Chương 31
“Em thích anh.”
Trong phòng bao nhất thời trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Tạ Thanh Di cho rằng điện thoại bị mất sóng thì có một giọng nam trầm ổn truyền đến: “Say rượu? Hay chơi trò chơi thua?”
Điện thoại mở loa ngoài, cho nên những người bên cạnh có thể nghe thấy rõ ràng.
Hầu hết mọi người đều tỏ vẻ chán nản, chẹp, mới thế mà đã đoán được, không vui gì cả.
Nhưng cũng có một số người hóng hớt chỉ sợ chuyện không đủ lớn, hạ thấp giọng xúi giục Tạ Thanh Di: “Tiếp tục, tiếp tục đi.”
Tạ Thanh Di: “…”
Câu khó nhất đã nói ra rồi, cô còn gì mà phải sợ nữa.
Cô cụp mắt, thấp giọng nói: “Không phải, em không uống rượu, cũng không chơi trò chơi.”
Cô chỉ muốn nói với anh những lời đã chôn giấu trong lòng mà thôi.
Lại trầm mặc một lát, đầu bên kia nói: “Đừng làm loạn nữa, anh vẫn luôn coi em như là em gái.”
Giọng nói của anh rất nghiêm túc, từng câu từng chữ như từng nhát búa đập vào trái tim Tạ Thanh Di, khiến sự lo lắng, mong đợi và vui vẻ đó tan vỡ thành từng mảnh.
Những người bên cạnh cũng im bặt.
Tình huống này có gì đó không đúng? Người đẹp gặp phải một tên tra nam?
Có một cô gái ở đây không nhịn được phỉ nhổ: “Mấy tên đàn ông thích nhận em gái, mười tên thì chín tên là tra nam.”
Giọng nói không lớn nhưng dầu dây bên kia vẫn nghe thấy: “Bên cạnh em có người khác à?”
Đôi mắt Tạ Thanh Di khẽ nhúc nhích, khẽ ừ một tiếng.
Hai giây sau, cô lại lấy lại tinh thần, giả vờ thoải mái cười nói: “Bọn em đang chơi chọn nói thật hay mạo hiểm! Anh à, anh thật thông minh, một phát đoán trúng luôn.”
Đám người Tần Cửu cũng kịp phản ứng, vội vàng phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy, Nguyệt Lượng rút bài hai lần, hình phạt đều là gọi điện cho một người khác giới nói thích người đó.”
“Được rồi, hiện tại hoàn thành việc mạo hiểm rồi, mau cúp điện thoại chơi tiếp nào.”
“Nào nào nào, để tôi tráo bài.”
Phòng bao lập tức trở nên ồn ào, sự xấu hổ vừa nãy đã giảm bớt một chút.
Tạ Thanh Di cầm điện thoại chuyển sang chế độ loa trong, áp vào tai: “Xin lỗi anh, em thật sự không biết gọi cho ai nên mới gọi cho anh, em biết anh sẽ không để ý, đúng không?”
Không đợi đầu bên kia trả lời, cô đã nói tiếp: “Không nói chuyện với anh nữa, em chơi tiếp đây, bai bai.”
Cô cúp máy, ném điện thoại sang một bên.
Tần Cửu: “…”
Âu Dương Hạo: “…”
Ánh mắt của hai người đều nhìn về phía Tạ Thanh Di nhưng ngại có nhiều người đang ở đây nên đành phải nuốt những nghi hoặc đó vào trong lòng, tiếp tục chơi trò chơi.
Buổi tối ở Bắc Kinh, những tòa nhà cao sừng sững và rực rỡ ánh đèn.
Tưởng Kiêu cụp mắt, nhìn màn hình điện thoại đang tối dần đi, cuối cùng biến thành một màu đen.
Hóa ra là đang chơi trò chơi.
Anh tùy ý ném điện thoại lên bàn làm việc, thân hình cao lớn dựa vào ghế sô pha, bàn tay mảnh khảnh năng lên che mặt, che đi sự mong đợi nực cười ở đáy mắt.
Chỉ trong một phút trò chuyện ngắn ngủi, nhịp tim của anh đã trở nên bất thường nhiều lần.
Bố anh nói đúng, ham muốn ích kỷ rất khó kiềm chế.
Con người luôn tham lam, khi nhìn thấy một tia ánh mặt trời, họ sẽ lại mong muốn có thểm nhiều ánh sáng.
Có lẽ anh thật sự nên cách xa cô, càng xa càng tốt.
-
Thượng Hải, đã gần 11 giờ đêm mà cuộc chơi này vẫn chưa kết thúc.
Tần Cửu chuẩn bị rời đi: “Sáng mai 10 giờ tôi có cuộc họp, không thể chơi tiếp nữa.”
Thấy cô ấy định đi, Tạ Thanh Di cũng không muốn ở lại, sửa sang lại váy đứng lên: “Tôi đi xe A Cửu tới, xin phép về cùng cậu ấy luôn.”
Âu Dương Hạo thấy thế, cũng không ngăn cản: “Được, em tiễn mọi người ra cửa.”
Sau khi chào hỏi những người khác trong phòng bao, ba người họ cùng nhau ra ngoài.
Trong hành lang tối tăm của club, Âu Dương Hạo đi theo sau Tạ Thanh Di, muốn nói rồi lại thôi.
Đợi Tần Cửu đi trước lấy xe, cậu ta mới mở miệng gọi Tạ Thanh Di lại: Nguyệt Lượng.”
Tối nay Tạ Thanh Di thua vài ván, lần nào cũng chọn uống rượu phạt, cho nên lúc này đã có chút say.
Nghe thấy Âu Dương Hạo gọi mình, cô hai má ửng hồng nhìn cậu ta, chớp mắt cố duy trì tỉnh táo: “Sao thế?”
Âu Dương Hạo nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Có một sự thôi thúc nhất thời muốn ôm cô, nói với cô là cậu ta thích cô.
Nhưng lý trí nói với cậu ta rằng bây giờ không phải lúc thích hợp, nói ra sẽ khiến cô sợ hãi, đến lúc đó đến cả làm bạn cũng chưa chắc đã có thể làm được.
“Khi chị thua ván thứ hai, chị đã gọi điện cho Tưởng Kiêu sao?”
Cậu ta nhận ra đó là giọng của Tưởng Kiêu nhưng không chắc lắm.
Nghe thấy hai chữ “Tưởng Kiêu”, đôi lông mi thanh mảnh của Tạ Thanh Di khẽ run lên.
Một lúc sau, cô cụp mắt cuống, nhìn chằm chằm những hoa văn tinh xảo trên sàn nhà: “Ừ.”
Cô lẩm bẩm, lời nói có chút hàm hồ: “Là gọi cho anh ấy…”
Vẻ mặt Âu Dương Hạo hơi thay đổi, không nhịn được hỏi: “Tại sao chị lại gọi điện cho anh ta? Không phải lần trước chị nói chị không thích anh ta sao?”
Giọng điệu của cậu ta có chút sốt sắng, Tạ Thanh Di nhíu mày, nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Muốn gọi thì gọi thôi? Dù sao chị đâu thể gọi điện cho anh trai chị được, nếu để cho anh trai chị biết muộn như vậy rồi mà chị vẫn ra ngoài uống rượu, chắc chắn sẽ mắng chị, vớ vẩn còn méc với bố mẹ chị.”
“Vậy… Vậy chị có thể gọi cho người khác…”
Tại sao lại là Tưởng Kiêu chứ, tròn lòng Âu Dương Hạo âm thầm bổ sung thêm.
“Hầu hết những người trong danh bạn của chị đều là đồng nghiệp, vì vậy anh ấy là người phù hợp nhất. Hơn nữa anh ấy rất hiểu chị, sẽ biết chị đang chơi trò chơi, sẽ không coi đó là thật.”
Nói đến đây, cô tự cong môi nở nụ cười tự giễu, thầm nghĩ: Đúng vậy, anh sẽ không coi là thật.
Anh sẽ chỉ coi cô như là em gái.
Âu Dương Hạo còn muốn hỏi nhưng chiếc Aston Martin bên đường đã bấm còi hai lần.
Tần Cửu thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ: “Hai người còn nói cái gì nữa vậy? Mau lên xe đi, có việc gì thì tí về rồi gọi điện nói tiếp.”
“Đến đây.”
Tạ Thanh Di đáp, giơ tay vỗ vỗ bả vai Âu Dương Hạo, khẽ cười: “Được rồi, em trai thối, trở về nước M nhớ trăm chỉ học tập, lần sau về nước chị lại mời cưng ăn cơm.”
Nói xong, cô dẫm lên chiếc giày cao đi về phía chiếc ô tô đang đỗ.
“Bai bai~”
Tạ Thanh Di và Tần Cửu vẫy tay với người bên ngoài cửa sổ, Âu Dương Hạo cũng vẫy tay, không quên nhắc nhở: “Về đến nhà nhớ nhắn tin thông báo vào nhóm nhá.”
Chẳng mấy chốc, chiếc xe sang trọng màu đen rời đi.
Trong xe, Tạ Thanh Di cởi giày cao gót, uể oải ngã vào ghế không còn chút hình tượng nào.
Cô muốn giả chết nhưng Tần Cửu không cho cô cơ hội này, cúi người nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại mịn màng kia, bày ra bộ dáng ác bá: “Bạn học Nguyệt Lượng, thẳng thắn sẽ được khoan dung, chống cự sẽ bị trừng phạt, rốt cuộc cậu với Tưởng Kiêu đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Thanh Di say đến mức không thèm đánh bay cái móng vuốt của Tần Cửu.
Cô cứ như vậy bị Tần Cửu nhéo mặt, miệng bị bóp chu môi lên: “Còn có thể có chuyện gì? Không phải anh ấy đã nói rất thân thiết là tình anh em rồi sao?”
Khuôn mặt bị bóp cho nên phát âm không rõ ràng.
Tần Cửu suy nghĩ một hồi mới hiểu “rất thân thiết” là “rõ ràng”.
“Anh ấy coi cậu là em gái, vậy còn cậu? Cậu coi anh ấy là gì?”
Tần Cửu híp mắt: “Chỉ là anh trai, hay là tình anh trai?”
Tạ Thanh Di: “…”
Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt dò hỏi sắc bén của Tần Cửu.
Sau khi hít sâu vài hơi, cô gật đầu nói: “Đúng vậy, tớ thích anh ấy…”
Tần Cửu tặc lưỡi: “Chẹp, cậu đúng là một người phụ nữ ăn chơi trác táng, mấy ngày trước còn nói thích Bạc Thanh Trạch, hôm nay lại nói thích Tưởng Kiêu? Người sau còn khó hơn cả người trước, cậu đang tìm kiếm sự kích thích trong việc theo đuổi trai đó à?”
“Tớ chưa bao giờ nói rằng tớ thích Bạc Thanh Trạch.”
Tạ Thanh Di hoàn toàn không hề chột dạ: “Là cậu tự nghĩ thôi.”
Tần Cửu tức đến bật cười, cốc trán cô: “Cậu được lắm.”
Cô ấy ngồi xuống, lấy trong tử lạnh nhỏ ra một chai nước đưa cho Tạ Thanh Di: “Nói nghe nào, cậu thích anh ấy từ khi nào? Giấu kỹ thật.”
Tạ Thanh Di nhận lấy chai nước thủy tinh, uống vài hớp rồi bình tĩnh nói: “Tớ thích anh ấy từ lâu rồi… Có tà tâm nhưng không có can đảm, cho nên mới kéo dài đến bây giờ…”
Tần Cửu vốn định mắng cô vô dụng, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tạ mà lại nhát gan như vậy.
Nhưng nghĩ lại, người đó là Tưởng Kiêu---
Con trai duy nhất của nhà họ Tưởng ở Bắc Kinh, đẹp trai, tài năng, 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học, cùng năm đó trở về nước tiến vào làm việc tại tập đoàn Quang Linh, 21 tuổi lấy được bằng tiến sĩ tài chính tại đại học A, được thăng chức thành CFO tập đoàn Quang Linh, cũng cùng năm đó sáng lập ra công ty tài chính Eternity.
Người ta nói rằng quỹ thành lập công ty của anh là do anh kiếm đươc từ tiền cổ phiếu và đầu tư trong quá trình học tập của anh, không có bất kỳ một khoản tiền nào từ gia đình.
Hiện giờ vị thế của Eternity trong giới tài chính ở trong nước là không thể khinh thường, thêm vài năm nữa, có khi nó sẽ còn lớn mạnh hơn cả tập đoàn Quang Linh.
Còn Tưởng Kiêu, dựa vào ưu thế và năng lực của bản thân, đã trở thành hình mẫu con nhà người ta để các bậc cha mẹ dạy dỗ con cái trong nhà, chẳng hạn như: Con nhìn đứa con trai nhà họ Tưởng ở Bắc Kinh giỏi như thế nào, có triển vọng như thế nào.
Nhưng hầu hết những người tài năng đều có tính cách lập dị.
Giống như Tưởng Kiêu, tính cách kiêu ngạo quái dị, điệu thấp hướng nội, bao nhiêu năm qua chỉ có một thân một mình, không có bạn bè, những người duy nhất có thể coi như bạn của anh chỉ có hai anh em nhà họ Tạ.
“Cậu thích ai không thích, tại sao lại thích Tưởng Kiêu?”
Tần Cửu lắc đầu, cảm thấy chuyện này rất khó: “Trước nay tớ luôn cảm thấy anh ấy giống như ma cà rồng, cái cảm giác tối tăm, không thể gặp ánh sáng, lạnh như băng không có chút sức sống, giống như ai yêu anh ấy chú định là sẽ chết. Cho nên, loại người như anh ấy thích hợp sống cô độc suốt quãng đời còn lại, một mình ngồi uống rượu vang đỏ giữa đêm khuya…”
“Stop! Cậu xem nhiều phim ma cà rồng quá rồi đó à?”
Thấy lời nói của cô ấy càng lúc càng trở nên thái quá, Tạ Thanh Di cạn lời: “Anh ấy là một con người bình thường, một con người có máu và nhiệt độ bình thường.”
“Không phải tớ đang nghĩ cách cho cậu sao?”
Tần Cửu nhún vai: “Cho nên tình huống hiện tại là, lang vô tình thiếp cố ý, cậu đơn phương anh ấy?”
Tạ Thanh Di sĩ diện, không muốn thừa nhận, mạnh miệng nói: “Anh ấy cũng có ý với tớ, lần trước không phải còn lén hôn tớ sao?”
“Tưởng Kiêu sẽ hôn trộm? Chẹp, thật khó tưởng tượng ra được cái cảnh tượng kia, cảm giác anh ấy giống như là người vô dục vô cầu, trên mặt viết đầy mấy chữ cấm dục.”
“Sao, cậu nghi ngờ sức quyến rũ của tớ?” Tạ Thanh Di nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Không dám, không dám.” Tần Cửu xua tay: “Đàn ông bình thường không thể nào chống lại được sức mê hoặc của cậy nhưng --- Tưởng Kiêu không phải là người đàn ông bình thường.”
“…”
Trong phòng bao nhất thời trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Tạ Thanh Di cho rằng điện thoại bị mất sóng thì có một giọng nam trầm ổn truyền đến: “Say rượu? Hay chơi trò chơi thua?”
Điện thoại mở loa ngoài, cho nên những người bên cạnh có thể nghe thấy rõ ràng.
Hầu hết mọi người đều tỏ vẻ chán nản, chẹp, mới thế mà đã đoán được, không vui gì cả.
Nhưng cũng có một số người hóng hớt chỉ sợ chuyện không đủ lớn, hạ thấp giọng xúi giục Tạ Thanh Di: “Tiếp tục, tiếp tục đi.”
Tạ Thanh Di: “…”
Câu khó nhất đã nói ra rồi, cô còn gì mà phải sợ nữa.
Cô cụp mắt, thấp giọng nói: “Không phải, em không uống rượu, cũng không chơi trò chơi.”
Cô chỉ muốn nói với anh những lời đã chôn giấu trong lòng mà thôi.
Lại trầm mặc một lát, đầu bên kia nói: “Đừng làm loạn nữa, anh vẫn luôn coi em như là em gái.”
Giọng nói của anh rất nghiêm túc, từng câu từng chữ như từng nhát búa đập vào trái tim Tạ Thanh Di, khiến sự lo lắng, mong đợi và vui vẻ đó tan vỡ thành từng mảnh.
Những người bên cạnh cũng im bặt.
Tình huống này có gì đó không đúng? Người đẹp gặp phải một tên tra nam?
Có một cô gái ở đây không nhịn được phỉ nhổ: “Mấy tên đàn ông thích nhận em gái, mười tên thì chín tên là tra nam.”
Giọng nói không lớn nhưng dầu dây bên kia vẫn nghe thấy: “Bên cạnh em có người khác à?”
Đôi mắt Tạ Thanh Di khẽ nhúc nhích, khẽ ừ một tiếng.
Hai giây sau, cô lại lấy lại tinh thần, giả vờ thoải mái cười nói: “Bọn em đang chơi chọn nói thật hay mạo hiểm! Anh à, anh thật thông minh, một phát đoán trúng luôn.”
Đám người Tần Cửu cũng kịp phản ứng, vội vàng phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy, Nguyệt Lượng rút bài hai lần, hình phạt đều là gọi điện cho một người khác giới nói thích người đó.”
“Được rồi, hiện tại hoàn thành việc mạo hiểm rồi, mau cúp điện thoại chơi tiếp nào.”
“Nào nào nào, để tôi tráo bài.”
Phòng bao lập tức trở nên ồn ào, sự xấu hổ vừa nãy đã giảm bớt một chút.
Tạ Thanh Di cầm điện thoại chuyển sang chế độ loa trong, áp vào tai: “Xin lỗi anh, em thật sự không biết gọi cho ai nên mới gọi cho anh, em biết anh sẽ không để ý, đúng không?”
Không đợi đầu bên kia trả lời, cô đã nói tiếp: “Không nói chuyện với anh nữa, em chơi tiếp đây, bai bai.”
Cô cúp máy, ném điện thoại sang một bên.
Tần Cửu: “…”
Âu Dương Hạo: “…”
Ánh mắt của hai người đều nhìn về phía Tạ Thanh Di nhưng ngại có nhiều người đang ở đây nên đành phải nuốt những nghi hoặc đó vào trong lòng, tiếp tục chơi trò chơi.
Buổi tối ở Bắc Kinh, những tòa nhà cao sừng sững và rực rỡ ánh đèn.
Tưởng Kiêu cụp mắt, nhìn màn hình điện thoại đang tối dần đi, cuối cùng biến thành một màu đen.
Hóa ra là đang chơi trò chơi.
Anh tùy ý ném điện thoại lên bàn làm việc, thân hình cao lớn dựa vào ghế sô pha, bàn tay mảnh khảnh năng lên che mặt, che đi sự mong đợi nực cười ở đáy mắt.
Chỉ trong một phút trò chuyện ngắn ngủi, nhịp tim của anh đã trở nên bất thường nhiều lần.
Bố anh nói đúng, ham muốn ích kỷ rất khó kiềm chế.
Con người luôn tham lam, khi nhìn thấy một tia ánh mặt trời, họ sẽ lại mong muốn có thểm nhiều ánh sáng.
Có lẽ anh thật sự nên cách xa cô, càng xa càng tốt.
-
Thượng Hải, đã gần 11 giờ đêm mà cuộc chơi này vẫn chưa kết thúc.
Tần Cửu chuẩn bị rời đi: “Sáng mai 10 giờ tôi có cuộc họp, không thể chơi tiếp nữa.”
Thấy cô ấy định đi, Tạ Thanh Di cũng không muốn ở lại, sửa sang lại váy đứng lên: “Tôi đi xe A Cửu tới, xin phép về cùng cậu ấy luôn.”
Âu Dương Hạo thấy thế, cũng không ngăn cản: “Được, em tiễn mọi người ra cửa.”
Sau khi chào hỏi những người khác trong phòng bao, ba người họ cùng nhau ra ngoài.
Trong hành lang tối tăm của club, Âu Dương Hạo đi theo sau Tạ Thanh Di, muốn nói rồi lại thôi.
Đợi Tần Cửu đi trước lấy xe, cậu ta mới mở miệng gọi Tạ Thanh Di lại: Nguyệt Lượng.”
Tối nay Tạ Thanh Di thua vài ván, lần nào cũng chọn uống rượu phạt, cho nên lúc này đã có chút say.
Nghe thấy Âu Dương Hạo gọi mình, cô hai má ửng hồng nhìn cậu ta, chớp mắt cố duy trì tỉnh táo: “Sao thế?”
Âu Dương Hạo nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Có một sự thôi thúc nhất thời muốn ôm cô, nói với cô là cậu ta thích cô.
Nhưng lý trí nói với cậu ta rằng bây giờ không phải lúc thích hợp, nói ra sẽ khiến cô sợ hãi, đến lúc đó đến cả làm bạn cũng chưa chắc đã có thể làm được.
“Khi chị thua ván thứ hai, chị đã gọi điện cho Tưởng Kiêu sao?”
Cậu ta nhận ra đó là giọng của Tưởng Kiêu nhưng không chắc lắm.
Nghe thấy hai chữ “Tưởng Kiêu”, đôi lông mi thanh mảnh của Tạ Thanh Di khẽ run lên.
Một lúc sau, cô cụp mắt cuống, nhìn chằm chằm những hoa văn tinh xảo trên sàn nhà: “Ừ.”
Cô lẩm bẩm, lời nói có chút hàm hồ: “Là gọi cho anh ấy…”
Vẻ mặt Âu Dương Hạo hơi thay đổi, không nhịn được hỏi: “Tại sao chị lại gọi điện cho anh ta? Không phải lần trước chị nói chị không thích anh ta sao?”
Giọng điệu của cậu ta có chút sốt sắng, Tạ Thanh Di nhíu mày, nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Muốn gọi thì gọi thôi? Dù sao chị đâu thể gọi điện cho anh trai chị được, nếu để cho anh trai chị biết muộn như vậy rồi mà chị vẫn ra ngoài uống rượu, chắc chắn sẽ mắng chị, vớ vẩn còn méc với bố mẹ chị.”
“Vậy… Vậy chị có thể gọi cho người khác…”
Tại sao lại là Tưởng Kiêu chứ, tròn lòng Âu Dương Hạo âm thầm bổ sung thêm.
“Hầu hết những người trong danh bạn của chị đều là đồng nghiệp, vì vậy anh ấy là người phù hợp nhất. Hơn nữa anh ấy rất hiểu chị, sẽ biết chị đang chơi trò chơi, sẽ không coi đó là thật.”
Nói đến đây, cô tự cong môi nở nụ cười tự giễu, thầm nghĩ: Đúng vậy, anh sẽ không coi là thật.
Anh sẽ chỉ coi cô như là em gái.
Âu Dương Hạo còn muốn hỏi nhưng chiếc Aston Martin bên đường đã bấm còi hai lần.
Tần Cửu thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ: “Hai người còn nói cái gì nữa vậy? Mau lên xe đi, có việc gì thì tí về rồi gọi điện nói tiếp.”
“Đến đây.”
Tạ Thanh Di đáp, giơ tay vỗ vỗ bả vai Âu Dương Hạo, khẽ cười: “Được rồi, em trai thối, trở về nước M nhớ trăm chỉ học tập, lần sau về nước chị lại mời cưng ăn cơm.”
Nói xong, cô dẫm lên chiếc giày cao đi về phía chiếc ô tô đang đỗ.
“Bai bai~”
Tạ Thanh Di và Tần Cửu vẫy tay với người bên ngoài cửa sổ, Âu Dương Hạo cũng vẫy tay, không quên nhắc nhở: “Về đến nhà nhớ nhắn tin thông báo vào nhóm nhá.”
Chẳng mấy chốc, chiếc xe sang trọng màu đen rời đi.
Trong xe, Tạ Thanh Di cởi giày cao gót, uể oải ngã vào ghế không còn chút hình tượng nào.
Cô muốn giả chết nhưng Tần Cửu không cho cô cơ hội này, cúi người nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại mịn màng kia, bày ra bộ dáng ác bá: “Bạn học Nguyệt Lượng, thẳng thắn sẽ được khoan dung, chống cự sẽ bị trừng phạt, rốt cuộc cậu với Tưởng Kiêu đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Thanh Di say đến mức không thèm đánh bay cái móng vuốt của Tần Cửu.
Cô cứ như vậy bị Tần Cửu nhéo mặt, miệng bị bóp chu môi lên: “Còn có thể có chuyện gì? Không phải anh ấy đã nói rất thân thiết là tình anh em rồi sao?”
Khuôn mặt bị bóp cho nên phát âm không rõ ràng.
Tần Cửu suy nghĩ một hồi mới hiểu “rất thân thiết” là “rõ ràng”.
“Anh ấy coi cậu là em gái, vậy còn cậu? Cậu coi anh ấy là gì?”
Tần Cửu híp mắt: “Chỉ là anh trai, hay là tình anh trai?”
Tạ Thanh Di: “…”
Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt dò hỏi sắc bén của Tần Cửu.
Sau khi hít sâu vài hơi, cô gật đầu nói: “Đúng vậy, tớ thích anh ấy…”
Tần Cửu tặc lưỡi: “Chẹp, cậu đúng là một người phụ nữ ăn chơi trác táng, mấy ngày trước còn nói thích Bạc Thanh Trạch, hôm nay lại nói thích Tưởng Kiêu? Người sau còn khó hơn cả người trước, cậu đang tìm kiếm sự kích thích trong việc theo đuổi trai đó à?”
“Tớ chưa bao giờ nói rằng tớ thích Bạc Thanh Trạch.”
Tạ Thanh Di hoàn toàn không hề chột dạ: “Là cậu tự nghĩ thôi.”
Tần Cửu tức đến bật cười, cốc trán cô: “Cậu được lắm.”
Cô ấy ngồi xuống, lấy trong tử lạnh nhỏ ra một chai nước đưa cho Tạ Thanh Di: “Nói nghe nào, cậu thích anh ấy từ khi nào? Giấu kỹ thật.”
Tạ Thanh Di nhận lấy chai nước thủy tinh, uống vài hớp rồi bình tĩnh nói: “Tớ thích anh ấy từ lâu rồi… Có tà tâm nhưng không có can đảm, cho nên mới kéo dài đến bây giờ…”
Tần Cửu vốn định mắng cô vô dụng, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tạ mà lại nhát gan như vậy.
Nhưng nghĩ lại, người đó là Tưởng Kiêu---
Con trai duy nhất của nhà họ Tưởng ở Bắc Kinh, đẹp trai, tài năng, 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học, cùng năm đó trở về nước tiến vào làm việc tại tập đoàn Quang Linh, 21 tuổi lấy được bằng tiến sĩ tài chính tại đại học A, được thăng chức thành CFO tập đoàn Quang Linh, cũng cùng năm đó sáng lập ra công ty tài chính Eternity.
Người ta nói rằng quỹ thành lập công ty của anh là do anh kiếm đươc từ tiền cổ phiếu và đầu tư trong quá trình học tập của anh, không có bất kỳ một khoản tiền nào từ gia đình.
Hiện giờ vị thế của Eternity trong giới tài chính ở trong nước là không thể khinh thường, thêm vài năm nữa, có khi nó sẽ còn lớn mạnh hơn cả tập đoàn Quang Linh.
Còn Tưởng Kiêu, dựa vào ưu thế và năng lực của bản thân, đã trở thành hình mẫu con nhà người ta để các bậc cha mẹ dạy dỗ con cái trong nhà, chẳng hạn như: Con nhìn đứa con trai nhà họ Tưởng ở Bắc Kinh giỏi như thế nào, có triển vọng như thế nào.
Nhưng hầu hết những người tài năng đều có tính cách lập dị.
Giống như Tưởng Kiêu, tính cách kiêu ngạo quái dị, điệu thấp hướng nội, bao nhiêu năm qua chỉ có một thân một mình, không có bạn bè, những người duy nhất có thể coi như bạn của anh chỉ có hai anh em nhà họ Tạ.
“Cậu thích ai không thích, tại sao lại thích Tưởng Kiêu?”
Tần Cửu lắc đầu, cảm thấy chuyện này rất khó: “Trước nay tớ luôn cảm thấy anh ấy giống như ma cà rồng, cái cảm giác tối tăm, không thể gặp ánh sáng, lạnh như băng không có chút sức sống, giống như ai yêu anh ấy chú định là sẽ chết. Cho nên, loại người như anh ấy thích hợp sống cô độc suốt quãng đời còn lại, một mình ngồi uống rượu vang đỏ giữa đêm khuya…”
“Stop! Cậu xem nhiều phim ma cà rồng quá rồi đó à?”
Thấy lời nói của cô ấy càng lúc càng trở nên thái quá, Tạ Thanh Di cạn lời: “Anh ấy là một con người bình thường, một con người có máu và nhiệt độ bình thường.”
“Không phải tớ đang nghĩ cách cho cậu sao?”
Tần Cửu nhún vai: “Cho nên tình huống hiện tại là, lang vô tình thiếp cố ý, cậu đơn phương anh ấy?”
Tạ Thanh Di sĩ diện, không muốn thừa nhận, mạnh miệng nói: “Anh ấy cũng có ý với tớ, lần trước không phải còn lén hôn tớ sao?”
“Tưởng Kiêu sẽ hôn trộm? Chẹp, thật khó tưởng tượng ra được cái cảnh tượng kia, cảm giác anh ấy giống như là người vô dục vô cầu, trên mặt viết đầy mấy chữ cấm dục.”
“Sao, cậu nghi ngờ sức quyến rũ của tớ?” Tạ Thanh Di nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Không dám, không dám.” Tần Cửu xua tay: “Đàn ông bình thường không thể nào chống lại được sức mê hoặc của cậy nhưng --- Tưởng Kiêu không phải là người đàn ông bình thường.”
“…”