Chương 10
Dù cả hai người đều đã che mặt nhưng chiều cao và vóc dáng vượt trội vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.
“Cặp đôi kia là người mẫu à? Dáng người đẹp thật.”
“A a a, đôi mắt của anh trai kia thật đẹp! Chỉ nhìn vào đôi mắt đó thôi cũng biết là đẹp trai rồi.”
“Ai da, cậu nói nhỏ tí, không thấy bạn gái người ta đang đi bên cạnh sao?”
“Mặc dù bạn gái của anh ấy che rất kín nhưng trông cũng rất đẹp, họ đeo khẩu trang cũng là kiểu khẩu trang đôi nữa.”
“Cái khẩu trang kia đáng yêu thật, không biết có chỗ nào bán không…”
Sau khi lấy vé, ngồi vào chỗ ngồi trong rạp chiếu phim, Tạ Thanh Di mới kéo khẩu trang xuống, nhích đến gần Tưởng Kiêu: “Anh à, mấy chị gái vừa đi ngang qua đều cho rằng chúng ta là một đôi đó.”
Ánh sáng trong rạp chiếu phim rất mờ, cô lại cách anh rất gần, hương hoa ngọt ngào thanh nhã cùng với hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt anh.
Quai hàm Tưởng Kiêu hơi cứng lại, anh giơ tay lên, ngón tay thon dài chọc vào giữa trán cô, hơi đẩy cô về lại chỗ ngồi: “Xem phim đi, đừng nói chuyện.”
Tạ Thanh Di: “…”
Giữa trán vẫn còn lưu lại hơi ấm từ đầu ngón tay anh, cô giơ tay xoa xoa, trong lòng rầu rĩ nghĩ: Có một tiên nữ như cô ngồi bên cạnh, anh vẫn còn tâm trạng xem phim?
Hừ, đồ thẳng nam không hiểu phong tình!
Bộ phim hài này có tên “Một hai ba con rối” do Diệp Khải, một tiền bối Tạ Thanh Di từng hợp tác diễn vai chính.
Diệp Khả là một ngôi sao hài gạo cội, mặc dù kịch bản của bộ phim này không hay lắm nhưng Diệp Khải là một người đàn ông có hiếu hài hước, vừa xuất hiện đã khiến khán giả cười đau ruột.
Sau khi xem hết bộ phim, Tạ Thanh Di cũng cười ba lần.
Mỗi khi cô cười, cô sẽ thức quay mặt sang nhìn vẻ mặt của Tưởng Kiêu.
Nhưng dưới ánh sáng lờ mờ, anh lại nghiêng mặt, tựa hồ hơi mỉm cười nhưng cũng không chắc chắn.
Trong ký ức đầu tiên của Tạ Thanh Di về Tưởng Kiêu, anh không thích cười.
Mùa hè năm ấy, khi cô mới 6 tuổi, bố mẹ đã đưa cô và anh trai đến Bắc Kinh chơi.
Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Tưởng Kiêu.
Trước đó, cô chỉ biết nhà chú Tưởng có một người anh trai tên là Wiliam, khi còn nhỏ cô đã gặp người này nhưng trí nhớ của trẻ con thường rất ngắn cho nên cô không có ấn tượng gì.
Bây giờ cô đã 6 tuổi, đã có thể nhớ mọi thứ.
Cô nhìn cậu bé 11 tuổi, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean xanh nhạt, dáng người cao gầy, mái tóc màu lâu lạnh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, lặng lẽ đứng sau chú Giang, trông giống như một cô gái dịu dàng và thanh tú.
Anh nói rất ít, sau khi chào hỏi xong thì không nói thêm gì nữa.
Cô ngọt ngào gọi anh là anh Wiliam nhưng anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, như thể cô chẳng khác gì cây cỏ, hoa lá, nhà cao tầng bên đường.
Khi đó con ngươi của anh không phải màu xanh đậm như bây giờ, dưới ánh nắng này hè chói chang, đôi mắt đó ánh lên màu xanh lục trong suốt như pha lê, vô cùng xinh đẹp.
Cô bị mê hoặc, vô thức nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu.
Có lẽ do khó chịu khi bị cô nhìn chằm chằm, anh nhướng mi, lạnh lùng nhìn cô.
Cái nhìn đó là một lời cảnh báo, lộ ra sự xa cách và mất kiên nhẫn.
Nếu là một cô bé khác, chắc chắn đã bị anh dọa sợ.
Nhưng cô từ nhỏ đã to gan lớn mật, không sợ gì cả, bị anh nhìn chằm chằm như vậy cũng không hoảng sợ, ngược lại còn sinh ra một cảm xúc “Anh cũng dám trừng mắt nhìn mình”.
Nếu ai đó đối xử với cô như vậy, chắc chắn cô sẽ rơi nước mắt, bày ra bộ dáng oan ức đi méc người lớn---
Tiểu Tạ Thanh Di dám khẳng định, nếu cô khóc lóc méc chú Tưởng, chắc chắn cái anh trai xấu tính Wiliam sẽ bị dạy một bài học.
Nhưng anh thật sự rất đẹp.
Cô muốn tiếp cận anh, cho nên không rơi nước mắt, ngược lại còn nở một nụ cười đáng yêu mà người lớn yêu thích, cười đáp lại anh.
Sau đó, cô nhìn thấy sự ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt màu xanh lục của anh, đó là một sự tìm tòi nghiên cứu sâu sắc khó diễn tả bằng lời.
Khi đó, cô biết, ít nhất trong mắt anh, cô không còn là hoa cỏ, cây lá, nhà ở, mà cô là người có chút đặc biệt trong mắt anh.
…
Bộ phim dài hai tiếng kết thúc, lúc Tưởng Kiêu đưa Tạ Thanh Di về đến nhà thì đã gần 11 giờ đêm.
“Muộn rồi, lên nhà đi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói bình tĩnh chậm rãi: “Ngủ sớm đi.”
Tạ Thanh Di tháo dây an toàn, có chút không nỡ, nhìn anh đầy mong chờ: “Lần sau gặp lại, chắc là vào sinh nhật của chú Tưởng, đúng không?”
Tưởng Kiêu suy nghĩ một chút, gần đầu: “Có lẽ.”
“…”
Vậy sao anh vẫn dửng dưng như vây, không có chút không nỡ sao?
Tạ Thanh Di mím môi, đang định nói gì đó thì thấy người đàn ông bên cạnh lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Lời nói đã đến cổ bị cô nuốt ngược trở lại.
Bỏ đi, thực sự đã muộn rồi, không phải lúc thích hợp để nói nhảm.
“Vậy em lên nhà trước đây.” Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường.
Tưởng Kiêu ngẩng đầu nhìn cô: “Ừ, đi đi.”
Anh nhìn theo cô đi lên tầng.
Mãi đến khi đền phòng cô bật sáng, Tưởng Kiêu mới nâng cửa sổ xe lên, mặt không biểu cảm quay sang nói với tài xế: “Đến sân bay.”
Trong màn đêm mịt mờ, một chiếc xe hơi màu đen lao nhanh ra khỏi tiểu khu.
Tạ Thanh Di đứng bên cửa sổ thất thần một hồi, trong lòng có chút sầu muộn.
Giờ cô đã hiểu tại sao yêu xa lại khó khăn như vậy, cô còn chưa yêu mà đã cảm thấy khó chịu như vậy rồi.
Nhưng sự phiền muộn này không kéo dài lâu, cô ngồi bên ghế sô pha, cầm viên alexandrite rực rỡ lên, vui vẻ ngắm nhìn nó.
Không có người phụ nữ nào có thể từ chối đá quý, đặc biệt là những viên đá quý lộng lẫy như vầy.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại mà cô ném trên sô pha rung lên hai lần.
Tạ Thanh Di giật mình, chẳng lẽ là tin nhắn của Tưởng Kiêu?
Trong lòng cô vui mừng, vội vàng cầm lấy điện thoại nhưng tin nhắn gửi tới lại là từ người đại diện của cô, chị Gia: “Nguyệt Lượng, em ngủ chưa?”
Trong mắt cô hiện lên một tia thất vọng, cô uể oải nằm trên sô pha, đáp: “Chưa ạ.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, chị Gia đã gọi video tới.
Ngay khi cô bấm nghe máy, trên màn hình xuất hiện khuôn sắc nét và nghiêm túc của chị Gia.
Nhìn thấy Tạ Thanh Di ăn mặc trang điểm tinh tế, chị Gia hơi sửng sốt, hỏi: “Em vừa về nhà à?”
Tạ Thanh Di cười nói: “Đúng vậy ạ.”
Chị Gia: “Sao nhìn em tươi vui thế? Uống rượu à?”
Tạ Thanh Di hơi giật mình, theo bản năng xoa mặt mình: “Trông tươi vui thế à?”
Chị Gia: “Đúng vậy, khóe miệng sắp nhếch đến mang tai rồi.”
Tạ Thanh Di chớp mắt, không phủ nhận: “Hôm nay em nhận được một viên alexandrite mới, tất nhiên là vui rồi.”
Chị Gia cũng biết nghệ sĩ nhà mình có một niềm đam mê mãnh liệt với đá quý nên không hỏi nhiều, trực tiếp nói chuyện chính: “Đoàn làm phim “Nguyệt Mãn Tây Lâu” vừa liên hệ chị, bảo chị ba ngày sau đưa em tới cao ốc Tây Thành thử vai.”
Thử vai?
Tạ Thanh Di tỉnh táo lại, ngồi thẳng người, mỉm cười với Chị Gia ở phía bên kia màn hình: “Em đã nói rồi, những gì em nói hôm đó rất đả người, đạo diễn Mục rất sáng suốt.”
Chị Gia bóp trán: “Bây giờ mới chỉ là thử vai, vẫn chưa chắc chắn đó là em đâu, em bớt xòe cái đuôi khổng tước của mình lại đi.”
Tạ Thanh Di nhún vai, làm động tác cụp đuôi: “Thưa cô giáo, em đã cụp đuôi rồi, mời cô nói tiếp.”
Chị Gia bật cười, sau đó nói: “Em không phải là người duy nhất tham gia buổi thử vai vào ba ngày sau, chị nghe nói là còn có Lâm Mộng Dao, Hạ Tiêu Vũ… Tính cả em, thì tổng cộng có sáu người tham gia thử vai.”
Tạ Thanh Di nhướng mày: “Cạnh tranh khá khốc liệt.”
“Vì vậy, em phải thể hiện thật tốt, nắm bắt cơ hội này. Về Lâm Mộng Dao thì chị không nói nữa, xét về ngoại hình hay kỹ thuật diễn, cô ta đều không thể so được với em. Nhưng Hạ Tiêu Vũ vừa mới giành cúp ảnh hậu nửa năm trước, kỹ năng diễn xuất rất xuất sắc… Trước đó còn có tin đồn rằng, trước đây Mục Kim Xuyên từng mời Hạ Tiêu Vũ đi thử vai nữ chính nhưng hạ Tiêu Vũ do dự không nhận lời… Bây giờ không viết tại sao cô ta lại muốn nhận.”
Chị Gia nghiêm túc cảnh báo: “Cho nên ba ngày sau thử vai, em nhất định phải thể hiện tốt nhất. Chị vừa kiểm tra lịch trình của em, hai ngày này em tương đối rảnh, ở nhà chịu khó đọc kỹ kịch bản, tìm hiểu kỹ diễn biến nội tâm nhân vật.”
Khi nói đến diễn xuất, thái độ của Tạ Thanh Di trở nên nghiêm túc hơn, cô gật đầu với chị Gia và nói: “Vâng, em biết rồi ạ.”
Hai người trò chuyện thêm bảy, tám phút nữa mới cúp máy.
Nhìn thời gian trên màn hình, Tạ Thanh Di suy nghĩ một lát, quyết định gửi một tin nhắn cho Tưởng Kiêu.
Diane: [Teng teng tèng, có một tin tốt cho anh trước khi đi ngủ nè.]
Có lẽ lúc này anh vẫn đang ở trên xe, một lúc sau anh mới đáp lại bằng một dấu: “?”
Diane: [Em vừa nhận được cuộc gọi từ người đại diện của mình, ba ngày nữa em sẽ đi tham gia thử vai cho bộ phim “Nguyệt Mãn Tây Lâu”. Đắc ý/]
Wiliam: [Chúc mừng, cố gắng biểu hiện tốt.]
Diane: [Tất nhiên rồi.]
Wiliam: [Còn bây giờ, đứa trẻ lớn nên đi ngủ rồi. Mặt trăng/]
Nhìn thấy cách gọi đứa trẻ lớn kia, Tạ Thanh Di trợn mắt, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình---
[Biết rồi, ông anh cổ hủ. Mặt trăng/]
-
Ông anh cổ hủ.
Chiếc xe chạy trên đường đến sân bay Thượng Hải trong đêm, Tưởng Kiêu nhìn cách gọi kia, trong mắt hiện lên ý cười.
Tuy nhiên, ngay sau đó, điện thoại anh đổ chương.
ID trên màn hình là: “D”
Biểu cảm trên khuôn mặt anh đột nhiên trầm xuống, Tưởng Kiêu đợi chuông kêu được mười giây mới nhấn nghe máy.
“Bố.” Anh hạ giọng.
“Ừ.” Đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm ấm: “Bây giờ mày đang ở đâu?”
Tưởng Kiêu nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, lúc này, con đường dẫn đến sân bay trống trải, không có chướng ngại vật.
Giọng nói anh không chút cảm xúc: “Thượng Hải, đang trên đường ra sân bay.”
Đầu bên kia im lặng hai giây, sau đó cất giọng điệu rõ ràng, lạnh lùng và nghiêm túc: “Sao lại đột nhiên đổi giờ bay?”
Tưởng Kiêu không nhanh không chậm đáp: “Có lẽ do hai hôm nay con không nghỉ ngơi tốt, lúc chợp tối đột nhiên cảm thấy không khỏe.
Lần này, sự im lặng ở phía bên kia kéo dài hơn vài giây.
Ngay khi Tưởng Kiêu cho rằng điện thoại đã cúp máy, giọng nam trầm lại vang lên: “Chú ý sức khỏe.”
Ánh mắt Tưởng Kiêu khẽ động, nói: “Cảm ơn bố đã quan tâm, sáng mai con sẽ đến buổi họp đúng giờ.”
Bố Tưởng: “Ừ, vậy đi, tao đi nghỉ ngơi.”
Đầu bên kia điện thoại cúp máy, màn hình trở lại giao diện trò chuyện ban đầu.
Bức avatar mặt trăng màu xanh nhạt và avatar mèo đem, hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Sau khi yên lặng nhìn một lúc, Tưởng Kiêu tắt màn hình, thân hình cao lớn dựa vào ghế da của ô tô.
Anh nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, giống như một pho tượng đá được chạm khắc tỉ mỉ, không có cảm xúc cũng như nhiệt độ.
Chỉ có sự chán ghét sâu sắc cùng lạnh lẽo đọng lại trên khuôn mặt anh, không thể tản hết.
“Cặp đôi kia là người mẫu à? Dáng người đẹp thật.”
“A a a, đôi mắt của anh trai kia thật đẹp! Chỉ nhìn vào đôi mắt đó thôi cũng biết là đẹp trai rồi.”
“Ai da, cậu nói nhỏ tí, không thấy bạn gái người ta đang đi bên cạnh sao?”
“Mặc dù bạn gái của anh ấy che rất kín nhưng trông cũng rất đẹp, họ đeo khẩu trang cũng là kiểu khẩu trang đôi nữa.”
“Cái khẩu trang kia đáng yêu thật, không biết có chỗ nào bán không…”
Sau khi lấy vé, ngồi vào chỗ ngồi trong rạp chiếu phim, Tạ Thanh Di mới kéo khẩu trang xuống, nhích đến gần Tưởng Kiêu: “Anh à, mấy chị gái vừa đi ngang qua đều cho rằng chúng ta là một đôi đó.”
Ánh sáng trong rạp chiếu phim rất mờ, cô lại cách anh rất gần, hương hoa ngọt ngào thanh nhã cùng với hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt anh.
Quai hàm Tưởng Kiêu hơi cứng lại, anh giơ tay lên, ngón tay thon dài chọc vào giữa trán cô, hơi đẩy cô về lại chỗ ngồi: “Xem phim đi, đừng nói chuyện.”
Tạ Thanh Di: “…”
Giữa trán vẫn còn lưu lại hơi ấm từ đầu ngón tay anh, cô giơ tay xoa xoa, trong lòng rầu rĩ nghĩ: Có một tiên nữ như cô ngồi bên cạnh, anh vẫn còn tâm trạng xem phim?
Hừ, đồ thẳng nam không hiểu phong tình!
Bộ phim hài này có tên “Một hai ba con rối” do Diệp Khải, một tiền bối Tạ Thanh Di từng hợp tác diễn vai chính.
Diệp Khả là một ngôi sao hài gạo cội, mặc dù kịch bản của bộ phim này không hay lắm nhưng Diệp Khải là một người đàn ông có hiếu hài hước, vừa xuất hiện đã khiến khán giả cười đau ruột.
Sau khi xem hết bộ phim, Tạ Thanh Di cũng cười ba lần.
Mỗi khi cô cười, cô sẽ thức quay mặt sang nhìn vẻ mặt của Tưởng Kiêu.
Nhưng dưới ánh sáng lờ mờ, anh lại nghiêng mặt, tựa hồ hơi mỉm cười nhưng cũng không chắc chắn.
Trong ký ức đầu tiên của Tạ Thanh Di về Tưởng Kiêu, anh không thích cười.
Mùa hè năm ấy, khi cô mới 6 tuổi, bố mẹ đã đưa cô và anh trai đến Bắc Kinh chơi.
Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Tưởng Kiêu.
Trước đó, cô chỉ biết nhà chú Tưởng có một người anh trai tên là Wiliam, khi còn nhỏ cô đã gặp người này nhưng trí nhớ của trẻ con thường rất ngắn cho nên cô không có ấn tượng gì.
Bây giờ cô đã 6 tuổi, đã có thể nhớ mọi thứ.
Cô nhìn cậu bé 11 tuổi, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean xanh nhạt, dáng người cao gầy, mái tóc màu lâu lạnh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, lặng lẽ đứng sau chú Giang, trông giống như một cô gái dịu dàng và thanh tú.
Anh nói rất ít, sau khi chào hỏi xong thì không nói thêm gì nữa.
Cô ngọt ngào gọi anh là anh Wiliam nhưng anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, như thể cô chẳng khác gì cây cỏ, hoa lá, nhà cao tầng bên đường.
Khi đó con ngươi của anh không phải màu xanh đậm như bây giờ, dưới ánh nắng này hè chói chang, đôi mắt đó ánh lên màu xanh lục trong suốt như pha lê, vô cùng xinh đẹp.
Cô bị mê hoặc, vô thức nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu.
Có lẽ do khó chịu khi bị cô nhìn chằm chằm, anh nhướng mi, lạnh lùng nhìn cô.
Cái nhìn đó là một lời cảnh báo, lộ ra sự xa cách và mất kiên nhẫn.
Nếu là một cô bé khác, chắc chắn đã bị anh dọa sợ.
Nhưng cô từ nhỏ đã to gan lớn mật, không sợ gì cả, bị anh nhìn chằm chằm như vậy cũng không hoảng sợ, ngược lại còn sinh ra một cảm xúc “Anh cũng dám trừng mắt nhìn mình”.
Nếu ai đó đối xử với cô như vậy, chắc chắn cô sẽ rơi nước mắt, bày ra bộ dáng oan ức đi méc người lớn---
Tiểu Tạ Thanh Di dám khẳng định, nếu cô khóc lóc méc chú Tưởng, chắc chắn cái anh trai xấu tính Wiliam sẽ bị dạy một bài học.
Nhưng anh thật sự rất đẹp.
Cô muốn tiếp cận anh, cho nên không rơi nước mắt, ngược lại còn nở một nụ cười đáng yêu mà người lớn yêu thích, cười đáp lại anh.
Sau đó, cô nhìn thấy sự ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt màu xanh lục của anh, đó là một sự tìm tòi nghiên cứu sâu sắc khó diễn tả bằng lời.
Khi đó, cô biết, ít nhất trong mắt anh, cô không còn là hoa cỏ, cây lá, nhà ở, mà cô là người có chút đặc biệt trong mắt anh.
…
Bộ phim dài hai tiếng kết thúc, lúc Tưởng Kiêu đưa Tạ Thanh Di về đến nhà thì đã gần 11 giờ đêm.
“Muộn rồi, lên nhà đi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói bình tĩnh chậm rãi: “Ngủ sớm đi.”
Tạ Thanh Di tháo dây an toàn, có chút không nỡ, nhìn anh đầy mong chờ: “Lần sau gặp lại, chắc là vào sinh nhật của chú Tưởng, đúng không?”
Tưởng Kiêu suy nghĩ một chút, gần đầu: “Có lẽ.”
“…”
Vậy sao anh vẫn dửng dưng như vây, không có chút không nỡ sao?
Tạ Thanh Di mím môi, đang định nói gì đó thì thấy người đàn ông bên cạnh lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Lời nói đã đến cổ bị cô nuốt ngược trở lại.
Bỏ đi, thực sự đã muộn rồi, không phải lúc thích hợp để nói nhảm.
“Vậy em lên nhà trước đây.” Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường.
Tưởng Kiêu ngẩng đầu nhìn cô: “Ừ, đi đi.”
Anh nhìn theo cô đi lên tầng.
Mãi đến khi đền phòng cô bật sáng, Tưởng Kiêu mới nâng cửa sổ xe lên, mặt không biểu cảm quay sang nói với tài xế: “Đến sân bay.”
Trong màn đêm mịt mờ, một chiếc xe hơi màu đen lao nhanh ra khỏi tiểu khu.
Tạ Thanh Di đứng bên cửa sổ thất thần một hồi, trong lòng có chút sầu muộn.
Giờ cô đã hiểu tại sao yêu xa lại khó khăn như vậy, cô còn chưa yêu mà đã cảm thấy khó chịu như vậy rồi.
Nhưng sự phiền muộn này không kéo dài lâu, cô ngồi bên ghế sô pha, cầm viên alexandrite rực rỡ lên, vui vẻ ngắm nhìn nó.
Không có người phụ nữ nào có thể từ chối đá quý, đặc biệt là những viên đá quý lộng lẫy như vầy.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại mà cô ném trên sô pha rung lên hai lần.
Tạ Thanh Di giật mình, chẳng lẽ là tin nhắn của Tưởng Kiêu?
Trong lòng cô vui mừng, vội vàng cầm lấy điện thoại nhưng tin nhắn gửi tới lại là từ người đại diện của cô, chị Gia: “Nguyệt Lượng, em ngủ chưa?”
Trong mắt cô hiện lên một tia thất vọng, cô uể oải nằm trên sô pha, đáp: “Chưa ạ.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, chị Gia đã gọi video tới.
Ngay khi cô bấm nghe máy, trên màn hình xuất hiện khuôn sắc nét và nghiêm túc của chị Gia.
Nhìn thấy Tạ Thanh Di ăn mặc trang điểm tinh tế, chị Gia hơi sửng sốt, hỏi: “Em vừa về nhà à?”
Tạ Thanh Di cười nói: “Đúng vậy ạ.”
Chị Gia: “Sao nhìn em tươi vui thế? Uống rượu à?”
Tạ Thanh Di hơi giật mình, theo bản năng xoa mặt mình: “Trông tươi vui thế à?”
Chị Gia: “Đúng vậy, khóe miệng sắp nhếch đến mang tai rồi.”
Tạ Thanh Di chớp mắt, không phủ nhận: “Hôm nay em nhận được một viên alexandrite mới, tất nhiên là vui rồi.”
Chị Gia cũng biết nghệ sĩ nhà mình có một niềm đam mê mãnh liệt với đá quý nên không hỏi nhiều, trực tiếp nói chuyện chính: “Đoàn làm phim “Nguyệt Mãn Tây Lâu” vừa liên hệ chị, bảo chị ba ngày sau đưa em tới cao ốc Tây Thành thử vai.”
Thử vai?
Tạ Thanh Di tỉnh táo lại, ngồi thẳng người, mỉm cười với Chị Gia ở phía bên kia màn hình: “Em đã nói rồi, những gì em nói hôm đó rất đả người, đạo diễn Mục rất sáng suốt.”
Chị Gia bóp trán: “Bây giờ mới chỉ là thử vai, vẫn chưa chắc chắn đó là em đâu, em bớt xòe cái đuôi khổng tước của mình lại đi.”
Tạ Thanh Di nhún vai, làm động tác cụp đuôi: “Thưa cô giáo, em đã cụp đuôi rồi, mời cô nói tiếp.”
Chị Gia bật cười, sau đó nói: “Em không phải là người duy nhất tham gia buổi thử vai vào ba ngày sau, chị nghe nói là còn có Lâm Mộng Dao, Hạ Tiêu Vũ… Tính cả em, thì tổng cộng có sáu người tham gia thử vai.”
Tạ Thanh Di nhướng mày: “Cạnh tranh khá khốc liệt.”
“Vì vậy, em phải thể hiện thật tốt, nắm bắt cơ hội này. Về Lâm Mộng Dao thì chị không nói nữa, xét về ngoại hình hay kỹ thuật diễn, cô ta đều không thể so được với em. Nhưng Hạ Tiêu Vũ vừa mới giành cúp ảnh hậu nửa năm trước, kỹ năng diễn xuất rất xuất sắc… Trước đó còn có tin đồn rằng, trước đây Mục Kim Xuyên từng mời Hạ Tiêu Vũ đi thử vai nữ chính nhưng hạ Tiêu Vũ do dự không nhận lời… Bây giờ không viết tại sao cô ta lại muốn nhận.”
Chị Gia nghiêm túc cảnh báo: “Cho nên ba ngày sau thử vai, em nhất định phải thể hiện tốt nhất. Chị vừa kiểm tra lịch trình của em, hai ngày này em tương đối rảnh, ở nhà chịu khó đọc kỹ kịch bản, tìm hiểu kỹ diễn biến nội tâm nhân vật.”
Khi nói đến diễn xuất, thái độ của Tạ Thanh Di trở nên nghiêm túc hơn, cô gật đầu với chị Gia và nói: “Vâng, em biết rồi ạ.”
Hai người trò chuyện thêm bảy, tám phút nữa mới cúp máy.
Nhìn thời gian trên màn hình, Tạ Thanh Di suy nghĩ một lát, quyết định gửi một tin nhắn cho Tưởng Kiêu.
Diane: [Teng teng tèng, có một tin tốt cho anh trước khi đi ngủ nè.]
Có lẽ lúc này anh vẫn đang ở trên xe, một lúc sau anh mới đáp lại bằng một dấu: “?”
Diane: [Em vừa nhận được cuộc gọi từ người đại diện của mình, ba ngày nữa em sẽ đi tham gia thử vai cho bộ phim “Nguyệt Mãn Tây Lâu”. Đắc ý/]
Wiliam: [Chúc mừng, cố gắng biểu hiện tốt.]
Diane: [Tất nhiên rồi.]
Wiliam: [Còn bây giờ, đứa trẻ lớn nên đi ngủ rồi. Mặt trăng/]
Nhìn thấy cách gọi đứa trẻ lớn kia, Tạ Thanh Di trợn mắt, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình---
[Biết rồi, ông anh cổ hủ. Mặt trăng/]
-
Ông anh cổ hủ.
Chiếc xe chạy trên đường đến sân bay Thượng Hải trong đêm, Tưởng Kiêu nhìn cách gọi kia, trong mắt hiện lên ý cười.
Tuy nhiên, ngay sau đó, điện thoại anh đổ chương.
ID trên màn hình là: “D”
Biểu cảm trên khuôn mặt anh đột nhiên trầm xuống, Tưởng Kiêu đợi chuông kêu được mười giây mới nhấn nghe máy.
“Bố.” Anh hạ giọng.
“Ừ.” Đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm ấm: “Bây giờ mày đang ở đâu?”
Tưởng Kiêu nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, lúc này, con đường dẫn đến sân bay trống trải, không có chướng ngại vật.
Giọng nói anh không chút cảm xúc: “Thượng Hải, đang trên đường ra sân bay.”
Đầu bên kia im lặng hai giây, sau đó cất giọng điệu rõ ràng, lạnh lùng và nghiêm túc: “Sao lại đột nhiên đổi giờ bay?”
Tưởng Kiêu không nhanh không chậm đáp: “Có lẽ do hai hôm nay con không nghỉ ngơi tốt, lúc chợp tối đột nhiên cảm thấy không khỏe.
Lần này, sự im lặng ở phía bên kia kéo dài hơn vài giây.
Ngay khi Tưởng Kiêu cho rằng điện thoại đã cúp máy, giọng nam trầm lại vang lên: “Chú ý sức khỏe.”
Ánh mắt Tưởng Kiêu khẽ động, nói: “Cảm ơn bố đã quan tâm, sáng mai con sẽ đến buổi họp đúng giờ.”
Bố Tưởng: “Ừ, vậy đi, tao đi nghỉ ngơi.”
Đầu bên kia điện thoại cúp máy, màn hình trở lại giao diện trò chuyện ban đầu.
Bức avatar mặt trăng màu xanh nhạt và avatar mèo đem, hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Sau khi yên lặng nhìn một lúc, Tưởng Kiêu tắt màn hình, thân hình cao lớn dựa vào ghế da của ô tô.
Anh nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, giống như một pho tượng đá được chạm khắc tỉ mỉ, không có cảm xúc cũng như nhiệt độ.
Chỉ có sự chán ghét sâu sắc cùng lạnh lẽo đọng lại trên khuôn mặt anh, không thể tản hết.