Chương 12
12.
Phải làm việc gì đây? Đương nhiên là tìm Phó Duật An hỏi cho ra ngô ra khoai rồi.
Theo như những gì tôi hiểu về anh, anh không đời nào cất công bịa ra một câu chuyện để từ chối người ta. Thế thì câu chuyện này ở đâu ra?
Về đến nhà, tôi gửi một đoạn chị Châu vừa ghi âm cho Phó Duật An.
Anh vốn đang ngồi trước bàn đọc sách, nghe thấy chuông báo tin nhắn thì thờ ơ cầm điện thoại lên nghe, sau đó sắc mặt hơi thay đổi.
Tôi huơ điện thoại trước mặt anh: “Anh có muốn giải thích không, sếp Phó?”
Anh buông điện thoại, mặt không hề biến sắc.
“Muốn nghe gì đây?”
Tôi đi về phía anh.
“Không phải đến tận bữa tiệc do gia đình sắp xếp chúng ta mới gặp nhau sao? Tình cảm nhiều năm ở đâu ra vậy?”
Anh mím môi, giọng điệu hơi ai oán: “Nhưng anh đã biết em từ hồi cấp ba, cơ mà khi ấy trong mắt em chỉ có việc học, làm gì có thời gian để biết đến anh.”
Tôi ngẫm lại, thời gian ấy do có vài mâu thuẫn với gia đình nên tôi dồn hết hơi sức vào việc học, chẳng thèm ngó ngàng đến chuyện gì khác.
Tôi hơi kinh ngạc: “Vậy anh đã thích em từ thời cấp ba thật ư?”
Anh gật đầu.
“Ừ, từ lần em diễn tấu đàn cello.”
Chơi cello là tiết mục được sắp xếp vào đợt kỷ niệm ngày thành lập trường, chính tôi cũng sắp quên luôn rồi.
Tôi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ chuyện kết thông gia cũng do anh mà ra ư?”
Anh sờ mũi, ngượng ngập “ừ” một tiếng thật khẽ.
“Chẳng phải ban đầu em không đồng ý sao? Anh còn tưởng hết hy vọng rồi.”
Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Sao sau đó lại đổi ý?”
Tôi dở khóc dở cười.
“Nếu không thấy anh ngoài đời, đúng là em sẽ không đồng ý.”
Ánh mắt anh lập tức sáng bừng: “Vậy em cũng trúng tiếng sét ái tình với anh à?”
Tôi cười gượng mấy tiếng: “Đính chính lại nhé, chỉ là thấy trai đẹp nên nổi lòng tham thôi.”
Phó Duật An im lặng một hồi lâu rồi ngước mắt lên: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Anh đoán xem.” Tôi cố tình úp mở.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chớp đôi bờ mi, đột nhiên nói:
“Bà xã, nói cho anh biết đi mà.”
Tôi: “...”
Á á á!!!
Anh mê hoặc tôi!
Phó Duật An bỗng nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng mở bàn tay ra, sau đó đặt cằm mình lên lòng bàn tay tôi, nhìn tôi với vẻ ngập tràn mong đợi.
… Thật sự không chịu nổi nữa.
Tôi trở tay che khuất đôi mắt đang không ngừng tung chiêu, quyết định để anh cũng được vui vẻ một tí.
“Bây giờ em rất thích anh.”
Dứt lời, tôi cảm nhận được lòng bàn tay bị hai chiếc cọ nhỏ xinh mềm mại quét tới quét lui.
Ngứa quá.
Phải làm việc gì đây? Đương nhiên là tìm Phó Duật An hỏi cho ra ngô ra khoai rồi.
Theo như những gì tôi hiểu về anh, anh không đời nào cất công bịa ra một câu chuyện để từ chối người ta. Thế thì câu chuyện này ở đâu ra?
Về đến nhà, tôi gửi một đoạn chị Châu vừa ghi âm cho Phó Duật An.
Anh vốn đang ngồi trước bàn đọc sách, nghe thấy chuông báo tin nhắn thì thờ ơ cầm điện thoại lên nghe, sau đó sắc mặt hơi thay đổi.
Tôi huơ điện thoại trước mặt anh: “Anh có muốn giải thích không, sếp Phó?”
Anh buông điện thoại, mặt không hề biến sắc.
“Muốn nghe gì đây?”
Tôi đi về phía anh.
“Không phải đến tận bữa tiệc do gia đình sắp xếp chúng ta mới gặp nhau sao? Tình cảm nhiều năm ở đâu ra vậy?”
Anh mím môi, giọng điệu hơi ai oán: “Nhưng anh đã biết em từ hồi cấp ba, cơ mà khi ấy trong mắt em chỉ có việc học, làm gì có thời gian để biết đến anh.”
Tôi ngẫm lại, thời gian ấy do có vài mâu thuẫn với gia đình nên tôi dồn hết hơi sức vào việc học, chẳng thèm ngó ngàng đến chuyện gì khác.
Tôi hơi kinh ngạc: “Vậy anh đã thích em từ thời cấp ba thật ư?”
Anh gật đầu.
“Ừ, từ lần em diễn tấu đàn cello.”
Chơi cello là tiết mục được sắp xếp vào đợt kỷ niệm ngày thành lập trường, chính tôi cũng sắp quên luôn rồi.
Tôi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ chuyện kết thông gia cũng do anh mà ra ư?”
Anh sờ mũi, ngượng ngập “ừ” một tiếng thật khẽ.
“Chẳng phải ban đầu em không đồng ý sao? Anh còn tưởng hết hy vọng rồi.”
Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Sao sau đó lại đổi ý?”
Tôi dở khóc dở cười.
“Nếu không thấy anh ngoài đời, đúng là em sẽ không đồng ý.”
Ánh mắt anh lập tức sáng bừng: “Vậy em cũng trúng tiếng sét ái tình với anh à?”
Tôi cười gượng mấy tiếng: “Đính chính lại nhé, chỉ là thấy trai đẹp nên nổi lòng tham thôi.”
Phó Duật An im lặng một hồi lâu rồi ngước mắt lên: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Anh đoán xem.” Tôi cố tình úp mở.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chớp đôi bờ mi, đột nhiên nói:
“Bà xã, nói cho anh biết đi mà.”
Tôi: “...”
Á á á!!!
Anh mê hoặc tôi!
Phó Duật An bỗng nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng mở bàn tay ra, sau đó đặt cằm mình lên lòng bàn tay tôi, nhìn tôi với vẻ ngập tràn mong đợi.
… Thật sự không chịu nổi nữa.
Tôi trở tay che khuất đôi mắt đang không ngừng tung chiêu, quyết định để anh cũng được vui vẻ một tí.
“Bây giờ em rất thích anh.”
Dứt lời, tôi cảm nhận được lòng bàn tay bị hai chiếc cọ nhỏ xinh mềm mại quét tới quét lui.
Ngứa quá.