Chương 28: Quá khứ về cha
Rời khỏi quán trà, đi về phía Đông Nam khoảng chừng một canh giờ, gặp ngã 3 thì rẽ phải, tiếp tục đi thêm một lát nữa là sẽ đến nơi. Đền thờ được xây dựng ngay cạnh hồ sen, hương thơm sen hồng nhẹ nhàng thanh khiết, lá sen vươn cao e ấp thẹn thùng.
Hữu Ý đi chân sáo dẫn đầu đoàn người Thiên Tâm, chuông bạc rung rinh theo từng chuyển động của hai búi tóc, cái đầu tròn lắc lư theo giai điệu ngân nga trong miệng.
Lệ Hoa đi cạnh Phan Đức, cuộc tình duyên khăng khít khó rời, không cần phải phô trương thiên hạ, chỉ cần thầm nguyện mãi bên nhau. Sợ người thương cảm nắng, Phan Đức hái lấy một lá sen, cẩn thận lau đi phần nước đọng bên dưới nhánh lá, mới yên tâm đưa đến tay Lệ Hoa. Lệ Hoa hai má ửng đỏ, thẹn thùng nhận lấy lá sen.
Tấn Tài và Nghĩa Hiệp nối bước theo sau, tận mắt nhìn thấy vở kịch tình chàng ý thiếp, cả hai không hẹn đều cùng quay đầu sang chỗ khác, nhất quyết từ chối hóng chuyện.
Thiên Tâm và Mạnh bị tụt lại phía sau, dường như không theo kịp bước chân của mọi người. Mạnh nhìn xuống bước chân chậm rãi của Thiên Tâm, lại nhìn về hướng đám người Nghĩa Hiệp, bộ dạng lúng túng không biết nên làm gì.
Thiên Tâm cảm nhận được trạng thái lúc này của Mạnh, hắn ngẩn đầu nhìn Mạnh, bình thản nói: “ Đợi thêm một lát nữa, dù gì cũng sắp đến nơi rồi.”
Sau vài tháng ở cạnh nhau, Mạnh dường như đã lột xác hoàn toàn, trở thành một phiên bản tốt hơn trước. Mạnh là người hiếu học, trời chưa sáng đã thức dậy luyện võ cũng Nghĩa Hiệp, buổi trưa sẽ ngồi câu cá cạnh Thiên Tâm, tối đến liền bám theo Tấn Tài học từng con chữ.
Dựa vào sức mạnh ưu việt cùng lợi thế về chiều cao, Nghĩa Hiệp tặng Mạnh một cây đao lưỡi cong, chuôi đao dài 3 tấc 7, lưỡi đao dài 8 tấc 8. Mạnh nhận lấy vũ khí trong tay, gương mặt hiện rõ phấn khích, lập tức muốn xem thử uy lực của thanh đao trong tay. Nghĩa Hiệp cùng Mạnh giao đấu hơn 30 chiêu, dù rằng võ công của Mạnh chỉ thiên về tấn công, thiếu sót phòng thủ, nhưng nếu biết khắc phục yếu điểm, Mạnh của tương lai còn có thể bức phá hơn bây giờ.
Sức mạnh tuyệt đối, lực đạo mạnh mẽ, nhát chém sắt bén khó ngăn cản, chỉ cần trúng một đao của Mạnh, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Mạnh từng ngỏ lời muốn so tài cùng Thiên Tâm, hắn vẫn nhớ như in ngày hôm đó, khoảng khắc Thiên Tâm nhẹ nhàng thoát thân khỏi vòng vây, thân thể linh hoạt luồn lách qua từng tên côn đồ, bao nhiêu đao to búa lớn bổ tới vẫn chẳng thể chạm đến một góc áo của hắn. Thiên Tâm lúc đầu còn tìm cớ từ chối, cho đến khi Mạnh nói rõ nguyên do, hắn mới miễn cưỡng cùng người đấu một trận.
Cả hai dẫn nhau đi đến một khoảng đất trống cách rất xa con thuyền, sau khi xác nhận không có ai trên thuyền bám đuôi đến đây, trận đấu so tài giữa hai người mới chính thức bắt đầu.
Trận đấu diễn ra nhanh, kết thúc cũng nhanh. Thiên Tâm nắm bừa một nhánh cây thon dài, chưa kịp để Mạnh rút đao khỏi vỏ, nhánh cây đã chĩa thẳng vào yết hầu, một chiêu hạ gục.
Mạnh ngẩn người, dường như vẫn chưa thể tiêu hóa hết chuyện vừa xảy ra. Thiên Tâm mỉm cười thu tay, vỗ lấy bả vai Mạnh, thật tâm khuyên bảo: “ Dục tốc bất đạt! Anh Mạnh, anh hãy nhớ lấy lời tôi, tuyệt đối không được ỷ lại vào sức mạnh của bản thân.”
Mạnh trong lòng thán phục, lại có chút gì đó không cam tâm. Thiên Tâm thật sự quá nhanh, nếu đổi lại trên tay hắn là một thanh kiếm, có lẽ Mạnh đã phải bỏ mạng tại đây.
Tưởng rằng đã xong chuyện, Thiên Tâm xoay người chuẩn bị rời đi. Thấy vậy, Mạnh lúng túng hỏi Thiên Tâm: “ Thiên Tâm, tôi rất muốn được học hỏi từ cậu. Cậu có thể dạy tôi chứ?”
Thiên Tâm dừng bước, lời nói mang theo sự ngờ vực: “ Tôi sao? Tôi thì có cái gì để dạy anh chứ?”
“ Có.” Mạnh nhìn Thiên Tâm bằng đôi mắt ngưỡng mộ, bàn tay siết chặt vỏ kiếm, “ Tôi muốn học sự kiên nhẫn của cậu, muốn học sự nhanh nhẹn từ cậu, muốn học cách đối nhân xử thể của cậu.”
Thiên Tâm lần đầu được người khen, ngón tay vô thức gãi sống mũi, xấu hổ trả lời: “ Anh Mạnh làm tôi bối rối quá, nhất thời chẳng biết phải nói cái gì. Nói thật, là tôi rất thích dáng vẻ hiện tại của anh, một nam tử luôn không ngừng phấn đấu, đối xử với mọi người bằng sự chân thành pha chút ngây ngô. Chỉ cần anh giữ vững sơ tâm, chẳng sợ bị thế nhân ruồng bỏ, lòng người rộng lớn bao la, chắc chắn sẽ có chỗ để anh dừng chân.”
Mạnh mím môi, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn cùng Thiên Tâm quay trở về thuyền. Mạnh ở trong căn phòng u tối kia quá lâu, cho đến khi nhìn thấy Thiên Tâm, với những gì mà Thiên Tâm đang có và đã có, Mạnh cực kỳ khao khát được giống như vậy. Cái đầu ngu ngốc dẫn lối hắn trở thành phiên bản của Thiên Tâm, nhưng lại không giải thích cặn kẽ lý do của hành động đó.
Thiên Tâm là một người nhạy bén, chỉ cần dành chút thời gian quan sát đã có thể nắm được tâm tư của Mạnh, hắn không trực tiếp vạch trần, mà chỉ đưa ra quan điểm cá thân, quyền quyết định vẫn thuộc về chính bản thân Mạnh.
Tấm lòng của Thiên Tâm, Mạnh sẽ khắc ghi trong lòng.
Trời chiều, hai thân ảnh đi ngược sáng, Mạnh vác đao sau lưng, đôi chân dài nhích từng bước nhỏ, Thiên Tâm hai tay đặt sau lưng, thả lỏng vai, ngước đầu nhìn những đám mây trắng bay tự do trên bầu trời.
“ Thiên Tâm.”
“ Hả?”
“ Đánh với tôi thêm một trận.”
“ Thôi, chiều rồi, về lẹ còn ăn cơm.”
“ Trời vẫn còn chưa tối, cậu đánh với tôi thêm một trận, chỉ một trận thôi.”
“ Một trận đấu đổi lấy 2 con cá cùng 5 bó củi lớn. Anh Mạnh thấy sao?”
“ Được.”
“ Thành giao.”
Đền thờ Phúc Lâm Thánh Nhân.
Đền thờ Phúc Lâm Thánh Nhân không chỉ là một điểm đến nổi tiếng của thành Cửu Như, mà còn là biểu tượng cho sự kiêu hãnh và lòng kính trọng của toàn thể bách tính Quang Bách quốc đối với vị anh hùng dân tộc - Tứ hoàng tử Phúc Lâm.
Bước qua cảnh cổng lớn, đứng trong sân lớn được lót bằng gạch đỏ, Thiên Tâm không khỏi trầm trồ một phen. Sân ngoài được xây dựng thấp hơn so với sân trong, phân cách với nhau bằng 5 nấc thang cùng một dãy hoa. Ngay tại nấc thang thứ 5 có trồng hai cây cổ thụ to cao sừng sững, đứng đối xứng nhau và song song với đền thờ, dưới gốc cây cổ thụ trồng thêm hoa cúc dại, sắc vàng tươi sáng nổi bật trên nền lá xanh mướt. Một tấm bia đá được đặt ở góc trái của đền thờ, ghi lại thân thế và sự nghiệp của tứ hoàng tử Phúc Lâm.
Khuôn viên của đền thờ bao gồm 5 gian tiền đường, một hậu cung, nghinh môn và 1 bia đá. Nhà tiền đường được xây dựng theo kiến trúc nhà 5 gian 2 chái, có 3 cửa chính ra vào và 2 cửa phụ. Phần mái đền được lợp bằng ngói âm dương, cột và kèo được chạm khắc tinh xảo với các họa tiết linh vật Long, Ly, Quy, Phụng, kết hợp một số họa tiết thiên nhiên như cỏ cây, hoa lá. Nghệ thuật chạm thủng, chạm nổi và chạm bong giúp cho những họa tiết trở nên sống động như thật.
Bước lên từng nấc thang, đoàn người Thiên Tâm tiến vào sân trong, đập vào mắt là bát lư hương đồng cao 10 tấc nghi ngút khói hương, hai bên là hai chân đèn đồng cao 20 tấc. Hiện tại đang là giờ Mùi, tán cây cổ thụ làm dịu đi cái nắng mùa Hạ, bên trong khuôn viên đền thờ chỉ lát đát vài người ghé thăm.
Gian giữa tiền đường là nơi thờ cúng hội đồng thổ công, thổ địa. Hai bên thờ hội đồng các quan. Tại hậu cung (chính tẩm), một bức tượng lớn bằng đá được điêu khắc dựa theo khuôn mẫu gốc của chiến thần Quan Bách quốc, một tay nắm chặt cây thương dài, một tay cầm lấy mặt nạ quỷ, trong đôi mắt ngài toát ra cỗ khí thế uy vũ, vừa khiến người nể trọng, vừa khiến người kính sợ. Dưới chân bức tượng có đặt một bức tranh dài 6 tấc, rộng 4 tấc, trên nền giấy vàng đã cũ kỹ, hình ảnh chiến thần khoác áo giáp sắt, đeo mặt nạ quỷ, cưỡi hắc mã xông thẳng về phía trước, sau lưng ngài là ngàn vạn quân lính cầm cờ gương kiếm, một lòng quyết tử vì nước. Khoảng khắc huy hoàng lúc đó đã được nhiều người chứng kiến, trong đó có một vị họa sĩ trẻ tài hoa, sau khi đất thước thái bình, vị họa sĩ ấy đã vẽ ra bức tranh này, phát họa chính xác nhan sắc cùng phong thái đỉnh đạt khi ấy của chiến thần Quang Bách quốc - Tứ hoàng tử Phúc Lâm.
Thiên Tâm ngắm nhìn bức tượng chiến thần, trong tiềm thức dần hiện lên một cỗ hình ảnh mơ hồ quen thuộc. Theo những thông tin được khắc trên bia đá, chiến thần Quang Bách quốc khi ấy chưa đến 20 tuổi, thân anh hùng xông pha trận mạc, dẫn dắt đội quân đảo ngược tình thế, cùng nhau giành được vô số chiến công lừng lẫy. Thật kì lạ, gương mặt của chiến thần sau khi truyền qua đôi mắt Thiên Tâm, lại khiến hắn bất giác liên tưởng đến gương mặt mập ú của cha mình.
Cha của Thiên Tâm, à không, phải là cha của Thiên Hương, ông ấy tên là Lý Lâm Sơn, là một trong 3 vị thủ lĩnh của Bình Quốc Sơn Trang, hai vị thủ lĩnh còn lại lần lượt là Trần Nghĩa Thành và Lê Quốc Bình. Vì cùng chung chí hướng, độ tuổi cũng không quá cách biệt, cả ba người quyết định kết bái huynh đệ, cùng nhau tạo dựng lên Bình Quốc Sơn Trang, lấy bình bình an của nhân dân và quốc gia làm gốc.
Thời gian trôi qua, những sinh mạng mới được ra đời. Lê Quốc Bình có được hai người con trai, lần lượt đặt tên là Lê Quốc Phong, Lê Quốc Cường. Trần Nghĩa Thành vừa có được con gái vừa có con trai, lần lượt đặt tên là Trần Liên Thanh, Trần Hoàng Long. Lý Lâm Sơn chỉ có duy nhất một đứa con gái, đặt tên là Lý Thiên Hương.
Thiên Hương là em út trong nhà, vì được mọi người hết mực yêu thương, từ bé đã có tính cách hoạt bát tinh nghịch. Cái đầu nhỏ của nàng suốt ngày chỉ nghĩ ra được đủ trò phá hoại, khiến cho trên dưới sơn trang không được ngày nào yên bình.
Còn nhớ lúc nàng vừa tròn 6 tuổi, cha Thành có lén lút tặng nàng 6 cái phi tiêu đen, tưởng rằng nàng sẽ dùng nó để luyện tập, nào ngờ nàng lại cột dây vào đuôi phi tiêu, dùng nó để bắt cá trong hồ nước. Cha Bình cực kì yêu quý đàn cá này, khi nhìn thấy hai con cá lớn đã bị nướng chín trong tay Thiên Hương, ông đau lòng đến mức ngất xỉu. Biết được mấy cái phi tiêu trên tay Thiên Hương là do cha Thành tặng, ông liền xách đao lớn đi chém người, hai nam tử một người đuổi một người chạy, cứ quấn lấy nhau suốt cả buổi. Để chuộc lỗi, cha Thành phải bỏ ra một số tiền lớn để mua hơn chục con cá màu, đền bù tổn thất cho người anh em có đôi mắt sưng vù kia.
Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân, Thiên Hương khi ấy đã hơn 9 tuổi, tóc búi đuôi ngựa, tay nắm chặt kiếm gỗ, dùng lực chém vào người rơm trước mặt. Nàng đã sớm bộc lộ thiên phú về võ học, khả năng tiếp thu kiến thức vượt xa những đứa trẻ đồng trang lứa. Danh sư xuất cao đồ, suốt quá trình nàng luyện võ, cha nàng luôn đứng quan sát từ xa, âm thầm tìm kiếm những ưu điểm cùng khuyết điểm trong mỗi chiêu thức, từ đó đưa ra lộ trình học tập hiệu quả nhất cho nàng.
Trong ký ức của nàng, cha nàng có thân hình giống như quả mít chín, làn da ngâm đen, tay phải cầm lấy đồ ăn, tay trái cầm một bát nước lớn, toàn tâm toàn ý ngồi hưởng thụ dưới gốc cây phượng. Nàng rất thích trèo lên bờ vai rộng của cha, cùng cha vào rừng hái trái cây, cùng cha ngắm sao trên nóc nhà. Cha có một nụ cười rất đẹp, nụ cười ấy còn lấp lánh hơn cả ngàn vì sao trên trời, khiến nàng ngắm nhìn đến không thể rời mắt.
“ Cha ơi.”
“ Hửm?.”
“ Nếu cha ốm đi, chắc cha phải đẹp trai lắm nhỉ.”
“ Đương nhiên, cha phải đẹp trai thì mới có thể cua được mẹ con chứ! Mà khoan, cha của bây giờ cũng đẹp trai mà.”
“ … ”
“ Sao con im lặng vậy? Nè, con ngồi dậy nhìn vào gương mặt của cha xem, rõ ràng là cha rất đẹp trai mà, cha còn được mọi người công nhận là đẹp trai nhất cái sơn trang này đấy.”
“ … ”
“ Hứ! Con làm cha giận rồi, sáng mai cha sẽ không nấu bữa sáng cho con nữa đâu!”
“ Ấy ấy! Cha con đương nhiên là đẹp trai nhất rồi. Trên đời này đào đâu ra ra một nam tử vừa đẹp trai, vừa giỏi võ, lại còn biết nấu ăn. Con rất vui vì được làm con gái của cha.”
Thiên Hương nhào vào lòng cha, đặt 2 nụ hôn ngọt ngào lên đôi má tròn đầy căng mọng, ra sức nịnh nọt nam tử đang bĩu môi hờn dỗi. Lý Lâm Sơn nở nụ cười tươi, ngón tay trượt trên sống mũi của Thiên Hương, lời nói mang theo sự chân thành: “ Cha yêu con. Con gái bảo bối của cha.”
Hữu Ý đi chân sáo dẫn đầu đoàn người Thiên Tâm, chuông bạc rung rinh theo từng chuyển động của hai búi tóc, cái đầu tròn lắc lư theo giai điệu ngân nga trong miệng.
Lệ Hoa đi cạnh Phan Đức, cuộc tình duyên khăng khít khó rời, không cần phải phô trương thiên hạ, chỉ cần thầm nguyện mãi bên nhau. Sợ người thương cảm nắng, Phan Đức hái lấy một lá sen, cẩn thận lau đi phần nước đọng bên dưới nhánh lá, mới yên tâm đưa đến tay Lệ Hoa. Lệ Hoa hai má ửng đỏ, thẹn thùng nhận lấy lá sen.
Tấn Tài và Nghĩa Hiệp nối bước theo sau, tận mắt nhìn thấy vở kịch tình chàng ý thiếp, cả hai không hẹn đều cùng quay đầu sang chỗ khác, nhất quyết từ chối hóng chuyện.
Thiên Tâm và Mạnh bị tụt lại phía sau, dường như không theo kịp bước chân của mọi người. Mạnh nhìn xuống bước chân chậm rãi của Thiên Tâm, lại nhìn về hướng đám người Nghĩa Hiệp, bộ dạng lúng túng không biết nên làm gì.
Thiên Tâm cảm nhận được trạng thái lúc này của Mạnh, hắn ngẩn đầu nhìn Mạnh, bình thản nói: “ Đợi thêm một lát nữa, dù gì cũng sắp đến nơi rồi.”
Sau vài tháng ở cạnh nhau, Mạnh dường như đã lột xác hoàn toàn, trở thành một phiên bản tốt hơn trước. Mạnh là người hiếu học, trời chưa sáng đã thức dậy luyện võ cũng Nghĩa Hiệp, buổi trưa sẽ ngồi câu cá cạnh Thiên Tâm, tối đến liền bám theo Tấn Tài học từng con chữ.
Dựa vào sức mạnh ưu việt cùng lợi thế về chiều cao, Nghĩa Hiệp tặng Mạnh một cây đao lưỡi cong, chuôi đao dài 3 tấc 7, lưỡi đao dài 8 tấc 8. Mạnh nhận lấy vũ khí trong tay, gương mặt hiện rõ phấn khích, lập tức muốn xem thử uy lực của thanh đao trong tay. Nghĩa Hiệp cùng Mạnh giao đấu hơn 30 chiêu, dù rằng võ công của Mạnh chỉ thiên về tấn công, thiếu sót phòng thủ, nhưng nếu biết khắc phục yếu điểm, Mạnh của tương lai còn có thể bức phá hơn bây giờ.
Sức mạnh tuyệt đối, lực đạo mạnh mẽ, nhát chém sắt bén khó ngăn cản, chỉ cần trúng một đao của Mạnh, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Mạnh từng ngỏ lời muốn so tài cùng Thiên Tâm, hắn vẫn nhớ như in ngày hôm đó, khoảng khắc Thiên Tâm nhẹ nhàng thoát thân khỏi vòng vây, thân thể linh hoạt luồn lách qua từng tên côn đồ, bao nhiêu đao to búa lớn bổ tới vẫn chẳng thể chạm đến một góc áo của hắn. Thiên Tâm lúc đầu còn tìm cớ từ chối, cho đến khi Mạnh nói rõ nguyên do, hắn mới miễn cưỡng cùng người đấu một trận.
Cả hai dẫn nhau đi đến một khoảng đất trống cách rất xa con thuyền, sau khi xác nhận không có ai trên thuyền bám đuôi đến đây, trận đấu so tài giữa hai người mới chính thức bắt đầu.
Trận đấu diễn ra nhanh, kết thúc cũng nhanh. Thiên Tâm nắm bừa một nhánh cây thon dài, chưa kịp để Mạnh rút đao khỏi vỏ, nhánh cây đã chĩa thẳng vào yết hầu, một chiêu hạ gục.
Mạnh ngẩn người, dường như vẫn chưa thể tiêu hóa hết chuyện vừa xảy ra. Thiên Tâm mỉm cười thu tay, vỗ lấy bả vai Mạnh, thật tâm khuyên bảo: “ Dục tốc bất đạt! Anh Mạnh, anh hãy nhớ lấy lời tôi, tuyệt đối không được ỷ lại vào sức mạnh của bản thân.”
Mạnh trong lòng thán phục, lại có chút gì đó không cam tâm. Thiên Tâm thật sự quá nhanh, nếu đổi lại trên tay hắn là một thanh kiếm, có lẽ Mạnh đã phải bỏ mạng tại đây.
Tưởng rằng đã xong chuyện, Thiên Tâm xoay người chuẩn bị rời đi. Thấy vậy, Mạnh lúng túng hỏi Thiên Tâm: “ Thiên Tâm, tôi rất muốn được học hỏi từ cậu. Cậu có thể dạy tôi chứ?”
Thiên Tâm dừng bước, lời nói mang theo sự ngờ vực: “ Tôi sao? Tôi thì có cái gì để dạy anh chứ?”
“ Có.” Mạnh nhìn Thiên Tâm bằng đôi mắt ngưỡng mộ, bàn tay siết chặt vỏ kiếm, “ Tôi muốn học sự kiên nhẫn của cậu, muốn học sự nhanh nhẹn từ cậu, muốn học cách đối nhân xử thể của cậu.”
Thiên Tâm lần đầu được người khen, ngón tay vô thức gãi sống mũi, xấu hổ trả lời: “ Anh Mạnh làm tôi bối rối quá, nhất thời chẳng biết phải nói cái gì. Nói thật, là tôi rất thích dáng vẻ hiện tại của anh, một nam tử luôn không ngừng phấn đấu, đối xử với mọi người bằng sự chân thành pha chút ngây ngô. Chỉ cần anh giữ vững sơ tâm, chẳng sợ bị thế nhân ruồng bỏ, lòng người rộng lớn bao la, chắc chắn sẽ có chỗ để anh dừng chân.”
Mạnh mím môi, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn cùng Thiên Tâm quay trở về thuyền. Mạnh ở trong căn phòng u tối kia quá lâu, cho đến khi nhìn thấy Thiên Tâm, với những gì mà Thiên Tâm đang có và đã có, Mạnh cực kỳ khao khát được giống như vậy. Cái đầu ngu ngốc dẫn lối hắn trở thành phiên bản của Thiên Tâm, nhưng lại không giải thích cặn kẽ lý do của hành động đó.
Thiên Tâm là một người nhạy bén, chỉ cần dành chút thời gian quan sát đã có thể nắm được tâm tư của Mạnh, hắn không trực tiếp vạch trần, mà chỉ đưa ra quan điểm cá thân, quyền quyết định vẫn thuộc về chính bản thân Mạnh.
Tấm lòng của Thiên Tâm, Mạnh sẽ khắc ghi trong lòng.
Trời chiều, hai thân ảnh đi ngược sáng, Mạnh vác đao sau lưng, đôi chân dài nhích từng bước nhỏ, Thiên Tâm hai tay đặt sau lưng, thả lỏng vai, ngước đầu nhìn những đám mây trắng bay tự do trên bầu trời.
“ Thiên Tâm.”
“ Hả?”
“ Đánh với tôi thêm một trận.”
“ Thôi, chiều rồi, về lẹ còn ăn cơm.”
“ Trời vẫn còn chưa tối, cậu đánh với tôi thêm một trận, chỉ một trận thôi.”
“ Một trận đấu đổi lấy 2 con cá cùng 5 bó củi lớn. Anh Mạnh thấy sao?”
“ Được.”
“ Thành giao.”
Đền thờ Phúc Lâm Thánh Nhân.
Đền thờ Phúc Lâm Thánh Nhân không chỉ là một điểm đến nổi tiếng của thành Cửu Như, mà còn là biểu tượng cho sự kiêu hãnh và lòng kính trọng của toàn thể bách tính Quang Bách quốc đối với vị anh hùng dân tộc - Tứ hoàng tử Phúc Lâm.
Bước qua cảnh cổng lớn, đứng trong sân lớn được lót bằng gạch đỏ, Thiên Tâm không khỏi trầm trồ một phen. Sân ngoài được xây dựng thấp hơn so với sân trong, phân cách với nhau bằng 5 nấc thang cùng một dãy hoa. Ngay tại nấc thang thứ 5 có trồng hai cây cổ thụ to cao sừng sững, đứng đối xứng nhau và song song với đền thờ, dưới gốc cây cổ thụ trồng thêm hoa cúc dại, sắc vàng tươi sáng nổi bật trên nền lá xanh mướt. Một tấm bia đá được đặt ở góc trái của đền thờ, ghi lại thân thế và sự nghiệp của tứ hoàng tử Phúc Lâm.
Khuôn viên của đền thờ bao gồm 5 gian tiền đường, một hậu cung, nghinh môn và 1 bia đá. Nhà tiền đường được xây dựng theo kiến trúc nhà 5 gian 2 chái, có 3 cửa chính ra vào và 2 cửa phụ. Phần mái đền được lợp bằng ngói âm dương, cột và kèo được chạm khắc tinh xảo với các họa tiết linh vật Long, Ly, Quy, Phụng, kết hợp một số họa tiết thiên nhiên như cỏ cây, hoa lá. Nghệ thuật chạm thủng, chạm nổi và chạm bong giúp cho những họa tiết trở nên sống động như thật.
Bước lên từng nấc thang, đoàn người Thiên Tâm tiến vào sân trong, đập vào mắt là bát lư hương đồng cao 10 tấc nghi ngút khói hương, hai bên là hai chân đèn đồng cao 20 tấc. Hiện tại đang là giờ Mùi, tán cây cổ thụ làm dịu đi cái nắng mùa Hạ, bên trong khuôn viên đền thờ chỉ lát đát vài người ghé thăm.
Gian giữa tiền đường là nơi thờ cúng hội đồng thổ công, thổ địa. Hai bên thờ hội đồng các quan. Tại hậu cung (chính tẩm), một bức tượng lớn bằng đá được điêu khắc dựa theo khuôn mẫu gốc của chiến thần Quan Bách quốc, một tay nắm chặt cây thương dài, một tay cầm lấy mặt nạ quỷ, trong đôi mắt ngài toát ra cỗ khí thế uy vũ, vừa khiến người nể trọng, vừa khiến người kính sợ. Dưới chân bức tượng có đặt một bức tranh dài 6 tấc, rộng 4 tấc, trên nền giấy vàng đã cũ kỹ, hình ảnh chiến thần khoác áo giáp sắt, đeo mặt nạ quỷ, cưỡi hắc mã xông thẳng về phía trước, sau lưng ngài là ngàn vạn quân lính cầm cờ gương kiếm, một lòng quyết tử vì nước. Khoảng khắc huy hoàng lúc đó đã được nhiều người chứng kiến, trong đó có một vị họa sĩ trẻ tài hoa, sau khi đất thước thái bình, vị họa sĩ ấy đã vẽ ra bức tranh này, phát họa chính xác nhan sắc cùng phong thái đỉnh đạt khi ấy của chiến thần Quang Bách quốc - Tứ hoàng tử Phúc Lâm.
Thiên Tâm ngắm nhìn bức tượng chiến thần, trong tiềm thức dần hiện lên một cỗ hình ảnh mơ hồ quen thuộc. Theo những thông tin được khắc trên bia đá, chiến thần Quang Bách quốc khi ấy chưa đến 20 tuổi, thân anh hùng xông pha trận mạc, dẫn dắt đội quân đảo ngược tình thế, cùng nhau giành được vô số chiến công lừng lẫy. Thật kì lạ, gương mặt của chiến thần sau khi truyền qua đôi mắt Thiên Tâm, lại khiến hắn bất giác liên tưởng đến gương mặt mập ú của cha mình.
Cha của Thiên Tâm, à không, phải là cha của Thiên Hương, ông ấy tên là Lý Lâm Sơn, là một trong 3 vị thủ lĩnh của Bình Quốc Sơn Trang, hai vị thủ lĩnh còn lại lần lượt là Trần Nghĩa Thành và Lê Quốc Bình. Vì cùng chung chí hướng, độ tuổi cũng không quá cách biệt, cả ba người quyết định kết bái huynh đệ, cùng nhau tạo dựng lên Bình Quốc Sơn Trang, lấy bình bình an của nhân dân và quốc gia làm gốc.
Thời gian trôi qua, những sinh mạng mới được ra đời. Lê Quốc Bình có được hai người con trai, lần lượt đặt tên là Lê Quốc Phong, Lê Quốc Cường. Trần Nghĩa Thành vừa có được con gái vừa có con trai, lần lượt đặt tên là Trần Liên Thanh, Trần Hoàng Long. Lý Lâm Sơn chỉ có duy nhất một đứa con gái, đặt tên là Lý Thiên Hương.
Thiên Hương là em út trong nhà, vì được mọi người hết mực yêu thương, từ bé đã có tính cách hoạt bát tinh nghịch. Cái đầu nhỏ của nàng suốt ngày chỉ nghĩ ra được đủ trò phá hoại, khiến cho trên dưới sơn trang không được ngày nào yên bình.
Còn nhớ lúc nàng vừa tròn 6 tuổi, cha Thành có lén lút tặng nàng 6 cái phi tiêu đen, tưởng rằng nàng sẽ dùng nó để luyện tập, nào ngờ nàng lại cột dây vào đuôi phi tiêu, dùng nó để bắt cá trong hồ nước. Cha Bình cực kì yêu quý đàn cá này, khi nhìn thấy hai con cá lớn đã bị nướng chín trong tay Thiên Hương, ông đau lòng đến mức ngất xỉu. Biết được mấy cái phi tiêu trên tay Thiên Hương là do cha Thành tặng, ông liền xách đao lớn đi chém người, hai nam tử một người đuổi một người chạy, cứ quấn lấy nhau suốt cả buổi. Để chuộc lỗi, cha Thành phải bỏ ra một số tiền lớn để mua hơn chục con cá màu, đền bù tổn thất cho người anh em có đôi mắt sưng vù kia.
Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân, Thiên Hương khi ấy đã hơn 9 tuổi, tóc búi đuôi ngựa, tay nắm chặt kiếm gỗ, dùng lực chém vào người rơm trước mặt. Nàng đã sớm bộc lộ thiên phú về võ học, khả năng tiếp thu kiến thức vượt xa những đứa trẻ đồng trang lứa. Danh sư xuất cao đồ, suốt quá trình nàng luyện võ, cha nàng luôn đứng quan sát từ xa, âm thầm tìm kiếm những ưu điểm cùng khuyết điểm trong mỗi chiêu thức, từ đó đưa ra lộ trình học tập hiệu quả nhất cho nàng.
Trong ký ức của nàng, cha nàng có thân hình giống như quả mít chín, làn da ngâm đen, tay phải cầm lấy đồ ăn, tay trái cầm một bát nước lớn, toàn tâm toàn ý ngồi hưởng thụ dưới gốc cây phượng. Nàng rất thích trèo lên bờ vai rộng của cha, cùng cha vào rừng hái trái cây, cùng cha ngắm sao trên nóc nhà. Cha có một nụ cười rất đẹp, nụ cười ấy còn lấp lánh hơn cả ngàn vì sao trên trời, khiến nàng ngắm nhìn đến không thể rời mắt.
“ Cha ơi.”
“ Hửm?.”
“ Nếu cha ốm đi, chắc cha phải đẹp trai lắm nhỉ.”
“ Đương nhiên, cha phải đẹp trai thì mới có thể cua được mẹ con chứ! Mà khoan, cha của bây giờ cũng đẹp trai mà.”
“ … ”
“ Sao con im lặng vậy? Nè, con ngồi dậy nhìn vào gương mặt của cha xem, rõ ràng là cha rất đẹp trai mà, cha còn được mọi người công nhận là đẹp trai nhất cái sơn trang này đấy.”
“ … ”
“ Hứ! Con làm cha giận rồi, sáng mai cha sẽ không nấu bữa sáng cho con nữa đâu!”
“ Ấy ấy! Cha con đương nhiên là đẹp trai nhất rồi. Trên đời này đào đâu ra ra một nam tử vừa đẹp trai, vừa giỏi võ, lại còn biết nấu ăn. Con rất vui vì được làm con gái của cha.”
Thiên Hương nhào vào lòng cha, đặt 2 nụ hôn ngọt ngào lên đôi má tròn đầy căng mọng, ra sức nịnh nọt nam tử đang bĩu môi hờn dỗi. Lý Lâm Sơn nở nụ cười tươi, ngón tay trượt trên sống mũi của Thiên Hương, lời nói mang theo sự chân thành: “ Cha yêu con. Con gái bảo bối của cha.”