Chương 17: Lấy lòng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông xã ăn cơm tối chưa ạ? Ăn cái gì? Có muốn ăn chút đồ khuya không?”
Hách Đồng Quang vừa mới vào cửa đã được cô vợ nhiệt tình hỏi thăm, anh cảnh giác lùi lại phía sau một bước: “Lại gây ra chuyện gì rồi?”
Hách Thúy Thúy xị môi oán trách: “Trong mắt anh người ta chỉ biết gây chuyện thôi à?”
Hách Đồng Quang lập tức thay đổi cách hỏi: “Em lại làm ra chuyện tốt gì rồi?”
Hách Thúy Thúy bực tức đập anh: “Quan tâm anh không được sao?”
“Thụ sủng nhược kinh.” Hách Đồng Quang đặt chìa khóa di động ở huyền quan (*Khu vực ngay gần cửa nhà, bước qua là đến phòng khách ý), thay giày, “Em chuẩn bị đồ ăn khuya gì?”
“Hoành thánh ạ! Có bỏ thêm rong biển, trứng rán, với cả tôm khô! Vừa đúng lúc!”
“Em gói à?” Hách Đồng Quang theo cô đi vào bên trong, đúng là có mùi hương từ phòng bếp bay ra.
“Sao có thể là em chứ! Hoành thánh sống mua trong cửa hàng, rất tươi ngon.” Cô bê bát đi ra, cười giảo hoạt, “Có phải em rất thiên tài không?”
Hách Đồng Quang cười nếm thử một miếng, nói không tồi, sao đó đút cho Hách Thúy Thúy một miếng.
“Không ngờ em đúng là có thiên phú nấu ăn.” Hách Thúy Thúy đắc ý khoe mẽ.
Hách Đồng Quang nói ừ, trêu cô, “Xem ra anh không cần thuê giúp việc rồi.”
“Không được!”
Hách Thúy Thúy nói xong không những không có tức giận, ánh mắt vẫn đầy trìu mến nhìn anh ăn hoành thánh như cũ, ngược lại còn làm Hách Đồng Quang hơi thấy khó hiểu: “Hôm nay em có chuyện gì vui à?”
Nụ cười của Hách Thúy Thúy sắp không nhịn được nữa, sáp lại gần, “Anh, em không biết thì ra anh sớm đã thích thầm em rồi?”
Không thể không nói, lòng hư vinh của Hách Thúy Thúy đã được lấp đầy. Hách Đồng Quang đã thích thầm cô lâu như vậy!
Hách Đồng Quang á! Lại thầm! Thích! Cô!
Nhất định là do cô quá hấp dẫn, quá mê người! Mới có thể làm Hách Đồng Quang điên đảo vậy (*Câu cuối bịa nhé các cô vì bản gốc bị mất mấy chữ đó rồi)
Hách Đồng Quang ăn xong cầm bát đẩy một cái, “Chuyện em không biết còn nhiều.”
Hai mắt Hách Thúy Thúy phát sáng, “Còn gì? Còn gì nữa?” Bí mật nhỏ của Hách Đồng Quang đúng là nhiều nha.
Hách Đồng Quang từ trên cao nhìn xuống xoa đầu cô, “Đừng dò hỏi nữa, sợ não em chết máy.”
Hách Thúy Thúy không từ bỏ ý định, rất muốn biết từ khi nào thì Hách Đồng Quang thích cô, dính lấy anh không chịu buông tay, sau đó đầu bị Hách Đồng Quang đè lại, “Một lúc nữa anh có cuộc họp online, một tiếng. Không được đi vào.”
Bởi vì trước kia Hách Thúy Thúy tự ý tiến vào thư phòng, suýt chút làm Hách Đồng Quang quê chết, đến mức Hách Đồng Quang tạo thành bóng ma tâm lý. Mỗi lần đều hẹn thời gian với cô, sau đó khóa trái cửa thư phòng.
Hách Thúy Thúy cũng biết lần đó làm Hách Đồng Quang mất hết mặt mũi, ngón trỏ giao nhau che miệng, “Đảm bảo sẽ không nói chuyện!”
Hách Đồng Quang đi vào họp, Hách Thúy Thúy cũng không nhàn rỗi. Rèn thép phải rèn còn nóng, hôm nay không hỏi rõ ràng, sau này sẽ không có cơ hội!
Cũng có thể hai hôm nữa cô sẽ quên béng luôn…
Vì thế nên hôm nay nhất định phải hỏi.
Hách Thúy Thúy bắt đầu bổ trái cây, miếng nào không đẹp thì cô ăn luôn, một tiếng sau, cô cũng bổ được hòm hòm.
Vứt tất cả vỏ trái cây vào trong bồn rửa, mở máy xử lý rác thải nhà bếp ra, “ùng ục” một lúc là tiêu hết.
Like bản thân một cái!
Hách Thúy Thúy hài lòng bưng đĩa hoa quả đi khao chồng.
Cửa phòng mở khóa rồi, Hách Thúy Thúy đẩy nhẹ một cái đi vào
Cuộc họp kết thúc, cà vạt của anh đã nới lỏng, hai cúc áo phía trên cùng cũng được cởi bỏ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, kính chống ánh sáng xanh phản chiếu cổ phiếu xanh xanh đỏ đỏ, anh giơ tay lấy kính xuống, “Vẫn chưa ngủ à?”
Hách Thúy Thúy ngọt ngào, “Làm cho anh ít hoa quả.”
Anh dụi mắt, kéo Hách Thúy Thúy qua ôm, ăn hai miếng lại đút cho cô một tiếng, Hách Thúy Thúy không muốn, nói cô ăn nhiều rồi, bụng toàn là nước.
Hách Đồng Quang không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng thích ăn hoa quả, đặc biệt là những loại quả nhiều nước, như táo lê cam bưởi nho vân vân, anh đều thích.
“Đây là mẹ gửi từ Tây An về, bố mẹ đi vào vườn tự hái đó. Ăn ngon chứ?”
Hách Đồng Quang nói rất ngọt, nước cũng nhiều.
Lúc anh nói chuyện, môi bị dính nước quả bóng bóng, giống như được thoa lên lớp mật màu hồng nhạt. Nhất định là hôn rất sướng!
Ghế ở bàn làm việc của anh đủ lớn, Hách Thúy Thúy và anh cùng ngồi cũng không bị chật, lôi cà vạt của anh nghịch nghịch.
Hách Đồng Quang kéo cà vạt lại, “Làm gì?”
“Ông xã đẹp trai quá!” Mắt Hách Thúy Thúy lấp lánh như sao, “Cởi cà vạt còn đẹp trai hơn là thắt cà vạt!”
Khiến cô không nhịn được giơ móng vuốt ra sờ!
Hách Đồng Quang thẳng lưng tách tay cô ra, sau đó cúi xuống nhìn cô, hàm ý trong mắt không rõ.
“Em thích mặc áo sơ mi đeo cà vạt?”
Hách Thúy Thúy không chút do dự gật đầu, “Hệ cấm dục làm em yêu chết! Anh, chơi cái này được không?”
Hách Đồng Quang nheo mắt cẩn thận nhớ lại, năm nhất ấy Hách Thúy Thúy và Trương Dụ làm sao mà bắt đầu? Hình như chính là một cuộc thi biện luận? Trong lúc bạn bè cùng trang lứa còn mặc áo phông quần ngố, thì cậu ta đẫ mặc âu phục thắt cà vạt rồi.
Nhân mô dạng cẩu. (*Giống người nhưng hành xử như cún vậy đó)
“Ông xã ăn cơm tối chưa ạ? Ăn cái gì? Có muốn ăn chút đồ khuya không?”
Hách Đồng Quang vừa mới vào cửa đã được cô vợ nhiệt tình hỏi thăm, anh cảnh giác lùi lại phía sau một bước: “Lại gây ra chuyện gì rồi?”
Hách Thúy Thúy xị môi oán trách: “Trong mắt anh người ta chỉ biết gây chuyện thôi à?”
Hách Đồng Quang lập tức thay đổi cách hỏi: “Em lại làm ra chuyện tốt gì rồi?”
Hách Thúy Thúy bực tức đập anh: “Quan tâm anh không được sao?”
“Thụ sủng nhược kinh.” Hách Đồng Quang đặt chìa khóa di động ở huyền quan (*Khu vực ngay gần cửa nhà, bước qua là đến phòng khách ý), thay giày, “Em chuẩn bị đồ ăn khuya gì?”
“Hoành thánh ạ! Có bỏ thêm rong biển, trứng rán, với cả tôm khô! Vừa đúng lúc!”
“Em gói à?” Hách Đồng Quang theo cô đi vào bên trong, đúng là có mùi hương từ phòng bếp bay ra.
“Sao có thể là em chứ! Hoành thánh sống mua trong cửa hàng, rất tươi ngon.” Cô bê bát đi ra, cười giảo hoạt, “Có phải em rất thiên tài không?”
Hách Đồng Quang cười nếm thử một miếng, nói không tồi, sao đó đút cho Hách Thúy Thúy một miếng.
“Không ngờ em đúng là có thiên phú nấu ăn.” Hách Thúy Thúy đắc ý khoe mẽ.
Hách Đồng Quang nói ừ, trêu cô, “Xem ra anh không cần thuê giúp việc rồi.”
“Không được!”
Hách Thúy Thúy nói xong không những không có tức giận, ánh mắt vẫn đầy trìu mến nhìn anh ăn hoành thánh như cũ, ngược lại còn làm Hách Đồng Quang hơi thấy khó hiểu: “Hôm nay em có chuyện gì vui à?”
Nụ cười của Hách Thúy Thúy sắp không nhịn được nữa, sáp lại gần, “Anh, em không biết thì ra anh sớm đã thích thầm em rồi?”
Không thể không nói, lòng hư vinh của Hách Thúy Thúy đã được lấp đầy. Hách Đồng Quang đã thích thầm cô lâu như vậy!
Hách Đồng Quang á! Lại thầm! Thích! Cô!
Nhất định là do cô quá hấp dẫn, quá mê người! Mới có thể làm Hách Đồng Quang điên đảo vậy (*Câu cuối bịa nhé các cô vì bản gốc bị mất mấy chữ đó rồi)
Hách Đồng Quang ăn xong cầm bát đẩy một cái, “Chuyện em không biết còn nhiều.”
Hai mắt Hách Thúy Thúy phát sáng, “Còn gì? Còn gì nữa?” Bí mật nhỏ của Hách Đồng Quang đúng là nhiều nha.
Hách Đồng Quang từ trên cao nhìn xuống xoa đầu cô, “Đừng dò hỏi nữa, sợ não em chết máy.”
Hách Thúy Thúy không từ bỏ ý định, rất muốn biết từ khi nào thì Hách Đồng Quang thích cô, dính lấy anh không chịu buông tay, sau đó đầu bị Hách Đồng Quang đè lại, “Một lúc nữa anh có cuộc họp online, một tiếng. Không được đi vào.”
Bởi vì trước kia Hách Thúy Thúy tự ý tiến vào thư phòng, suýt chút làm Hách Đồng Quang quê chết, đến mức Hách Đồng Quang tạo thành bóng ma tâm lý. Mỗi lần đều hẹn thời gian với cô, sau đó khóa trái cửa thư phòng.
Hách Thúy Thúy cũng biết lần đó làm Hách Đồng Quang mất hết mặt mũi, ngón trỏ giao nhau che miệng, “Đảm bảo sẽ không nói chuyện!”
Hách Đồng Quang đi vào họp, Hách Thúy Thúy cũng không nhàn rỗi. Rèn thép phải rèn còn nóng, hôm nay không hỏi rõ ràng, sau này sẽ không có cơ hội!
Cũng có thể hai hôm nữa cô sẽ quên béng luôn…
Vì thế nên hôm nay nhất định phải hỏi.
Hách Thúy Thúy bắt đầu bổ trái cây, miếng nào không đẹp thì cô ăn luôn, một tiếng sau, cô cũng bổ được hòm hòm.
Vứt tất cả vỏ trái cây vào trong bồn rửa, mở máy xử lý rác thải nhà bếp ra, “ùng ục” một lúc là tiêu hết.
Like bản thân một cái!
Hách Thúy Thúy hài lòng bưng đĩa hoa quả đi khao chồng.
Cửa phòng mở khóa rồi, Hách Thúy Thúy đẩy nhẹ một cái đi vào
Cuộc họp kết thúc, cà vạt của anh đã nới lỏng, hai cúc áo phía trên cùng cũng được cởi bỏ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, kính chống ánh sáng xanh phản chiếu cổ phiếu xanh xanh đỏ đỏ, anh giơ tay lấy kính xuống, “Vẫn chưa ngủ à?”
Hách Thúy Thúy ngọt ngào, “Làm cho anh ít hoa quả.”
Anh dụi mắt, kéo Hách Thúy Thúy qua ôm, ăn hai miếng lại đút cho cô một tiếng, Hách Thúy Thúy không muốn, nói cô ăn nhiều rồi, bụng toàn là nước.
Hách Đồng Quang không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng thích ăn hoa quả, đặc biệt là những loại quả nhiều nước, như táo lê cam bưởi nho vân vân, anh đều thích.
“Đây là mẹ gửi từ Tây An về, bố mẹ đi vào vườn tự hái đó. Ăn ngon chứ?”
Hách Đồng Quang nói rất ngọt, nước cũng nhiều.
Lúc anh nói chuyện, môi bị dính nước quả bóng bóng, giống như được thoa lên lớp mật màu hồng nhạt. Nhất định là hôn rất sướng!
Ghế ở bàn làm việc của anh đủ lớn, Hách Thúy Thúy và anh cùng ngồi cũng không bị chật, lôi cà vạt của anh nghịch nghịch.
Hách Đồng Quang kéo cà vạt lại, “Làm gì?”
“Ông xã đẹp trai quá!” Mắt Hách Thúy Thúy lấp lánh như sao, “Cởi cà vạt còn đẹp trai hơn là thắt cà vạt!”
Khiến cô không nhịn được giơ móng vuốt ra sờ!
Hách Đồng Quang thẳng lưng tách tay cô ra, sau đó cúi xuống nhìn cô, hàm ý trong mắt không rõ.
“Em thích mặc áo sơ mi đeo cà vạt?”
Hách Thúy Thúy không chút do dự gật đầu, “Hệ cấm dục làm em yêu chết! Anh, chơi cái này được không?”
Hách Đồng Quang nheo mắt cẩn thận nhớ lại, năm nhất ấy Hách Thúy Thúy và Trương Dụ làm sao mà bắt đầu? Hình như chính là một cuộc thi biện luận? Trong lúc bạn bè cùng trang lứa còn mặc áo phông quần ngố, thì cậu ta đẫ mặc âu phục thắt cà vạt rồi.
Nhân mô dạng cẩu. (*Giống người nhưng hành xử như cún vậy đó)