Chương 26: Tứ Quỷ
Uỳnh! Rầm!
Hắc Cầm, Bạch Vĩ và Hạ Linh rời khỏi chánh điện, cánh cửa lớn của chánh điện đóng sầm lại, cả không gian rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình Hoàng Long.
Hoàng Long đứng dậy, từng nấc thang vang lên tiếng bước chân, dẫn người tiến về cánh cửa mật thất nằm phía sau bức tranh phong cảnh. Tiến sâu vào bên trong, một căn phòng nhỏ được trang trí bằng vô số đồ vật quý giá, ngay giữa căn phòng đặt một bộ bàn ghế bằng gỗ mun đen, tên mặt bàn là hai hộp gỗ dài, một lớn một nhỏ.
Ngón tay mân mê sờ vào từng hoa văn chạm khắc trên nắp hộp, Hoàng Long dùng sức mở hộp, tha thiết ngắm nhìn hai báu vật nằm bên trong.
Hộp gỗ nhỏ chứa một cây sáo trúc dài 5 tấc màu ngọc bích, thân sáo thon dài, trơn bóng láng mịn. Hoàng Long nâng niu sáo trúc trên tay, trái tim khẽ rung động, mặc dù đã rời tay chủ nhân được 5 năm, sáo trúc vẫn hiên ngang nằm đó, toát ra phong thái y hệt chủ nhân của nó: thanh cao, lấp lánh và quyền quý.
Đối diện hộp gỗ nhỏ là hộp gỗ lớn dài 15 tấc, bên trong là một đàn tranh làm bằng gỗ mun, dài 13 tấc, rộng gần 3 tấc. Đàn tranh gồm 16 dây, mỗi sợi dây đều chứa đựng linh hồn riêng của nó, vui tươi, bi ai, lãng mạn hay uất hận, tất cả phụ thuộc hoàn toàn vào bàn tay và cảm xúc khi ấy của chủ nhân.
Hoàng Long ngồi xuống ghế, mười ngón tay đặt lên dây đàn, từng sợi dây rung động tạo nên giai điệu trầm bổng khác nhau. Đàn tranh liên tục thay đổi giai điệu, chẳng ai biết Hoàng Long thật sự đang nghĩ gì, thèm muốn, đố kị, nhớ nhung, ngờ vực, kiêu ngạo, xấu hổ.
Tiếng đàn đã đến hồi cao trào, Hoàng Long đột ngột dừng lại, một khúc nhạc hay bị phá vỡ, cả căn phòng lại quay trở về dáng vẻ yên tĩnh tịch mịch.
Hoàng Long đứng dậy, đậy lại nắp hộp, lập tức xoay người rời khỏi mật thất. Tiếng nói của hắn văng vẳng trong không gian, mang theo chút tiếc nuối:
[ Gió xuân đón cố nhân
Thân ảnh hóa tinh vân
Sáo trúc chẳng ngân khúc
Đàn tranh mãi độc vận
Thiên chương sáng lấp lánh
Lòng thập phần gian truân
Rặng liễu treo yển nguyệt
Mãi không được lòng quân.]
Bên ngoài chánh điện, Hắc Cầm đứng đối đầu cùng Hạ Linh, tà áo choàng khẽ lay động, bầu không khí quỷ dị chết chóc khiến cho đám lính canh sợ hãi run rẩy, co rúm lại như đám chuột nhắt.
Bạch Vĩ đứng bên ngoài trận tuyến, thẳng lưng khoanh tay, bộ dáng cực kỳ hứng thú nhìn sắc mặt khó coi của hai người kia. Hắc Cầm và Hạ Linh vốn đã không ưa nhau, lối làm việc tắc trách lần này của Hắc Cầm đã khiến cho đám người Thiên Tâm nâng cao cảnh giác hơn trước, đồng thời làm hỏng luôn kế hoạch kỹ lưỡng mà Hạ Linh dày công chuẩn bị.
Hạ Linh nheo mắt, cái miệng anh đào cất lên giọng nói trong trẻo, mang theo cỗ lực uy áp xoáy sâu vào màng nhĩ: “ Hắc Cầm, tôi không hiểu vì sao anh vẫn còn nằm trong hàng ngũ Tứ Quỷ, với năng lực làm việc kém cỏi như vậy, anh nên bị đá xuống hàng ngũ Thập Ma.”
Hắc Cầm đứng thẳng lưng, vô cảm trả lời: “ Nhiệm vụ thất bại, tôi đã nghiêm chỉnh tiếp nhận hình phạt. Nhưng nếu cô còn buông lời hạ thấp tôi, tôi quyết sẽ không nương tay.”
“ Vậy sao?” Hạ Linh nhếch miệng, cười khinh bỉ, “ Nếu đã quyết không nương tay, cần gì phải vòng vo nhiều lời!”
Lời vừa dứt, thân ảnh Hạ Linh lướt trong không trung, thoắt cái đã đứng trước mặt Hắc Cầm. Mười đầu ngón tay bao bọc móng vuốt sắc bén, Hạ Linh gương móng vuốt thẳng về phía trước, ý đồ cướp lấy trái tim nóng hổi ẩn sau lớp áo choàng đen.
Sát chiêu!
Hắc Cầm lập tức lùi bước về sau, lưỡi kiếm phát quang trong đêm tối, thành công chặn đòn đánh chí mạng kia. Hắn vung kiếm chém về hướng Hạ Linh, Hạ Linh nghiêng người né tránh, nhát kiếm xé gió lao đến phá hủy ngọn đuốc lớn được dựng ngay đằng sau, lửa bắn tung tóe khắp mặt sàn.
So về sức lực, Hạ Linh có phần yếu thế hơn, nhưng nếu so về độ linh hoạt và sự ác độc trong chiêu thức, chẳng ai trong Quản Huyền Môn có thể qua được nàng.
Hạ Linh phóng người bay lên cao, chuông bạc rung rinh, sợi chỉ mảnh uốn lượn trong không trung, mở ra cánh cửa nối thẳng đến địa ngục. Một vòng lớn, hai vòng lớn, sợi chỉ thành công bao vây cổ Hắc Cầm, chỉ cần bàn tay nhỏ của Hạ Linh kéo về sau, trên chiếc cổ hoàn mỹ ấy liền sẽ hiện lên vết cắt sâu.
Hạ Linh vốn là thế, một khi đã ra tay, tuyệt đối chỉ dùng sát chiêu. Trận chiến đã vượt quá trăm chiêu, Hạ Linh hai mắt mở mở to tràn đầy phấn khích, mái tóc buông thả tự do, nụ cười dần trở nên điên loạn mất kiểm soát.
Cảm nhận có vật thể lạnh toát bao quanh cổ, Hắc Cầm giật mình, vội vàng đưa kiếm chắn trước cổ, bàn chân gì chặt xuống sàn, tận lực khống chế sợi chỉ mảnh đang không ngừng thu nhỏ kích thước.
“ Chết đi! Chết đi! Đi chết đi!” Hạ Linh gào thét, bàn tay siết chặt chuông bạc, sợi chỉ mảnh quấn lấy cổ Hắc Cầm, sau gáy lập tức xuất hiện vết cắt ngang, vài giọt máu theo vết thương hở rỉ ra ngoài.
Hắc Cầm không muốn cùng Hạ Linh cá chết lưới rách, vừa dùng sức chống đỡ cơn sóng thần thịnh nộ của Hạ Linh, vừa hét lớn: “ Bạch Vĩ!”
“ Chật! Anh à, anh có kêu tên em thì kêu dịu dàng một tý, việc gì phải hét lớn lên như thế.” Bạch Vĩ vô cùng vui vẻ xem người gặp họa, mãi cho đến khi Hắc Cầm lên tiếng cầu cứu, hắn mới bày ra cái mặt nhăn nhó, chậm chạm vung tay lên không trung.
Hắc Cầm và Hạ Linh đứng cách nhau một khoảng trống, sợi chỉ mảnh bị kéo căng ở giữa, bàn tay Hạ Linh nắm chặt chuông bạc, không hề có ý định muốn thả người. Đôi tai bắt được âm thanh lạ, Hạ Linh quay đầu nhìn, ngay lập tức ngã lưng ra sau, tức giận nhìn quạt sắt đang lướt qua người mình.
Sợi chỉ mảnh được thu trở về, Hắc Cầm nhanh chân lùi về sau, giữ khoảng cách an toàn với Hạ Linh. Hạ Linh nhìn chằm chằm vào Bạch Vĩ, lên tiếng chất vấn: “ Chuyện giữa tôi và Hắc Cầm, cậu xem vào làm gì?!”
Bạch Vĩ tròn xoe đôi mắt, tỏ vẻ vô tội: “ Tôi đâu có xen vào chuyện của hai người, tôi cũng đâu có lao vào trận đấu.”
“ Chứ cái này là cái gì?” Hạ Linh chỉ vào quạt sắt trên tay Bạch Vĩ, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
“ Cái này hả?” Bạch Vĩ giơ quạt sắt trước ngực, phe phẩy vài cái, thản nhiên trả lời, “ Tôi mới vừa đổi cây quạt mới, lâu rồi mới được gặp cô, nên muốn đem ra cho cô xem thử. Cô thấy thế nào, đẹp chứ?”
Hạ Linh tức giận đến mức run rẩy, lại chẳng thể phản bác được câu nào, chỉ có thể đứng đó nhìn hắn.
Bạch Vĩ là tên nam nhân phiền phức nhất mà Hạ Linh từng tiếp xúc, gương mặt lãng tử, đôi mắt phong tình, võ công cao cường, tính cách quái quở. Hạ Linh tự nhận rằng bản thân điên, nhưng Bạch Vĩ khéo còn điên hơn cả nàng. Đừng để bộ dáng thư sinh cùng đôi mắt có hồn kia dụ hoặc, bởi vì một khi đã rơi vào tầm ngắm của hắn, con mồi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là sống thê thảm, hoặc là chết thê thảm.
Bạch Vĩ thủ đoạn đê tiện.
Hắc Cầm dứt khoát tuyệt tình.
Hạ Linh ác độc khát máu.
Hữu Ý thâm sâu khó lường.
Trên dưới Quản Huyền Môn không ai là không biết đến bọn hắn, cho dù Thập Ma được xem là trụ cột chính của Quản Huyền Môn thì đã sao, đứng trước bọn hắn cũng chỉ là những con gián nhỏ bé, tùy ý để bọn hắn dẫm đạp ghiền nát dưới đế giày.
Thập Ma chung quy chỉ vẫn là con người, mà bọn hắn không phải là lũ Thập Mã hạ cấp kia. Bọn hắn chính là Tứ Quỷ, là bốn con quỷ đội lốt người.
Đã ở trong hàng ngũ Tứ Quỷ, chẳng một ai đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mặc kệ Hạ Linh đang nghĩ gì trong đầu, Bạch Vĩ chân sáo bước đến khoác vai nàng, kéo nàng hướng về tư viện của hắn: “ Hạ Linh, tôi vừa sáng tạo ra vài món ăn mới, chúng ta cũng chưa dùng qua bữa tối, thôi thì cứ đến tư viện của tôi để dùng bữa.”
Hạ Linh hai mắt sáng rực, tò mò hỏi Bạch Vĩ: “ Món gì thế?”
Bạch Vĩ nở nụ cười tươi, lời nói tỏ vẻ thần bí: “ Đến nơi là biết thôi.”
Bạch Vĩ dùng tay còn lại khoác qua vai Hắc Cầm, hối thúc người: “ Đừng đứng ở đây nữa, đi thôi.”
Ba cái bóng đen nhập lại thành một, tiếng bước chân nhỏ dần rồi im bặt. Ngay tại lối đi chính của Quản Huyền Môn, tàn tích của trận đấu vẫn còn đó, những ngọn đuốc lớn bị phá hủy đến mức không còn nhận rõ hình dạng, ngọn lửa loan theo vết dầu mà cháy âm ỷ khắp mặt sàn, vài chục tên lính canh khó khăn tìm cách dập tắt lửa.
Có một lá cờ lớn được treo gần nơi xảy ra trận chiến, đợi đến khi Bạch Vĩ dẫn người rời đi, cơn gió nhẹ lướt qua, lá cờ đột nhiên bị cắt thành hai mảnh. Vết cắt xéo tạo thành hình tam giác, mảnh bị cắt của lá cờ rơi xuống mặt sàn, hòa vào ngọn lửa đang cháy rực.
Sau vài ngày được Phan Đức kê thuốc chữa trị, vết thương trên người Mạnh đã hồi phục phần lớn. Trời hôm nay đầy nắng, Thiên Tâm theo chân cùng Mạnh quay trở về căn nhà nhỏ trên bãi đất trống.
Cả hai người đứng dưới gốc cây lớn, Thiên Tâm ngước đầu nhìn Mạnh, nhỏ giọng hỏi: “ Anh Mạnh, anh thật sự muốn đi theo tôi chứ?”
Mạnh không trả lời, chỉ đứng bất động ở đó. Thiên Tâm không có ý hối thúc người, hắn im lặng đứng bên cạnh Mạnh, đưa mắt nhìn về tán cây xanh ngát phủ trên mái nhà lụp xụp.
Mạnh ngắm nhìn căn nhà rất lâu, như ngắm nhìn lại quá trình trưởng thành của chính mình. Căn nhà nhỏ lưu giữ lại biết bao kỷ niệm khó quên, bóng dáng người bà khắc khổ ngồi nấu cơm, bóng dáng lũ trẻ ranh cầm gậy đánh hắn, bóng dáng hắn ngồi khóc một mình trong đêm mưa dông sấm chớp.
Nâng bước tiến vào bên trong căn nhà, Mạnh thu dọn hành lý cùng một số đồ dùng cần thiết, cầm lấy chiếc rìu lớn, đứng hiên ngang trước mặt Thiên Tâm, hùng hổ nói: “ Thiên Tâm, tôi đi theo cậu.”
Thiên Tâm nhìn Mạnh, giọng nói mang theo ý cười: “ Gặp được anh Mạnh, chính là phúc phần cả đời này của tôi.”
Cả hai người cùng nhau quay trở về thuyền, bảy con người không hề quen biết lại vô tình gặp nhau, viết nên câu chuyện cuộc sống đầy mày sắc. Con thuyền nhổ neo, lựa chọn xuôi theo dòng chảy êm ả của dòng sông, tiếp tục khởi hành đi đến vùng đất mới đầy bí ẩn.
Hắc Cầm, Bạch Vĩ và Hạ Linh rời khỏi chánh điện, cánh cửa lớn của chánh điện đóng sầm lại, cả không gian rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình Hoàng Long.
Hoàng Long đứng dậy, từng nấc thang vang lên tiếng bước chân, dẫn người tiến về cánh cửa mật thất nằm phía sau bức tranh phong cảnh. Tiến sâu vào bên trong, một căn phòng nhỏ được trang trí bằng vô số đồ vật quý giá, ngay giữa căn phòng đặt một bộ bàn ghế bằng gỗ mun đen, tên mặt bàn là hai hộp gỗ dài, một lớn một nhỏ.
Ngón tay mân mê sờ vào từng hoa văn chạm khắc trên nắp hộp, Hoàng Long dùng sức mở hộp, tha thiết ngắm nhìn hai báu vật nằm bên trong.
Hộp gỗ nhỏ chứa một cây sáo trúc dài 5 tấc màu ngọc bích, thân sáo thon dài, trơn bóng láng mịn. Hoàng Long nâng niu sáo trúc trên tay, trái tim khẽ rung động, mặc dù đã rời tay chủ nhân được 5 năm, sáo trúc vẫn hiên ngang nằm đó, toát ra phong thái y hệt chủ nhân của nó: thanh cao, lấp lánh và quyền quý.
Đối diện hộp gỗ nhỏ là hộp gỗ lớn dài 15 tấc, bên trong là một đàn tranh làm bằng gỗ mun, dài 13 tấc, rộng gần 3 tấc. Đàn tranh gồm 16 dây, mỗi sợi dây đều chứa đựng linh hồn riêng của nó, vui tươi, bi ai, lãng mạn hay uất hận, tất cả phụ thuộc hoàn toàn vào bàn tay và cảm xúc khi ấy của chủ nhân.
Hoàng Long ngồi xuống ghế, mười ngón tay đặt lên dây đàn, từng sợi dây rung động tạo nên giai điệu trầm bổng khác nhau. Đàn tranh liên tục thay đổi giai điệu, chẳng ai biết Hoàng Long thật sự đang nghĩ gì, thèm muốn, đố kị, nhớ nhung, ngờ vực, kiêu ngạo, xấu hổ.
Tiếng đàn đã đến hồi cao trào, Hoàng Long đột ngột dừng lại, một khúc nhạc hay bị phá vỡ, cả căn phòng lại quay trở về dáng vẻ yên tĩnh tịch mịch.
Hoàng Long đứng dậy, đậy lại nắp hộp, lập tức xoay người rời khỏi mật thất. Tiếng nói của hắn văng vẳng trong không gian, mang theo chút tiếc nuối:
[ Gió xuân đón cố nhân
Thân ảnh hóa tinh vân
Sáo trúc chẳng ngân khúc
Đàn tranh mãi độc vận
Thiên chương sáng lấp lánh
Lòng thập phần gian truân
Rặng liễu treo yển nguyệt
Mãi không được lòng quân.]
Bên ngoài chánh điện, Hắc Cầm đứng đối đầu cùng Hạ Linh, tà áo choàng khẽ lay động, bầu không khí quỷ dị chết chóc khiến cho đám lính canh sợ hãi run rẩy, co rúm lại như đám chuột nhắt.
Bạch Vĩ đứng bên ngoài trận tuyến, thẳng lưng khoanh tay, bộ dáng cực kỳ hứng thú nhìn sắc mặt khó coi của hai người kia. Hắc Cầm và Hạ Linh vốn đã không ưa nhau, lối làm việc tắc trách lần này của Hắc Cầm đã khiến cho đám người Thiên Tâm nâng cao cảnh giác hơn trước, đồng thời làm hỏng luôn kế hoạch kỹ lưỡng mà Hạ Linh dày công chuẩn bị.
Hạ Linh nheo mắt, cái miệng anh đào cất lên giọng nói trong trẻo, mang theo cỗ lực uy áp xoáy sâu vào màng nhĩ: “ Hắc Cầm, tôi không hiểu vì sao anh vẫn còn nằm trong hàng ngũ Tứ Quỷ, với năng lực làm việc kém cỏi như vậy, anh nên bị đá xuống hàng ngũ Thập Ma.”
Hắc Cầm đứng thẳng lưng, vô cảm trả lời: “ Nhiệm vụ thất bại, tôi đã nghiêm chỉnh tiếp nhận hình phạt. Nhưng nếu cô còn buông lời hạ thấp tôi, tôi quyết sẽ không nương tay.”
“ Vậy sao?” Hạ Linh nhếch miệng, cười khinh bỉ, “ Nếu đã quyết không nương tay, cần gì phải vòng vo nhiều lời!”
Lời vừa dứt, thân ảnh Hạ Linh lướt trong không trung, thoắt cái đã đứng trước mặt Hắc Cầm. Mười đầu ngón tay bao bọc móng vuốt sắc bén, Hạ Linh gương móng vuốt thẳng về phía trước, ý đồ cướp lấy trái tim nóng hổi ẩn sau lớp áo choàng đen.
Sát chiêu!
Hắc Cầm lập tức lùi bước về sau, lưỡi kiếm phát quang trong đêm tối, thành công chặn đòn đánh chí mạng kia. Hắn vung kiếm chém về hướng Hạ Linh, Hạ Linh nghiêng người né tránh, nhát kiếm xé gió lao đến phá hủy ngọn đuốc lớn được dựng ngay đằng sau, lửa bắn tung tóe khắp mặt sàn.
So về sức lực, Hạ Linh có phần yếu thế hơn, nhưng nếu so về độ linh hoạt và sự ác độc trong chiêu thức, chẳng ai trong Quản Huyền Môn có thể qua được nàng.
Hạ Linh phóng người bay lên cao, chuông bạc rung rinh, sợi chỉ mảnh uốn lượn trong không trung, mở ra cánh cửa nối thẳng đến địa ngục. Một vòng lớn, hai vòng lớn, sợi chỉ thành công bao vây cổ Hắc Cầm, chỉ cần bàn tay nhỏ của Hạ Linh kéo về sau, trên chiếc cổ hoàn mỹ ấy liền sẽ hiện lên vết cắt sâu.
Hạ Linh vốn là thế, một khi đã ra tay, tuyệt đối chỉ dùng sát chiêu. Trận chiến đã vượt quá trăm chiêu, Hạ Linh hai mắt mở mở to tràn đầy phấn khích, mái tóc buông thả tự do, nụ cười dần trở nên điên loạn mất kiểm soát.
Cảm nhận có vật thể lạnh toát bao quanh cổ, Hắc Cầm giật mình, vội vàng đưa kiếm chắn trước cổ, bàn chân gì chặt xuống sàn, tận lực khống chế sợi chỉ mảnh đang không ngừng thu nhỏ kích thước.
“ Chết đi! Chết đi! Đi chết đi!” Hạ Linh gào thét, bàn tay siết chặt chuông bạc, sợi chỉ mảnh quấn lấy cổ Hắc Cầm, sau gáy lập tức xuất hiện vết cắt ngang, vài giọt máu theo vết thương hở rỉ ra ngoài.
Hắc Cầm không muốn cùng Hạ Linh cá chết lưới rách, vừa dùng sức chống đỡ cơn sóng thần thịnh nộ của Hạ Linh, vừa hét lớn: “ Bạch Vĩ!”
“ Chật! Anh à, anh có kêu tên em thì kêu dịu dàng một tý, việc gì phải hét lớn lên như thế.” Bạch Vĩ vô cùng vui vẻ xem người gặp họa, mãi cho đến khi Hắc Cầm lên tiếng cầu cứu, hắn mới bày ra cái mặt nhăn nhó, chậm chạm vung tay lên không trung.
Hắc Cầm và Hạ Linh đứng cách nhau một khoảng trống, sợi chỉ mảnh bị kéo căng ở giữa, bàn tay Hạ Linh nắm chặt chuông bạc, không hề có ý định muốn thả người. Đôi tai bắt được âm thanh lạ, Hạ Linh quay đầu nhìn, ngay lập tức ngã lưng ra sau, tức giận nhìn quạt sắt đang lướt qua người mình.
Sợi chỉ mảnh được thu trở về, Hắc Cầm nhanh chân lùi về sau, giữ khoảng cách an toàn với Hạ Linh. Hạ Linh nhìn chằm chằm vào Bạch Vĩ, lên tiếng chất vấn: “ Chuyện giữa tôi và Hắc Cầm, cậu xem vào làm gì?!”
Bạch Vĩ tròn xoe đôi mắt, tỏ vẻ vô tội: “ Tôi đâu có xen vào chuyện của hai người, tôi cũng đâu có lao vào trận đấu.”
“ Chứ cái này là cái gì?” Hạ Linh chỉ vào quạt sắt trên tay Bạch Vĩ, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
“ Cái này hả?” Bạch Vĩ giơ quạt sắt trước ngực, phe phẩy vài cái, thản nhiên trả lời, “ Tôi mới vừa đổi cây quạt mới, lâu rồi mới được gặp cô, nên muốn đem ra cho cô xem thử. Cô thấy thế nào, đẹp chứ?”
Hạ Linh tức giận đến mức run rẩy, lại chẳng thể phản bác được câu nào, chỉ có thể đứng đó nhìn hắn.
Bạch Vĩ là tên nam nhân phiền phức nhất mà Hạ Linh từng tiếp xúc, gương mặt lãng tử, đôi mắt phong tình, võ công cao cường, tính cách quái quở. Hạ Linh tự nhận rằng bản thân điên, nhưng Bạch Vĩ khéo còn điên hơn cả nàng. Đừng để bộ dáng thư sinh cùng đôi mắt có hồn kia dụ hoặc, bởi vì một khi đã rơi vào tầm ngắm của hắn, con mồi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là sống thê thảm, hoặc là chết thê thảm.
Bạch Vĩ thủ đoạn đê tiện.
Hắc Cầm dứt khoát tuyệt tình.
Hạ Linh ác độc khát máu.
Hữu Ý thâm sâu khó lường.
Trên dưới Quản Huyền Môn không ai là không biết đến bọn hắn, cho dù Thập Ma được xem là trụ cột chính của Quản Huyền Môn thì đã sao, đứng trước bọn hắn cũng chỉ là những con gián nhỏ bé, tùy ý để bọn hắn dẫm đạp ghiền nát dưới đế giày.
Thập Ma chung quy chỉ vẫn là con người, mà bọn hắn không phải là lũ Thập Mã hạ cấp kia. Bọn hắn chính là Tứ Quỷ, là bốn con quỷ đội lốt người.
Đã ở trong hàng ngũ Tứ Quỷ, chẳng một ai đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mặc kệ Hạ Linh đang nghĩ gì trong đầu, Bạch Vĩ chân sáo bước đến khoác vai nàng, kéo nàng hướng về tư viện của hắn: “ Hạ Linh, tôi vừa sáng tạo ra vài món ăn mới, chúng ta cũng chưa dùng qua bữa tối, thôi thì cứ đến tư viện của tôi để dùng bữa.”
Hạ Linh hai mắt sáng rực, tò mò hỏi Bạch Vĩ: “ Món gì thế?”
Bạch Vĩ nở nụ cười tươi, lời nói tỏ vẻ thần bí: “ Đến nơi là biết thôi.”
Bạch Vĩ dùng tay còn lại khoác qua vai Hắc Cầm, hối thúc người: “ Đừng đứng ở đây nữa, đi thôi.”
Ba cái bóng đen nhập lại thành một, tiếng bước chân nhỏ dần rồi im bặt. Ngay tại lối đi chính của Quản Huyền Môn, tàn tích của trận đấu vẫn còn đó, những ngọn đuốc lớn bị phá hủy đến mức không còn nhận rõ hình dạng, ngọn lửa loan theo vết dầu mà cháy âm ỷ khắp mặt sàn, vài chục tên lính canh khó khăn tìm cách dập tắt lửa.
Có một lá cờ lớn được treo gần nơi xảy ra trận chiến, đợi đến khi Bạch Vĩ dẫn người rời đi, cơn gió nhẹ lướt qua, lá cờ đột nhiên bị cắt thành hai mảnh. Vết cắt xéo tạo thành hình tam giác, mảnh bị cắt của lá cờ rơi xuống mặt sàn, hòa vào ngọn lửa đang cháy rực.
Sau vài ngày được Phan Đức kê thuốc chữa trị, vết thương trên người Mạnh đã hồi phục phần lớn. Trời hôm nay đầy nắng, Thiên Tâm theo chân cùng Mạnh quay trở về căn nhà nhỏ trên bãi đất trống.
Cả hai người đứng dưới gốc cây lớn, Thiên Tâm ngước đầu nhìn Mạnh, nhỏ giọng hỏi: “ Anh Mạnh, anh thật sự muốn đi theo tôi chứ?”
Mạnh không trả lời, chỉ đứng bất động ở đó. Thiên Tâm không có ý hối thúc người, hắn im lặng đứng bên cạnh Mạnh, đưa mắt nhìn về tán cây xanh ngát phủ trên mái nhà lụp xụp.
Mạnh ngắm nhìn căn nhà rất lâu, như ngắm nhìn lại quá trình trưởng thành của chính mình. Căn nhà nhỏ lưu giữ lại biết bao kỷ niệm khó quên, bóng dáng người bà khắc khổ ngồi nấu cơm, bóng dáng lũ trẻ ranh cầm gậy đánh hắn, bóng dáng hắn ngồi khóc một mình trong đêm mưa dông sấm chớp.
Nâng bước tiến vào bên trong căn nhà, Mạnh thu dọn hành lý cùng một số đồ dùng cần thiết, cầm lấy chiếc rìu lớn, đứng hiên ngang trước mặt Thiên Tâm, hùng hổ nói: “ Thiên Tâm, tôi đi theo cậu.”
Thiên Tâm nhìn Mạnh, giọng nói mang theo ý cười: “ Gặp được anh Mạnh, chính là phúc phần cả đời này của tôi.”
Cả hai người cùng nhau quay trở về thuyền, bảy con người không hề quen biết lại vô tình gặp nhau, viết nên câu chuyện cuộc sống đầy mày sắc. Con thuyền nhổ neo, lựa chọn xuôi theo dòng chảy êm ả của dòng sông, tiếp tục khởi hành đi đến vùng đất mới đầy bí ẩn.