Chương 18
Trong thư phòngHạ Thuần làm xong bài tập, thu thập đồ vật trên bàn xong cô liền rửa mặt trở về phòng ngủCô gắt gao ôm búp bê Tây Dương cười tủm tỉm nói: "Đậu Đậu, thành công rồi, chúng ta thành công rồi, tôi sắp có điều hòa!"Phó Văn Thanh cười khẽ một tiếngChỉ cần một thời gian ngắn cũng đủ để Hạ Đức bị vạch trần tội ác xấu xa làm cho sợ hãiĐây là loại người rác rưởi nhưng quá dễ đối phóHạ Thuần giúp búp bê tây Dương đắp chăn đàng hoàng rồi nói: "Đậu Đậu, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều"Kỳ thật trước đó muộn 1h cô cũng thực bất anLần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu đối với Hạ Đức, cô chờ mong chuyện này kkhoong chỉ là khắc khẩu với họ mà thôiCô muốn nhìn kết quả thực tế một chútCô nghĩ chứng thực phải dũng cảm thì mọi chuyện sẽ theo hướng phát triển tốtRốt cuộc cô cũng thành công một lầnHạ thuần chịu áp lực tinh thần quá lâu rồi, giống như bây giờ bỗng nhiên cô có một đôi cánh vô hình làm cô tự do bay lượn một trậnPhó Văn Thanh cho cô sự vui sướng trước nay chưa từng cóHạ Thuần dựa gần vào gương mặt búp bê, cong khóe miệng nói: "Đậu Đậu, tôi hát cho anh nghe, trước kia anh không có ở đây, tôi đều sẽ hát ru búp bê ngủ"Âm điệu Phó Văn Thanh lười nhác nói: "Được"Kì thật anh cũng biết hát, anh thích bài hát này, cũng yêu cầu là bài hát nàyHạ Thuần ôn nhu hát ru, hát đến chính mình cũng mệt, theo bản năng nói một câu: "Ngủ ngon, Đậu Đậu"Phó Văn Thanh trở lại cơ thể mình, mất ngủ làm đầu anh đau như rạn nứt, cơn buồn ngủ mãnh liệt liền dâng lênAnh dị thường trầm ổn mà ngủĐêm khuya lạnh lẽo, tuyết bay đầy trời, từng bông tuyết điểm ở khắp mọi nơi, tựa như ánh trăng tưới xuống cả thành phốGió thổi từng cảnh vật liền bay múa trong không trung một cách uyển chuyển nhẹ nhàng mà đáng yêuĐêm qua Hạ Đức bị kinh hách mãi mới ổn định, sáng hôm sau tự giác đem phí sinh hoạt một tháng cho Hạ ThuầnHơn nữa gạt Liễu Tú Quyên, lặng lẽ lấy 500 tệ tiền riêng nhét vào tay Hạ Thuần làm phí sinh hoạtHạ thuần từ trong nhà đi ra, một đường chạy tới cửa hàng bánh kemNắm chặt lấy mấy trăm tệ trong tay, nhìn bánh kem tinh xảo trước mắt, tràn ngập tự tinTrước kia tiền cơm một ngày của Hạ Thuần chỉ có 20 tệ, ở thành thị mỗi thứ đều phải tính toán tỉ mỉ vì giá hàng quá cao, căn bản không dám mua đồ ngọtHạ Thuần mua một chiếc bánh tiramisu và hai chiếc bánh mìCô không vội vã vào lớp mà đến sân thượng lặng lẽ ăn bánh ngọt.