Chương 30: Đừng đánh nữa, có chết em cũng không cưới
Trên màn hình lớn đang chiếu cảnh Hạ Oanh Oanh đứng trong góc sảnh tiệc, đổ một loại bột trắng nào đó vào trong một ly rượu.
Ngay sau đó Tư Hạo Hiên đi về phía này.
Hạ Oanh Oanh cầm hai ly rượu, cười rạng rỡ đưa ly rượu đã thêm thuốc cho Tư Hạo Hiên.
Sau đó, hai người cầm ly rượu, thì thầm với nhau, trò chuyện thân mật, thi thoảng Tư Hạo Hiên còn trêu chọc Hạ Oanh Oanh, Hạ Oanh Oanh cũng không từ chối ngược lại còn tỏ ra bẽn lẽn.
Hạ Oanh Oanh dưới ống kính tỏ ra ngượng ngùng, bị Tư Hạo Hiên trêu cười ngượng liên tục, hai người tán tỉnh qua lại, ai không biết còn tưởng bọn họ mới là tình nhân.
Quan trọng hơn là sau khi trêu chọc cười đùa, bọn họ còn uống rượu theo kiểu giao bôi…
Nhìn thời gian, đó là chuyện xảy ra trước khi tiệc đính hôn diễn ra một tiếng.
Bên cạnh Hạ Oanh Oanh, sắc mặt Lục Anh Đường đã tối sầm lại một nửa.
Hạ Oanh Oanh cũng quýnh lên: “Anh Đường, anh nghe em giải thích, em và cậu chủ nhỏ Tư chỉ đang nói về chuyện của cậu ấy với Tiểu Phương thôi, chúng em trong sạch…”
Lục Anh Đường không nói gì.
Đoạn video lại chuyển tới phòng trang điểm.
Lúc này Hạ Phương vẫn chưa đến, Triệu Lệ Chi cũng chưa bắt đầu trang điểm, bà ta đeo khẩu trang bịt mũi, mở túi đụng lễ phục ra, rắc vào đó chút bột thuộc rồi lại xịt lên thứ gì đó.
Sau đó bà ta đóng chặt túi lại, nhét vào trong góc.
Sau khi làm xong những việc này, Triệu Lệ Chi lại rắc chút bột lên một chiếc cốc không rồi mới bắt đầu trang điểm.
Nửa tiếng sau, Hạ Phương đi vào, Hạ Oanh Oanh nhiệt tình đưa cô vào phòng trang điểm.
Hạ Phương trang điểm xong, Hạ Oanh Oanh đưa cốc nước đã thêm bột thuốc cho Hạ Phương uống.
Sau đó cô ta lại đưa bộ lễ phục đã rắc thuốc cho Hạ Phương, rồi cả nhóm đi ra ngoài.
“Mẹ, con đi tìm cậu chủ nhỏ Tư tới, mẹ trông ở đây nhé”, ngoài cửa, giọng Hạ Oanh Oanh rất nham hiểm.
Triệu Lệ Chi gật đầu: “Cẩn thận đấy, đừng để cậu ta phát hiện ra điều gì”.
Hai ba phút sau, Hạ Oanh Oanh dẫn theo Tư Hạo Hiên đã ngà say tới, nói đưa anh ta đi vào nghỉ ngơi.
Đúng lúc này bên trong vang lên tiếng Hạ Phương gọi Hạ Oanh Oanh, Hạ Oanh Oanh thuận lợi đẩy Tư Hạo Hiên vào.
Lúc này Triệu Lệ Chi đã đi gọi một nhóm hóng chuyện đến, chuẩn bị tới nơi này.
Đến lúc này sự thật đã bại lộ.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng ngơ ngác.
Đã đoán được mấy người phụ nữ của nhà họ Hạ giở trò, nhưng không ngờ mẹ con nhà họ Hạ lại độc ác như vậy, phối hợp đối phó với một cô gái vừa mới về nước!
“Dừng, không được chiếu nữa, không được chiếu nữa, dừng lại cho tôi!”
Hạ Oanh Oanh yêu cầu ngừng phát video, vốn định để mọi người nhìn thấy cô ta bị Hạ Phương kéo vào phòng, vu oan cho cô ta và Tư Hạo Hiên, nhưng xem tới đây, cô ta không chịu được nữa.
Đúng như mong muốn của cô ta, dừng lại trên cảnh cô ta đang dựa vào cửa để nghe lén.
Hạ Oanh Oanh sầm mặt, cầm điện thoại lên hét lớn: “Quản lý, anh ra đây cho tôi, nói thật cho tôi biết đoạn video này từ đâu ra, tại sao anh lại hãm hại tôi thế này?”
“Tôi và cậu chủ nhỏ Tư không hề quan hệ qua lại riêng tư, cảnh đó hoàn toàn là giả, có người cố ý đóng giả tôi, cố ý photoshop thành tôi, đây không phải sự thật. Anh ra đây, anh vẫn luôn ở trước camera, anh hẳn là người biết rõ chân tướng sự thật là gì, mong anh giải thích cho tôi và mọi người”.
Người phụ trách phòng giám sát cũng không ngờ video tung ra lại có sự thay đổi.
Thậm chí có mấy lần anh ta muốn dừng cũng không dừng được.
Đoạn video như có suy nghĩ của mình, không hề nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Nghe Hạ Oanh Oanh mắng, anh ta cũng hoảng sợ, vội vàng đáp: “Cô Hạ, video giám sát có vấn đề, tôi không làm gì hết, tôi, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa”.
“Anh vẫn còn kiếm cớ à, anh vẫn luôn ngồi trong phòng giám sát, anh biết rõ hơn ai hết đã xảy ra chuyện gì, anh ra đây ngay cho tôi. Nếu không anh đừng giữ chức quản lý nữa”, Hạ Oanh Oanh khẽ quát rồi cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình.
Cô ta cắn môi, mặt đỏ bừng vì tức giận, mắt nhìn chằm chằm Hạ Phương cách đó không xa, một lúc sau, hai mắt đỏ hoe, cô ta tủi thân nói: “Hạ Phương, em đã cho người phụ trách phòng giám sát lợi ích gì để anh ta làm giúp em chuyện này hả?”
“Ngoài Anh Đường, thứ gì chị cũng có thể cho em được, chị đối xử với em vẫn chưa đủ tốt ư… Vì sao em lại đối xử với chị thế này?”, Hạ Oanh Oanh nói rồi bắt đầu lau nước mắt.
Hạ Phương vẫn luôn nhìn thẳng, lúc này đột nhiên cúi đầu nặn ra hai hàng nước mắt: “Xin lỗi chị, em sai rồi…”
Cô đang nhận sai ư?
Mọi người kinh ngạc nhìn Hạ Phương.
Hạ Phương cúi đầu giống như phải chịu uất ức lắm, giọng nói run run: “Em sai rồi, em không nên đồng ý kết hôn với cậu chủ nhỏ Tư, anh ấy là của chị, anh ấy và Lục Anh Đường đều là của chị. Em không xứng…”
“Sau này em không dám cướp đồ chị thích nữa, dù là búp bê ngày bé hay là váy đẹp, trang sức, đồng hồ, phòng đẹp hay là đàn ông… Chỉ cần chị thích, em, em đều nhường chị, chỉ cần chị đừng đánh em nữa, em không dám nữa đâu, đừng đánh em nữa…”
Khi nói, ống tay áo rộng của Hạ Phương trượt đến khuỷu tay do động tác giơ tay lên của cô.
Ngay lập tức, vết bầm tím trên cẳng tay của cô hiện ra trước mắt mọi người.
Phía sau vang lên tiếng hô ngạc nhiên.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
“Nghe nói hồi nhỏ Hạ Oanh Oanh sống ở dưới quê cùng mẹ, năm sáu năm trước mới được đưa về nhà họ Hạ, Hạ Phương mới là cô chủ thật của nhà họ Hạ, nhưng mấy năm nay tôi chưa từng nghe thấy tên Hạ Phương bao giờ”.
“Cô bé lọ lem trong truyền thuyết sau khi đổi đời thì ghen tỵ, chèn ép em gái nhà giàu à?”
“Ai biết được, nhìn tay cô gái kia đi, nếu nói người nhà họ Hạ không bắt nạt cô ấy thì tôi cũng chẳng tin”.
“Nghe nói trước đây cậu chủ Lục là bạn trai của Hạ Phương…”
“Nếu thật sự là vậy thì chuyện này đúng là thú vị”.
“Hạ Phương, em đang nói linh tinh gì thế hả?”, Hạ Oanh Oanh tức giận hồi lâu mới phản ứng lại, mắng chửi: “Rõ ràng là em quyến rũ cậu chủ nhỏ Tư bị chị phát hiện nên em cố ý hãm hại chị, thế mà em lại ngậm máu phun người?”
Hạ Oanh Oanh tức giận hét lên, khiến Hạ Phương sợ hãi lùi lại hai bước, nép sang một bên: “Đều là lỗi của em, chị nói gì cũng đúng, là em, là em, đều do em…”
Việc làm của Hạ Phương nhìn như đang thừa nhận sai lầm của mình, nhưng thực tế lại nói cho mọi người rằng Hạ Oanh Oanh thường xuyên đánh cô dọa nạt cô, cô bị bắt nạt nhiều quá nên mới có phản ứng này.
“Hạ Phương, đừng giả vờ nữa, đồ khốn này, đứng lên nói đàng hoàng cho tao!”, Hạ Oanh Oanh tức giận quát lên, bước tới túm tóc Hạ Phương.
Hạ Phương ôm đầu, vẻ mặt tủi nhục: “Chị, em thật sự sai rồi, em không nên nghe lời người nhà ngoan ngoãn kết hôn với cậu chủ nhỏ Tư, chị yên tâm, mọi người làm chứng cho em, dù thế nào em cũng không kết hôn với cậu chủ nhỏ Tư đâu”.
“Chị đừng đánh em, a, em không cưới, có chết cũng không cưới, em không dám nữa đâu…”
“Mày, mày…”, Hạ Oanh Oanh còn chưa chạm vào Hạ Phương, Hạ Phương đã sợ hãi ngồi bệt dưới đất gào thét.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh lại bàn tán.
Lúc này Hạ Oanh Oanh muốn phủ nhận việc mình bạo hành Hạ Phương cũng chẳng ai tin nữa.
Ngay sau đó Tư Hạo Hiên đi về phía này.
Hạ Oanh Oanh cầm hai ly rượu, cười rạng rỡ đưa ly rượu đã thêm thuốc cho Tư Hạo Hiên.
Sau đó, hai người cầm ly rượu, thì thầm với nhau, trò chuyện thân mật, thi thoảng Tư Hạo Hiên còn trêu chọc Hạ Oanh Oanh, Hạ Oanh Oanh cũng không từ chối ngược lại còn tỏ ra bẽn lẽn.
Hạ Oanh Oanh dưới ống kính tỏ ra ngượng ngùng, bị Tư Hạo Hiên trêu cười ngượng liên tục, hai người tán tỉnh qua lại, ai không biết còn tưởng bọn họ mới là tình nhân.
Quan trọng hơn là sau khi trêu chọc cười đùa, bọn họ còn uống rượu theo kiểu giao bôi…
Nhìn thời gian, đó là chuyện xảy ra trước khi tiệc đính hôn diễn ra một tiếng.
Bên cạnh Hạ Oanh Oanh, sắc mặt Lục Anh Đường đã tối sầm lại một nửa.
Hạ Oanh Oanh cũng quýnh lên: “Anh Đường, anh nghe em giải thích, em và cậu chủ nhỏ Tư chỉ đang nói về chuyện của cậu ấy với Tiểu Phương thôi, chúng em trong sạch…”
Lục Anh Đường không nói gì.
Đoạn video lại chuyển tới phòng trang điểm.
Lúc này Hạ Phương vẫn chưa đến, Triệu Lệ Chi cũng chưa bắt đầu trang điểm, bà ta đeo khẩu trang bịt mũi, mở túi đụng lễ phục ra, rắc vào đó chút bột thuộc rồi lại xịt lên thứ gì đó.
Sau đó bà ta đóng chặt túi lại, nhét vào trong góc.
Sau khi làm xong những việc này, Triệu Lệ Chi lại rắc chút bột lên một chiếc cốc không rồi mới bắt đầu trang điểm.
Nửa tiếng sau, Hạ Phương đi vào, Hạ Oanh Oanh nhiệt tình đưa cô vào phòng trang điểm.
Hạ Phương trang điểm xong, Hạ Oanh Oanh đưa cốc nước đã thêm bột thuốc cho Hạ Phương uống.
Sau đó cô ta lại đưa bộ lễ phục đã rắc thuốc cho Hạ Phương, rồi cả nhóm đi ra ngoài.
“Mẹ, con đi tìm cậu chủ nhỏ Tư tới, mẹ trông ở đây nhé”, ngoài cửa, giọng Hạ Oanh Oanh rất nham hiểm.
Triệu Lệ Chi gật đầu: “Cẩn thận đấy, đừng để cậu ta phát hiện ra điều gì”.
Hai ba phút sau, Hạ Oanh Oanh dẫn theo Tư Hạo Hiên đã ngà say tới, nói đưa anh ta đi vào nghỉ ngơi.
Đúng lúc này bên trong vang lên tiếng Hạ Phương gọi Hạ Oanh Oanh, Hạ Oanh Oanh thuận lợi đẩy Tư Hạo Hiên vào.
Lúc này Triệu Lệ Chi đã đi gọi một nhóm hóng chuyện đến, chuẩn bị tới nơi này.
Đến lúc này sự thật đã bại lộ.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng ngơ ngác.
Đã đoán được mấy người phụ nữ của nhà họ Hạ giở trò, nhưng không ngờ mẹ con nhà họ Hạ lại độc ác như vậy, phối hợp đối phó với một cô gái vừa mới về nước!
“Dừng, không được chiếu nữa, không được chiếu nữa, dừng lại cho tôi!”
Hạ Oanh Oanh yêu cầu ngừng phát video, vốn định để mọi người nhìn thấy cô ta bị Hạ Phương kéo vào phòng, vu oan cho cô ta và Tư Hạo Hiên, nhưng xem tới đây, cô ta không chịu được nữa.
Đúng như mong muốn của cô ta, dừng lại trên cảnh cô ta đang dựa vào cửa để nghe lén.
Hạ Oanh Oanh sầm mặt, cầm điện thoại lên hét lớn: “Quản lý, anh ra đây cho tôi, nói thật cho tôi biết đoạn video này từ đâu ra, tại sao anh lại hãm hại tôi thế này?”
“Tôi và cậu chủ nhỏ Tư không hề quan hệ qua lại riêng tư, cảnh đó hoàn toàn là giả, có người cố ý đóng giả tôi, cố ý photoshop thành tôi, đây không phải sự thật. Anh ra đây, anh vẫn luôn ở trước camera, anh hẳn là người biết rõ chân tướng sự thật là gì, mong anh giải thích cho tôi và mọi người”.
Người phụ trách phòng giám sát cũng không ngờ video tung ra lại có sự thay đổi.
Thậm chí có mấy lần anh ta muốn dừng cũng không dừng được.
Đoạn video như có suy nghĩ của mình, không hề nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Nghe Hạ Oanh Oanh mắng, anh ta cũng hoảng sợ, vội vàng đáp: “Cô Hạ, video giám sát có vấn đề, tôi không làm gì hết, tôi, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa”.
“Anh vẫn còn kiếm cớ à, anh vẫn luôn ngồi trong phòng giám sát, anh biết rõ hơn ai hết đã xảy ra chuyện gì, anh ra đây ngay cho tôi. Nếu không anh đừng giữ chức quản lý nữa”, Hạ Oanh Oanh khẽ quát rồi cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình.
Cô ta cắn môi, mặt đỏ bừng vì tức giận, mắt nhìn chằm chằm Hạ Phương cách đó không xa, một lúc sau, hai mắt đỏ hoe, cô ta tủi thân nói: “Hạ Phương, em đã cho người phụ trách phòng giám sát lợi ích gì để anh ta làm giúp em chuyện này hả?”
“Ngoài Anh Đường, thứ gì chị cũng có thể cho em được, chị đối xử với em vẫn chưa đủ tốt ư… Vì sao em lại đối xử với chị thế này?”, Hạ Oanh Oanh nói rồi bắt đầu lau nước mắt.
Hạ Phương vẫn luôn nhìn thẳng, lúc này đột nhiên cúi đầu nặn ra hai hàng nước mắt: “Xin lỗi chị, em sai rồi…”
Cô đang nhận sai ư?
Mọi người kinh ngạc nhìn Hạ Phương.
Hạ Phương cúi đầu giống như phải chịu uất ức lắm, giọng nói run run: “Em sai rồi, em không nên đồng ý kết hôn với cậu chủ nhỏ Tư, anh ấy là của chị, anh ấy và Lục Anh Đường đều là của chị. Em không xứng…”
“Sau này em không dám cướp đồ chị thích nữa, dù là búp bê ngày bé hay là váy đẹp, trang sức, đồng hồ, phòng đẹp hay là đàn ông… Chỉ cần chị thích, em, em đều nhường chị, chỉ cần chị đừng đánh em nữa, em không dám nữa đâu, đừng đánh em nữa…”
Khi nói, ống tay áo rộng của Hạ Phương trượt đến khuỷu tay do động tác giơ tay lên của cô.
Ngay lập tức, vết bầm tím trên cẳng tay của cô hiện ra trước mắt mọi người.
Phía sau vang lên tiếng hô ngạc nhiên.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
“Nghe nói hồi nhỏ Hạ Oanh Oanh sống ở dưới quê cùng mẹ, năm sáu năm trước mới được đưa về nhà họ Hạ, Hạ Phương mới là cô chủ thật của nhà họ Hạ, nhưng mấy năm nay tôi chưa từng nghe thấy tên Hạ Phương bao giờ”.
“Cô bé lọ lem trong truyền thuyết sau khi đổi đời thì ghen tỵ, chèn ép em gái nhà giàu à?”
“Ai biết được, nhìn tay cô gái kia đi, nếu nói người nhà họ Hạ không bắt nạt cô ấy thì tôi cũng chẳng tin”.
“Nghe nói trước đây cậu chủ Lục là bạn trai của Hạ Phương…”
“Nếu thật sự là vậy thì chuyện này đúng là thú vị”.
“Hạ Phương, em đang nói linh tinh gì thế hả?”, Hạ Oanh Oanh tức giận hồi lâu mới phản ứng lại, mắng chửi: “Rõ ràng là em quyến rũ cậu chủ nhỏ Tư bị chị phát hiện nên em cố ý hãm hại chị, thế mà em lại ngậm máu phun người?”
Hạ Oanh Oanh tức giận hét lên, khiến Hạ Phương sợ hãi lùi lại hai bước, nép sang một bên: “Đều là lỗi của em, chị nói gì cũng đúng, là em, là em, đều do em…”
Việc làm của Hạ Phương nhìn như đang thừa nhận sai lầm của mình, nhưng thực tế lại nói cho mọi người rằng Hạ Oanh Oanh thường xuyên đánh cô dọa nạt cô, cô bị bắt nạt nhiều quá nên mới có phản ứng này.
“Hạ Phương, đừng giả vờ nữa, đồ khốn này, đứng lên nói đàng hoàng cho tao!”, Hạ Oanh Oanh tức giận quát lên, bước tới túm tóc Hạ Phương.
Hạ Phương ôm đầu, vẻ mặt tủi nhục: “Chị, em thật sự sai rồi, em không nên nghe lời người nhà ngoan ngoãn kết hôn với cậu chủ nhỏ Tư, chị yên tâm, mọi người làm chứng cho em, dù thế nào em cũng không kết hôn với cậu chủ nhỏ Tư đâu”.
“Chị đừng đánh em, a, em không cưới, có chết cũng không cưới, em không dám nữa đâu…”
“Mày, mày…”, Hạ Oanh Oanh còn chưa chạm vào Hạ Phương, Hạ Phương đã sợ hãi ngồi bệt dưới đất gào thét.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh lại bàn tán.
Lúc này Hạ Oanh Oanh muốn phủ nhận việc mình bạo hành Hạ Phương cũng chẳng ai tin nữa.