Chương 18: Đánh đòn
Hách Thúy Thúy còn đang làm nũng si mê, bất thình lình cà vạt trong tay bị rút mất.
“Anh phải tăng ca, em ngủ trước đi.”
Hách Thúy Thúy không chịu, “Cổ phiếu có gì đáng xem! Nó ngừng giao dịch rồi!”
“Thị trường chứng khoán của Mỹ bắt đầu giao dịch rồi.”
“Cổ phiếu của Mỹ thì liên quan gì đến anh.”
“Anh mua một ít.”
Hách Thúy Thúy ghét anh chết mất, “Hôm nay tụt hết! Tụt hết!” Nói xong thì vội vàng chạy.
Không chạy nổi.
Dây buộc tạp dề vừa rộng vừa dài, lại thặt nơ con bướm rất dễ bị bắt trúng.
Hách Thúy Thúy bị ấn lên đùi anh đánh vào mông, gấp đến mức đạp chân liên tục, “Không được đánh em! Không được đánh em!”
Hách Đồng Quang cách lớp váy vỗ nhẹ vào mông cô, giống như đang thương lượng, “Tụt mấy điểm thì đánh bằng ấy cái, thế nào?”
Hách Thúy Thúy yếu ớt, “Vậy nếu tăng?”
“Tăng mấy điểm thì cho em bằng đấy vạn.”
“Có mỗi mấy vạn…” Hách Thúy Thúy cảm thấy không đáng để cô ở đây thức đêm mò hôm, còn chẳng đủ đề cô đi bù lại nhan sắc.
Hách Thúy Thúy cười nhẹ trên đỉnh đầu cô, nghe không ra vui giận, “Đã một điểm rồi…”
Bây giờ hả? Hách Thúy Thúy hoảng sợ muốn đứng lên nhìn, bị Hách Đồng Quang nhẹ nhàng ấn lại, “Chúng ta xem đến 12h.”
Ngộ nhỡ sau đó tăng thì sao? Hách Thúy Thúy đang định nói chuyện, đột nhiên lại nghĩ, ngộ nhỡ sau đó vẫn tụt thì sao?
Hách Thúy Thúy lập tức bị mắc trong vấn đề nan giải, vô thức chấp nhận quy tắc của Hách Đồng Quang.
Đợi đến thời gian quy định, Hách Thúy Thúy đã thiếu 4 cái đánh mông…
Con số trên màn hình còn đang nhảy loạn, cô cướp máy tính tắt đi, trước tiên nịnh đầm Hách Đồng Quang, “Ôi! Mấy con số này nhảy thực là kích thích nhỉ, năng lực chịu đựng của anh đúng là tốt!”
Hách Đồng Quang không hề bị lay động, “Cởi quần lót ra, nằm xuống. Chúng ta cùng xem năng lực chịu đựng của cái mông em.”
Hách Thúy Thúy khóc ròng, “Bố mẹ còn chưa từng đánh em…”
“Ừ, vì thế nên anh đến thay họ quản em đây.”
Cái đầu tiên không nặng không nhẹ, Hách Thúy Thúy còn có thể làm bậy làm bạ, “Ôi, Thúy Thúy không cố ý mà! Là ông xã không để ý đến em trước…”
“Không phải anh nói tăng ca bảo em ngủ trước sao? Nhất định phải làm trước một hiệp mới bằng lòng ngủ hả?”
Hách Thúy Thúy rấm rức, thật oan uổng mà.
Lần này Hách Đồng Quang xuống tay, phát ra một tiếng lanh lảng, Hách Thúy Thúy hức một tiếng rồi khóc, “Đau chết mất! Anh bạo lực gia đình! Em phải đi mách bố mẹ.”
Cái mông trắng như tuyết in dấu vân tay một đậm một nhạt đè lên nhau.
“Sắp sưng rồi…” Hách Thúy Thúy trở tay sờ mông, đau lòng cho bản thân.
Hai mắt ngập nước nhìn Hách Đồng Quang, cô ấm ức nói: “Không ngủ thì không ngủ, em biết anh nuôi bồ nhí bên ngoài rồi, anh không hiếm lạ gì em nữa!”
Nói xong nằm vật ra hờn dỗi.
Hách Đồng Quang không có gì tốt đẹp cả! Chỉ biết bắt nạt vợ!
“Lúc đi học cũng vậy! Ngày ngày hành hạ em, không cho em chơi đùa, nhìn chằm chằm em làm bài tập, làm không xong là đánh em…”
“Cầm thước đánh có hai cái vào tay.” Hách Đồng Quang giải thích.
Anh tìm trong ngăn kéo một cái chặn giấy bằng ngọc xoa cho cô, Hách Thúy Thúy bị lạnh hít một tiếng, không nhận lòng tốt của anh, “Anh đừng có vừa đánh vừa xoa, em không mắc lừa đâu.”
Hách Đồng Quang bị sự tức giận của cô làm buồn cười, cầm chặn giấy chọc chọc vào mông cô, “Em còn nợ anh hai cái đấy.”
Hách Thúy Thúy ngậm nước mắt, “Anh đánh đi, đánh xong chúng ta ly hôn.”
Cằm cô bị một bàn tay lớn giữ chặt, “Vậy không bằng làm trước…”
Cái chặn giấy vừa lạnh vừa cứng từ trên mông cô di chuyển xuống dưới, góc cạnh sắc nhọn dường như có thể đâm vào trong da thịt. Nó còn có những bốn cái cạnh!
Hách Thúy Thúy hoảng sợ, “Không muốn cái này không muốn cái này!”
Tay Hách Đồng Quang đã tới phần bẹn của Hách Thúy Thúy, cô cực kỳ sợ hãi, dùng cả tay chân bò lên ôm Hách Đồng Quang, cổ áo cũng bị bung ra, “Anh trai yêu quý, đừng dùng cái này, Thúy Thúy sợ lắm! Cầu xin anh…”
“Vậy còn muốn ly hôn không?”
“Không ly hôn không ly hôn, Thúy Thúy cả đời cũng sẽ không rời xa anh.” Hách Thúy Thúy thề thốt.
“Vậy anh nuôi bồ nhí bên ngoài không?”
Cái đầu chặn giấy đã đâm vào cánh hoa của cô rồi!
Hách Thúy Thúy khóc lóc kêu, “Không không! Anh chỉ có em, em là bồ nhí của anh…”
Cái chặn giấy rơi trên thảm, phát ra một tiếng nặng nề, thay thế thanh ngọc lạnh lẽo là ngón tay quen thuộc. Thon dài, mạnh mẽ, mở ra động hoa của cô, cắm vào.
Men theo hành lang, có vài dòng dịch hoa chảy ra, “Không phải sợ sao? Sợ còn chảy nước à?”
Hách Thúy Thúy ôm cổ anh, khóc thút thít, “Là trước…”
“Đánh đòn cũng chảy nước?” tay phải với vào hai ngón tay, tay trái xoa mông cô, phối hợp đè ép điểm mẫn cảm.
“Lúc đánh nhẹ…”
Hách Đồng Quang bật cười, nghiêng mặt sang bên hôn cô.
Trên môi Hách Đồng Quang có vị ngọt hoa quả, Hách Thúy Thúy liếm liếm, mới ngậm đầu lưỡi của anh mút vào.
“Giống như cún con vậy?”
Hách Thúy Thúy ưỡn ẹo muốn anh đi vào, lại bị yêu cầu nằm sát xuống đất, “Cún con thì phải có dáng vẻ của cún con.”
Hách Thúy Thúy sợ hãi xong cũng có chút hưng phấn, nhất là khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ tấm thủy tinh trên tủ sách. Cô áo quần không chỉnh tề đang quỳ trên mặt đất, phía sau là Hách Đồng Quang áo trắng quần đen, cà vạt của anh vẫn nới lỏng, so với lúc quần âu giày da càng có cảm giác áp bức, kích thích hơn.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được, phía dưới của cô đang chảy nước.
Cô không nhìn rõ ánh mắt của anh, nhưng cô biết anh đang nhìn cô, không kiêng dè nhìn chằm chằm phía dưới cô…
“Ừm….” Đột nhiên không phòng bị bị chen vào.
Người đàn ông đỉnh vừa sâu vừa mạnh, mỗi lần đều chạm vào nơi sâu nhất. Bên trong tầng tầng lớp lớp bao bọc, xoa bóp, níu kéo… nhưng cái tên oắt kia chẳng chút lưu luyến đi ra đi vào.
Hách Thúy Thúy muốn kêu anh nhẹ một chút, nhưng vì đón nhận ba cái va chạm liên tục không đủ sức mà nói, mỗi nơi trong cơ thể như phóng đại cảm giác gấp mấy trăm lần.
Em muốn đi vệ sinh – Cô nói.
Nhưng bên tai truyền đến âm thanh như xa như gần, bảo cô tè ra quần…
Đợi cô tỉnh lại, đã nằm trên giường phòng ngủ, cô ôm cánh tay Hách Đồng Quang nói, “Em nhớ ra rồi…”
“Cái gì?”
“Lần đầu tiên chúng ta say rượu mất tính, không phải lần đầu tiên. Trước đó còn uống một lần, chỉ là em uống ít…” Hách Thúy Thúy hỏi anh, “Lần đó em cũng muốn đi tiểu?”
Hách Đồng Quang hôn lỗ tai cô, “Không đâu, đó là em lên đỉnh….”
“Trách nào em cảm thấy uống say rất thoải mái…” Hách Thúy Thúy phản ứng lại, “Anh cứ như vậy lừa em uống rượu với anh? Anh là biến thái à…”
“Không thế thì làm sao trói được em? Em vừa thấy anh là chạy.”
“Ai bảo anh cứ ép em học làm gì, khiến em ám ảnh…”
“Được được được, sau này không ép em học nữa.”
Hách Thúy Thúy ngẫm lại cũng phải, khoan dung độ lượng tha thứ cho anh.
“Anh phải tăng ca, em ngủ trước đi.”
Hách Thúy Thúy không chịu, “Cổ phiếu có gì đáng xem! Nó ngừng giao dịch rồi!”
“Thị trường chứng khoán của Mỹ bắt đầu giao dịch rồi.”
“Cổ phiếu của Mỹ thì liên quan gì đến anh.”
“Anh mua một ít.”
Hách Thúy Thúy ghét anh chết mất, “Hôm nay tụt hết! Tụt hết!” Nói xong thì vội vàng chạy.
Không chạy nổi.
Dây buộc tạp dề vừa rộng vừa dài, lại thặt nơ con bướm rất dễ bị bắt trúng.
Hách Thúy Thúy bị ấn lên đùi anh đánh vào mông, gấp đến mức đạp chân liên tục, “Không được đánh em! Không được đánh em!”
Hách Đồng Quang cách lớp váy vỗ nhẹ vào mông cô, giống như đang thương lượng, “Tụt mấy điểm thì đánh bằng ấy cái, thế nào?”
Hách Thúy Thúy yếu ớt, “Vậy nếu tăng?”
“Tăng mấy điểm thì cho em bằng đấy vạn.”
“Có mỗi mấy vạn…” Hách Thúy Thúy cảm thấy không đáng để cô ở đây thức đêm mò hôm, còn chẳng đủ đề cô đi bù lại nhan sắc.
Hách Thúy Thúy cười nhẹ trên đỉnh đầu cô, nghe không ra vui giận, “Đã một điểm rồi…”
Bây giờ hả? Hách Thúy Thúy hoảng sợ muốn đứng lên nhìn, bị Hách Đồng Quang nhẹ nhàng ấn lại, “Chúng ta xem đến 12h.”
Ngộ nhỡ sau đó tăng thì sao? Hách Thúy Thúy đang định nói chuyện, đột nhiên lại nghĩ, ngộ nhỡ sau đó vẫn tụt thì sao?
Hách Thúy Thúy lập tức bị mắc trong vấn đề nan giải, vô thức chấp nhận quy tắc của Hách Đồng Quang.
Đợi đến thời gian quy định, Hách Thúy Thúy đã thiếu 4 cái đánh mông…
Con số trên màn hình còn đang nhảy loạn, cô cướp máy tính tắt đi, trước tiên nịnh đầm Hách Đồng Quang, “Ôi! Mấy con số này nhảy thực là kích thích nhỉ, năng lực chịu đựng của anh đúng là tốt!”
Hách Đồng Quang không hề bị lay động, “Cởi quần lót ra, nằm xuống. Chúng ta cùng xem năng lực chịu đựng của cái mông em.”
Hách Thúy Thúy khóc ròng, “Bố mẹ còn chưa từng đánh em…”
“Ừ, vì thế nên anh đến thay họ quản em đây.”
Cái đầu tiên không nặng không nhẹ, Hách Thúy Thúy còn có thể làm bậy làm bạ, “Ôi, Thúy Thúy không cố ý mà! Là ông xã không để ý đến em trước…”
“Không phải anh nói tăng ca bảo em ngủ trước sao? Nhất định phải làm trước một hiệp mới bằng lòng ngủ hả?”
Hách Thúy Thúy rấm rức, thật oan uổng mà.
Lần này Hách Đồng Quang xuống tay, phát ra một tiếng lanh lảng, Hách Thúy Thúy hức một tiếng rồi khóc, “Đau chết mất! Anh bạo lực gia đình! Em phải đi mách bố mẹ.”
Cái mông trắng như tuyết in dấu vân tay một đậm một nhạt đè lên nhau.
“Sắp sưng rồi…” Hách Thúy Thúy trở tay sờ mông, đau lòng cho bản thân.
Hai mắt ngập nước nhìn Hách Đồng Quang, cô ấm ức nói: “Không ngủ thì không ngủ, em biết anh nuôi bồ nhí bên ngoài rồi, anh không hiếm lạ gì em nữa!”
Nói xong nằm vật ra hờn dỗi.
Hách Đồng Quang không có gì tốt đẹp cả! Chỉ biết bắt nạt vợ!
“Lúc đi học cũng vậy! Ngày ngày hành hạ em, không cho em chơi đùa, nhìn chằm chằm em làm bài tập, làm không xong là đánh em…”
“Cầm thước đánh có hai cái vào tay.” Hách Đồng Quang giải thích.
Anh tìm trong ngăn kéo một cái chặn giấy bằng ngọc xoa cho cô, Hách Thúy Thúy bị lạnh hít một tiếng, không nhận lòng tốt của anh, “Anh đừng có vừa đánh vừa xoa, em không mắc lừa đâu.”
Hách Đồng Quang bị sự tức giận của cô làm buồn cười, cầm chặn giấy chọc chọc vào mông cô, “Em còn nợ anh hai cái đấy.”
Hách Thúy Thúy ngậm nước mắt, “Anh đánh đi, đánh xong chúng ta ly hôn.”
Cằm cô bị một bàn tay lớn giữ chặt, “Vậy không bằng làm trước…”
Cái chặn giấy vừa lạnh vừa cứng từ trên mông cô di chuyển xuống dưới, góc cạnh sắc nhọn dường như có thể đâm vào trong da thịt. Nó còn có những bốn cái cạnh!
Hách Thúy Thúy hoảng sợ, “Không muốn cái này không muốn cái này!”
Tay Hách Đồng Quang đã tới phần bẹn của Hách Thúy Thúy, cô cực kỳ sợ hãi, dùng cả tay chân bò lên ôm Hách Đồng Quang, cổ áo cũng bị bung ra, “Anh trai yêu quý, đừng dùng cái này, Thúy Thúy sợ lắm! Cầu xin anh…”
“Vậy còn muốn ly hôn không?”
“Không ly hôn không ly hôn, Thúy Thúy cả đời cũng sẽ không rời xa anh.” Hách Thúy Thúy thề thốt.
“Vậy anh nuôi bồ nhí bên ngoài không?”
Cái đầu chặn giấy đã đâm vào cánh hoa của cô rồi!
Hách Thúy Thúy khóc lóc kêu, “Không không! Anh chỉ có em, em là bồ nhí của anh…”
Cái chặn giấy rơi trên thảm, phát ra một tiếng nặng nề, thay thế thanh ngọc lạnh lẽo là ngón tay quen thuộc. Thon dài, mạnh mẽ, mở ra động hoa của cô, cắm vào.
Men theo hành lang, có vài dòng dịch hoa chảy ra, “Không phải sợ sao? Sợ còn chảy nước à?”
Hách Thúy Thúy ôm cổ anh, khóc thút thít, “Là trước…”
“Đánh đòn cũng chảy nước?” tay phải với vào hai ngón tay, tay trái xoa mông cô, phối hợp đè ép điểm mẫn cảm.
“Lúc đánh nhẹ…”
Hách Đồng Quang bật cười, nghiêng mặt sang bên hôn cô.
Trên môi Hách Đồng Quang có vị ngọt hoa quả, Hách Thúy Thúy liếm liếm, mới ngậm đầu lưỡi của anh mút vào.
“Giống như cún con vậy?”
Hách Thúy Thúy ưỡn ẹo muốn anh đi vào, lại bị yêu cầu nằm sát xuống đất, “Cún con thì phải có dáng vẻ của cún con.”
Hách Thúy Thúy sợ hãi xong cũng có chút hưng phấn, nhất là khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ tấm thủy tinh trên tủ sách. Cô áo quần không chỉnh tề đang quỳ trên mặt đất, phía sau là Hách Đồng Quang áo trắng quần đen, cà vạt của anh vẫn nới lỏng, so với lúc quần âu giày da càng có cảm giác áp bức, kích thích hơn.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được, phía dưới của cô đang chảy nước.
Cô không nhìn rõ ánh mắt của anh, nhưng cô biết anh đang nhìn cô, không kiêng dè nhìn chằm chằm phía dưới cô…
“Ừm….” Đột nhiên không phòng bị bị chen vào.
Người đàn ông đỉnh vừa sâu vừa mạnh, mỗi lần đều chạm vào nơi sâu nhất. Bên trong tầng tầng lớp lớp bao bọc, xoa bóp, níu kéo… nhưng cái tên oắt kia chẳng chút lưu luyến đi ra đi vào.
Hách Thúy Thúy muốn kêu anh nhẹ một chút, nhưng vì đón nhận ba cái va chạm liên tục không đủ sức mà nói, mỗi nơi trong cơ thể như phóng đại cảm giác gấp mấy trăm lần.
Em muốn đi vệ sinh – Cô nói.
Nhưng bên tai truyền đến âm thanh như xa như gần, bảo cô tè ra quần…
Đợi cô tỉnh lại, đã nằm trên giường phòng ngủ, cô ôm cánh tay Hách Đồng Quang nói, “Em nhớ ra rồi…”
“Cái gì?”
“Lần đầu tiên chúng ta say rượu mất tính, không phải lần đầu tiên. Trước đó còn uống một lần, chỉ là em uống ít…” Hách Thúy Thúy hỏi anh, “Lần đó em cũng muốn đi tiểu?”
Hách Đồng Quang hôn lỗ tai cô, “Không đâu, đó là em lên đỉnh….”
“Trách nào em cảm thấy uống say rất thoải mái…” Hách Thúy Thúy phản ứng lại, “Anh cứ như vậy lừa em uống rượu với anh? Anh là biến thái à…”
“Không thế thì làm sao trói được em? Em vừa thấy anh là chạy.”
“Ai bảo anh cứ ép em học làm gì, khiến em ám ảnh…”
“Được được được, sau này không ép em học nữa.”
Hách Thúy Thúy ngẫm lại cũng phải, khoan dung độ lượng tha thứ cho anh.