Chương 58: Ai chọc giận tôi, tôi tính sổ với người đó
Đặng Lam Trà còn một mối ràng buộc với hắn đó chính là mẹ của cô.
Quả nhiên, sau khi quay trở lại, điều Đặng Lam Trà muốn làm là đi đến thăm mẹ. Cô vào viện dưỡng lão, chậm rãi đến căn phòng mà mẹ cô được chăm sóc. Tại đây y tá bảo: sáng sớm Hưng thiếu đã cho người đến đón bà đi.
Cô so với hắn chỉ là một con cừu non.
Đặng Lam Trà không còn cách khác ngoại trừ cầu xin hắn.
Lam Trà đứng trước cổng biệt thự do dự một chút rồi bước vào. So với khí thế ngày hôm qua 10 phần bây giờ chỉ còn lại 1 phần.
“Nguyễn Phục Hưng, anh mau thả mẹ tôi ra!”
Nguyễn Phục Hưng ngồi ở sofa chờ rất lâu, cuối cùng cũng chờ được cô đến.
Đặng Lam Trà được tên bảo vệ dẫn vào nhà. Nhìn mặt hắn sưng lên cô có chút tò mò hỏi:
“Ngươi bị hắn đánh?”
Tên bảo vệ không vui tỏ thái độ với cô: “Người đánh tôi là cô!”
“Ờ thì… Xin lỗi! Tôi không nhớ!”
Cô tự rửa bản thân:
“Đặng Lam Trà ơi là Đặng Lam Trà. Mày im lặng có phải hay hơn không?”
“Đồ điên!”, tên bảo vệ mắng cô.
“Anh nói gì?”
“Đâu có gì!”
Cô cố tình nói lớn: “Ngươi dám mắng ta là đồ điên? Có tin ta bảo Hưng thiếu đuổi việc ngươi?”
Hắn nghe đến đuổi việc lập tức quỳ xuống xin lỗi cô. Đặng Lam Trà nhận ra rằng nếu mình không đủ quyền lực thì phải cậy quyền từ nơi khác. Hơn hết cô đã thề không để ai có quyến ức hiếp mình ngoài chính cô. Và chỗ cậy quyền bây giờ chính là Nguyễn Phục Hưng.
Còn làm sao ư? Cô dĩ nhiên có cách.
Vào đến nơi Đặng Lam Trà cúi người xuống nói liền một hơi:
“Xin lỗi là tôi sai rồi. Tôi không nên đối đầu với anh. Là lỗi của tôi. Anh hãy tha cho mẹ tôi!”
Nguyễn Phục Hưng ngạc nhiên so với con người hôm qua hoàn toàn khác. Hắn đứng dậy bước nhanh về phía cô sờ trán:
“Đặng Lam Trà em bị ấm đầu?”
Cô lùi về sau giữ khoảng cách: “Xin anh đừng hiểu lầm. Tôi đây chỉ xin anh trả mẹ tôi lại cho tôi chăm sóc. Chuyện còn lại tôi không muốn liên quan gì đến anh?”
“Lần đầu tiên tôi nghe được em không muốn dính líu đến tôi. Ở gần tôi, em mất mặt lắm sao?”
Đặng Lam Trà thở dài sau đó ngồi xuống sofa: “Với dung mạo hiện giờ của tôi. Tôi chắc chắn Hưng thiếu không còn hứng thú. Hơn nữa ở đây nhìn ngài cùng mây mưa với mấy đứa con gái khác chi bằng đi khuất mắt cho xong. Đó là lý do tôi không muốn liên quan. Đặng Lam Trà tôi chẳng cần ai thương hại.”
Nguyễn Phục Hưng cười như không cười: “Tôi nói rồi. Chỉ có tôi có quyền bỏ em. Chứ em thì đừng hòng!”
Đặng Lam Trà đứng dậy đưa gương mặt bị huỷ dung gần trước mặt hắn:
“Sao nào, nhìn tôi có ghê tởm không?”
Nguyễn Phục Hưng im lặng.
“Tôi nói đúng rồi chứ gì? Vậy thì anh mau để tôi và mẹ đi đi!”
“Không được!”, hắn kiên quyết.
“Tại sao?”
“…”
“Vậy anh muốn chuộc lỗi?”
“…”
Hắn rõ ràng không biết tại sao muốn giữ cô lại. Chưa nghĩ xong cô đã đưa tay ra:
“Đưa đây!”
Hắn đưa tay hắn đặt lên tay cô. Cô lấy tay đánh tay hắn sau đó nói:
“Thẻ ngân hàng. Tôi cần tiền. Anh cho tôi tiền là được những thứ khác của anh tôi không cần!”
Hắn ngồi xuốg ghế cười khẩy: “Đặng Lam Trà, em làm tôi bất ngờ thật. Em thay đổi rồi. Thôi được rồi. Tôi chính là thương hại em.”
Hắn ném chiếc thẻ về phía cô: “Tiền tôi cho em. Em cứ việc ở đây chăm sóc mẹ em. Ai dám đụng đến em cứ nói tôi. Tôi trừng trị kẻ đó, xem như tôi trả cho em.”
“Nói sớm có phải tốt hơn không?”, Đặng Lam Trà vui vẻ nhặt tấm thẻ ngân hàng lên sau đó hỏi hắn:
“Mẹ tôi đang ở đâu?”
“Lầu 1, phòng khách!”
“Còn nữa, đồ của tôi ở khách sạn. Anh có người đến dọn đi. Cảm ơn!”
Sắc mặt Phục Hưng chợt trở nên lạnh rét, một chút thời gian hòa dịu cũng không có:
“Trời ạ. Thái độ gì đây?”
Đặng Lam Trà đi thật nhanh vào phòng của hắn chỉ. Đến khi đóng cửa phòng, Đặng Lam Trà mới dám hít thở. Đây là lần thứ hai cô dám nói chuyện với hắn kiểu đó. Nhưng nhờ có như vậy cô mới có thể gặp mẹ và ở lại với mẹ. Nếu cô dùng thái độ cầu xin, hắn nhất định sẽ khinh miệt, tống cổ cô đi.
“Nguyễn Phục Hưng, anh thích ngược lắm sao?”
Cô hít thở xong rồi tiến đến gần chiếc xe lăn quỳ xuống:
“Mẹ. Mẹ không sao chứ?”
Bà Lam miệng méo, tay chân run cố gắng nói:
“Trà… Trà… con…”
Cô nắm lấy bàn tay run rẩy của mẹ: “Con về rồi. Mẹ yên tâm, sau này con sẽ cố gắng lấy lại những gì thuộc về chúng ta. Mẹ cố gắng tịnh dưỡng!”
Tuy bà Lam không hiểu chuyện gì xảy ra với con gái nhưng mấy tháng liền không được gặp cô. Bà quả thật rất lo lắng. Bây giờ gặp lại rồi yên tâm hơn.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Đặng Lam Trà nhanh chóng lau đi nước mắt đứng dậy nói to:
“Mẹ cố gắng tập vật lý trị liệu.”
“Thưa tiểu thư thuốc của lão phu nhân đến rồi!”
Người hầu bưng thuốc vào cho bà Lam, mắt liếc nhìn thái độ của Lam Trà. Sau đó nói:
“Đặng tiểu thư, phòng của người đã chuẩn bị xong. Cô có thể lên lầu nghỉ ngơi. Lão phu nhân cứ để tôi chăm sóc là được!”
Nghe đến đây, bà Lam tay chân rung lắc mạnh. Đặng Lam Trà thấy bất thường cô hơi cuốn lên:
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Người hầu vội kéo Lam Trà ra: “Đặng tiểu thư lão phu nhân thường không chịu uống thuốc nên có biểu hiện như vậy. Người về phòng trước đi ở đây có em lo rồi!”
“Ừ.”
Lam Trà bước về phòng, lúc đi cô thấy được ánh mắt của ba Lam như đang cầu cứu.
Cô cố tình làm đổ ly nước: “Ấy da. Ngươi mau đi rót ly khác cho mẹ ta. Ta nhìn ba uống thuốc xong mới lên lầu.”
“Dạ.”
Đặng Lam Trà đặt điện thoại ở sau chiếc bình bông nhỏ rồi rời đi. Mặc cho phía sau tiếng bà Lam gọi ú ớ.
…
Đến chiếc xe của Nguyễn Phục Hưng quay về biệt phủ. Hắn vừa vào nhà Đặng Lam Trà đã lên tiếng:
“Anh về rồi. Mau ăn cơm!”
Cô bước đến bên cạnh hắn, rất nhanh cúi xuống thay giày, cởi áo khoác vest cho hắn rồi kéo hắn đến trước bàn ăn.
Hắn có hơi bất ngờ nhưng cũng làm theo. Sau đó vừa ăn, cô vừa hỏi:
“Chúng ta ăn hai người liệu có quá buồn chán?”
“Em nói vậy là có ý gì?”
Đặng Lam Trà vươn tay gắp miếng thịt để vào chén của hắn sau đó thở dài đưa đũa chỉ sang người hầu đang đứng phía bên cạnh cô:
“Cô ta cũng xinh đẹp làm người hầu thì phí quá. Hay anh mời cô ta ăn chung. Biết đâu hai người có thể đến với nhau thì sao?”
Nguyễn Phục Hưng buông đũa mạnh xuống bàn:
“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
Người hầu quỳ xuống: “Đặng tiểu thư, người đừng nói như vậy tội nô tì. Người có cho nô tì cũng không dám.”
“À, ý ngươi là thiếu gia nhà này không xứng với ngươi?”
“Đặng tiểu thư, người hiểu lầm rồi. Nô tì không phải có ý đó!”
Phục Hưng đưa ly nước bên cạnh lên uống, hắn nói:
“Đặng Lam Trà, em đừng hạ thấp tiêu chuẩn của tôi. Dù tôi không muốn em. Tôi cũng chẳng động đến cô ta.”
Đặng Lam Trà không trả lời. Cô đưa điện thoại đến trước mặt Phục Hưng:
“Anh không có ý. Nhưng cô ta thì có!”
Đoạn ghi hình mà Đặng Lam Trà đưa cho Phục Hưng xem, trong đó cô người hầu này đang đút cháo cho bà Lam ăn. Bà Lam ăn rất chậm thì cô ta vung tay ra tát mạnh vào bà Lam. Sau đó cô ta còn cười cợt nói:
“Với gương mặt xấu xí của con bà mà cũng đòi ở bên cạnh Hưng thiếu. Hừ. Có ngày tôi sẽ leo được lên giường của Hưng thiếu. Sau đó đuổi hai mẹ con các người ra khỏi đây!”
“Chát"
“Đúng là phiền phức, mau ăn đi!”
Ả người hầu quỳ xuống: “Hưng thiếu, tôi không có ý đó. Ngài đừng tin. ”
Nguyễn Phục Hưng tức giận ném đôi đùa về phía ả người hầu: “Không có ý đó vậy ngươi có ý gì?”
Đặng Lam Trà nói thêm vào: “Vốn dĩ tôi không tính toán chuyện anh cùng với ai. Nhưng cô ta đã động đến mẹ của tôi. Nguyễn Phục Hưng, tôi nhớ rất rõ anh có nói nếu ai động vào tôi, anh mang người đó đi tính sổ? Bây giờ cô ta động vào mẹ của tôi cũng xem như gián tiếp chọc giận tôi. Anh nói xem phải làm thế nào?”
Hắn nhíu mày: “Cô tát bà ấy bao nhiêu lần?”
Cô ả vẫn quỳ cúi đầu ở dưới đất: “Xin ngài tha cho. Tôi không nhớ!”
“Tổng cộng 100 cái. Tính luôn ở trên người và thân.”, Đặng Lam Trà nói xen vào.
“Được cô tự tát mình đi xong rồi cút xéo khỏi đây!”
Ả nô tì khóc nhưng thấy khóc dũng vô dụng. Vậy cho nên dùng tay tự tát lấy bản thân mình.
Đặng Lam Trà ngồi xuống tiếp tục ăn trong sự kinh ngạc của Phục Hưng:
“Còn có hứng thú ăn?”
Cô chậm rãi nói: “Không lẽ tôi phải nhịn đói để đau bao tử? Đâu phải lỗi của tôi. Mà anh không ăn sao?”
Hắn xoay lưng đi lên lầu:
“Mất hứng!”
Lam Trà vẫn gắp thức ăn:
“Tùy anh vậy.”
Quả nhiên, sau khi quay trở lại, điều Đặng Lam Trà muốn làm là đi đến thăm mẹ. Cô vào viện dưỡng lão, chậm rãi đến căn phòng mà mẹ cô được chăm sóc. Tại đây y tá bảo: sáng sớm Hưng thiếu đã cho người đến đón bà đi.
Cô so với hắn chỉ là một con cừu non.
Đặng Lam Trà không còn cách khác ngoại trừ cầu xin hắn.
Lam Trà đứng trước cổng biệt thự do dự một chút rồi bước vào. So với khí thế ngày hôm qua 10 phần bây giờ chỉ còn lại 1 phần.
“Nguyễn Phục Hưng, anh mau thả mẹ tôi ra!”
Nguyễn Phục Hưng ngồi ở sofa chờ rất lâu, cuối cùng cũng chờ được cô đến.
Đặng Lam Trà được tên bảo vệ dẫn vào nhà. Nhìn mặt hắn sưng lên cô có chút tò mò hỏi:
“Ngươi bị hắn đánh?”
Tên bảo vệ không vui tỏ thái độ với cô: “Người đánh tôi là cô!”
“Ờ thì… Xin lỗi! Tôi không nhớ!”
Cô tự rửa bản thân:
“Đặng Lam Trà ơi là Đặng Lam Trà. Mày im lặng có phải hay hơn không?”
“Đồ điên!”, tên bảo vệ mắng cô.
“Anh nói gì?”
“Đâu có gì!”
Cô cố tình nói lớn: “Ngươi dám mắng ta là đồ điên? Có tin ta bảo Hưng thiếu đuổi việc ngươi?”
Hắn nghe đến đuổi việc lập tức quỳ xuống xin lỗi cô. Đặng Lam Trà nhận ra rằng nếu mình không đủ quyền lực thì phải cậy quyền từ nơi khác. Hơn hết cô đã thề không để ai có quyến ức hiếp mình ngoài chính cô. Và chỗ cậy quyền bây giờ chính là Nguyễn Phục Hưng.
Còn làm sao ư? Cô dĩ nhiên có cách.
Vào đến nơi Đặng Lam Trà cúi người xuống nói liền một hơi:
“Xin lỗi là tôi sai rồi. Tôi không nên đối đầu với anh. Là lỗi của tôi. Anh hãy tha cho mẹ tôi!”
Nguyễn Phục Hưng ngạc nhiên so với con người hôm qua hoàn toàn khác. Hắn đứng dậy bước nhanh về phía cô sờ trán:
“Đặng Lam Trà em bị ấm đầu?”
Cô lùi về sau giữ khoảng cách: “Xin anh đừng hiểu lầm. Tôi đây chỉ xin anh trả mẹ tôi lại cho tôi chăm sóc. Chuyện còn lại tôi không muốn liên quan gì đến anh?”
“Lần đầu tiên tôi nghe được em không muốn dính líu đến tôi. Ở gần tôi, em mất mặt lắm sao?”
Đặng Lam Trà thở dài sau đó ngồi xuống sofa: “Với dung mạo hiện giờ của tôi. Tôi chắc chắn Hưng thiếu không còn hứng thú. Hơn nữa ở đây nhìn ngài cùng mây mưa với mấy đứa con gái khác chi bằng đi khuất mắt cho xong. Đó là lý do tôi không muốn liên quan. Đặng Lam Trà tôi chẳng cần ai thương hại.”
Nguyễn Phục Hưng cười như không cười: “Tôi nói rồi. Chỉ có tôi có quyền bỏ em. Chứ em thì đừng hòng!”
Đặng Lam Trà đứng dậy đưa gương mặt bị huỷ dung gần trước mặt hắn:
“Sao nào, nhìn tôi có ghê tởm không?”
Nguyễn Phục Hưng im lặng.
“Tôi nói đúng rồi chứ gì? Vậy thì anh mau để tôi và mẹ đi đi!”
“Không được!”, hắn kiên quyết.
“Tại sao?”
“…”
“Vậy anh muốn chuộc lỗi?”
“…”
Hắn rõ ràng không biết tại sao muốn giữ cô lại. Chưa nghĩ xong cô đã đưa tay ra:
“Đưa đây!”
Hắn đưa tay hắn đặt lên tay cô. Cô lấy tay đánh tay hắn sau đó nói:
“Thẻ ngân hàng. Tôi cần tiền. Anh cho tôi tiền là được những thứ khác của anh tôi không cần!”
Hắn ngồi xuốg ghế cười khẩy: “Đặng Lam Trà, em làm tôi bất ngờ thật. Em thay đổi rồi. Thôi được rồi. Tôi chính là thương hại em.”
Hắn ném chiếc thẻ về phía cô: “Tiền tôi cho em. Em cứ việc ở đây chăm sóc mẹ em. Ai dám đụng đến em cứ nói tôi. Tôi trừng trị kẻ đó, xem như tôi trả cho em.”
“Nói sớm có phải tốt hơn không?”, Đặng Lam Trà vui vẻ nhặt tấm thẻ ngân hàng lên sau đó hỏi hắn:
“Mẹ tôi đang ở đâu?”
“Lầu 1, phòng khách!”
“Còn nữa, đồ của tôi ở khách sạn. Anh có người đến dọn đi. Cảm ơn!”
Sắc mặt Phục Hưng chợt trở nên lạnh rét, một chút thời gian hòa dịu cũng không có:
“Trời ạ. Thái độ gì đây?”
Đặng Lam Trà đi thật nhanh vào phòng của hắn chỉ. Đến khi đóng cửa phòng, Đặng Lam Trà mới dám hít thở. Đây là lần thứ hai cô dám nói chuyện với hắn kiểu đó. Nhưng nhờ có như vậy cô mới có thể gặp mẹ và ở lại với mẹ. Nếu cô dùng thái độ cầu xin, hắn nhất định sẽ khinh miệt, tống cổ cô đi.
“Nguyễn Phục Hưng, anh thích ngược lắm sao?”
Cô hít thở xong rồi tiến đến gần chiếc xe lăn quỳ xuống:
“Mẹ. Mẹ không sao chứ?”
Bà Lam miệng méo, tay chân run cố gắng nói:
“Trà… Trà… con…”
Cô nắm lấy bàn tay run rẩy của mẹ: “Con về rồi. Mẹ yên tâm, sau này con sẽ cố gắng lấy lại những gì thuộc về chúng ta. Mẹ cố gắng tịnh dưỡng!”
Tuy bà Lam không hiểu chuyện gì xảy ra với con gái nhưng mấy tháng liền không được gặp cô. Bà quả thật rất lo lắng. Bây giờ gặp lại rồi yên tâm hơn.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Đặng Lam Trà nhanh chóng lau đi nước mắt đứng dậy nói to:
“Mẹ cố gắng tập vật lý trị liệu.”
“Thưa tiểu thư thuốc của lão phu nhân đến rồi!”
Người hầu bưng thuốc vào cho bà Lam, mắt liếc nhìn thái độ của Lam Trà. Sau đó nói:
“Đặng tiểu thư, phòng của người đã chuẩn bị xong. Cô có thể lên lầu nghỉ ngơi. Lão phu nhân cứ để tôi chăm sóc là được!”
Nghe đến đây, bà Lam tay chân rung lắc mạnh. Đặng Lam Trà thấy bất thường cô hơi cuốn lên:
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Người hầu vội kéo Lam Trà ra: “Đặng tiểu thư lão phu nhân thường không chịu uống thuốc nên có biểu hiện như vậy. Người về phòng trước đi ở đây có em lo rồi!”
“Ừ.”
Lam Trà bước về phòng, lúc đi cô thấy được ánh mắt của ba Lam như đang cầu cứu.
Cô cố tình làm đổ ly nước: “Ấy da. Ngươi mau đi rót ly khác cho mẹ ta. Ta nhìn ba uống thuốc xong mới lên lầu.”
“Dạ.”
Đặng Lam Trà đặt điện thoại ở sau chiếc bình bông nhỏ rồi rời đi. Mặc cho phía sau tiếng bà Lam gọi ú ớ.
…
Đến chiếc xe của Nguyễn Phục Hưng quay về biệt phủ. Hắn vừa vào nhà Đặng Lam Trà đã lên tiếng:
“Anh về rồi. Mau ăn cơm!”
Cô bước đến bên cạnh hắn, rất nhanh cúi xuống thay giày, cởi áo khoác vest cho hắn rồi kéo hắn đến trước bàn ăn.
Hắn có hơi bất ngờ nhưng cũng làm theo. Sau đó vừa ăn, cô vừa hỏi:
“Chúng ta ăn hai người liệu có quá buồn chán?”
“Em nói vậy là có ý gì?”
Đặng Lam Trà vươn tay gắp miếng thịt để vào chén của hắn sau đó thở dài đưa đũa chỉ sang người hầu đang đứng phía bên cạnh cô:
“Cô ta cũng xinh đẹp làm người hầu thì phí quá. Hay anh mời cô ta ăn chung. Biết đâu hai người có thể đến với nhau thì sao?”
Nguyễn Phục Hưng buông đũa mạnh xuống bàn:
“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
Người hầu quỳ xuống: “Đặng tiểu thư, người đừng nói như vậy tội nô tì. Người có cho nô tì cũng không dám.”
“À, ý ngươi là thiếu gia nhà này không xứng với ngươi?”
“Đặng tiểu thư, người hiểu lầm rồi. Nô tì không phải có ý đó!”
Phục Hưng đưa ly nước bên cạnh lên uống, hắn nói:
“Đặng Lam Trà, em đừng hạ thấp tiêu chuẩn của tôi. Dù tôi không muốn em. Tôi cũng chẳng động đến cô ta.”
Đặng Lam Trà không trả lời. Cô đưa điện thoại đến trước mặt Phục Hưng:
“Anh không có ý. Nhưng cô ta thì có!”
Đoạn ghi hình mà Đặng Lam Trà đưa cho Phục Hưng xem, trong đó cô người hầu này đang đút cháo cho bà Lam ăn. Bà Lam ăn rất chậm thì cô ta vung tay ra tát mạnh vào bà Lam. Sau đó cô ta còn cười cợt nói:
“Với gương mặt xấu xí của con bà mà cũng đòi ở bên cạnh Hưng thiếu. Hừ. Có ngày tôi sẽ leo được lên giường của Hưng thiếu. Sau đó đuổi hai mẹ con các người ra khỏi đây!”
“Chát"
“Đúng là phiền phức, mau ăn đi!”
Ả người hầu quỳ xuống: “Hưng thiếu, tôi không có ý đó. Ngài đừng tin. ”
Nguyễn Phục Hưng tức giận ném đôi đùa về phía ả người hầu: “Không có ý đó vậy ngươi có ý gì?”
Đặng Lam Trà nói thêm vào: “Vốn dĩ tôi không tính toán chuyện anh cùng với ai. Nhưng cô ta đã động đến mẹ của tôi. Nguyễn Phục Hưng, tôi nhớ rất rõ anh có nói nếu ai động vào tôi, anh mang người đó đi tính sổ? Bây giờ cô ta động vào mẹ của tôi cũng xem như gián tiếp chọc giận tôi. Anh nói xem phải làm thế nào?”
Hắn nhíu mày: “Cô tát bà ấy bao nhiêu lần?”
Cô ả vẫn quỳ cúi đầu ở dưới đất: “Xin ngài tha cho. Tôi không nhớ!”
“Tổng cộng 100 cái. Tính luôn ở trên người và thân.”, Đặng Lam Trà nói xen vào.
“Được cô tự tát mình đi xong rồi cút xéo khỏi đây!”
Ả nô tì khóc nhưng thấy khóc dũng vô dụng. Vậy cho nên dùng tay tự tát lấy bản thân mình.
Đặng Lam Trà ngồi xuống tiếp tục ăn trong sự kinh ngạc của Phục Hưng:
“Còn có hứng thú ăn?”
Cô chậm rãi nói: “Không lẽ tôi phải nhịn đói để đau bao tử? Đâu phải lỗi của tôi. Mà anh không ăn sao?”
Hắn xoay lưng đi lên lầu:
“Mất hứng!”
Lam Trà vẫn gắp thức ăn:
“Tùy anh vậy.”