13
13.
Từ sau khi nói rõ mọi chuyện, tôi nhận thấy Phó Duật An khác trước rất nhiều.
Trước đây dù tôi trêu ghẹo thế nào anh cũng không hề lay động, bất khuất như chuẩn bị đi lính đến nơi. Bây giờ cứ hở ra là anh lại quyến rũ tôi, thậm chí nhiều lần đi tắm còn không thèm đóng cửa!
Mấy chủ đề như điều dưỡng sức khỏe, anh lại càng không mảy may nhắc tới. Hỏi thì bảo chuẩn bị mang thai cần tích cực, chuẩn bị mang thai phải tranh thủ.
Cho hỏi quán quân kiềm chế hồi trước là ai vậy?
Ở nhà thì thôi đi, ở công ty anh cũng bắt đầu rục rịch.
Chị Châu rất bất an.
“Tê Nguyệt, cô có cảm thấy dạo này tần suất sếp Phó đến phòng Nhân sự cao lắm không?”
Tôi giả ngốc: “Hả? Em thấy cũng bình thường.”
Chị lo lắng: “Liệu có phải vì sếp Phó đã nói cho chị biết bí mật của cậu ấy, bây giờ cậu ấy hối hận, muốn giết chị diệt khẩu không?”
Tôi suýt phun cả trà ra.
“Không phải, không phải, không đâu, chị đừng lo.”
Chị ấy vẫn đứng ngồi không yên.
Tôi chỉ đành len lén tìm cơ hội túm lấy Phó Duật An: “Có phải anh cố tình không? Sao không có việc gì cứ lảng vảng sang phòng bọn em mãi thế?”
Anh tỏ vẻ ấm ức: “Rảnh rỗi muốn đến thăm em cũng không được à?”
Tôi che mặt. Rốt cuộc anh chàng này do cái gì biến thành vậy!
“Nhưng anh làm vậy, mọi người đều sẽ phát giác ra điều bất thường.”
Phó Duật An nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Vậy… sao em không muốn công khai?”
Tôi bỗng nghẹn lời.
Trước đây là do muốn đến để tranh thủ thúc đẩy tình cảm với anh, nay đã biết rõ tình cảm của nhau rồi, đúng là tôi không còn lý do gì để phản đối nữa.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện công khai là tôi lại thấy ngượng, chỉ đành bày tỏ: “Đừng tuyên bố thẳng như kiểu thông báo, nhưng nếu có người hỏi thì anh có thể nói.”
Chắc không ai dũng cảm đến nỗi dám hỏi thẳng đâu.
Anh gật đầu ra hiệu đồng ý.
Tôi chợt nhớ lại, hình như trước đây ai đó không hề nói vậy.
“Cơ mà không phải trước đây anh còn bảo nếu không thể thay đổi quyết định của em thì anh sẽ không hỏi sao? Chẳng lẽ đều là giả vờ ư?”
Anh nhìn tôi với vẻ tự tin: “Nhưng không phải bây giờ anh đã thay đổi được quyết định của em rồi sao?”
… Ờ.
Hình như đúng thật.
Tôi không chịu thừa nhận rằng mình yếu thế, trừng mắt với anh: “Vậy sao tự dưng anh lại thay đổi hả?”
Phó Duật An tự sờ đầu mình: “Trước đây em không thích anh, công khai một mối quan hệ chỉ có danh phận, đương nhiên cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Hình như cũng có lý.
Tôi vẫn không phục: “Vậy trước đây em trêu ghẹo kiểu gì anh cũng kiềm chế được thì sao? Sao anh nhịn được thế?”
Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc.
“Đó không phải kiềm chế mà là tôn trọng. Nếu em không thích anh, anh thật lòng cho rằng cứ tùy tiện thân mật cho có lệ, ấy là không tôn trọng em. Vả lại nếu như vậy, anh cũng thật sự… thật sự không dám.”
Nói đến cuối, anh đã ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Aaa!
Sao tự dưng hình tượng của anh lại cao cả thế này!
Từ sau khi nói rõ mọi chuyện, tôi nhận thấy Phó Duật An khác trước rất nhiều.
Trước đây dù tôi trêu ghẹo thế nào anh cũng không hề lay động, bất khuất như chuẩn bị đi lính đến nơi. Bây giờ cứ hở ra là anh lại quyến rũ tôi, thậm chí nhiều lần đi tắm còn không thèm đóng cửa!
Mấy chủ đề như điều dưỡng sức khỏe, anh lại càng không mảy may nhắc tới. Hỏi thì bảo chuẩn bị mang thai cần tích cực, chuẩn bị mang thai phải tranh thủ.
Cho hỏi quán quân kiềm chế hồi trước là ai vậy?
Ở nhà thì thôi đi, ở công ty anh cũng bắt đầu rục rịch.
Chị Châu rất bất an.
“Tê Nguyệt, cô có cảm thấy dạo này tần suất sếp Phó đến phòng Nhân sự cao lắm không?”
Tôi giả ngốc: “Hả? Em thấy cũng bình thường.”
Chị lo lắng: “Liệu có phải vì sếp Phó đã nói cho chị biết bí mật của cậu ấy, bây giờ cậu ấy hối hận, muốn giết chị diệt khẩu không?”
Tôi suýt phun cả trà ra.
“Không phải, không phải, không đâu, chị đừng lo.”
Chị ấy vẫn đứng ngồi không yên.
Tôi chỉ đành len lén tìm cơ hội túm lấy Phó Duật An: “Có phải anh cố tình không? Sao không có việc gì cứ lảng vảng sang phòng bọn em mãi thế?”
Anh tỏ vẻ ấm ức: “Rảnh rỗi muốn đến thăm em cũng không được à?”
Tôi che mặt. Rốt cuộc anh chàng này do cái gì biến thành vậy!
“Nhưng anh làm vậy, mọi người đều sẽ phát giác ra điều bất thường.”
Phó Duật An nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Vậy… sao em không muốn công khai?”
Tôi bỗng nghẹn lời.
Trước đây là do muốn đến để tranh thủ thúc đẩy tình cảm với anh, nay đã biết rõ tình cảm của nhau rồi, đúng là tôi không còn lý do gì để phản đối nữa.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện công khai là tôi lại thấy ngượng, chỉ đành bày tỏ: “Đừng tuyên bố thẳng như kiểu thông báo, nhưng nếu có người hỏi thì anh có thể nói.”
Chắc không ai dũng cảm đến nỗi dám hỏi thẳng đâu.
Anh gật đầu ra hiệu đồng ý.
Tôi chợt nhớ lại, hình như trước đây ai đó không hề nói vậy.
“Cơ mà không phải trước đây anh còn bảo nếu không thể thay đổi quyết định của em thì anh sẽ không hỏi sao? Chẳng lẽ đều là giả vờ ư?”
Anh nhìn tôi với vẻ tự tin: “Nhưng không phải bây giờ anh đã thay đổi được quyết định của em rồi sao?”
… Ờ.
Hình như đúng thật.
Tôi không chịu thừa nhận rằng mình yếu thế, trừng mắt với anh: “Vậy sao tự dưng anh lại thay đổi hả?”
Phó Duật An tự sờ đầu mình: “Trước đây em không thích anh, công khai một mối quan hệ chỉ có danh phận, đương nhiên cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Hình như cũng có lý.
Tôi vẫn không phục: “Vậy trước đây em trêu ghẹo kiểu gì anh cũng kiềm chế được thì sao? Sao anh nhịn được thế?”
Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc.
“Đó không phải kiềm chế mà là tôn trọng. Nếu em không thích anh, anh thật lòng cho rằng cứ tùy tiện thân mật cho có lệ, ấy là không tôn trọng em. Vả lại nếu như vậy, anh cũng thật sự… thật sự không dám.”
Nói đến cuối, anh đã ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Aaa!
Sao tự dưng hình tượng của anh lại cao cả thế này!