Chương 13
Trái tim Phú Hào lại đập dữ dội như ngày định mệnh chia xa năm ấy. Anh điên cuồng tìm kiếm, đau xé lòng gọi lớn: "Đan Nguyên à! Đan Nguyên!"
Cả căn nhà lớn chỉ vọng lại thanh âm của anh. Phú Hào tất tả lao ra khỏi nhà. Lúc này, anh mới biết, nắng ngoài trời đã vàng rực rỡ.
Chớt tiệt! Anh thế mà ngủ say một giấc thật dài. Giờ thì hay rồi, anh phải trả giá cho tội ham ăn, ham ngủ!
"Đan Nguyên! Em ơi!" Anh mong sao, cô chưa lên một chuyến xe nào rời bỏ anh!
Lòng lo sợ dữ dội. Phú Hào theo kí ức cũ chạy thẳng ra triền đê. Đan Nguyên của anh ngày xưa mỗi lần vướng tâm tư thường hay ra đó.
Lúc này, ngoài bờ đê, Đan Nguyên nhìn ra con sông quê. Nước chảy về Đông mang theo đám lục bình trôi dạt. Có vài cánh không chịu về xuôi rẽ tấp vào chân đê. Nhìn từng cánh hoa tím mong manh dập dềnh theo sóng nước, Đan Nguyên tự nhiên nghĩ thương cho thân mình. Thân cô chắc cũng lênh đênh giống như phận bèo dạt ấy!
Nhiều khi cô thầm nghĩ, nếu con người sinh ra được quyền chọn lựa ba mẹ thì cô có chọn tiếp mẹ của mình không? Một người mẹ mang tiếng là tiểu tam, ăn trộm chút hơi chồng người bị người đời phỉ nhổ? Đã không cho con được một mái nhà nguyên vẹn có ba có mẹ còn để con rước thêm nhiều tiếng sỉ nhục là con hoang.
Hai tiếng 'con hoang' gắn kết với từ 'tiểu tam' đó đã đeo bám và phủ lên cuộc đời mong manh của cô biết bao tủi nhục!
Từ đó, cô nhận ra, không phải cô khổ vì làm con của mẹ mà khổ vì miệng người. Miệng đồng bào thật đáng sợ! Giàu nghèo, sang hèn bao đời vốn phân định rõ. Mây bay lãng tử ở tầng cao còn phận bèo nước định sẵn chỉ có thể là trôi sông!
Phú Hào, anh và em không cùng chung tầng lớp, định kiến xã hội đã phân chia ngăn cách hai ta. Ngày nào bản khế ước đã kí đó vẫn còn nguyên với người lập...thì mãi mãi anh và em đã định sẵn là hai đường thẳng song song. Không có điểm cắt nên chẳng bao giờ có điểm giao nhau?
Thôi thì đành chấp nhận duyên mình bẽ bàng!
Huống hồ thân em nay đã vấy bẩn. Việc yêu anh lặng lẽ này em cũng không còn đủ tư cách để yêu!
Đã đến lúc, chúng ta hãy quên nhau thôi! Quên sạch sẽ, quên không tiếc nuối. Hôm nay, Đan Nguyên em mượn dòng sông kỉ niệm này trả lại cho anh ba giọt máu thề ước ngày xưa.
Đan Nguyên đi bàn chân trần xuống dần mặt nước. Cảnh đó, rơi vào tầm mắt người đàn ông thích ngắm cảnh sông quê với chiếc flycam trong căn chòi nhỏ. Anh ta đã theo dõi cô từ lúc sáng đến giờ. Thấy cô khóc, cô lảm nhảm gì đó, anh ta càng sinh nghi nên nấn ná chưa muốn về nhà ăn cơm.
Đang nhai cọng cỏ ngắm gái khóc trên màn hình, anh ta thấy cô tháo giày bước xuống sông bèn đứng bật lên chạy đi cứu người.
"Cô gái! Có gì bình tĩnh nha! Mạng người rất đáng quý! Nếu ai đó không trân trọng cô còn có tôi đây!" Anh ta bổ nhào ôm cô từ phía sau. Rồi ngang nhiên ôm người đi lên.
"Cái anh này! Thả tôi ra!" Đan Nguyên bị làm cho một phen hú vía. Cô cào hai bàn tay có mười móng vuốt sắc nhọn vào vòng tay dê xồm của anh ta.
Người cứu cô thấy cô hung dữ cũng phải gồng gan chịu đau. Vì theo anh ta, một người con gái xinh đẹp như thế này mà để chớt đuối thì tội lắm.
"Cô biết không, mấy người vớt lên từ nước hoặc là xanh um như tàu lá chuối hoặc là tái nhợt như mặt cương thi. Gớm lắm! Cô muốn quyên sinh cũng tìm cách gì giữ nguyên sắc khí í để thằng chả nhìn thấy tiếc đứt luôn cả ruột."
Nghe anh ta nói vậy, Đan Nguyên thôi không giãy giụa nữa. Vì cô nhận ra, anh ta hiểu nhầm.
Cô đang định nói: Tôi không phải tự tử!
Thì một bóng người lao tới.Tống luôn một cú đấm vào giữa bản mặt đẹp trai bạch thái y kèm theo tiếng quát lớn chấn động cả triền đê: "Lý Dạ, anh đúng là tự tìm cái chớt! Mau buông cô ấy ra!"
Anh ta xây sẩm mặt mày. Vội buông tay bụm mặt.
Phú Hào lẹ làng ôm giữ lại người anh đang thấp thỏm đi tìm.
"Đan Nguyên, em đừng sợ? Có anh đây! Anh đấm vỡ mặt dê của hắn!"
"Cậu vừa nói ai dê?" Người kia bị chọc cho tức điên. Anh ta cũng tống lại Phú Hào một đấm. Anh tinh mắt nghiêng người né tránh. Cú đấm sượt qua sườn má anh.
"Lý Dạ, anh ngứa đòn hả?"
"Phú Hào, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi nhé! Hôm nay chúng ta đấu solo đi!"
Hai tên đàn ông vì chữ hiểu lầm mà quay sang hầm hè, đấm nhau vì gái. Đan Nguyên không quan tâm. Cô gỡ vòng tay đang siết chặt của anh. Rồi liếc nhìn bạch thái y đang lau khóe miệng máu. Cô đi về phía anh ta: "Tôi nghe...anh vừa gọi Phú Hào?"
Chớt chửa?
Phú Hào giật mình. Vội bước đến đứng chắn trước mặt Lý Dạ, cười hề hề với anh ta, phụ anh ta lau vệt máu, rồi vỗ vai lấy lòng: "Đã bảo tên tôi là Phú nhị đại! Lần sau uốn lưỡi bảy lần rồi gọi nha!" Chứ ông ngứa mồm gọi sổng sổng vậy là chớt tui!
Lý Dạ bắt được thóp của Phú Hào, anh ta lườm anh, không kiêng dè nói lớn: "Tôi thích gọi cậu là Phú Hào đó! Cậu giỏi thì bịt miệng tôi thử xem?"
Đúng là oan gia mà! Phú Hào dí dí nắm đấm cảnh cáo. Rồi quay lưng nắm tay Đan Nguyên rời đi: "Mình về thôi em, chứ ở đây có người động kinh!"
Cả căn nhà lớn chỉ vọng lại thanh âm của anh. Phú Hào tất tả lao ra khỏi nhà. Lúc này, anh mới biết, nắng ngoài trời đã vàng rực rỡ.
Chớt tiệt! Anh thế mà ngủ say một giấc thật dài. Giờ thì hay rồi, anh phải trả giá cho tội ham ăn, ham ngủ!
"Đan Nguyên! Em ơi!" Anh mong sao, cô chưa lên một chuyến xe nào rời bỏ anh!
Lòng lo sợ dữ dội. Phú Hào theo kí ức cũ chạy thẳng ra triền đê. Đan Nguyên của anh ngày xưa mỗi lần vướng tâm tư thường hay ra đó.
Lúc này, ngoài bờ đê, Đan Nguyên nhìn ra con sông quê. Nước chảy về Đông mang theo đám lục bình trôi dạt. Có vài cánh không chịu về xuôi rẽ tấp vào chân đê. Nhìn từng cánh hoa tím mong manh dập dềnh theo sóng nước, Đan Nguyên tự nhiên nghĩ thương cho thân mình. Thân cô chắc cũng lênh đênh giống như phận bèo dạt ấy!
Nhiều khi cô thầm nghĩ, nếu con người sinh ra được quyền chọn lựa ba mẹ thì cô có chọn tiếp mẹ của mình không? Một người mẹ mang tiếng là tiểu tam, ăn trộm chút hơi chồng người bị người đời phỉ nhổ? Đã không cho con được một mái nhà nguyên vẹn có ba có mẹ còn để con rước thêm nhiều tiếng sỉ nhục là con hoang.
Hai tiếng 'con hoang' gắn kết với từ 'tiểu tam' đó đã đeo bám và phủ lên cuộc đời mong manh của cô biết bao tủi nhục!
Từ đó, cô nhận ra, không phải cô khổ vì làm con của mẹ mà khổ vì miệng người. Miệng đồng bào thật đáng sợ! Giàu nghèo, sang hèn bao đời vốn phân định rõ. Mây bay lãng tử ở tầng cao còn phận bèo nước định sẵn chỉ có thể là trôi sông!
Phú Hào, anh và em không cùng chung tầng lớp, định kiến xã hội đã phân chia ngăn cách hai ta. Ngày nào bản khế ước đã kí đó vẫn còn nguyên với người lập...thì mãi mãi anh và em đã định sẵn là hai đường thẳng song song. Không có điểm cắt nên chẳng bao giờ có điểm giao nhau?
Thôi thì đành chấp nhận duyên mình bẽ bàng!
Huống hồ thân em nay đã vấy bẩn. Việc yêu anh lặng lẽ này em cũng không còn đủ tư cách để yêu!
Đã đến lúc, chúng ta hãy quên nhau thôi! Quên sạch sẽ, quên không tiếc nuối. Hôm nay, Đan Nguyên em mượn dòng sông kỉ niệm này trả lại cho anh ba giọt máu thề ước ngày xưa.
Đan Nguyên đi bàn chân trần xuống dần mặt nước. Cảnh đó, rơi vào tầm mắt người đàn ông thích ngắm cảnh sông quê với chiếc flycam trong căn chòi nhỏ. Anh ta đã theo dõi cô từ lúc sáng đến giờ. Thấy cô khóc, cô lảm nhảm gì đó, anh ta càng sinh nghi nên nấn ná chưa muốn về nhà ăn cơm.
Đang nhai cọng cỏ ngắm gái khóc trên màn hình, anh ta thấy cô tháo giày bước xuống sông bèn đứng bật lên chạy đi cứu người.
"Cô gái! Có gì bình tĩnh nha! Mạng người rất đáng quý! Nếu ai đó không trân trọng cô còn có tôi đây!" Anh ta bổ nhào ôm cô từ phía sau. Rồi ngang nhiên ôm người đi lên.
"Cái anh này! Thả tôi ra!" Đan Nguyên bị làm cho một phen hú vía. Cô cào hai bàn tay có mười móng vuốt sắc nhọn vào vòng tay dê xồm của anh ta.
Người cứu cô thấy cô hung dữ cũng phải gồng gan chịu đau. Vì theo anh ta, một người con gái xinh đẹp như thế này mà để chớt đuối thì tội lắm.
"Cô biết không, mấy người vớt lên từ nước hoặc là xanh um như tàu lá chuối hoặc là tái nhợt như mặt cương thi. Gớm lắm! Cô muốn quyên sinh cũng tìm cách gì giữ nguyên sắc khí í để thằng chả nhìn thấy tiếc đứt luôn cả ruột."
Nghe anh ta nói vậy, Đan Nguyên thôi không giãy giụa nữa. Vì cô nhận ra, anh ta hiểu nhầm.
Cô đang định nói: Tôi không phải tự tử!
Thì một bóng người lao tới.Tống luôn một cú đấm vào giữa bản mặt đẹp trai bạch thái y kèm theo tiếng quát lớn chấn động cả triền đê: "Lý Dạ, anh đúng là tự tìm cái chớt! Mau buông cô ấy ra!"
Anh ta xây sẩm mặt mày. Vội buông tay bụm mặt.
Phú Hào lẹ làng ôm giữ lại người anh đang thấp thỏm đi tìm.
"Đan Nguyên, em đừng sợ? Có anh đây! Anh đấm vỡ mặt dê của hắn!"
"Cậu vừa nói ai dê?" Người kia bị chọc cho tức điên. Anh ta cũng tống lại Phú Hào một đấm. Anh tinh mắt nghiêng người né tránh. Cú đấm sượt qua sườn má anh.
"Lý Dạ, anh ngứa đòn hả?"
"Phú Hào, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi nhé! Hôm nay chúng ta đấu solo đi!"
Hai tên đàn ông vì chữ hiểu lầm mà quay sang hầm hè, đấm nhau vì gái. Đan Nguyên không quan tâm. Cô gỡ vòng tay đang siết chặt của anh. Rồi liếc nhìn bạch thái y đang lau khóe miệng máu. Cô đi về phía anh ta: "Tôi nghe...anh vừa gọi Phú Hào?"
Chớt chửa?
Phú Hào giật mình. Vội bước đến đứng chắn trước mặt Lý Dạ, cười hề hề với anh ta, phụ anh ta lau vệt máu, rồi vỗ vai lấy lòng: "Đã bảo tên tôi là Phú nhị đại! Lần sau uốn lưỡi bảy lần rồi gọi nha!" Chứ ông ngứa mồm gọi sổng sổng vậy là chớt tui!
Lý Dạ bắt được thóp của Phú Hào, anh ta lườm anh, không kiêng dè nói lớn: "Tôi thích gọi cậu là Phú Hào đó! Cậu giỏi thì bịt miệng tôi thử xem?"
Đúng là oan gia mà! Phú Hào dí dí nắm đấm cảnh cáo. Rồi quay lưng nắm tay Đan Nguyên rời đi: "Mình về thôi em, chứ ở đây có người động kinh!"