Chương 37: Đúng, chính là do mày hại
“Cô Hạ, cô không được tự ý vào phòng phẫu thuật”.
Bác sĩ Trương chạy nhanh vào, định kéo Hạ Phương ra.
Hạ Khánh Dương càng tức giận hơn: “Hạ Phương, mày, mày điên rồi, mày ra đây cho tao… Phòng phẫu thuật là nơi mày có thể xông vào được à?”
Nói xong ông ta còn nói thêm: “Mày lỗ mãng như vậy, nếu mẹ mày thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng là do mày hại”.
“Đúng, chính là do mày hại!”, Hạ Khánh Dương hừ một tiếng, bắt đầu bào chữa cho mình.
Bác sĩ Trương chạy theo Hạ Phương vào phòng phẫu thuật, nghĩ dù thế nào cũng phải đưa được Hạ Phương ra ngoài.
Dù sao chỉ cần kiên trì thêm một lúc nữa là thần y Tiết Phi sẽ đến, lúc đó mẹ Hạ Phương sẽ được cứu.
Nếu lúc này Hạ Phương vào gây rối, trì hoãn việc chữa trị thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bệnh viện của họ đã phải tốn biết bao nhiêu công sức mới mời được thần y tới làm phẫu thuật cho Tiết Lan Hâm.
Cơ hội thế này rất hiếm.
Nghe ý của Alice thì Tiết Phi nhận ca phẫu thuật này hoàn toàn là vì tình hình của Tiết Lan Hâm đặc biệt, mang tính thử thách.
Hơn nữa bên phía bệnh viện rất có thành ý nên cô ấy mới dành thời gian, từ chối các ca phẫu thuật để tới đây.
Bệnh viện của họ vẫn luôn mong chờ cơ hội ngàn năm có một này, dưới sự nỗ lực của Viện trưởng Triệu, họ đã đăng ký cho ba người được đến xem quá trình thần y Tiết Phi chữa trị.
Khi đó bác sĩ Trương và phó Viện trưởng, cùng với một số bác sĩ chủ chốt khác đều có thể quan sát và học hỏi trong phòng phẫu thuật.
Tiết Phi cũng đồng ý sẽ giải thích cho họ một số kinh nghiệm và điểm mấu chốt cho những ca phẫu thuật tương tự thế này.
Với năng lực của Tiết Phi, nếu họ có thể học được dù chỉ một phần trăm từ cô thì cũng đã thành công rồi.
Sau này dù là bệnh viện hay trong các ca phẫu thuật tương tự, đều sẽ có những bước đột phá lớn hơn.
Nếu trước lúc đó Tiết Lan Hâm xảy ra chuyện gì, Tiết Phi không thực hiện được ca phẫu thuật này thì họ sẽ mất đi cơ hội học tập vô cùng quan trọng, đồng thời còn phải gánh chịu mọi tổn thất do ca phẫu thuật thất bại gây ra.
Nhất là áp lực từ phía Tiết Phi và Tư Thành, sợ là cũng đủ khiến bệnh viện đóng cửa.
Bác sĩ Trương vội vàng chạy vào phòng phẫu thuật, nhưng trong phòng phẫu thuật làm gì có bóng dáng của Hạ Phương?
“Đi đâu rồi?”, bác sĩ Trương thở hổn hển, tìm khắp phòng phẫu thuật cũng không thấy ai.
Ngược lại còn khiến Viện trưởng Triệu đang làm phẫu thuật thắc mắc.
“Bác sĩ Trương, ông làm sao thế?”, Viện trưởng Triệu sầm mặt, giọng nói sắc bén: “Họ đã ký vào tờ thông báo nguy hiểm chưa?”
Bác sĩ Trương lau mồ hôi: “Cô, cô Hạ không ký, còn chạy vào đây…”
Phó viện trưởng Tần ở bên cạnh biến sắc: “Phòng phẫu thuật là nơi ai cũng có thể vào được à? Thế cô ấy đâu?”
Bác sĩ Trương lau mồ hôi: “Tôi đi theo cô ấy vào đây, nhưng không thấy cô ấy đâu nữa…”
Phó viện trưởng Tần hừ lạnh: “Lập tức nghĩ cách đưa người ra ngoài, thần y Tiết sắp tới rồi, nếu vì Hạ Phương mà xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của thần y Tiết, các người có gánh nổi trách nhiệm không?”
Lúc này Hạ Phương đã vào phòng thay đồ.
Alice và những người khác đã đợi cô trong phòng, thấy Hạ Phương vào, mấy người đều tiến lên chào đón.
“Phi, tình hình của mẹ chị rất không khả quan, buộc phải phẫu thuật ngay lập tức”, Alice là một cô gái tóc vàng mắt xanh, chỉ khoảng hai mươi tuổi, có dáng người cao ráo và khuôn mặt cô ấy lúc này tràn đầy lo lắng.
Hạ Phương gật đầu: “Giúp chị thay quần áo đi”.
“Alice, nói cho chị nghe tình hình cụ thể của mẹ chị đi”.
Vì vậy, mấy người trong phòng vội vã thay quần áo giúp Hạ Phương, Alice ở bên cạnh nghiêm túc nói cho Hạ Phương nghe tình hình của Tiết Lan Hâm.
Hạ Phương biết rõ tình hình của Tiết Lan Hâm hơn bất kỳ ai.
Sức khỏe bà vốn đã suy giảm mạnh, nhưng phẫu thuật bình thường là có thể bình phục hoàn toàn.
Bây giờ bà đột nhiên khó thở, nôn ra máu, tình hình đã khác.
Điều này không chỉ làm tăng độ khó cho ca phẫu thuật, mà còn tăng khó khăn trong việc phục hồi sau phẫu thuật.
Hạ Phương không dám chậm trễ, thay quần áo rồi vội vàng dẫn người đi ra ngoài.
Kết quả vừa ra khỏi phòng thay đồ đã thấy phó Viện trưởng Tần dẫn nhóm bác sĩ Trương đứng ở ngoài cửa.
Phó Viện trưởng Tần cười lấy lòng, nhìn Hạ Phương đứng đầu: “Cô Alice, xin hỏi khi nào thần y Tiết mới tới ạ?”
Vừa nãy Alice đã đi ra, nhưng lúc đó phó Viện trưởng Tần không có mặt nên không nhìn thấy cô ấy.
Lúc này thấy Hạ Phương đi đầu, ông ta liền nghĩ cô là Alice.
Hạ Phương lạnh lùng nhìn phó Viện trưởng Tần, khóe miệng nhếch lên vẻ ngang tàn: “Bây giờ bắt đầu phẫu thuật”.
Phó Viện trưởng Tần còn chưa hoàn hồn, Hạ Phương đã dẫn mọi người vòng qua ông ta đi về phía trước.
Bác sĩ Trương mau chóng đuổi theo, hơi nghi hoặc nhìn Hạ Phương: “Xin hỏi cô là…”
Sau khi Hạ Phương mặc quần áo vô trùng đã thay đổi diện mạo, lúc này cô rất lạnh lùng bá đạo, mỗi cử chỉ đều có khí chất khó tả, khiến người ta theo bản năng muốn thuần phục.
Mặc dù bác sĩ Trương vẫn thấy cô hơi quen, nhưng không dám coi cô là Hạ Phương.
“Tôi là Tiết Phi, bác sĩ Trương có vấn đề gì không?”, Hạ Phương nhướng mày nhìn bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương há to miệng, hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Hạ Phương đã nhanh chóng bước tới, đuổi Viện trưởng Triệu đang bận rộn mồ hôi đầm đìaa xuống, bảo nhóm Alice đi lên làm công tác chuẩn bị rồi cầm lấy dao phẫu thuật.
Trong mắt cô hiện lên ánh sáng lạnh lùng, tràn đầy uy nghiêm khiến mấy người Viện trưởng Triệu theo bản năng đều nghiêm túc kính trọng.
Hạ Phương nhìn số liệu trên các thiết bị máy móc, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.
Cô nhanh chóng bắt đầu ca phẫu thuật, đúng như lời hứa, trong khi thực hiện ca phẫu thuật, cô giải thích những nội dung cần thiết và nêu rõ những điểm chính cho các bác sĩ.
Mặc dù cô không giải thích chi tiết phải làm gì khi nào và cần chú ý đến những khâu nào, nhưng mỗi lời cô nói đều đáng được mọi người có mặt ghi nhớ.
Ban đầu, với tình trạng của Tiết Lan Hâm, ca phẫu thuật sẽ kéo dài khoảng bốn đến năm tiếng.
Nhưng vì bà đột nhiên tức giận ho ra máu, tình hình càng trở nên cấp bách và ca phẫu thuật cũng trở nên khó khăn hơn.
Ca phẫu thuật này tốn của Hạ Phương trọn vẹn tám tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian này, nhịp tim của Tiết Lan Hâm đã ngừng đập hai lần, không khí trong phòng mổ vô cùng căng thẳng.
Nhưng Hạ Phương không hề hoảng loạn mà bình tĩnh ra lệnh, dùng kiến thức chuyên môn cùng kỹ năng đỉnh cao và khả năng phi thường của mình để giúp Tiết Lan Hâm sống sót qua cơn nguy kịch.
Cường độ phẫu thuật cao như vậy khiến toàn thân Hạ Phương ướt đẫm mồ hôi, đến cuối cùng ngay cả chân cũng bắt đầu run rẩy, nhưng tay cầm dao phẫu thuật của cô vẫn luôn vững vàng không hề run chút nào.
“Hoàn thành”.
Khoảnh khắc đặt dao phẫu thuật xuống, toàn bộ sức lực trong người Hạ Phương như bị rút cạn, người cô như vừa được vớt ra khỏi nước, không còn chút sức nào.
Alice lập tức dìu cô đi nghỉ, bảo những bác sĩ khác khâu vết thương cho Tiết Lan Hâm.
Phó Viện trưởng Tần rất tự giác bước tới, khâu vết thương là thế mạnh của ông ta.
Nhưng khi cầm kim lên, trong mắt phó Viện trưởng Tần lại thoáng hiện lên ánh sáng sắc bén.
Ông ta liếc nhìn bóng lưng Hạ Phương được dìu đi, hơi nheo mắt lại, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng ông ta cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Sau đó ông ta cúi đầu, giơ tay lên bắt đầu khâu với vẻ mặt đắc ý.
Bác sĩ Trương chạy nhanh vào, định kéo Hạ Phương ra.
Hạ Khánh Dương càng tức giận hơn: “Hạ Phương, mày, mày điên rồi, mày ra đây cho tao… Phòng phẫu thuật là nơi mày có thể xông vào được à?”
Nói xong ông ta còn nói thêm: “Mày lỗ mãng như vậy, nếu mẹ mày thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng là do mày hại”.
“Đúng, chính là do mày hại!”, Hạ Khánh Dương hừ một tiếng, bắt đầu bào chữa cho mình.
Bác sĩ Trương chạy theo Hạ Phương vào phòng phẫu thuật, nghĩ dù thế nào cũng phải đưa được Hạ Phương ra ngoài.
Dù sao chỉ cần kiên trì thêm một lúc nữa là thần y Tiết Phi sẽ đến, lúc đó mẹ Hạ Phương sẽ được cứu.
Nếu lúc này Hạ Phương vào gây rối, trì hoãn việc chữa trị thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bệnh viện của họ đã phải tốn biết bao nhiêu công sức mới mời được thần y tới làm phẫu thuật cho Tiết Lan Hâm.
Cơ hội thế này rất hiếm.
Nghe ý của Alice thì Tiết Phi nhận ca phẫu thuật này hoàn toàn là vì tình hình của Tiết Lan Hâm đặc biệt, mang tính thử thách.
Hơn nữa bên phía bệnh viện rất có thành ý nên cô ấy mới dành thời gian, từ chối các ca phẫu thuật để tới đây.
Bệnh viện của họ vẫn luôn mong chờ cơ hội ngàn năm có một này, dưới sự nỗ lực của Viện trưởng Triệu, họ đã đăng ký cho ba người được đến xem quá trình thần y Tiết Phi chữa trị.
Khi đó bác sĩ Trương và phó Viện trưởng, cùng với một số bác sĩ chủ chốt khác đều có thể quan sát và học hỏi trong phòng phẫu thuật.
Tiết Phi cũng đồng ý sẽ giải thích cho họ một số kinh nghiệm và điểm mấu chốt cho những ca phẫu thuật tương tự thế này.
Với năng lực của Tiết Phi, nếu họ có thể học được dù chỉ một phần trăm từ cô thì cũng đã thành công rồi.
Sau này dù là bệnh viện hay trong các ca phẫu thuật tương tự, đều sẽ có những bước đột phá lớn hơn.
Nếu trước lúc đó Tiết Lan Hâm xảy ra chuyện gì, Tiết Phi không thực hiện được ca phẫu thuật này thì họ sẽ mất đi cơ hội học tập vô cùng quan trọng, đồng thời còn phải gánh chịu mọi tổn thất do ca phẫu thuật thất bại gây ra.
Nhất là áp lực từ phía Tiết Phi và Tư Thành, sợ là cũng đủ khiến bệnh viện đóng cửa.
Bác sĩ Trương vội vàng chạy vào phòng phẫu thuật, nhưng trong phòng phẫu thuật làm gì có bóng dáng của Hạ Phương?
“Đi đâu rồi?”, bác sĩ Trương thở hổn hển, tìm khắp phòng phẫu thuật cũng không thấy ai.
Ngược lại còn khiến Viện trưởng Triệu đang làm phẫu thuật thắc mắc.
“Bác sĩ Trương, ông làm sao thế?”, Viện trưởng Triệu sầm mặt, giọng nói sắc bén: “Họ đã ký vào tờ thông báo nguy hiểm chưa?”
Bác sĩ Trương lau mồ hôi: “Cô, cô Hạ không ký, còn chạy vào đây…”
Phó viện trưởng Tần ở bên cạnh biến sắc: “Phòng phẫu thuật là nơi ai cũng có thể vào được à? Thế cô ấy đâu?”
Bác sĩ Trương lau mồ hôi: “Tôi đi theo cô ấy vào đây, nhưng không thấy cô ấy đâu nữa…”
Phó viện trưởng Tần hừ lạnh: “Lập tức nghĩ cách đưa người ra ngoài, thần y Tiết sắp tới rồi, nếu vì Hạ Phương mà xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của thần y Tiết, các người có gánh nổi trách nhiệm không?”
Lúc này Hạ Phương đã vào phòng thay đồ.
Alice và những người khác đã đợi cô trong phòng, thấy Hạ Phương vào, mấy người đều tiến lên chào đón.
“Phi, tình hình của mẹ chị rất không khả quan, buộc phải phẫu thuật ngay lập tức”, Alice là một cô gái tóc vàng mắt xanh, chỉ khoảng hai mươi tuổi, có dáng người cao ráo và khuôn mặt cô ấy lúc này tràn đầy lo lắng.
Hạ Phương gật đầu: “Giúp chị thay quần áo đi”.
“Alice, nói cho chị nghe tình hình cụ thể của mẹ chị đi”.
Vì vậy, mấy người trong phòng vội vã thay quần áo giúp Hạ Phương, Alice ở bên cạnh nghiêm túc nói cho Hạ Phương nghe tình hình của Tiết Lan Hâm.
Hạ Phương biết rõ tình hình của Tiết Lan Hâm hơn bất kỳ ai.
Sức khỏe bà vốn đã suy giảm mạnh, nhưng phẫu thuật bình thường là có thể bình phục hoàn toàn.
Bây giờ bà đột nhiên khó thở, nôn ra máu, tình hình đã khác.
Điều này không chỉ làm tăng độ khó cho ca phẫu thuật, mà còn tăng khó khăn trong việc phục hồi sau phẫu thuật.
Hạ Phương không dám chậm trễ, thay quần áo rồi vội vàng dẫn người đi ra ngoài.
Kết quả vừa ra khỏi phòng thay đồ đã thấy phó Viện trưởng Tần dẫn nhóm bác sĩ Trương đứng ở ngoài cửa.
Phó Viện trưởng Tần cười lấy lòng, nhìn Hạ Phương đứng đầu: “Cô Alice, xin hỏi khi nào thần y Tiết mới tới ạ?”
Vừa nãy Alice đã đi ra, nhưng lúc đó phó Viện trưởng Tần không có mặt nên không nhìn thấy cô ấy.
Lúc này thấy Hạ Phương đi đầu, ông ta liền nghĩ cô là Alice.
Hạ Phương lạnh lùng nhìn phó Viện trưởng Tần, khóe miệng nhếch lên vẻ ngang tàn: “Bây giờ bắt đầu phẫu thuật”.
Phó Viện trưởng Tần còn chưa hoàn hồn, Hạ Phương đã dẫn mọi người vòng qua ông ta đi về phía trước.
Bác sĩ Trương mau chóng đuổi theo, hơi nghi hoặc nhìn Hạ Phương: “Xin hỏi cô là…”
Sau khi Hạ Phương mặc quần áo vô trùng đã thay đổi diện mạo, lúc này cô rất lạnh lùng bá đạo, mỗi cử chỉ đều có khí chất khó tả, khiến người ta theo bản năng muốn thuần phục.
Mặc dù bác sĩ Trương vẫn thấy cô hơi quen, nhưng không dám coi cô là Hạ Phương.
“Tôi là Tiết Phi, bác sĩ Trương có vấn đề gì không?”, Hạ Phương nhướng mày nhìn bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương há to miệng, hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Hạ Phương đã nhanh chóng bước tới, đuổi Viện trưởng Triệu đang bận rộn mồ hôi đầm đìaa xuống, bảo nhóm Alice đi lên làm công tác chuẩn bị rồi cầm lấy dao phẫu thuật.
Trong mắt cô hiện lên ánh sáng lạnh lùng, tràn đầy uy nghiêm khiến mấy người Viện trưởng Triệu theo bản năng đều nghiêm túc kính trọng.
Hạ Phương nhìn số liệu trên các thiết bị máy móc, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.
Cô nhanh chóng bắt đầu ca phẫu thuật, đúng như lời hứa, trong khi thực hiện ca phẫu thuật, cô giải thích những nội dung cần thiết và nêu rõ những điểm chính cho các bác sĩ.
Mặc dù cô không giải thích chi tiết phải làm gì khi nào và cần chú ý đến những khâu nào, nhưng mỗi lời cô nói đều đáng được mọi người có mặt ghi nhớ.
Ban đầu, với tình trạng của Tiết Lan Hâm, ca phẫu thuật sẽ kéo dài khoảng bốn đến năm tiếng.
Nhưng vì bà đột nhiên tức giận ho ra máu, tình hình càng trở nên cấp bách và ca phẫu thuật cũng trở nên khó khăn hơn.
Ca phẫu thuật này tốn của Hạ Phương trọn vẹn tám tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian này, nhịp tim của Tiết Lan Hâm đã ngừng đập hai lần, không khí trong phòng mổ vô cùng căng thẳng.
Nhưng Hạ Phương không hề hoảng loạn mà bình tĩnh ra lệnh, dùng kiến thức chuyên môn cùng kỹ năng đỉnh cao và khả năng phi thường của mình để giúp Tiết Lan Hâm sống sót qua cơn nguy kịch.
Cường độ phẫu thuật cao như vậy khiến toàn thân Hạ Phương ướt đẫm mồ hôi, đến cuối cùng ngay cả chân cũng bắt đầu run rẩy, nhưng tay cầm dao phẫu thuật của cô vẫn luôn vững vàng không hề run chút nào.
“Hoàn thành”.
Khoảnh khắc đặt dao phẫu thuật xuống, toàn bộ sức lực trong người Hạ Phương như bị rút cạn, người cô như vừa được vớt ra khỏi nước, không còn chút sức nào.
Alice lập tức dìu cô đi nghỉ, bảo những bác sĩ khác khâu vết thương cho Tiết Lan Hâm.
Phó Viện trưởng Tần rất tự giác bước tới, khâu vết thương là thế mạnh của ông ta.
Nhưng khi cầm kim lên, trong mắt phó Viện trưởng Tần lại thoáng hiện lên ánh sáng sắc bén.
Ông ta liếc nhìn bóng lưng Hạ Phương được dìu đi, hơi nheo mắt lại, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng ông ta cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Sau đó ông ta cúi đầu, giơ tay lên bắt đầu khâu với vẻ mặt đắc ý.