Chương 61: Kịp Thời Ứng Cứu - Kết Thúc Có Hậu
Uyển Đình rút nắp đậy ra, từng bước tiến lại gần Hân Nghiên. Nhưng ả không biết rằng khoảng thời gian cô sống ở Khắc gia đã được Khắc lão bà và Khắc Cảnh ngày ngày luyện tập thể lực và những chiêu thức phòng vệ.
Hân Nghiên ôm chặt Vĩ Nhiên trong lòng, đợi ả cách chỉ còn khoảng một bước chân thì lập tức xoay người gạt chân ả, đồng thời né sang một bên. Ả không kịp đề phòng mà ngã mạnh xuống đất, nhưng còn chưa hoàn hồn thì một lực mạnh đá vào tay ả làm ả theo quán tính cắm thẳng kim tiêm vào cổ bản thân.
“Sao… Sao mày…”
Uyển Đình giật người lên xuống. Ả chọn cho Hân Nghiên là liều thuốc cực mạnh nên hiện tại chả khác nào bị sốc thuốc.
“Đã làm ác thì đừng trách quả báo sẽ đến. Tất cả do cô đã quá khinh thường người khác.”
Hân Nghiên ôm Vĩ Nhiên chặt vào lòng, không muốn khi cậu tỉnh sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Lúc này, cánh cửa đột ngột mở ra, Tử Kỳ chạy ào vào bên trong đỡ lấy Uyển Đình mà lo lắng.
“Uyển Đình, em không sao chứ?”
Sau đó, anh ta đỏ ngầu mắt quay sang nhìn Hân Nghiên:
“Mày đã làm gì cô ấy?”
“Là cô ta tự làm tự chịu.”
Cô đáp trả, ánh mắt lạnh lẽo đối diện anh ta. Ở cả hai kiếp, Tử Kỳ chẳng thay đổi chút nào, vẫn mù quáng đi theo nữ chính nguyên tác mà trở nên trắng đen bất phân.
“Mày hết hại tao đến hại Uyển Đình. Nếu không phải tại mày, Lâm gia đã thuộc về tao. Tao đã có thể trở thành Lâm chủ tịch và cưới em ấy. Nhưng mày lại tìm cách đuổi tao đi để tao mất quyền thừa kế cổ phần từ ba. Hiện tại, mày còn không buông tha cho cả người tao yêu sao?”
Cô nhíu mày, cảm giác có lẽ Tử Kỳ cũng đã ngáo thuốc hệt như Trạch Dương:
“Anh tỉnh táo lại đi. Anh là anh trai của tôi nhưng có bao giờ anh xứng đáng với hai từ này chưa? Anh cũng chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ của Lâm thiếu cả. Hiện tại anh có biết anh đang làm gì không? Anh bắt cóc chính cháu ruột của mình, đưa thằng bé vào nguy hiểm bởi cái thứ tình yêu mù quáng chết tiệt của anh đó.”
“Câm miệng. Ai mà biết được thằng đó là nghiệt chủng từ đâu xuất hiện. Chỉ có thằng Vĩ Tịnh ngu ngốc mới bị mày lừa. Hai năm qua chưa chắc gì mày đã còn trong sạch.”
Hân Nghiên sửng sốt, không nghĩ tới Tử Kỳ có thể nói ra những lời như thế. Có lẽ ở kiếp trước anh ta cũng đối xử bất công như thế với nguyên chủ, sau đó một lòng đẩy nguyên chủ vào chỗ chết để làm vui lòng mỹ nhân.
“Uyển Đình nói đúng. Mày không nên xuất hiện trên thế giới này. Chỉ cần mày chết thì cuộc sống của tụi tao sẽ tốt hơn.”
Tử Kỳ không biết tậu được hàng nóng từ lúc nào, từ từ rút ra khỏi hông và chĩa thẳng về phía Hân Nghiên. Cô hốt hoảng, nhanh chóng xoay lưng để che chở cho Vĩ Nhiên mà nhắm chặt mắt. Giây sau, tiếng súng nổ vang nhưng cô chẳng cảm thấy có chút đau đớn nào.
Hân Nghiên sợ sệt xoay đầu, đập vào mắt cô là cảnh tượng Tử Kỳ gục dưới đất với viên đạn sau lưng. Một đám người mặc đồ vũ trang chạy vào, nhanh chóng áp sát anh ta xuống đất.
“Hân Nghiên!”
Vĩ Tịnh xuất hiện giữa dòng người, không nói thêm lời nào mà ôm cô vào lòng. May quá, lần này sự tin tưởng của họ dành cho nhau đã chiến thắng cái ác.
Ban nãy Vĩ Tịnh ôm Hân Nghiên ở bệnh viện cũng là khi anh cài máy định vị lên người cô. Cô nhận ra nên cũng cố tình che chắn lại. Cô biết vẫn có không ít kẻ bên Uyển Đình đang dõi theo nên cả hai mới tạo ra màn kịch này.
Cô tin tưởng anh sẽ đến kịp để cứu cô và con.
Anh tin tưởng cô sẽ chờ anh đến.
Lần đầu tiên, Khắc Cảnh hợp tác với cảnh sát thu gom một băng đảng khác. Khắc Cảnh vừa hả hê vừa khó chịu, cũng mong lần này có thể tạo thêm thiện cảm với cảnh sát để có thể có nhiều vụ làm ăn trót lọt. Bọn họ nhanh chóng trấn áp đám côn đồ ở bên ngoài, sau đó đột nhập vào trong và kịp thời bắn hạ Tử Kỳ.
“Anh đưa hai đứa đến bệnh viện. Nhanh đi, anh ngứa ngáy khắp mình mẩy vì cái nhìn của cảnh sát rồi.”
Khắc Cảnh lập tức lùa gia đình ba người em gái nuôi lên xe rồi rời đi trước. Tất nhiên không có thương vong nào xảy ra nên họ mới dễ dàng vui cười như thế.
Hân Nghiên dựa vào lòng của Vĩ Tịnh, lần này họ đã bình an ở bên nhau lần nữa.
Uyển Đình sốc thuốc, may mắn được cấp cứu nhưng tâm trí lại trở nên điên điên khùng khùng. Ả luôn tự xưng bản thân là nữ chính, phải được sống như bà hoàng nhưng chả một ai quan tâm tới ả nữa. Ả mãi mãi chôn vùi tương lai ở nhà tù thương điên. Còn Tử Kỳ và đám người kia chịu không ít tội lỗi mà phán tù giam chung thân. Nghe nói rằng họ cũng sống không yên ổn ở trong tù vì đã được Khắc Cảnh ‘gửi gắm’.
Vĩ Nhiên đã bị chụp thuốc mê, chỉ cần điều trị trong một khoảng thời gian thì sẽ ổn định. Hai cha con cùng nằm chung một phòng khiến tình cảnh trở nên ấm áp lạ thường. Mỗi lần Hân Nghiên mở cửa đều sẽ thấy họ đàng cùng nhau xếp tòa tháp cao. Anh rất kiên nhẫn, chỉ dạy con trai từng ly từng tí. Chỉ cần cả hai nhìn thấy cô thì đều sẽ nở nụ cười ngọt ngào đốn đổ trái tim dễ rung động của biết bao nhiêu người.
[Kí chủ, cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Tôi đã đến lúc phải rời đi. Chúc cô một đời hạnh phúc với nam chính của cuộc đời mình.]
Hân Nghiên ôm chặt Vĩ Nhiên trong lòng, đợi ả cách chỉ còn khoảng một bước chân thì lập tức xoay người gạt chân ả, đồng thời né sang một bên. Ả không kịp đề phòng mà ngã mạnh xuống đất, nhưng còn chưa hoàn hồn thì một lực mạnh đá vào tay ả làm ả theo quán tính cắm thẳng kim tiêm vào cổ bản thân.
“Sao… Sao mày…”
Uyển Đình giật người lên xuống. Ả chọn cho Hân Nghiên là liều thuốc cực mạnh nên hiện tại chả khác nào bị sốc thuốc.
“Đã làm ác thì đừng trách quả báo sẽ đến. Tất cả do cô đã quá khinh thường người khác.”
Hân Nghiên ôm Vĩ Nhiên chặt vào lòng, không muốn khi cậu tỉnh sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Lúc này, cánh cửa đột ngột mở ra, Tử Kỳ chạy ào vào bên trong đỡ lấy Uyển Đình mà lo lắng.
“Uyển Đình, em không sao chứ?”
Sau đó, anh ta đỏ ngầu mắt quay sang nhìn Hân Nghiên:
“Mày đã làm gì cô ấy?”
“Là cô ta tự làm tự chịu.”
Cô đáp trả, ánh mắt lạnh lẽo đối diện anh ta. Ở cả hai kiếp, Tử Kỳ chẳng thay đổi chút nào, vẫn mù quáng đi theo nữ chính nguyên tác mà trở nên trắng đen bất phân.
“Mày hết hại tao đến hại Uyển Đình. Nếu không phải tại mày, Lâm gia đã thuộc về tao. Tao đã có thể trở thành Lâm chủ tịch và cưới em ấy. Nhưng mày lại tìm cách đuổi tao đi để tao mất quyền thừa kế cổ phần từ ba. Hiện tại, mày còn không buông tha cho cả người tao yêu sao?”
Cô nhíu mày, cảm giác có lẽ Tử Kỳ cũng đã ngáo thuốc hệt như Trạch Dương:
“Anh tỉnh táo lại đi. Anh là anh trai của tôi nhưng có bao giờ anh xứng đáng với hai từ này chưa? Anh cũng chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ của Lâm thiếu cả. Hiện tại anh có biết anh đang làm gì không? Anh bắt cóc chính cháu ruột của mình, đưa thằng bé vào nguy hiểm bởi cái thứ tình yêu mù quáng chết tiệt của anh đó.”
“Câm miệng. Ai mà biết được thằng đó là nghiệt chủng từ đâu xuất hiện. Chỉ có thằng Vĩ Tịnh ngu ngốc mới bị mày lừa. Hai năm qua chưa chắc gì mày đã còn trong sạch.”
Hân Nghiên sửng sốt, không nghĩ tới Tử Kỳ có thể nói ra những lời như thế. Có lẽ ở kiếp trước anh ta cũng đối xử bất công như thế với nguyên chủ, sau đó một lòng đẩy nguyên chủ vào chỗ chết để làm vui lòng mỹ nhân.
“Uyển Đình nói đúng. Mày không nên xuất hiện trên thế giới này. Chỉ cần mày chết thì cuộc sống của tụi tao sẽ tốt hơn.”
Tử Kỳ không biết tậu được hàng nóng từ lúc nào, từ từ rút ra khỏi hông và chĩa thẳng về phía Hân Nghiên. Cô hốt hoảng, nhanh chóng xoay lưng để che chở cho Vĩ Nhiên mà nhắm chặt mắt. Giây sau, tiếng súng nổ vang nhưng cô chẳng cảm thấy có chút đau đớn nào.
Hân Nghiên sợ sệt xoay đầu, đập vào mắt cô là cảnh tượng Tử Kỳ gục dưới đất với viên đạn sau lưng. Một đám người mặc đồ vũ trang chạy vào, nhanh chóng áp sát anh ta xuống đất.
“Hân Nghiên!”
Vĩ Tịnh xuất hiện giữa dòng người, không nói thêm lời nào mà ôm cô vào lòng. May quá, lần này sự tin tưởng của họ dành cho nhau đã chiến thắng cái ác.
Ban nãy Vĩ Tịnh ôm Hân Nghiên ở bệnh viện cũng là khi anh cài máy định vị lên người cô. Cô nhận ra nên cũng cố tình che chắn lại. Cô biết vẫn có không ít kẻ bên Uyển Đình đang dõi theo nên cả hai mới tạo ra màn kịch này.
Cô tin tưởng anh sẽ đến kịp để cứu cô và con.
Anh tin tưởng cô sẽ chờ anh đến.
Lần đầu tiên, Khắc Cảnh hợp tác với cảnh sát thu gom một băng đảng khác. Khắc Cảnh vừa hả hê vừa khó chịu, cũng mong lần này có thể tạo thêm thiện cảm với cảnh sát để có thể có nhiều vụ làm ăn trót lọt. Bọn họ nhanh chóng trấn áp đám côn đồ ở bên ngoài, sau đó đột nhập vào trong và kịp thời bắn hạ Tử Kỳ.
“Anh đưa hai đứa đến bệnh viện. Nhanh đi, anh ngứa ngáy khắp mình mẩy vì cái nhìn của cảnh sát rồi.”
Khắc Cảnh lập tức lùa gia đình ba người em gái nuôi lên xe rồi rời đi trước. Tất nhiên không có thương vong nào xảy ra nên họ mới dễ dàng vui cười như thế.
Hân Nghiên dựa vào lòng của Vĩ Tịnh, lần này họ đã bình an ở bên nhau lần nữa.
Uyển Đình sốc thuốc, may mắn được cấp cứu nhưng tâm trí lại trở nên điên điên khùng khùng. Ả luôn tự xưng bản thân là nữ chính, phải được sống như bà hoàng nhưng chả một ai quan tâm tới ả nữa. Ả mãi mãi chôn vùi tương lai ở nhà tù thương điên. Còn Tử Kỳ và đám người kia chịu không ít tội lỗi mà phán tù giam chung thân. Nghe nói rằng họ cũng sống không yên ổn ở trong tù vì đã được Khắc Cảnh ‘gửi gắm’.
Vĩ Nhiên đã bị chụp thuốc mê, chỉ cần điều trị trong một khoảng thời gian thì sẽ ổn định. Hai cha con cùng nằm chung một phòng khiến tình cảnh trở nên ấm áp lạ thường. Mỗi lần Hân Nghiên mở cửa đều sẽ thấy họ đàng cùng nhau xếp tòa tháp cao. Anh rất kiên nhẫn, chỉ dạy con trai từng ly từng tí. Chỉ cần cả hai nhìn thấy cô thì đều sẽ nở nụ cười ngọt ngào đốn đổ trái tim dễ rung động của biết bao nhiêu người.
[Kí chủ, cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Tôi đã đến lúc phải rời đi. Chúc cô một đời hạnh phúc với nam chính của cuộc đời mình.]