Chương 9
Có lượt thích và bình luận này làm cầu dẫn, người đẹp tự tin mở khung chat.
Diane: [Anh không bận sao? Sao lại có thời gian bình luận trên vòng bạn bè của em vậy.]
Ngay sau đó, bên kia trả lời: [Vừa họp xong.]
Diane: [Ồ, ra là vậy.]
Diane: [Nhân viên công tác đều nói tạo hình này rất hợp với em, anh thấy sao?”
Wiliam: [Em thế nào cũng đều đẹp cả.]
Ai cũng rất vui khi được khen ngợi, đặc biệt là được người mình thích khen.
Lúc tẩy trang, khóe miệng Tạ Thanh Di không nhịn được cong lên.
Trong lúc nhàn rỗi, cô chia sẻ link mấy nhà hàng ngon mà Tần Cửu chia sẻ cho cô cho Tưởng Kiêu, để anh chọn một cái.
Cuối cùng họ chốt một nhà hàng Pháp, hẹn 7 giờ tối mai gặp.
Tạ Thanh Di tính toán ngày mai ăn cơm xong chắc khoảng 9 giờ, sau đó vẫn có thời gian đi xem phim, vì vậy cô hỏi anh: [Ngày mai có bộ phim hài chiếu rạp mới, do một người bạn trong vòng của em đóng, ăn tối xong chúng ta cùng đi xem nha?]
Đầu bên kia ở trạng thái “Đang nhập” một lúc lâu.
Tạ Thanh Di mím môi, trả lời một chữ “Được” cần nhiều thời gian như thế ư?
Chẳng lẽ anh đang tìm lý do từ chối cô?
Không, cô không cho phép người khác từ chối mình.
Ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng ấn vào màn hình, cô gửi: [Không có thời gian cũng không sao, dù sao A Cửu và Âu Dương Hạo đều ở Thượng Hải, em có thể rủ họ đi xem chung sau.]
…
Một chiếc xe Bentley màu đen đang phi nước đại trên đại lộ của trung tâm tài chính Thượng Hải.
Tưởng Kiêu cụp mắt, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn vừa gửi tới, đầu ngón tay thon dài hơi lạnh xoa xoa viền điện thoại.
Âu Dương Hạo, con trai duy nhất của tập đoàn dược phẩm GINO.
Trong ấn tượng của anh, đó là thằng nhóc mập mạp chuyên bị Nguyệt Lượng trêu đến khóc nhè nhưng vẫn cố chấp đi theo cô gọi chị ơi chị ơi, không ngờ nay thằng nhóc đó đã trở thành một thanh niên cao ráo rồi.
Tình cảm của những người trẻ tuổi rất thuần khiết, cách họ nhìn một người và sự căng thẳng đối với một người là một bí mật không thể che giấu được.
Nguyệt Lượng tốt đẹp như thế, khó tránh khỏi việc được người ta yêu thích.
Người đàn ông hơi nhíu mày, sau đó trầm giọng nói: “Thư ký Triệu, chuyến bay ngày mai của chúng ta là 10 giờ tối sao?”
Trong xe rất yên tĩnh, thư ký Triệu còn đang mơ màng sắp ngủ, vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp của ông chủ thì lập tức tỉnh táo lại, đỡ mắt kính, quay mặt về phía sau: “Vâng, anh Tưởng, chuyến bay về Bắc Kinh của chúng ta là vào lúc 10:32 tối mai ạ.”
Ngón tay thon dài gõ lên tay vịn ghế, Tưởng Kiêu trầm ngâm nói: “Tra vé máy bay về Bắc Kinh sau 12 giờ tối mai.”
Thư ký Triệu kinh ngạc nhìn ông chủ của mình, không nhịn được nhắc nhở: “Tổng giám đốc Tưởng, nếu đi chuyến bay sau 12 giờ đêm, lúc ngài về đến nhà ở bắc Kinh nghỉ ngơi cũng phải 3, 4 giờ sáng rồi. Ngày mốt ngài còn có một buổi họp ban giám đốc vào lúc 9 giờ sáng, chủ tịch cũng tham dự…”
Sau khi trở về từ Matxcova, ông chủ chưa từng được nghỉ ngơi, nếu như dời lịch bay chậm lại, chẳng phải sẽ chỉ được ngủ có 3, 4 tiếng thôi sao?
Chủ tịch luôn nghiêm khắc với ông chủ, nếu ông chủ nhà anh ta quá mệt mà xảy ra sơ sót gì trong cuộc họp…
Thư ký Triệu không dám nghĩ nữa, cẩn thận nhìn ông chủ nhà mình: “Anh Tưởng, tối mai anh có việc gì quan trọng sao?”
Tưởng Kiêu không nhanh không chậm ừ một tiếng, nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh: “Đổi chuyến bay thành sau 1 giờ sáng.”
Giọng điệu này như thể đã quyết định rồi.
Thư ký Triệu nhìn vẻ mặt ông chủ, không dám nói thêm lời nào, vội vàng cúi đầu sửa thời gian bay.”
Hai phút sau: “Anh Tưởng, đã dời thời gian bay sang 1:36 sáng ạ.”
“Được.”
Tưởng Kiêu cụp mắt, cầm điện thoại, trả lời tin nhắn của avatar hình mặt trăng màu lam nhạt: [Có rảnh, có thể cùng nhau xem phim.]
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời: [Thật sao? Vậy để em đặt vé. Mèo chạy như bay.jpg]
Nhìn sticker đáng yêu kia, khóe môi Tưởng Kiêu hơi cong lên, sau đó anh bấm gửi sticker duy nhất trong bộ sticker của mình: [Xoa đầu mèo.jpg]
Ở hàng ghế đầu, thư ký Triệu trộm nhìn ông chủ nhà mình qua kính chiếu hậu.
Dù ánh sáng trong xe lờ mờ nhưng vẫn thấy khuôn mặt ông chủ đã thả lỏng hơn.
Đi theo bên cạnh ông chủ đã ba năm, anh rất ít khi nhìn thấy ông chủ thả lỏng như vậy, trừ khi là ở bên cạnh cô Tạ.
Cho nên, anh Tưởng và cô Tạ đang nói chuyện phiếm sao?
Phải nói, hai người thật sự rất xứng đôi vừa lứa, tiếc là ông chủ luôn coi cô tạ như là em gái, nếu không hai người họ có thể trở thành một đôi, đứng cạnh nhau thôi cũng đã là cảnh đẹp ý vui, tạo phúc cho đôi mắt của thiên hạ rồi.
***
Sau khi trở về từ phim trường Viễn Sơn, Tạ Thanh Di gội đầu, tắm rửa và đắp mặt nạ để đảm bảo cô sẽ trong bộ dáng tốt nhất trong buổi hẹn hò ngày mai. Phải đảm bảo từ chân tơ kẽ tóc đến đầu móng chân, từng tấc da tấc thịt của cô phải tỏa ra hương thơm.
Sau khi ngủ đến 12 giờ trưa ngày hôm sau, cô tùy tiện ăn gì đó rồi đi vào phòng để quần áo khổng lồ của mình để chọn quần áo.
Chọn đi chọn lại chọn lại, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc váy cổ vuông tay phồng màu xanh nhạt, mùa hè là phải mặc những bộ trẻ trung tươi sáng. Mái tóc đen hơi xoăn buông xõa, kẹp tóc, hoa tai, vòng cổ đều được làm bằng đá quý màu vàng trong suốt, trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản, trong sáng, trông giống như một tiểu tiên nữ sống trong núi sâu không nhiễm bụi trần.
“Tạ Thanh Di ơi Tạ Thanh Di, nếu tôi mà là con trai chắc chắn cũng sẽ yêu cô chết mất.”
Khi cô đang tự ngắm mình trong gương, chiếc điện thoại trên chiếc bàn trang điểm kiểu Âu màu trắng rung lên.
ID người gọi: Tưởng Kiêu.
Đôi mắt đen láy của cô hơi sáng lên, cô hắng giọng một cái rồi nghe máy: “Alo?”
Một giọng nói trầm thấp trong trẻo của người đàn ông vang lên từ điện thoại: “Là anh.”
Tạ Thanh Di: “Em biết.”
Tưởng Kiêu: “Chuẩn bị xong chưa, khoảng 10 phút nữa anh sẽ đến chân nhà em.”
Tạ Thanh Di: “Em chuẩn bị gần xong rồi.”
Tưởng Kiêu nói được, sau đó cúp điện thoại.
Tạ Thanh Di không lề mề nữa, cô chọn một chiếc túi vuông nhỏ màu trắng sữa dễ thương từ cái giá âm tường đựng vô số chiếc túi xa xỉ của mình, thấy sắp tới giờ, cô đi đôi xăng đan cao gót màu trắng nhạt rồi đi ra khỏi nhà.
“Anh ơi, anh đến đúng giờ thật.”
Lần này Tạ Thanh Di trực tiếp kéo cửa xe, ngồi vào hàng ghế sau rộng rãi và thoải mái.
Có lẽ trước khi Tưởng Kiêu đến đây, anh ấy vẫn đang bận rộn với vông việc, anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một bộ vest đen, trên mặt còn đeo một chiếc kính gọng vàng, trông anh giống như một nhà kinh doanh ưu tú.
Đặt máy tính bảng sang một bên, anh quay sang nhìn cô.
Sau một hồi lâu nhìn những con số và đường cong biểu đồ dày đặc, bây giờ chợt nhìn thấy một vệt sáng xanh tươu mát, trong mùa hè khô nóng ở Thượng Hải này, đôi mắt như được ngâm mình trong tiếng suối róc rách.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Tạ Thanh Di không khỏi ngồi thẳng người dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Anh thấy cái váy này thế nào? Là mẫu mùa hè mới nhất năm nay đấy.”
Tưởng Kiêu trả lời đúng sự thật: “Đẹp.”
“Chỉ có mỗi chữ này? Sao nghe giống như anh đang khen cho có lệ vậy.”
Cô đã phải trang điểm tỉ mỉ suốt mấy tiếng đồng hồ đó.
Lướt qua đôi môi màu hồng của cô, Tưởng Kiêu nói: “Màu này rất hợp với da của em, giống như một cây linh lan vậy.”
Cánh hoa màu xanh, thân hoa trắng nõn, giống như cơ thể trắng nõn của cô được bao phủ bởi môt lớp vải xanh mềm mại.
Tạ Thanh Di rất hài lòng với lời khen này, hơi nhướng mi, chút mất mát vừa rồi chuyển thành nụ cười hài lòng: “Đây mới là cách khen ngợi tiên nữ chính xác.”
Tưởng Kiêu cong môi cười: “Anh đã học được rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Tuy chỉ là một nụ cười rất nhẹ nhưng Tạ Thanh Di vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trước mặt một hồi lâu.
Dòng máu lai đã phát huy giá trị nhan sắc của anh anh đến mức tận cùng, mặt mày tuấn tú, mũi cao, đeo một chiếc kính gọng vàng mỏng, khi không cười thì lạnh lùng cấm dục như núi tuyết nhưng khi cười thì lại toát lên khí chất văn nhã bại hoại, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn trộm.
“Chẹp, nếu anh dùng giá trị nhan sắc này tiến vào giới giải trí, chắc chắn sẽ làm điên đảo tâm hồn vô số thiếu nữ, hạ gục vô số ngôi sao nam trong chớp mắt.”
Tạ Thanh Di cảm thán: “Bảo sao Tần Cửu lại nói với em, nếu có thể ký hợp đồng nghệ sĩ được với anh, cậu ấy nguyện ăn chay trong ba năm. Nếu em mà mở công ty giải trí, chắc chắn em cũng sẽ muốn ký hợp đồng với anh.”
Tưởng Kiêu không chút để ý nhìn cô: “Đây là cách tiên nữ khen người sao?”
Tạ Thanh Di sửng sốt, sau đó không chút khách khí gật đầu, cười nói: “Con người em không có ưu điểm gì khác ngoài việc thích khen trai đẹp, đặc biệt là những anh chàng vô cùng đẹp trai.”
Tưởng Kiêu không nói gì nhưng trong đôi mắt xanh lục kia hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Cô vẫn giống khi còn bé, thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn, cái miệng ngọt như kẹo, nói dối không chớp mắt, có thể dễ dàng dỗ dành người khác.
Giống như một con hồ ly nhỏ xảo quyệt đầy ý xấu.
-
Khoảng 40 phút sau, xe dừng trước một nhà hàng kiểu Pháp.
Nhà hàng này do đầu bếp Michelin Carlos Jutta thành lập, tuy mới khai trương vào cuối năm ngoái nhưng đã trở thành một trong những nhà hàng cao cấp và nổi tiếng nhất Thượng Hải với nguyên liệu hảo hạng và tay nghề nấu nướng đỉnh cao. Vị trí của nhà hàng cũng rất tốt, đứng ở trong nhà hàng nhìn ra ngoài là sân thượng được làm từ pha lê kéo dài ra hướng bên ngoài của nhà hàng, bạn có thể quan sát khung cảnh nhộn nhịp, sôi động hai bên bờ sông Phổ Giang.
Cả hai người đến phòng riêng đã đặt trước, ngồi xuống và gọi món.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tạ Thanh Di lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, gửi cho Tần Cửu: [Phong cảnh không lên, lúc nữa đồ ăn lên tớ sẽ chia sẻ hương vị món ăn cho cậu.]
A Cửu: [Cậu là ma quỷ hả? Tớ vừa mới xuống máy bay, bây giờ đang đói chết đây.]
A Củu: [Đơn phương chặn cậu hai tiếng, tạm biệt/]
Tạ Thanh Di bật cười, gửi một sticker có nụ cười đê tiện, sau đó cất điện thoại đi.
Tưởng Kiêu ngồi đối diện lấy trong cặp sách ra một cái hộp, chậm rãi đặt ở giữa bàn ăn trải khăn rải bàn ren trắng.
Tạ Thanh Di hơi giật mình: “Đây là?”
Tưởng Kiêu: “Quà anh mua ở Matxcova, mở ra xem đi.”
“Có quà?”
Giọng nói của cô gái tràn đầy niềm vui, vội vàng nhận lấy hộp quà. Khi mở ra, cô nhìn thấy một viên đá alexandrite rực rỡ nằm lặng lẽ trên tấm đệm nhung đen.
Tạ Thanh Di thừa hưởng tình yêu đối với đá quý của mẹ mình nhưng mẹ cô thì thích kim cương, còn cô thì thích sưu tập alexandrite.
Alexandrite, hay còn gọi là đá quý đổi màu, bởi vì nó có màu xanh lục cỏ sống động dưới ánh sáng ban ngày hoặc màu đỏ huỳnh quang, màu đỏ mâm xôi dưới ánh sáng đèn, trên thế giới hay có câu nói “Ngọc lục bảo vào ban ngày, Hồng ngọc vào ban đêm” để mô tả màu sắc tuyệt đẹp của loại đá Alexandrite này
Loại đá quý này lần đầu tiên được phát hiện là tại mỏ Ural ở Nga, những người thợ mỏ đã dâng tặng nó cho Thái Tử Alexandrite II, Thái tử rất thích viên đá này và đã đặt tên nó theo tên mình.
Giá của một carat alexandrite cao hơn nhiều so với các loại đá quý khác, vì độ hiếm có khiến nó trở thành một báu vật có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Trong những năm qua, Tạ Thanh Di đã cố ý sưu tầm và mua sắm, cho đến nay mới chỉ sưu tầm được mười tám món trang sức có gắn đá alexandrite, viên alexandrite lớn nhất là 36 carat đã được cô khảm vào vương miệng trong bữa tiệc sinh nhật đón tuổi thứ 18 của cô.
Ánh mắt cô rơi vào viên alexandrite rực rỡ trong hộp, lúc này, dưới ánh đèn trong phòng, viên đá quý hình bầu dục này tỏa ra ánh đỏ mê người.
Tạ Thanh Di cầm nó lên ước chừng trọng lượng, đôi mắt đen lấy đầy vẻ kinh ngạc: “Viên đá này ít nhất cũng phải 20 carat đổ lên, kích thước này rất hiếm, anh kiếm được nó từ đâu vậy?”
“Mua lại được từ một nhà buôn đồ cổ.”
Tưởng Kiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói, không định nói nhiều về chuyện mua bán này, chỉ cụp mắt nhìn cô: “Thích không?”
Tạ Thanh Di nâng viên đá quý có giá lên tới 37000 đô la một carat kia, thích đến nỗi không nỡ đặt xuống: “Em rất thích, cực kỳ thích! Em tuyên bố, đây là món quà tuyệt vời nhất mà em nhận được trong năm nay…”
Dừng một chút, cô ranh mãnh nháy mắt với anh: “Trừ phi từ giờ đến cuối năm em có thể nhận được viên alexandrite to hơn và tốt hơn thế này.”
Nhưng cô biết, loại đá quý này xưa nay rất hiếm.
“Nhưng hôm nay không phải ngày lễ hay dịp gì, anh đột nhiên tặng em một món quà đắt như vậy, nếu để bố mẹ em biết, chắc chắn sẽ nói em vô lễ.”
Tạ Thanh Di suy nghĩ một lúc, bỏ viên đá quý lại vào hộp, đẩy về phía anh: “Hay là anh cứ giữ nó cho em, đợi đến tháng 11 sinh nhật em, anh lại tặng nó cho em như một món quà sinh nhật.”
“Tặng cho em thì em cứ nhận, đợi đến sinh nhật em sẽ có môt món quà khác.”
Tưởng Kiêu nói tiếp: “Là anh trai, tặng quà lưu niệm cho em gái mình là chuyện bình thường, đừng khách khí.”
Tạ Thanh Di còn muốn nói gì thêm nhưng đôi mắt xanh lục của Tưởng Kiêu khẽ nheo lại: “Nếu người tặng là Minh Duật, em cũng sẽ từ chối như thế này sao?”
Tạ Thanh Di: “…”
Có nằm mơ cũng không có chuyện cô từ chối.
Cô chưa bao giờ nương tay khi hố anh trai mình cả, nếu cô có do dự nửa giây thì tính là cô thua.
Nhưng Tưởng Kiêu không phải Tạ Minh Duật.
Tạ Thanh Di liếc nhìn người đàn ông xuất chúng ngồi đối diện, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Vậy tức là anh hoàn toàn coi cô như là em gái ruột của mình.
Niềm vui khi nhận được đá quý phai nhạt đi, cô thích alexandrite nhưng không thích bị anh coi như em gái.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ bê những món ăn tinh xảo đặt lên bàn.
Tạ Thanh Di cũng cất món quà quý giá này đi.
Cô cầm dao nĩa bằng bạc chậm rãi cắt miếng bò bít tết thượng hạng A9+ của Mayura, nói cảm ơn Tưởng Kiêu, sau đó tò mò hỏi: “Nếu không phải hôm nay em hẹn anh đi ăn tối thì anh định khi nào mới tặng món quà này cho em?”
Tưởng Kiêu khẽ lắc ly rượu nho trong tay, nói: “Trước khi anh đến Thượng Hải, anh nghĩ kiểu gì khi đến đây cũng phải gặp mặt em một lần, nếu không gặp được thì anh sẽ nhờ người đưa cho em.”
Tạ Thanh Di bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh, đôi mắt xinh đẹp cong lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Cho nên lần này anh đến Thượng Hải, cũng là vì muốn gặp em?”
Dưới ánh đèn màu trắng, rượu nho trắng trở nên trong suốt một cách lạ thường, anh không lập tức trả lời, mà uống một hớp rượu rồi mới nói: “Đúng vậy.”
Khóe mắt Tạ Thanh Di càng cong hơn, cũng bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Không biết là do men rượu hay là do cô quá mức vui mừng, hai gò má trắng nõn hơi ửng hồng, kiều mị nói: “Em cũng muốn gặp anh.”
Thật ra trong lòng cô muốn nói, cô cũng rất nhớ anh.
Một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí thoải mái vui vẻ, sau khi ăn uống no nê, cả hai cùng đi xem phim.
Tạ Thanh Di đặc biệt chọn một rạp chiếu phim gia đình nhỏ nhưng để đề phòng, trước khi xuống xe, cô vẫn đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang.
Cô trang bị võ trang đầy đủ, nhìn thấy Tưởng Kiêu chuẩn bị mở cửa xe, vội vàng gọi anh: “Đợi đã.”
Tưởng Kiêu nhìn cô: “Sao thế?”
Tạ Thanh Di lấy trong túi ra một cái khẩu trang khác, đưa cho anh: “Anh cũng đeo vào đi.”
Tưởng Kiêu: “…?”
Tạ Thanh Di nghiêm túc giải thích: “Anh đẹp trai như vậy, nếu anh cứ bê nguyên cái mặt đẹp trai đó ra ngoài chắc chắn sẽ thu hút vô số ánh nhìn, em đứng bên cạnh anh sẽ càng có nguy cơ bị phát hiện.”
Nói có sách mách có chứng, không thể phản bác.
Chỉ là cái khẩu trang này được in hình chú thỏ hồng dễ thương, một người đàn ông 1m9 như anh đeo vào có hơi kỳ quái.
“Không có khẩu trang bình thường sao?” Tưởng Kiêu nhíu mày, không định nhận nó.
“Khẩu trang của tiên nữ sao có thể bình thường được?”
Tạ Thanh Di nhích người về phía anh, giơ tay lên: “Đeo vào đi, rất dễ thương, mãnh nam có tâm hồn thiếu nữ. Hay là để em giúp anh đeo nhá?”
Tưởng Kiêu: “…”
Khi ngón tay cô sắp chạm vào gương mặt anh, anh liền giật lấy khẩu trang, quay mặt sang một bên: “Để anh tự đeo.”
Ngón tay trắng nõn dừng lại giữa không trung, ánh mắt Tạ Thanh Di ảm đảm xuống nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười: “Được rồi.”
Tưởng Kiêu có làn da trắng, đeo chiếc khẩu trang này nhìn cũng không có gì là kỳ lạ cả.
Ngược lại, nó khiến Tạ Thanh Di nhớ lại khi còn nhỏ, vì để dỗ cô, anh chấp nhận để cho cô tết tóc cho mình.
Khí đó tóc anh tương đối dài, bị cô buộc một đống bím tóc ngộ nghĩnh, anh cũng không tức giận mà chỉ hỏi cô: “Tâm trạng đã tốt hơn chưa?”
Nước mắt cô cũng vơi đi một nửa, cô cười với anh: “Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”
Thu hồi suy nghĩ, Tạ Thanh Di nháy mắt với Tưởng Kiêu đang đeo khẩu trang thỏ hồng, giọng nói ngọt ngào đầy ý cười: “Thật đáng yêu.”
“…”
Khi Tưởng Kiêu hoàn hồn sau cái nháy mắt đó, cô đã mở cửa xe đi xuống.
Những ngón tay thon dài của anh mân mê chiếc khẩu trang, dừng một chút, hàng mi dài khẽ rũ xuống, che khuất đi gợn sóng dưới đáy mắt.
Diane: [Anh không bận sao? Sao lại có thời gian bình luận trên vòng bạn bè của em vậy.]
Ngay sau đó, bên kia trả lời: [Vừa họp xong.]
Diane: [Ồ, ra là vậy.]
Diane: [Nhân viên công tác đều nói tạo hình này rất hợp với em, anh thấy sao?”
Wiliam: [Em thế nào cũng đều đẹp cả.]
Ai cũng rất vui khi được khen ngợi, đặc biệt là được người mình thích khen.
Lúc tẩy trang, khóe miệng Tạ Thanh Di không nhịn được cong lên.
Trong lúc nhàn rỗi, cô chia sẻ link mấy nhà hàng ngon mà Tần Cửu chia sẻ cho cô cho Tưởng Kiêu, để anh chọn một cái.
Cuối cùng họ chốt một nhà hàng Pháp, hẹn 7 giờ tối mai gặp.
Tạ Thanh Di tính toán ngày mai ăn cơm xong chắc khoảng 9 giờ, sau đó vẫn có thời gian đi xem phim, vì vậy cô hỏi anh: [Ngày mai có bộ phim hài chiếu rạp mới, do một người bạn trong vòng của em đóng, ăn tối xong chúng ta cùng đi xem nha?]
Đầu bên kia ở trạng thái “Đang nhập” một lúc lâu.
Tạ Thanh Di mím môi, trả lời một chữ “Được” cần nhiều thời gian như thế ư?
Chẳng lẽ anh đang tìm lý do từ chối cô?
Không, cô không cho phép người khác từ chối mình.
Ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng ấn vào màn hình, cô gửi: [Không có thời gian cũng không sao, dù sao A Cửu và Âu Dương Hạo đều ở Thượng Hải, em có thể rủ họ đi xem chung sau.]
…
Một chiếc xe Bentley màu đen đang phi nước đại trên đại lộ của trung tâm tài chính Thượng Hải.
Tưởng Kiêu cụp mắt, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn vừa gửi tới, đầu ngón tay thon dài hơi lạnh xoa xoa viền điện thoại.
Âu Dương Hạo, con trai duy nhất của tập đoàn dược phẩm GINO.
Trong ấn tượng của anh, đó là thằng nhóc mập mạp chuyên bị Nguyệt Lượng trêu đến khóc nhè nhưng vẫn cố chấp đi theo cô gọi chị ơi chị ơi, không ngờ nay thằng nhóc đó đã trở thành một thanh niên cao ráo rồi.
Tình cảm của những người trẻ tuổi rất thuần khiết, cách họ nhìn một người và sự căng thẳng đối với một người là một bí mật không thể che giấu được.
Nguyệt Lượng tốt đẹp như thế, khó tránh khỏi việc được người ta yêu thích.
Người đàn ông hơi nhíu mày, sau đó trầm giọng nói: “Thư ký Triệu, chuyến bay ngày mai của chúng ta là 10 giờ tối sao?”
Trong xe rất yên tĩnh, thư ký Triệu còn đang mơ màng sắp ngủ, vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp của ông chủ thì lập tức tỉnh táo lại, đỡ mắt kính, quay mặt về phía sau: “Vâng, anh Tưởng, chuyến bay về Bắc Kinh của chúng ta là vào lúc 10:32 tối mai ạ.”
Ngón tay thon dài gõ lên tay vịn ghế, Tưởng Kiêu trầm ngâm nói: “Tra vé máy bay về Bắc Kinh sau 12 giờ tối mai.”
Thư ký Triệu kinh ngạc nhìn ông chủ của mình, không nhịn được nhắc nhở: “Tổng giám đốc Tưởng, nếu đi chuyến bay sau 12 giờ đêm, lúc ngài về đến nhà ở bắc Kinh nghỉ ngơi cũng phải 3, 4 giờ sáng rồi. Ngày mốt ngài còn có một buổi họp ban giám đốc vào lúc 9 giờ sáng, chủ tịch cũng tham dự…”
Sau khi trở về từ Matxcova, ông chủ chưa từng được nghỉ ngơi, nếu như dời lịch bay chậm lại, chẳng phải sẽ chỉ được ngủ có 3, 4 tiếng thôi sao?
Chủ tịch luôn nghiêm khắc với ông chủ, nếu ông chủ nhà anh ta quá mệt mà xảy ra sơ sót gì trong cuộc họp…
Thư ký Triệu không dám nghĩ nữa, cẩn thận nhìn ông chủ nhà mình: “Anh Tưởng, tối mai anh có việc gì quan trọng sao?”
Tưởng Kiêu không nhanh không chậm ừ một tiếng, nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh: “Đổi chuyến bay thành sau 1 giờ sáng.”
Giọng điệu này như thể đã quyết định rồi.
Thư ký Triệu nhìn vẻ mặt ông chủ, không dám nói thêm lời nào, vội vàng cúi đầu sửa thời gian bay.”
Hai phút sau: “Anh Tưởng, đã dời thời gian bay sang 1:36 sáng ạ.”
“Được.”
Tưởng Kiêu cụp mắt, cầm điện thoại, trả lời tin nhắn của avatar hình mặt trăng màu lam nhạt: [Có rảnh, có thể cùng nhau xem phim.]
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời: [Thật sao? Vậy để em đặt vé. Mèo chạy như bay.jpg]
Nhìn sticker đáng yêu kia, khóe môi Tưởng Kiêu hơi cong lên, sau đó anh bấm gửi sticker duy nhất trong bộ sticker của mình: [Xoa đầu mèo.jpg]
Ở hàng ghế đầu, thư ký Triệu trộm nhìn ông chủ nhà mình qua kính chiếu hậu.
Dù ánh sáng trong xe lờ mờ nhưng vẫn thấy khuôn mặt ông chủ đã thả lỏng hơn.
Đi theo bên cạnh ông chủ đã ba năm, anh rất ít khi nhìn thấy ông chủ thả lỏng như vậy, trừ khi là ở bên cạnh cô Tạ.
Cho nên, anh Tưởng và cô Tạ đang nói chuyện phiếm sao?
Phải nói, hai người thật sự rất xứng đôi vừa lứa, tiếc là ông chủ luôn coi cô tạ như là em gái, nếu không hai người họ có thể trở thành một đôi, đứng cạnh nhau thôi cũng đã là cảnh đẹp ý vui, tạo phúc cho đôi mắt của thiên hạ rồi.
***
Sau khi trở về từ phim trường Viễn Sơn, Tạ Thanh Di gội đầu, tắm rửa và đắp mặt nạ để đảm bảo cô sẽ trong bộ dáng tốt nhất trong buổi hẹn hò ngày mai. Phải đảm bảo từ chân tơ kẽ tóc đến đầu móng chân, từng tấc da tấc thịt của cô phải tỏa ra hương thơm.
Sau khi ngủ đến 12 giờ trưa ngày hôm sau, cô tùy tiện ăn gì đó rồi đi vào phòng để quần áo khổng lồ của mình để chọn quần áo.
Chọn đi chọn lại chọn lại, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc váy cổ vuông tay phồng màu xanh nhạt, mùa hè là phải mặc những bộ trẻ trung tươi sáng. Mái tóc đen hơi xoăn buông xõa, kẹp tóc, hoa tai, vòng cổ đều được làm bằng đá quý màu vàng trong suốt, trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản, trong sáng, trông giống như một tiểu tiên nữ sống trong núi sâu không nhiễm bụi trần.
“Tạ Thanh Di ơi Tạ Thanh Di, nếu tôi mà là con trai chắc chắn cũng sẽ yêu cô chết mất.”
Khi cô đang tự ngắm mình trong gương, chiếc điện thoại trên chiếc bàn trang điểm kiểu Âu màu trắng rung lên.
ID người gọi: Tưởng Kiêu.
Đôi mắt đen láy của cô hơi sáng lên, cô hắng giọng một cái rồi nghe máy: “Alo?”
Một giọng nói trầm thấp trong trẻo của người đàn ông vang lên từ điện thoại: “Là anh.”
Tạ Thanh Di: “Em biết.”
Tưởng Kiêu: “Chuẩn bị xong chưa, khoảng 10 phút nữa anh sẽ đến chân nhà em.”
Tạ Thanh Di: “Em chuẩn bị gần xong rồi.”
Tưởng Kiêu nói được, sau đó cúp điện thoại.
Tạ Thanh Di không lề mề nữa, cô chọn một chiếc túi vuông nhỏ màu trắng sữa dễ thương từ cái giá âm tường đựng vô số chiếc túi xa xỉ của mình, thấy sắp tới giờ, cô đi đôi xăng đan cao gót màu trắng nhạt rồi đi ra khỏi nhà.
“Anh ơi, anh đến đúng giờ thật.”
Lần này Tạ Thanh Di trực tiếp kéo cửa xe, ngồi vào hàng ghế sau rộng rãi và thoải mái.
Có lẽ trước khi Tưởng Kiêu đến đây, anh ấy vẫn đang bận rộn với vông việc, anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một bộ vest đen, trên mặt còn đeo một chiếc kính gọng vàng, trông anh giống như một nhà kinh doanh ưu tú.
Đặt máy tính bảng sang một bên, anh quay sang nhìn cô.
Sau một hồi lâu nhìn những con số và đường cong biểu đồ dày đặc, bây giờ chợt nhìn thấy một vệt sáng xanh tươu mát, trong mùa hè khô nóng ở Thượng Hải này, đôi mắt như được ngâm mình trong tiếng suối róc rách.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Tạ Thanh Di không khỏi ngồi thẳng người dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Anh thấy cái váy này thế nào? Là mẫu mùa hè mới nhất năm nay đấy.”
Tưởng Kiêu trả lời đúng sự thật: “Đẹp.”
“Chỉ có mỗi chữ này? Sao nghe giống như anh đang khen cho có lệ vậy.”
Cô đã phải trang điểm tỉ mỉ suốt mấy tiếng đồng hồ đó.
Lướt qua đôi môi màu hồng của cô, Tưởng Kiêu nói: “Màu này rất hợp với da của em, giống như một cây linh lan vậy.”
Cánh hoa màu xanh, thân hoa trắng nõn, giống như cơ thể trắng nõn của cô được bao phủ bởi môt lớp vải xanh mềm mại.
Tạ Thanh Di rất hài lòng với lời khen này, hơi nhướng mi, chút mất mát vừa rồi chuyển thành nụ cười hài lòng: “Đây mới là cách khen ngợi tiên nữ chính xác.”
Tưởng Kiêu cong môi cười: “Anh đã học được rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Tuy chỉ là một nụ cười rất nhẹ nhưng Tạ Thanh Di vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trước mặt một hồi lâu.
Dòng máu lai đã phát huy giá trị nhan sắc của anh anh đến mức tận cùng, mặt mày tuấn tú, mũi cao, đeo một chiếc kính gọng vàng mỏng, khi không cười thì lạnh lùng cấm dục như núi tuyết nhưng khi cười thì lại toát lên khí chất văn nhã bại hoại, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn trộm.
“Chẹp, nếu anh dùng giá trị nhan sắc này tiến vào giới giải trí, chắc chắn sẽ làm điên đảo tâm hồn vô số thiếu nữ, hạ gục vô số ngôi sao nam trong chớp mắt.”
Tạ Thanh Di cảm thán: “Bảo sao Tần Cửu lại nói với em, nếu có thể ký hợp đồng nghệ sĩ được với anh, cậu ấy nguyện ăn chay trong ba năm. Nếu em mà mở công ty giải trí, chắc chắn em cũng sẽ muốn ký hợp đồng với anh.”
Tưởng Kiêu không chút để ý nhìn cô: “Đây là cách tiên nữ khen người sao?”
Tạ Thanh Di sửng sốt, sau đó không chút khách khí gật đầu, cười nói: “Con người em không có ưu điểm gì khác ngoài việc thích khen trai đẹp, đặc biệt là những anh chàng vô cùng đẹp trai.”
Tưởng Kiêu không nói gì nhưng trong đôi mắt xanh lục kia hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Cô vẫn giống khi còn bé, thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn, cái miệng ngọt như kẹo, nói dối không chớp mắt, có thể dễ dàng dỗ dành người khác.
Giống như một con hồ ly nhỏ xảo quyệt đầy ý xấu.
-
Khoảng 40 phút sau, xe dừng trước một nhà hàng kiểu Pháp.
Nhà hàng này do đầu bếp Michelin Carlos Jutta thành lập, tuy mới khai trương vào cuối năm ngoái nhưng đã trở thành một trong những nhà hàng cao cấp và nổi tiếng nhất Thượng Hải với nguyên liệu hảo hạng và tay nghề nấu nướng đỉnh cao. Vị trí của nhà hàng cũng rất tốt, đứng ở trong nhà hàng nhìn ra ngoài là sân thượng được làm từ pha lê kéo dài ra hướng bên ngoài của nhà hàng, bạn có thể quan sát khung cảnh nhộn nhịp, sôi động hai bên bờ sông Phổ Giang.
Cả hai người đến phòng riêng đã đặt trước, ngồi xuống và gọi món.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tạ Thanh Di lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, gửi cho Tần Cửu: [Phong cảnh không lên, lúc nữa đồ ăn lên tớ sẽ chia sẻ hương vị món ăn cho cậu.]
A Cửu: [Cậu là ma quỷ hả? Tớ vừa mới xuống máy bay, bây giờ đang đói chết đây.]
A Củu: [Đơn phương chặn cậu hai tiếng, tạm biệt/]
Tạ Thanh Di bật cười, gửi một sticker có nụ cười đê tiện, sau đó cất điện thoại đi.
Tưởng Kiêu ngồi đối diện lấy trong cặp sách ra một cái hộp, chậm rãi đặt ở giữa bàn ăn trải khăn rải bàn ren trắng.
Tạ Thanh Di hơi giật mình: “Đây là?”
Tưởng Kiêu: “Quà anh mua ở Matxcova, mở ra xem đi.”
“Có quà?”
Giọng nói của cô gái tràn đầy niềm vui, vội vàng nhận lấy hộp quà. Khi mở ra, cô nhìn thấy một viên đá alexandrite rực rỡ nằm lặng lẽ trên tấm đệm nhung đen.
Tạ Thanh Di thừa hưởng tình yêu đối với đá quý của mẹ mình nhưng mẹ cô thì thích kim cương, còn cô thì thích sưu tập alexandrite.
Alexandrite, hay còn gọi là đá quý đổi màu, bởi vì nó có màu xanh lục cỏ sống động dưới ánh sáng ban ngày hoặc màu đỏ huỳnh quang, màu đỏ mâm xôi dưới ánh sáng đèn, trên thế giới hay có câu nói “Ngọc lục bảo vào ban ngày, Hồng ngọc vào ban đêm” để mô tả màu sắc tuyệt đẹp của loại đá Alexandrite này
Loại đá quý này lần đầu tiên được phát hiện là tại mỏ Ural ở Nga, những người thợ mỏ đã dâng tặng nó cho Thái Tử Alexandrite II, Thái tử rất thích viên đá này và đã đặt tên nó theo tên mình.
Giá của một carat alexandrite cao hơn nhiều so với các loại đá quý khác, vì độ hiếm có khiến nó trở thành một báu vật có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Trong những năm qua, Tạ Thanh Di đã cố ý sưu tầm và mua sắm, cho đến nay mới chỉ sưu tầm được mười tám món trang sức có gắn đá alexandrite, viên alexandrite lớn nhất là 36 carat đã được cô khảm vào vương miệng trong bữa tiệc sinh nhật đón tuổi thứ 18 của cô.
Ánh mắt cô rơi vào viên alexandrite rực rỡ trong hộp, lúc này, dưới ánh đèn trong phòng, viên đá quý hình bầu dục này tỏa ra ánh đỏ mê người.
Tạ Thanh Di cầm nó lên ước chừng trọng lượng, đôi mắt đen lấy đầy vẻ kinh ngạc: “Viên đá này ít nhất cũng phải 20 carat đổ lên, kích thước này rất hiếm, anh kiếm được nó từ đâu vậy?”
“Mua lại được từ một nhà buôn đồ cổ.”
Tưởng Kiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói, không định nói nhiều về chuyện mua bán này, chỉ cụp mắt nhìn cô: “Thích không?”
Tạ Thanh Di nâng viên đá quý có giá lên tới 37000 đô la một carat kia, thích đến nỗi không nỡ đặt xuống: “Em rất thích, cực kỳ thích! Em tuyên bố, đây là món quà tuyệt vời nhất mà em nhận được trong năm nay…”
Dừng một chút, cô ranh mãnh nháy mắt với anh: “Trừ phi từ giờ đến cuối năm em có thể nhận được viên alexandrite to hơn và tốt hơn thế này.”
Nhưng cô biết, loại đá quý này xưa nay rất hiếm.
“Nhưng hôm nay không phải ngày lễ hay dịp gì, anh đột nhiên tặng em một món quà đắt như vậy, nếu để bố mẹ em biết, chắc chắn sẽ nói em vô lễ.”
Tạ Thanh Di suy nghĩ một lúc, bỏ viên đá quý lại vào hộp, đẩy về phía anh: “Hay là anh cứ giữ nó cho em, đợi đến tháng 11 sinh nhật em, anh lại tặng nó cho em như một món quà sinh nhật.”
“Tặng cho em thì em cứ nhận, đợi đến sinh nhật em sẽ có môt món quà khác.”
Tưởng Kiêu nói tiếp: “Là anh trai, tặng quà lưu niệm cho em gái mình là chuyện bình thường, đừng khách khí.”
Tạ Thanh Di còn muốn nói gì thêm nhưng đôi mắt xanh lục của Tưởng Kiêu khẽ nheo lại: “Nếu người tặng là Minh Duật, em cũng sẽ từ chối như thế này sao?”
Tạ Thanh Di: “…”
Có nằm mơ cũng không có chuyện cô từ chối.
Cô chưa bao giờ nương tay khi hố anh trai mình cả, nếu cô có do dự nửa giây thì tính là cô thua.
Nhưng Tưởng Kiêu không phải Tạ Minh Duật.
Tạ Thanh Di liếc nhìn người đàn ông xuất chúng ngồi đối diện, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Vậy tức là anh hoàn toàn coi cô như là em gái ruột của mình.
Niềm vui khi nhận được đá quý phai nhạt đi, cô thích alexandrite nhưng không thích bị anh coi như em gái.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ bê những món ăn tinh xảo đặt lên bàn.
Tạ Thanh Di cũng cất món quà quý giá này đi.
Cô cầm dao nĩa bằng bạc chậm rãi cắt miếng bò bít tết thượng hạng A9+ của Mayura, nói cảm ơn Tưởng Kiêu, sau đó tò mò hỏi: “Nếu không phải hôm nay em hẹn anh đi ăn tối thì anh định khi nào mới tặng món quà này cho em?”
Tưởng Kiêu khẽ lắc ly rượu nho trong tay, nói: “Trước khi anh đến Thượng Hải, anh nghĩ kiểu gì khi đến đây cũng phải gặp mặt em một lần, nếu không gặp được thì anh sẽ nhờ người đưa cho em.”
Tạ Thanh Di bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh, đôi mắt xinh đẹp cong lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Cho nên lần này anh đến Thượng Hải, cũng là vì muốn gặp em?”
Dưới ánh đèn màu trắng, rượu nho trắng trở nên trong suốt một cách lạ thường, anh không lập tức trả lời, mà uống một hớp rượu rồi mới nói: “Đúng vậy.”
Khóe mắt Tạ Thanh Di càng cong hơn, cũng bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Không biết là do men rượu hay là do cô quá mức vui mừng, hai gò má trắng nõn hơi ửng hồng, kiều mị nói: “Em cũng muốn gặp anh.”
Thật ra trong lòng cô muốn nói, cô cũng rất nhớ anh.
Một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí thoải mái vui vẻ, sau khi ăn uống no nê, cả hai cùng đi xem phim.
Tạ Thanh Di đặc biệt chọn một rạp chiếu phim gia đình nhỏ nhưng để đề phòng, trước khi xuống xe, cô vẫn đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang.
Cô trang bị võ trang đầy đủ, nhìn thấy Tưởng Kiêu chuẩn bị mở cửa xe, vội vàng gọi anh: “Đợi đã.”
Tưởng Kiêu nhìn cô: “Sao thế?”
Tạ Thanh Di lấy trong túi ra một cái khẩu trang khác, đưa cho anh: “Anh cũng đeo vào đi.”
Tưởng Kiêu: “…?”
Tạ Thanh Di nghiêm túc giải thích: “Anh đẹp trai như vậy, nếu anh cứ bê nguyên cái mặt đẹp trai đó ra ngoài chắc chắn sẽ thu hút vô số ánh nhìn, em đứng bên cạnh anh sẽ càng có nguy cơ bị phát hiện.”
Nói có sách mách có chứng, không thể phản bác.
Chỉ là cái khẩu trang này được in hình chú thỏ hồng dễ thương, một người đàn ông 1m9 như anh đeo vào có hơi kỳ quái.
“Không có khẩu trang bình thường sao?” Tưởng Kiêu nhíu mày, không định nhận nó.
“Khẩu trang của tiên nữ sao có thể bình thường được?”
Tạ Thanh Di nhích người về phía anh, giơ tay lên: “Đeo vào đi, rất dễ thương, mãnh nam có tâm hồn thiếu nữ. Hay là để em giúp anh đeo nhá?”
Tưởng Kiêu: “…”
Khi ngón tay cô sắp chạm vào gương mặt anh, anh liền giật lấy khẩu trang, quay mặt sang một bên: “Để anh tự đeo.”
Ngón tay trắng nõn dừng lại giữa không trung, ánh mắt Tạ Thanh Di ảm đảm xuống nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười: “Được rồi.”
Tưởng Kiêu có làn da trắng, đeo chiếc khẩu trang này nhìn cũng không có gì là kỳ lạ cả.
Ngược lại, nó khiến Tạ Thanh Di nhớ lại khi còn nhỏ, vì để dỗ cô, anh chấp nhận để cho cô tết tóc cho mình.
Khí đó tóc anh tương đối dài, bị cô buộc một đống bím tóc ngộ nghĩnh, anh cũng không tức giận mà chỉ hỏi cô: “Tâm trạng đã tốt hơn chưa?”
Nước mắt cô cũng vơi đi một nửa, cô cười với anh: “Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”
Thu hồi suy nghĩ, Tạ Thanh Di nháy mắt với Tưởng Kiêu đang đeo khẩu trang thỏ hồng, giọng nói ngọt ngào đầy ý cười: “Thật đáng yêu.”
“…”
Khi Tưởng Kiêu hoàn hồn sau cái nháy mắt đó, cô đã mở cửa xe đi xuống.
Những ngón tay thon dài của anh mân mê chiếc khẩu trang, dừng một chút, hàng mi dài khẽ rũ xuống, che khuất đi gợn sóng dưới đáy mắt.