Chương 117: Ngoại truyện 16: Hoàng tử nam tuần x thần y Tùng Tu (16)
Rượu hơi lạnh, trong nháy mắt trượt vào miệng, trở nên nóng bỏng giống như ngọn lửa bốc cháy theo thực quản.
Chẳng biết từ lúc nào, mặt trăng đã lên tới chân trời, ánh trăng chiếu vào làn da vô cùng tái nhợt của Văn Thanh Từ, môi cũng bị chiếu càng lúc càng đỏ lên.
Ngũ quan luôn luôn dịu dàng của Văn Thanh Từ, trong phút chốc trở nên xinh đẹp. Tựa như một thanh ngân đao xẹt qua trái tim Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên không rảnh chú ý cái gọi là trăng hay gió, trong mắt hắn chỉ có một người này mà thôi.
“Khụ khụ khụ......”
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng đây đúng là lần đầu Văn Thanh Từ uống rượu mạnh như vậy.
Uống một ngụm, y liền không kìm được ho khan.
*Không sao chứ? "Tạ Bất Phùng lập tức nhận lấy túi nước, nhẹ nhàng vỗ vai cho Văn Thanh Từ," Cẩn thận.”
"Khụ khụ... Không sao" sau khi hô hấp bình phục, Văn Thanh Từ nở nụ cười, " Chẳng trách tất cả mọi người đều thích rượu mạnh, hương vị quả nhiên khác biệt. So với rượu ta từng uống, phải có tư vị hơn rất nhiều."
Trong lúc nói chuyện, gương mặt của y cũng nhuộm đỏ ửng. Sau khi đi tới Bắc Địa, Văn Thanh Từ thay đổi rất nhiều, so với trước kia, càng ngày càng không có quy củ.
Nhưng y chẳng những không chán ghét sự thay đổi như vậy, ngược lại thích thoải mái tùy ý như bây giờ.
Nói xong, Văn Thanh Từ liền chậm rãi ngã xuống bãi cỏ, híp mắt nhìn Ngân Hà.
Một trận gió nhẹ cuốn hương hoa thổi qua, y bất giác nhắm mắt lại, qua vài giây mới mở mắt ra lần nữa, đếm từng ngôi sao.
Tạ Bất Phùng dừng một chút, ném túi nước trong tay qua một bên, nằm trên bãi cỏ cùng với Văn Thanh Từ.
Rượu mạnh trong quân đội không phải là trò đùa, chẳng bao lâu sau đầu óc Văn Thanh Từ liền trở nên choáng váng. Y bằng cách nào đó, lại nhìn chằm chằm bầu trời nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Thanh Từ, ngươi đang nhìn cái gì? "Thiếu niên vẫn nhìn chăm chú Văn Thanh Từ không kìm được hỏi.
Văn Thanh Từ nghiêm túc trả lời: "Ta đang tìm mặt trăng.”
Cuối cùng đột nhiên nhíu mày, có chút buồn rầu than thở: "Trời đã tối, sao còn chưa thấy trăng lên? Chẳng lẽ nó cũng uống say, quên lên trời rồi hay sao?”
...... Mặt trăng?
Hôm nay là mùng một, đương nhiên không nhìn thấy mặt trăng.
Tạ Bất Phùng sửng sốt một hồi liền ý thức được, người bên cạnh mình thật sự đã say.
"Tô thiếu hiệp, sao ngài không tìm nó?"Thấy Tạ Bất Phùng vẫn nhìn bản thân mình chăm chú, không nhìn bầu trời, Văn Thanh Từ bỗng nhiên xoay người nhìn lại thiếu niên.
Giờ khắc này, Tạ Bất Phùng nhìn thấy mình trong ánh mắt Văn Thanh Từ.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, cảnh trí xung quanh trở nên vô cùng mơ hồ.
Tạ Bất Phùng thậm chí còn sinh ra ảo giác... Trong thiên địa này chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Không tìm," ánh mắt thiếu niên vào giờ khắc này trở nên vô cùng sâu thẳm, hắn nhìn Văn Thanh Từ, hạ thấp giọng hồi đáp, "Ta đang suy nghĩ vấn đề khác."
“Cái gì? "Văn Thanh Từ nghiêm túc," Ngài nói đi, chúng ta cùng tìm đáp án.
Văn Thanh Từ lớn hơn Tạ Bất Phùng vài tuổi, nhưng từ nhỏ y đã ngâm mình trong thư sơn, nhìn qua lại càng có khí chất thiếu niên hơn so với bạn cùng lứa tuổi.
Tạ Bất Phùng thì ngược lại với y- - hắn lớn lên ở Thái Thù Cung, có sự thành thục vượt xa bạn cùng lứa tuổi.
Trên trời cao, truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nằm nghiêng trên cỏ, nhìn chăm chú vào người trước mắt.
Hắn cố ý đè thấp giọng nói: "Ta muốn biết, Thanh Từ có thích người nào không? Không phải thích bạn bè, mà là tình yêu.”
Vừa dứt lời, Tạ Bất Phùng liền vươn tay ra, chậm rãi sửa sang lại mái tóc dài bị gió đêm thổi loạn trên trán Văn Thanh Từ.
Khoảng cách giữa hai người, không biết lúc nào gần đến chỉ còn không quá nửa cánh tay.
Cái vuốt ve của thiếu niên vào giờ khắc này có vẻ vô cùng mập mờ.
Sau khi sửa sang lại mái tóc rối bời, hắn lại lưu luyến không rời cọ má Thanh Từ một cái.
“Người mình thích... " Bóng dáng xanh nhạt bên cạnh không khỏi nhíu mày. Rượu làm tê liệt thần kinh, tư duy của Văn Thanh Từ bởi vì rượu mạnh mà trở nên có hơi trì độn, y cũng không thể đọc ra dục vọng muốn chiếm hữu từ trong mắt thiếu niên.
Suy nghĩ một lát, Văn Thanh Từ vô cùng chân thành lắc đầu: "Hình như... Không có.”
Trong nháy mắt khi nói xong, Văn Thanh Từ vô thức nghĩ - - nhân sinh hai mươi hai năm trước, mình vẫn trải qua cuộc sống hai điểm một đường, ngoại trừ những bệnh nhân như khách qua đường kia, cũng chỉ còn lại có người nhà và Tống Quân Nhiên không ngừng mời mình tới Thần Y Cốc.
Cho đến khi quen biết Tạ Bất Phùng, thiếu niên đã bất tri bất giác chiếm cứ hơn phân nửa cuộc sống của mình.
Ngoài ra, đừng nói "người mình thích" nữa. Chỉ là "người quen" cũng không có mấy người.
Nhưng thân là phong vương ở bắc địa, Tạ Bất Phùng lại khác.
...... Thiếu niên đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ là động tâm tư gì?
“Sao Thanh Từ ngẩn ngơ? "Tay Tạ Bất Phùng không biết lúc nào dán lên má Văn Thanh Từ," Nhớ tới ai sao?”
Đáp án của Văn Thanh Từ hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Điều hắn muốn biết là tại sao đối phương lại thất thần vào giờ khắc này.
Rượu ở trong mạch máu Văn Thanh Từ hát lên ca khúc thôi miên. Khi thiếu niên nói xong, y liền nặng nề nhắm mắt lại.
Nhưng Văn Thanh Từ nhớ tới có chuyện còn chưa có trả lời, vẫn là ở một khắc cuối cùng cố gắng lấy lại tinh thần, mơ hồ không rõ nói: "Ta đang nghĩ tới điện hạ...Không biết điện hạ, có thích người nào không?”
Sau khi nói xong, Văn Thanh Từ rốt cục không địch lại mệt mỏi, nặng nề ngủ thiếp đi.
Rượu làm cho y quên đi nguy hiểm, cũng làm y xem nhẹ ánh mắt đen tối cuối cùng của Tạ Bất Phùng.
“Có.”
Giọng Tạ Bất Phùng vô cùng bình tĩnh, đâm thủng không khí lôi Văn Thanh Từ ra khỏi mê mộng.
Y có chút mờ mịt mở mắt, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh: "Là người ta quen biết sao?"
Lần này Tạ Bất Phùng không trả lời, lại một trận gió đêm thổi tới, mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt quấn lấy hai người.
Người nằm bên cạnh Văn Thanh Từ bỗng nhiên xoay người, đè y xuống cỏ.
Ngân Hà đột nhiên biến mất.
Một đôi mắt màu hổ phách nhạt, xuất hiện ở nơi lấp lánh ánh sao vừa rồi.
“Đúng.”
Không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, một chút đau đớn đã theo xúc cảm ấm áp truyền tới môi y, trong phút chốc hóa thành tê dại, theo thần kinh truyền khắp tứ chi bách hài.
Cảm giác say lập tức trở nên nồng đậm, đầu óc y hỗn loạn. Suy nghĩ hoàn toàn dừng lại.
Ký ức cuối cùng của Văn Thanh Từ về tối hôm qua, dừng lại ở Tinh Hà và hơi ấm bên môi.
Y không biết phía sau lại xảy ra chuyện gì chỉ biết mình tỉnh táo lại đã là lúc mặt trời lên cao.
“Ah......”
Văn Thanh Từ vô cùng cố sức mở mắt, sau đó liền cảm thấy đau đớn trên trán, y bất giác giơ tay muốn ngăn cản ánh mặt trời trước mắt.
Thế nhưng cảm giác mệt mỏi một giấc ngủ thôi cũng không thể hóa giải, lại đang thổ lộ với y sự bất lực khi say rượu.
Tất cả những gì xảy ra tối qua cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút.
Tự mình uống rượu.
Uống say ở ngoại ô thành.
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại. Uống nhỏ vui vẻ, uống lớn hại thân, tuy là một đại phu nhưng lúc tâm tình Văn Thanh Từ không tệ cũng sẽ uống hai chén.
Nếu Văn Thanh Từ nhớ không lầm, hình như tối hôm qua là lần đầu tiên mình uống say?
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất!
Cuộc đối thoại hoàn toàn rơi vào mê man, vào giờ khắc này xông vào đầu Văn Thanh Từ.
Bản thân hỏi Tạ Bất Phùng có người thích không, hắn trả lời " Có".
Tiếp theo liền - -
Nghĩ tới đây Văn Thanh Từ rốt cục ngồi dậy, cũng không tự chủ được sờ sờ môi.
Mặc dù đã qua một đêm dài, nhưng cảm giác trên môi dường như vẫn chưa tiêu tan.
Tạ Bất Phùng...... Hôn mình.
Trời ạ......
Trong nháy mắt đầu óc Văn Thanh Từ trở nên trống rỗng, tuy rằng không có soi gương, nhưng là Văn Thanh Từ có thể cảm giác được, lúc này lỗ tai của mình chắc chắn đã đỏ hoàn toàn.
Sau đó Tạ Bất Phùng còn nói gì nữa?
Mình lại trả lời hắn như thế nào?
Văn Thanh Từ cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
Y lấy mu bàn tay cọ cọ bên tai, lập tức xốc chăn lên, muốn đi lấy chút nước sạch rửa mặt.
Nhưng mà trong nháy mắt khi mà ngón tay đụng vào chăn, Văn Thanh Từ mới nhận ra sự tình có lẽ phức tạp hơn mình nghĩ.
Lúc này chiếc chăn dưới thân y là của Tạ Bất Phùng!
Bản thân đêm qua, ngủ ở trong phòng Tạ Bất Phùng......
Văn Thanh Từ:!!!
Mặc dù Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng ở chung một tiểu viện, nhưng trong viện ngoại trừ hai người bọn họ ra cũng có gã sai vặt hoạt động.
Thậm chí đôi khi, Tạ Bất Phùng còn có thể tới nơi này tìm y.
Nghĩ đến điểm này, Văn Thanh Từ bất chấp rửa mặt, lập tức đứng dậy mang giày vào đi ra ngoài cửa.
Kẽo kẹt......
Nương theo cửa phòng mở rộng, gió lạnh kèm theo tiếng chim hót vọt vào.
Y bất giác nhìn vào trong viện, tìm kiếm bóng dáng Tạ Bất Phùng.
Nhưng hôm nay, trong tiểu viện lại không có một bóng người. Văn Thanh Từ xoay người đóng cửa lại, đi vào trong viện hai bước, tiếp theo hơi nâng cao âm lượng: "Điện hạ?"
Trong tiểu viện không ai trả lời, chỉ có giọng của y quanh quẩn hết lần này đến lần khác.
Nếu Văn Thanh Từ nhớ không lầm, hôm nay hẳn là ngày nghỉ.
Nhưng không chỉ có Tạ Bất Phùng không có ở đây, gã sai vặt ngày xưa trông coi viện, dường như cũng biến mất theo.
“Quế Xương? "Đây là tên thái giám Tạ Bất Phùng mang theo khi đến Bắc Địa.
Hoàn hảo, Văn Thanh Từ nói xong không bao lâu, bên ngoài tiểu viện truyền đến một trận tiếng bước chân.
Quế Xương mặc trường bào màu nâu sẫm bước nhanh vào, sau khi thấy Văn Thanh Từ còn mặc trung y, gã lập tức trợn tròn mắt: "Văn đại nhân mau khoác một bộ quần áo vào đi! Coi chừng bị cảm lạnh. Nếu ngài bị cảm lạnh, ta cũng không có cách nào ăn nói với điện hạ.”
Văn Thanh Từ lập tức nhíu mày hỏi: "Điện hạ đâu?”
Quế Xương thở dài một hơi, cắn răng nói: "Hai canh giờ trước, điện hạ bỗng nhiên nhận được cấp báo. Có Bắc Địch xuôi nam, thừa dịp bóng đêm tập kích Hưng Hồ trấn. Sau khi nhận được tin tức, điện hạ lập tức mang theo nhân mã đi tới đó.”
Tâm Văn Thanh Từ nặng nề trầm xuống. Những chuyện loạn thất bát tao hôm qua, cũng vào giờ khắc này bị y vứt ra sau đầu.
Sau khi đi tới bắc địa, y và Tạ Bất Phùng du đãng xung quanh thảo nguyên, cũng không phải chỉ là vì vui đùa.
Đầu xuân Địch tộc nổi lên "thảm hoạ trắng", súc vật chết gần hết, không lâu sau liền bắt đầu có nạn đói.
Lúc đó mọi người đã biết Vệ triều cùng Địch tộc sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến.
Tạ Bất Phùng đến, tuy rằng trì hoãn trận chiến này, cũng làm cho Bắc Địch vứt bỏ Trường Nguyên, đi đường vòng thành trấn khác tiến hành cướp đoạt, nhưng là mâu thuẫn giữa hai bên cũng không thể hoá giải như vậy.
Trận chiến này, rốt cục vẫn tới.
“Được, ta biết rồi... "Văn Thanh Từ hạ giọng, chậm rãi gật đầu.
Y không khỏi siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi ngước mắt, xoay người nhìn về phía đông nam.
Đó là hướng Hưng Hồ.
Tô thiếu hiệp, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì......
Ta còn phải chờ ngài trở về, nói cho ta biết hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng biết từ lúc nào, mặt trăng đã lên tới chân trời, ánh trăng chiếu vào làn da vô cùng tái nhợt của Văn Thanh Từ, môi cũng bị chiếu càng lúc càng đỏ lên.
Ngũ quan luôn luôn dịu dàng của Văn Thanh Từ, trong phút chốc trở nên xinh đẹp. Tựa như một thanh ngân đao xẹt qua trái tim Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên không rảnh chú ý cái gọi là trăng hay gió, trong mắt hắn chỉ có một người này mà thôi.
“Khụ khụ khụ......”
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng đây đúng là lần đầu Văn Thanh Từ uống rượu mạnh như vậy.
Uống một ngụm, y liền không kìm được ho khan.
*Không sao chứ? "Tạ Bất Phùng lập tức nhận lấy túi nước, nhẹ nhàng vỗ vai cho Văn Thanh Từ," Cẩn thận.”
"Khụ khụ... Không sao" sau khi hô hấp bình phục, Văn Thanh Từ nở nụ cười, " Chẳng trách tất cả mọi người đều thích rượu mạnh, hương vị quả nhiên khác biệt. So với rượu ta từng uống, phải có tư vị hơn rất nhiều."
Trong lúc nói chuyện, gương mặt của y cũng nhuộm đỏ ửng. Sau khi đi tới Bắc Địa, Văn Thanh Từ thay đổi rất nhiều, so với trước kia, càng ngày càng không có quy củ.
Nhưng y chẳng những không chán ghét sự thay đổi như vậy, ngược lại thích thoải mái tùy ý như bây giờ.
Nói xong, Văn Thanh Từ liền chậm rãi ngã xuống bãi cỏ, híp mắt nhìn Ngân Hà.
Một trận gió nhẹ cuốn hương hoa thổi qua, y bất giác nhắm mắt lại, qua vài giây mới mở mắt ra lần nữa, đếm từng ngôi sao.
Tạ Bất Phùng dừng một chút, ném túi nước trong tay qua một bên, nằm trên bãi cỏ cùng với Văn Thanh Từ.
Rượu mạnh trong quân đội không phải là trò đùa, chẳng bao lâu sau đầu óc Văn Thanh Từ liền trở nên choáng váng. Y bằng cách nào đó, lại nhìn chằm chằm bầu trời nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Thanh Từ, ngươi đang nhìn cái gì? "Thiếu niên vẫn nhìn chăm chú Văn Thanh Từ không kìm được hỏi.
Văn Thanh Từ nghiêm túc trả lời: "Ta đang tìm mặt trăng.”
Cuối cùng đột nhiên nhíu mày, có chút buồn rầu than thở: "Trời đã tối, sao còn chưa thấy trăng lên? Chẳng lẽ nó cũng uống say, quên lên trời rồi hay sao?”
...... Mặt trăng?
Hôm nay là mùng một, đương nhiên không nhìn thấy mặt trăng.
Tạ Bất Phùng sửng sốt một hồi liền ý thức được, người bên cạnh mình thật sự đã say.
"Tô thiếu hiệp, sao ngài không tìm nó?"Thấy Tạ Bất Phùng vẫn nhìn bản thân mình chăm chú, không nhìn bầu trời, Văn Thanh Từ bỗng nhiên xoay người nhìn lại thiếu niên.
Giờ khắc này, Tạ Bất Phùng nhìn thấy mình trong ánh mắt Văn Thanh Từ.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, cảnh trí xung quanh trở nên vô cùng mơ hồ.
Tạ Bất Phùng thậm chí còn sinh ra ảo giác... Trong thiên địa này chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Không tìm," ánh mắt thiếu niên vào giờ khắc này trở nên vô cùng sâu thẳm, hắn nhìn Văn Thanh Từ, hạ thấp giọng hồi đáp, "Ta đang suy nghĩ vấn đề khác."
“Cái gì? "Văn Thanh Từ nghiêm túc," Ngài nói đi, chúng ta cùng tìm đáp án.
Văn Thanh Từ lớn hơn Tạ Bất Phùng vài tuổi, nhưng từ nhỏ y đã ngâm mình trong thư sơn, nhìn qua lại càng có khí chất thiếu niên hơn so với bạn cùng lứa tuổi.
Tạ Bất Phùng thì ngược lại với y- - hắn lớn lên ở Thái Thù Cung, có sự thành thục vượt xa bạn cùng lứa tuổi.
Trên trời cao, truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nằm nghiêng trên cỏ, nhìn chăm chú vào người trước mắt.
Hắn cố ý đè thấp giọng nói: "Ta muốn biết, Thanh Từ có thích người nào không? Không phải thích bạn bè, mà là tình yêu.”
Vừa dứt lời, Tạ Bất Phùng liền vươn tay ra, chậm rãi sửa sang lại mái tóc dài bị gió đêm thổi loạn trên trán Văn Thanh Từ.
Khoảng cách giữa hai người, không biết lúc nào gần đến chỉ còn không quá nửa cánh tay.
Cái vuốt ve của thiếu niên vào giờ khắc này có vẻ vô cùng mập mờ.
Sau khi sửa sang lại mái tóc rối bời, hắn lại lưu luyến không rời cọ má Thanh Từ một cái.
“Người mình thích... " Bóng dáng xanh nhạt bên cạnh không khỏi nhíu mày. Rượu làm tê liệt thần kinh, tư duy của Văn Thanh Từ bởi vì rượu mạnh mà trở nên có hơi trì độn, y cũng không thể đọc ra dục vọng muốn chiếm hữu từ trong mắt thiếu niên.
Suy nghĩ một lát, Văn Thanh Từ vô cùng chân thành lắc đầu: "Hình như... Không có.”
Trong nháy mắt khi nói xong, Văn Thanh Từ vô thức nghĩ - - nhân sinh hai mươi hai năm trước, mình vẫn trải qua cuộc sống hai điểm một đường, ngoại trừ những bệnh nhân như khách qua đường kia, cũng chỉ còn lại có người nhà và Tống Quân Nhiên không ngừng mời mình tới Thần Y Cốc.
Cho đến khi quen biết Tạ Bất Phùng, thiếu niên đã bất tri bất giác chiếm cứ hơn phân nửa cuộc sống của mình.
Ngoài ra, đừng nói "người mình thích" nữa. Chỉ là "người quen" cũng không có mấy người.
Nhưng thân là phong vương ở bắc địa, Tạ Bất Phùng lại khác.
...... Thiếu niên đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ là động tâm tư gì?
“Sao Thanh Từ ngẩn ngơ? "Tay Tạ Bất Phùng không biết lúc nào dán lên má Văn Thanh Từ," Nhớ tới ai sao?”
Đáp án của Văn Thanh Từ hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Điều hắn muốn biết là tại sao đối phương lại thất thần vào giờ khắc này.
Rượu ở trong mạch máu Văn Thanh Từ hát lên ca khúc thôi miên. Khi thiếu niên nói xong, y liền nặng nề nhắm mắt lại.
Nhưng Văn Thanh Từ nhớ tới có chuyện còn chưa có trả lời, vẫn là ở một khắc cuối cùng cố gắng lấy lại tinh thần, mơ hồ không rõ nói: "Ta đang nghĩ tới điện hạ...Không biết điện hạ, có thích người nào không?”
Sau khi nói xong, Văn Thanh Từ rốt cục không địch lại mệt mỏi, nặng nề ngủ thiếp đi.
Rượu làm cho y quên đi nguy hiểm, cũng làm y xem nhẹ ánh mắt đen tối cuối cùng của Tạ Bất Phùng.
“Có.”
Giọng Tạ Bất Phùng vô cùng bình tĩnh, đâm thủng không khí lôi Văn Thanh Từ ra khỏi mê mộng.
Y có chút mờ mịt mở mắt, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh: "Là người ta quen biết sao?"
Lần này Tạ Bất Phùng không trả lời, lại một trận gió đêm thổi tới, mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt quấn lấy hai người.
Người nằm bên cạnh Văn Thanh Từ bỗng nhiên xoay người, đè y xuống cỏ.
Ngân Hà đột nhiên biến mất.
Một đôi mắt màu hổ phách nhạt, xuất hiện ở nơi lấp lánh ánh sao vừa rồi.
“Đúng.”
Không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, một chút đau đớn đã theo xúc cảm ấm áp truyền tới môi y, trong phút chốc hóa thành tê dại, theo thần kinh truyền khắp tứ chi bách hài.
Cảm giác say lập tức trở nên nồng đậm, đầu óc y hỗn loạn. Suy nghĩ hoàn toàn dừng lại.
Ký ức cuối cùng của Văn Thanh Từ về tối hôm qua, dừng lại ở Tinh Hà và hơi ấm bên môi.
Y không biết phía sau lại xảy ra chuyện gì chỉ biết mình tỉnh táo lại đã là lúc mặt trời lên cao.
“Ah......”
Văn Thanh Từ vô cùng cố sức mở mắt, sau đó liền cảm thấy đau đớn trên trán, y bất giác giơ tay muốn ngăn cản ánh mặt trời trước mắt.
Thế nhưng cảm giác mệt mỏi một giấc ngủ thôi cũng không thể hóa giải, lại đang thổ lộ với y sự bất lực khi say rượu.
Tất cả những gì xảy ra tối qua cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút.
Tự mình uống rượu.
Uống say ở ngoại ô thành.
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại. Uống nhỏ vui vẻ, uống lớn hại thân, tuy là một đại phu nhưng lúc tâm tình Văn Thanh Từ không tệ cũng sẽ uống hai chén.
Nếu Văn Thanh Từ nhớ không lầm, hình như tối hôm qua là lần đầu tiên mình uống say?
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất!
Cuộc đối thoại hoàn toàn rơi vào mê man, vào giờ khắc này xông vào đầu Văn Thanh Từ.
Bản thân hỏi Tạ Bất Phùng có người thích không, hắn trả lời " Có".
Tiếp theo liền - -
Nghĩ tới đây Văn Thanh Từ rốt cục ngồi dậy, cũng không tự chủ được sờ sờ môi.
Mặc dù đã qua một đêm dài, nhưng cảm giác trên môi dường như vẫn chưa tiêu tan.
Tạ Bất Phùng...... Hôn mình.
Trời ạ......
Trong nháy mắt đầu óc Văn Thanh Từ trở nên trống rỗng, tuy rằng không có soi gương, nhưng là Văn Thanh Từ có thể cảm giác được, lúc này lỗ tai của mình chắc chắn đã đỏ hoàn toàn.
Sau đó Tạ Bất Phùng còn nói gì nữa?
Mình lại trả lời hắn như thế nào?
Văn Thanh Từ cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
Y lấy mu bàn tay cọ cọ bên tai, lập tức xốc chăn lên, muốn đi lấy chút nước sạch rửa mặt.
Nhưng mà trong nháy mắt khi mà ngón tay đụng vào chăn, Văn Thanh Từ mới nhận ra sự tình có lẽ phức tạp hơn mình nghĩ.
Lúc này chiếc chăn dưới thân y là của Tạ Bất Phùng!
Bản thân đêm qua, ngủ ở trong phòng Tạ Bất Phùng......
Văn Thanh Từ:!!!
Mặc dù Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng ở chung một tiểu viện, nhưng trong viện ngoại trừ hai người bọn họ ra cũng có gã sai vặt hoạt động.
Thậm chí đôi khi, Tạ Bất Phùng còn có thể tới nơi này tìm y.
Nghĩ đến điểm này, Văn Thanh Từ bất chấp rửa mặt, lập tức đứng dậy mang giày vào đi ra ngoài cửa.
Kẽo kẹt......
Nương theo cửa phòng mở rộng, gió lạnh kèm theo tiếng chim hót vọt vào.
Y bất giác nhìn vào trong viện, tìm kiếm bóng dáng Tạ Bất Phùng.
Nhưng hôm nay, trong tiểu viện lại không có một bóng người. Văn Thanh Từ xoay người đóng cửa lại, đi vào trong viện hai bước, tiếp theo hơi nâng cao âm lượng: "Điện hạ?"
Trong tiểu viện không ai trả lời, chỉ có giọng của y quanh quẩn hết lần này đến lần khác.
Nếu Văn Thanh Từ nhớ không lầm, hôm nay hẳn là ngày nghỉ.
Nhưng không chỉ có Tạ Bất Phùng không có ở đây, gã sai vặt ngày xưa trông coi viện, dường như cũng biến mất theo.
“Quế Xương? "Đây là tên thái giám Tạ Bất Phùng mang theo khi đến Bắc Địa.
Hoàn hảo, Văn Thanh Từ nói xong không bao lâu, bên ngoài tiểu viện truyền đến một trận tiếng bước chân.
Quế Xương mặc trường bào màu nâu sẫm bước nhanh vào, sau khi thấy Văn Thanh Từ còn mặc trung y, gã lập tức trợn tròn mắt: "Văn đại nhân mau khoác một bộ quần áo vào đi! Coi chừng bị cảm lạnh. Nếu ngài bị cảm lạnh, ta cũng không có cách nào ăn nói với điện hạ.”
Văn Thanh Từ lập tức nhíu mày hỏi: "Điện hạ đâu?”
Quế Xương thở dài một hơi, cắn răng nói: "Hai canh giờ trước, điện hạ bỗng nhiên nhận được cấp báo. Có Bắc Địch xuôi nam, thừa dịp bóng đêm tập kích Hưng Hồ trấn. Sau khi nhận được tin tức, điện hạ lập tức mang theo nhân mã đi tới đó.”
Tâm Văn Thanh Từ nặng nề trầm xuống. Những chuyện loạn thất bát tao hôm qua, cũng vào giờ khắc này bị y vứt ra sau đầu.
Sau khi đi tới bắc địa, y và Tạ Bất Phùng du đãng xung quanh thảo nguyên, cũng không phải chỉ là vì vui đùa.
Đầu xuân Địch tộc nổi lên "thảm hoạ trắng", súc vật chết gần hết, không lâu sau liền bắt đầu có nạn đói.
Lúc đó mọi người đã biết Vệ triều cùng Địch tộc sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến.
Tạ Bất Phùng đến, tuy rằng trì hoãn trận chiến này, cũng làm cho Bắc Địch vứt bỏ Trường Nguyên, đi đường vòng thành trấn khác tiến hành cướp đoạt, nhưng là mâu thuẫn giữa hai bên cũng không thể hoá giải như vậy.
Trận chiến này, rốt cục vẫn tới.
“Được, ta biết rồi... "Văn Thanh Từ hạ giọng, chậm rãi gật đầu.
Y không khỏi siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi ngước mắt, xoay người nhìn về phía đông nam.
Đó là hướng Hưng Hồ.
Tô thiếu hiệp, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì......
Ta còn phải chờ ngài trở về, nói cho ta biết hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.