Chương 38: Ha, đồ Vô dụng
Trong phòng phẫu thuật, đèn đuốc sáng trưng.
Từ một hai giờ chiều kéo dài tới hơn chín giờ tối, chưa từng ngừng nghỉ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Hạ Khánh Dương ở đó cả buổi chiều, hơn sáu giờ tối ông ta không nhịn được nữa, bảo Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh chờ ngoài cửa còn mình ra ngoài đi ăn.
Khi quay lại vẫn chưa thấy Hạ Phương đâu, Hạ Khánh Dương chửi bới: “Hạ Phương vẫn chưa quay lại? Đứa con bất hiếu này, ngoài miệng thì nói quan tâm mẹ, thế mà vào lúc quan trọng lại chẳng thấy đâu”.
Trong quá trình phẫu thuật, bác sĩ Trương có ra ngoài một lần, hỏi Hạ Khánh Dương có thấy Hạ Phương đâu không, nói rằng cô không có ở bên trong.
Nhưng Hạ Khánh Dương vẫn luôn ở ngoài cũng chẳng thấy Hạ Phương, bèn cho rằng cô đã lẻn đi.
Hạ Oanh Oanh cũng che miệng cười khẩy: “Đúng thế, dì Tiết ở trong phòng phẫu thuật chưa chắc đã giữ được tính mạng, thế mà lúc này nó không ở ngoài chờ còn chạy đi đâu không biết”.
“Tiểu Phương cũng đáng thương, mẹ ốm nặng, lại không có năng lực kiếm tiền, hai ngày trước vừa mới trả tiền thuốc thang cao ngất cho mẹ, chắc là bây giờ đang rất đau đầu chuyện tiền phẫu thuật đấy”, Triệu Lệ Chi đột nhiên khẽ thở dài, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
“Con bé đó bướng bỉnh quá, có khó khăn gì không nói với mẹ con chúng tôi thì thôi, thế mà cũng không nói với ông, lúc nào cũng một mình gánh vác. Nhưng lúc này đi tìm người ngoài thì ai không thừa dịp cháy nhà hôi của? Đến lúc đó người bị tổn thương vẫn là con bé thôi”.
Rõ ràng câu này của Triệu Lệ Chi có ý ám chỉ bây giờ Hạ Phương không ở ngoài phòng phẫu thuật chờ là đang đi cùng đàn ông.
Dù sao trong mắt người nhà họ Hạ, Hạ Phương là một người phụ nữ dâm đãng bán thân lấy tiền.
“Nó dám?!”, Hạ Khánh Dương tức giận gầm lên: “Mạng sống của mẹ nó đang treo lơ lửng trong phòng phẫu thuật, nếu nó dám đi chơi với giai, tôi sẽ đánh gãy chân nó”.
Trong mắt Hạ Oanh Oanh hiện lên vẻ đắc ý, cô ta kéo tay Hạ Khánh Dương: “Bố à, bố cẩn thận kẻo nổi giận ảnh hưởng sức khỏe. Bây giờ tình hình của dì Tiết đang nguy kịch, Tiểu Phương không ở đây, người dì ấy có thể dựa vào chỉ có bố thôi”.
“Tiểu Phương luôn có thái độ thù địch với chúng ta, nhưng em ấy không biết vào thời khắc quan trọng, chỉ có người nhà mới có thể ở bên em ấy thôi. Những người đàn ông kia chỉ tham lam cơ thể của em ấy, sao em ấy lại không hiểu chứ?”
Hạ Khánh Dương càng giận hơn nữa: “Nếu nó hiểu thì đã không đối đầu với bố, bây giờ nó tự chuốc lấy rắc rối, còn đắc tội nhà họ Tư! Nó muốn hủy hoại nhà họ Hạ, hủy hoại chúng ta!”
Nhắc tới nhà họ Tư, Hạ Khánh Dương sầm mặt ngồi xuống ghế, ôm đầu.
Bởi vì Hạ Phương công khai từ hôn trong tiệc đính hôn của Hạ Oanh Oanh, còn khiến Tư Hạo Hiên và Hạ Oanh Oanh suýt nữa thì công khai video súng đã lên đạn, hoàn toàn đắc tội nhà họ Tư.
Nhà họ Tư đòi họ bồi thường, còn bắt họ dù thế nào cũng phải để Hạ Phương kết hôn với Tư Hạo Hiên, nếu không công ty của nhà họ Hạ sẽ phá sản.
Trước khi quen Tiết Lan Hâm, Hạ Khánh Dương chỉ là một người nghèo, tuy có chút tay nghề, làm quản đốc cho một công ty xây dựng nhưng thu nhập không cao.
Kể từ khi mở công ty, thân phận của ông ta đã hoàn toàn thay đổi.
Đặc biệt là khi Hạ Thị ngày một lớn mạnh, thậm chí ông ta cũng đứng lên được, đi đến đâu cũng được cấp trên và cấp dưới chào đón, mọi người vây quanh.
Ông ta đã quen với cuộc sống như vậy từ lâu rồi, nếu không còn Hạ Thị, để ông ta quay lại những ngày tháng không có gì ban đầu làm sao ông ta có thể chấp nhận được?
Vì vậy, dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không thể khiến Hạ Thị phá sản.
Hôm nay cả nhà ông ta đến tìm Tiết Lan Hâm là để lấy Hạ Thị ra để uy hiếp bà, bắt bà giao Hạ Phương ra. Không ngờ Tiết Lan Hâm lại đột nhiên xảy ra chuyện…
“Nếu chị Tiết xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Tiểu Phương phải làm sao, công ty sẽ thế nào…”, Triệu Lệ Chi lại chuyển chủ đề, hơn nữa còn thành công.
Sắc mặt Hạ Khánh Dương tối sầm, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nham hiểm.
Đúng thế, nếu Tiết Lan Hâm qua đời… Vậy cổ phần của Hạ Thị chẳng phải sẽ đều là của ông ta sao?
Đến lúc đó lại nghĩ cách gả Hạ Phương cho nhà họ Tư, Hạ Thị chắc chắn có thể sống lại, tới lúc ấy…
Hạ Khánh Dương càng nghĩ càng thấy ý này rất hay.
Tiết Lan Hâm bị bệnh sáu năm, bao nhiêu năm nay, tiền thuốc men chữa trị hàng tháng giống như cắt da xẻo thịt Hạ Khánh Dương. Ông ta thậm chí còn nghĩ hạ Thì bị như ngày hôm nay đều do Tiết Lan Hâm kéo xuống.
Nếu không phải bỏ nhiều tiền ra để chữa bệnh cho bà như vậy thì vào thời khắc mấu chốt, sao ông ta có thể không có tiền?
Sao công ty lại đi đến ngày hôm nay?
Càng nghĩ, Hạ Khánh Dương càng cảm thấy Tiết Lan Hâm chết đi là sự sắp xếp tốt nhất cho mình.
“Chi Chi, nghe nói bà rất thân thiết với phó viện trưởng ở đây à?”, Hạ Khánh Dương ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Triệu Lệ Chi.
Hai mắt Triệu Lệ Chi sáng lên, biết Hạ Khánh Dương đã hiểu ý mình nói, bà ta hơi nhếch miệng, cúi đầu bảo: “Cũng không thân thiết lắm, chỉ là đã từng tìm ông ấy khám bệnh thôi…”
“Ông ấy đang ở trong phòng phẫu thuật à?”, Hạ Khánh Dương hỏi.
Triệu Lệ Chi gật đầu: “Nghe ý của bác sĩ Trương thì chắc là ông ấy đang ở bên trong”.
“Ừm, lát nữa nếu ông ấy ra thì nói cho tôi biết”, Hạ Khánh Dương nói.
Khi Tư Thành đến bệnh viện đã là hơn bẩy giờ tối.
Hôm nay anh có chuyện gấp phải đi công tác, khi nhận được tin thì đúng lúc đang có một cuộc họp quan trọng.
Bởi vì anh biết ca phẫu thuật của Tiết Lan Hâm sẽ kéo dài năm sáu tiếng, nên anh không vội về ngay.
Mãi đến khi họp xong anh mới biết Tiết Lan Hâm xảy ra chuyện trước khi phẫu thuật, Tiết Phi đang phẫu thuật khẩn cấp cho bà.
Sắc mặt Tư Thành tối sầm, không khỏi nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Hạ Phương, anh lập tức bảo Tiêu Minh sắp xếp lịch về.
Tiêu Minh cho rằng Tư Thành sợ Tiết Phi phẫu thuật xong sẽ bỏ chạy nên mới vội về để ngăn cản.
Trước khi quen Hạ Phương, đúng là Tư Thành đã có suy nghĩ như vậy, chỉ là Tiết Phi quá xảo quyệt, mãi anh không có cơ hội ngăn cản được cô.
Mặc dù lần này họ vẫn không thể chắc chắn hành tung của Tiết Phi, nhưng họ biết bệnh tình của Tiết Lan Hâm, cũng biết thời gian phẫu thuật đại khái của bà.
Chỉ cần họ về kịp trước khi ca phẫu thuật của Tiết Lan Hâm kết thúc, là sẽ có thể nghĩ ra cách ngăn cản.
Chỉ cần bắt được người, Tư Thành sẽ có cách để Tiết Phi chữa bệnh cho ông cụ.
Ông cụ đã sắp không gắng gượng được nữa, anh phải mau chóng tìm được Tiết Phi.
Ngoài ra…
Tư Thành cũng hơi lo lắng cho Hạ Phương, nên gần như chạy như bay đến đây.
Không ngờ vừa đến nơi đã nghe thấy người nhà họ Hạ nói xấu Hạ Phương, mặt Tư Thành lập tức đen kịt.
Nghe xong, anh tức giận đến mức toàn thân toát ra luồng khí lạnh lẽo khiến người ta ngạt thở.
Đúng lúc này, phó viện trưởng Tần đi ra từ phòng phẫu thuật, Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi tiến lên, không biết họ nói gì với ông ta, mấy người thì thầm to nhỏ như đang âm mưu điều gì mờ ám.
Tư Thành quay đầu lại nói vào tai Tiêu Minh vài câu gì đó.
Tiêu Minh chớp mắt ngạc nhiên, sau đó gật đầu rời đi.
“Khụ…”
Thấy mấy người đã nói chuyện gần xong, Tư Thành ho hai tiếng rồi sải bước tới.
Ba người như giật mình sợ hãi, kinh ngạc quay đầu.
Nhìn thấy là Tư Thành, đáy mắt phó viện trưởng Tần hiện lên vẻ nghi hoặc, hình như ông ta đã từng thấy người đàn ông này trong văn phòng của viện trưởng Triệu, nhưng ông ta không biết anh là ai.
Hạ Khánh Dương nhìn thấy người tới là Tư Thành thì hừ lạnh, giễu cợt nhìn anh với vẻ khinh thường: “Ha, đồ vô dụng!”
Từ một hai giờ chiều kéo dài tới hơn chín giờ tối, chưa từng ngừng nghỉ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Hạ Khánh Dương ở đó cả buổi chiều, hơn sáu giờ tối ông ta không nhịn được nữa, bảo Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh chờ ngoài cửa còn mình ra ngoài đi ăn.
Khi quay lại vẫn chưa thấy Hạ Phương đâu, Hạ Khánh Dương chửi bới: “Hạ Phương vẫn chưa quay lại? Đứa con bất hiếu này, ngoài miệng thì nói quan tâm mẹ, thế mà vào lúc quan trọng lại chẳng thấy đâu”.
Trong quá trình phẫu thuật, bác sĩ Trương có ra ngoài một lần, hỏi Hạ Khánh Dương có thấy Hạ Phương đâu không, nói rằng cô không có ở bên trong.
Nhưng Hạ Khánh Dương vẫn luôn ở ngoài cũng chẳng thấy Hạ Phương, bèn cho rằng cô đã lẻn đi.
Hạ Oanh Oanh cũng che miệng cười khẩy: “Đúng thế, dì Tiết ở trong phòng phẫu thuật chưa chắc đã giữ được tính mạng, thế mà lúc này nó không ở ngoài chờ còn chạy đi đâu không biết”.
“Tiểu Phương cũng đáng thương, mẹ ốm nặng, lại không có năng lực kiếm tiền, hai ngày trước vừa mới trả tiền thuốc thang cao ngất cho mẹ, chắc là bây giờ đang rất đau đầu chuyện tiền phẫu thuật đấy”, Triệu Lệ Chi đột nhiên khẽ thở dài, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
“Con bé đó bướng bỉnh quá, có khó khăn gì không nói với mẹ con chúng tôi thì thôi, thế mà cũng không nói với ông, lúc nào cũng một mình gánh vác. Nhưng lúc này đi tìm người ngoài thì ai không thừa dịp cháy nhà hôi của? Đến lúc đó người bị tổn thương vẫn là con bé thôi”.
Rõ ràng câu này của Triệu Lệ Chi có ý ám chỉ bây giờ Hạ Phương không ở ngoài phòng phẫu thuật chờ là đang đi cùng đàn ông.
Dù sao trong mắt người nhà họ Hạ, Hạ Phương là một người phụ nữ dâm đãng bán thân lấy tiền.
“Nó dám?!”, Hạ Khánh Dương tức giận gầm lên: “Mạng sống của mẹ nó đang treo lơ lửng trong phòng phẫu thuật, nếu nó dám đi chơi với giai, tôi sẽ đánh gãy chân nó”.
Trong mắt Hạ Oanh Oanh hiện lên vẻ đắc ý, cô ta kéo tay Hạ Khánh Dương: “Bố à, bố cẩn thận kẻo nổi giận ảnh hưởng sức khỏe. Bây giờ tình hình của dì Tiết đang nguy kịch, Tiểu Phương không ở đây, người dì ấy có thể dựa vào chỉ có bố thôi”.
“Tiểu Phương luôn có thái độ thù địch với chúng ta, nhưng em ấy không biết vào thời khắc quan trọng, chỉ có người nhà mới có thể ở bên em ấy thôi. Những người đàn ông kia chỉ tham lam cơ thể của em ấy, sao em ấy lại không hiểu chứ?”
Hạ Khánh Dương càng giận hơn nữa: “Nếu nó hiểu thì đã không đối đầu với bố, bây giờ nó tự chuốc lấy rắc rối, còn đắc tội nhà họ Tư! Nó muốn hủy hoại nhà họ Hạ, hủy hoại chúng ta!”
Nhắc tới nhà họ Tư, Hạ Khánh Dương sầm mặt ngồi xuống ghế, ôm đầu.
Bởi vì Hạ Phương công khai từ hôn trong tiệc đính hôn của Hạ Oanh Oanh, còn khiến Tư Hạo Hiên và Hạ Oanh Oanh suýt nữa thì công khai video súng đã lên đạn, hoàn toàn đắc tội nhà họ Tư.
Nhà họ Tư đòi họ bồi thường, còn bắt họ dù thế nào cũng phải để Hạ Phương kết hôn với Tư Hạo Hiên, nếu không công ty của nhà họ Hạ sẽ phá sản.
Trước khi quen Tiết Lan Hâm, Hạ Khánh Dương chỉ là một người nghèo, tuy có chút tay nghề, làm quản đốc cho một công ty xây dựng nhưng thu nhập không cao.
Kể từ khi mở công ty, thân phận của ông ta đã hoàn toàn thay đổi.
Đặc biệt là khi Hạ Thị ngày một lớn mạnh, thậm chí ông ta cũng đứng lên được, đi đến đâu cũng được cấp trên và cấp dưới chào đón, mọi người vây quanh.
Ông ta đã quen với cuộc sống như vậy từ lâu rồi, nếu không còn Hạ Thị, để ông ta quay lại những ngày tháng không có gì ban đầu làm sao ông ta có thể chấp nhận được?
Vì vậy, dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không thể khiến Hạ Thị phá sản.
Hôm nay cả nhà ông ta đến tìm Tiết Lan Hâm là để lấy Hạ Thị ra để uy hiếp bà, bắt bà giao Hạ Phương ra. Không ngờ Tiết Lan Hâm lại đột nhiên xảy ra chuyện…
“Nếu chị Tiết xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Tiểu Phương phải làm sao, công ty sẽ thế nào…”, Triệu Lệ Chi lại chuyển chủ đề, hơn nữa còn thành công.
Sắc mặt Hạ Khánh Dương tối sầm, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nham hiểm.
Đúng thế, nếu Tiết Lan Hâm qua đời… Vậy cổ phần của Hạ Thị chẳng phải sẽ đều là của ông ta sao?
Đến lúc đó lại nghĩ cách gả Hạ Phương cho nhà họ Tư, Hạ Thị chắc chắn có thể sống lại, tới lúc ấy…
Hạ Khánh Dương càng nghĩ càng thấy ý này rất hay.
Tiết Lan Hâm bị bệnh sáu năm, bao nhiêu năm nay, tiền thuốc men chữa trị hàng tháng giống như cắt da xẻo thịt Hạ Khánh Dương. Ông ta thậm chí còn nghĩ hạ Thì bị như ngày hôm nay đều do Tiết Lan Hâm kéo xuống.
Nếu không phải bỏ nhiều tiền ra để chữa bệnh cho bà như vậy thì vào thời khắc mấu chốt, sao ông ta có thể không có tiền?
Sao công ty lại đi đến ngày hôm nay?
Càng nghĩ, Hạ Khánh Dương càng cảm thấy Tiết Lan Hâm chết đi là sự sắp xếp tốt nhất cho mình.
“Chi Chi, nghe nói bà rất thân thiết với phó viện trưởng ở đây à?”, Hạ Khánh Dương ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Triệu Lệ Chi.
Hai mắt Triệu Lệ Chi sáng lên, biết Hạ Khánh Dương đã hiểu ý mình nói, bà ta hơi nhếch miệng, cúi đầu bảo: “Cũng không thân thiết lắm, chỉ là đã từng tìm ông ấy khám bệnh thôi…”
“Ông ấy đang ở trong phòng phẫu thuật à?”, Hạ Khánh Dương hỏi.
Triệu Lệ Chi gật đầu: “Nghe ý của bác sĩ Trương thì chắc là ông ấy đang ở bên trong”.
“Ừm, lát nữa nếu ông ấy ra thì nói cho tôi biết”, Hạ Khánh Dương nói.
Khi Tư Thành đến bệnh viện đã là hơn bẩy giờ tối.
Hôm nay anh có chuyện gấp phải đi công tác, khi nhận được tin thì đúng lúc đang có một cuộc họp quan trọng.
Bởi vì anh biết ca phẫu thuật của Tiết Lan Hâm sẽ kéo dài năm sáu tiếng, nên anh không vội về ngay.
Mãi đến khi họp xong anh mới biết Tiết Lan Hâm xảy ra chuyện trước khi phẫu thuật, Tiết Phi đang phẫu thuật khẩn cấp cho bà.
Sắc mặt Tư Thành tối sầm, không khỏi nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Hạ Phương, anh lập tức bảo Tiêu Minh sắp xếp lịch về.
Tiêu Minh cho rằng Tư Thành sợ Tiết Phi phẫu thuật xong sẽ bỏ chạy nên mới vội về để ngăn cản.
Trước khi quen Hạ Phương, đúng là Tư Thành đã có suy nghĩ như vậy, chỉ là Tiết Phi quá xảo quyệt, mãi anh không có cơ hội ngăn cản được cô.
Mặc dù lần này họ vẫn không thể chắc chắn hành tung của Tiết Phi, nhưng họ biết bệnh tình của Tiết Lan Hâm, cũng biết thời gian phẫu thuật đại khái của bà.
Chỉ cần họ về kịp trước khi ca phẫu thuật của Tiết Lan Hâm kết thúc, là sẽ có thể nghĩ ra cách ngăn cản.
Chỉ cần bắt được người, Tư Thành sẽ có cách để Tiết Phi chữa bệnh cho ông cụ.
Ông cụ đã sắp không gắng gượng được nữa, anh phải mau chóng tìm được Tiết Phi.
Ngoài ra…
Tư Thành cũng hơi lo lắng cho Hạ Phương, nên gần như chạy như bay đến đây.
Không ngờ vừa đến nơi đã nghe thấy người nhà họ Hạ nói xấu Hạ Phương, mặt Tư Thành lập tức đen kịt.
Nghe xong, anh tức giận đến mức toàn thân toát ra luồng khí lạnh lẽo khiến người ta ngạt thở.
Đúng lúc này, phó viện trưởng Tần đi ra từ phòng phẫu thuật, Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi tiến lên, không biết họ nói gì với ông ta, mấy người thì thầm to nhỏ như đang âm mưu điều gì mờ ám.
Tư Thành quay đầu lại nói vào tai Tiêu Minh vài câu gì đó.
Tiêu Minh chớp mắt ngạc nhiên, sau đó gật đầu rời đi.
“Khụ…”
Thấy mấy người đã nói chuyện gần xong, Tư Thành ho hai tiếng rồi sải bước tới.
Ba người như giật mình sợ hãi, kinh ngạc quay đầu.
Nhìn thấy là Tư Thành, đáy mắt phó viện trưởng Tần hiện lên vẻ nghi hoặc, hình như ông ta đã từng thấy người đàn ông này trong văn phòng của viện trưởng Triệu, nhưng ông ta không biết anh là ai.
Hạ Khánh Dương nhìn thấy người tới là Tư Thành thì hừ lạnh, giễu cợt nhìn anh với vẻ khinh thường: “Ha, đồ vô dụng!”