Chương 1: Anh không phải là con người
- A.. a a… a a..
Trong phòng sinh tại khoa sản của bệnh viện đa khoa quốc tế, tiếng người phụ nữ hét lên đau đớn, tiếng người hộ sinh động viên người mẹ gắng sức thêm lần nữa, rồi cuối cùng tiếng khóc của một đứa bé vang lên làm trái tim người mẹ như thắt lại, nhưng cũng trào dâng một niềm hạnh phúc vô bờ, mọi đau đớn đều xứng đáng khi nhìn cơ thể bé bỏng trên tay nữ hộ sinh.
Cô thều thào:
- Bác sỹ.. bác sỹ.. con của tôi..
Người nữ hộ sinh nhoẻn miệng cười đưa em bé lại gần cho mẹ nhìn mặt, nói với cô:
- Là một cậu con trai. 3,2 kg. Mẹ yên tâm nghỉ ngơi đi. Cắt rốn xong sẽ ấp bé da kề da nhé.
Người mẹ nở nụ cười mãn nguyện. Bốn tiếng sau cô được đưa vào phòng yêu cầu của khu hậu sản, có một người y tá chăm sóc cho cô và đứa bé.
Ba ngày sau, bên ngoài phòng bệnh, một người đàn ông bấm nút gọi một cuộc điện thoại:
- Tổng giám đốc, cô chủ.. đã sinh rồi…
Ở một nơi khác, người đàn ông với bộ vec đen ngồi trong chiếc Mercedes Benz E300 sang trọng, một tay đặt điện thoại bên tai, một tay xoa xoa mi tâm, hai mắt nhắm nghiền. Chỉ ậm ừ trả lời điện thoại. Một lúc lâu sau anh mới mở mắt gọi một cuộc điện thoại khác. Lắng nghe bên kia báo cáo tình hình, khóe môi của anh nhếch lên. Tắt điện thoại, anh nói với tài xế:
- Tới bệnh viện.
- Vâng.
- --
Trong phòng yêu cầu của Khoa sản, Thiên Bảo mở rộng cửa, đứng ở đó nhìn đứa bé đang được đặt bên cạnh người phụ nữ nằm nghiêng mình vào phía trong đưa lưng về phía anh. Anh yên lặng nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu. Ánh mắt anh phức tạp, mi tâm nhíu lại một lúc mới nói với trợ lý phía sau:
- Tiểu Long. Cậu ra ngoài trước đi. Canh cửa cho tôi, không được để cho ai vào, kể cả bác sỹ. Hiểu không?
- Vâng.
Tiểu Long đáp ứng rồi nhanh chóng đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Còn lại một mình anh với hai mẹ con người phụ nữ, Thiên Bảo nhẹ nhàng tiến lại gần bên giường. Người phụ nữ trên giường vẫn không có phản ứng gì, cảm giác như đang ngủ say. Thiên Bảo nhếch mép cười, nhanh tay bế lấy đứa bé trên giường lên:
- Nếu bây giờ tôi giết đứa trẻ này, thì em có hận tôi không hả, An Nhiên?
Anh biết cô đang giả vờ ngủ nên cố tình nói to lên một chút. Quả nhiên anh đoán không sai. Vừa nghe tới đây, An Nhiên vội vàng nén đau nhởm người bật dậy:
- Thiên Bảo, anh bị điên rồi, nó là con của anh, con của anh đấy. Anh nỡ lòng nào giết chết con của mình chứ?
An Nhiên hét lên, khàn cả giọng. Chưa bao giờ tiếng gào thét của cô lại bi thương đau đớn đến như thế. Hai hàng lệ trào ra ở khóe mắt, lòng cô đau đớn không thôi ánh mắt không ngừng nhìn theo đứa trẻ trên tay anh.
- Con của tôi sao? Ha... ha... ha... Thật nực cười. An Nhiên, em đừng hòng lừa tôi. Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói của em. Cuối cùng em đã tạo ra nghiệt chủng này cùng với thằng khốn nạn nào hả?
Thiên Bảo tức giận trừng mắt nhìn cô đầy căm hận. Tay anh siết mạnh, đứa trẻ khóc thét lên. An Nhiên tưởng như trái tim thắt chặt đau đớn. Con của cô…
- Thiên Bảo, tôi không có đê tiện như anh. Đứa bé là con của anh. Thật sự là con của anh. Tôi xin thề với trời. Cầu xin anh, đừng làm hại nó. Đừng làm hại nó mà.
Nước mắt vòng quanh, An Nhiên muốn tiến đến giành lại con mình từ tay anh, nhưng sức lực của cô không đủ, đứng dậy khỏi giường, đi vài bước đã ngã xuống sàn. Thiên Bảo cười khẩy:
- Đứa con hoang này mà cũng xứng làm con của tôi sao? Tôi sẽ giết nó trước mặt em. Cứ coi đây là một sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất mà tôi dành cho em. Để cả đời em phải luôn ghi nhớ.
- Không được, không được.. hãy trả con lại cho tôi đi, anh không được làm hại nó, anh có còn là con người hay không chứ? Nó cũng là một sinh mạng mà. Trả con lại cho tôi đi. Cầu xin anh mà…
An Nhiên đau khổ bò trên sàn, rướn người tới níu lấy cổ chân anh. Đứa nhỏ là con của cô và anh. Anh không muốn nhận nhưng cô sẽ nhận. Một mình cô nuôi nấng nó là được rồi. Tại sao anh lại trở thành người vô nhân tính đến vậy chứ?
Thiên Bảo dùng chân gạt cô qua một bên, hai tay anh siết lại, tiếng khóc của đứa trẻ lại vang lên, nhỏ dần rồi im bặt. An Nhiên nhìn thấy cảnh đó mà tim uất nghẹn, gào khóc không thành tiếng, chỉ biết liên tục cầu xin:
- Thiên Bảo, cầu xin anh hãy dừng lại.
- Cầu xin anh trả con lại cho tôi đi mà.. Con ơi...
- Không được,….. đừng mà… Anh không phải là con.. người. Trả con lại cho tôi….
Hai mắt Thiên Bảo như vằn lên những tia máu, hai tay nổi gân xanh. Khi anh trả lại cơ thể đứa con bé nhỏ im lìm không có cảm giác nằm trong tay cô, An Nhiên ôm con vào lòng, đau đớn gào thét rồi ngất lịm. Thiên Bảo đưa tay đón lấy đứa bé trong lòng cô, lên tiếng gọi tiểu Long đang ở bên ngoài rồi đưa cho cậu ta mang đi. Anh bế An Nhiên lên giường sau đó bấm nút gọi bác sỹ, nhìn gương mặt cô lần nữa rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Trong phòng sinh tại khoa sản của bệnh viện đa khoa quốc tế, tiếng người phụ nữ hét lên đau đớn, tiếng người hộ sinh động viên người mẹ gắng sức thêm lần nữa, rồi cuối cùng tiếng khóc của một đứa bé vang lên làm trái tim người mẹ như thắt lại, nhưng cũng trào dâng một niềm hạnh phúc vô bờ, mọi đau đớn đều xứng đáng khi nhìn cơ thể bé bỏng trên tay nữ hộ sinh.
Cô thều thào:
- Bác sỹ.. bác sỹ.. con của tôi..
Người nữ hộ sinh nhoẻn miệng cười đưa em bé lại gần cho mẹ nhìn mặt, nói với cô:
- Là một cậu con trai. 3,2 kg. Mẹ yên tâm nghỉ ngơi đi. Cắt rốn xong sẽ ấp bé da kề da nhé.
Người mẹ nở nụ cười mãn nguyện. Bốn tiếng sau cô được đưa vào phòng yêu cầu của khu hậu sản, có một người y tá chăm sóc cho cô và đứa bé.
Ba ngày sau, bên ngoài phòng bệnh, một người đàn ông bấm nút gọi một cuộc điện thoại:
- Tổng giám đốc, cô chủ.. đã sinh rồi…
Ở một nơi khác, người đàn ông với bộ vec đen ngồi trong chiếc Mercedes Benz E300 sang trọng, một tay đặt điện thoại bên tai, một tay xoa xoa mi tâm, hai mắt nhắm nghiền. Chỉ ậm ừ trả lời điện thoại. Một lúc lâu sau anh mới mở mắt gọi một cuộc điện thoại khác. Lắng nghe bên kia báo cáo tình hình, khóe môi của anh nhếch lên. Tắt điện thoại, anh nói với tài xế:
- Tới bệnh viện.
- Vâng.
- --
Trong phòng yêu cầu của Khoa sản, Thiên Bảo mở rộng cửa, đứng ở đó nhìn đứa bé đang được đặt bên cạnh người phụ nữ nằm nghiêng mình vào phía trong đưa lưng về phía anh. Anh yên lặng nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu. Ánh mắt anh phức tạp, mi tâm nhíu lại một lúc mới nói với trợ lý phía sau:
- Tiểu Long. Cậu ra ngoài trước đi. Canh cửa cho tôi, không được để cho ai vào, kể cả bác sỹ. Hiểu không?
- Vâng.
Tiểu Long đáp ứng rồi nhanh chóng đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Còn lại một mình anh với hai mẹ con người phụ nữ, Thiên Bảo nhẹ nhàng tiến lại gần bên giường. Người phụ nữ trên giường vẫn không có phản ứng gì, cảm giác như đang ngủ say. Thiên Bảo nhếch mép cười, nhanh tay bế lấy đứa bé trên giường lên:
- Nếu bây giờ tôi giết đứa trẻ này, thì em có hận tôi không hả, An Nhiên?
Anh biết cô đang giả vờ ngủ nên cố tình nói to lên một chút. Quả nhiên anh đoán không sai. Vừa nghe tới đây, An Nhiên vội vàng nén đau nhởm người bật dậy:
- Thiên Bảo, anh bị điên rồi, nó là con của anh, con của anh đấy. Anh nỡ lòng nào giết chết con của mình chứ?
An Nhiên hét lên, khàn cả giọng. Chưa bao giờ tiếng gào thét của cô lại bi thương đau đớn đến như thế. Hai hàng lệ trào ra ở khóe mắt, lòng cô đau đớn không thôi ánh mắt không ngừng nhìn theo đứa trẻ trên tay anh.
- Con của tôi sao? Ha... ha... ha... Thật nực cười. An Nhiên, em đừng hòng lừa tôi. Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói của em. Cuối cùng em đã tạo ra nghiệt chủng này cùng với thằng khốn nạn nào hả?
Thiên Bảo tức giận trừng mắt nhìn cô đầy căm hận. Tay anh siết mạnh, đứa trẻ khóc thét lên. An Nhiên tưởng như trái tim thắt chặt đau đớn. Con của cô…
- Thiên Bảo, tôi không có đê tiện như anh. Đứa bé là con của anh. Thật sự là con của anh. Tôi xin thề với trời. Cầu xin anh, đừng làm hại nó. Đừng làm hại nó mà.
Nước mắt vòng quanh, An Nhiên muốn tiến đến giành lại con mình từ tay anh, nhưng sức lực của cô không đủ, đứng dậy khỏi giường, đi vài bước đã ngã xuống sàn. Thiên Bảo cười khẩy:
- Đứa con hoang này mà cũng xứng làm con của tôi sao? Tôi sẽ giết nó trước mặt em. Cứ coi đây là một sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất mà tôi dành cho em. Để cả đời em phải luôn ghi nhớ.
- Không được, không được.. hãy trả con lại cho tôi đi, anh không được làm hại nó, anh có còn là con người hay không chứ? Nó cũng là một sinh mạng mà. Trả con lại cho tôi đi. Cầu xin anh mà…
An Nhiên đau khổ bò trên sàn, rướn người tới níu lấy cổ chân anh. Đứa nhỏ là con của cô và anh. Anh không muốn nhận nhưng cô sẽ nhận. Một mình cô nuôi nấng nó là được rồi. Tại sao anh lại trở thành người vô nhân tính đến vậy chứ?
Thiên Bảo dùng chân gạt cô qua một bên, hai tay anh siết lại, tiếng khóc của đứa trẻ lại vang lên, nhỏ dần rồi im bặt. An Nhiên nhìn thấy cảnh đó mà tim uất nghẹn, gào khóc không thành tiếng, chỉ biết liên tục cầu xin:
- Thiên Bảo, cầu xin anh hãy dừng lại.
- Cầu xin anh trả con lại cho tôi đi mà.. Con ơi...
- Không được,….. đừng mà… Anh không phải là con.. người. Trả con lại cho tôi….
Hai mắt Thiên Bảo như vằn lên những tia máu, hai tay nổi gân xanh. Khi anh trả lại cơ thể đứa con bé nhỏ im lìm không có cảm giác nằm trong tay cô, An Nhiên ôm con vào lòng, đau đớn gào thét rồi ngất lịm. Thiên Bảo đưa tay đón lấy đứa bé trong lòng cô, lên tiếng gọi tiểu Long đang ở bên ngoài rồi đưa cho cậu ta mang đi. Anh bế An Nhiên lên giường sau đó bấm nút gọi bác sỹ, nhìn gương mặt cô lần nữa rồi nhanh chân bước ra ngoài.