Chương 2: Không hận anh, cũng không muốn sống cùng anh
Thiên Bảo đang ở công ty xử lý sự vụ, bỗng điện thoại trên bàn rung lên, anh đưa tay bắt máy.
- Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi.
- Chuyện gì?
- Cô chủ… cô chủ đã đi lên sân thượng của bệnh viện…
- Cái gì?
Không kịp nghe hết câu, anh vội vàng lấy áo khoác chạy như bay ra ngoài, một bên gọi điện cho tiểu Long tìm người tiếp ứng bên dưới phòng ngừa An Nhiên nhảy xuống. Người phụ nữ này, thật không muốn cho anh được sống yên.
An Nhiên khóc nức nở đau đớn ôm chặt lấy chiếc khăn và mấy bộ quần áo của con trai vào lòng, từng bước một đi lên cầu thang tầng thượng rồi trèo lên lan can. Hai năm trước, Thiên Bảo ép cô làm đám cưới với anh, để trả nợ cho ba cô. Anh nói ba cô nợ anh rất nhiều, cả đời cô cũng không trả hết. Vì vậy anh phải giữ cô bên mình để chậm rãi hành hạ, chậm rồi nghiền nát cô.
Và đúng là anh muốn nghiền nát trái tim cô từng chút một. Anh đem em gái An Kỳ của cô về chung sống, ngày ngày ở trước mặt cô ân ái yêu thương. Cô không có quyền ghen tuông, không có quyền phản kháng, coi như đây là nghiệp mà cô phải trả thay cho người cha quá cố.
Nhưng điều này có liên quan gì đến con trai của cô? Nó còn chưa cảm nhận đủ hơi ấm của người mẹ. Tại sao lại không chừa cho nó một con đường sống. Nó vô tội mà.
Đứa con tội nghiệp của cô, nó chưa tròn một tuần tuổi, còn chưa được đặt tên, chưa có đăng ký giấy khai sinh. Cô chưa kịp ôm nó cho đủ nữa, dòng sữa trong người cô nó còn chưa được bú no. Thế nhưng cuối cùng lại bị chính cha ruột của mình hại chết. Ông trời ơi, còn có Thiên lý nữa không?
Dẫu sao đứa bé cũng là con của hắn ta. Hắn nỡ lòng nào… Ngay cả thi thể con của cô hắn cũng mang đi mất. Cô phải đi tìm con. Con trai ngoan, hãy chờ mẹ nhé. Mẹ sẽ không để cho con phải cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền. Không còn lo, không còn hận, mẹ sẽ cùng con tìm đến phương trời mới, sẽ chăm sóc con đàng hoàng, không để con phải chịu ấm ức.
Khi Thiên Bảo đến bệnh viện, An Nhiên đã đứng trên sân thượng. Anh lao như bay lên cầu thang bộ. Một nhóm người đã ở đó lên tiếng khuyên bảo cô. Anh nói bảo vệ đưa hết mọi người xuống dưới để anh giải quyết vụ này với cô.
Trời lộng gió, mái tóc của An Nhiên bay tán loạn. Thiên Bảo nhìn bóng lưng cô mà không thở nổi. Nén lòng, anh lạnh giọng gằn từng tiếng một:
- An Nhiên, em xuống ngay cho tôi. Nếu không đừng trách tôi không nể tình.
An Nhiên không quay người lại:
- Anh còn có tư cách nói chữ tình với tôi sao? Chuyện gì đã khiến anh trở thành một con người máu lạnh như vậy? Ân oán giữa anh và ba tôi, tôi là người ngoài cuộc, không hề biết gì hết. Sao cứ năm lần bảy lượt anh mang nỗi hận thù đó trút lên đầu tôi, trút lên mạng sống con tôi? Con tôi có tội tình gì chứ?
Nếu anh không động tay với con cô, cô có thể nhẫn nhịn chịu đựng sự dày vò của anh mà sống cho đến cuối đời, không than, không oán. Nhưng lần này cô sẽ không nhẫn nhịn. Vì con trai, cô sẽ không để mình sống vạ vật như thế nữa. Cô sẽ đi theo để chăm sóc thằng bé.
Gió mỗi lúc một thổi mạnh, từng cơn gió lướt qua người cô như muốn cuốn đi tất cả muộn phiền. Cơ thể cô run lên.
Thiên Bảo dường như cũng đang mất đi bình tĩnh:
- Tại sao ư? Tại vì em là con gái của ông ta. Tại ông ta chết đi quá sớm. Cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tay tôi.
An Nhiên bật cười to, cơ thể cô nghiêng ngả làm cho mọi người thót tim:
- Ha.. ha.. ha… thật vậy sao? Tôi là con của ông ấy. An Kỳ cũng là con của ông ấy. Thế nhưng chỉ mình tôi phải trả món nợ này. Còn cô ta thì được anh chăm sóc ái ân. Con của tôi không đáng được sống, con của cô ta thì đáng sống sao?
- An Kỳ vốn không liên quan đến chuyện này. Em đừng quên vú Mai vẫn còn ở trong nhà của tôi. Em nhảy xuống, tôi cũng sẽ cho bà ta cái chết tương tự.
Ánh mắt An Nhiên có một thoáng thay đổi. Thế nhưng hình ảnh đứa bé bị anh bóp nghẹt cho đến chết ngày hôm qua vẫn hiển hiện trước mắt làm cô trở nên quyết tâm hơn:
- Tôi không quan tâm. Người ở trong tay anh, anh muốn làm gì thì làm. Dù cho có sống, cuộc sống của tôi với vú Mai cũng không khác gì địa ngục. Thiên Bảo, thật ra cho đến giờ phút này, người mà tôi yêu nhất vẫn là anh. Anh thấy tôi ngốc nghếch lắm đúng không?
An Nhiên quay người lại, nở nụ cười trong làn nước mắt. Cô vẫn muốn nhìn anh một lần nữa, người đàn ông đầu tiên đã từng cho cô xao động đầu đời, cũng là người đàn ông đầu tiên bóp nát trái tim tội nghiệp của cô:
- Cho đến ngày hôm qua anh hại chết con tôi, coi như tôi đã trả xong món nợ của ba tôi rồi đúng không? Vì vậy, tôi không hề hận anh, cũng không muốn ngày ngày nhìn thấy anh nữa. Tạm biệt.
Dứt lời, An Nhiên nhoẻn miệng cười. Nụ cười rạng rỡ nhất của cô từ trước tới giờ. Cô ôm chặt những món đồ của con trai vào lòng, không do dự mà nhảy xuống.
- Không…An Nhiên. K.. h.. ô.. n.. g…..
- Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi.
- Chuyện gì?
- Cô chủ… cô chủ đã đi lên sân thượng của bệnh viện…
- Cái gì?
Không kịp nghe hết câu, anh vội vàng lấy áo khoác chạy như bay ra ngoài, một bên gọi điện cho tiểu Long tìm người tiếp ứng bên dưới phòng ngừa An Nhiên nhảy xuống. Người phụ nữ này, thật không muốn cho anh được sống yên.
An Nhiên khóc nức nở đau đớn ôm chặt lấy chiếc khăn và mấy bộ quần áo của con trai vào lòng, từng bước một đi lên cầu thang tầng thượng rồi trèo lên lan can. Hai năm trước, Thiên Bảo ép cô làm đám cưới với anh, để trả nợ cho ba cô. Anh nói ba cô nợ anh rất nhiều, cả đời cô cũng không trả hết. Vì vậy anh phải giữ cô bên mình để chậm rãi hành hạ, chậm rồi nghiền nát cô.
Và đúng là anh muốn nghiền nát trái tim cô từng chút một. Anh đem em gái An Kỳ của cô về chung sống, ngày ngày ở trước mặt cô ân ái yêu thương. Cô không có quyền ghen tuông, không có quyền phản kháng, coi như đây là nghiệp mà cô phải trả thay cho người cha quá cố.
Nhưng điều này có liên quan gì đến con trai của cô? Nó còn chưa cảm nhận đủ hơi ấm của người mẹ. Tại sao lại không chừa cho nó một con đường sống. Nó vô tội mà.
Đứa con tội nghiệp của cô, nó chưa tròn một tuần tuổi, còn chưa được đặt tên, chưa có đăng ký giấy khai sinh. Cô chưa kịp ôm nó cho đủ nữa, dòng sữa trong người cô nó còn chưa được bú no. Thế nhưng cuối cùng lại bị chính cha ruột của mình hại chết. Ông trời ơi, còn có Thiên lý nữa không?
Dẫu sao đứa bé cũng là con của hắn ta. Hắn nỡ lòng nào… Ngay cả thi thể con của cô hắn cũng mang đi mất. Cô phải đi tìm con. Con trai ngoan, hãy chờ mẹ nhé. Mẹ sẽ không để cho con phải cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền. Không còn lo, không còn hận, mẹ sẽ cùng con tìm đến phương trời mới, sẽ chăm sóc con đàng hoàng, không để con phải chịu ấm ức.
Khi Thiên Bảo đến bệnh viện, An Nhiên đã đứng trên sân thượng. Anh lao như bay lên cầu thang bộ. Một nhóm người đã ở đó lên tiếng khuyên bảo cô. Anh nói bảo vệ đưa hết mọi người xuống dưới để anh giải quyết vụ này với cô.
Trời lộng gió, mái tóc của An Nhiên bay tán loạn. Thiên Bảo nhìn bóng lưng cô mà không thở nổi. Nén lòng, anh lạnh giọng gằn từng tiếng một:
- An Nhiên, em xuống ngay cho tôi. Nếu không đừng trách tôi không nể tình.
An Nhiên không quay người lại:
- Anh còn có tư cách nói chữ tình với tôi sao? Chuyện gì đã khiến anh trở thành một con người máu lạnh như vậy? Ân oán giữa anh và ba tôi, tôi là người ngoài cuộc, không hề biết gì hết. Sao cứ năm lần bảy lượt anh mang nỗi hận thù đó trút lên đầu tôi, trút lên mạng sống con tôi? Con tôi có tội tình gì chứ?
Nếu anh không động tay với con cô, cô có thể nhẫn nhịn chịu đựng sự dày vò của anh mà sống cho đến cuối đời, không than, không oán. Nhưng lần này cô sẽ không nhẫn nhịn. Vì con trai, cô sẽ không để mình sống vạ vật như thế nữa. Cô sẽ đi theo để chăm sóc thằng bé.
Gió mỗi lúc một thổi mạnh, từng cơn gió lướt qua người cô như muốn cuốn đi tất cả muộn phiền. Cơ thể cô run lên.
Thiên Bảo dường như cũng đang mất đi bình tĩnh:
- Tại sao ư? Tại vì em là con gái của ông ta. Tại ông ta chết đi quá sớm. Cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tay tôi.
An Nhiên bật cười to, cơ thể cô nghiêng ngả làm cho mọi người thót tim:
- Ha.. ha.. ha… thật vậy sao? Tôi là con của ông ấy. An Kỳ cũng là con của ông ấy. Thế nhưng chỉ mình tôi phải trả món nợ này. Còn cô ta thì được anh chăm sóc ái ân. Con của tôi không đáng được sống, con của cô ta thì đáng sống sao?
- An Kỳ vốn không liên quan đến chuyện này. Em đừng quên vú Mai vẫn còn ở trong nhà của tôi. Em nhảy xuống, tôi cũng sẽ cho bà ta cái chết tương tự.
Ánh mắt An Nhiên có một thoáng thay đổi. Thế nhưng hình ảnh đứa bé bị anh bóp nghẹt cho đến chết ngày hôm qua vẫn hiển hiện trước mắt làm cô trở nên quyết tâm hơn:
- Tôi không quan tâm. Người ở trong tay anh, anh muốn làm gì thì làm. Dù cho có sống, cuộc sống của tôi với vú Mai cũng không khác gì địa ngục. Thiên Bảo, thật ra cho đến giờ phút này, người mà tôi yêu nhất vẫn là anh. Anh thấy tôi ngốc nghếch lắm đúng không?
An Nhiên quay người lại, nở nụ cười trong làn nước mắt. Cô vẫn muốn nhìn anh một lần nữa, người đàn ông đầu tiên đã từng cho cô xao động đầu đời, cũng là người đàn ông đầu tiên bóp nát trái tim tội nghiệp của cô:
- Cho đến ngày hôm qua anh hại chết con tôi, coi như tôi đã trả xong món nợ của ba tôi rồi đúng không? Vì vậy, tôi không hề hận anh, cũng không muốn ngày ngày nhìn thấy anh nữa. Tạm biệt.
Dứt lời, An Nhiên nhoẻn miệng cười. Nụ cười rạng rỡ nhất của cô từ trước tới giờ. Cô ôm chặt những món đồ của con trai vào lòng, không do dự mà nhảy xuống.
- Không…An Nhiên. K.. h.. ô.. n.. g…..