Chương 31: Không dám trèo cao
Khi Hạ Khánh Dương hộc tốc chạy tới, đập vào mắt ông ta là hình ảnh Hạ Oanh Oanh đang giật tóc Hạ Phương vô cùng dữ tợn.
Còn Triệu Lệ Chi thoạt nhìn như đang khuyên bảo, thực ra cũng đang nhân cơ hội đánh hùa.
Cơn giận của Hạ Khánh Dương bùng nổ.
Ông ta đang bàn chuyện làm ăn với mấy vị tai to mặt lớn khác, đúng lúc sắp đạt thành hợp tác thì người nhà họ Lục chạy đến nói vợ con ông ta làm ầm ĩ gì đó, bảo ông ta đến mà giải quyết.
Kết quả, tình cảnh hiện tại khiến Hạ Khánh Dương máu dồn lên não.
“Thôi ngay!”, ông ta kéo Hạ Oanh Oanh và Triệu Lệ Chi ra rồi sạm mặt chất vấn: “Hạ Phương! Ngày đính hôn của chị mày mà mày làm gì vậy hả?”
Không cần biết nguyên do là gì, cứ đổ lỗi trước đã.
Đúng là ông bố tốt mà.
Hạ Phương nhếch môi cười, khi ngẩng lên thì đã rơi lệ ròng ròng: “Con xin lỗi bố, sau này con không dám nữa, bố và chị đừng đánh con”.
Làm Hạ Khánh Dương cứ tưởng con ranh chết tiệt này bất ngờ đổi tính.
Thường ngày lì như trâu, không để ai vào mắt, vậy mà hôm nay lại biết xin lỗi?
Thái độ nhượng bộ này khiến ông ta ngẩn ra vì ngạc nhiên.
“Con biết bố và dì muốn tốt cho con nên mới gả con cho cậu Tư, nhưng con không dám giành người mà chị thích đâu! Con nói thật, mọi người hãy tin con!”
“Thà chết con cũng không cưới!”
Những lời này của Hạ Phương khiến người xung quanh đau lòng không thôi.
Thái độ của người nhà họ Hạ đối với cô cũng khiến họ càng thêm bất bình.
Tư Hạo Hiên nãy giờ xem kịch hay cũng không giữ bình tĩnh được nữa.
Mặt anh ta thoắt cái đen sì, cắn răng trợn mắt nhìn Hạ Phương khi hiểu ra mục đích của cô.
Người này cố ý??
Cô ta ngay từ đầu đã biết chuyện này sẽ xảy ra, việc camera gặp trục trặc có lẽ cũng do chính cô ta nhúng tay vào.
Mục đích của cô ta không chỉ để trả thù bên Hạ Oanh Oanh, mà quan trọng hơn là từ chối làm vợ anh ta ngay trước mặt bao người.
Đúng vậy, chính vì không muốn cưới anh ta mà Hạ Phương đã phối hợp với mẹ con Triệu Lệ Chi diễn ra một vở kịch xuất sắc.
Chẳng lẽ anh ta là sài lang hổ báo ăn thịt người hay gì?
Hạ Phương càng khước từ, Tư Hạo Hiên càng cảm thấy hứng thú!
“Nói đi Hạ Phương, rốt cuộc bây giờ mày muốn gì? Có phải muốn lễ đính hôn của tao và Anh Đường tan tành nát bét mày mới cam tâm không?”, Hạ Oanh Oanh thét lên với đôi mắt trợn to cộ.
“Bây giờ mày hài lòng chưa? Mày biến nó thành như vậy đã hài lòng chưa??”
“Anh Đường, anh phải tin em, trong lòng em chỉ có anh thôi…”, Hạ Oanh Oanh thấy sắc mặt Lục Anh Đường không đúng lắm thì vội sáp lại ôm tay hắn ta mà khẩn khoản: “Em chỉ xem cậu Tư như em rể, làm gì dám mộng trèo cao chứ!”
“Trèo không được nên mới đốn”, Hạ Phương sụt sùi lau nước mắt: “Chẳng phải chị thích làm vậy lắm sao?”
Sợ cô lại tiết lộ ra điều gì quan trọng, Hạ Oanh Oanh la lớn: “Mày đang nói mày đó hả? Hừ, có người quản lý camera ở đây, để tao xem mày còn lẻo mép đến khi nào!”
Chỉ tiếc rằng nhân vật ấy lại không nói nên lời, bởi vì anh ta tuy ngồi trong phòng giám sát nhưng phòng tiệc lại quá lớn, không thể nào để mắt đến từng xó xỉnh được.
Nhưng hình ảnh trên màn hình lớn lại do chính tay anh ta phát đi…
Cũng không biết vì sao lại thành như vậy.
Chẳng thà anh ta không xuất hiện thì thôi, nào ngờ chỉ với một câu hình ảnh trong camera kia do chính anh ta phát ra, không bị ai đụng vào lại trở thành bằng chứng buộc tội hoàn hảo tròng lên đầu Hạ Oanh Oanh.
Mặt cô ta tím tái như gan heo, chỉ thiếu điều phun ba thước máu.
Sở Lâm Xuyên xuất hiện vào đúng lúc này.
Với một nụ cười lười biếng thờ ơ sau khi xem kịch hay.
“Sao đông vui vậy? Hay là tôi đến trễ, tiệc bắt đầu mất rồi?”, ban đầu anh ấy không biết Hạ Phương là ai, nhưng sau lần Lục Anh Đường đến gây chuyện thì đã đi điều tra hắn ta một phen, cuối cùng đào ra được cả chuyện của Hạ Phương và nhà họ Hạ.
Thiệp mời là do nhà họ Lục đưa, nhưng nếu không vì Hạ Phương thì Sở Lâm Xuyên đã ở nhà rồi.
Nào ngờ vừa tới đã thấy ngay cảnh tượng này, đúng là ngạc nhiên tột độ mà.
Thấy Hạ Phương bị bao vây trông vô cùng đáng thương, Sở Lâm Xuyên suýt nữa đã nhào tới làm thịt từng tên dám đụng vào cô.
Chỉ khi thấy ánh mắt trấn an cô bắn qua, anh ấy mới dằn lại cơn tức mà lững thững bước tới.
“S- sếp Xuyên! Thật sự xin lỗi, đã để anh chê cười rồi!”, Lục Minh Hà đứng gần đó với gương mặt cúi gằm nay càng hận không thể đào một cái lỗ trốn quách đi cho rồi.
Thành phố Giang Lâm này có biết bao nhiêu người muốn gặp mặt Sở Lâm Xuyên để xây dựng quan hệ, nhưng người này đã bao giờ nể mặt mà xuất hiện chưa?
Đừng nói chi một bữa tiệc đính hôn cỏn con, cho dù là sự kiện lớn hơn, anh ấy cũng chưa chắc đã tới.
Vậy mà bọn họ lại để Sở Lâm Xuyên chứng kiến một màn khó coi này.
Lục Minh Hà hận đám người họ Hạ ngu dốt đến tận xương tủy.
“Chuyện gì thế này?”, Sở Lâm Xuyên cười hỏi: “Từ khi nào mà tiệc đính hôn biến thành đại hội võ lâm đấy?”
Lục Minh Hà vừa lau mồ hồi vừa cười giả lả: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, ha ha”.
“Chị em họ Hạ chỉ đang giỡn với nhau thôi. Anh Đường, còn không mau đưa Oanh Oanh và người nhà vào phòng nghỉ ngơi đi, đứng đó cho mất mặt thêm à?”, ông ta đã muốn lồng lên chửi người nhưng vẫn im lặng đến giờ là để xem nhà họ Hạ còn có thể làm mất mặt mình đến đâu nữa.
Lục Anh Đường cũng biết hôm nay khách khứa đến đông, phải đặt đại cục lên đầu chứ không thể hành xử tùy tiện.
Thế là hắn ta dằn lại cơn phẫn hận trong lòng, vừa đỡ Hạ Oanh Oanh đang thút tha thút thít, vừa nói với vợ chồng Hạ Khánh Dương: “Có chuyện gì mình vào trong nói đi cô chú. Người trong gia đình cả mà làm như vậy, để người ngoài nhìn vào không hay”.
Hạ Khánh Dương gật đầu: “Là tôi không biết dạy con, làm xấu mặt nhà họ Lục. Anh sui, tôi có lỗi với anh. Tôi sẽ xử lý chuyện này, cho nhà anh sui và các vị một câu trả lời thỏa đáng”.
Nói xong lại quay sang gầm lên với Hạ Phương: “Còn không mau đứng dậy?!”
Hạ Phương lập bập đứng lên, sợ sệt nói: “Bố ơi con sai rồi, con không dám nữa…”
“Mày!”, Hạ Khánh Dương tức đến lộn ruột nhưng không dám làm gì ở đây, đành phải vung tay gọi cả nhà đi.
Mặt mũi bị vứt hết xuống mương rồi, lấy đâu ra liêm sỉ để tiếp tục ở lại dự tiệc đây?
Vừa đi vào phòng nghỉ, ông ta đã vung tay giáng cho Triệu Lệ Chi một cái tát trời đánh: “Bà xem bà làm cái gì đi! Chuẩn bị xong hết đây hả? Chính bà làm cả nhà ta mất mặt rồi!”
Lại thêm một lần ăn đòn trong ngày hôm nay khiến Triệu Lệ Chi ngã quỵ không gượng dậy nổi, chỉ biết ngồi bệt xuống khóc nức nở.
“Tôi bị oan ông ơi! Tôi bị oan! Hức hức, tôi chỉ muốn cưới tấm chồng tốt cho Tiểu Phương thôi mà… Chỉ tội cho Oanh Oanh, ngoan ngoãn vâng lời như vậy, vất vả lắm mới tìm được người hợp ý mà lại bị phá đám…”
Hạ Oanh Oanh ngồi thụp xuống ôm bà ta, cất giọng kêu rên theo: “Mẹ đừng nói vậy, tất cả là lỗi do con, đáng đời con… Hu hu hu, lúc ấy con không nên thân mật với Anh Đường khiến Tiểu Phương tủi thân một mình”.
Bọn họ thành thạo dẫn lửa sang Hạ Phương.
“Cái con đáng xấu hổ này! Nói mày làm vợ cho cậu nhỏ Tư, mày không nghe mà còn hại chị mày? Mày muốn phá nát cái nhà này mới chịu đúng không?”, Hạ Khánh Dương lại vung tay lên muốn đánh người nhưng đã bị Hạ Phương chụp lại.
“Xử lý vợ con ông cho tốt đi, ông không có quyền quản tôi”.
“Tao là bố mày!”, Hạ Khánh Dương rít lên.
Hạ Phương cười khẩy: “Ông còn dám xưng là bố? Ai không biết còn tưởng ông là kẻ thù của tôi mới đúng!”
Còn Triệu Lệ Chi thoạt nhìn như đang khuyên bảo, thực ra cũng đang nhân cơ hội đánh hùa.
Cơn giận của Hạ Khánh Dương bùng nổ.
Ông ta đang bàn chuyện làm ăn với mấy vị tai to mặt lớn khác, đúng lúc sắp đạt thành hợp tác thì người nhà họ Lục chạy đến nói vợ con ông ta làm ầm ĩ gì đó, bảo ông ta đến mà giải quyết.
Kết quả, tình cảnh hiện tại khiến Hạ Khánh Dương máu dồn lên não.
“Thôi ngay!”, ông ta kéo Hạ Oanh Oanh và Triệu Lệ Chi ra rồi sạm mặt chất vấn: “Hạ Phương! Ngày đính hôn của chị mày mà mày làm gì vậy hả?”
Không cần biết nguyên do là gì, cứ đổ lỗi trước đã.
Đúng là ông bố tốt mà.
Hạ Phương nhếch môi cười, khi ngẩng lên thì đã rơi lệ ròng ròng: “Con xin lỗi bố, sau này con không dám nữa, bố và chị đừng đánh con”.
Làm Hạ Khánh Dương cứ tưởng con ranh chết tiệt này bất ngờ đổi tính.
Thường ngày lì như trâu, không để ai vào mắt, vậy mà hôm nay lại biết xin lỗi?
Thái độ nhượng bộ này khiến ông ta ngẩn ra vì ngạc nhiên.
“Con biết bố và dì muốn tốt cho con nên mới gả con cho cậu Tư, nhưng con không dám giành người mà chị thích đâu! Con nói thật, mọi người hãy tin con!”
“Thà chết con cũng không cưới!”
Những lời này của Hạ Phương khiến người xung quanh đau lòng không thôi.
Thái độ của người nhà họ Hạ đối với cô cũng khiến họ càng thêm bất bình.
Tư Hạo Hiên nãy giờ xem kịch hay cũng không giữ bình tĩnh được nữa.
Mặt anh ta thoắt cái đen sì, cắn răng trợn mắt nhìn Hạ Phương khi hiểu ra mục đích của cô.
Người này cố ý??
Cô ta ngay từ đầu đã biết chuyện này sẽ xảy ra, việc camera gặp trục trặc có lẽ cũng do chính cô ta nhúng tay vào.
Mục đích của cô ta không chỉ để trả thù bên Hạ Oanh Oanh, mà quan trọng hơn là từ chối làm vợ anh ta ngay trước mặt bao người.
Đúng vậy, chính vì không muốn cưới anh ta mà Hạ Phương đã phối hợp với mẹ con Triệu Lệ Chi diễn ra một vở kịch xuất sắc.
Chẳng lẽ anh ta là sài lang hổ báo ăn thịt người hay gì?
Hạ Phương càng khước từ, Tư Hạo Hiên càng cảm thấy hứng thú!
“Nói đi Hạ Phương, rốt cuộc bây giờ mày muốn gì? Có phải muốn lễ đính hôn của tao và Anh Đường tan tành nát bét mày mới cam tâm không?”, Hạ Oanh Oanh thét lên với đôi mắt trợn to cộ.
“Bây giờ mày hài lòng chưa? Mày biến nó thành như vậy đã hài lòng chưa??”
“Anh Đường, anh phải tin em, trong lòng em chỉ có anh thôi…”, Hạ Oanh Oanh thấy sắc mặt Lục Anh Đường không đúng lắm thì vội sáp lại ôm tay hắn ta mà khẩn khoản: “Em chỉ xem cậu Tư như em rể, làm gì dám mộng trèo cao chứ!”
“Trèo không được nên mới đốn”, Hạ Phương sụt sùi lau nước mắt: “Chẳng phải chị thích làm vậy lắm sao?”
Sợ cô lại tiết lộ ra điều gì quan trọng, Hạ Oanh Oanh la lớn: “Mày đang nói mày đó hả? Hừ, có người quản lý camera ở đây, để tao xem mày còn lẻo mép đến khi nào!”
Chỉ tiếc rằng nhân vật ấy lại không nói nên lời, bởi vì anh ta tuy ngồi trong phòng giám sát nhưng phòng tiệc lại quá lớn, không thể nào để mắt đến từng xó xỉnh được.
Nhưng hình ảnh trên màn hình lớn lại do chính tay anh ta phát đi…
Cũng không biết vì sao lại thành như vậy.
Chẳng thà anh ta không xuất hiện thì thôi, nào ngờ chỉ với một câu hình ảnh trong camera kia do chính anh ta phát ra, không bị ai đụng vào lại trở thành bằng chứng buộc tội hoàn hảo tròng lên đầu Hạ Oanh Oanh.
Mặt cô ta tím tái như gan heo, chỉ thiếu điều phun ba thước máu.
Sở Lâm Xuyên xuất hiện vào đúng lúc này.
Với một nụ cười lười biếng thờ ơ sau khi xem kịch hay.
“Sao đông vui vậy? Hay là tôi đến trễ, tiệc bắt đầu mất rồi?”, ban đầu anh ấy không biết Hạ Phương là ai, nhưng sau lần Lục Anh Đường đến gây chuyện thì đã đi điều tra hắn ta một phen, cuối cùng đào ra được cả chuyện của Hạ Phương và nhà họ Hạ.
Thiệp mời là do nhà họ Lục đưa, nhưng nếu không vì Hạ Phương thì Sở Lâm Xuyên đã ở nhà rồi.
Nào ngờ vừa tới đã thấy ngay cảnh tượng này, đúng là ngạc nhiên tột độ mà.
Thấy Hạ Phương bị bao vây trông vô cùng đáng thương, Sở Lâm Xuyên suýt nữa đã nhào tới làm thịt từng tên dám đụng vào cô.
Chỉ khi thấy ánh mắt trấn an cô bắn qua, anh ấy mới dằn lại cơn tức mà lững thững bước tới.
“S- sếp Xuyên! Thật sự xin lỗi, đã để anh chê cười rồi!”, Lục Minh Hà đứng gần đó với gương mặt cúi gằm nay càng hận không thể đào một cái lỗ trốn quách đi cho rồi.
Thành phố Giang Lâm này có biết bao nhiêu người muốn gặp mặt Sở Lâm Xuyên để xây dựng quan hệ, nhưng người này đã bao giờ nể mặt mà xuất hiện chưa?
Đừng nói chi một bữa tiệc đính hôn cỏn con, cho dù là sự kiện lớn hơn, anh ấy cũng chưa chắc đã tới.
Vậy mà bọn họ lại để Sở Lâm Xuyên chứng kiến một màn khó coi này.
Lục Minh Hà hận đám người họ Hạ ngu dốt đến tận xương tủy.
“Chuyện gì thế này?”, Sở Lâm Xuyên cười hỏi: “Từ khi nào mà tiệc đính hôn biến thành đại hội võ lâm đấy?”
Lục Minh Hà vừa lau mồ hồi vừa cười giả lả: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, ha ha”.
“Chị em họ Hạ chỉ đang giỡn với nhau thôi. Anh Đường, còn không mau đưa Oanh Oanh và người nhà vào phòng nghỉ ngơi đi, đứng đó cho mất mặt thêm à?”, ông ta đã muốn lồng lên chửi người nhưng vẫn im lặng đến giờ là để xem nhà họ Hạ còn có thể làm mất mặt mình đến đâu nữa.
Lục Anh Đường cũng biết hôm nay khách khứa đến đông, phải đặt đại cục lên đầu chứ không thể hành xử tùy tiện.
Thế là hắn ta dằn lại cơn phẫn hận trong lòng, vừa đỡ Hạ Oanh Oanh đang thút tha thút thít, vừa nói với vợ chồng Hạ Khánh Dương: “Có chuyện gì mình vào trong nói đi cô chú. Người trong gia đình cả mà làm như vậy, để người ngoài nhìn vào không hay”.
Hạ Khánh Dương gật đầu: “Là tôi không biết dạy con, làm xấu mặt nhà họ Lục. Anh sui, tôi có lỗi với anh. Tôi sẽ xử lý chuyện này, cho nhà anh sui và các vị một câu trả lời thỏa đáng”.
Nói xong lại quay sang gầm lên với Hạ Phương: “Còn không mau đứng dậy?!”
Hạ Phương lập bập đứng lên, sợ sệt nói: “Bố ơi con sai rồi, con không dám nữa…”
“Mày!”, Hạ Khánh Dương tức đến lộn ruột nhưng không dám làm gì ở đây, đành phải vung tay gọi cả nhà đi.
Mặt mũi bị vứt hết xuống mương rồi, lấy đâu ra liêm sỉ để tiếp tục ở lại dự tiệc đây?
Vừa đi vào phòng nghỉ, ông ta đã vung tay giáng cho Triệu Lệ Chi một cái tát trời đánh: “Bà xem bà làm cái gì đi! Chuẩn bị xong hết đây hả? Chính bà làm cả nhà ta mất mặt rồi!”
Lại thêm một lần ăn đòn trong ngày hôm nay khiến Triệu Lệ Chi ngã quỵ không gượng dậy nổi, chỉ biết ngồi bệt xuống khóc nức nở.
“Tôi bị oan ông ơi! Tôi bị oan! Hức hức, tôi chỉ muốn cưới tấm chồng tốt cho Tiểu Phương thôi mà… Chỉ tội cho Oanh Oanh, ngoan ngoãn vâng lời như vậy, vất vả lắm mới tìm được người hợp ý mà lại bị phá đám…”
Hạ Oanh Oanh ngồi thụp xuống ôm bà ta, cất giọng kêu rên theo: “Mẹ đừng nói vậy, tất cả là lỗi do con, đáng đời con… Hu hu hu, lúc ấy con không nên thân mật với Anh Đường khiến Tiểu Phương tủi thân một mình”.
Bọn họ thành thạo dẫn lửa sang Hạ Phương.
“Cái con đáng xấu hổ này! Nói mày làm vợ cho cậu nhỏ Tư, mày không nghe mà còn hại chị mày? Mày muốn phá nát cái nhà này mới chịu đúng không?”, Hạ Khánh Dương lại vung tay lên muốn đánh người nhưng đã bị Hạ Phương chụp lại.
“Xử lý vợ con ông cho tốt đi, ông không có quyền quản tôi”.
“Tao là bố mày!”, Hạ Khánh Dương rít lên.
Hạ Phương cười khẩy: “Ông còn dám xưng là bố? Ai không biết còn tưởng ông là kẻ thù của tôi mới đúng!”