Chương 25: Trở về thuyền
Căn nhà nát dưới gốc cây lớn.
Rầm! Rầm!
Choang!
Một tên côn đồ bị đánh ngã vào lu nước, lu nước vỡ ra, dòng nước mát lạnh ồ ạt chảy lan khắp mặt đất.
Đám côn đồ như được tiêm máu gà, chúng chẳng sợ chết, tốp này ngã xuống thì tốp khác lao vào, đao to búa lớn bổ thẳng vào người Mạnh và Thiên Tâm.
Mạnh trời sinh cao to vạm vỡ, chỉ đứng thôi cũng đã cao hơn đám côn đồ gần một cái đầu, bắp tay cuồn cuộn bóp chặt đầu của 2 tên gần cạnh, cốc một cái đập đầu vào nhau, hai tên côn đồ mắt nổ đầy sao, cả người xụi lơ cắm mặt xuống đất.
Những tên khác cũng chẳng phải phế vật, kẻ cầm búa, người cầm đao, phối hợp phân chia công thủ, rất nhanh Mạnh liền rơi vào thế yếu, cơ thể dần xuất hiện viết thương lớn nhỏ.
Mạnh rơi vào tầm ngắm, chung quy bởi vì đám côn đồ chướng tai gai mắt hắn đã lâu, nhưng riêng Thiên Tâm thì lại khác. Có kẻ báo với bọn hắn, rằng đã tận mắt nhìn thấy Thiên Tâm giết đại ca cùng anh em, một kẻ thoạt trông ốm yếu nhỏ con lại có thể nhẫn tâm ra tay giết người, thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn, thù này không báo, bọn chúng làm sao còn dám ngẩn mặt nhìn đời, làm sao còn dám thẳng lưng đứng vững ở thành Huỳnh Hoa.
Càng nghĩ càng tức, 15 tên côn đồ vây hãm Mạnh, số còn lại tập trung quanh cái cây lớn, tìm cách bắt lấy Thiên Tâm. Thiên Tâm tựa như chú sóc, cơ thể nhỏ luồn lách khắp nơi, thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt đám côn đồ, vô số bàn tay vồ tới thân thể hắn, nhưng ngay cả một góc áo cũng chẳng thể chạm vào.
Thiên Tâm phóng người trèo lên cái cây lớn, đung đưa hai cái chân, bộ dáng vui vẻ ngắm nhìn đám côn đồ đang phát tiết dưới đất.
“ Có ngon thì mày xuống đây, đường hoàng đấu với bọn tao một trận.”
“ Có ngon thì các anh lên đâu, tôi sẽ đấu với các anh một trận.”
Bịch!
Thiên Tâm giật mình, lập tức phóng mắt về hướng Mạnh.
Mạnh ngã trên mặt đất, tiếp đó là những cú đấm đá như mưa giáng xuống từ mọi phía. Cả người hắn bê bết máu, vài tên côn đồ hung hăng dùng chân đạp lên lưng hắn, lưu lại vết giày chằn chịt nằm chéo lên nhau.
Một kẻ trong đóng giương mặt tự đắc, cầm đao chĩa về phía Thiên Tâm, buông lời đe dọa: “ Nếu mày không muốn nó chết thì lết xác xuống đây!”
Thiên Tâm nhìn trân trân vào khuôn mặt thảm thương của Mạnh, một tay bấu chặt lấy vạt áo, vày vò thật mạnh. Dù rằng đám côn đồ đến đây cốt là để trả thù Thiên Tâm, hành vi tàn bạo điên cuồng nãy giờ cũng là để giải tỏa cơn giận dữ đang không ngừng bộc phát, nhưng nếu vì Thiên Tâm mà tính mạng của Mạnh bị đe dọa, Thiên Tâm sẽ vô cùng hổ thẹn trong lòng.
“ Được. Các anh nếu muốn trả thù tôi, thì cứ nhắm vào tôi.”
Thiên Tâm phi thân xuống đất, lột bỏ hoàn toàn dáng vẻ bông đùa, thay vào đó là một cỗ khí tức uy áp dọa người. Đám côn đồ cảm nhận sự nguy hiểm, không tên nào dám chủ động tấn công, chỉ có thể lùi người, vây thành vòng tròn lớn nhốt Thiên Tâm vào trong.
Thẳng lưng ngẩn đầu, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm từng tên cồn đồ, Thiên Tâm tay cầm nhánh cây tươi, chĩa thẳng vào một tên, lạnh giọng hỏi: “ Ai nói với các anh là tận mắt nhìn thấy tôi giết người?”
“ Có một tên mặc áo đen đã gặp tụi tao, vài người dân ở đầu đường cũng đã xác nhận là có thấy mày đi ra khỏi con đường đất. Trước khi đại ca chết, đại ca cũng chỉ gặp mỗi mình mày. Mày không giết thì ai giết!”
“ Ồ, vậy à. Để tôi mô tả tên đó cho các anh nghe qua nhé, tên đó bối tóc, mặc y phục đen thêu chỉ bạc, tay cầm kiếm đen, mặt không chút biểu cảm, nói chuyện cứ như là ra lệnh. Các anh thấy tôi mô tả đúng chứ?!”
Đám côn đồ đưa mắt nhìn nhau, xác nhận: “ Đúng. Sao mày biết?”
Thiên Tâm hạ nhánh cây xuống để dọc thân người, bất lực cười trừ: “ Các anh bị người ta dắt mũi rồi. Các anh còn nhớ lúc các anh gặp tôi không, tôi không mang theo vũ khí, dáng người lại nhỏ bé, làm sao có thể ra tay giết chết đại ca uy vũ của các anh được chứ. Vả lại, từ nãy đến giờ tôi toàn bỏ chạy, cũng có đánh với các anh miếng nào đâu.”
Đám côn đồ bị lời lẽ của Thiên Tâm làm lung lay, nhìn người rơi vào bẫy, Thiên Tâm xuôi thuyền gác mái:
“ Cái tên mặc áo đen đó hôm qua có tới tìm tôi, hắn phá thuyền của tôi, còn ác độc rút chiếm chém tôi. May mà tôi lanh lợi, nhanh chóng nhảy xuống sông, mới thoát được một kiếp.
“ Các anh không tin thì nhìn vào y phục đang phơi đằng kia, phần vải áo trước ngực bị chém đứt lìa, một vài chỗ khác cũng bị kiếm cắt rách. Nếu không phải tôi sống trên thuyền, bên dưới là con sông sâu, có lẽ tôi đã bị hắn chém chết từ lâu rồi.
“ Các anh bị hắn dắt mũi, tôi cũng không dám bàn luận nhiều, hắn muốn giết tôi, tôi cũng chẳng rõ nguyên do. Nhưng nếu hắn khiến hai chúng ta thương tàn lẫn nhau, đó lại là một câu chuyện khác. Thành Huỳnh Hoa có rất nhiều băng phái khác nhau, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lơi. Các anh cũng là người từng trải, chắc chắn sẽ hiểu những gì tôi đang nói.”
Đám côn đồ xì xầm bàn tán, dường như đã hiểu thủ đoạn đê hèn của nam hắc y, gương mặt bị phủ tro đen, xấu hổ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Thiên Tâm. Một kẻ trong số chúng hạ vũ khí xuống, bước lên một bước, chấp tay hành lễ, giọng nói đanh thép: “ Tôi thay mặt cho tất cả anh em tại đây, gửi lời xin lỗi đến anh. Tôi tự nhận bản thân ngu dốt, mới sa vào bẫy của kẻ ác, lần này rút kinh nghiệm, mong anh bỏ qua cho sự bồng bột của chúng tôi.”
Tất cả côn đồ nghe lệnh của hắn, đồng loạt hạ vũ khí, chấp tay nhận tội. Thiên Tâm khẽ thở phào, khiêm tốn đáp lời: “ Đều là người trong giang hồ, không cần phải quá câu nệ tiểu tiết. Chúng ta hiện có chung một kẻ thù, nếu như tôi biết hắn ở đâu, chắc chắn sẽ báo tin tức với các anh.”
“ Được, chúng tôi sẽ chờ tin từ anh.”
Chuyện lớn đã được giải quyết, đám côn đồ rút lui, để lại mảnh sân tan hoang thảm thương.
Hai cái lu chứa nước vỡ tan tành, mảnh lớn mảnh nhỏ nằm lăn lóc khắp nơi, nước tràn ra ngoài vẫn còn đọng thành vũng trên mặt đất. Dưới gốc cây, cái thau gỗ hằn rõ vết chém lớn nhỏ, cũng là kết quả sau khi Thiên Tâm cầm thau gỗ lên làm bia đỡ đòn.
Thiên Tâm quỳ xuống bên cạnh Mạnh, cánh tay nhỏ luồn sau gáy, nhẹ nhàng đỡ Mạnh dựa vào đùi mình. Cả người Mạnh toàn là máu, hắn gắn gượng muốn đứng dậy, cơ thể mệt mỏi đau nhức lại chẳng có phản ứng gì, đành bất lực nằm đó, mở mắt trừng trừng nhìn Thiên Tâm.
Thiên Tâm nhìn bộ dạng chật vật của Mạnh, quan tâm hỏi người: “ Anh Mạnh có đau không?”
“ Không đau.” Mạnh trả lời không cần suy nghĩ.
“ Tôi đâu có chê cười anh đâu. Anh cứ trả lời thật là được. Anh Mạnh có đau không?”
Mạnh ngập ngừng, muốn né tránh ánh mắt của Thiên Tâm. Hắn trước nay ăn đánh nhiều rồi, vết sẹo lưu trên người cũng không ít, dù vậy hắn vẫn chưa bao giờ kêu đau. Không phải là hắn không biết đau, mà bởi vì chẳng ai quan tâm hắn có thật sự đau không.
Mạnh nghĩ nghĩ một lúc, xấu hổ trả lời: “ Đau.”
Thiên Tâm nhẹ giọng dỗ dành người: “ Ừm, anh Mạnh đau rồi, để tôi giúp anh xử lý vết thương nhé.”
Con đường đất trải dài không thấy đích đến, vượt qua khu chợ đen vắng người, mãi một lúc lâu mới đặt chân tới mảng đất trống, một căn nhà nhỏ trơ trọi nằm dưới gốc cây, một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc đang quỳ trên mặt đất, dây buộc tóc trên đầu đung đưa mềm mại theo cơn gió đồng quê.
Tấn Tài nhận ra bóng lưng Thiên Tâm, vội vàng vỗ bả vai Nghĩa Hiệp, hét lớn: “ Thiên Tâm, là Thiên Tâm.”
Nghĩa Hiệp đưa mắt theo hướng chỉ tay của Tấn Tài, nhận thấy đúng là Thiên Tâm, tảng đá lớn đè nặng trong lòng được gỡ bỏ, cả người sảng khoái, tức tốc phi thẳng về phía căn nhà nhỏ.
“ A Tâm.”
Nhận ra ngữ điệu quen thuộc, Thiên Tâm chẳng cần quay đầu kiểm tra xem ai đang tới, bình thản đáp: “ Tìm thấy tôi rồi sao?!”
Nghĩa Hiệp khụy một gối ngay cạnh Thiên Tâm, ánh mắt rực sáng, cẩn thận kiểm tra Thiên Tâm một lượt. Xác định người trước mặt không có vấn đề gì, Nghĩa Hiệp mới bày ra vẻ mặt nóng giận, lầm bầm trách cứ: “ Con thuyền bị phá nát, cậu lại vô duyên vô cớ biến mất, nếu đã an toàn thì vì sao không trở về thuyền tìm chúng tôi?”
Tấn Tài vừa kịp chạy đến, Thiên Tâm liền gật đầu chào hỏi: “ Đã tới.”
“ Đã tới.” Tấn Tài đáp lời, cúi đầu nhìn thân ảnh nam tử máu me trong lòng Thiên Tâm, “ Hắn bị làn sao vậy?”
“ Bị thương nặng. Con thuyền đã được sửa lại chưa?”
“ Đồ đạt đã được thay mới, phần mái nhà và sàn nhà bị hư hỏng nặng, dự tính ngày mai sẽ sửa lại phần mái.”
“ Không hổ là anh Tài, liệu sự chu toàn.” Thiên Tâm khen ngợi Tấn Tài, rồi quay sang Nghĩa Hiệp, “ Anh Hiệp, trước tiên anh giúp tôi mang người này về thuyền, còn chuyện vì sao tôi mất tích, vì sao con thuyền bị phá hỏng, sau khi trở về thuyền tôi sẽ nói.”
“ Ừm.”
Nghĩa Hiệp cõng Mạnh trên lưng, Thiên Tâm thu dọn y phục bản thân, cùng theo chân Tấn Tài quay trở về thuyền.
Dòng sông yên ả, làn gió thanh mát, con thuyền nhỏ neo đậu bên mép sông.
Mạnh nhắm mắt nằm trên giường, y phục phần thân trên được cởi bỏ, lộ ra cơ ngực rắn chắc chằn chịt vết thương. Bên cạnh giường đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là hộp thuốc, vài cuộn vải trắng, chậu nước cùng một bộ y phục mới. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Phan Đức nói chức năng cơ thể hắn về cơ bản đã bình thường, nội tại bên trong không có bị chấn thương. Tấn Tài gật đầu tỏ ý đã hiểu, hai tay bưng lấy chậu nước đã nhuộm đỏ, hướng về phía cánh cửa phụ nối thẳng đến gian bếp ở cuối thuyền.
Đầu thuyền, cánh cửa chính đóng kín mít, Hữu Ý đứng bên ngoài cửa sổ, cái đầu nhỏ thụt ra ló vào, tò mò về dung mạo của nam tử nằm trên giường. Nghĩa Hiệp đột nhiên xuất hiện đằng sau, bàn tay lớn tóm cổ áo Hữu Ý, xách người lên như xách gà, nhỏ giọng quở trách: “ Con gái con nứa, ngang nhiên dòm ngó nam nhân thay đồ, không biết xấu hổ à?!”
Hữu Ý không phục, cái miệng nhỏ mắng người: “ Nhìn thì đã sao, liên quan gì tới anh chứ!”
“ Không liên quan tới tôi.” Nghĩa Hiệp hất cằm về hướng Thiên Tâm, “ Nhưng cô phải biết giữ mặt mũi cho A Tâm, tiết chế thú tính trong người lại đi.”
Hữu Ý bực mình, móng vuốt mèo không ngừng quơ loạn xạ trên không trung, mở giọng thách thức người: “ Anh có ngon thì thả tôi xuống!”
“ Thả thì thả.” Nghĩa Hiệp buông tay, Hữu Ý mất thăng bằng mà ngã xuống, gương mặt trắng trẻo phút chốc hồng như trái cà chua. Thẹn quá hóa giận, Hữu Ý chụp lấy cái chổi, dáng người nhỏ bé cật lực đuổi theo đôi chân dài của Nghĩa Hiệp.
Trên con thuyền nhỏ hiện hữu ba thái cực đối lập nhau, Tấn Tài và Phan Đức im lặng làm việc trong căn phòng, Hữu Ý cùng Nghĩa Hiệp ồn ào chạy nhảy khắp con thuyền, Lệ Hoa với Thiên Tâm ngồi hàn huyên với nhau.
Ngồi trên ghế bập bênh, Thiên Tâm dùng ngữ điệu lạc quan kể lại toàn bộ sự việc khi hắn ở một mình trên thuyền, ngoại trừ danh tính của Hắc Cầm, những thứ khác hắn không hề nói bớt nửa lời.
Lệ Hoa nắm chặt tay Thiên Tâm, phấn khích hỏi chuyện: “ Anh Tâm biết võ công sao?”
Thiên Tâm xua tay, thoải mái trả lời: “ Không hẳn, anh chỉ học lỏm được vài chiêu của mấy tay giang hồ, lỡ như đánh người không được thì… bỏ chạy.”
Tràng tiếng cười khiến cho không khí trên thuyền vui vẻ hơn rất nhiều, Thiên Tâm nhìn bộ y phục đã bị rách đặt ở góc thuyền, ngoài mặt lạc quan, trong lòng trầm tư.
Hắc Cầm đã xuất hiện, anh tư có lẽ đã phát hiện ra thân phận của hắn, đồng nghĩa rằng, cuộc sống bình yên suốt 5 năm qua đã đến hồi kết thúc.
Quản Huyền Môn. Chánh điện.
Ánh lửa bập bùng nhảy múa trên ngọn đuốc lớn, Hoàng Long ngồi chễm chệ trên cao, lạnh lùng uy nghiêm nhìn xuống ba thân ảnh đứng ngay giữa chánh điện.
Trong không gian u tối, ba tấm áo choàng che phủ toàn bộ cơ thể, áo choàng đen và áo choàng trắng đứng cạnh nhau, không ai khác chính là Hắc Cầm cùng Bạch Vĩ, áo choàng đỏ kẻ sọc vuông đen chỉ cao gần ngang vai của áo choàng trắng, dáng người cũng quá đỗi chênh lệch so với đội hình.
Hoàng Long hỏi Hắc Cầm: “ Ở trong núi Nghĩa Hoa 5 ngày, anh Cầm cảm thấy thế nào?”
Hắc Cầm thẳng lưng, trầm giọng trả lời: “ Bẩm chủ tử, thuộc hạ không cảm thấy gì.”
“ Ồ.” Hoàng Long chán ngấy với cách nói chuyện khô khan của Hắc Cầm, đưa mắt sang Bạch Vĩ, “ Bạch Vĩ, tôi vừa tìm được một món đồ chơi khá thú vị, đảm bảo sẽ khiến anh thích thú.”
“ Mời chủ tử nói.” Bạch Vĩ không mấy hiếu kỳ về món đồ chơi này, thay vì mân mê đồ chơi, hắn thà vào bếp sáng tạo thêm vài món ăn ngon, có lẽ người kia sẽ rất thích.
Hoang Long thừa hiểu tính cách của Bạch Vĩ, khẽ nhếch miệng, giả vờ bối rối: “ Nhưng món đồ chơi đó cũng quá đỗi kì lạ, còn có vài phần giống với em út. Đã 5 năm trôi qua rồi, tưởng rằng sẽ vơi đi nỗi nhớ mong người em gái này, nhưng tình cờ trong một lần dạo quanh thành Huỳnh Hoa, tôi lại vô tình bắt gặp món đồ chơi đó trên đường. Bạch Vĩ, cậu nói xem có nên mang nó về nhà, tùy hứng chơi đùa vài ngày hay không?”
Bạch Vĩ khựng người, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh lộ rõ sự thèm muốn và phấn khích. Kìm chế lại cảm xúc, Bạch Vĩ hỏi Hoàng Long: “ Chủ tử, món đồ chơi đó hiện đang ở đâu?”
Hoàng Long quan sát biểu cảm trên gương mặt Bạch Vĩ, vui vẻ trả lời: “ Ngoài thành Huỳnh Hoa, trên con thuyền nhỏ neo đậu cạnh bờ sông. Hắn tên là Thiên Tâm, trên thuyền còn có thêm 5 người khác, nếu cậu thích thì cứ mang hết về nhà, không thích thì cứ giết bớt đi vài người.”
Bạch Vĩ cúi người đáp lễ: “ Đa tạ chủ tử đã chỉ điểm.”
“ Hắc Cầm đã từng đến đó, cậu có cần hắn dẫn đường không?”
“ Không cần phiền Hắc Cầm, đích thân tôi sẽ đến đó.”
Xong chuyện của Hắc Cầm và Bạch Vĩ, Hoàng Long chuyển dời ánh mắt lên áo choàng đỏ kẻ sọc vuông đen, ngữ điệu có đôi phần dịu dàng hơn khi nói chuyện với hai người trước:
“ Hạ Linh, nhiệm vụ mà tôi giao, cô đã làm đến đâu rồi?”
“ Bẩm chủ tử, vẫn chưa tìm được.”
“ Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
“ Không có vấn đề gì, chẳng là hắn quá mức cẩn thận, xung quanh lại có nhiều người, thuộc hạ không tiện hành động.”
“ Còn Hữu Ý thì sao, nàng ấy thế nào rồi?”
Hạ Linh nhếch miệng, lộ rõ vẻ khinh thường: “ Tên phế vật đó, ngoài bày trò phá phách thì chẳng làm được thứ gì, những lúc thuộc hạ không xuất hiện, nó cũng chẳng chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ.”
Hoàng Long ngã lưng về sau, nhắm mắt thư giãn: “ Bình tĩnh, không cần phải vội vàng. Nếu không tìm được, cùng lắm là cho nổ con thuyền đó. Hạ Linh, cô hãy tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của hắn, đừng để hắn rời khỏi tầm mắt của cô quá lâu.”
“ Thuộc hạ đã rõ.”
Rầm! Rầm!
Choang!
Một tên côn đồ bị đánh ngã vào lu nước, lu nước vỡ ra, dòng nước mát lạnh ồ ạt chảy lan khắp mặt đất.
Đám côn đồ như được tiêm máu gà, chúng chẳng sợ chết, tốp này ngã xuống thì tốp khác lao vào, đao to búa lớn bổ thẳng vào người Mạnh và Thiên Tâm.
Mạnh trời sinh cao to vạm vỡ, chỉ đứng thôi cũng đã cao hơn đám côn đồ gần một cái đầu, bắp tay cuồn cuộn bóp chặt đầu của 2 tên gần cạnh, cốc một cái đập đầu vào nhau, hai tên côn đồ mắt nổ đầy sao, cả người xụi lơ cắm mặt xuống đất.
Những tên khác cũng chẳng phải phế vật, kẻ cầm búa, người cầm đao, phối hợp phân chia công thủ, rất nhanh Mạnh liền rơi vào thế yếu, cơ thể dần xuất hiện viết thương lớn nhỏ.
Mạnh rơi vào tầm ngắm, chung quy bởi vì đám côn đồ chướng tai gai mắt hắn đã lâu, nhưng riêng Thiên Tâm thì lại khác. Có kẻ báo với bọn hắn, rằng đã tận mắt nhìn thấy Thiên Tâm giết đại ca cùng anh em, một kẻ thoạt trông ốm yếu nhỏ con lại có thể nhẫn tâm ra tay giết người, thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn, thù này không báo, bọn chúng làm sao còn dám ngẩn mặt nhìn đời, làm sao còn dám thẳng lưng đứng vững ở thành Huỳnh Hoa.
Càng nghĩ càng tức, 15 tên côn đồ vây hãm Mạnh, số còn lại tập trung quanh cái cây lớn, tìm cách bắt lấy Thiên Tâm. Thiên Tâm tựa như chú sóc, cơ thể nhỏ luồn lách khắp nơi, thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt đám côn đồ, vô số bàn tay vồ tới thân thể hắn, nhưng ngay cả một góc áo cũng chẳng thể chạm vào.
Thiên Tâm phóng người trèo lên cái cây lớn, đung đưa hai cái chân, bộ dáng vui vẻ ngắm nhìn đám côn đồ đang phát tiết dưới đất.
“ Có ngon thì mày xuống đây, đường hoàng đấu với bọn tao một trận.”
“ Có ngon thì các anh lên đâu, tôi sẽ đấu với các anh một trận.”
Bịch!
Thiên Tâm giật mình, lập tức phóng mắt về hướng Mạnh.
Mạnh ngã trên mặt đất, tiếp đó là những cú đấm đá như mưa giáng xuống từ mọi phía. Cả người hắn bê bết máu, vài tên côn đồ hung hăng dùng chân đạp lên lưng hắn, lưu lại vết giày chằn chịt nằm chéo lên nhau.
Một kẻ trong đóng giương mặt tự đắc, cầm đao chĩa về phía Thiên Tâm, buông lời đe dọa: “ Nếu mày không muốn nó chết thì lết xác xuống đây!”
Thiên Tâm nhìn trân trân vào khuôn mặt thảm thương của Mạnh, một tay bấu chặt lấy vạt áo, vày vò thật mạnh. Dù rằng đám côn đồ đến đây cốt là để trả thù Thiên Tâm, hành vi tàn bạo điên cuồng nãy giờ cũng là để giải tỏa cơn giận dữ đang không ngừng bộc phát, nhưng nếu vì Thiên Tâm mà tính mạng của Mạnh bị đe dọa, Thiên Tâm sẽ vô cùng hổ thẹn trong lòng.
“ Được. Các anh nếu muốn trả thù tôi, thì cứ nhắm vào tôi.”
Thiên Tâm phi thân xuống đất, lột bỏ hoàn toàn dáng vẻ bông đùa, thay vào đó là một cỗ khí tức uy áp dọa người. Đám côn đồ cảm nhận sự nguy hiểm, không tên nào dám chủ động tấn công, chỉ có thể lùi người, vây thành vòng tròn lớn nhốt Thiên Tâm vào trong.
Thẳng lưng ngẩn đầu, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm từng tên cồn đồ, Thiên Tâm tay cầm nhánh cây tươi, chĩa thẳng vào một tên, lạnh giọng hỏi: “ Ai nói với các anh là tận mắt nhìn thấy tôi giết người?”
“ Có một tên mặc áo đen đã gặp tụi tao, vài người dân ở đầu đường cũng đã xác nhận là có thấy mày đi ra khỏi con đường đất. Trước khi đại ca chết, đại ca cũng chỉ gặp mỗi mình mày. Mày không giết thì ai giết!”
“ Ồ, vậy à. Để tôi mô tả tên đó cho các anh nghe qua nhé, tên đó bối tóc, mặc y phục đen thêu chỉ bạc, tay cầm kiếm đen, mặt không chút biểu cảm, nói chuyện cứ như là ra lệnh. Các anh thấy tôi mô tả đúng chứ?!”
Đám côn đồ đưa mắt nhìn nhau, xác nhận: “ Đúng. Sao mày biết?”
Thiên Tâm hạ nhánh cây xuống để dọc thân người, bất lực cười trừ: “ Các anh bị người ta dắt mũi rồi. Các anh còn nhớ lúc các anh gặp tôi không, tôi không mang theo vũ khí, dáng người lại nhỏ bé, làm sao có thể ra tay giết chết đại ca uy vũ của các anh được chứ. Vả lại, từ nãy đến giờ tôi toàn bỏ chạy, cũng có đánh với các anh miếng nào đâu.”
Đám côn đồ bị lời lẽ của Thiên Tâm làm lung lay, nhìn người rơi vào bẫy, Thiên Tâm xuôi thuyền gác mái:
“ Cái tên mặc áo đen đó hôm qua có tới tìm tôi, hắn phá thuyền của tôi, còn ác độc rút chiếm chém tôi. May mà tôi lanh lợi, nhanh chóng nhảy xuống sông, mới thoát được một kiếp.
“ Các anh không tin thì nhìn vào y phục đang phơi đằng kia, phần vải áo trước ngực bị chém đứt lìa, một vài chỗ khác cũng bị kiếm cắt rách. Nếu không phải tôi sống trên thuyền, bên dưới là con sông sâu, có lẽ tôi đã bị hắn chém chết từ lâu rồi.
“ Các anh bị hắn dắt mũi, tôi cũng không dám bàn luận nhiều, hắn muốn giết tôi, tôi cũng chẳng rõ nguyên do. Nhưng nếu hắn khiến hai chúng ta thương tàn lẫn nhau, đó lại là một câu chuyện khác. Thành Huỳnh Hoa có rất nhiều băng phái khác nhau, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lơi. Các anh cũng là người từng trải, chắc chắn sẽ hiểu những gì tôi đang nói.”
Đám côn đồ xì xầm bàn tán, dường như đã hiểu thủ đoạn đê hèn của nam hắc y, gương mặt bị phủ tro đen, xấu hổ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Thiên Tâm. Một kẻ trong số chúng hạ vũ khí xuống, bước lên một bước, chấp tay hành lễ, giọng nói đanh thép: “ Tôi thay mặt cho tất cả anh em tại đây, gửi lời xin lỗi đến anh. Tôi tự nhận bản thân ngu dốt, mới sa vào bẫy của kẻ ác, lần này rút kinh nghiệm, mong anh bỏ qua cho sự bồng bột của chúng tôi.”
Tất cả côn đồ nghe lệnh của hắn, đồng loạt hạ vũ khí, chấp tay nhận tội. Thiên Tâm khẽ thở phào, khiêm tốn đáp lời: “ Đều là người trong giang hồ, không cần phải quá câu nệ tiểu tiết. Chúng ta hiện có chung một kẻ thù, nếu như tôi biết hắn ở đâu, chắc chắn sẽ báo tin tức với các anh.”
“ Được, chúng tôi sẽ chờ tin từ anh.”
Chuyện lớn đã được giải quyết, đám côn đồ rút lui, để lại mảnh sân tan hoang thảm thương.
Hai cái lu chứa nước vỡ tan tành, mảnh lớn mảnh nhỏ nằm lăn lóc khắp nơi, nước tràn ra ngoài vẫn còn đọng thành vũng trên mặt đất. Dưới gốc cây, cái thau gỗ hằn rõ vết chém lớn nhỏ, cũng là kết quả sau khi Thiên Tâm cầm thau gỗ lên làm bia đỡ đòn.
Thiên Tâm quỳ xuống bên cạnh Mạnh, cánh tay nhỏ luồn sau gáy, nhẹ nhàng đỡ Mạnh dựa vào đùi mình. Cả người Mạnh toàn là máu, hắn gắn gượng muốn đứng dậy, cơ thể mệt mỏi đau nhức lại chẳng có phản ứng gì, đành bất lực nằm đó, mở mắt trừng trừng nhìn Thiên Tâm.
Thiên Tâm nhìn bộ dạng chật vật của Mạnh, quan tâm hỏi người: “ Anh Mạnh có đau không?”
“ Không đau.” Mạnh trả lời không cần suy nghĩ.
“ Tôi đâu có chê cười anh đâu. Anh cứ trả lời thật là được. Anh Mạnh có đau không?”
Mạnh ngập ngừng, muốn né tránh ánh mắt của Thiên Tâm. Hắn trước nay ăn đánh nhiều rồi, vết sẹo lưu trên người cũng không ít, dù vậy hắn vẫn chưa bao giờ kêu đau. Không phải là hắn không biết đau, mà bởi vì chẳng ai quan tâm hắn có thật sự đau không.
Mạnh nghĩ nghĩ một lúc, xấu hổ trả lời: “ Đau.”
Thiên Tâm nhẹ giọng dỗ dành người: “ Ừm, anh Mạnh đau rồi, để tôi giúp anh xử lý vết thương nhé.”
Con đường đất trải dài không thấy đích đến, vượt qua khu chợ đen vắng người, mãi một lúc lâu mới đặt chân tới mảng đất trống, một căn nhà nhỏ trơ trọi nằm dưới gốc cây, một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc đang quỳ trên mặt đất, dây buộc tóc trên đầu đung đưa mềm mại theo cơn gió đồng quê.
Tấn Tài nhận ra bóng lưng Thiên Tâm, vội vàng vỗ bả vai Nghĩa Hiệp, hét lớn: “ Thiên Tâm, là Thiên Tâm.”
Nghĩa Hiệp đưa mắt theo hướng chỉ tay của Tấn Tài, nhận thấy đúng là Thiên Tâm, tảng đá lớn đè nặng trong lòng được gỡ bỏ, cả người sảng khoái, tức tốc phi thẳng về phía căn nhà nhỏ.
“ A Tâm.”
Nhận ra ngữ điệu quen thuộc, Thiên Tâm chẳng cần quay đầu kiểm tra xem ai đang tới, bình thản đáp: “ Tìm thấy tôi rồi sao?!”
Nghĩa Hiệp khụy một gối ngay cạnh Thiên Tâm, ánh mắt rực sáng, cẩn thận kiểm tra Thiên Tâm một lượt. Xác định người trước mặt không có vấn đề gì, Nghĩa Hiệp mới bày ra vẻ mặt nóng giận, lầm bầm trách cứ: “ Con thuyền bị phá nát, cậu lại vô duyên vô cớ biến mất, nếu đã an toàn thì vì sao không trở về thuyền tìm chúng tôi?”
Tấn Tài vừa kịp chạy đến, Thiên Tâm liền gật đầu chào hỏi: “ Đã tới.”
“ Đã tới.” Tấn Tài đáp lời, cúi đầu nhìn thân ảnh nam tử máu me trong lòng Thiên Tâm, “ Hắn bị làn sao vậy?”
“ Bị thương nặng. Con thuyền đã được sửa lại chưa?”
“ Đồ đạt đã được thay mới, phần mái nhà và sàn nhà bị hư hỏng nặng, dự tính ngày mai sẽ sửa lại phần mái.”
“ Không hổ là anh Tài, liệu sự chu toàn.” Thiên Tâm khen ngợi Tấn Tài, rồi quay sang Nghĩa Hiệp, “ Anh Hiệp, trước tiên anh giúp tôi mang người này về thuyền, còn chuyện vì sao tôi mất tích, vì sao con thuyền bị phá hỏng, sau khi trở về thuyền tôi sẽ nói.”
“ Ừm.”
Nghĩa Hiệp cõng Mạnh trên lưng, Thiên Tâm thu dọn y phục bản thân, cùng theo chân Tấn Tài quay trở về thuyền.
Dòng sông yên ả, làn gió thanh mát, con thuyền nhỏ neo đậu bên mép sông.
Mạnh nhắm mắt nằm trên giường, y phục phần thân trên được cởi bỏ, lộ ra cơ ngực rắn chắc chằn chịt vết thương. Bên cạnh giường đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là hộp thuốc, vài cuộn vải trắng, chậu nước cùng một bộ y phục mới. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Phan Đức nói chức năng cơ thể hắn về cơ bản đã bình thường, nội tại bên trong không có bị chấn thương. Tấn Tài gật đầu tỏ ý đã hiểu, hai tay bưng lấy chậu nước đã nhuộm đỏ, hướng về phía cánh cửa phụ nối thẳng đến gian bếp ở cuối thuyền.
Đầu thuyền, cánh cửa chính đóng kín mít, Hữu Ý đứng bên ngoài cửa sổ, cái đầu nhỏ thụt ra ló vào, tò mò về dung mạo của nam tử nằm trên giường. Nghĩa Hiệp đột nhiên xuất hiện đằng sau, bàn tay lớn tóm cổ áo Hữu Ý, xách người lên như xách gà, nhỏ giọng quở trách: “ Con gái con nứa, ngang nhiên dòm ngó nam nhân thay đồ, không biết xấu hổ à?!”
Hữu Ý không phục, cái miệng nhỏ mắng người: “ Nhìn thì đã sao, liên quan gì tới anh chứ!”
“ Không liên quan tới tôi.” Nghĩa Hiệp hất cằm về hướng Thiên Tâm, “ Nhưng cô phải biết giữ mặt mũi cho A Tâm, tiết chế thú tính trong người lại đi.”
Hữu Ý bực mình, móng vuốt mèo không ngừng quơ loạn xạ trên không trung, mở giọng thách thức người: “ Anh có ngon thì thả tôi xuống!”
“ Thả thì thả.” Nghĩa Hiệp buông tay, Hữu Ý mất thăng bằng mà ngã xuống, gương mặt trắng trẻo phút chốc hồng như trái cà chua. Thẹn quá hóa giận, Hữu Ý chụp lấy cái chổi, dáng người nhỏ bé cật lực đuổi theo đôi chân dài của Nghĩa Hiệp.
Trên con thuyền nhỏ hiện hữu ba thái cực đối lập nhau, Tấn Tài và Phan Đức im lặng làm việc trong căn phòng, Hữu Ý cùng Nghĩa Hiệp ồn ào chạy nhảy khắp con thuyền, Lệ Hoa với Thiên Tâm ngồi hàn huyên với nhau.
Ngồi trên ghế bập bênh, Thiên Tâm dùng ngữ điệu lạc quan kể lại toàn bộ sự việc khi hắn ở một mình trên thuyền, ngoại trừ danh tính của Hắc Cầm, những thứ khác hắn không hề nói bớt nửa lời.
Lệ Hoa nắm chặt tay Thiên Tâm, phấn khích hỏi chuyện: “ Anh Tâm biết võ công sao?”
Thiên Tâm xua tay, thoải mái trả lời: “ Không hẳn, anh chỉ học lỏm được vài chiêu của mấy tay giang hồ, lỡ như đánh người không được thì… bỏ chạy.”
Tràng tiếng cười khiến cho không khí trên thuyền vui vẻ hơn rất nhiều, Thiên Tâm nhìn bộ y phục đã bị rách đặt ở góc thuyền, ngoài mặt lạc quan, trong lòng trầm tư.
Hắc Cầm đã xuất hiện, anh tư có lẽ đã phát hiện ra thân phận của hắn, đồng nghĩa rằng, cuộc sống bình yên suốt 5 năm qua đã đến hồi kết thúc.
Quản Huyền Môn. Chánh điện.
Ánh lửa bập bùng nhảy múa trên ngọn đuốc lớn, Hoàng Long ngồi chễm chệ trên cao, lạnh lùng uy nghiêm nhìn xuống ba thân ảnh đứng ngay giữa chánh điện.
Trong không gian u tối, ba tấm áo choàng che phủ toàn bộ cơ thể, áo choàng đen và áo choàng trắng đứng cạnh nhau, không ai khác chính là Hắc Cầm cùng Bạch Vĩ, áo choàng đỏ kẻ sọc vuông đen chỉ cao gần ngang vai của áo choàng trắng, dáng người cũng quá đỗi chênh lệch so với đội hình.
Hoàng Long hỏi Hắc Cầm: “ Ở trong núi Nghĩa Hoa 5 ngày, anh Cầm cảm thấy thế nào?”
Hắc Cầm thẳng lưng, trầm giọng trả lời: “ Bẩm chủ tử, thuộc hạ không cảm thấy gì.”
“ Ồ.” Hoàng Long chán ngấy với cách nói chuyện khô khan của Hắc Cầm, đưa mắt sang Bạch Vĩ, “ Bạch Vĩ, tôi vừa tìm được một món đồ chơi khá thú vị, đảm bảo sẽ khiến anh thích thú.”
“ Mời chủ tử nói.” Bạch Vĩ không mấy hiếu kỳ về món đồ chơi này, thay vì mân mê đồ chơi, hắn thà vào bếp sáng tạo thêm vài món ăn ngon, có lẽ người kia sẽ rất thích.
Hoang Long thừa hiểu tính cách của Bạch Vĩ, khẽ nhếch miệng, giả vờ bối rối: “ Nhưng món đồ chơi đó cũng quá đỗi kì lạ, còn có vài phần giống với em út. Đã 5 năm trôi qua rồi, tưởng rằng sẽ vơi đi nỗi nhớ mong người em gái này, nhưng tình cờ trong một lần dạo quanh thành Huỳnh Hoa, tôi lại vô tình bắt gặp món đồ chơi đó trên đường. Bạch Vĩ, cậu nói xem có nên mang nó về nhà, tùy hứng chơi đùa vài ngày hay không?”
Bạch Vĩ khựng người, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh lộ rõ sự thèm muốn và phấn khích. Kìm chế lại cảm xúc, Bạch Vĩ hỏi Hoàng Long: “ Chủ tử, món đồ chơi đó hiện đang ở đâu?”
Hoàng Long quan sát biểu cảm trên gương mặt Bạch Vĩ, vui vẻ trả lời: “ Ngoài thành Huỳnh Hoa, trên con thuyền nhỏ neo đậu cạnh bờ sông. Hắn tên là Thiên Tâm, trên thuyền còn có thêm 5 người khác, nếu cậu thích thì cứ mang hết về nhà, không thích thì cứ giết bớt đi vài người.”
Bạch Vĩ cúi người đáp lễ: “ Đa tạ chủ tử đã chỉ điểm.”
“ Hắc Cầm đã từng đến đó, cậu có cần hắn dẫn đường không?”
“ Không cần phiền Hắc Cầm, đích thân tôi sẽ đến đó.”
Xong chuyện của Hắc Cầm và Bạch Vĩ, Hoàng Long chuyển dời ánh mắt lên áo choàng đỏ kẻ sọc vuông đen, ngữ điệu có đôi phần dịu dàng hơn khi nói chuyện với hai người trước:
“ Hạ Linh, nhiệm vụ mà tôi giao, cô đã làm đến đâu rồi?”
“ Bẩm chủ tử, vẫn chưa tìm được.”
“ Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
“ Không có vấn đề gì, chẳng là hắn quá mức cẩn thận, xung quanh lại có nhiều người, thuộc hạ không tiện hành động.”
“ Còn Hữu Ý thì sao, nàng ấy thế nào rồi?”
Hạ Linh nhếch miệng, lộ rõ vẻ khinh thường: “ Tên phế vật đó, ngoài bày trò phá phách thì chẳng làm được thứ gì, những lúc thuộc hạ không xuất hiện, nó cũng chẳng chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ.”
Hoàng Long ngã lưng về sau, nhắm mắt thư giãn: “ Bình tĩnh, không cần phải vội vàng. Nếu không tìm được, cùng lắm là cho nổ con thuyền đó. Hạ Linh, cô hãy tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của hắn, đừng để hắn rời khỏi tầm mắt của cô quá lâu.”
“ Thuộc hạ đã rõ.”