Chương 29: Chiều nắng Hạ
“ Thiên Tâm.” Tấn Tài đứng trước một cái bàn lớn, ngoắt tay ra hiệu, “ Lại đây xem cái này.”
Thiên Tâm chớp chớp mắt, thu liễm cảm xúc, nhan chân tiến đến đứng cạnh Tấn Tài.
“ Cái gì vậy?” Thiên Tâm bắt chước theo hướng nhìn của Tấn Tài, ngạc nhiên thốt lên, “ Mặt nạ quỷ!”
“ Ừ, mặt nạ quỷ.” Tấn Tài giải thích:
“ Vào 30 năm trước, Thành Cửu Như chính là một trong 7 thành trì bị Mạt quốc chiếm đóng, cũng nơi diễn ra trận chiến ác liệt giữa chiến thần Quang Bách Quốc và tướng lĩnh Mạt quốc. Trong lúc hai bên giằng co, tướng lĩnh Mạt quốc đã vung đao chém thẳng vào gương mặt của chiến thần, khiến cho chiếc mặt nạ quỷ hằn rõ vết chém sâu, bung ra khỏi mặt rồi rớt xuống mặt đất. Mặc dù chiến thần đã dành chiến thắng, nhưng mặt nạ quỷ đã hỏng nặng, không thể tiếp tục đồng hành cùng ngài trong những trận chiến sau đó.
“ Trong thời gian 2 ngày đóng quân tại thành, một số thợ rèn lành nghề đã cùng nhau thức xuyên đêm, bí mật làm lại một chiếc mặt nạ quỷ giống hệt chiếc mặt nạ đã bị hỏng. Vào ngày quân đội xuất phát, trước mặt toàn thể bách tính trong thành, chiến thần khụy một bên gối quỳ xuống, kiên nhẫn chờ đợi một bé gái đang giúp mình đeo mặt nạ.
“ Chiếc mặt nạ cũ vẫn được các thợ rèn giữ lại, sau khi đền thờ Phúc Lâm Thánh Nhân được xây dựng, tất cả đồ vật liên quan đến chiến thần đều được trưng bày tại đây.”
Thiên Tâm đưa mắt nhìn quanh, đúng thật là có rất nhiều đồ vật liên quan đến ngài được người dân trong thành cất giữ: Mặt nạ quỷ, bức tranh, kiếm gỗ, gậy gộc, áo choàng rách nhuốm máu khô. Bách tính trong thành chắc hẳn đều rất yêu quý ngài ấy, vì yêu quý ngài nên mới cho xây dựng đền thờ, vì yêu quý ngài nên mới cẩn thận cất giữ đồ vật, vì yêu quý ngài nên mới lưu truyền chiến tích hào hùng về ngài.
Thiên Tâm tự cảm thấy hổ thẹn, mang danh là con dân Quang Bách quốc, sống trong lãnh thổ Quang Bách quốc, lại chẳng hề biết gì về ngài. Cũng khó mà trách Thiên Tâm, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ quanh quẩn trong sơn trang, thích sự khoái lạc, nào lo lắng gì về thế sự người đời. Đến khi đích thân nếm phải trái đắng, hắn mới nhận ra rằng thế gian quá đỗi rộng lớn, mà hắn giống như một hài tử vừa mới được chào đời, ngây ngô dại khờ, không biết phải làm gì, không biết phải đi đâu.
Mà thôi, dù gì thì tất cả cũng đã là quá khứ, Thiên Tâm của hiện tại đang sống rất tốt, hắn có bạn bè, có con thuyền nhỏ, có đồ ăn ngon, mỗi ngày trôi qua thật bình yên, đối với hắn như vậy đã là quá đủ.
Thiên Tâm nhìn Tấn Tài, ra sức tán dương: “ Không ngờ anh Tài lại hiểu biết nhiều đến vậy, thật khiến cho tôi đây phải rửa mắt ngắm nhìn.”
Tấn Tài khoanh tay, bộ dáng tự đắc: “ Đương nhiên, tôi dù gì cũng từng đậu tú tài, mấy thứ kiến thức cơ bản này chắc chắn phải biết.”
“ Vâng. Để anh Mạnh theo anh Tài học chữ, thật đúng là quyết định sáng suốt.” Thiên Tâm vỗ bả vai Tấn Tài, xoay người rời khỏi hậu cung, Tấn Tài mỉm cười lắc đầu, chậm rãi nối bước theo Thiên Tâm.
“ A!”
Nghĩa Hiệp đứng kẹp cổ Hữu Ý ở sân ngoài, ngón tay cong lên gõ vài cái vào cái đầu tròn. Hữu Ý tức giận, nhe răng cắn vào tay Nghĩa Hiệp, kéo theo tiếng hét nam tử xuyên thẳng đến chín tầng mây.
Thiên Tâm cùng Tấn Tài nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mạnh lập tức đi đến chỗ người, nhỏ giọng tóm tắt sự việc.
Lúc nãy Phan Đức có rủ Lệ Hoa đi dạo hồ sen, Hữu Ý lại đột nhiên biến mất, tìm mãi mới thấy được nàng, hóa ra là đang lén lút rình mò cặp tình nhân. Nghĩa Hiệp nhìn thấy một màn này, chẳng biết phải làm gì, nên đành dứt khoát kéo Hữu Ý vào trong này.
“ Thiên Tâm, giờ phải làm thế nào?” Mạnh hỏi.
“ Cứ để bọn họ đánh nhau thêm một lát. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Thiên Tâm chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể lắc đầu cười trừ.
“ Ghét của nào trời trao của đó. Khi nào lấy nhau thì báo cho tôi một tiếng.” Tấn Tài lướt nhanh qua hai người, cái lưỡi không xương buông lời châm chọc.
Một lời này thành công tách rời Nghĩa Hiệp và Hữu Ý. Nghĩa Hiệp xoa xoa chỗ bị cắn, quét mắt nhìn Hữu Ý từ đầu đến chân, khẽ mắng người: “ Hữu Ý, cô tuổi chó à?!”
“ Anh nói ai là chó! Có tin là tôi cắn anh thêm vài phát nữa không!”
“ Nữ tử hung hãn như cô, còn lâu mới lấy được chồng.”
“ Không lấy được chồng, tôi đi lấy vợ cũng được mà. Anh cấm được tôi chắc!”
“ Không cấm được, nhưng chắc gì người ta đã đồng ý lấy cô.”
“ Chưa thử thì sao biết được. Còn đỡ hơn anh, nam nhân mà lại đi ăn hiếp nữ nhân.”
“ Cô là nữ nhân?”
“ Chứ anh nghĩ tôi là gì? Nam nhân chắc!”
“ Nhìn vào vóc dáng của cô, tôi còn tưởng cô là một nữ hài tử đang tuổi ăn tuổi lớn.”
“ Nữ hài tử cái đầu anh! Anh là đang chê tôi lùn chứ gì.”
“ Cái đó là cô tự nhận ra thôi.”
“ Đứng lại đó! Hôm nay tôi phải cắn chết anh!”
Hữu Ý rượt đuổi Nghĩa Hiệp suốt cả quãng đường dài, tiếng nói của hai người hòa vào âm thanh xào xạc của lá cây, mang theo cỗ năng lượng tươi trẻ trải khắp muôn nơi.
“ Mọi người về thuyền trước đi, tôi có chút đồ cần phải mua.”
“ Ừ, đi đường cẩn thận.”
Thiên Tâm cứ đi mãi trên phố, đầu óc trống rỗng, bước chân vô định, đôi mắt nhìn về chốn xa xăm. Vạn sự trên thế gian đều như hạt bụi, số mệnh con người cũng như vậy, nhỏ bé đến mức mơ hồ.
Thiên Tâm ngồi dưới một gốc cây lớn, toàn thân mệt mỏi rã rời. Lại 1 trôi qua, độc Mộng Băng vẫn chưa có thuốc giải, cơ thể hắn cũng đã bắt đầu có dấu hiệu nhờn thuốc. Những cơn đau đầu bất chợt trong đêm cứ mãi hành hạ thể xác và tinh thần hắn, lúc thì đau âm ỉ, lúc thì đau bỏng rát, lúc thì đau nhói như bị dao đâm. Hắn đã từng thử dùng gấp đôi liều thuốc, chẳng những cơn đau đầu không dứt, còn khiến hắn suýt chút nữa là chầu trời.
Thiên Tâm tựa đầu vào thân cây, nhắm mắt mỉm cười.
Hắn mệt rồi, hắn không muốn chơi nữa, thôi thì trả lại số mệnh cho ông trời, muốn chơi thế nào thì tùy trời quyết định.
Xoảng!
Bình trà bị ném xuống đất vỡ toang, nước trà bắn lên dính vào y phục của Thiên Tâm. Nhìn những mảnh sứ nằm ngay cạnh chân mình, lại nhìn góc y phục bị vấy bẩn, Thiên Tâm bình tĩnh đứng dậy, chỉnh lại y phục trên người, sau đó mới ngẩn đầu nhìn sang quán trà đối diện.
Trên lầu cao, một bạch y công tử tựa lưng vào lan can, bàn tay dài phe phẩy quạt giấy, bộ dáng ung dung thảnh thơi như kiểu chuyện tốt ban nãy không phải do hắn làm. Thiên Tâm không phải kiểu người thích vướng vào rắc rối, nếu người đã không ưa mắt hắn, hắn đành phải lựa chọn ngoan ngoãn rời đi.
Thiên Tâm thu liễm ánh mắt, đang tính nâng bước rời đi, bỗng có âm thanh đồ vật lao tới, bụp một tiếng, Thiên Tâm bị ly trà nhỏ đánh lùi lại, ngực trái lập tức truyền đến cơn đau nhức.
“ Anh gì ơi, tôi có bất cẩn làm đánh rơi ly trà ở chỗ anh, anh có thể cầm ly trà lên đây giúp tôi chứ?” Bạch y công tử gấp lại quạt giấy, mở lời nhờ vả Thiên Tâm.
Thiên Tâm dùng tay xoa xoa ngực, điều chỉnh lại khí tức, mới chậm rãi cúi người nhặt ly trà lên. Bạch y công tử treo ý cười trên mặt, đôi mắt phong tình nhìn về nam tử đang đứng dưới gốc cây.
Sau gần một tháng âm thầm theo dõi, quả thật Thiên Tâm có vài phần giống với Thiên Hương, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Thiên Hương thuận tay trái, thích ngắm sao, thích chạy nhảy khắp nơi, Thiên Tâm lại thuận cả hai tay, thích phơi nắng, di chuyển lại quá mức chậm rãi.
Mặc dù Thiên Tâm có vài phần giống với nàng, hắn cũng ghét vị đắng, lúc ngồi cũng ngã lưng về sau, lúc đứng cũng chỉnh lại y phục, nhưng hắn chung quy vẫn là nam tử, một nam tử có làn da rám nắng, gương mặt đầy tàn nhang, sống cuộc sống nghèo khổ trên một con thuyền được chắp vá bằng nhiều tấm ván gỗ khác nhau.
Nếu đã không phải là nàng, chi bằng hãy để hắn biến mất cùng nàng!
Đôi mắt phong tình ẩn dấu sát khí, bạch y công tử nở nụ cười hòa ái nhìn Thiên Tâm, chờ đợi hắn cầm trả ly trà.
Thiên Tâm đi được vài bước, năm ngón tay xoay chuyển, ly trà lại một lần nữa rơi xuống đất, thuận thế lăn ra giữa mặt đường, đúng lúc có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, bụp một phát, cán vỡ lý trà thành nhiều mảnh vỡ nhỏ.
“ Ây da. Xin lỗi công tử, ly trà của ngài bị hỏng rồi, không thể dùng được nửa. Hay là ngài dùng tạm cái ly trà khác nhé.” Thiên Tâm chấp tay đưa lên khỏi đầu, giả vờ bối rối nhận lỗi, lại đưa mắt nhìn về phía ông chủ quán trà. Ông chủ quán trà phủi tay tỏ ý không sao, bảo hắn nhanh chóng rời đi. Thiên Tâm gật đầu cảm tạ, thoắt cái hòa vào dòng người trên phố, biến mất không chút dấu vết.
“ Quả là một món đồ chơi thú vị!” Bạch y công tử nhìn thân ảnh nam tử đang dần xa, bàn tay di chuyển xuống dưới, dịu dàng vỗ vỗ vào thắt lưng, giống như đang nâng niu một bảo vật nào đó.
Thiên Tâm chớp chớp mắt, thu liễm cảm xúc, nhan chân tiến đến đứng cạnh Tấn Tài.
“ Cái gì vậy?” Thiên Tâm bắt chước theo hướng nhìn của Tấn Tài, ngạc nhiên thốt lên, “ Mặt nạ quỷ!”
“ Ừ, mặt nạ quỷ.” Tấn Tài giải thích:
“ Vào 30 năm trước, Thành Cửu Như chính là một trong 7 thành trì bị Mạt quốc chiếm đóng, cũng nơi diễn ra trận chiến ác liệt giữa chiến thần Quang Bách Quốc và tướng lĩnh Mạt quốc. Trong lúc hai bên giằng co, tướng lĩnh Mạt quốc đã vung đao chém thẳng vào gương mặt của chiến thần, khiến cho chiếc mặt nạ quỷ hằn rõ vết chém sâu, bung ra khỏi mặt rồi rớt xuống mặt đất. Mặc dù chiến thần đã dành chiến thắng, nhưng mặt nạ quỷ đã hỏng nặng, không thể tiếp tục đồng hành cùng ngài trong những trận chiến sau đó.
“ Trong thời gian 2 ngày đóng quân tại thành, một số thợ rèn lành nghề đã cùng nhau thức xuyên đêm, bí mật làm lại một chiếc mặt nạ quỷ giống hệt chiếc mặt nạ đã bị hỏng. Vào ngày quân đội xuất phát, trước mặt toàn thể bách tính trong thành, chiến thần khụy một bên gối quỳ xuống, kiên nhẫn chờ đợi một bé gái đang giúp mình đeo mặt nạ.
“ Chiếc mặt nạ cũ vẫn được các thợ rèn giữ lại, sau khi đền thờ Phúc Lâm Thánh Nhân được xây dựng, tất cả đồ vật liên quan đến chiến thần đều được trưng bày tại đây.”
Thiên Tâm đưa mắt nhìn quanh, đúng thật là có rất nhiều đồ vật liên quan đến ngài được người dân trong thành cất giữ: Mặt nạ quỷ, bức tranh, kiếm gỗ, gậy gộc, áo choàng rách nhuốm máu khô. Bách tính trong thành chắc hẳn đều rất yêu quý ngài ấy, vì yêu quý ngài nên mới cho xây dựng đền thờ, vì yêu quý ngài nên mới cẩn thận cất giữ đồ vật, vì yêu quý ngài nên mới lưu truyền chiến tích hào hùng về ngài.
Thiên Tâm tự cảm thấy hổ thẹn, mang danh là con dân Quang Bách quốc, sống trong lãnh thổ Quang Bách quốc, lại chẳng hề biết gì về ngài. Cũng khó mà trách Thiên Tâm, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ quanh quẩn trong sơn trang, thích sự khoái lạc, nào lo lắng gì về thế sự người đời. Đến khi đích thân nếm phải trái đắng, hắn mới nhận ra rằng thế gian quá đỗi rộng lớn, mà hắn giống như một hài tử vừa mới được chào đời, ngây ngô dại khờ, không biết phải làm gì, không biết phải đi đâu.
Mà thôi, dù gì thì tất cả cũng đã là quá khứ, Thiên Tâm của hiện tại đang sống rất tốt, hắn có bạn bè, có con thuyền nhỏ, có đồ ăn ngon, mỗi ngày trôi qua thật bình yên, đối với hắn như vậy đã là quá đủ.
Thiên Tâm nhìn Tấn Tài, ra sức tán dương: “ Không ngờ anh Tài lại hiểu biết nhiều đến vậy, thật khiến cho tôi đây phải rửa mắt ngắm nhìn.”
Tấn Tài khoanh tay, bộ dáng tự đắc: “ Đương nhiên, tôi dù gì cũng từng đậu tú tài, mấy thứ kiến thức cơ bản này chắc chắn phải biết.”
“ Vâng. Để anh Mạnh theo anh Tài học chữ, thật đúng là quyết định sáng suốt.” Thiên Tâm vỗ bả vai Tấn Tài, xoay người rời khỏi hậu cung, Tấn Tài mỉm cười lắc đầu, chậm rãi nối bước theo Thiên Tâm.
“ A!”
Nghĩa Hiệp đứng kẹp cổ Hữu Ý ở sân ngoài, ngón tay cong lên gõ vài cái vào cái đầu tròn. Hữu Ý tức giận, nhe răng cắn vào tay Nghĩa Hiệp, kéo theo tiếng hét nam tử xuyên thẳng đến chín tầng mây.
Thiên Tâm cùng Tấn Tài nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mạnh lập tức đi đến chỗ người, nhỏ giọng tóm tắt sự việc.
Lúc nãy Phan Đức có rủ Lệ Hoa đi dạo hồ sen, Hữu Ý lại đột nhiên biến mất, tìm mãi mới thấy được nàng, hóa ra là đang lén lút rình mò cặp tình nhân. Nghĩa Hiệp nhìn thấy một màn này, chẳng biết phải làm gì, nên đành dứt khoát kéo Hữu Ý vào trong này.
“ Thiên Tâm, giờ phải làm thế nào?” Mạnh hỏi.
“ Cứ để bọn họ đánh nhau thêm một lát. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Thiên Tâm chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể lắc đầu cười trừ.
“ Ghét của nào trời trao của đó. Khi nào lấy nhau thì báo cho tôi một tiếng.” Tấn Tài lướt nhanh qua hai người, cái lưỡi không xương buông lời châm chọc.
Một lời này thành công tách rời Nghĩa Hiệp và Hữu Ý. Nghĩa Hiệp xoa xoa chỗ bị cắn, quét mắt nhìn Hữu Ý từ đầu đến chân, khẽ mắng người: “ Hữu Ý, cô tuổi chó à?!”
“ Anh nói ai là chó! Có tin là tôi cắn anh thêm vài phát nữa không!”
“ Nữ tử hung hãn như cô, còn lâu mới lấy được chồng.”
“ Không lấy được chồng, tôi đi lấy vợ cũng được mà. Anh cấm được tôi chắc!”
“ Không cấm được, nhưng chắc gì người ta đã đồng ý lấy cô.”
“ Chưa thử thì sao biết được. Còn đỡ hơn anh, nam nhân mà lại đi ăn hiếp nữ nhân.”
“ Cô là nữ nhân?”
“ Chứ anh nghĩ tôi là gì? Nam nhân chắc!”
“ Nhìn vào vóc dáng của cô, tôi còn tưởng cô là một nữ hài tử đang tuổi ăn tuổi lớn.”
“ Nữ hài tử cái đầu anh! Anh là đang chê tôi lùn chứ gì.”
“ Cái đó là cô tự nhận ra thôi.”
“ Đứng lại đó! Hôm nay tôi phải cắn chết anh!”
Hữu Ý rượt đuổi Nghĩa Hiệp suốt cả quãng đường dài, tiếng nói của hai người hòa vào âm thanh xào xạc của lá cây, mang theo cỗ năng lượng tươi trẻ trải khắp muôn nơi.
“ Mọi người về thuyền trước đi, tôi có chút đồ cần phải mua.”
“ Ừ, đi đường cẩn thận.”
Thiên Tâm cứ đi mãi trên phố, đầu óc trống rỗng, bước chân vô định, đôi mắt nhìn về chốn xa xăm. Vạn sự trên thế gian đều như hạt bụi, số mệnh con người cũng như vậy, nhỏ bé đến mức mơ hồ.
Thiên Tâm ngồi dưới một gốc cây lớn, toàn thân mệt mỏi rã rời. Lại 1 trôi qua, độc Mộng Băng vẫn chưa có thuốc giải, cơ thể hắn cũng đã bắt đầu có dấu hiệu nhờn thuốc. Những cơn đau đầu bất chợt trong đêm cứ mãi hành hạ thể xác và tinh thần hắn, lúc thì đau âm ỉ, lúc thì đau bỏng rát, lúc thì đau nhói như bị dao đâm. Hắn đã từng thử dùng gấp đôi liều thuốc, chẳng những cơn đau đầu không dứt, còn khiến hắn suýt chút nữa là chầu trời.
Thiên Tâm tựa đầu vào thân cây, nhắm mắt mỉm cười.
Hắn mệt rồi, hắn không muốn chơi nữa, thôi thì trả lại số mệnh cho ông trời, muốn chơi thế nào thì tùy trời quyết định.
Xoảng!
Bình trà bị ném xuống đất vỡ toang, nước trà bắn lên dính vào y phục của Thiên Tâm. Nhìn những mảnh sứ nằm ngay cạnh chân mình, lại nhìn góc y phục bị vấy bẩn, Thiên Tâm bình tĩnh đứng dậy, chỉnh lại y phục trên người, sau đó mới ngẩn đầu nhìn sang quán trà đối diện.
Trên lầu cao, một bạch y công tử tựa lưng vào lan can, bàn tay dài phe phẩy quạt giấy, bộ dáng ung dung thảnh thơi như kiểu chuyện tốt ban nãy không phải do hắn làm. Thiên Tâm không phải kiểu người thích vướng vào rắc rối, nếu người đã không ưa mắt hắn, hắn đành phải lựa chọn ngoan ngoãn rời đi.
Thiên Tâm thu liễm ánh mắt, đang tính nâng bước rời đi, bỗng có âm thanh đồ vật lao tới, bụp một tiếng, Thiên Tâm bị ly trà nhỏ đánh lùi lại, ngực trái lập tức truyền đến cơn đau nhức.
“ Anh gì ơi, tôi có bất cẩn làm đánh rơi ly trà ở chỗ anh, anh có thể cầm ly trà lên đây giúp tôi chứ?” Bạch y công tử gấp lại quạt giấy, mở lời nhờ vả Thiên Tâm.
Thiên Tâm dùng tay xoa xoa ngực, điều chỉnh lại khí tức, mới chậm rãi cúi người nhặt ly trà lên. Bạch y công tử treo ý cười trên mặt, đôi mắt phong tình nhìn về nam tử đang đứng dưới gốc cây.
Sau gần một tháng âm thầm theo dõi, quả thật Thiên Tâm có vài phần giống với Thiên Hương, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Thiên Hương thuận tay trái, thích ngắm sao, thích chạy nhảy khắp nơi, Thiên Tâm lại thuận cả hai tay, thích phơi nắng, di chuyển lại quá mức chậm rãi.
Mặc dù Thiên Tâm có vài phần giống với nàng, hắn cũng ghét vị đắng, lúc ngồi cũng ngã lưng về sau, lúc đứng cũng chỉnh lại y phục, nhưng hắn chung quy vẫn là nam tử, một nam tử có làn da rám nắng, gương mặt đầy tàn nhang, sống cuộc sống nghèo khổ trên một con thuyền được chắp vá bằng nhiều tấm ván gỗ khác nhau.
Nếu đã không phải là nàng, chi bằng hãy để hắn biến mất cùng nàng!
Đôi mắt phong tình ẩn dấu sát khí, bạch y công tử nở nụ cười hòa ái nhìn Thiên Tâm, chờ đợi hắn cầm trả ly trà.
Thiên Tâm đi được vài bước, năm ngón tay xoay chuyển, ly trà lại một lần nữa rơi xuống đất, thuận thế lăn ra giữa mặt đường, đúng lúc có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, bụp một phát, cán vỡ lý trà thành nhiều mảnh vỡ nhỏ.
“ Ây da. Xin lỗi công tử, ly trà của ngài bị hỏng rồi, không thể dùng được nửa. Hay là ngài dùng tạm cái ly trà khác nhé.” Thiên Tâm chấp tay đưa lên khỏi đầu, giả vờ bối rối nhận lỗi, lại đưa mắt nhìn về phía ông chủ quán trà. Ông chủ quán trà phủi tay tỏ ý không sao, bảo hắn nhanh chóng rời đi. Thiên Tâm gật đầu cảm tạ, thoắt cái hòa vào dòng người trên phố, biến mất không chút dấu vết.
“ Quả là một món đồ chơi thú vị!” Bạch y công tử nhìn thân ảnh nam tử đang dần xa, bàn tay di chuyển xuống dưới, dịu dàng vỗ vỗ vào thắt lưng, giống như đang nâng niu một bảo vật nào đó.