Chương 42: Một người yêu em sẽ khác
“Nếu túi thai bị vỡ có thể dẫn đến nguy cơ tử vong cho thai phụ!”
Có thai ngoài tử cung không phải chuyện đùa. Đặng Lam Trà xém mất đi nửa cái mạng còn chưa tỉnh ngộ sao?
Đặng Lam Trà đi không nổi. Cô ngồi khuỵu xuống. Khóc đến run rẩy.
Thanh Nhân thấy cô có phản ứng như vậy liền nhìn ra được, người đàn ông đó không phải chỉ đơn giản là hỏi đường.
Thanh Nhân ngồi xuống vỗ lưng cho Lam Trà, giọng nói trầm nhẹ:
“Cậu muốn khóc thì khóc lớn đi. Như vậy ít nhiều giải tỏa được phần nào?”
“Tại sao tôi làm bao nhiêu chuyện, anh ấy cũng không để tôi vào lòng? Đến cuối cùng làm tôi đau. Đau đến chết đi sống lại. Rõ ràng tôi muốn quên đi con người tàn nhẫn đó. Tại sao tôi nói quên anh ấy đến khi gặp lại đau lòng như thế?”
Thanh Nhân đưa ngón tay của mình chạm nhẹ nơi khóe mắt của Lam Trà:
“Cậu khóc lớn hơn đi. Ở đây dù nhiều người nhưng người ta sẽ nói tôi phụ cậu chứ không phải tại cậu nhõng nhẽo!”
Lam Trà gật đầu, cô nhắm mắt lại vừa khóc vừa gào lên.
Thanh Nhân vẫn ngồi xuống ở bên cạnh kiên nhẫn nghe cô khóc. Tay vẫn không ngừng vỗ vào lưng an ủi cô.
“Khóc xong rồi ăn lẩu bò hay cá viên chiên?”
“Huhu…”, tiếng khóc lớn hơn nữa.
“Không thích thì đi ăn mỳ cay? Nếu không ổn thì ăn ruột nướng, uống bia?”
“Tôi không muốn… Huhu…”
“Vậy ăn kẹo bông gòn?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Sâu răng. Tôi không muốn bị sâu răng!”
“Thế ăn xong về cậu không đánh răng hả? Trời ạ. Con gái gì mà ở dơ dữ vậy?”
Nghe đến đây từ khóc cũng thành cười. Đặng Lam Trà vừa bật cười vừa lau nước mặt. Cô ngẩng hai mắt đỏ ửng lên nhìn Thanh Nhân:
“Có ai đang khóc mà hỏi ăn gì không?”
Thanh Nhân gật đầu: “Chẳng phải hết khóc rồi sao? Đây gọi là đánh lừa bộ não. Cậu càng nghĩ càng tiêu cực. Chi bằng nghĩ sang chuyện khác, tích cực sẽ vui vẻ. Mà vui vẻ sẽ không khóc nữa!”
“Logic kiểu gì vậy?”
Thanh Nhân đứng dậy quay sang nhìn người đi đường.
“Xin lỗi cô chú, bạn ấy vừa thất tình.”
“Xin lỗi chị nhe. Bạn ấy thất tình rồi á nên mới khóc!”
Hai cô chú vừa đi ngang còn chưa kịp nhiều chuyện thì đã bị cậu ấy xin lỗi rồi. Bọn họ muốn nhìn thêm cũng không được!
Lam Trà nghe thấy xấu hổ lại không biết chui vào đâu mà trốn. Đành đứng dậy chạy đi. Vừa chạy vừa mắng: “Sao cậu lại nói như thế? Đáng ghét!”
Thanh Nhân chạy đuổi theo: “Này vậy ăn cá viên hay lẩu bò?”
“Không ăn! Đã nói không ăn là không ăn!”
“Cô chú ơi. Bạn con thất tình bỏ ăn.”
“Được rồi. Đi ăn lẩu!”
Đúng như Thanh Nhân nói, khi nghĩ đến đồ ăn tự nhiên không nghĩ đến chuyện quá khứ. Đặng Lam Trà vừa nhúng lát thịt bò vừa gật đầu.
“Bộ miếng thịt bò có viết bí kíp hả?”
“?”
“Vừa xem vừa gật đầu?”
Đặng Lam Trà đứng dậy: “Trời ạ. Cái gì vậy Thanh Nhân?”, sau đó cô mới ý thức được hành động của mình có hơi lố một chút. Cô gật đầu xin lỗi người ở bàn bên cạnh. Bỗng dưng cô thấy ở với người cùng tần số tự nhiên mình biến thành trẻ con?
“Ấu trĩ?”
Thanh Nhân ngồi ở cạnh bên, làm bộ dạng cúi xuống không dám nhìn mặt ai rồi kéo tay Lam Trà:
“Trà, cậu không thấy xấu hổ sao? Mau ngồi xuống đi.”
Giọng cậu ấy lại nói lớn: “THẤT TÌNH KHÔNG AI LÀ BÌNH THƯỜNG."
Đặng Lam Trà tức đến nghẹn cổ họng. Sao lại nói lớn như vậy?
Sau khi Lam Trà ngồi xuống ăn được một chút lại vì vị cay của lẩu mà ho sặc. Thanh Nhân vừa vỗ lưng cô vừa bảo:
“Cô ơi. Cho con một ly trà đá. Bạn con THẤT TÌNH uống trà đá cho mát lòng quên buồn!”
Cô chủ quán bưng ly trà ra lại vỗ vai Thanh Nhân: “Cái thằng bé này. Lớn rồi mà con y con nít vậy?”, cô quay sang đặt tay lên vai Lam Trà: “Không sao đâu con, không có thằng này mình tìm thằng khác. Phụ nữ mà, yêu bản thân một chút lắm thằng nó theo!”
Mấy anh chị ở bàn bên cạnh cũng quay sang hưởng ứng an ủi: “Đúng đúng. Thất tình là chuyện nhỏ.”
Lam Trà xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, cô cúi mặt gật đầu rồi chỉ dám dán mắt vào nồi lẩu mà thôi.
Thanh Nhân chạy ra bên ngoài sau đó quay lại với bịt khăn giấy ướt: “Mau lau mắt đi. Lem hết trơn xấu chết đi được!”
Lam Trà nhận lấy, cô cảm thấy ấm lòng vì những hành động nhỏ như vậy. Ăn xong cậu ấy dắt xe ra, đội món cho cô, còn chuẩn một một cái khẩu trang.
“Bây giờ cậu khóc được rồi đó. Đeo khẩu trang không ai thấy đâu!”
Chiếc xe gắn máy chạy trên đường, băng qua mấy con hẻm, Lam Trà ngồi đó vẫn tiếp tục khóc. Lần này cho dù cô có khóc lớn thì cũng không ai phát hiện, tiếng xe át đi tiếng khóc rồi.
Bóng lưng cao gầy đó vẫn ở phía trước, chở cô rong ruổi khắp thành phố. Đơn giản nhưng ấm lòng.
Chạy được một chút, Thanh Nhân dừng lại mưa trà sữa cho Lam Trà:
“Uống đi. Uống xong rồi khóc tiếp!”
Chiếc xe máy vẫn chạy vòng vòng khắp ngõ ngách. Một lát sau dừng lại, lần này Thanh Nhân vào tiệm bánh. Lúc quay ra anh anh nhận lấy ly trà sữa đã hết cho vào thùng rác, dúi vào tay cô bánh kem nhỏ.
“Ăn đi có sức khóc tiếp!”
Đến khi ngẩng mặt, Lam Trà đang ngồi cạnh bờ sông. Những ánh nắng cuối cùng sắp tắt, nhân lúc còn sáng, Thanh Nhân đưa điện thoại lên chụp cho cô một tấm ảnh.
“Cậu làm gì vậy?”
“Cậu nhìn người trong ảnh đi. Thật ra cảnh vật lúc này rất đẹp nhưng người con gái này chỉ chăm chăm vào nỗi buồn, làm gì biết thưởng thức. Đến khi ngẩng mặt lên thì trời đã tối.”
“Ý cậu là?”
“Là cậu buồn một chút thôi. Nếu anh ấy không yêu cậu, cậu có thể còn nhiều cơ hội hơn ngoài kia. Hơn nữa, tớ cũng thích cậu nhưng cậu cứ chăm chăm vào nỗi buồn đâu mình ra tớ. Đến lúc cậu nhìn rồi nhiều khi tớ đổi ý không thích cậu nữa thì sao? Cậu nên trân trọng người trước mắt.”
Nghe xong, Đặng Lam Trà dang tay ra, Thanh Nhân cũng hiểu ý mà ôm cô vào lòng. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Ngoan. Em đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi!”
Đúng vậy, những lúc thế này chỉ cần một người đến và nói rằng “em đã mệt mỏi rồi" đã đủ ấm lòng, đã đủ an ủi. Người thanh niên trước mặt chính là như vậy.
Đặng Lam Trà ngừng khóc. Mắt cô sưng đến không mở được, cô ngẩng mặt lên nhìn Thanh Nhân hồi lâu mới chịu mở miệng nói:
“Xin lỗi Thanh Nhân, tớ vẫn chưa quen anh ấy!”
Thanh Nhân gật đầu: “Ừ. Không sao!”
“Vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn?”
Thanh Nhân dịu dàng xoa đầu cô: “Ừ! Về thôi. Về tớ lăn hột gà cho cậu!”
Hai người bọn họ đèo nhau đi về. Vẫn không biết đằng sau có một người đứng nhìn chằm chằm.
Có thai ngoài tử cung không phải chuyện đùa. Đặng Lam Trà xém mất đi nửa cái mạng còn chưa tỉnh ngộ sao?
Đặng Lam Trà đi không nổi. Cô ngồi khuỵu xuống. Khóc đến run rẩy.
Thanh Nhân thấy cô có phản ứng như vậy liền nhìn ra được, người đàn ông đó không phải chỉ đơn giản là hỏi đường.
Thanh Nhân ngồi xuống vỗ lưng cho Lam Trà, giọng nói trầm nhẹ:
“Cậu muốn khóc thì khóc lớn đi. Như vậy ít nhiều giải tỏa được phần nào?”
“Tại sao tôi làm bao nhiêu chuyện, anh ấy cũng không để tôi vào lòng? Đến cuối cùng làm tôi đau. Đau đến chết đi sống lại. Rõ ràng tôi muốn quên đi con người tàn nhẫn đó. Tại sao tôi nói quên anh ấy đến khi gặp lại đau lòng như thế?”
Thanh Nhân đưa ngón tay của mình chạm nhẹ nơi khóe mắt của Lam Trà:
“Cậu khóc lớn hơn đi. Ở đây dù nhiều người nhưng người ta sẽ nói tôi phụ cậu chứ không phải tại cậu nhõng nhẽo!”
Lam Trà gật đầu, cô nhắm mắt lại vừa khóc vừa gào lên.
Thanh Nhân vẫn ngồi xuống ở bên cạnh kiên nhẫn nghe cô khóc. Tay vẫn không ngừng vỗ vào lưng an ủi cô.
“Khóc xong rồi ăn lẩu bò hay cá viên chiên?”
“Huhu…”, tiếng khóc lớn hơn nữa.
“Không thích thì đi ăn mỳ cay? Nếu không ổn thì ăn ruột nướng, uống bia?”
“Tôi không muốn… Huhu…”
“Vậy ăn kẹo bông gòn?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Sâu răng. Tôi không muốn bị sâu răng!”
“Thế ăn xong về cậu không đánh răng hả? Trời ạ. Con gái gì mà ở dơ dữ vậy?”
Nghe đến đây từ khóc cũng thành cười. Đặng Lam Trà vừa bật cười vừa lau nước mặt. Cô ngẩng hai mắt đỏ ửng lên nhìn Thanh Nhân:
“Có ai đang khóc mà hỏi ăn gì không?”
Thanh Nhân gật đầu: “Chẳng phải hết khóc rồi sao? Đây gọi là đánh lừa bộ não. Cậu càng nghĩ càng tiêu cực. Chi bằng nghĩ sang chuyện khác, tích cực sẽ vui vẻ. Mà vui vẻ sẽ không khóc nữa!”
“Logic kiểu gì vậy?”
Thanh Nhân đứng dậy quay sang nhìn người đi đường.
“Xin lỗi cô chú, bạn ấy vừa thất tình.”
“Xin lỗi chị nhe. Bạn ấy thất tình rồi á nên mới khóc!”
Hai cô chú vừa đi ngang còn chưa kịp nhiều chuyện thì đã bị cậu ấy xin lỗi rồi. Bọn họ muốn nhìn thêm cũng không được!
Lam Trà nghe thấy xấu hổ lại không biết chui vào đâu mà trốn. Đành đứng dậy chạy đi. Vừa chạy vừa mắng: “Sao cậu lại nói như thế? Đáng ghét!”
Thanh Nhân chạy đuổi theo: “Này vậy ăn cá viên hay lẩu bò?”
“Không ăn! Đã nói không ăn là không ăn!”
“Cô chú ơi. Bạn con thất tình bỏ ăn.”
“Được rồi. Đi ăn lẩu!”
Đúng như Thanh Nhân nói, khi nghĩ đến đồ ăn tự nhiên không nghĩ đến chuyện quá khứ. Đặng Lam Trà vừa nhúng lát thịt bò vừa gật đầu.
“Bộ miếng thịt bò có viết bí kíp hả?”
“?”
“Vừa xem vừa gật đầu?”
Đặng Lam Trà đứng dậy: “Trời ạ. Cái gì vậy Thanh Nhân?”, sau đó cô mới ý thức được hành động của mình có hơi lố một chút. Cô gật đầu xin lỗi người ở bàn bên cạnh. Bỗng dưng cô thấy ở với người cùng tần số tự nhiên mình biến thành trẻ con?
“Ấu trĩ?”
Thanh Nhân ngồi ở cạnh bên, làm bộ dạng cúi xuống không dám nhìn mặt ai rồi kéo tay Lam Trà:
“Trà, cậu không thấy xấu hổ sao? Mau ngồi xuống đi.”
Giọng cậu ấy lại nói lớn: “THẤT TÌNH KHÔNG AI LÀ BÌNH THƯỜNG."
Đặng Lam Trà tức đến nghẹn cổ họng. Sao lại nói lớn như vậy?
Sau khi Lam Trà ngồi xuống ăn được một chút lại vì vị cay của lẩu mà ho sặc. Thanh Nhân vừa vỗ lưng cô vừa bảo:
“Cô ơi. Cho con một ly trà đá. Bạn con THẤT TÌNH uống trà đá cho mát lòng quên buồn!”
Cô chủ quán bưng ly trà ra lại vỗ vai Thanh Nhân: “Cái thằng bé này. Lớn rồi mà con y con nít vậy?”, cô quay sang đặt tay lên vai Lam Trà: “Không sao đâu con, không có thằng này mình tìm thằng khác. Phụ nữ mà, yêu bản thân một chút lắm thằng nó theo!”
Mấy anh chị ở bàn bên cạnh cũng quay sang hưởng ứng an ủi: “Đúng đúng. Thất tình là chuyện nhỏ.”
Lam Trà xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, cô cúi mặt gật đầu rồi chỉ dám dán mắt vào nồi lẩu mà thôi.
Thanh Nhân chạy ra bên ngoài sau đó quay lại với bịt khăn giấy ướt: “Mau lau mắt đi. Lem hết trơn xấu chết đi được!”
Lam Trà nhận lấy, cô cảm thấy ấm lòng vì những hành động nhỏ như vậy. Ăn xong cậu ấy dắt xe ra, đội món cho cô, còn chuẩn một một cái khẩu trang.
“Bây giờ cậu khóc được rồi đó. Đeo khẩu trang không ai thấy đâu!”
Chiếc xe gắn máy chạy trên đường, băng qua mấy con hẻm, Lam Trà ngồi đó vẫn tiếp tục khóc. Lần này cho dù cô có khóc lớn thì cũng không ai phát hiện, tiếng xe át đi tiếng khóc rồi.
Bóng lưng cao gầy đó vẫn ở phía trước, chở cô rong ruổi khắp thành phố. Đơn giản nhưng ấm lòng.
Chạy được một chút, Thanh Nhân dừng lại mưa trà sữa cho Lam Trà:
“Uống đi. Uống xong rồi khóc tiếp!”
Chiếc xe máy vẫn chạy vòng vòng khắp ngõ ngách. Một lát sau dừng lại, lần này Thanh Nhân vào tiệm bánh. Lúc quay ra anh anh nhận lấy ly trà sữa đã hết cho vào thùng rác, dúi vào tay cô bánh kem nhỏ.
“Ăn đi có sức khóc tiếp!”
Đến khi ngẩng mặt, Lam Trà đang ngồi cạnh bờ sông. Những ánh nắng cuối cùng sắp tắt, nhân lúc còn sáng, Thanh Nhân đưa điện thoại lên chụp cho cô một tấm ảnh.
“Cậu làm gì vậy?”
“Cậu nhìn người trong ảnh đi. Thật ra cảnh vật lúc này rất đẹp nhưng người con gái này chỉ chăm chăm vào nỗi buồn, làm gì biết thưởng thức. Đến khi ngẩng mặt lên thì trời đã tối.”
“Ý cậu là?”
“Là cậu buồn một chút thôi. Nếu anh ấy không yêu cậu, cậu có thể còn nhiều cơ hội hơn ngoài kia. Hơn nữa, tớ cũng thích cậu nhưng cậu cứ chăm chăm vào nỗi buồn đâu mình ra tớ. Đến lúc cậu nhìn rồi nhiều khi tớ đổi ý không thích cậu nữa thì sao? Cậu nên trân trọng người trước mắt.”
Nghe xong, Đặng Lam Trà dang tay ra, Thanh Nhân cũng hiểu ý mà ôm cô vào lòng. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Ngoan. Em đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi!”
Đúng vậy, những lúc thế này chỉ cần một người đến và nói rằng “em đã mệt mỏi rồi" đã đủ ấm lòng, đã đủ an ủi. Người thanh niên trước mặt chính là như vậy.
Đặng Lam Trà ngừng khóc. Mắt cô sưng đến không mở được, cô ngẩng mặt lên nhìn Thanh Nhân hồi lâu mới chịu mở miệng nói:
“Xin lỗi Thanh Nhân, tớ vẫn chưa quen anh ấy!”
Thanh Nhân gật đầu: “Ừ. Không sao!”
“Vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn?”
Thanh Nhân dịu dàng xoa đầu cô: “Ừ! Về thôi. Về tớ lăn hột gà cho cậu!”
Hai người bọn họ đèo nhau đi về. Vẫn không biết đằng sau có một người đứng nhìn chằm chằm.