Chương 116: Ngoại truyện 15: Hoàng tử nam tuần x thần y Tùng Tu (15)
Trung y của hoàng tộc Vệ triều làm bằng tơ lụa. Trung y màu trong như ánh trăng trút xuống, phác họa rõ ràng đường nét cơ bắp của thiếu niên.
Văn Thanh Từ bất giác quay đi: "Điện hạ, bên ngoài lạnh chúng ta vào trước rồi nói đi.”
“Được.”
Dứt lời, Tạ Bất Phùng liền dẫn Văn Thanh Từ đi vào trong phòng. Mặc dù thời gian tiến cung cũng không dài, nhưng thân là thái y, Văn Thanh Từ đã đi qua vô số phủ đệ của quan to hiển quý.
Theo y thấy thì Túc Châu vương phủ cũng không lớn, ngay cả chỗ ở của Tạ Bất Phùng cũng có hơi nhỏ. Trong phòng chỉ bày biện bàn ghế và giường đơn giản, dùng bình phong ngăn cách ra.
“Ngồi trước đi. "Tạ Bất Phùng nói.
“Vâng, điện hạ.”
Xung quanh toàn là binh lính, Văn Thanh Từ hơi do dự, cuối cùng vẫn là sử dụng xưng hô "Điện hạ" có vẻ xa lạ.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói với y: "Không cần khách khí như thế, nơi này đều là người một nhà. Cứ gọi thẳng ta là 'Tạ Bất Phùng' hoặc giống như trước là được rồi.”
Cuối cùng liền xoay người phân phó với người xung quanh: "Lui ra đi.”
“Vâng, điện hạ.”
Binh lính mặc giáp bạc quỳ một gối xuống đất, hành lễ xong thì biến mất trước mắt Văn Thanh Từ.
Khác với việc phải cẩn thận ứng phó như trong hoàng cung, Túc Châu vương phủ là thuộc về thế giới của Tạ Bất Phùng.
Mọi thứ trước mắt một lần nữa khiến Văn Thanh Từ nhận ra rõ ràng…... Tạ Bất Phùng không phải là một thiếu niên bình thường.
Hắn sinh ra và lớn lên ở Thái Thù Cung, có sự thành thục và quyền thế ngập trời, vượt xa bạn cùng lứa tuổi.
Tạ Bất Phùng vừa mới đi ra ngoài, bình phong cũng gãy một nửa.
Bởi vậy sau khi vào cửa, Văn Thanh Từ liếc mắt một cái là thấy được giường Tạ Bất Phùng, cũng như chăn mền phía trên còn chưa gấp lên.
Vệ triều có truyền thống huân hương, đặc biệt là hoàng thất rất thích việc này. Trong ấn tượng của Văn Thanh Từ, trên người Tạ Bất Phùng thường có một loại hương mùi tương tự như Long Tiên Hương.
Y nhìn thấy thiếu niên đặt một chiếc lư hương bên giường, lúc này khói xanh đang bốc lên lượn lờ.
Mà Văn Thanh Từ cũng cảm nhận được mùi hương trên người Tạ Bất Phùng từ trong lư hương truyền tới.
Cảm giác xâm nhập lãnh địa của người khác, vào giờ khắc này trở nên vô cùng mãnh liệt.
Trong phòng Tạ Bất Phùng đốt Địa Long, sau khi cảm nhận được hơi ấm, Văn Thanh Từ lập tức cởi áo ngoài ra, giao cho thiếu niên: "Coi chừng bị cảm lạnh.”
Dứt lời, không tự chủ được nhìn về phía góc phòng - Nơi đó bày mấy cái rương gỗ, bên trong chứa đầy quần áo bốn mùa.
Văn Thanh Từ lập tức buông bỏ những thứ như có như không đó xuống, chuyển sự chú ý sang chuyện chính.
"Ngài sắp đi Bắc địa rồi sao?"
Có lẽ là trong phòng không lạnh, Tạ Bất Phùng cũng không có vội vã mặc vào áo ngoài, mà là nhẹ nhàng cầm nó trong tay.
Dường như thiếu niên cảm thấy ngạc nhiên, vì Văn Thanh Từ đã biết về hướng đi của mình.
“Đúng, "Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng gật đầu," Năm sau sẽ đi.”
“Vậy khi nào thì trở về? "Văn Thanh Từ bất giác truy vấn.
Tạ Bất Phùng đột nhiên nở nụ cười nói: "Nếu hoàng đế không truyền triệu, như vậy phong vương vĩnh viễn không thể vào kinh.”
Phong Vương rồi mà còn vào kinh chín bỏ làm mười chính là chuyện đại nghịch bất đạo mưu phản.
Mặc dù là một thái y, nhưng Văn Thanh Từ cũng không phải hoàn toàn không hiểu lịch sử.
Y biết triều đại hiện tại kế tục chế độ tiền triều cũ, tuy rằng tiền triều cũng có phong vương. Thế nhưng rất nhiều vương có điều kiện đất phong bình thường, cả đời cũng chưa từng đi nơi đó nhìn qua một lần, từ đầu tới cuối đều sinh sống ở Ung Đô.
Hoàng đế đối với Tạ Bất Phùng, không khỏi có chút ác độc.
Văn Thanh Từ trầm mặc không nói.
Thiếu niên chậm rãi đưa tầm mắt dừng ở trên người y, đột nhiên mở miệng: "Ngươi yên tâm.”
“Yên tâm cái gì? "Văn Thanh Từ sửng sốt một hồi, có chút không rõ Tạ Bất Phùng đang nói cái gì.
“Sau khi ta đi Bắc Địa, mẫu phi nhất định sẽ tiếp tục chiếu cố ngươi và người nhà. Nếu ngươi không muốn ở lại hoàng cung, cũng có thể mở một y quán ở Ung Đô như lúc trước, "Nghe Tạ Bất Phùng nói, hình như hắn đã cẩn thận nghĩ tới vấn đề này," Lúc trước cũng có thái y làm như vậy, làm ăn vô cùng tốt.” Giọng thiếu niên rất là trấn định.
“Không, "Văn Thanh Từ lập tức lắc đầu nói," Hôm nay ta tới tìm ngài, cũng không phải vì chuyện này.”
Y hít sâu một hơi, cắn môi, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Tạ Bất Phùng: "Không biết điện hạ nghe xong có cảm thấy buồn cười hay không, hoặc là cảm thấy ta đi quá giới hạn... Nhưng ngài là bằng hữu tốt nhất của ta."
“Bằng hữu?” Ánh mắt thiếu niên khó hiểu.
Dưới ống tay áo rộng che lấp, Văn Thanh Từ bất giác siết chặt lòng bàn tay: "Ta không thể trơ mắt nhìn ngài, đi về hướng bắc như vậy.”
Giờ khắc này vẻ mặt Tạ Bất Phùng cũng trở nên hết sức nghiêm túc, hắn nhìn Văn Thanh Từ lẩm bẩm nói: "Cho nên hôm nay Thanh Từ tới nơi này, là..."
Trái tim Tạ Bất Phùng, bởi vì căng thẳng mà điên cuồng nhảy lên, nhịp thở cũng rối loạn.
“Ta đã nghĩ kỹ, muốn cùng ngài tới đất phong.”
Lời nói của Văn Thanh Từ giống như một mũi tên, trong khoảnh khắc đâm vào tai Tạ Bất Phùng.
“... Ngươi có biết Bắc Địa trông như thế nào không? " Giọng thiếu niên trở nên khàn khàn.
“Đương nhiên biết. Chính vì biết, mới muốn đi cùng ngài." Giọng điệu của y rất kiên quyết.
Văn Thanh Từ đứng dậy chậm rãi đi tới bên rương gỗ, cuối cùng xoay người nghiêm túc nhìn về phía Tạ Bất Phùng: "Bắc địa lạnh thấu xương, chỉ một cơn cảm lạnh nho nhỏ ở nơi đó cũng có thể nặng tới mức muốn mạng người, ta không yên lòng về ngài.”
Hai người đều biết, nếu là những thái y khác không tình không nguyện đi theo Tạ Bất Phùng cùng tới Bắc Địa, tất nhiên sẽ không hạ quyết tâm ở nơi đó công tác, chỉ biết một lòng một dạ tư tưởng tìm cách trở lại Ung Đô.
Thậm chí còn có người cực đoan... Chỉ sợ ước gì Tạ Bất Phùng nhiễm bệnh xảy ra chuyện ở nơi đó, như vậy thì bản thân càng dễ dàng quay về Ung Đô.
Nói xong Văn Thanh Từ lại nhìn vào trong rương gỗ.
Ngay sau đó, bên tai y đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân. Không đợi Văn Thanh Từ quay đầu lại nhìn, y đã đột ngột rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Tạ Bất Phùng từ sau lưng ôm chặt lấy Văn Thanh Từ.
Cơ thể thiếu niên đang khẽ run rẩy.
"Ngươi yên tâm," Giọng Tạ Bất Phùng vang lên bên tai Văn Thanh Từ, mang theo hơi thở ấm áp như tơ lụa quấn quanh cổ y, "Ta sẽ bảo vệ ngươi, cho dù đánh cược tính mạng cũng sẽ bảo vệ ngươi thật tốt..." Giọng của hắn rất nhẹ rất nhẹ, giống như nói mê.
Văn Thanh Từ nở nụ cười, lắc đầu nói: "Đừng nói lời xui xẻo như vậy.”
“Được, không nói nữa. "Tạ Bất Phùng hơi dùng sức, hận không thể khảm Văn Thanh Từ vào lòng mình.
Văn Thanh Từ cảm thấy cái ôm này có hơi cổ quái, sau một khắc lại tự nói với mình, đây có lẽ chỉ là phản ứng bản năng khi tâm tình thiếu niên quá mức kích động mà thôi.
Y dừng một chút, như an ủi nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Tạ Bất Phùng. Lúc này y còn không biết hứa hẹn này đối với thiếu niên nặng cỡ nào.
Vào mùa hoa ngọc lan nở, Văn Thanh Từ và Tạ Bất phùng cưỡi ngựa rời khỏi Ung Đô.
Cuồng phong ngày đó cuốn tuyết trắng che khuất hơn phân nửa tòa thành trì.Dân chúng nhà nhà đóng chặt cửa phòng, e sợ gió tuyết xông vào nhà.
Đội ngũ Túc Châu Vương của Tạ Bất Phùng, cứ thế bước qua phố dài yên tĩnh vào buổi sáng sớm, lưu lại một chuỗi dấu móng ngựa thật dài.
Sau một khắc lại bị gió tuyết vùi lấp, chỉ còn lại hương hoa ngọc lan ngút trời, tản đầy hoàng đô.
Lúc tiễn biệt, Hoàng quý phi lần đầu tiên nhìn ra từ trong ánh mắt Tạ Bất Phùng tham vọng to lớn không giấu giếm, không chút tô điểm.
Nàng biết, Tạ Bất Phùng nhất định sẽ trở về.
Nhất định sẽ mang theo thiết kỵ, giết về Ung Đô.
Ngày đó, tất sẽ không xa.
……
Vương phủ Tạ Bất Phùng xây ở trấn Trường Nguyên. Đây là tòa gần Địch tộc nhất trong "Chín trấn bắc địa" của Vệ triều, cũng là tòa cách Ung Đô xa nhất.
Sau khi tới nơi đó, Văn Thanh Từ mới biết cái gì gọi là "Trời cao hoàng đế xa". Vương phủ Trường Nguyên lớn hơn Ung Đô gấp ba lần, trong một viện tổng cộng có hai gian phòng ngủ.
Trong đó một gian là của Tạ Bất Phùng, mà một gian khác thì hắn cho Văn Thanh Từ.
Ở ngoài tiểu viện, Tạ Bất Phùng là phong vương thống quản đất, uy nghiêm vô cùng.
Mà trở lại trong tiểu viện, hắn lại biến thành "Tô thiếu hiệp" năm đó không có tiền giao khám bệnh.
Trước khi đến Bắc Địa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Văn Thanh Từ miễn cưỡng chỉ có thể tính là bình thường.
Nhưng vào mùa xuân đầu tiên tới đây, Tạ Bất Phùng đã dạy y phải khống chế chiến mã như thế nào, thậm chí còn có một chút kỹ năng khinh công cơ bản.
Sau đó bọn họ liền cưỡi khoái mã, đi qua hơn nửa thảo nguyên. Trong lúc đó đã ngắm mặt trời mọc rồi lặn và dòng sông dài không biết bao nhiêu lần.
Hái hoa dại bên suối, hái quả dại ở trong bụi.
Thậm chí còn đang nửa đêm, nhìn bầu trời đầy sao qua sa mạc, nhặt được một chú cừu con không cẩn thận xông vào đầm lầy…
Đây là cuộc sống trước đây Văn Thanh Từ chưa từng nghĩ tới, bên ngoài Tùng Tu phủ còn có thiên địa vô cùng rộng lớn.
Lại là chạng vạng tối, hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành, sau khi du ngoạn một phen thì ngồi ở bên sườn núi Trường Nguyên mọc đầy cỏ xanh, nhìn về phía dòng suối phương xa chảy qua dòng suối chảy qua mặt đất như dải lụa.
Tạ Bất Phùng lấy một túi nước trên lưng ngựa, vặn mở đến bên miệng.
Túi nước vừa mới dán đến bên môi, còn chưa kịp uống, Văn Thanh Từ ngồi bên cạnh đã tiến tới: "Điện hạ giấu ta thứ gì đó?”
Lúc này Văn Thanh Từ đã thành thói quen gọi thẳng tên Tạ Bất Phùng, mà mỗi lần y gọi "Điện hạ" thù đều là đang “nói đùa” với đối phương.
"Không phải đồ tốt gì," Tạ Bất Phùng chậm rãi đưa đồ trên tay cho Văn Thanh Từ nhìn, "Đây là rượu kém trong quân, mùi vị rất nặng."
Hắn cảm thấy Văn Thanh Từ hẳn là sẽ không thích thứ như vậy.
Văn Thanh Từ giống như không nghe ra ngụ ý của Tạ Bất Phùng: "Ta cũng muốn nếm thử.”
Y vốn không có hứng thú với rượu lắm, nhưng ngay tại một khắc kia, một cơn gió vừa hay thổi toàn bộ mùi rượu tới chóp mũi.
Hai người ra khỏi cửa đã mấy canh giờ, nước trong túi nước của Văn Thanh Từ đã uống sạch từ lâu, bởi vậy y cũng bất giác mà tò mò -- rượu trong tay Tạ Bất Phùng rốt cuộc có mùi vị gì?
“……”
Thiếu niên rõ ràng có hơi do dự.
Thường ngày Văn Thanh Từ muốn cái gì, hắn đều sẽ đưa cho đối phương.
Nhưng thứ này trong tay hắn, ngoại trừ là "Rượu kém" bên ngoài thì còn là "Rượu mạnh".
Tạ Bất Phùng cũng không xác định Văn Thanh Từ có thể tiếp nhận hay không.
Giống như đoán được thiếu niên đang suy nghĩ gì, Văn Thanh Từ nở nụ cười nói: "Điện hạ quên rồi sao? Ta lớn hơn ngài vài tuổi, đừng đối đãi với ta như trẻ con.”
Tạ Bất Phùng dừng một chút, chậm rãi đưa túi nước trong tay ra ngoài.
Ngay sau đó, Văn Thanh Từ vô cùng tự nhiên dán nó lên môi.
Ngón tay Tạ Bất Phùng run lên, miệng túi nước rất nhỏ, lúc này dán ở bên môi Văn Thanh Từ cũng là nơi hắn vừa uống rượu.
Văn Thanh Từ coi thiếu niên là bạn tốt, cũng không cảm thấy uống chung một bầu rượu với hắn có vấn đề gì.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tạ Bất Phùng, lại như một viên đá rơi vào giữa hồ.
Trong nháy mắt kích khởi một vòng lại một vòng gợn sóng.
Văn Thanh Từ bất giác quay đi: "Điện hạ, bên ngoài lạnh chúng ta vào trước rồi nói đi.”
“Được.”
Dứt lời, Tạ Bất Phùng liền dẫn Văn Thanh Từ đi vào trong phòng. Mặc dù thời gian tiến cung cũng không dài, nhưng thân là thái y, Văn Thanh Từ đã đi qua vô số phủ đệ của quan to hiển quý.
Theo y thấy thì Túc Châu vương phủ cũng không lớn, ngay cả chỗ ở của Tạ Bất Phùng cũng có hơi nhỏ. Trong phòng chỉ bày biện bàn ghế và giường đơn giản, dùng bình phong ngăn cách ra.
“Ngồi trước đi. "Tạ Bất Phùng nói.
“Vâng, điện hạ.”
Xung quanh toàn là binh lính, Văn Thanh Từ hơi do dự, cuối cùng vẫn là sử dụng xưng hô "Điện hạ" có vẻ xa lạ.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói với y: "Không cần khách khí như thế, nơi này đều là người một nhà. Cứ gọi thẳng ta là 'Tạ Bất Phùng' hoặc giống như trước là được rồi.”
Cuối cùng liền xoay người phân phó với người xung quanh: "Lui ra đi.”
“Vâng, điện hạ.”
Binh lính mặc giáp bạc quỳ một gối xuống đất, hành lễ xong thì biến mất trước mắt Văn Thanh Từ.
Khác với việc phải cẩn thận ứng phó như trong hoàng cung, Túc Châu vương phủ là thuộc về thế giới của Tạ Bất Phùng.
Mọi thứ trước mắt một lần nữa khiến Văn Thanh Từ nhận ra rõ ràng…... Tạ Bất Phùng không phải là một thiếu niên bình thường.
Hắn sinh ra và lớn lên ở Thái Thù Cung, có sự thành thục và quyền thế ngập trời, vượt xa bạn cùng lứa tuổi.
Tạ Bất Phùng vừa mới đi ra ngoài, bình phong cũng gãy một nửa.
Bởi vậy sau khi vào cửa, Văn Thanh Từ liếc mắt một cái là thấy được giường Tạ Bất Phùng, cũng như chăn mền phía trên còn chưa gấp lên.
Vệ triều có truyền thống huân hương, đặc biệt là hoàng thất rất thích việc này. Trong ấn tượng của Văn Thanh Từ, trên người Tạ Bất Phùng thường có một loại hương mùi tương tự như Long Tiên Hương.
Y nhìn thấy thiếu niên đặt một chiếc lư hương bên giường, lúc này khói xanh đang bốc lên lượn lờ.
Mà Văn Thanh Từ cũng cảm nhận được mùi hương trên người Tạ Bất Phùng từ trong lư hương truyền tới.
Cảm giác xâm nhập lãnh địa của người khác, vào giờ khắc này trở nên vô cùng mãnh liệt.
Trong phòng Tạ Bất Phùng đốt Địa Long, sau khi cảm nhận được hơi ấm, Văn Thanh Từ lập tức cởi áo ngoài ra, giao cho thiếu niên: "Coi chừng bị cảm lạnh.”
Dứt lời, không tự chủ được nhìn về phía góc phòng - Nơi đó bày mấy cái rương gỗ, bên trong chứa đầy quần áo bốn mùa.
Văn Thanh Từ lập tức buông bỏ những thứ như có như không đó xuống, chuyển sự chú ý sang chuyện chính.
"Ngài sắp đi Bắc địa rồi sao?"
Có lẽ là trong phòng không lạnh, Tạ Bất Phùng cũng không có vội vã mặc vào áo ngoài, mà là nhẹ nhàng cầm nó trong tay.
Dường như thiếu niên cảm thấy ngạc nhiên, vì Văn Thanh Từ đã biết về hướng đi của mình.
“Đúng, "Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng gật đầu," Năm sau sẽ đi.”
“Vậy khi nào thì trở về? "Văn Thanh Từ bất giác truy vấn.
Tạ Bất Phùng đột nhiên nở nụ cười nói: "Nếu hoàng đế không truyền triệu, như vậy phong vương vĩnh viễn không thể vào kinh.”
Phong Vương rồi mà còn vào kinh chín bỏ làm mười chính là chuyện đại nghịch bất đạo mưu phản.
Mặc dù là một thái y, nhưng Văn Thanh Từ cũng không phải hoàn toàn không hiểu lịch sử.
Y biết triều đại hiện tại kế tục chế độ tiền triều cũ, tuy rằng tiền triều cũng có phong vương. Thế nhưng rất nhiều vương có điều kiện đất phong bình thường, cả đời cũng chưa từng đi nơi đó nhìn qua một lần, từ đầu tới cuối đều sinh sống ở Ung Đô.
Hoàng đế đối với Tạ Bất Phùng, không khỏi có chút ác độc.
Văn Thanh Từ trầm mặc không nói.
Thiếu niên chậm rãi đưa tầm mắt dừng ở trên người y, đột nhiên mở miệng: "Ngươi yên tâm.”
“Yên tâm cái gì? "Văn Thanh Từ sửng sốt một hồi, có chút không rõ Tạ Bất Phùng đang nói cái gì.
“Sau khi ta đi Bắc Địa, mẫu phi nhất định sẽ tiếp tục chiếu cố ngươi và người nhà. Nếu ngươi không muốn ở lại hoàng cung, cũng có thể mở một y quán ở Ung Đô như lúc trước, "Nghe Tạ Bất Phùng nói, hình như hắn đã cẩn thận nghĩ tới vấn đề này," Lúc trước cũng có thái y làm như vậy, làm ăn vô cùng tốt.” Giọng thiếu niên rất là trấn định.
“Không, "Văn Thanh Từ lập tức lắc đầu nói," Hôm nay ta tới tìm ngài, cũng không phải vì chuyện này.”
Y hít sâu một hơi, cắn môi, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Tạ Bất Phùng: "Không biết điện hạ nghe xong có cảm thấy buồn cười hay không, hoặc là cảm thấy ta đi quá giới hạn... Nhưng ngài là bằng hữu tốt nhất của ta."
“Bằng hữu?” Ánh mắt thiếu niên khó hiểu.
Dưới ống tay áo rộng che lấp, Văn Thanh Từ bất giác siết chặt lòng bàn tay: "Ta không thể trơ mắt nhìn ngài, đi về hướng bắc như vậy.”
Giờ khắc này vẻ mặt Tạ Bất Phùng cũng trở nên hết sức nghiêm túc, hắn nhìn Văn Thanh Từ lẩm bẩm nói: "Cho nên hôm nay Thanh Từ tới nơi này, là..."
Trái tim Tạ Bất Phùng, bởi vì căng thẳng mà điên cuồng nhảy lên, nhịp thở cũng rối loạn.
“Ta đã nghĩ kỹ, muốn cùng ngài tới đất phong.”
Lời nói của Văn Thanh Từ giống như một mũi tên, trong khoảnh khắc đâm vào tai Tạ Bất Phùng.
“... Ngươi có biết Bắc Địa trông như thế nào không? " Giọng thiếu niên trở nên khàn khàn.
“Đương nhiên biết. Chính vì biết, mới muốn đi cùng ngài." Giọng điệu của y rất kiên quyết.
Văn Thanh Từ đứng dậy chậm rãi đi tới bên rương gỗ, cuối cùng xoay người nghiêm túc nhìn về phía Tạ Bất Phùng: "Bắc địa lạnh thấu xương, chỉ một cơn cảm lạnh nho nhỏ ở nơi đó cũng có thể nặng tới mức muốn mạng người, ta không yên lòng về ngài.”
Hai người đều biết, nếu là những thái y khác không tình không nguyện đi theo Tạ Bất Phùng cùng tới Bắc Địa, tất nhiên sẽ không hạ quyết tâm ở nơi đó công tác, chỉ biết một lòng một dạ tư tưởng tìm cách trở lại Ung Đô.
Thậm chí còn có người cực đoan... Chỉ sợ ước gì Tạ Bất Phùng nhiễm bệnh xảy ra chuyện ở nơi đó, như vậy thì bản thân càng dễ dàng quay về Ung Đô.
Nói xong Văn Thanh Từ lại nhìn vào trong rương gỗ.
Ngay sau đó, bên tai y đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân. Không đợi Văn Thanh Từ quay đầu lại nhìn, y đã đột ngột rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Tạ Bất Phùng từ sau lưng ôm chặt lấy Văn Thanh Từ.
Cơ thể thiếu niên đang khẽ run rẩy.
"Ngươi yên tâm," Giọng Tạ Bất Phùng vang lên bên tai Văn Thanh Từ, mang theo hơi thở ấm áp như tơ lụa quấn quanh cổ y, "Ta sẽ bảo vệ ngươi, cho dù đánh cược tính mạng cũng sẽ bảo vệ ngươi thật tốt..." Giọng của hắn rất nhẹ rất nhẹ, giống như nói mê.
Văn Thanh Từ nở nụ cười, lắc đầu nói: "Đừng nói lời xui xẻo như vậy.”
“Được, không nói nữa. "Tạ Bất Phùng hơi dùng sức, hận không thể khảm Văn Thanh Từ vào lòng mình.
Văn Thanh Từ cảm thấy cái ôm này có hơi cổ quái, sau một khắc lại tự nói với mình, đây có lẽ chỉ là phản ứng bản năng khi tâm tình thiếu niên quá mức kích động mà thôi.
Y dừng một chút, như an ủi nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Tạ Bất Phùng. Lúc này y còn không biết hứa hẹn này đối với thiếu niên nặng cỡ nào.
Vào mùa hoa ngọc lan nở, Văn Thanh Từ và Tạ Bất phùng cưỡi ngựa rời khỏi Ung Đô.
Cuồng phong ngày đó cuốn tuyết trắng che khuất hơn phân nửa tòa thành trì.Dân chúng nhà nhà đóng chặt cửa phòng, e sợ gió tuyết xông vào nhà.
Đội ngũ Túc Châu Vương của Tạ Bất Phùng, cứ thế bước qua phố dài yên tĩnh vào buổi sáng sớm, lưu lại một chuỗi dấu móng ngựa thật dài.
Sau một khắc lại bị gió tuyết vùi lấp, chỉ còn lại hương hoa ngọc lan ngút trời, tản đầy hoàng đô.
Lúc tiễn biệt, Hoàng quý phi lần đầu tiên nhìn ra từ trong ánh mắt Tạ Bất Phùng tham vọng to lớn không giấu giếm, không chút tô điểm.
Nàng biết, Tạ Bất Phùng nhất định sẽ trở về.
Nhất định sẽ mang theo thiết kỵ, giết về Ung Đô.
Ngày đó, tất sẽ không xa.
……
Vương phủ Tạ Bất Phùng xây ở trấn Trường Nguyên. Đây là tòa gần Địch tộc nhất trong "Chín trấn bắc địa" của Vệ triều, cũng là tòa cách Ung Đô xa nhất.
Sau khi tới nơi đó, Văn Thanh Từ mới biết cái gì gọi là "Trời cao hoàng đế xa". Vương phủ Trường Nguyên lớn hơn Ung Đô gấp ba lần, trong một viện tổng cộng có hai gian phòng ngủ.
Trong đó một gian là của Tạ Bất Phùng, mà một gian khác thì hắn cho Văn Thanh Từ.
Ở ngoài tiểu viện, Tạ Bất Phùng là phong vương thống quản đất, uy nghiêm vô cùng.
Mà trở lại trong tiểu viện, hắn lại biến thành "Tô thiếu hiệp" năm đó không có tiền giao khám bệnh.
Trước khi đến Bắc Địa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Văn Thanh Từ miễn cưỡng chỉ có thể tính là bình thường.
Nhưng vào mùa xuân đầu tiên tới đây, Tạ Bất Phùng đã dạy y phải khống chế chiến mã như thế nào, thậm chí còn có một chút kỹ năng khinh công cơ bản.
Sau đó bọn họ liền cưỡi khoái mã, đi qua hơn nửa thảo nguyên. Trong lúc đó đã ngắm mặt trời mọc rồi lặn và dòng sông dài không biết bao nhiêu lần.
Hái hoa dại bên suối, hái quả dại ở trong bụi.
Thậm chí còn đang nửa đêm, nhìn bầu trời đầy sao qua sa mạc, nhặt được một chú cừu con không cẩn thận xông vào đầm lầy…
Đây là cuộc sống trước đây Văn Thanh Từ chưa từng nghĩ tới, bên ngoài Tùng Tu phủ còn có thiên địa vô cùng rộng lớn.
Lại là chạng vạng tối, hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành, sau khi du ngoạn một phen thì ngồi ở bên sườn núi Trường Nguyên mọc đầy cỏ xanh, nhìn về phía dòng suối phương xa chảy qua dòng suối chảy qua mặt đất như dải lụa.
Tạ Bất Phùng lấy một túi nước trên lưng ngựa, vặn mở đến bên miệng.
Túi nước vừa mới dán đến bên môi, còn chưa kịp uống, Văn Thanh Từ ngồi bên cạnh đã tiến tới: "Điện hạ giấu ta thứ gì đó?”
Lúc này Văn Thanh Từ đã thành thói quen gọi thẳng tên Tạ Bất Phùng, mà mỗi lần y gọi "Điện hạ" thù đều là đang “nói đùa” với đối phương.
"Không phải đồ tốt gì," Tạ Bất Phùng chậm rãi đưa đồ trên tay cho Văn Thanh Từ nhìn, "Đây là rượu kém trong quân, mùi vị rất nặng."
Hắn cảm thấy Văn Thanh Từ hẳn là sẽ không thích thứ như vậy.
Văn Thanh Từ giống như không nghe ra ngụ ý của Tạ Bất Phùng: "Ta cũng muốn nếm thử.”
Y vốn không có hứng thú với rượu lắm, nhưng ngay tại một khắc kia, một cơn gió vừa hay thổi toàn bộ mùi rượu tới chóp mũi.
Hai người ra khỏi cửa đã mấy canh giờ, nước trong túi nước của Văn Thanh Từ đã uống sạch từ lâu, bởi vậy y cũng bất giác mà tò mò -- rượu trong tay Tạ Bất Phùng rốt cuộc có mùi vị gì?
“……”
Thiếu niên rõ ràng có hơi do dự.
Thường ngày Văn Thanh Từ muốn cái gì, hắn đều sẽ đưa cho đối phương.
Nhưng thứ này trong tay hắn, ngoại trừ là "Rượu kém" bên ngoài thì còn là "Rượu mạnh".
Tạ Bất Phùng cũng không xác định Văn Thanh Từ có thể tiếp nhận hay không.
Giống như đoán được thiếu niên đang suy nghĩ gì, Văn Thanh Từ nở nụ cười nói: "Điện hạ quên rồi sao? Ta lớn hơn ngài vài tuổi, đừng đối đãi với ta như trẻ con.”
Tạ Bất Phùng dừng một chút, chậm rãi đưa túi nước trong tay ra ngoài.
Ngay sau đó, Văn Thanh Từ vô cùng tự nhiên dán nó lên môi.
Ngón tay Tạ Bất Phùng run lên, miệng túi nước rất nhỏ, lúc này dán ở bên môi Văn Thanh Từ cũng là nơi hắn vừa uống rượu.
Văn Thanh Từ coi thiếu niên là bạn tốt, cũng không cảm thấy uống chung một bầu rượu với hắn có vấn đề gì.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tạ Bất Phùng, lại như một viên đá rơi vào giữa hồ.
Trong nháy mắt kích khởi một vòng lại một vòng gợn sóng.