Chương 13: Là Nàng
Tối hôm đó, bọn họ gấp rút chuẩn bị mọi thứ để dụ dỗ bọn yêu ma đến.
Thiên Hạo dùng máu của mình để vẽ một trận pháp, dùng cái này có thể chế ngự được bọn yêu ma. Đặc điểm của trận pháp này là khi bọn yêu ma bước vào thì có mọc thêm cánh cũng không thể chạy thoát được. Chỉ cần bước vào trận pháp này thì toàn thân lũ yêu ma sẽ như bị nghìn nhát kiếm đâm khắp cơ thể, linh lực của chúng sẽ dần cạn kiệt và rồi chúng sẽ hoá thành tro bụi. Đến đây có thể thấy sức mạnh của Thiên Hạo đã tăng lên gấp trăm lần mới có thể bày ra trận pháp tinh thông như thế này được. Và nếu muốn giải trận pháp thì chỉ có người tạo ra nó mới có thể giải được.
Nhưng không lẽ bọn yêu ma thình lình lại đến nộp mạng?. Không có chuyện đơn giản như thế, để dẫn dụ yêu ma vào trận pháp thì phải có một người can đảm, chịu đứng ra làm mồi nhử cho bọn yêu ma đó.
Bọn họ đang băn khoăn, không biết ai sẽ thích hợp để " diễn " tròn vai này.
Sở Yên dòm ngó mọi người một hồi lâu, khuôn mặt nàng đang bắt đầu chuyển hướng nhìn về phía Sương Ly.
Dường như nghĩ ra được điều gì đó, Sở Yên chợt nói:
"Hay là Sương Ly cô nương làm mồi nhử? Cô ấy cũng là người tu tiên giống như Ngài (Thiên Hạo) đây, Chắc chắn sẽ ổn cả thôi".
Sương Ly thoáng nhìn Thiên Hạo, không ngờ hai cặp mắt "va" phải nhau, ánh mắt ôn nhu, dịu dàng mà trước đây Thiên Hạo chưa bao giờ dùng nó để nhìn Sương Ly, nay cũng đã có. Thiên Hạo nói:
"Không được! Sương Ly không thể làm chuyện nguy hiểm như thế được".
Sở Yên tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ mà nàng dành cho Thiên Hạo khiến ai nhìn vào cũng nghĩ rằng nàng đang ghen với Sương Ly.
Nhưng thật ra, Thiên Hạo làm như thế không phải vì có tình ý với Sương Ly mà do Sương Ly là một con hồ ly tinh. Mặc dù y đã đưa cho cô túi thơm để che giấu khí tức của mình nhưng dù gì chân thân của cô cũng là một con yêu quái, nếu bước chân vào đó chỉ có một con đường chết. Thiên Hạo không muốn như thế.
Y tiếp tục nói:
"Sương Ly là người tu tiên nhưng cô ấy từ lúc sinh thời cơ thể yếu ớt. Ngay cả việc luyện tập vài động tác cơ bản cũng phải mất ba, bốn tháng. Cô ấy không thích hợp cho việc nguy hiểm này".
Từ sau khi Mộ Nhung mất, chưa bao giờ thấy Thiên Hạo ra sức bảo vệ một cô nương nào như thế.
Sở Yên tỏ ra bướng bỉnh, có một chút gì đó gọi là ghen tuông vô cớ:
"Thế thì đành chịu vậy, Ngài không cho cô ấy làm mồi nhử thì thôi. Dù gì bây giờ cũng không còn ai thích hợp bằng cô ấy".
Sương Ly cũng chẳng chịu thua gì, cô nhanh nhảu nói:
"Thế còn cô thì sao? Sở Yên, Sao cô không thử làm mồi nhử?".
Vừa dứt câu, Sương Ly xanh mặt vì ánh mắt sắc bén của Sở Yên nhìn cô.
Ánh mắt của Sở Yên chỉ thoáng nhìn sang Sương Ly nhưng đủ để Sương Ly nhớ cả đời. Ánh mắt sao mà cay độc thế? Dường như Sở Yên có thù hàng gì với Sương Ly từ rất lâu rồi, bởi ánh mắt mà nàng dành cho Sương Ly khiến ai nhìn thấy cũng khiếp sợ, đương nhiên người nhát gan như "con hồ ly tinh" nhỏ này còn sợ hơn.
Không phải chứ! Chẳng lẽ nàng ghen với Sương Ly vì ánh sáng ấm áp khi nãy mà Thiên Hạo dành cho cô ấy.
Sở Yên trở người đi, không nhìn Sương Ly nữa. Nàng tiếp tục nói:
"Ta không làm được".
Bị hù cho tím cả mặt nhưng bản tính hay nói của Sương Ly không bao giờ ngừng được, cô nhìn sang phía khác nói to:
"Sao Sở Yên cô nương đây lại làm không được? Không lẽ cô sợ trận pháp này sao? Cô là yêu ma ư?".
Lời nói đâm chọc của Sương Ly dường như trúng vào tim đen của Sở Yên. Nàng hơi khựng lại, mặt đã bắt đầu đổ mồ côi. Để tránh bị nghi ngờ lung tung, Sở Yên tỏ ra vui vẻ rồi nói:
"Sương Ly à, cô cũng biết rồi đó. Một cô nương chân yếu tay mềm như ta thì làm sao có thể vào nơi nguy hiểm như thế được. Lỡ như trong lúc hành động lại xảy ra bất trắc gì thì ta phải làm sao?".
Câu nói này.... Tại sao lại từ miệng của Sở Yên trút ra? Vậy những nghi ngờ của Thiên Hạo thật sự là sai, cô ấy không phải là Mộ Nhung của y, không phải là người y yêu. Bởi Mộ Nhung không phải là kẻ ham sống sợ chết như thế, nàng là một nữ tử đặc biệt, một cô nương mạnh mẽ, hoạt bát với tấm lòng nghĩa hiệp. Chắc chắn nàng không phải cô ta, một nữ tử có lá gan con kiến.
Vòng qua đẩy lại thì cuối cùng Phùng Thiên Hạc lên tiếng:
"Đừng tranh cãi nữa! Ta làm, ta làm mồi nhử".
Bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn về Phùng Thiên Hạc.
Mặc dù chưa tiếp xúc với Phùng Thiên Hạc nhiều nhưng Thiên Hạo cũng khá hiểu rõ về hắn. Qua cách nói chuyện, từng hành động mà Phùng Thiên Hạc làm thì Thiên Hạo nhận định rằng hắn thật sự là một người tốt, dũng cảm, rất có khí thế của một nam nhi.
Thiên Hạo định đồng ý về việc hắn làm mồi nhử yêu quái nhưng bất chợt Sương Ly lại một lần nữa lên tiếng:
"Không được".
Phùng Thiên Hạc quay đầu nhìn Sương Ly, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn thấy rõ, y khó hiểu nói:
"Cô và Sở Yên cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau, ta không làm thì ai làm bây giờ?".
"Ngươi quên rồi sao? Yêu ma ở cái thôn này toàn thích những cô nương đang độ xuân thì, ngươi làm mồi nhử thì chẳng có con yêu quái nào thèm đến đâu".
Mọi người đều khá bất ngờ với câu trả lời của Sương Ly, nhưng nhìn chung nó đúng thật là vậy.
(Ma quỷ cũng háo sắc quá).
Vòng qua vòng lại thì chỉ còn Thanh Đề.
Thiên Hạo nhẹ nhàng nhìn sang phía Thanh Đề, hai tay của y vẫn chấp sau lưng, khẽ nói:
"Thanh Đề cô nương! Chuyện này cô có làm được không?".
Nét đẹp đượm buồn trên mặt Thanh Đề khiến ai nhìn thấy cũng phải xiêu lòng, sao lại có một nữ tử dịu dàng, ôn nhu đến thế?.
"Chuyện này ta có thể làm. Nhưng nếu ta có xảy ra....".
Chưa kịp dứt câu, Thanh Đề đã bị bàn tay của Phùng Thiên Hạc che miệng lại. Đôi mắt của họ trao nhau thật tình tứ, một cô nương ngại ngùng e ấp cạnh nam nhân dám nghĩ dám làm, thật là xứng đôi.
Phùng Thiên Hạc nói khẽ:
"Ta không cho phép muội nói điềm gỡ như thế. Muội chắc chắn sẽ bình an".
"......".
Cũng không còn sớm nữa, bọn họ phải nhanh chóng chuẩn bị cho tối hôm nay.
........................................
Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi. Thanh Đề được Thiên Hạo đưa vào trận pháp, vì muốn "diễn" cho đạt nhất nên cô không ngại gì mà làm bị thương một bên chân của mình, chỉ có như thế thì Thanh Đề mới diễn tròn một cô thôn nữ yếu đuối giữa đêm tối tịnh mịch.
Phùng Thiên Hạc cảm thấy vô cùng xót khi chứng kiến người mình mến mộ phải chịu nỗi đau như thế, nhưng vì cuộc sống bình yên của những người dân ở đây nên y đành nén sự đau buồn vào lòng.
Mồi nhử đã có, trận pháp cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cũng đã đến lúc rồi.
Cả năm người: Thiên Hạo, Sở Yên, Sương Ly, Phùng Thiên Hạc và Thanh Không đều vào nhà, họ đóng chặt cửa lại, chỉ chừa lại một cái lỗ nhỏ để nhìn ra bên ngoài.
Thiên Hạo lúc này đang dồn hết sức mình vào trận pháp ấy nên tâm không được động, phải giữ vững trạng thái thả lỏng nếu không thì hậu quả sẽ khó lường.
Còn bên ngoài, Thanh Đề đang cố gắng thu hút sự chú ý của bọn yêu ma.
Bất thình lình gió lại thổi mạnh, làm những tán cây xô vào nhau, gió mang theo cảm giác lành lạnh sống lưng khiến ai cũng cảm thấy sởn gai ốc.
Từ đằng xa, một thứ quỷ quái gì đó đang lao đến Thanh Đề một cách rất nhanh, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy rõ hình dạng của nó, chỉ thấy một cái bóng đen thoát ẩn thoát hiện trong màn sương mù.
Bỗng mọi người nghe thấy tiếng "aaaa" phát ra từ chỗ trận pháp, tiếng hét kinh hoàng vang vọng cả thôn Hàn Xương này. Một âm thanh tỉ tê, tuyệt vọng khốn cùng, dường như chúng đang rất đau đớn, tha thiết kêu la mặc dù biết số phận của mình sẽ như thế nào.
Bất chợt một giọng nói vang lên như xoá tan bầu không khí ảm đạm lúc này:
"Chơi trò bỉ ổi".
Giọng nói vừa dứt cũng là lúc Thiên Hạo bất chợt mở mắt, đây là chuyện không có trong kế hoạch của bọn họ.
Cái giọng nói này, sao lại thân quen đến thế?.
Sở Yên dường như cũng cảm giác được chuyện này, nàng liền nhìn ra ngoài.
"Cơ Phát".
Hai từ "Cơ Phát" phát ra từ miệng của Sở Yên lại một lần nữa khiến cho Thiên Hạo cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nàng.... Nàng ta biết Cơ Phát ư?.
Không xong rồi, những việc đang xảy ra không nằm trong dự tính của bọn họ. Do chưa kết thúc trận pháp mà lại để tâm dao động, Thiên Hạo bất chợt phun máu tứ tung cả mặt đất.
Sở Yên chợt quay sang, đôi mắt bình thãn nhìn Thiên Hạo đang ngã quỵ xuống đất.
Mọi người xung quanh đang vô cùng hoảng, họ không biết làm cách nào để giúp Thiên Hạo thì Sở Yên chợt đến bên y, đỡ y nằm lên đùi của mình, tay nhẹ nhàng đỡ khuôn mặt của Thiên Hạo ngước lên và....
Sở Yên hôn lấy môi của Thiên Hạo.
Cái gì? Một con nhóc mới vài tuổi đầu lại đi cưỡng hôn một vị tu sĩ ư? Chẳng ra thể thống gì cả.
Mặc cho mọi người có nhìn nàng bằng con mắt gì thì nàng cũng không quan tâm, Sở Yên cứ thế mà tiếp tục hôn Thiên Hạo.
Không chịu được nổi nữa, Sương Ly nhanh chóng đến chỗ bọn họ, đẩy Sở Yên đang hôn say đắm Thiên Hạo ra.
Đang trong trạng thái "thơ thẫn" mà lại bị kéo ra ngoài, Sở Yên cũng hú hồn vú vía.
Sương Ly nhanh chóng đỡ lấy Thiên Hạo, ánh mắt không có chút sợ sệt gì mà nhìn thẳng vào Sở Yên, quát to:
"Đồ vô liêm sỉ, dám ở trước mặt nhiều người thế này mà lại làm ra những hành động khó coi như thế".
Sở Yên chẳng sợ gì, nàng nhanh nhảu đáp:
"Ta đang cứu hắn ta đấy".
"Cứu? Có ai lại cứu người bằng cách đó không?".
Sở Yên định đáp trả lại nhưng bất ngờ Thiên Hạo tỉnh dậy. Y mơ hồ gợi tên Mộ Nhung.
Nhìn ngó xung quanh, Thiên Hạo vô tình nhìn thấy Sở Yên đang ngồi ở đất, trên môi nàng ta có dính vài giọt máu.
Thiên Hạo lấy một ngón tay chạm nhẹ lên môi của mình, y cũng phát hiện ra trên môi mình cũng có máu, từ đó có thể đoán được máu trên môi của Sở Yên chính là của y (Thiên Hạo).
Thiên Hạo chợt đến bên Sở Yên, hai tay ôm nàng vào lòng.
Sở Yên còn chưa hoàn hồn lại thì Thiên Hạo đã nói:
"Mộ Nhung, ta biết chắc là nàng mà".
Sở Yên biết không còn lý do gì để tiếp tục nói dối Thiên Hạo nữa, nàng nhẹ nhàng đưa hai tay ôm Thiên Hạo.
Cảnh trùng phùng này đã được Thiên Hạo ao ước từ rất lâu rồi. Suốt mười năm qua, không ngày nào là y không nhớ đến nàng. Từng khắc, từng giờ, Thiên Hạo chỉ ước mình có thể cùng nàng đi ngao du sơn thủy, giúp đỡ mọi người, sống một cuộc sống bình dị, dân dã.
Sương Ly đứng ngây người ở đó, cô không nói một lời mà chỉ dùng ánh mắt thờ thẫn nhìn bọn họ.
Cuối cùng Thiên Hạo cũng tìm được nàng ta.
Cảnh tượng này cũng làm cho những người ở đó cảm thấy hạnh phúc lây. Nhưng....hình như vẫn còn chuyện gì đó mà họ đã lãng quên...
THANH ĐỀ!!!
Phải rồi, còn Thanh Đề, bọn họ đã quên mất cô ấy rồi.
Phùng Thiên Hạc chợt nhớ ra, y liền hét to với mọi người ở đó:
"Thanh Đề".
Tiếng hét của Phùng Thiên Hạc phá tan niềm hạnh phúc sum vầy của Thiên Hạo và Mộ Nhung.
Họ liền chạy ra xem tình hình thế nào.
Phùng Thiên Hạc chạy rất nhanh về phía trận pháp ấy, trong lòng cầu mong mọi thứ vẫn bình thường, Thanh Đề không sao.
Thiên Hạo dùng máu của mình để vẽ một trận pháp, dùng cái này có thể chế ngự được bọn yêu ma. Đặc điểm của trận pháp này là khi bọn yêu ma bước vào thì có mọc thêm cánh cũng không thể chạy thoát được. Chỉ cần bước vào trận pháp này thì toàn thân lũ yêu ma sẽ như bị nghìn nhát kiếm đâm khắp cơ thể, linh lực của chúng sẽ dần cạn kiệt và rồi chúng sẽ hoá thành tro bụi. Đến đây có thể thấy sức mạnh của Thiên Hạo đã tăng lên gấp trăm lần mới có thể bày ra trận pháp tinh thông như thế này được. Và nếu muốn giải trận pháp thì chỉ có người tạo ra nó mới có thể giải được.
Nhưng không lẽ bọn yêu ma thình lình lại đến nộp mạng?. Không có chuyện đơn giản như thế, để dẫn dụ yêu ma vào trận pháp thì phải có một người can đảm, chịu đứng ra làm mồi nhử cho bọn yêu ma đó.
Bọn họ đang băn khoăn, không biết ai sẽ thích hợp để " diễn " tròn vai này.
Sở Yên dòm ngó mọi người một hồi lâu, khuôn mặt nàng đang bắt đầu chuyển hướng nhìn về phía Sương Ly.
Dường như nghĩ ra được điều gì đó, Sở Yên chợt nói:
"Hay là Sương Ly cô nương làm mồi nhử? Cô ấy cũng là người tu tiên giống như Ngài (Thiên Hạo) đây, Chắc chắn sẽ ổn cả thôi".
Sương Ly thoáng nhìn Thiên Hạo, không ngờ hai cặp mắt "va" phải nhau, ánh mắt ôn nhu, dịu dàng mà trước đây Thiên Hạo chưa bao giờ dùng nó để nhìn Sương Ly, nay cũng đã có. Thiên Hạo nói:
"Không được! Sương Ly không thể làm chuyện nguy hiểm như thế được".
Sở Yên tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ mà nàng dành cho Thiên Hạo khiến ai nhìn vào cũng nghĩ rằng nàng đang ghen với Sương Ly.
Nhưng thật ra, Thiên Hạo làm như thế không phải vì có tình ý với Sương Ly mà do Sương Ly là một con hồ ly tinh. Mặc dù y đã đưa cho cô túi thơm để che giấu khí tức của mình nhưng dù gì chân thân của cô cũng là một con yêu quái, nếu bước chân vào đó chỉ có một con đường chết. Thiên Hạo không muốn như thế.
Y tiếp tục nói:
"Sương Ly là người tu tiên nhưng cô ấy từ lúc sinh thời cơ thể yếu ớt. Ngay cả việc luyện tập vài động tác cơ bản cũng phải mất ba, bốn tháng. Cô ấy không thích hợp cho việc nguy hiểm này".
Từ sau khi Mộ Nhung mất, chưa bao giờ thấy Thiên Hạo ra sức bảo vệ một cô nương nào như thế.
Sở Yên tỏ ra bướng bỉnh, có một chút gì đó gọi là ghen tuông vô cớ:
"Thế thì đành chịu vậy, Ngài không cho cô ấy làm mồi nhử thì thôi. Dù gì bây giờ cũng không còn ai thích hợp bằng cô ấy".
Sương Ly cũng chẳng chịu thua gì, cô nhanh nhảu nói:
"Thế còn cô thì sao? Sở Yên, Sao cô không thử làm mồi nhử?".
Vừa dứt câu, Sương Ly xanh mặt vì ánh mắt sắc bén của Sở Yên nhìn cô.
Ánh mắt của Sở Yên chỉ thoáng nhìn sang Sương Ly nhưng đủ để Sương Ly nhớ cả đời. Ánh mắt sao mà cay độc thế? Dường như Sở Yên có thù hàng gì với Sương Ly từ rất lâu rồi, bởi ánh mắt mà nàng dành cho Sương Ly khiến ai nhìn thấy cũng khiếp sợ, đương nhiên người nhát gan như "con hồ ly tinh" nhỏ này còn sợ hơn.
Không phải chứ! Chẳng lẽ nàng ghen với Sương Ly vì ánh sáng ấm áp khi nãy mà Thiên Hạo dành cho cô ấy.
Sở Yên trở người đi, không nhìn Sương Ly nữa. Nàng tiếp tục nói:
"Ta không làm được".
Bị hù cho tím cả mặt nhưng bản tính hay nói của Sương Ly không bao giờ ngừng được, cô nhìn sang phía khác nói to:
"Sao Sở Yên cô nương đây lại làm không được? Không lẽ cô sợ trận pháp này sao? Cô là yêu ma ư?".
Lời nói đâm chọc của Sương Ly dường như trúng vào tim đen của Sở Yên. Nàng hơi khựng lại, mặt đã bắt đầu đổ mồ côi. Để tránh bị nghi ngờ lung tung, Sở Yên tỏ ra vui vẻ rồi nói:
"Sương Ly à, cô cũng biết rồi đó. Một cô nương chân yếu tay mềm như ta thì làm sao có thể vào nơi nguy hiểm như thế được. Lỡ như trong lúc hành động lại xảy ra bất trắc gì thì ta phải làm sao?".
Câu nói này.... Tại sao lại từ miệng của Sở Yên trút ra? Vậy những nghi ngờ của Thiên Hạo thật sự là sai, cô ấy không phải là Mộ Nhung của y, không phải là người y yêu. Bởi Mộ Nhung không phải là kẻ ham sống sợ chết như thế, nàng là một nữ tử đặc biệt, một cô nương mạnh mẽ, hoạt bát với tấm lòng nghĩa hiệp. Chắc chắn nàng không phải cô ta, một nữ tử có lá gan con kiến.
Vòng qua đẩy lại thì cuối cùng Phùng Thiên Hạc lên tiếng:
"Đừng tranh cãi nữa! Ta làm, ta làm mồi nhử".
Bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn về Phùng Thiên Hạc.
Mặc dù chưa tiếp xúc với Phùng Thiên Hạc nhiều nhưng Thiên Hạo cũng khá hiểu rõ về hắn. Qua cách nói chuyện, từng hành động mà Phùng Thiên Hạc làm thì Thiên Hạo nhận định rằng hắn thật sự là một người tốt, dũng cảm, rất có khí thế của một nam nhi.
Thiên Hạo định đồng ý về việc hắn làm mồi nhử yêu quái nhưng bất chợt Sương Ly lại một lần nữa lên tiếng:
"Không được".
Phùng Thiên Hạc quay đầu nhìn Sương Ly, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn thấy rõ, y khó hiểu nói:
"Cô và Sở Yên cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau, ta không làm thì ai làm bây giờ?".
"Ngươi quên rồi sao? Yêu ma ở cái thôn này toàn thích những cô nương đang độ xuân thì, ngươi làm mồi nhử thì chẳng có con yêu quái nào thèm đến đâu".
Mọi người đều khá bất ngờ với câu trả lời của Sương Ly, nhưng nhìn chung nó đúng thật là vậy.
(Ma quỷ cũng háo sắc quá).
Vòng qua vòng lại thì chỉ còn Thanh Đề.
Thiên Hạo nhẹ nhàng nhìn sang phía Thanh Đề, hai tay của y vẫn chấp sau lưng, khẽ nói:
"Thanh Đề cô nương! Chuyện này cô có làm được không?".
Nét đẹp đượm buồn trên mặt Thanh Đề khiến ai nhìn thấy cũng phải xiêu lòng, sao lại có một nữ tử dịu dàng, ôn nhu đến thế?.
"Chuyện này ta có thể làm. Nhưng nếu ta có xảy ra....".
Chưa kịp dứt câu, Thanh Đề đã bị bàn tay của Phùng Thiên Hạc che miệng lại. Đôi mắt của họ trao nhau thật tình tứ, một cô nương ngại ngùng e ấp cạnh nam nhân dám nghĩ dám làm, thật là xứng đôi.
Phùng Thiên Hạc nói khẽ:
"Ta không cho phép muội nói điềm gỡ như thế. Muội chắc chắn sẽ bình an".
"......".
Cũng không còn sớm nữa, bọn họ phải nhanh chóng chuẩn bị cho tối hôm nay.
........................................
Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi. Thanh Đề được Thiên Hạo đưa vào trận pháp, vì muốn "diễn" cho đạt nhất nên cô không ngại gì mà làm bị thương một bên chân của mình, chỉ có như thế thì Thanh Đề mới diễn tròn một cô thôn nữ yếu đuối giữa đêm tối tịnh mịch.
Phùng Thiên Hạc cảm thấy vô cùng xót khi chứng kiến người mình mến mộ phải chịu nỗi đau như thế, nhưng vì cuộc sống bình yên của những người dân ở đây nên y đành nén sự đau buồn vào lòng.
Mồi nhử đã có, trận pháp cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cũng đã đến lúc rồi.
Cả năm người: Thiên Hạo, Sở Yên, Sương Ly, Phùng Thiên Hạc và Thanh Không đều vào nhà, họ đóng chặt cửa lại, chỉ chừa lại một cái lỗ nhỏ để nhìn ra bên ngoài.
Thiên Hạo lúc này đang dồn hết sức mình vào trận pháp ấy nên tâm không được động, phải giữ vững trạng thái thả lỏng nếu không thì hậu quả sẽ khó lường.
Còn bên ngoài, Thanh Đề đang cố gắng thu hút sự chú ý của bọn yêu ma.
Bất thình lình gió lại thổi mạnh, làm những tán cây xô vào nhau, gió mang theo cảm giác lành lạnh sống lưng khiến ai cũng cảm thấy sởn gai ốc.
Từ đằng xa, một thứ quỷ quái gì đó đang lao đến Thanh Đề một cách rất nhanh, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy rõ hình dạng của nó, chỉ thấy một cái bóng đen thoát ẩn thoát hiện trong màn sương mù.
Bỗng mọi người nghe thấy tiếng "aaaa" phát ra từ chỗ trận pháp, tiếng hét kinh hoàng vang vọng cả thôn Hàn Xương này. Một âm thanh tỉ tê, tuyệt vọng khốn cùng, dường như chúng đang rất đau đớn, tha thiết kêu la mặc dù biết số phận của mình sẽ như thế nào.
Bất chợt một giọng nói vang lên như xoá tan bầu không khí ảm đạm lúc này:
"Chơi trò bỉ ổi".
Giọng nói vừa dứt cũng là lúc Thiên Hạo bất chợt mở mắt, đây là chuyện không có trong kế hoạch của bọn họ.
Cái giọng nói này, sao lại thân quen đến thế?.
Sở Yên dường như cũng cảm giác được chuyện này, nàng liền nhìn ra ngoài.
"Cơ Phát".
Hai từ "Cơ Phát" phát ra từ miệng của Sở Yên lại một lần nữa khiến cho Thiên Hạo cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nàng.... Nàng ta biết Cơ Phát ư?.
Không xong rồi, những việc đang xảy ra không nằm trong dự tính của bọn họ. Do chưa kết thúc trận pháp mà lại để tâm dao động, Thiên Hạo bất chợt phun máu tứ tung cả mặt đất.
Sở Yên chợt quay sang, đôi mắt bình thãn nhìn Thiên Hạo đang ngã quỵ xuống đất.
Mọi người xung quanh đang vô cùng hoảng, họ không biết làm cách nào để giúp Thiên Hạo thì Sở Yên chợt đến bên y, đỡ y nằm lên đùi của mình, tay nhẹ nhàng đỡ khuôn mặt của Thiên Hạo ngước lên và....
Sở Yên hôn lấy môi của Thiên Hạo.
Cái gì? Một con nhóc mới vài tuổi đầu lại đi cưỡng hôn một vị tu sĩ ư? Chẳng ra thể thống gì cả.
Mặc cho mọi người có nhìn nàng bằng con mắt gì thì nàng cũng không quan tâm, Sở Yên cứ thế mà tiếp tục hôn Thiên Hạo.
Không chịu được nổi nữa, Sương Ly nhanh chóng đến chỗ bọn họ, đẩy Sở Yên đang hôn say đắm Thiên Hạo ra.
Đang trong trạng thái "thơ thẫn" mà lại bị kéo ra ngoài, Sở Yên cũng hú hồn vú vía.
Sương Ly nhanh chóng đỡ lấy Thiên Hạo, ánh mắt không có chút sợ sệt gì mà nhìn thẳng vào Sở Yên, quát to:
"Đồ vô liêm sỉ, dám ở trước mặt nhiều người thế này mà lại làm ra những hành động khó coi như thế".
Sở Yên chẳng sợ gì, nàng nhanh nhảu đáp:
"Ta đang cứu hắn ta đấy".
"Cứu? Có ai lại cứu người bằng cách đó không?".
Sở Yên định đáp trả lại nhưng bất ngờ Thiên Hạo tỉnh dậy. Y mơ hồ gợi tên Mộ Nhung.
Nhìn ngó xung quanh, Thiên Hạo vô tình nhìn thấy Sở Yên đang ngồi ở đất, trên môi nàng ta có dính vài giọt máu.
Thiên Hạo lấy một ngón tay chạm nhẹ lên môi của mình, y cũng phát hiện ra trên môi mình cũng có máu, từ đó có thể đoán được máu trên môi của Sở Yên chính là của y (Thiên Hạo).
Thiên Hạo chợt đến bên Sở Yên, hai tay ôm nàng vào lòng.
Sở Yên còn chưa hoàn hồn lại thì Thiên Hạo đã nói:
"Mộ Nhung, ta biết chắc là nàng mà".
Sở Yên biết không còn lý do gì để tiếp tục nói dối Thiên Hạo nữa, nàng nhẹ nhàng đưa hai tay ôm Thiên Hạo.
Cảnh trùng phùng này đã được Thiên Hạo ao ước từ rất lâu rồi. Suốt mười năm qua, không ngày nào là y không nhớ đến nàng. Từng khắc, từng giờ, Thiên Hạo chỉ ước mình có thể cùng nàng đi ngao du sơn thủy, giúp đỡ mọi người, sống một cuộc sống bình dị, dân dã.
Sương Ly đứng ngây người ở đó, cô không nói một lời mà chỉ dùng ánh mắt thờ thẫn nhìn bọn họ.
Cuối cùng Thiên Hạo cũng tìm được nàng ta.
Cảnh tượng này cũng làm cho những người ở đó cảm thấy hạnh phúc lây. Nhưng....hình như vẫn còn chuyện gì đó mà họ đã lãng quên...
THANH ĐỀ!!!
Phải rồi, còn Thanh Đề, bọn họ đã quên mất cô ấy rồi.
Phùng Thiên Hạc chợt nhớ ra, y liền hét to với mọi người ở đó:
"Thanh Đề".
Tiếng hét của Phùng Thiên Hạc phá tan niềm hạnh phúc sum vầy của Thiên Hạo và Mộ Nhung.
Họ liền chạy ra xem tình hình thế nào.
Phùng Thiên Hạc chạy rất nhanh về phía trận pháp ấy, trong lòng cầu mong mọi thứ vẫn bình thường, Thanh Đề không sao.