Chương 43: Đau lòng ả, hài lòng em?
Tô Nhã ngồi trên chiếc đàn dương cầm ở phòng khách của Nguyễn Gia. Đồng hồ đã điểm 12 giờ nhưng Nguyễn Phục Hưng chưa về.
Cô bực bội hét lên: “Quản gia rót cho tôi một ly nước!”
Quản gia mắt nhắm mắt mở ngồi dậy với vẻ mặt không tình nguyện bưng cho cô ta một ly. Ly nước vừa chạm đến tay đã hất thẳng vào người quản gia:
“Tôi không muốn uống nước nóng?”
Sao thiếu gia nhà họ NGuyễn thay người như thay áo lại có thể để người đàn bà này ở bên cạnh lâu đến vậy?
Quản gia xin lỗi: “Để tôi đi rót cái khác!”
Tô Nhã đem bực bội ném hết lên cây dương cầm, từng tiếng đàn phát ra hỗn độn đinh tai.
Quan gia nhắc nhở: “Tô tiểu thư, chiếc đàn này là Hưng thiếu đích thân mua về. Cậu ấy rất thích?”
“Thì đã sao? Chẳng phải anh ấy thích tôi hay sao?”
Quản gia lắc đầu bảo: “Tính cách của Hưng thiếu cô còn không rõ? Nếu như ngài ấy có trách phạt Tô tiểu thư đừng trách tôi không nhắc nhở!”
Nói xong quản gia đi vào phòng bếp.
Tô Nhã điên loạn đập mạnh 10 ngón tay lên cây đàn dương cầm kia. Nghe thấy tiếng xe ả dừng tay lại, ngồi thẳng lưng giả vở đàn một bản nhạc buồn.
Nguyễn Phục Hưng ném chìa khóa xong vào nhà, vừa đúng lúc quản gia bưng nước ra. Hắn hỏi:
“Quản gia tuổi lớn sao giờ còn chưa ngủ? Tôi có bảo không cần phải chờ?”
Quản gia đưa ly nước về phía Phục Hưng: “Là Tô tiểu thư muốn chờ ngài?”
Nguyễn Phục Hưng nhìn sang ả vẻ chán ghét, hắn đi đến chiếc đàn dương cầm: “12 đêm còn đàn?”
“Hưng, không có anh em không ngủ được. Em là đang đợi anh!”
“Đợi tôi?”, Nguyễn Phục Hưng nghiêm mặt, đôi mắt phượng khẽ chớp. Ánh mắt dần trở nên hung hăng. Hắn vươn tay đẩy nhẹ nắp đàn một cái.
Tiếng la của Tô Nhã làm người nghe giật mình.
“Á… Hưng, bàn tay của em? Đau quá!”
Quản gia có chút hoảng: “Có cần gọi bác sĩ?”
Nguyễn Phục Hưng lạnh lùng bảo: “Khuya rồi mau đi ngủ!”
Quản gia không nhiều lời đi thẳng vào phòng đóng cửa. Chuyện bên ngoài hoàn toàn không liên quan.
Tô Nhã đau điếng, mắt ngấn lệ, giọng nói bi ai: “Hưng sao anh làm vậy với em. Em đau?”
Nguyễn Phục Hưng ngồi xuống bên cạnh, tay nâng nắp đàn lên: “Cô cũng biết đau sao?”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Mau đi theo tôi!”, hắn nói xong kéo Tô Nhã ra bên ngoài lái xe rời đi. Bàn tay của Tô Nhã gãy rập, chảy máu: “Anh đưa em đến bệnh viện đúng không?”
“…”
Chiếc Lamborghini xé thủng màn đêm giống như tâm trạng của chủ nhân của nó vậy. Bây giờ hắn chính là muốn giết người. Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Hắn dừng xe ở con hẻm nhỏ, tiếng chó sủa làm người ta kinh hãi, không một ai dám ra nhìn. Hắn lôi Tô Nhã xuống xe.
“Hưng, anh mang em đi đâu?”
Hắn kéo cô đến trước cửa một ngôi nhà nhỏ rồi gọi lớn:
“Đặng Lam Trà em mau ra đây!”
“Hưng rốt cuộc anh muốn gì?”
“Đặng Lam Trà, em mau ra đây cho tôi!”
Tô Nhã bị kéo tay đến đau, ả vặn vẹo gỡ ra nhưng bất thành: “Hưng thả tay em ra. Em đau!”
Trong nhà, Đặng Lam Trà đang ngủ giật mình ngồi dậy. Lam Trà còn nghĩ mình gặp ác mộng nhưng phía ngoài cửa lại có người gọi tên cô. Đặng Lam Trà mở đèn, tay cầm điện thoại định báo cảnh sát. Chậm rãi bước ra khỏi cổng, còn chưa kịp mở cảnh cổng sắt đã bị Phục Hưng đá bay. Đặng Lam Trà kinh hãi hét lên rồi chuẩn bị nôn mửa: “Oẹ… Anh dẫn cô ta đến đây làm gì?”
Máu trên bàn tay của Tô Nhã không ngừng chảy.
“Đặng Lam Trà làm sao lại là cô?”, Tô Nhã ngạc nhiên đến hoảng sợ.
Nguyễn Phục Hưng trầm giọng: “Chẳng phải em nói cô ta đá em sao? Tôi đền cho em!”
“Mau xin lỗi Lam Trà!”
Tô Nhã ngồi ở đất, nghe giọng Nguyễn Phục Hưng cô sợ đến xanh mặt. Không phải chưa bao giờ Tô Nhã thấy hắn hung hăng nhưng lần này quá sức chịu đựng của cô.
“Đặng Lam Trà… Tôi xin lỗi được chưa?”
“Còn không xin lỗi đàng hoàng?”
Chỉ cần là hắn nói Tô Nhã không muốn cũng phải làm theo:
“Xin lỗi cô. Tôi không ngờ hôm đó cô mang thai?”
Đặng Lam Trà không ngờ Nguyễn Phục Hưng mang Tô Nhã đến đây để nói những chuyện này.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì?”
Hắn bước về phía Lam Trà kéo tay cô:
“Đặng Lam Trà mau theo tôi về lại Nguyễn gia. Tôi sẽ không để em chịu thiệt thòi.”
Cô ghì lại, giằng tay ra. Nhưng lực của hắn quá mạnh làm sao cô có thể thoát.
“Buông tay. Anh mau buông tay!”
Hàng xóm nghe thấy tiếng cãi nhau liền ló đầu ra xem:
“Tôi báo cảnh sát!”
“Tôi với bạn gái cãi nhau. Người nào báo cảnh sát tôi đốt nhà người đó!”
Sợ quá, hàng xóm không muốn nhiều chuyện vội vào nhà đóng cửa.
Đặng Lam Trà nghiến răng, cổ tay cô thật sự rất đau:
“Buông tay, tôi đau!”
Phục Hưng vẫn kiên quyết nắm chặt: “Mau theo tôi về?”
“Vì cái gì chứ?”
Cô đau lòng nói không thành lời:
“Vì cái gì mà tôi phải theo anh về?”
Hắn rõ ràng cũng không biết nhưng hắn chính là không muốn cô bên cạnh người đàn ông khác. Hắn không yêu cô, chí ý không muốn nhìn thấy cô hạnh phúc.
“Tôi nói tôi đau, anh còn không buông tay. Phải trước đây tôi yêu anh vì anh đã cứu tôi. Đến bây giờ tôi vẫn yêu anh. Nhưng anh không yêu tôi. Cả đời này cũng không. Như vậy tôi theo anh cũng chỉ có khổ sở mà thôi.”
Ánh mắt người đàn ông thâm sâu không rõ, trong bóng tối không biết hắn đang nghĩ gì. Nhưng hắn vẫn cố giữ chặt tay Lam Trà. Hắn cố chấp, chết cũng không chịu buông tay. Lời cô nói hắn hoàn toàn để ngoài tay. Chỉ cần hắn chiếm lấy cô sẽ không ai có thể động vào.
Tô Nhã quỳ đến chân hắn:
“Hưng trước đây anh rõ ràng yêu chiều em. Em muốn gì anh cũng cho. Đến bây giờ có thể nhẫn tâm vứt em đi như vậy. Anh không yêu em sao?”
Hắn chậm rãi thốt lên: “Yêu? Đừng nói chuyện yêu đương với tôi.”
Hắn buông tay Lam Trà ra, cả đời này hắn không yêu nhưng phải chiếm được, chiến không được thì phá hủy. Là hắn ích kỷ!
Đặng Lam Trà nhìn hắn đầy bi ai:
“Tôi từng phá thai anh còn muốn?”
“Loại đàn bà Nguyễn Phục Hưng này chơi chán cũng không đến lượt thằng đàn ông khác! Đặng Lam Trà rồi em sẽ ngoan ngoãn cầu xin tôi quay về! Em cứ chờ đi!”
Hắn leo lên chiếc xe, trong đêm tối lạnh lùng rời đi. Tô Nhã chạy theo hắn.
Bây giờ trước hiên nhà chỉ còn lại Đặng Lam Trà, hắn đối với cô là đau khổ.
Lúc cô yêu hắn, hắn đẩy cô ra xa. Lúc cô quyết tâm từ bỏ, hắn lại cưỡng ép cô về bên cạnh.
“Nguyễn Phục Hưng, người như anh chính là bị điên rồi!”
Cô bực bội hét lên: “Quản gia rót cho tôi một ly nước!”
Quản gia mắt nhắm mắt mở ngồi dậy với vẻ mặt không tình nguyện bưng cho cô ta một ly. Ly nước vừa chạm đến tay đã hất thẳng vào người quản gia:
“Tôi không muốn uống nước nóng?”
Sao thiếu gia nhà họ NGuyễn thay người như thay áo lại có thể để người đàn bà này ở bên cạnh lâu đến vậy?
Quản gia xin lỗi: “Để tôi đi rót cái khác!”
Tô Nhã đem bực bội ném hết lên cây dương cầm, từng tiếng đàn phát ra hỗn độn đinh tai.
Quan gia nhắc nhở: “Tô tiểu thư, chiếc đàn này là Hưng thiếu đích thân mua về. Cậu ấy rất thích?”
“Thì đã sao? Chẳng phải anh ấy thích tôi hay sao?”
Quản gia lắc đầu bảo: “Tính cách của Hưng thiếu cô còn không rõ? Nếu như ngài ấy có trách phạt Tô tiểu thư đừng trách tôi không nhắc nhở!”
Nói xong quản gia đi vào phòng bếp.
Tô Nhã điên loạn đập mạnh 10 ngón tay lên cây đàn dương cầm kia. Nghe thấy tiếng xe ả dừng tay lại, ngồi thẳng lưng giả vở đàn một bản nhạc buồn.
Nguyễn Phục Hưng ném chìa khóa xong vào nhà, vừa đúng lúc quản gia bưng nước ra. Hắn hỏi:
“Quản gia tuổi lớn sao giờ còn chưa ngủ? Tôi có bảo không cần phải chờ?”
Quản gia đưa ly nước về phía Phục Hưng: “Là Tô tiểu thư muốn chờ ngài?”
Nguyễn Phục Hưng nhìn sang ả vẻ chán ghét, hắn đi đến chiếc đàn dương cầm: “12 đêm còn đàn?”
“Hưng, không có anh em không ngủ được. Em là đang đợi anh!”
“Đợi tôi?”, Nguyễn Phục Hưng nghiêm mặt, đôi mắt phượng khẽ chớp. Ánh mắt dần trở nên hung hăng. Hắn vươn tay đẩy nhẹ nắp đàn một cái.
Tiếng la của Tô Nhã làm người nghe giật mình.
“Á… Hưng, bàn tay của em? Đau quá!”
Quản gia có chút hoảng: “Có cần gọi bác sĩ?”
Nguyễn Phục Hưng lạnh lùng bảo: “Khuya rồi mau đi ngủ!”
Quản gia không nhiều lời đi thẳng vào phòng đóng cửa. Chuyện bên ngoài hoàn toàn không liên quan.
Tô Nhã đau điếng, mắt ngấn lệ, giọng nói bi ai: “Hưng sao anh làm vậy với em. Em đau?”
Nguyễn Phục Hưng ngồi xuống bên cạnh, tay nâng nắp đàn lên: “Cô cũng biết đau sao?”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Mau đi theo tôi!”, hắn nói xong kéo Tô Nhã ra bên ngoài lái xe rời đi. Bàn tay của Tô Nhã gãy rập, chảy máu: “Anh đưa em đến bệnh viện đúng không?”
“…”
Chiếc Lamborghini xé thủng màn đêm giống như tâm trạng của chủ nhân của nó vậy. Bây giờ hắn chính là muốn giết người. Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Hắn dừng xe ở con hẻm nhỏ, tiếng chó sủa làm người ta kinh hãi, không một ai dám ra nhìn. Hắn lôi Tô Nhã xuống xe.
“Hưng, anh mang em đi đâu?”
Hắn kéo cô đến trước cửa một ngôi nhà nhỏ rồi gọi lớn:
“Đặng Lam Trà em mau ra đây!”
“Hưng rốt cuộc anh muốn gì?”
“Đặng Lam Trà, em mau ra đây cho tôi!”
Tô Nhã bị kéo tay đến đau, ả vặn vẹo gỡ ra nhưng bất thành: “Hưng thả tay em ra. Em đau!”
Trong nhà, Đặng Lam Trà đang ngủ giật mình ngồi dậy. Lam Trà còn nghĩ mình gặp ác mộng nhưng phía ngoài cửa lại có người gọi tên cô. Đặng Lam Trà mở đèn, tay cầm điện thoại định báo cảnh sát. Chậm rãi bước ra khỏi cổng, còn chưa kịp mở cảnh cổng sắt đã bị Phục Hưng đá bay. Đặng Lam Trà kinh hãi hét lên rồi chuẩn bị nôn mửa: “Oẹ… Anh dẫn cô ta đến đây làm gì?”
Máu trên bàn tay của Tô Nhã không ngừng chảy.
“Đặng Lam Trà làm sao lại là cô?”, Tô Nhã ngạc nhiên đến hoảng sợ.
Nguyễn Phục Hưng trầm giọng: “Chẳng phải em nói cô ta đá em sao? Tôi đền cho em!”
“Mau xin lỗi Lam Trà!”
Tô Nhã ngồi ở đất, nghe giọng Nguyễn Phục Hưng cô sợ đến xanh mặt. Không phải chưa bao giờ Tô Nhã thấy hắn hung hăng nhưng lần này quá sức chịu đựng của cô.
“Đặng Lam Trà… Tôi xin lỗi được chưa?”
“Còn không xin lỗi đàng hoàng?”
Chỉ cần là hắn nói Tô Nhã không muốn cũng phải làm theo:
“Xin lỗi cô. Tôi không ngờ hôm đó cô mang thai?”
Đặng Lam Trà không ngờ Nguyễn Phục Hưng mang Tô Nhã đến đây để nói những chuyện này.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì?”
Hắn bước về phía Lam Trà kéo tay cô:
“Đặng Lam Trà mau theo tôi về lại Nguyễn gia. Tôi sẽ không để em chịu thiệt thòi.”
Cô ghì lại, giằng tay ra. Nhưng lực của hắn quá mạnh làm sao cô có thể thoát.
“Buông tay. Anh mau buông tay!”
Hàng xóm nghe thấy tiếng cãi nhau liền ló đầu ra xem:
“Tôi báo cảnh sát!”
“Tôi với bạn gái cãi nhau. Người nào báo cảnh sát tôi đốt nhà người đó!”
Sợ quá, hàng xóm không muốn nhiều chuyện vội vào nhà đóng cửa.
Đặng Lam Trà nghiến răng, cổ tay cô thật sự rất đau:
“Buông tay, tôi đau!”
Phục Hưng vẫn kiên quyết nắm chặt: “Mau theo tôi về?”
“Vì cái gì chứ?”
Cô đau lòng nói không thành lời:
“Vì cái gì mà tôi phải theo anh về?”
Hắn rõ ràng cũng không biết nhưng hắn chính là không muốn cô bên cạnh người đàn ông khác. Hắn không yêu cô, chí ý không muốn nhìn thấy cô hạnh phúc.
“Tôi nói tôi đau, anh còn không buông tay. Phải trước đây tôi yêu anh vì anh đã cứu tôi. Đến bây giờ tôi vẫn yêu anh. Nhưng anh không yêu tôi. Cả đời này cũng không. Như vậy tôi theo anh cũng chỉ có khổ sở mà thôi.”
Ánh mắt người đàn ông thâm sâu không rõ, trong bóng tối không biết hắn đang nghĩ gì. Nhưng hắn vẫn cố giữ chặt tay Lam Trà. Hắn cố chấp, chết cũng không chịu buông tay. Lời cô nói hắn hoàn toàn để ngoài tay. Chỉ cần hắn chiếm lấy cô sẽ không ai có thể động vào.
Tô Nhã quỳ đến chân hắn:
“Hưng trước đây anh rõ ràng yêu chiều em. Em muốn gì anh cũng cho. Đến bây giờ có thể nhẫn tâm vứt em đi như vậy. Anh không yêu em sao?”
Hắn chậm rãi thốt lên: “Yêu? Đừng nói chuyện yêu đương với tôi.”
Hắn buông tay Lam Trà ra, cả đời này hắn không yêu nhưng phải chiếm được, chiến không được thì phá hủy. Là hắn ích kỷ!
Đặng Lam Trà nhìn hắn đầy bi ai:
“Tôi từng phá thai anh còn muốn?”
“Loại đàn bà Nguyễn Phục Hưng này chơi chán cũng không đến lượt thằng đàn ông khác! Đặng Lam Trà rồi em sẽ ngoan ngoãn cầu xin tôi quay về! Em cứ chờ đi!”
Hắn leo lên chiếc xe, trong đêm tối lạnh lùng rời đi. Tô Nhã chạy theo hắn.
Bây giờ trước hiên nhà chỉ còn lại Đặng Lam Trà, hắn đối với cô là đau khổ.
Lúc cô yêu hắn, hắn đẩy cô ra xa. Lúc cô quyết tâm từ bỏ, hắn lại cưỡng ép cô về bên cạnh.
“Nguyễn Phục Hưng, người như anh chính là bị điên rồi!”