Chương 32
Vốn dĩ tối nay Tạ Thanh Di gọi điện tỏ tình bị từ chối đã có chút bực bội, hiện tại nghe Tần Cửu nói những lời này thì trong lòng càng buồn bực hơn.
Cô cúi đầu trầm mặc, Tần Cửu cũng không nói nữa.
Thật lâu sau, cô ấy vẫn không nhịn được, thấp giọng nói: “Hay là chúng ta đổi người khác thích đi?”
Tạ Thanh Di cạy cạy những viên đá đính trên móng tay màu hồng đậu: “Không thích, cũng không cam lòng.”
Trực giác mách bảo rằng anh cũng có ý với cô.
Nhưng anh dường như vẫn luôn chịu đựng và kiềm chế.
Tại sao anh phải kiềm chế chứ? Anh sợ cô từ chối sao?
Nhưng cô đã bật đèn xanh rõ ràng như vậy rồi…
Có lẽ nó chưa đủ rõ ràng với một thẳng nam như anh sao?
“Vậy cậu định làm gì tiếp theo?” Tần Cửu nhìn vẻ mặt của cô: “Tiếp tục kéo dài sao?”
Tạ Thanh Di lặp lại lời nói của cô ấy, kéo dài sao.
Có lẽ là do men rượu, cô đột nhiên ngước mắt lên, trong con ngươi đen nhánh toát ra một tia sáng suốt cùng kiên định---
“Tớ sẽ không kéo dài nữa!”
Cô đã chán ngấy cảm giác lo được lo mất vì một người đàn ông, bị người khác ảnh hưởng đến cảm xúc.
Cô là ai, là thiên kim tiểu thư được hai nhà họ Tạ và họ bùi yêu thương nhất, trai đẹp trong và ngoài nước đều cho cô tùy tiện chọn, tại sao cô lại cho mình yêu một cách hèn mọn như thế được?
“Lần sau, lần sau gặp anh ấy, tớ sẽ trực tiếp đè anh ấy luôn!”
Tạ Thanh Di đỏ mặt, hai mắt sáng ngời nhìn Tần Cửu, nói ra những lời táo bạo: “Cưỡng hôn anh ấy! Ngủ với anh ấy! Nếu không chiếm được trái tim của anh ấy thì chiếm cơ thể của anh ấy cũng được!”
Tần Cửu: “…”
Nhìn xem, giọng điệu khoác lác quen thuộc này giống y hệt mấy tên đàn ông trên bàn rượu.
Tần Cửu ấn bả vai cô, ý bảo cô ngồi xuống: “Được, được, được, ngủ với anh ấy. Hiện giờ cậu vẫn đang trên xe đấy, ngồi hẳn hoi, ngã giờ.”
Sau khi Tạ Thanh Di kêu hét xong, cô mất tinh thần như một quả bóng bị xì hơi.
Bị Tần Cửu ấn một phát, thế là cô cũng thuận thế dựa vào vai Tần Cửu, nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm: “Tớ có chút chóng mặt.”
Ai kêu vừa nãy bốc phét cho lắm vào, giờ thì chóng mặt rồi đấy.
Tần Cửu chửi thầm, vỗ vai cô: “Chóng mặt thì ngủ đi, đến nhà tớ sẽ gọi cậu dậy.”
***
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Tại sân bay quốc tế Thượng Hải, phòng chờ VIP.
Phi hành đoàn nhẹ nhàng nhắc nhở rằng họ có thể đăng ký lên máy bay trước nhưng Âu Dương Hạo lại không nhúc nhích.
Âu Dương phu nhân Ôn Nhược Nhã chỉ cho rằng con trai không nỡ xa mình, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đi đi, dù sao cuối năm lại về, có gì mà không nỡ thế.”
Âu Dương Hạo lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn mẹ mình, khóe môi khẽ mấp máy: “Mẹ…”
“Hửm?”
“Con… Không muốn về nước M học tập nữa.” Âu Dương Hạo nghiêm túc nói.
“Con đang nói nhảm cái gì đấy? Tại sao không muốn học nữa?” Ôn Nhược Nhã cau mày, suy đoán: “Ở trường gặp phải phiền phức gì sao? Bạn học không thân thiện? Giáo viên gây khó dễ cho con?”
“Không phải.” Âu Dương Hạo lắc đầu.
“Vậy thì tại sao?”
“…”
Do dự một chút, Âu Dương Hạo lấy hết dũng khí, nhìn chằm chằm Ôn Nhược Nhã: “Con sợ nếu con ra nước ngoài, Nguyệt Lượng sẽ bị người ta bắt đi.”
Ôn Nhược Nhã: “???”
Sau khi sửng sốt hai giây, trong mắt Ôn Nhược Nhã thoáng qua một tia vui mừng nhưng trên mặt không biểu hiện ra, chỉ nói: “Cái gì mà Nguyệt Lượng sẽ bị người ta bắt đi?”
Gương mặt Âu Dương Hạo hơi ửng đỏ: “Con… Con thích chị ấy. Chị ấy xinh đẹp như thế, tốt như thế, nếu con không ở trong nước, nhỡ đâu chị ấy bị người ta theo đuổi được thì sao.”
Ôn Nhược Nhã nhịn không được, xoa đầu con trai: “Con trai của mẹ lớn thật rồi, còn biết thích con gái rồi.”
Dừng một chút, bà lại nói: “Thích là thích nhưng vẫn phải học! Nếu như để bố con biết con vì Nguyệt Lượng mà bỏ học, chắc chắn sẽ đánh gãy chân con.”
Âu Dương Hạo: “Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng mà ở đây, con cũng biết Nguyệt Lượng rất ưu tú, có rất nhiều người theo đuổi. Nếu như con không có nổi một cái bằng cấp hẳn hoi, con lấy gì so với những người khác? Nghe lời mẹ, cứ yên tâm học tập ở nước M, bên này mẹ sẽ chú ý giúp con!”
Thấy mẹ nguyện ý giúp mình và Nguyệt Lượng, vẻ mặt Âu Dương Hạo vui mừng rặng rỡ, cúi người ôm mẹ một cái: “Cảm ơn mẹ!”
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, Âu Dương Hạo cầm vali bẫy tay chào tạm biẹt.
Lúc đi qua cổng soát vé, cậu ta còn không nhịn được nhắc nhở: “Mẹ, chuyện này mẹ không được nói cho mẹ nuôi, nếu không Nguyệt Lượng sẽ biết.”
Ôn Nhược Nhã cười gật đầu: “Yên tâm đi, mẹ con không phải người lắm mồm.”
Khi bóng dáng cao lớn của con trai biến mất ngoài cửa kính, Ôn Nhược Nhã lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho chị em tốt Bùi Cảnh Yên của mình---
“Con trai tớ thông suốt rồi, Tiểu Cảnh, chuyện kết thông gia của chúng ta là chắc chắn rồi!”
-
Tại hoa viên nhà họ Tạ.
Khi nhận được tin nhắn từ chị em tốt, Bùi Cảnh Yên đang chơi cờ vua với chồng mình.
Bà không có kiên nhẫn, bà thà đi mua sắm hoặc lên tầng làm cá mặn còn hơn chơi cái cờ tồi tàn này---
Thua không nói, cho dù thắng cũng là do Tạ Luân mở cho một con đường, thật nhàm chán.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy tin nhắn của Ôn Nhược Nhã, Bùi Cảnh Yên lập tức lên tinh thần.
Ngón tay ấn liên tục vào màn hình, cùng tám chuyện với người bên kia.
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn khi ăn dưa (Hóng drama) của vợ, Tạ Luân nhướng mày: “Lại có drama gì à?”
Bùi Cảnh Yên ngẩng đầu lên, nháy mắt với ông, cười nói: “Ông đoán xem.”
Tạ Luân: “Không đoán.”
Bùi Cảnh Yên: “… Càng già càng nhàm chán.”
Tần Cửu nhàn nhạt liếc bà một cái: “Chê tôi già sao?”
“Không già, không già, chồng tôi vĩnh viễn trẻ trung.”
Bùi Cảnh Yên nói xong, không kìm được bản tính buôn chuyện, cười nói: “Tiểu Nhã vừa gửi tin nhắn tới, nói muốn kết thông gia với chúng ta.”
Vẻ mặt Tạ Luân không chút gợn sóng: “Khi Nguyệt Lượng vừa sinh ra, không phải Ôn Nhược Nhã với Tần Phi cũng tranh nhau muốn làm thông gia với nhà chúng ta sao?”
Sau đó, một người sinh con trai, một người sinh con gái, Tần Phi cảm thấy không phục, đơn phương tuyệt giao với Ôn Nhược Nhã ba ngày.
“Lúc đó chỉ là nói đùa thôi nhưng hiện tại có khả năng trở thành sự thật!”
Bộ dáng Bùi Cảnh Yên hóng hớt không sợ chuyện lớn, chống cằm nói với Tạ Luân: “Tiểu Âu Dương nhà cậu ấy chính miệng nói thích Nguyệt Lượng nhà chúng ta, vừa rồi còn không định về nước M, sợ Nguyệt Lượng nhà chúng ta ở trong nước bị người khác cướp mất.”
Động tác vuốt ve quân cờ của Tạ Luân hơi dừng lại, đôi mắt đen híp lại: “Âu Dương Hạo thích con gái của chúng ta?”
“Ừ, bà đừng làm ra vẻ mặt này nữa, Nguyệt Lượng nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, một nhà có nữ trăm nhà cầu, Âu Dương và con bé là thanh mai trúc mã, thích con bé cũng là chuyện bình thường.”
Từ lâu Bùi Cảnh Yên đã muốn cùng Ôn Nhược Nhã thân càng thêm thân nhưng cả hai đều tôn trọng nguyện vọng của con mình, bây giờ Âu Dương Hạo thích Nguyệt Lượng, cuộc hôn nhân này đã thành một nửa rồi!
Làm vợ chồng nhiều năm, Tạ Luân vừa nhìn phát là biết vợ mình đang suy nghĩ cái gì.
“Âu Dương làm con rể bà, bà vui sao?” Ông hỏi.
“Vui chứ, có cái gì mà không vui đâu.”
Bùi Cảnh Yên nói: “Đầu tiên, nhà họ Dương và nhà chúng ta môn đăng hộ đối. Thứ hai, tôi và Nhược Nhã là bạn thân nhiều năm, cậu ấy lại mẹ nuôi của Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng gả qua đó sẽ không phải đối mặt với vấn đề mẹ chồng con dâu. Hơn nữa, chúng ta là người nhìn Tiểu Âu Dương lớn lên, đứa trẻ kia hiền lành lương thiện, lại rất nghe lời Nguyệt Lượng… Hơn nữa thằng bé đó cũng rất đẹp trai cao ráo…”
Nói đến đây, bà dừng một chút, cảm thán: “Trong tất cả các tiểu bối, nếu bàn về giá trị nhan sắc thì thằng nhóc con lai nhà Tưởng Việt đứng thứ nhất trong lòng tôi. Đứa bé đó thật đẹp trai, lúc còn nhỏ thì giống như búp bê vậy, lớn lên thì cao to đẹp trai, đứng bên cạnh Nguyệt Lượng nhà tôi đúng là trai đẹp gái xinh, cảnh đẹp ý vui…”
Phụ nữ dù ở độ tuổi nào đi nữa thì tình yêu dành cho trai đẹp sẽ không bao giờ thay đổi.
Tháy vợ mình càng nói càng đi xa chủ đề, Tạ Luân họ khan một tiếng: “Cẩn thận, bà là trưởng bối.”
Bùi Cảnh Yên bừng tỉnh, quay lại chủ đề chính: “Ông thì sao, ông cảm thấy nhà họ Âu Dương thế nào?”
Tưởng Kiêu liên tục gõ bàn cờ: “Nguyệt Lượng còn nhỏ, không vội.”
“Ai da, tôi đâu có nói là kết hôn luôn bây giờ đâu, tôi đang hỏi cái nhìn của ông.”
Trong lòng Bùi Cảnh Yên nóng lòng muốn ship CP: “Nếu ông thấy ổn thì tôi và Nhược Nhã sẽ hợp tác cho hai đứa nhỏ. Nhân lúc bây giờ bọn nhỏ còn nhỏ mà vun đắp tình cảm cho tốt, chờ ổn định rồi có thể trực tiếp đính hôn hoặc kết hôn luôn cũng được…”
Tưởng Kiêu trầm tư: “Mấu chốt là Nguyệt Lượng có thích hay không, còn về phần thằng nhóc Âu Dương này…”
Ở trong lòng ông, con gái là tốt nhất, không có thằng nhóc thối nào có thể xứng với con gái ông cả.
Nhưng không thể phủ nhận rằng điều kiện của Âu Dương Hạo về mọi mặt đều tốt.
Nếu hai đứa nhỏ thật sự tâm đầu ý hợp, ông cũng không phản đối cuộc hôn nhân này.
-
Sau hai trận mưa liên tiếp, thời tiết đã dịu mát hơn một chút.
Tập đầu tiên của game show “Super start 88” bắt đầu ghi hình vào đầu tháng 9.
Vào này ghi hình, với tư cách là huấn luyện viên của nhóm nam, Tạ Thanh Di đã biểu diễn một điệu nhảy cùng nhóm nhảy nữ.
Tin tức này vừa được tung ra, một đám antifan trên mạng đã chế nhạo: “Nhóm nhảy nữ giờ đã trở thành thứ hạ đẳng như vậy rồi à, ai cũng có thể đến nhảy à? Tạ Thanh Di là diễn viên, cô ta có thể nhảy cái gì?”
Mười ngày sau, tập đầu tiên của chương trình chính thức ra mắt.
10 phút trước khi phát sóng, rating vẫn nằm trong khoảng dự đoán của tổ đạo diễn.
Sau phút thứ mười, tiết mục nhảy của nhóm nhảy nữ của Tạ Thanh Di bắt đầu, nhân viên phụ trách theo dõi số liệu phía sau đều mở to mắt: “Vãi nồi, thật không hổ là tiểu hoa đán có lưu lượng khủng nhất.”
Fans nhiều, antifan nhiều, cùng nhau ùa vào xem, rating tăng vọt.
Trong lúc nhất thời, khu vực bình luận đã trở thành thiên hạ của fans và antifan---
[A a a a a a a a a em gái giết tôi rồi!]
[Hừ hừ hừ hừ, nóng quá, nước mắt không tự chủ được trào ra từ miệng.]
[Trời ah, cái ngực này, cái chân này! Mặt cười đê tiện.jpg]
[Nguyệt Lượng nhảy giỏi quá, nhảy vào cả lòng tôi rồi.]
[Lầu trên đừng tâng bốc nữa, nhảy chẳng ra gì, cũng chỉ có thể bán thịt con mắt.]
[Ít nhất em gái nhà chúng tao có giá trị nhan sắc, mày thì có cái gì? Tự mình soi gương đi.]
[Nhảy dở còn định bịt miệng không cho người ta nói à? Mỉm cười/]
[Cổ áo hở như vậy, đang muốn dụ dỗ ai? Đúng là ở cạnh đoàn tuyển tú nam, kỹ nữ vẫn là kỹ nữ.]
[Các người có độc à, mặc quần áo tự do cũng không được? Ngôi sao nước ngoài ăn mặc ngắn tũn hở bụng hở lưng các người khen, giờ ngôi sao trong nước ăn mặc bình thường các người quay sang chì chiết à?]
Khu bình luận combat nhau nhiệt tình, độ hot của chương trình tăng vọt, chiếm mấy mục trong bảng hostearch.
# Super start 88 phát sóng #
# Nữ huấn luyện viên Tạ Thanh Di #
# Tạ Thanh Di * Nhóm nhảy nữ #
Về phần người trong cuộc, Tạ Thanh Di đang nằm ung dung trong spa làm đẹp.
Đột nhiên, điện thoại ở bên cạnh kêu lên.
Nhân viên chăm sóc sắc đẹp đưa điện thoại cho cô: “Cô Tạ.”
Tạ Thanh Di liếc nhìn, là cuộc gọi của chị Gia.
Nhấn nút nghe, cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói sốt sắng của chị Gia truyền tới---
“Tin tức em bị bao nuôi đã lên hotsearch rồi!”
Cô cúi đầu trầm mặc, Tần Cửu cũng không nói nữa.
Thật lâu sau, cô ấy vẫn không nhịn được, thấp giọng nói: “Hay là chúng ta đổi người khác thích đi?”
Tạ Thanh Di cạy cạy những viên đá đính trên móng tay màu hồng đậu: “Không thích, cũng không cam lòng.”
Trực giác mách bảo rằng anh cũng có ý với cô.
Nhưng anh dường như vẫn luôn chịu đựng và kiềm chế.
Tại sao anh phải kiềm chế chứ? Anh sợ cô từ chối sao?
Nhưng cô đã bật đèn xanh rõ ràng như vậy rồi…
Có lẽ nó chưa đủ rõ ràng với một thẳng nam như anh sao?
“Vậy cậu định làm gì tiếp theo?” Tần Cửu nhìn vẻ mặt của cô: “Tiếp tục kéo dài sao?”
Tạ Thanh Di lặp lại lời nói của cô ấy, kéo dài sao.
Có lẽ là do men rượu, cô đột nhiên ngước mắt lên, trong con ngươi đen nhánh toát ra một tia sáng suốt cùng kiên định---
“Tớ sẽ không kéo dài nữa!”
Cô đã chán ngấy cảm giác lo được lo mất vì một người đàn ông, bị người khác ảnh hưởng đến cảm xúc.
Cô là ai, là thiên kim tiểu thư được hai nhà họ Tạ và họ bùi yêu thương nhất, trai đẹp trong và ngoài nước đều cho cô tùy tiện chọn, tại sao cô lại cho mình yêu một cách hèn mọn như thế được?
“Lần sau, lần sau gặp anh ấy, tớ sẽ trực tiếp đè anh ấy luôn!”
Tạ Thanh Di đỏ mặt, hai mắt sáng ngời nhìn Tần Cửu, nói ra những lời táo bạo: “Cưỡng hôn anh ấy! Ngủ với anh ấy! Nếu không chiếm được trái tim của anh ấy thì chiếm cơ thể của anh ấy cũng được!”
Tần Cửu: “…”
Nhìn xem, giọng điệu khoác lác quen thuộc này giống y hệt mấy tên đàn ông trên bàn rượu.
Tần Cửu ấn bả vai cô, ý bảo cô ngồi xuống: “Được, được, được, ngủ với anh ấy. Hiện giờ cậu vẫn đang trên xe đấy, ngồi hẳn hoi, ngã giờ.”
Sau khi Tạ Thanh Di kêu hét xong, cô mất tinh thần như một quả bóng bị xì hơi.
Bị Tần Cửu ấn một phát, thế là cô cũng thuận thế dựa vào vai Tần Cửu, nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm: “Tớ có chút chóng mặt.”
Ai kêu vừa nãy bốc phét cho lắm vào, giờ thì chóng mặt rồi đấy.
Tần Cửu chửi thầm, vỗ vai cô: “Chóng mặt thì ngủ đi, đến nhà tớ sẽ gọi cậu dậy.”
***
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Tại sân bay quốc tế Thượng Hải, phòng chờ VIP.
Phi hành đoàn nhẹ nhàng nhắc nhở rằng họ có thể đăng ký lên máy bay trước nhưng Âu Dương Hạo lại không nhúc nhích.
Âu Dương phu nhân Ôn Nhược Nhã chỉ cho rằng con trai không nỡ xa mình, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đi đi, dù sao cuối năm lại về, có gì mà không nỡ thế.”
Âu Dương Hạo lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn mẹ mình, khóe môi khẽ mấp máy: “Mẹ…”
“Hửm?”
“Con… Không muốn về nước M học tập nữa.” Âu Dương Hạo nghiêm túc nói.
“Con đang nói nhảm cái gì đấy? Tại sao không muốn học nữa?” Ôn Nhược Nhã cau mày, suy đoán: “Ở trường gặp phải phiền phức gì sao? Bạn học không thân thiện? Giáo viên gây khó dễ cho con?”
“Không phải.” Âu Dương Hạo lắc đầu.
“Vậy thì tại sao?”
“…”
Do dự một chút, Âu Dương Hạo lấy hết dũng khí, nhìn chằm chằm Ôn Nhược Nhã: “Con sợ nếu con ra nước ngoài, Nguyệt Lượng sẽ bị người ta bắt đi.”
Ôn Nhược Nhã: “???”
Sau khi sửng sốt hai giây, trong mắt Ôn Nhược Nhã thoáng qua một tia vui mừng nhưng trên mặt không biểu hiện ra, chỉ nói: “Cái gì mà Nguyệt Lượng sẽ bị người ta bắt đi?”
Gương mặt Âu Dương Hạo hơi ửng đỏ: “Con… Con thích chị ấy. Chị ấy xinh đẹp như thế, tốt như thế, nếu con không ở trong nước, nhỡ đâu chị ấy bị người ta theo đuổi được thì sao.”
Ôn Nhược Nhã nhịn không được, xoa đầu con trai: “Con trai của mẹ lớn thật rồi, còn biết thích con gái rồi.”
Dừng một chút, bà lại nói: “Thích là thích nhưng vẫn phải học! Nếu như để bố con biết con vì Nguyệt Lượng mà bỏ học, chắc chắn sẽ đánh gãy chân con.”
Âu Dương Hạo: “Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng mà ở đây, con cũng biết Nguyệt Lượng rất ưu tú, có rất nhiều người theo đuổi. Nếu như con không có nổi một cái bằng cấp hẳn hoi, con lấy gì so với những người khác? Nghe lời mẹ, cứ yên tâm học tập ở nước M, bên này mẹ sẽ chú ý giúp con!”
Thấy mẹ nguyện ý giúp mình và Nguyệt Lượng, vẻ mặt Âu Dương Hạo vui mừng rặng rỡ, cúi người ôm mẹ một cái: “Cảm ơn mẹ!”
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, Âu Dương Hạo cầm vali bẫy tay chào tạm biẹt.
Lúc đi qua cổng soát vé, cậu ta còn không nhịn được nhắc nhở: “Mẹ, chuyện này mẹ không được nói cho mẹ nuôi, nếu không Nguyệt Lượng sẽ biết.”
Ôn Nhược Nhã cười gật đầu: “Yên tâm đi, mẹ con không phải người lắm mồm.”
Khi bóng dáng cao lớn của con trai biến mất ngoài cửa kính, Ôn Nhược Nhã lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho chị em tốt Bùi Cảnh Yên của mình---
“Con trai tớ thông suốt rồi, Tiểu Cảnh, chuyện kết thông gia của chúng ta là chắc chắn rồi!”
-
Tại hoa viên nhà họ Tạ.
Khi nhận được tin nhắn từ chị em tốt, Bùi Cảnh Yên đang chơi cờ vua với chồng mình.
Bà không có kiên nhẫn, bà thà đi mua sắm hoặc lên tầng làm cá mặn còn hơn chơi cái cờ tồi tàn này---
Thua không nói, cho dù thắng cũng là do Tạ Luân mở cho một con đường, thật nhàm chán.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy tin nhắn của Ôn Nhược Nhã, Bùi Cảnh Yên lập tức lên tinh thần.
Ngón tay ấn liên tục vào màn hình, cùng tám chuyện với người bên kia.
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn khi ăn dưa (Hóng drama) của vợ, Tạ Luân nhướng mày: “Lại có drama gì à?”
Bùi Cảnh Yên ngẩng đầu lên, nháy mắt với ông, cười nói: “Ông đoán xem.”
Tạ Luân: “Không đoán.”
Bùi Cảnh Yên: “… Càng già càng nhàm chán.”
Tần Cửu nhàn nhạt liếc bà một cái: “Chê tôi già sao?”
“Không già, không già, chồng tôi vĩnh viễn trẻ trung.”
Bùi Cảnh Yên nói xong, không kìm được bản tính buôn chuyện, cười nói: “Tiểu Nhã vừa gửi tin nhắn tới, nói muốn kết thông gia với chúng ta.”
Vẻ mặt Tạ Luân không chút gợn sóng: “Khi Nguyệt Lượng vừa sinh ra, không phải Ôn Nhược Nhã với Tần Phi cũng tranh nhau muốn làm thông gia với nhà chúng ta sao?”
Sau đó, một người sinh con trai, một người sinh con gái, Tần Phi cảm thấy không phục, đơn phương tuyệt giao với Ôn Nhược Nhã ba ngày.
“Lúc đó chỉ là nói đùa thôi nhưng hiện tại có khả năng trở thành sự thật!”
Bộ dáng Bùi Cảnh Yên hóng hớt không sợ chuyện lớn, chống cằm nói với Tạ Luân: “Tiểu Âu Dương nhà cậu ấy chính miệng nói thích Nguyệt Lượng nhà chúng ta, vừa rồi còn không định về nước M, sợ Nguyệt Lượng nhà chúng ta ở trong nước bị người khác cướp mất.”
Động tác vuốt ve quân cờ của Tạ Luân hơi dừng lại, đôi mắt đen híp lại: “Âu Dương Hạo thích con gái của chúng ta?”
“Ừ, bà đừng làm ra vẻ mặt này nữa, Nguyệt Lượng nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, một nhà có nữ trăm nhà cầu, Âu Dương và con bé là thanh mai trúc mã, thích con bé cũng là chuyện bình thường.”
Từ lâu Bùi Cảnh Yên đã muốn cùng Ôn Nhược Nhã thân càng thêm thân nhưng cả hai đều tôn trọng nguyện vọng của con mình, bây giờ Âu Dương Hạo thích Nguyệt Lượng, cuộc hôn nhân này đã thành một nửa rồi!
Làm vợ chồng nhiều năm, Tạ Luân vừa nhìn phát là biết vợ mình đang suy nghĩ cái gì.
“Âu Dương làm con rể bà, bà vui sao?” Ông hỏi.
“Vui chứ, có cái gì mà không vui đâu.”
Bùi Cảnh Yên nói: “Đầu tiên, nhà họ Dương và nhà chúng ta môn đăng hộ đối. Thứ hai, tôi và Nhược Nhã là bạn thân nhiều năm, cậu ấy lại mẹ nuôi của Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng gả qua đó sẽ không phải đối mặt với vấn đề mẹ chồng con dâu. Hơn nữa, chúng ta là người nhìn Tiểu Âu Dương lớn lên, đứa trẻ kia hiền lành lương thiện, lại rất nghe lời Nguyệt Lượng… Hơn nữa thằng bé đó cũng rất đẹp trai cao ráo…”
Nói đến đây, bà dừng một chút, cảm thán: “Trong tất cả các tiểu bối, nếu bàn về giá trị nhan sắc thì thằng nhóc con lai nhà Tưởng Việt đứng thứ nhất trong lòng tôi. Đứa bé đó thật đẹp trai, lúc còn nhỏ thì giống như búp bê vậy, lớn lên thì cao to đẹp trai, đứng bên cạnh Nguyệt Lượng nhà tôi đúng là trai đẹp gái xinh, cảnh đẹp ý vui…”
Phụ nữ dù ở độ tuổi nào đi nữa thì tình yêu dành cho trai đẹp sẽ không bao giờ thay đổi.
Tháy vợ mình càng nói càng đi xa chủ đề, Tạ Luân họ khan một tiếng: “Cẩn thận, bà là trưởng bối.”
Bùi Cảnh Yên bừng tỉnh, quay lại chủ đề chính: “Ông thì sao, ông cảm thấy nhà họ Âu Dương thế nào?”
Tưởng Kiêu liên tục gõ bàn cờ: “Nguyệt Lượng còn nhỏ, không vội.”
“Ai da, tôi đâu có nói là kết hôn luôn bây giờ đâu, tôi đang hỏi cái nhìn của ông.”
Trong lòng Bùi Cảnh Yên nóng lòng muốn ship CP: “Nếu ông thấy ổn thì tôi và Nhược Nhã sẽ hợp tác cho hai đứa nhỏ. Nhân lúc bây giờ bọn nhỏ còn nhỏ mà vun đắp tình cảm cho tốt, chờ ổn định rồi có thể trực tiếp đính hôn hoặc kết hôn luôn cũng được…”
Tưởng Kiêu trầm tư: “Mấu chốt là Nguyệt Lượng có thích hay không, còn về phần thằng nhóc Âu Dương này…”
Ở trong lòng ông, con gái là tốt nhất, không có thằng nhóc thối nào có thể xứng với con gái ông cả.
Nhưng không thể phủ nhận rằng điều kiện của Âu Dương Hạo về mọi mặt đều tốt.
Nếu hai đứa nhỏ thật sự tâm đầu ý hợp, ông cũng không phản đối cuộc hôn nhân này.
-
Sau hai trận mưa liên tiếp, thời tiết đã dịu mát hơn một chút.
Tập đầu tiên của game show “Super start 88” bắt đầu ghi hình vào đầu tháng 9.
Vào này ghi hình, với tư cách là huấn luyện viên của nhóm nam, Tạ Thanh Di đã biểu diễn một điệu nhảy cùng nhóm nhảy nữ.
Tin tức này vừa được tung ra, một đám antifan trên mạng đã chế nhạo: “Nhóm nhảy nữ giờ đã trở thành thứ hạ đẳng như vậy rồi à, ai cũng có thể đến nhảy à? Tạ Thanh Di là diễn viên, cô ta có thể nhảy cái gì?”
Mười ngày sau, tập đầu tiên của chương trình chính thức ra mắt.
10 phút trước khi phát sóng, rating vẫn nằm trong khoảng dự đoán của tổ đạo diễn.
Sau phút thứ mười, tiết mục nhảy của nhóm nhảy nữ của Tạ Thanh Di bắt đầu, nhân viên phụ trách theo dõi số liệu phía sau đều mở to mắt: “Vãi nồi, thật không hổ là tiểu hoa đán có lưu lượng khủng nhất.”
Fans nhiều, antifan nhiều, cùng nhau ùa vào xem, rating tăng vọt.
Trong lúc nhất thời, khu vực bình luận đã trở thành thiên hạ của fans và antifan---
[A a a a a a a a a em gái giết tôi rồi!]
[Hừ hừ hừ hừ, nóng quá, nước mắt không tự chủ được trào ra từ miệng.]
[Trời ah, cái ngực này, cái chân này! Mặt cười đê tiện.jpg]
[Nguyệt Lượng nhảy giỏi quá, nhảy vào cả lòng tôi rồi.]
[Lầu trên đừng tâng bốc nữa, nhảy chẳng ra gì, cũng chỉ có thể bán thịt con mắt.]
[Ít nhất em gái nhà chúng tao có giá trị nhan sắc, mày thì có cái gì? Tự mình soi gương đi.]
[Nhảy dở còn định bịt miệng không cho người ta nói à? Mỉm cười/]
[Cổ áo hở như vậy, đang muốn dụ dỗ ai? Đúng là ở cạnh đoàn tuyển tú nam, kỹ nữ vẫn là kỹ nữ.]
[Các người có độc à, mặc quần áo tự do cũng không được? Ngôi sao nước ngoài ăn mặc ngắn tũn hở bụng hở lưng các người khen, giờ ngôi sao trong nước ăn mặc bình thường các người quay sang chì chiết à?]
Khu bình luận combat nhau nhiệt tình, độ hot của chương trình tăng vọt, chiếm mấy mục trong bảng hostearch.
# Super start 88 phát sóng #
# Nữ huấn luyện viên Tạ Thanh Di #
# Tạ Thanh Di * Nhóm nhảy nữ #
Về phần người trong cuộc, Tạ Thanh Di đang nằm ung dung trong spa làm đẹp.
Đột nhiên, điện thoại ở bên cạnh kêu lên.
Nhân viên chăm sóc sắc đẹp đưa điện thoại cho cô: “Cô Tạ.”
Tạ Thanh Di liếc nhìn, là cuộc gọi của chị Gia.
Nhấn nút nghe, cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói sốt sắng của chị Gia truyền tới---
“Tin tức em bị bao nuôi đã lên hotsearch rồi!”