Chương 19
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống đám tuyết dưới đất, Hạ Thuần lặng lẽ ăn bánh ngọt, idol biến thành búp bê Tây Dương ở bên cạnh côĐây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong 3 năm nàyHạ Thuần bỏ 1 ngụm vào miệng, phô mai rất ngọt, vị caramen hơi đậm, ăn rất ngon, quả thật là tuyệt vị nhân gianThời điểm mình cao hứng luôn là cơ hội chia sẻ với người khácHạ Thuần vui vẻ hỏi Phó Văn Thanh: "Đậu Đậu, anh ăn tiramisu bao giờ chưa?"Phó Văn Thanh lười nhác nói: "Chưa ăn. Tôi chưa bao giờ ăn đồ ngọt"Hạ Thuần: "Ồ! Anh không thích đồ ngọt a"Điều này Phó Văn Thanh chưa bao giờ công khai đề cập đến, cô chỉ biết khẩu vị của anh thanh đạm, không ăn cay"Chưa nói tới thích hay không thích, chỉ suy xét qua sức khỏe cho nên không ăn đồ có hàm lượng quá cao. Bất quá trước kia tôi ở Italia, đồng nghiệp cộng tác với tôi có nói" tiramisu "ý chỉ ăn bánh này sẽ có cảm giác hạnh phúc lâng lâng, tựa như một bước lên tiên"Hạ Thuần híp mắt cười nói: "Không sai, hiện tại tôi như anh nói vậy rất hạnh phúc"Phó Văn Thanh cười mang chút ý vị trêu chọcCô bé đúng là cô bé, một miếng bánh kem liền có thể giúp cô cảm thấy hạnh phúcHạ Thuần ăn xong miếng cuối cùng, đem vỏ ném vào thùng rác, nhỏ giọng nói: "Kì thật tôi cũng không phải tha thiết đồ ngọt lắm, chỉ là trước ở cùng với ba mẹ có thể tùy ý ăn. Sau này chỉ có thể nhìn qua tấm kính nghĩ một lần nữa ăn đến liền cảm thấy ngọt ngào, vui vẻ"Phó Văn Thanh im lặngLà vì vậy mới cao hứng sao?Hạ Thuần đi xung quang sân thượng, trên mặt đất vẫn còn những vũng nước do tuyết đọng tan ra, dính 1 ít ở giày của côChân cô có chút lạnh nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùngHạ Thuần cười: "Đậu Đậu, anh thật lợi hại nha"Phó Văn Thyanh hoàn toàn không đem chuyện nhỏ này vào mắt: "Chuyện nhà cô cũng chỉ là chuyện nhỏ"Hạ Thuần dò hỏi: "Vậy chuyện nhà anh rất khó giải quyết sao?"Trên mạng tin tức cá nhân về Phó Văn Thanh rất ít, mặc dù mạng internet giờ rất phát triển nhưng Hạ Thuần cũng chỉ biết Phó Văn Thanh gia nhập giới giải trí rất lâu rồi, trước đó cũng có ít tư liệu về bối cảnh và sinh hoạt cá nhân của anhCô muốn biết nhiều chuyện ở anh hơn, làm vậy giống như muốn kéo khoảng cách gần anh một chút, như vậy cô trong mắt anh sẽ đặc biệt hơn một chútHạ Thuần ích kỉ mà nghĩ, nếu ở trong lòng anh có vị trí đặc biệt thì có biết bao tư vị ngọt ngàoCô thấp thỏm chờ mong đáp ánBầu trời bỗng nhiên rơi xuống những bông tuyết nhẹ như lông ngỗngPhó Văn Thanh đẩy bánh xe lăn đến cửa sổ sát mặt đất, ngày hôm qua tuyết đã rơi, hôm nay lại tới nữa, ngoài cửa sổ trắng phau phau một mảng yên tĩnh lại sạch sẽ"Tiểu bằng hữu, bên ngươi có tuyết rơi sao?:"Hạ Thuần nghe vậy, dùng tay hứng tuyết, bông tuyết nho nhỏ nằm trong lòng bàn atay nhấy mắt liền tan chảy"Tuyết rơi, rơi xuống thật lớn"Phó Văn Thanh nhìn tuyết trên mặt đất, bình thản nói: "Cô bé, khó có được cảnh đẹp ý vui như vậy, chúng ta không nói chuyện của tôi nữa"Lãng phí cảnh sắcHạ THuần nắm chặt bàn tay nói: "Được""Chuyện nhà làm anh không được vui sao?". Truyện Kiếm Hiệp"Nhanh đi học đi""Được""Hẹn gặp lại"Hạ Thuần nói với Phó Văn Thanh: "Nếu, nếu anh có yêu cầu gì tôi có khả năng sẽ giúp anh, tuy rằng trông tôi giống như không có cái gì giúp được anh. Dù sao chúng ta cũng không quen biết, anh nghĩ nói với người khác sẽ khó chịu, anh có thể nói với tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói với cho ai hết, tôi sẽ đem bí mật của anh giữ trong lòng, Được rồi, hẹn gặp lại"Nói xong, cô liều mạng chạy về phía trước như bị ai đuổiPhó Văn Thanh tựa hồ cũng có thể hiểu vì sao giọng nói thiếu nữ kích động như vậy, tựa hồ cũng cảm nhận được cô ngại ngùngAnh nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng giương lên một nụ cười nhạt nhẽoPhó Văn Thanh không thích mấy đứa trẻ conNhưng tiểu bằng hữu này có vẻ đáng yêuQuản gia gõ cửa tiến vào đưa bữa sáng thế vậy mà thấy Phó Văn Thanh đang cườiÔng để bữa sáng xuống bàn, lấy tay ra sức dụi mắtPhó Văn Thanh quả n hiên đang cười?3 năm nay kể từ lúc Phó Văn Thanh ngồi xe lăn, đây là lần đầu tiên gương mặt ấy tươi cười