Chương 57: Tôi hối hận rồi
Nguyễn Phục Hưng đang ngồi trong phòng khách thì đám thuộc hạ mang một bao tải lớn xông vào đặt trước mặt hắn.
“Các ngươi làm cái gì vậy?”
Thấy bao tải động đậy, hắn có chút khó chịu: “Làm cái gì?”
Bọn thuộc hạ cúi người: “Thưa Hưng thiếu, chúng tôi mang về cho người!”
“Ta biết là mang về nhưng mang cái gì?”
“Là người!”
Trong bao tải lại động đậy, còn không ngừng lăn vài vòng. Nguyễn Phục Hưng không hiểu sao bọn chúng lại đêm người về cho hắn?
“Các ngươi nói gì ta vẫn chưa hiểu?”
“Thì ngài bảo có trói cũng phải mang người về cho ngài?”
Phục Hưng đứng dậy. Hắn tiến đến gõ đầu tên thuộc hạ một cái: “Ta bảo ngươi làm ngươi liền trói người? Mau cởi trói cho cô ấy đi!”
“Dạ".
Tên thuộc hạ loay hoay một hồi cũng thành công cởi trói cho Đặng Lam Trà. Còn chưa kịp nhìn xem là ai lại nghe tiếng mắng chửi:
“Ta báo cảnh sát bắt hết lũ quái vật các người. Mau thả ta ra!”
Giọng của Lam Trà hơi mảnh nên lúc nói lớn tiếng, âm giọng có hơi bị lạc tông. Giống như một con mèo nhỏ đang kêu meo meo chứ không phải đang mắng người.
Vừa rồi lúc bị kéo lên xe chiếc dép của cô rơi ra. Thế nên một chân mang dép, một chân không vậy mà cô cũng lấy chiếc dép còn lại ném thẳng vào mặt tên thuộc hạ.
Nguyễn Phục Hưng ngồi chéo chân ở sofa giống như đang xem kịch hay. Có chút buồn cười hắn nói:
“Đặng Lam Trà, đây đúng thật là em chứ? Dù em có bị hủy dung nhưng tôi chắc chắn em là Đặng Lam Trà?”
Đặng Lam Trà thở hổn hển tay cầm chiếc dép một tay còn lại đưa trước mặt ra hiệu với những tên thuộc hạ “Khoan đã! Các người dừng một chút.”
Mấy tên thuộc hạ nhìn Nguyễn Phục Hưng hỏi ý, hắn gật đầu đồng ý. Rõ ràng Hắn muốn thử xem cô nói thế nào.
“Nếu tôi là Đặng Lam Trà thì sao. Còn không phải là Đặng Lam Trà thì sao? Liên quan gì tới anh?”
Hắn đứng dậy bước đến nâng cằm cô lên nhìn kỹ gương mặt:
“Nếu không có những vết sẹo chi chít đó thì em rõ ràng là Đặng Lam Trà. Mà nếu là Đặng Lam Trà thì em chính là vợ tôi!”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt nhìn anh cười khẩy: “Vợ sao? Tôi sống chết anh cũng không thèm đi tìm. Bây giờ mở miệng ra gọi vợ anh không thấy ngượng à?”
Tim hắn chợt đau nhói. Người con gái đó lại xuất hiện trước mặt hắn nhưng dung nhan kia đã bị hủy? Hắn nói:
“Là ai làm?”
“Ai làm thì sao? Dù sao gương mặt này đã không giống với người anh yêu rồi vậy cho nên tôi có như thế nào cũng không liên quan gì đến anh. Hay anh muốn trả thù kẻ làm hủy dung vì không được ngắm nhìn gương mặt của cô ta?”
Nguyễn Phục Hưng nổi cáu, Đặng Lam Trà mà hắn biết trước giờ chưa bao giờ lớn tiếng với hắn. Huống hồ còn đang đứng trước mặt mắng chửi hắn.
“Có phải em bị điên rồi không? Ai làm em đau tôi bắt kẻ đó trả gấp ngàn lần. Ban đầu tôi nghĩ em giống cô ấy. Lúc đó tôi không tìm thấy em. Vậy cho nên…”
Chớp mũi cô chua xót cố gắng kìm nén nước mắt:
“Vậy cho nên thế nào?”
Hắn kéo cô ôm vào lòng:
“Lam Trà, tôi hối hận rồi!”
Cô co chân đá vào chỗ hiểm của hắn:
“Kẻ làm tôi đau đáng bị đau hơn thế!”
Phục Hưng ôm chỗ hiểm khuỵu xuống, ánh mắt hắn hiện lên những tia đỏ dọa người.
Đám thuộc hạ chạy đến:
“Hưng thiếu ngài không sao chứ?”
“Ta … Không sao!”
Mặt hắn nhăn nhó đáng thương không làm Đặng Lam Trà cảm động.
“Là anh đó! Tên khốn nhà anh. Tôi yêu anh. Anh lại trêu đùa tôi. Bây giờ đánh chết tôi cũng không về cạnh anh đâu.”
Cô hùng hổ bước đến đám thuộc hạ vung tay lên:
“Chát… Chát…”
Cứ thế vung tay lên đánh từng tên một. Bọn chúng ngơ ngác nhìn Nguyễn Phục Hưng.
Anh cũng trố mắt nhìn bọn chúng.
Sau đó, Đặng Lam Trà nhặt đôi dép lên đi từng bước ra ngoài.
“Hưng thiếu, chúng ta đuổi theo không?”
Nguyễn Phục Hưng đột nhiên cười lớn:
“Haha. Thật không tin được đó là Đặng Lam Trà mà ta quen?”
Đặng Lam Trà vừa ra khỏi biệt thự đã ngồi xuống bật khóc. Cô không tin mình có can đảm nói với Phục Hưng những lời vừa rồi. Nhưng đó là cách mà dì chỉ dẫn, cô càng không biết nó có hiệu quả không nữa?
Đặng Lam Trà đứng dậy bước đi từ từ. Cô không dám ngoái đầu ra phía sau để lộ cô quan tâm hắn.
Vậy cho nên nhìn trời, nhìn đất tuyệt đối không quay đầu. Đặng Lam Trà nhắm mắt đếm đến 10. Quả thật phía sau, chiếc Lamborghini đang đuổi đến. Dừng xe trước mặt cô. Nguyễn Phục Hưng từ trong xe bước ra kéo tay Lam Trà lại:
“Đặng Lam Trà, em mau lên xe. Chúng ta quay về?”
Đặng Lam Trà ngạc nhiên, cách của dì có hiệu quả thật. Nhưng đồng ý bây giờ liệu có quá sớm?
Đặng Lam Trà hít thở lấy can đảm gạt tay hắn ra:
“Mau cút!”
Muốn Phục Hưng buông tay là chuyện không thể. Hắn nắm lấy tay cô kéo đi. Đặng Lam Trà mắt ngắm vào tay hắn chọn vị trí. Sau đó, cô nhắm mắt lại dùng lực của hàm răng, cắn thật mạnh.
Hắn bị bất ngờ kêu lên:
“Đau! Đặng Lam Trà buông ra. Em biến thành cẩu sao?”
Đặng Lam Trà dồn hết sức cắn đến khi tay hắn bật máu tươi mới chịu buông ra. Sau đó cô hiên ngang rời đi. Là đi thẳng lưng. Khí thế ngất trời.
Đột nhiên cô dừng lại: “À quên còn một chuyện tôi muốn nói cho anh nghe. Sau này, gặp anh ở đâu tôi sẽ cắn anh ở đó. Mau cút đi cho tôi!”
"Em còn dám cáu kỉnh với tôi?”
“Có gì mà không dám? Chết tôi cũng trải qua rồi. Sợ gì?”
“Đặng Lam Trà, em được lắm!”, nói xong hắn vác ngược cô lên quay lại biệt thự của mình.”
“Thả tôi ra, anh định làm gì?”
“Em muốn tôi thả ra cũng được. Nói đi. Ai biến em thành ra thế này. Tôi tìm người đó tính sổ?”
“Anh chỉ quan tâm đến tiền và lợi ích. Anh nói vậy nghĩ tôi tin sao?”
“Chỉ cần em nói tôi sẽ làm!”
Đặng Lam Trà cuối cùng cũng thoả hiệp: “Được thôi. Anh thả tôi xuống đi tôi sẽ nói!”
“Được!”
Sao khi cô được thả xuống, cô vươn vai giả vờ ngáp một cái sau đó tung chân lên đánh vào chỗ hiểm của hắn lần nữa.
“Còn lâu tôi mới tin anh!”
Sau đó, Đặng Lam Trà chạy thật nhanh ra đường lớn. Mặc kệ Nguyễn Phục Hưng đang ngồi khuỵu xuống đau đớn. Trong cùng một buổi, hai lần, ai có thể chịu nổi cơ chứ?
Đặng Lam Trà không còn gì để mất, cô quăng luôn chiếc dép còn lại chạy thật nhanh trên đường.
“Dì ơi. Dì nói đúng!”
Nguyễn Phục Hưng quay lại biệt thự. Hắn là đi cà nhắc cúi người. Hoàng Ân đang ngồi ở ghế sofa che miệng cười: “Đáng đời!”
“Ngươi nói ai?”, Nguyễn Phục Hưng ngồi xuống bên cạnh vừa nhăn mặt hỏi.
“Không có. Tôi nói là bịch hải sản này chúng ta làm món gì ăn?”
“Hôm nay ngươi cũng có hứng thú đi chợ sao? Hôm nay là ngày gì mà ai cũng kỳ lạ?”
“Cái này không phải của tôi. Là của Đặng tiểu thư.”
Nguyễn Phục Hưng nắm lấy bịch hải sản trong lên lộ vẻ ghét bỏ: “Cái này cũng gọi là ăn? Nhưng mà ta nhớ Lam Trà bị dị ứng hải sản mà? Cô ấy cũng thay đổi?”
Hoàng Ân đứng dậy cười: “Cũng phải thôi. Không ai yêu mãi một kẻ làm tổn thương mình!”
“Ngươi mau đi thuyết phục cô ấy về đây cho ta!”
Hoàng Ân lắc đầu quay lưng: “Ai làm thì người đó tự giải quyết! Nhưng mà cô ấy bị huỷ dung ngài cũng cần?”
Nguyễn Phục Hưng im lặng. Huỷ đi gương mặt cũng tốt. Ít ra khi đối diện với Lam Trà hắn không thấy có lỗi với Mạc Thiên Di. Còn về tại sao thì hắn không biết nữa. Đột nhiên lại muốn như vậy. Có thể là thương hại cô ấy.
Nguyễn Phục Hưng búng tay, ánh mắt lộ rõ vui mừng: “Đột nhiên ta nhớ ra một cái cớ rất tốt. Ngươi mau đi chuẩn bị đi.”
“Các ngươi làm cái gì vậy?”
Thấy bao tải động đậy, hắn có chút khó chịu: “Làm cái gì?”
Bọn thuộc hạ cúi người: “Thưa Hưng thiếu, chúng tôi mang về cho người!”
“Ta biết là mang về nhưng mang cái gì?”
“Là người!”
Trong bao tải lại động đậy, còn không ngừng lăn vài vòng. Nguyễn Phục Hưng không hiểu sao bọn chúng lại đêm người về cho hắn?
“Các ngươi nói gì ta vẫn chưa hiểu?”
“Thì ngài bảo có trói cũng phải mang người về cho ngài?”
Phục Hưng đứng dậy. Hắn tiến đến gõ đầu tên thuộc hạ một cái: “Ta bảo ngươi làm ngươi liền trói người? Mau cởi trói cho cô ấy đi!”
“Dạ".
Tên thuộc hạ loay hoay một hồi cũng thành công cởi trói cho Đặng Lam Trà. Còn chưa kịp nhìn xem là ai lại nghe tiếng mắng chửi:
“Ta báo cảnh sát bắt hết lũ quái vật các người. Mau thả ta ra!”
Giọng của Lam Trà hơi mảnh nên lúc nói lớn tiếng, âm giọng có hơi bị lạc tông. Giống như một con mèo nhỏ đang kêu meo meo chứ không phải đang mắng người.
Vừa rồi lúc bị kéo lên xe chiếc dép của cô rơi ra. Thế nên một chân mang dép, một chân không vậy mà cô cũng lấy chiếc dép còn lại ném thẳng vào mặt tên thuộc hạ.
Nguyễn Phục Hưng ngồi chéo chân ở sofa giống như đang xem kịch hay. Có chút buồn cười hắn nói:
“Đặng Lam Trà, đây đúng thật là em chứ? Dù em có bị hủy dung nhưng tôi chắc chắn em là Đặng Lam Trà?”
Đặng Lam Trà thở hổn hển tay cầm chiếc dép một tay còn lại đưa trước mặt ra hiệu với những tên thuộc hạ “Khoan đã! Các người dừng một chút.”
Mấy tên thuộc hạ nhìn Nguyễn Phục Hưng hỏi ý, hắn gật đầu đồng ý. Rõ ràng Hắn muốn thử xem cô nói thế nào.
“Nếu tôi là Đặng Lam Trà thì sao. Còn không phải là Đặng Lam Trà thì sao? Liên quan gì tới anh?”
Hắn đứng dậy bước đến nâng cằm cô lên nhìn kỹ gương mặt:
“Nếu không có những vết sẹo chi chít đó thì em rõ ràng là Đặng Lam Trà. Mà nếu là Đặng Lam Trà thì em chính là vợ tôi!”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt nhìn anh cười khẩy: “Vợ sao? Tôi sống chết anh cũng không thèm đi tìm. Bây giờ mở miệng ra gọi vợ anh không thấy ngượng à?”
Tim hắn chợt đau nhói. Người con gái đó lại xuất hiện trước mặt hắn nhưng dung nhan kia đã bị hủy? Hắn nói:
“Là ai làm?”
“Ai làm thì sao? Dù sao gương mặt này đã không giống với người anh yêu rồi vậy cho nên tôi có như thế nào cũng không liên quan gì đến anh. Hay anh muốn trả thù kẻ làm hủy dung vì không được ngắm nhìn gương mặt của cô ta?”
Nguyễn Phục Hưng nổi cáu, Đặng Lam Trà mà hắn biết trước giờ chưa bao giờ lớn tiếng với hắn. Huống hồ còn đang đứng trước mặt mắng chửi hắn.
“Có phải em bị điên rồi không? Ai làm em đau tôi bắt kẻ đó trả gấp ngàn lần. Ban đầu tôi nghĩ em giống cô ấy. Lúc đó tôi không tìm thấy em. Vậy cho nên…”
Chớp mũi cô chua xót cố gắng kìm nén nước mắt:
“Vậy cho nên thế nào?”
Hắn kéo cô ôm vào lòng:
“Lam Trà, tôi hối hận rồi!”
Cô co chân đá vào chỗ hiểm của hắn:
“Kẻ làm tôi đau đáng bị đau hơn thế!”
Phục Hưng ôm chỗ hiểm khuỵu xuống, ánh mắt hắn hiện lên những tia đỏ dọa người.
Đám thuộc hạ chạy đến:
“Hưng thiếu ngài không sao chứ?”
“Ta … Không sao!”
Mặt hắn nhăn nhó đáng thương không làm Đặng Lam Trà cảm động.
“Là anh đó! Tên khốn nhà anh. Tôi yêu anh. Anh lại trêu đùa tôi. Bây giờ đánh chết tôi cũng không về cạnh anh đâu.”
Cô hùng hổ bước đến đám thuộc hạ vung tay lên:
“Chát… Chát…”
Cứ thế vung tay lên đánh từng tên một. Bọn chúng ngơ ngác nhìn Nguyễn Phục Hưng.
Anh cũng trố mắt nhìn bọn chúng.
Sau đó, Đặng Lam Trà nhặt đôi dép lên đi từng bước ra ngoài.
“Hưng thiếu, chúng ta đuổi theo không?”
Nguyễn Phục Hưng đột nhiên cười lớn:
“Haha. Thật không tin được đó là Đặng Lam Trà mà ta quen?”
Đặng Lam Trà vừa ra khỏi biệt thự đã ngồi xuống bật khóc. Cô không tin mình có can đảm nói với Phục Hưng những lời vừa rồi. Nhưng đó là cách mà dì chỉ dẫn, cô càng không biết nó có hiệu quả không nữa?
Đặng Lam Trà đứng dậy bước đi từ từ. Cô không dám ngoái đầu ra phía sau để lộ cô quan tâm hắn.
Vậy cho nên nhìn trời, nhìn đất tuyệt đối không quay đầu. Đặng Lam Trà nhắm mắt đếm đến 10. Quả thật phía sau, chiếc Lamborghini đang đuổi đến. Dừng xe trước mặt cô. Nguyễn Phục Hưng từ trong xe bước ra kéo tay Lam Trà lại:
“Đặng Lam Trà, em mau lên xe. Chúng ta quay về?”
Đặng Lam Trà ngạc nhiên, cách của dì có hiệu quả thật. Nhưng đồng ý bây giờ liệu có quá sớm?
Đặng Lam Trà hít thở lấy can đảm gạt tay hắn ra:
“Mau cút!”
Muốn Phục Hưng buông tay là chuyện không thể. Hắn nắm lấy tay cô kéo đi. Đặng Lam Trà mắt ngắm vào tay hắn chọn vị trí. Sau đó, cô nhắm mắt lại dùng lực của hàm răng, cắn thật mạnh.
Hắn bị bất ngờ kêu lên:
“Đau! Đặng Lam Trà buông ra. Em biến thành cẩu sao?”
Đặng Lam Trà dồn hết sức cắn đến khi tay hắn bật máu tươi mới chịu buông ra. Sau đó cô hiên ngang rời đi. Là đi thẳng lưng. Khí thế ngất trời.
Đột nhiên cô dừng lại: “À quên còn một chuyện tôi muốn nói cho anh nghe. Sau này, gặp anh ở đâu tôi sẽ cắn anh ở đó. Mau cút đi cho tôi!”
"Em còn dám cáu kỉnh với tôi?”
“Có gì mà không dám? Chết tôi cũng trải qua rồi. Sợ gì?”
“Đặng Lam Trà, em được lắm!”, nói xong hắn vác ngược cô lên quay lại biệt thự của mình.”
“Thả tôi ra, anh định làm gì?”
“Em muốn tôi thả ra cũng được. Nói đi. Ai biến em thành ra thế này. Tôi tìm người đó tính sổ?”
“Anh chỉ quan tâm đến tiền và lợi ích. Anh nói vậy nghĩ tôi tin sao?”
“Chỉ cần em nói tôi sẽ làm!”
Đặng Lam Trà cuối cùng cũng thoả hiệp: “Được thôi. Anh thả tôi xuống đi tôi sẽ nói!”
“Được!”
Sao khi cô được thả xuống, cô vươn vai giả vờ ngáp một cái sau đó tung chân lên đánh vào chỗ hiểm của hắn lần nữa.
“Còn lâu tôi mới tin anh!”
Sau đó, Đặng Lam Trà chạy thật nhanh ra đường lớn. Mặc kệ Nguyễn Phục Hưng đang ngồi khuỵu xuống đau đớn. Trong cùng một buổi, hai lần, ai có thể chịu nổi cơ chứ?
Đặng Lam Trà không còn gì để mất, cô quăng luôn chiếc dép còn lại chạy thật nhanh trên đường.
“Dì ơi. Dì nói đúng!”
Nguyễn Phục Hưng quay lại biệt thự. Hắn là đi cà nhắc cúi người. Hoàng Ân đang ngồi ở ghế sofa che miệng cười: “Đáng đời!”
“Ngươi nói ai?”, Nguyễn Phục Hưng ngồi xuống bên cạnh vừa nhăn mặt hỏi.
“Không có. Tôi nói là bịch hải sản này chúng ta làm món gì ăn?”
“Hôm nay ngươi cũng có hứng thú đi chợ sao? Hôm nay là ngày gì mà ai cũng kỳ lạ?”
“Cái này không phải của tôi. Là của Đặng tiểu thư.”
Nguyễn Phục Hưng nắm lấy bịch hải sản trong lên lộ vẻ ghét bỏ: “Cái này cũng gọi là ăn? Nhưng mà ta nhớ Lam Trà bị dị ứng hải sản mà? Cô ấy cũng thay đổi?”
Hoàng Ân đứng dậy cười: “Cũng phải thôi. Không ai yêu mãi một kẻ làm tổn thương mình!”
“Ngươi mau đi thuyết phục cô ấy về đây cho ta!”
Hoàng Ân lắc đầu quay lưng: “Ai làm thì người đó tự giải quyết! Nhưng mà cô ấy bị huỷ dung ngài cũng cần?”
Nguyễn Phục Hưng im lặng. Huỷ đi gương mặt cũng tốt. Ít ra khi đối diện với Lam Trà hắn không thấy có lỗi với Mạc Thiên Di. Còn về tại sao thì hắn không biết nữa. Đột nhiên lại muốn như vậy. Có thể là thương hại cô ấy.
Nguyễn Phục Hưng búng tay, ánh mắt lộ rõ vui mừng: “Đột nhiên ta nhớ ra một cái cớ rất tốt. Ngươi mau đi chuẩn bị đi.”